Trầm Vụn Hương Phai

Chương 27: Ngõ cụt (p.2)

Loài yêu có một số kẻ xảo trá, cũng có một số đơn thuần, nhưng nhìn chung đối với nhân tình
thế thái đều không được mấy am tường. Riêng Nhan Đàm thì ngược lại, nhân tâm thế đạo ở chốn phàm giới nàng đều thập phần tường tận. Nàng thăm dò trải nghiệm bái sư học đạo của hắn, xem ra cũng là vì muốn tìm ra nhược điểm của hắn. Lúc ở bên trong mộ địa, nàng từ đầu đã dự liệu được cơ
quan điều khiển đoạn long thạch sẽ được kích hoạt, thế nhưng lại cố ý cả chặng đường không hé răng nửa lời, đợi đến sau khi bọn họ bị mắc kẹt
mới mở miệng ra điều kiện với hắn. Nhan Đàm không trực tiếp yêu cầu hắn
buông tha bản thân mà lại đi hỏi tung tích của người bạn đồng hành kia
của mình, đây cũng là lựa chọn vô cùng thông minh. Đối với yêu cầu này
hắn sẽ không cự tuyệt, cũng không có lý do cự tuyệt, cuối cùng một lần
phá lệ sẽ khó tránh khỏi mềm lòng về sau, thế là sẽ lại phá lệ lần nữa.
Còn chưa kể đến chính là, lựa chọn câu hỏi này càng tỏ rõ nàng là người
biết chừng mựa, lại có tình nghĩa, khiến hắn dần dà cũng thôi đề cao
cảnh giác.

Đường Châu không khỏi buông tiếng thở dài. Dù gì đi
nữa, hắn hiện giờ đối với nàng quả thực đã không còn thái độ thù địch
sâu đậm như trước.

Hắn lang thang rảo bước vòng quanh, không ngờ
cuối cùng lại đặt chân đến Tây sương. Ngoài gian phòng dành cho khách
đến thăm, Lăng Hư Tử đang ngồi trên bậc tam cấp, trên gối trải một mảnh
giấy đã bị vò tới nhăm nhúm mà ông ta đang chăm chú dán mắt vào. Nhìn
cảnh tượng này thì trông ông ta không giống như kẻ đã bị hoảng loạn đến
phát điên. Đường Châu tiến gần hai bước, chỉ thấy bàn tay đang cầm lá
bùa của đối phương khẽ run run, mu bàn tay nổi đường gân xanh. Đầu không ngẩng lên, ông ta cứ thờ người ra nhìn chằm chằm vào những dòng chữ
được viết trên giấy.

Đường Châu quan sát từng động tác dù là nhỏ
nhất của ông ta, lòng càng tăng thêm mấy phần khẳng định. Hắn vốn dĩ
chưa từng cẩn thận suy xét, hiện giờ nghĩ lại mới cảm thấy quả là có
điểm không được thỏa đáng. Lăng Hư Tử nói thế nào cũng xứng tầm một đấng tôn sư, kiến thức kinh nghiệm đều cao hơn bản thân không biết bao
nhiêu. Khi đó chính hắn đã có thể bình an vô sự thoát thân khỏi mộ địa,
Lăng Hư Tử làm cách nào lại không biết nghĩ đến giả vờ phát điên, sau đó chờ đợi thời cơ thoát thân ra ngoài? Dù sao đi nữa, bất kể là ai đối
với một kẻ điên đều sẽ không quá bận tâm đề phòng. Đường Châu dịch bước
đến gần, lọt vào khóe mắt là bốn chữ nằm phía trên cùng của mảnh giấy
Tuyên (1): Thất Diệu Thần Ngọc. Một cách lạ lùng khó mà lý giải, hắn có
cảm giác điều này và thứ mà hắn bỏ công kiếm tìm bấy lâu hẳn có một mối
liên hệ nhất định nào đó.

Lăng Hư Tử bất thình lình nhảy dựng lên đấm ngực giậm chân thùm thụp, tay vò mảnh giấy Tuyên kia thành một cục
tròn, liều mạng nhét lấy nhét để vào miệng. Đường Châu vừa sấn tới trước một bước thì đột nhiên dừng khựng lại, bình tĩnh nhìn đối phương: “Tiền bối, hà tất phải tiếp tục diễn kịch nữa?” Mảnh giấy kia nói không chừng có chứa đựng tất cả những gì hắn mong biết được, nhưng hắn vẫn muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình từ từ tra ra chân tướng sự việc.

Lăng Hư Tử nhìn hắn cười cười, miệng không ngừng lảm nhảm: “Sao ngươi còn
muốn tiếp tục diễn kịch? Ta xem ngươi còn diễn được cho tới chừng nào!”
Nói dứt lời thì rống ầm lên, khóc cười lẫn lộn.

“Ông đã lớn tuổi
như vậy mà còn la khóc ầm ĩ, cũng không thấy mắc cỡ sao?” Chợt một giọng nói lảnh lót truyền đến bên tai, Thẩm Tương Quân tay vuốt vuốt chú vẹt
trên vai, miệng khúc khích cười thầm. Nàng ta kéo kéo tay áo Đường Châu, ngẩng đầu nở một nụ cười ngây thơ trong sáng: “Ta biết ngươi sẽ không
bắt nạt ông ta đâu, nhất định là ông ta bắt nạt ngươi, lại còn định đổ
thừa cho ngươi nữa.”


Đường Châu nhìn đôi đồng tử trong veo của
nàng ta, trong lòng gợn chút thương xót. Trong Thẩm trạch này, e chỉ còn lại mỗi nàng ấy là vô can. Hắn mỉm cười, khẽ cất giọng hỏi: “Cô nương
làm thế nào biết được?”

Thẩm Tương Quân quay đầu sang nghĩ ngợi
hết một lúc lâu, lại nhìn hắn đáp: “Tỉ tỉ nói người này bị khùng, còn ta thì bị ngốc, vừa khéo một đôi. Chỉ có ngươi mới không nói ta ngốc,
ngươi là người tốt.”

Đường Châu giơ tay ấn nhẹ lên vai nàng ta, giọng điệu ôn hòa: “Cô nương làm thế nào lại ngốc chứ?”

Thẩm Tương Quân ngả đầu sang bên, áp má lên mu bàn tay hắn: “Ngươi đi với ta ra hậu viện dạo chơi có được không? Ở đó rất hay, là nơi không có mấy
người biết đến, ngươi nhất định sẽ cảm thấy rất mới lạ.”

Đó là
một cái giếng hoang, thành giếng bám đầy rêu xanh, miệng hẹp chỉ vừa đủ
nhét được hai người vào. Mực nước đã rút xuống còn rất thấp, từ trên
nhìn xuống mơ hồ có thể thấy được một mảng xanh thẫm dưới đáy.

Thẩm Tương Quân cúi gập người bên thành giếng, thò đầu xuống bảo: “Cha nói,
từ miệng giếng này có thể nhìn thấy được những chuyện của kiếp trước lẫn kiếp này. Cái này chỉ có ta và cha hai người biết thôi, cả tỉ tỉ cũng
không biết đâu.”

Đường Châu hai tay chắp sau lưng đứng ở một bên, trong lòng nghĩ không thể nào. Chợt Thẩm Tương Quân xoay người lại, khẽ níu ống tay áo hắn: “Ngươi cũng qua xem đi nè.” Đường Châu khẽ bật
cười, đành bước sang cạnh giếng nhìn vào, chỉ thấy khoảng nước tĩnh lặng sâu hút, dường như phảng phất có chút hơi lạnh trôi dạt giữa không
trung, mặt nước phản ánh hình ảnh hắn và Thẩm Tương Quân vai kề vai đứng cạnh nhau, đường nét có chút méo mó biến dạng.

“Đó ngươi thấy
chưa, kiếp trước ta là một chú chim, có bộ lông vũ màu xám, chiếc mỏ
nhọn, cho nên bây giờ ta mới nghe hiểu được loài chim nói chuyện.” Thẩm
Tương Quân cười bảo, “Nhiều lúc nhìn vào trong giếng, ngươi sẽ thấy bóng người bên trong mỉm cười với ngươi, nhưng ngươi thì lại không phải đang cười, cái đó chính là điềm lành.”

Đường Châu quay sang nhìn nàng ta, trước mắt là một đôi đồng tử long lanh trong vắt, bề mặt dường như
có chút gợn sóng nhè nhẹ. Hắn cúi đầu nhìn vào trong giếng, chỉ thấy
sóng nước khẽ động, bóng người đứng vai kề vai cạnh bên Thẩm Tương Quân
đột nhiên biến đổi, một vệt màu đỏ thẫm chầm chậm lăn dài từ khóe mắt
xuống, riêng sắc mặt của người ấy thì vẫn như cũ không chút đổi khác.
Đường Châu tim khẽ giật thót, bóng người kia, lẽ nào lại là dự báo cho
ngày tháng sau này của hắn?

Những điều này với hắn mà nói, vốn dĩ chỉ là thứ chuyện hàm hồ vô căn cứ không hơn không kém.

Hắn chớp nhẹ mắt, lại nhìn xuống giếng, lần này thì đã không thấy hình ảnh
mới vừa chứng kiến ban nãy. Chẳng lẽ tất cả đơn thuần chỉ là ảo giác của hắn?

Chợt nghe có tiếng bước chân nhẹ khẽ cất lên phía sau, hắn
quay đầu nhìn thì thấy Nhan Đàm còn đang thở dốc đứng cách chỗ họ bảy
tám bước chân. Nàng hít mạnh cái lấy hơi, đôi mắt như tưới đầy nắng rạng ngời, miệng nở một nụ cười diễm lệ: “Trùng hợp ghê, ta cũng đang tùy

tiện đi loanh quanh, đi miết đi miết kết quả lại đặt chân tới cùng một
chỗ với hai người.”

Lúc nói chuyện vẻ mặt Nhan Đàm trông rất chân thành, không chút mảy may ngập ngừng do dự. Thế nhưng Đường Châu không
cần động não cũng biết nàng đang dựng chuyện nói bừa, chưa kể đến nàng
tại sao vô duyên vô cớ chạy đến nơi hậu viện hẻo lánh này giải khuây,
chỉ riêng mỗi việc nàng và bọn họ vừa khéo chạm mặt ở cùng một chỗ cũng
đã có vấn đề rồi.

Nhan Đàm đưa tay vuốt lại mớ tóc đen dài rũ
xuống bên vai, lại giơ cao cổ tay bảo: “Sư huynh, huynh hẳn là lo lắng
muội gặp phải lệ quỷ? Huynh xem, muội cũng đã đeo tín vật trừ tà huynh
tặng muội vào rồi nè, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Đường Châu
gật gù: “Không sao thì tốt.” Cái món tín vật trừ tà này ích lợi đầu tiên chính là trừ tà trên người ả liên hoa tinh này đây. Vậy nhưng hiện giờ
Nhan Đàm thân mang cấm chế, một gợn sóng be bé cũng dấy không nổi lên,
hắn cũng chẳng thèm bận tâm vạch mặt nàng làm gì nữa, chỉ mở miệng hỏi
dò một câu: “Muội đã bao giờ nảy sinh ảo giác chưa?”

Nhan Đàm tươi cười hãnh diện: “Muội xưa nay chỉ toàn dựa vào chân tài thực học của bản thân, đào đâu cho ra ảo giác?”

Lúc trở về phòng thì màn đêm cũng đã buông rèm. Đường Châu dùng xong bữa
tối, lại nghĩ đến những gì mắt thấy tai nghe hôm nay, càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái dị thường. Thẩm Tương Quân đã nói rằng cái giếng kia chỉ
có nàng ta và Thẩm lão gia biết đến, cả Thẩm Di Quân cũng không hay
biết; mà hắn thì đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy bóng người khóe mắt chảy
máu trong giếng kia hẳn không chỉ là ảo giác, bên trong việc này hẳn
phải còn cách lý giải nào khác. Hắn chuẩn bị qua một lượt, bỏ một thanh
chuỷ thủ và một chiếc que đánh lửa vào trong tay áo, một mình quay lại
chỗ chiếc giếng hoang trong hậu viện.

Sắc đêm sâu thẳm, mảnh
trăng lưỡi liềm đã bị mây đen che phủ gần hết, những đốm sao lác đác bên đường chân trời tỏa thứ ánh sáng lờ mờ ảm đạm.

Đường Châu phẩy
nhẹ chiếc que đánh lửa, đưa tay chống lên thành giếng, hắn vươn người
xuống dưới xem xét. Nhờ có ánh lửa, mọi vật hiện ra trong tầm mắt đều
trở nên rõ ràng hơn. Hắn gần như chắc chắn trước mắt mình là một khuôn
mặt trắng bệch khô quắt queo, hai mắt trợn trừng vô cùng khủng khiếp.
Đường Châu một phen thất đảm, chợt nghe ‘rầm’ một tiếng rõ to, thành
giếng bất thình lình đổ sập xuống, hắn bị hẫng mất chỗ dựa rơi tõm vào
trong nước giếng.

Hắn không giỏi bơi lặn, vừa xuống nước đã nuốt
liền vào bụng mấy ngụm nước lạnh, vội vàng nín thở, chầm chậm bám vào
thành giếng ngoi lên. Nước giếng lạnh lẽo thấu xương, xung quanh dường
như còn có hơi lạnh từng đợt kéo tới. Những ngày này tiết trời mới vừa
ấm lên trở lại, mùi vị cả người ngập trong nước thật không dễ chịu chút
nào.

Đường Châu trồi đầu ra khỏi mặt nước, vừa lúc đập vào mắt là một gương mặt trắng xanh, da dẻ đã khô kiệt nhăn nhúm hết cả. Cứ cho
hắn bình tĩnh hơn đi nữa cũng khó tránh khỏi bị dọa cho một phen giật
thót. Hắn vừa vươn tay sờ trúng được thanh chủy thủ giấu trong tay áo
thì chợt cảm thấy cổ tay lạnh toát, tựa hồ đang bị một chiếc vòng sắt
kẹp lấy. Khuôn mặt nhăn nheo đầy nếp gấp kia đột nhiên chồm tới, trong
nháy mắt đã nằm trong cự li gần sát mặt hắn, đôi môi trắng nhợt khẽ nhúc nhích, miệng phun ra một câu: “Là vu cổ… Chạy, chạy mau!”

Chú thích:

(1) giấy Tuyên: tên gọi của loại giấy này khởi nguồn từ nơi sản xuất Tuyên
Châu phủ thời xưa (nay là địa cấp thị Tuyên Thành thuộc tỉnh An Huy, trừ đi huyện Tích Khê). Xuất hiện từ thời nhà Đường và trở nên phổ biến
rộng khắp qua các thời đại tiếp theo, giấy Tuyên được dùng để viết, vẽ,
được ưa chuộng bởi đặc tính bảo tồn được lâu, không ngả màu, bền dai
không bị khô giòn dễ rách. Độ bền của giấy Tuyên nổi danh “chỉ thọ thiên niên” (tuổi thọ của giấy kéo dài nghìn năm).