Trầm Vụn Hương Phai

Chương 52: Ngoại truyện Đoan Ngọ: Dư Mặc, bánh ú và cá (Kết thúc)

Nhan Đàm lắng nghe
nước chảy róc rách bên ngoài, lại nhìn chiếc đồng hồ cát đặt trên bàn
thấp, còn hai canh giờ nữa là xem như qua hết Đoan Ngọ. Nàng cứ cảm thấy thiêu thiếu thứ gì, ngẫm tới nghĩ lui, ánh mắt chợt dừng lại trên chiếc giỏ đựng gạo nếp, hạt dẻ và thịt muối ở một bên.

Tết Đoan Ngọ nhất định phải ăn bánh ú.

Nàng xắn tay áo, bắt tay vào gói bánh ú. Sau khi gói xong đâu chừng mươi
chiếc bánh ú thịt muối hạt dẻ thì vẫn còn thừa lại chút nguyên liệu,
nàng bèn gom luôn hạt dẻ thịt muối lại chung với nhau bọc trong gạo nếp, nặn thành hình một con cá. Nàng bây giờ nhớ lại cuộc tao ngộ hôm nay
của Dư Mặc, lòng cảm thông không còn một hột, ngược lại chỉ cảm thấy rất mắc cười.

Nhan Đàm dùng lá tre gói xong hết chỗ bánh ú rồi đặt
vào lồng hấp bắt đầu hấp, sau đó rón rén lại gần xem Dư Mặc. Nàng thò
ngón tay khẽ chọt chọt vào người hắn, không động một sợi ria mép, lặp
lại lần nữa với lực mạnh hơn, vẫn là không động một sợi ria mép. Nhan
Đàm cảm thấy kì lạ, bèn thọc tay vào dưới chăn bưng mặt hắn ra.

Vừa thò tay vào thì nàng đã cảm thấy rất không đúng, rõ ràng hiện tại đã là tháng năm, dù mặc một lớp áo cũng sẽ không bị lạnh, vậy mà cả người hắn lạnh ngắt cứ như ngâm mình trong băng. Nàng sờ má hắn, chạm vào tay là
làn da trơn ướt, hoảng hồn liền cúi sát người xuống trước mặt hắn xem
thử.

Dư Mặc sắc mặt trắng bệch, cặp mày dài chạm đến tóc mai sít
sao chau lại, rèm mi khẽ rung, trên má không ngừng có những chiếc vảy
xanh đen lác đác thoắt ẩn thoắt hiện. Hắn cảm giác được có kẻ không biết điều lôi mạnh mình ra khỏi chăn lông, đành phải chậm rãi mở to hai mắt.

Nhan Đàm nhìn đôi ngươi đỏ gần trong gang tấc trước mặt, lòng dậy lên một
cảm giác thân thuộc hệt như đã từng thấy qua ở đâu đấy, thế rồi cứ vậy
ngẩn ngơ bốn mắt nhìn nhau.

Mãi lâu thật lâu sau, Dư Mặc chợt uể oải lên tiếng: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì đây?”

Nhan Đàm khẽ hỏi: “Nhan Đàm trước đây đã từng gặp qua người chưa?”

“Đã từng gặp qua ta chưa, lẽ nào bản thân ngươi cũng không biết?”

“Vậy là chưa rồi. Nhưng mà Nhan Đàm cứ có cảm giác như trước đây đã từng quen biết người…”

Dư Mặc buông nhẹ một tiếng thở dài: “Ngươi quậy bấy nhiêu đã đủ chưa? Đợi
ngày mai ta khỏe lại sẽ để ngươi nhìn tiếp cho đã mắt, thế có được
không?”

Nhan Đàm bấy giờ mới phát giác hai người bọn họ đang kề
nhau sát rạt, đến cả lời nói hơi thở cũng cảm nhận được, mà nàng thì cứ
ôm lấy cổ hắn, nhìn đến xuất thần… Một giọt mồ hôi lạnh tức thì trượt
xuống, nàng vội vã rụt tay về, lùi về kế bên lồng hấp ngồi lại ngay
ngắn. Dư Mặc cả người xụi lơ, nàng vừa buông tay, đầu liền bịch cái rơi
xuống đập vào ván thuyền.

Mồ hôi lạnh trên người Nhan Đàm ngay tắp lự túa ra như tắm, nàng lắp ba lắp bắp mở miệng: “Sơn chủ…”

Dư Mặc giơ tay đậy trán, giọng điệu rất không vui vẻ: “Đủ rồi, ngươi còn
nói nhảm thêm một câu nữa thì ở đó mà chờ bị đem chôn! Ta nói được làm
được, đến lúc đó ngươi có khóc lóc xin xỏ cũng chỉ vô dụng!”

Nhan Đàm ngậm miệng im re.

Chỗ cát trong đồng hồ cát chầm chậm chảy xuống, chớp mắt đã chỉ còn sót lại một chút ít.

Nhan Đàm nhẩm tính thời gian, thấy lồng bánh ú chắc cũng đã chín tới, bèn
dập tắt lửa, nhấc mở nắp lồng. Hương thơm dịu nhẹ của lá tre và mùi thơm của bánh ú xộc lên nức mũi, Nhan Đàm lấy chiếc bánh ú hình con cá kia
ra, sau đó đậy lại nắp lồng. Nàng dùng kéo cắt đứt dây buộc, thở hà cái
tháo lớp lá bọc bên ngoài, ngon lành cắn lấy một miếng.

Còn chưa kịp nuốt thì đã thấy Dư Mặc khẽ động đậy, lật chăn lông ngồi thẳng dậy, tiếp theo chỉ ngồi yên không nhúc nhích.

Nhan Đàm nhớ lại lời cảnh cáo trước đó của Dư Mặc, nếu bây giờ nàng mở miệng nói chuyện, liệu có bị đem đi chôn không ta? Nhưng mà nếu không mở
miệng hỏi han thì Dư Mặc chắc chắn lại chê nàng không đủ ân cần chu đáo, cuối cùng cũng sẽ bị vác đi chôn. Kiểu gì cũng bị ghét bỏ, vậy thì con
đường thứ hai dù sao cũng có lời hơn, ít ra nàng còn nói được một câu.

“Sơn chủ, người đã đỡ chút nào chưa?”

Dư Mặc đẩy chăn lông ra, thấp giọng đáp: “Đỡ nhiều rồi.” Hắn chậm rãi đứng dậy, cầm lấy một bộ đơn y, vén rèm bước ra ngoài: “Ta đi tắm rửa súc
miệng một lát.”

Nhan Đàm giật bắn, vội chộp lấy chiếc khăn khô
dùng để lau người kế bên đuổi theo ra ngoài: “Sơn chủ, trên mình người
còn bị thương, vết thương không thể để nước vào…”

Dư Mặc vươn tay ra sau sờ sờ lưng, vẻ không có gì lớn chuyện đáp: “Không sao, đã kết mài rồi.”

“Kết mài…?” Nhan Đàm nghe thấy một tiếng sấm giữa trời quang nổ banh trên
đỉnh đầu mình, “Tiêu rồi tiêu rồi, Bách Linh sẽ giết mình chết…”

“Hử?” Dư Mặc không nghe rõ, bất giác chau mày hỏi lại.

“Sơn chủ, thân thể người chưa khỏe hẳn, không bằng để Nhan Đàm giúp người—”
Nàng còn chưa nói dứt lời, Dư Mặc đã đặt bộ đơn y xuống bước thẳng vào
nước, “… lau mình.”

Nhan Đàm đến rầu thúi ruột.

Qua một
lúc sau, Dư Mặc cả người ướt sũng từ dưới nước lên, ném một cái liếc mắt về phía nàng, nhạt giọng cất lời: “Ngươi không phải muốn giúp ta lau
mình sao?”

Nhan Đàm chỉ đành cầm chiếc khăn khô qua đó, trải khăn ra trên vai hắn rồi chầm chậm lau dọc xuống. Kiếp này của nàng còn chưa từng hầu hạ ai thế này, bây giờ phải lúc làm thật cũng lại không thấy
có gì mâu thuẫn, không lẽ nàng ở Da Lan sơn cảnh nhàn nhã qua tháng ngày đã quá lâu, đã trở thành không có tiền đồ tới như vậy?

Nhan Đàm
lại rầu thúi ruột, thẫn thờ buồn tẻ đặt tay lên lưng Dư Mặc. Nàng nhìn
vết sẹo trên lưng hắn, tức thì nhớ đến tràng lải nhải của Bách Linh,
lòng không khỏi ấp ủ chút hi vọng cầu may: Không biết bây giờ còn có thể dùng yêu thuật tẩy sổ vết sẹo này không? Cho dù không thể một chút dấu
vết cũng không còn, nhưng ít ra cũng mờ tới mức trông như sẹo cũ lâu
năm.

Vừa lúc nàng định biến ý tưởng thành hành động thì bỗng Dư
Mặc cất tiếng thở dài, đoạn điềm đạm bảo: “Được rồi, ngươi không cần lau nữa, ta tự mình làm là được.”

“Không được!”

Dư Mặc nhìn nàng kì quặc: “Sao lại không được?”


Nhan Đàm nín thinh một lúc, cuối cùng chỉ còn nước đáp: “Không có gì, sơn
chủ, bánh ú đã hấp chín rồi.” Xem ra việc này vẫn là phải để tính kế lâu dài. Ngày tháng còn dài, nàng quyết không tin trước khi về tới Da Lan
sơn cảnh vẫn không giải quyết được một vết sẹo.

Nhan Đàm lấy bánh ú thịt muối hạt dẻ bốc khói nóng hổi từ lồng hấp ra, cắt đứt dây buộc,
lột lớp lá gói bên ngoài ra bày lên đĩa. Dư Mặc bước vào vừa lúc nàng
lột xong được hai chiếc bánh ú. Nàng cầm một đôi đũa, nghiêng người sang đưa tới bên tay hắn, sau đó cúi đầu cắn một miếng nhỏ lên chiếc bánh ú
hình con cá đặc biệt của mình.

Dư Mặc sau khi nhận đũa vẫn ngồi yên không động đậy, ngược lại nhìn thứ nằm trên tay nàng: “Chiếc của ngươi cũng là bánh ú?”

Nhan Đàm hai tay nâng chiếc bánh ú nằm trên lá gói như dâng cống phẩm chìa
cho hắn xem: “Người xem người xem, Nhan Đàm nặn đó, nhìn có giống con cá không?” Dư Mặc một tay chống má, khóe miệng mang ý cười hỏi: “Ngươi nặn bánh ú thành hình con cá là có ý gì?”

“… Khụ!” Nhan Đàm sặc bánh.

Nếu như nói có dụng ý gì, thì đại khái là hôm nay quá là có duyên phận với
cá rồi, thế nên mới không nhịn được muốn nặn thành hình con cá. Đương
nhiên nếu như hôm nay không phải Đoan Ngọ mà là xuân phân đạp thanh cho
thỏ ăn thì nàng đã nặn thành hình con thỏ.

Bỗng Dư Mặc từ từ
nghiêng người sang, đưa miệng tới gần tay nàng cắn một miếng lên chiếc
bánh ú kia, đoạn mỉm cười bảo: “Mùi vị không tồi.”

Nhan Đàm không khỏi sặc thêm phát nữa, tức tốc ghi nhận trong đầu: Dư Mặc vô cớ cười
tươi như hoa, nhất định là có động cơ gì khác. Lúc này mình vẫn là nên
cúi đầu uống nước giả bộ không hề trông thấy thì an toàn hơn. Nàng bưng
tách lên uống một ngụm, còn chưa kịp nuốt thì đã thấy Dư Mặc tỉnh queo
chìa tay sang tóm lấy cổ tay mình, sán lại gần một phát cắn đứt chiếc
đuôi cá.

“… Phụt!” Nhan Đàm phun cả miệng nước ra ngoài.

Sau đó, sự việc không hề kết thúc như vậy. Tuy mở màn không mấy hoành tráng nhưng ít ra đoạn kết cũng rất oanh liệt. Bọn họ thuận buồm xuôi gió trở về Da Lan sơn cảnh, trên đường vẫn không ngừng có thích khách trong tối ngoài sáng thích sát bỏ độc, cuối cùng đến bột vôi sống cũng đã dùng
tới.

Nhan Đàm qua tháng ngày rất nhàn rỗi, thủ đoạn khảo vấn các loại càng có dịp được xuất hiện không ngừng.

“Nếu biết trước sẽ rước nhiều phiền toái như vậy vào người thì ở Nam Đô đã
mặc kệ hai người kia rồi.” Dư Mặc nắm chặt quyển Phục Hi toán thuật
trong tay, tâm trạng bực bội.

Nhan Đàm lấy làm lạ hỏi: “Bùi Lạc
kia không phải là công tử con nhà tướng sao, ở đâu gây thù kết địch
nhiều tới vậy? Không lẽ là nợ tiền không trả?”

“Y đã không phải
là con nhà tướng nữa rồi. Ngươi còn chưa nghe nói sao, cuối năm ngoái
thì thiên hạ đã là giang sơn của Bùi gia bọn họ.”

Quãng thời gian đó nàng vừa mới đến Da Lan sơn cảnh, thời cuộc bên ngoài đã có biến
lớn. Nhan Đàm hoảng nhiên đại ngộ: “Cho nên nói, Đại Châu đang trong
cuộc chiến kế vị ngai vàng, Bùi công tử kia còn có huynh đệ, bọn họ đã
bắt đầu vì hoàng vị mà giành giật lẫn nhau, giật qua giật lại đến cả thủ đoạn ám sát hạ độc cũng xài tới luôn.” Cuối cùng nàng rút ra một kết
luận: “Hoàng đế vương hầu văn thần võ tướng bọn họ nhất định rất giàu
có, thường xuyên có tạo phản, bình loạn, soán ngôi, cừu sát.”


Mặc đưa mắt sang dòm nàng cái, đoạn lại cúi đầu đọc sách, cảm thấy đề
cập những vấn đề này với nàng quả không phải việc sáng suốt.


điều bọn thích khách kia sau khi tới hết lần này đến lần khác thì đột
nhiên không tới nữa. Nhan Đàm đợi từ sáng đến tối, bắt đầu đứng ngồi
không yên, thói quen đúng thật là rất khủng khiếp.

Dư Mặc nghe
thấy bên tai tiếng nàng không biết đang loay hoay sột sà sột soạt cái
gì, tuy đối diện với quyển sách nhưng đám khải thư (1) kia có lọt vào
mắt cũng không lách được vào đầu, đành đặt sách xuống: “Nhan Đàm!”

Nhan Đàm tức khắc bỏ đống đồ trên tay xuống, rất chi là ngoan hiền vô tội
bảo: “Nhan Đàm thấy bọn người đó sau này chắc sẽ không tới nữa đâu,
trước đây vài tên thích khách còn có đồ vật để lại ở chỗ Nhan Đàm, Nhan
Đàm đang định đem đi liệng hết.”

Dư Mặc hoài nghi nhìn nàng,
nhưng cũng không tra hỏi cặn kẽ nữa. Qua một hồi sau, Nhan Đàm ôm một
chồng đồ ra khỏi khoang thuyền, tiếp theo truyền vào âm thanh đồ vật rơi tõm xuống nước. Hắn ngược lại có phần nghi ngờ, nếu nàng từ sớm đã biết nghe lời như vậy thì không nói làm gì, đằng này đột nhiên biểu hiện
quay ngoắt, không khỏi có chút kì lạ quá mức.

Ai ngờ Nhan Đàm sau khi trở vào khoang thuyền liền ngoan ngoãn ngồi xuống tấm đệm bên cạnh
hắn, nửa lời không thốt, một chút cũng không mảy may động đậy.

Dư Mặc lòng ôm gút mắc, Phục Hi thuật số biến hóa phức tạp cũng xem không
lọt mắt nữa, đành rửa mặt súc miệng sơ qua một lượt rồi tắt đèn đi ngủ.
Trong lúc ngẫu nhiên ngoái đầu, hắn thấy Nhan Đàm hai mắt long lanh dòm
lom lom vào bàn tay đang gỡ ngoại bào của mình. Hắn không khỏi chau chau mày, chầm chậm cởi bỏ ngoại bào, đồng thời thấy ánh mắt của Nhan Đàm
càng trở nên rực lửa hơn.

Dư Mặc nghĩ việc này khả năng lớn là hắn đã nhầm lẫn, bèn nằm xuống nghiêng người xoay sang bên còn lại.

Không ngờ chẳng bao lâu sau, Nhan Đàm nhích người mon men tới gần, dùng một
giọng nói lả lướt rót vào tai hắn: “Sơn chủ, phải cởi trung y ra thì ngủ mới thoải mái.”

Dư Mặc thân người cứng lại: “Như thế này là được rồi, ngươi cũng lo đi ngủ đi.”

Nhan Đàm khe khẽ thở dài: “Dạ, sơn chủ.”

Dư Mặc liếc mắt nhìn sang, thấy biểu cảm trên mặt nàng rõ ràng là đang
thất vọng. Hắn giơ tay xoa xoa trán, lòng thầm nhủ, lần này chắc cũng là mình đã nhầm lẫn rồi. Đang nghĩ vậy thì chợt một đôi tay mềm mại trườn
tới, một tay giúp hắn bóp vai, tay còn lại men theo lưng lần mò dọc
xuống. Dư Mặc ngồi nhổm phắt dậy, một câu “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
suýt nữa buột miệng thốt ra, chỉ là câu này một khi nói ra thực sự sẽ
rất mất mặt, thế nên hắn đành gồng mình nín nhịn.

Nhan Đàm thấy hắn ngồi dậy thì liền rụt rè thỉnh giáo: “Là lực tay của Nhan Đàm không đúng sao?”


Dư Mặc nhìn nàng hết một lúc lâu, cuối cùng điềm đạm cất lời: “Ta thấy ngươi cũng mệt rồi, mau ngủ sớm đi.”

Nhan Đàm gục mặt lí nhí: “Vậy Nhan Đàm đi ngủ đây.”

Dư Mặc bị nàng quấy nhiễu hai lần, cảm giác buồn ngủ cũng đã tan hết, chỉ
đành nằm yên nhắm mắt dưỡng thần. Cũng không rõ qua hết bao lâu sau, sau lưng chợt truyền tới vài tiếng động khe khẽ, hương sen thoang thoảng
trên người Nhan Đàm lại mỗi lúc một rõ rệt. Lúc này hắn mà lên tiếng thì cả hai đều sẽ ngượng ngập, vậy nên hắn cố chịu đựng nằm yên bất động.

Tiếp theo Dư Mặc cảm thấy Nhan Đàm giở tấm chăn lông trên người mình ra,
không biết loay hoay mò mẫm gì trên người mình. Rồi nàng đột nhiên thở
phào một tiếng rõ dài, khiến hắn cứ tưởng nàng đã nghịch đủ, kết quả
động tác tiếp theo của Nhan Đàm là kéo làn áo mỏng phía ngoài cùng trên
người hắn ra. Nếu bấy giờ hắn đã ngủ thật thì đúng là sẽ không phát
giác.

“May là mình rất biết lột đồ, chứ không thì việc đã không thành rồi…” Nhan Đàm thấp giọng lầm bầm một câu.

Dư Mặc thật không biết phải nói gì. Trong lúc hắn bận ngập ngừng thì bàn
tay của Nhan Đàm đã đặt lên đai áo của chiếc nội y hắn đang mặc. Hắn
đành đổi một tư thế nằm khác, còn cẩn thận làm chậm động tác, bụng nghĩ
sẽ khiến Nhan Đàm biết ý mà lùi ra xa. Ai ngờ nàng đang căng thẳng đối
phó với gút thắt phức tạp trên chiếc áo, lại thấy hắn đã ngủ say, bèn
yên tâm gan dạ tiếp tục tháo mở đai áo, Dư Mặc vừa xoay lại thì thân
người liền đè lên hai tay nàng.

Dư Mặc nhịn đến không thể nhịn
hơn mở to hai mắt, chỉ thấy Nhan Đàm đang ôm bộ mặt tội lỗi chong mắt
dòm mình, lại cúi đầu nhìn y phục trên người, đến cả vạt áo trước ngực
của lớp nội y cũng đã bị nàng vạch toạc: “Ngươi chung quy muốn thế nào?”

Nhan Đàm lắp ba lắp bắp: “Nhan Đàm thấy người, người… mặc nhiều như vậy ngủ rất không được thoải mái!”

Dư Mặc mặt mày không chút biểu cảm: “Đổi lý do khác.”

“… Được rồi, là Nhan Đàm muốn xem xem vết thương trên lưng người đã khỏi
hẳn chưa.” Sau đó lén la lén lút làm cho dấu vết trông như sẹo cũ lâu
ngày, như vậy Bách Linh mới không trách tội lên đầu nàng.

Dư Mặc
khẽ thở dài: “Ngươi cũng không cần mãi bận tâm việc này làm gì, hôm đó
cho dù là ngươi, hay đổi lại là Tử Lân Bách Linh bọn họ, thì ta cũng sẽ
như vậy mà làm.”

Nhan Đàm có khổ nói không nên lời, chỉ còn nước
ừm một tiếng trong họng, bộ dạng không cam tâm tình nguyện bò sang bên
còn lại ngủ.

Nàng vốn cứ nghĩ còn đến hai ba ngày đường nữa mới
về tới Da Lan sơn cảnh nên tạm thời không cần gấp gáp, ai dè kề cà đến
lúc bước chân vào lãnh địa Da Lan sơn cũng vẫn chưa đạt được mục đích.

Sau khi về đến Da Lan sơn cảnh, Nhan Đàm không như dự liệu đã qua được vài
ngày yên ổn. Dư Mặc còn hai lần bảo Bách Linh mang trái cây tươi đang
vào mùa sang, mà Bách Linh khi gặp nàng cũng vẫn trò chuyện thân thiết
như thường. Nhan Đàm không khỏi cười thầm bản thân đã quá lo xa, cho dù
cẩn tắc vô ưu cũng không cần đến mức như vậy.

Đến ngày thứ mười,
nàng đã hoàn toàn ném toẹt chuyện này ra đằng sau não, tới lúc giữa trưa bèn dẫn nước từ suối nước nóng vào chậu tắm, an nhàn tắm táp ngâm mình.

Ai ngờ vào lúc nàng đang bị hơi nước nóng bốc lên xông cho mơ màng chực
thiếp mắt thì cửa phòng rầm cái bất thình lình bị đá tung, Bách Linh
đứng ở bục cửa, mặt mày dữ tợn: “Nhan Đàm, ta đã dặn đi dặn lại ngươi
bao nhiêu lần, vậy mà ngươi một chút xíu cũng không nghe lọt! Vết sẹo
trên người sơn chủ là sao đây hả?!”

Nhan Đàm còn chưa kịp giảo
biện thì đã tinh mắt nhìn thấy một cái đầu nhỏ thò ra sau lưng Bách
Linh, chính là Đan Thục. Đan Thục ngó thấy nàng, cười đến là ngây thơ
lại đáng yêu: “Nhan Đàm tỉ tỉ, tỉ đang tắm hả?” Nàng nắm chặt lấy thành
chậu tắm, vẫn không nghĩ ra cách nào có thể tức khắc đuổi bay Bách Linh
và Đan Thục ra ngoài.

“Ố? Ai đang giữa trưa lại còn đi tắm thế
này, đúng là khó nuôi…” Âm giọng trầm thấp bỡn cợt từ ngoài truyền vào,
Nguyên Đan cũng đã xuất hiện ở cửa, hai mắt lim dim nheo lại, bộ dạng
hưởng thụ vuốt vuốt cằm, “Ồ, là Nhan Đàm hả, cũng không tới nỗi…”

Nhan Đàm thu người co ro trong chậu, một câu cũng không nói được liền mạch: “Ngươi, các người…”

“Các ngươi chen chúc ở đây làm cái gì vậy?” Tử Lân thò người vào trong xem
thử, lập tức trưng ra vẻ mặt khinh miệt, “Nhan Đàm, ngươi giữa trưa giữa hôm đi tắm mà cũng không đóng cửa phòng, chung quy là muốn gì đây hả?”

“Các, các người… ta…” Nhan Đàm há hốc mồm, cứng đơ lưỡi.

“Bách Linh ngươi vừa nãy sát khí đằng đằng—” Dư Mặc bước chân thong thả từ
ngoài tiến vào, nhìn thấy tình cảnh trước mặt liền lúng túng xoay mặt
đi, “Việc này là thế nào?”

“Chắc là Nhan Đàm định câu nhử ai chứ gì, đi tắm mà không đóng cửa.” Tử Lân khinh rẻ.

“Không, không phải vậy đâu, Nhan Đàm tỉ tỉ có đóng cửa mà.” Đan Thục mở miệng giúp nàng phân trần.

Nguyên Đan xoa xoa đầu nó, ôn tồn bảo: “Đan Thục nè, nghe lời ba, con còn nhỏ, không được nhìn lén con gái tắm, sau này lớn rồi mới được.”

Bách Linh chỉ thẳng vào mũi Nguyên Đan châm ngòi khởi nghĩa: “Ngươi cũng
không phải thứ tốt đẹp gì, bớt có mà dạy hư Đan Thục đi!”

“Ta quản giáo con trai nhà ta thì việc gì tới ngươi hả, con chim lưỡi dài (2)?”

“Bách Linh ngươi chung quy tìm Nhan Đàm có việc gì? Cứ cho là việc hết sức
nghiêm trọng đi nữa thì cũng không cần hất tung cửa mà vào chứ.” Tử Lân
vẻ rất nghiêm nghị, “Nguyên Đan ngươi cũng thế, mọi người nhường nhau
một bước, không cần nói lời khó nghe đến vậy.”

“Các người…” Nhan
Đàm phải gọi là tức trào máu họng, bọn họ cái đám người này lại có thể
xem nàng như không hề tồn tại mà ở đó cãi lộn tán phét, giọng nàng run
lên bần bật, “Các người ra ngoài, ra ngoài hết cho ta!” Nàng đã bị nhìn
thấy hết sạch như vậy đó, đám yêu tinh ở Da Lan sơn cảnh thật sự quá là
mọi rợ quá là vô liêm sỉ.

Cuối cùng vẫn là Dư Mặc đã thu dọn bãi
chiến trường, lùa hết đám người kia ra ngoài, sau đó thuận tay khép cửa
lại giúp nàng. Nhan Đàm tâm thần ngập ngụa thương tổn, cuộn tròn người
trong chậu tắm hết nửa ngày cũng chưa dậy nổi.

Một quãng thời gian rất dài sau đó, nàng đối với chuyện tắm táp vẫn còn một nùi vướng bận to tướng trong lòng.

Chớp mắt đông qua xuân lại, hoa hạ ngưỡng tàn cáo biệt trăng thu, Nhan Đàm
đã bước qua năm thứ mười sống ở Da Lan sơn cảnh. Nàng xưa nay không hề
biết bản thân lại có thể dừng chân ở một nơi lâu đến như vậy.

Hừng đông tảng sáng, Dư Mặc đứng ở đầu thuyền chìa tay về phía Nhan Đàm,
miệng vương nét cười: “Ta đang định ra ngoài dạo chơi, ngươi có muốn đi
cùng không?”

Nhan Đàm nắm lấy tay hắn, khe khẽ nhảy chân lên thuyền.

“Người lần này định đi đâu?”

“Ừm… Mạc Bắc. Nơi đấy có gió cát, tịch dương, còn có đại mạc…”

Ngày lại qua ngày, nay tựa thể hôm; năm nối tiếp năm, năm tựa thể ngày.

Thứ tự do trời cao đất rộng đó, nàng thực yêu thích vô cùng.

Chú thích:

(1) khải thư: thể chữ có hình dạng vuông vắn, nét chữ thẳng thớm dễ nhìn,
xuất hiện từ những năm cuối của triều Đông Hán, được hoàn thiện trong
giai đoạn nhà Ngụy, nhà Tấn và Nam Bắc triều, đạt đến đỉnh cao dưới đời
nhà Đường và được sử dụng rộng rãi trên toàn Trung Quốc cho đến ngày
nay.

(2) lưỡi dài: ưa buôn chuyện, lắm mồm.