Nàng giương mắt nhìn
khuôn mặt kia tiến tới cách mình ngày một gần, thậm chí hai chóp mũi
cũng sắp chạm vào nhau, cuối cùng không chịu nổi nữa bật mạnh ra một hơi thở kìm nén nãy giờ: “Á á ngươi mau tránh ra, ááá—”
Ngay lúc mấy lời này bật khỏi miệng thì yêu khí trên người nàng cũng thoát ra ngoài, thân người lập tức lọt khỏi mai hoa trang rơi xuống. Còn may là nàng
phản ứng cực nhanh, chìa tay ra chộp ngay lấy cọc gỗ, vừa khéo bám trụ
được sát mép cọc. Nàng đu đưa vài cái giữa không trung, chốc chốc cúi
đầu nhìn xuống thì liền thấy đám gai sắt sáng loáng bên dưới, trong lòng thật không khỏi run rẩy.
Bên tai là giọng nói của Đường Châu mới đầu còn từ phía xa truyền lại, nhưng một lời còn chưa dứt thì đã gần
trong gang tấc: “Ngươi nếu dám giẫm chân xuống, ta sẽ khiến ngươi đời
này kiếp này không bóc mở được phong ấn!”
Nhan Đàm cảm động khôn
xiết, Đường Châu ngày thường tuy đối đãi nàng không thể gọi là tử tế,
nhưng trong thời khắc sống còn này cũng còn trông cậy được. Nàng khó
khăn vươn tay kia lên bấu chặt lấy cọc gỗ, chỉ thấy đôi giày bằng lụa xa tanh màu xanh lục sẫm trước mặt còn đang dợm chừng nửa muốn nhấc lên
nửa không, dường như đang trong tư thế chuẩn bị, bất kì lúc nào cũng có
thể giơ lên đạp thẳng xuống. Nhan Đàm vật lộn đấu tranh tinh thần với
bản thân, nếu như hắn thật sự giẫm chân xuống, nàng nên sống chết không
buông, hay là buông tay ra ngay tắp lự? Dù gì nếu cuối cùng không trụ
nổi buông tay, không bằng tự mình nhảy xuống luôn ngay từ đầu cho đỡ mất mặt.
Qua hết một lúc, vẫn cứ là không có bất kì động tĩnh nào.
Nhan Đàm chỉ cảm thấy hai cánh tay bắt đầu nhức mỏi đến mềm rũ ra, ngước đầu lên nhìn chung quanh thì thấy Thần Tiêu cung chủ vẫn giữ nguyên tư
thế đó, Dư Mặc và Đường Châu hiển nhiên đã đặt mình vào thế đối đầu với
hắn. Nhan Đàm thở dài đánh thượt, nếu như bọn họ cứ tiếp tục đứng một
chỗ như vậy, nàng cũng không biết có thể trụ được tới lúc được kéo lên
hay không nữa.
Con người ta quả là vẫn phải dựa vào bản thân
mình, dựa kẻ khác phần nhiều đều không vững, cứ cho là với loài yêu thì
cũng cùng một đạo lý. Nhan Đàm nhỏ nhẹ lên tiếng: “Thần Tiêu cung chủ,
cho ta hỏi một câu có được không? Rốt cuộc cái chân này của cung chủ là
định giẫm xuống hay thu về vậy? Có gì nói ta biết trước, mọi người cũng
không cần đứng hoài ở đây có phải không?”
Nàng vừa dứt lời thì đã trông thấy Dư Mặc lườm mình một cái, ánh nhìn rất chi là dữ tợn.
Thần Tiêu cung chủ thong thả đáp: “Hãy còn chưa quyết định.”
Nhan Đàm do dự hết nửa ngày, cuối cùng vẫn là không có gan khiêu khích hắn,
đành cam chịu tiếp tục treo mình ở đấy. Nàng sở dĩ dám khiêu khích Tử
Lân hay Dư Mặc là vì biết rõ bọn họ nhiều lắm cũng chỉ ném cho ít quả
đắng gặm chơi thôi, tuyệt đối sẽ không giết mình. Ngược lại đối với Thần Tiêu cung chủ, nàng quả thực không có lá gan này. Hơn nữa, chọc giận
đối phương đại khái cũng chỉ tỏ rõ được bản thân không giống kẻ khác
thôi, chứ còn kết cục thì cũng thê thảm hơn kẻ khác gấp nhiều lần.
Nàng bám chặt lấy cọc gỗ, cắn răng kiên quyết không buông tay. Con người
nàng vốn có lòng kiêu ngạo, không thể chịu được kẻ khác khi dễ bản thân.
Chợt có tiếng động khe khẽ như tiếng vải vóc cọ xát vào nhau, tay nàng đột
nhiên được người nào đó kéo lên. Nhan Đàm ngẩng đầu thì thấy Đường Châu
đang nắm lấy cánh tay mình, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thần Tiêu
cung chủ đi rồi hả?”
Đường Châu gật đầu mỉm cười: “Vận khí của ngươi còn chưa đến nỗi, không ngờ hắn lại bỏ đi như vậy.”
Nàng liền thở phào nhẹ nhõm, miệng lẩm bẩm: “Đi rồi thì tốt…”
Bất luận là Dư Mặc hay Đường Châu, ít ra nàng còn biết đối phương mạnh hơn
mình bao nhiêu, đằng này lúc đối mặt với Thần Tiêu cung chủ, một chút
nội tình tham khảo cũng không có lấy lận lưng, nói nàng làm sao không sợ cho được.
Cuối mai hoa trang là một cung điện được lát bằng cẩm
thạch lạnh băng, xung quanh yên tĩnh tịch mịch, cô quạnh không có lấy
chút hơi người. Ánh đèn lắt lay dao động phản chiếu trên những phiến đá
cẩm thạch, trông vào cứ như những ngọn lửa trơi.
Phía trước là
cửa lớn bằng thanh đồng có khắc hoa văn trang trí, tấm giữ khoen cửa đúc hình một con sư tử đang há to mồm khoe cặp răng nanh, mô phỏng tinh vi
sống động như thật. Sau cánh cửa này, lại là thứ gì đang chờ đợi họ?
Đường Châu nhìn hai người bạn đồng hành của mình, đoạn không do dự bước tới
trước đẩy mở cửa. Một tiếng kẽo kẹt nặng nề vang lên, cửa lớn mở ra,
trước mắt là một gian phòng bài trí vô cùng mộc mạc tao nhã, gần như
giống hệt với gian mật thất bọn họ đã nhìn thấy trong mộ đạo ở trấn
Thanh Thạch. Điểm khác biệt duy nhất là ở giữa gian phòng có một bia đá, bên trên khắc hình vẽ những kí tự uốn éo xiêu vẹo.
Phía trước
bia đá là một nam tử áo bố luộm thuộm, trên gấu áo còn lấm tấm bùn sình, dáng người gầy nhỏ dung tục. Hắn nghe thấy phía sau có người đến gần,
cũng chỉ đứng nhìn chằm chằm bia đá, không có lấy một mảy may cử động.
Nhan Đàm nhận ra tên hái thuốc Ngũ Thuận kia, bèn bước tới trước hai
bước, lấy làm lạ hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Ngũ Thuận hoàn toàn bỏ ngoài tai câu hỏi của nàng, vẫn đứng im một chỗ không động đậy.
Đường Châu cũng cảm thấy kì lạ, định tiến đến gần xem thử, nhưng mới vừa
nhích được vài bước tới trước thì đột nhiên đất trời xoay chuyển, trước
mắt là một mớ hỗn độn không thấy điểm dừng, cứ như hỗn mang trước lúc
khai thiên lập địa. Xung quanh không có ánh sáng, cũng chẳng có cây cỏ,
chỉ có bóng tối và sự bất lực vô tận. Hắn không biết mình đang ở nơi
nào, chỉ có thể để mặc cho thứ sức mạnh thần bí kia cuốn chặt lấy kéo đi theo.
Thứ sức mạnh này, hoàn toàn không cách nào kháng cự nổi.
Đường Châu loáng thoáng nghe thấy giọng của Nhan Đàm ở đâu đó không xa bên
cạnh. Hắn không chút hoảng loạn, cơ hồ cũng đã lờ mờ đoán trước được sự
việc sẽ diễn tiến thế này.
Lần cuối cùng ngoái đầu lại, hắn đã
trông thấy rõ rệt trên gương mặt tên hái thuốc Ngũ Thuận kia là một nụ
cười kì quái khó mà tả được, thân người thoáng cái cao lên đến cả mấy
phân, một chiếc mặt nạ da người chầm chậm rơi xuống bên chân, để lộ
khuôn mặt tuy xấu xí nhưng tao nhã kia.
Thần Tiêu cung chủ nhìn
những vòng gợn sóng trên bia đá dần lặng xuống thành mặt phẳng, đoạn khẽ cất giọng nói với chính mình: “Tốt nhất để bọn họ thuận lợi đến được
đầu tận của Ma Tướng…” Hắn giơ tay chậm rãi cởi bỏ lớp áo bằng vải bố
thô, bên trong là một thân ngoại bào màu trắng nhạt, trên vải không có
họa tiết trang trí, đến đai áo cũng là màu trắng. Lúc bấy giờ chỉ có
nhân tế (1) mới ăn mặc như vậy.
Hắn khẽ chạm tay lên dòng kí tự
cổ quái được chạm khắc trên bia đá, bằng một nhịp điệu rất chậm đọc từng chữ một: “Chử Mặc, ma tự tâm khởi…” Chợt thân người đông cứng lại, hắn
tức khắc cảm nhận được lưng mình bị một mũi kiếm lạnh lẽo gí vào. Đầu
cũng không buồn quay lại, Thần Tiêu cung chủ điềm nhiên cất lời: “Là
ngươi?”
“Tôn chủ, chắc người chưa từng nghĩ đến có ngày lại rơi
vào cảnh bị kẻ khác dùng kiếm chĩa vào người chứ nhỉ?” Đào Tử Khí giọng
lạnh như tiền, lời nói chứa đầy thù hận, “Ta đợi ngày này, đợi đã lâu
lắm rồi.”
“Ta chỉ nhớ mình xưa nay đối đãi với ngươi không tệ.”
Thần Tiêu cung chủ đầu khẽ ngoảnh lại, vô tình trông thấy nỗi căm thù
chất chứa trên gương mặt nàng ta, thứ phẫn nộ và cừu hận này, dường như
đã đạt đến mức không đội trời chung.
“Ta nguyên là Tử Khí trong
Cửu Diệu Tinh, chính bởi do ngươi…” Sắc mặt nàng ta đỏ bừng lửa giận, ý
cười chầm chậm dâng lên trong mắt, “Những việc xảy ra trong trận chiến
giữa tiên và ma năm đó, hẳn ngươi đã không còn nhớ được chút gì nữa?”
Hơi thở đang bình ổn của Thần Tiêu cung chủ bỗng nhiên sững lại.
“Ta biết hiện giờ ngươi không nhớ ra, sau này cũng sẽ không bao giờ nhớ lại được.” Đào Tử Khí sấn thanh trường kiếm trong tay tới trước, “Ngươi
cũng xuống theo bọn họ! Trên thế gian này sẽ không còn ai có thể nói cho ngươi biết năm đó đã xảy ra những chuyện gì, ngươi chỉ có nước cả đời
bị mắc kẹt giữa mớ bòng bong của quá khứ!”
Thần Tiêu cung chủ
không thể không nhích tới trước hai bước, đột nhiên cảm thấy trời đất
quay cuồng, đầu váng mắt hoa. Hắn đột ngột xoay người lại, vươn tay kẹp
lấy trường kiếm của Đào Tử Khí bẻ xuống thật mạnh, chát một tiếng, lưỡi
kiếm gãy lìa làm đôi, phần thân kiếm bị đứt đoạn vừa khéo bật ngược lại
đâm thẳng vào cổ họng nàng ta.
“Tử Khí trong Cửu Diệu Tinh thì đã làm sao? Kết cục của kẻ phản bội đều chỉ có một…”
Những vòng gợn sóng trên vách đá đột ngột lắng xuống, chỉ còn lại thanh
trường kiếm đã bị gãy mất một đoạn rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu
loảng xoảng.
Đào Tử Khí nằm phục dưới đất, những giọt nước mắt
trong suốt không ngừng trượt khỏi khóe mắt. Cuống họng bị thương, hô hấp yếu ớt sắp dứt, nàng ta đã không cách nào mở miệng nói năng rành rọt,
chỉ có thể dùng giọng nói khản đặc, vét sạch chút hơi tàn còn sót lại
thốt ra một cái tên: “Kế Đô…”
Chú thích:
(1) nhân tế: người được hi sinh để tế thần linh.