Trầm Vụn Hương Phai

Chương 109: Ngoại truyện 4 ♥ Đêm thất tịch (phần 3)

Đáng tiếc nàng còn
chưa kịp bàn xem đứa trẻ sau này của họ sẽ thành dạng gì với Dư Mặc thì
hắn và Tử Lân đã phải ra ngoài. Lâm Lãng đưa tay đỡ dưới bụng, không suy yếu chút khí thế nào, chỉ vào mũi Tử Lân mắng: “Lần này chàng ra ngoài
mà không trở về trước đêm thất tịch, ta sẽ mang con đi tìm cha khác!”

Nhan Đàm bật cười, liền có hai ánh mắt lạnh lẽo đâm phập vào người nàng,
nhưng nàng đã là loại người rận nhiều không ngứa nợ nhiều không lo,
huống chi còn có Dư Mặc che chở có nàng chớ.

“Qua vài ngày
nữa là Thất tịch rồi…” Lâm Lãng vừa nói vậy, nàng cũng nhớ tới mấy ngày
nữa là tới Thất tịch, là ngày Ngưu Lang chức nữ trùng phùng nơi cầu hỉ
thước, là ngày những người hữu tình trong thiên hạ gặp gỡ nhau.

“Đúng vậy, nàng thích cái gì?” Khõe miệng Dư Mặc khẽ cong.

Nhan Đàm nắm chặt tay hắn, vui sướng không thôi: “Thiệt là cái gì cũng được
hả? Thật ra ta cũng không muốn gì nhiều đâu mà, hay là chàng biến về
nguyên hình cho ta nuôi một ngày nghen?” Khóe miệng Dư Mặc cứng luôn tại chỗ. Nhan Đàm cẩn thận từng li từng tí, nhìn sắc mặt hắn mà nói: “Một
ngày không được thì… Nửa… Nửa buổi cũng được.”

Dư Mặc rút tay về, mặt không có biểu tình gì: “Ngoại trừ cái này thì cái gì cũng được.”

Nhan Đàm dẩu môi: “Xí, vậy chàng về sớm chút.”

Thật ra Dư Mặc cũng chỉ đi khoảng năm sáu ngày, trước đây bọn họ cũng không
phải mỗi ngày đều gặp nhau, vì thế Nhan Đàm cảm thấy khoảng thời gian
này cũng không khác gì mấy.

Nhan Đàm cùng tử thủ với Đan Thục dưới gốc đào một lát, sau đó chải lông giúp tiểu hồ ly, quay qua quay
lại một vòng lại phát hiện ra một đống tiểu yêu đang tụ lại bên người
Liễu Duy Dương, hắn đang thuyết giáo cho đám tiểu yêu kia. Tử Hư Đế quân không hổ là Tử Hư Đế quân, nói chẳng được mấy câu lại đã có bản lĩnh
chén chú chén anh truyền đạo cho bọn yêu quái.

Nhan Đàm dạo một vòng về chỉ thấy càng bực mình, cuối cùng đành buồn bực đi ngủ trưa.

Dường như còn như trước kia. Ít nhất không nhìn thấy cũng sẽ không nhớ.

Nhan Đàm tủi thân lấy chăn mền ra, lại nghĩ hắn ngay cả biến nguyên hình mua vui cho nàng một hôm cũng không chịu, thật quá đáng giận mà.

Nhan Đàm chán đến chết đến ngày thứ ba đã bực mình vô cùng, may mà lúc đêm
xuống mưa to, xua đi tiết trời nóng nực, tiếng mưa rơi ru ngủ rất thoải
mái. Lúc nàng bắt đầu mơ hồ liền nghe “két” một tiếng, cửa mở, một người giật mình vội vàng ngồi xuống.

Chỉ thấy toàn thân Dư Mặc ướt đẫm, đến bên ngăn tủ lấy quần áo sạch sẽ, thấp giọng nói: “Nàng ngủ trước đi, ta đi tắm đã.”

Nhan Đàm rất ngạc nhiên, vốn nghĩ phải tới năm ngày, ai ngờ mới tối ngày thứ ba đã trở về rồi.

Lúc Dư Mặc về phòng đã đổi quần áo sạch sẽ, rất quen thuộc mà khoác tay lên lưng Nhan Đàm: “Ngủ rồi sao?”

Nhan Đàm mở mắt ra, trong bóng tối thấy ánh mắt hắn dường như rất mệt mỏi: “Còn chưa, chàng mệt thì ngủ đi.”

Dư Mặc mơ hồ ừ một tiếng, lại dựa gần vào nàng hơn, chỉ trong chốc lát đã
chìm vào giấc ngủ. Nhan Đàm nghe thấy hắn nhẹ nhàng hít thở, chỉ chốc
lát đã an tâm ngủ.

Vì buổi tối ngủ ngon nên sáng cũng tỉnh dậy sớm.


Nhan Đàm nhìn Dư Mặc ở bên gối, không biết có phải vì hắn quá mệt hay không
mà khí thế cũng kém hơn trước nhiều, nàng thậm chí còn có thể vươn tay
nhéo má hắn, phải biết rằng đây là chuyện trước giờ nàng vẫn rất muốn
nhưng chưa dám làm.

Dư Mặc chỉ vô thức nhíu mày, mơ màng ừ một tiếng.

Nhan Đàm bấu má hắn nhìn hắn ngủ ngon, trong lòng không nỡ, nhìn hắn quá mệt mỏi, chẳng lẽ Dư Mặc nhân lúc nàng không biết mà trèo tường sao? Nàng
cúi xuống kề bên cổ hắn, không ngửi thấy mùi hương nào khác, sau đó lại
giật giật vạt áo hắn, cũng không thấy dấu vết gì. Nhan Đàm nhẹ tay đặt
vạt áo về lại chỗ cũ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên đã thấy Dư Mặc mở mắt ra
nhìn nàng tự lúc nào.

Nhan Đàm chỉ giật mình một cái, lúng túng khó xử xấu hổ hỏi một câu: “Chàng tỉnh rồi sao?”

Dư Mặc chống nửa người dậy, khẽ mỉm cười: “Từ lúc nàng bắt đầu bới quần áo của ta ra.” Hắn nghiêng người qua, nhàn nhạt cúi đầu liếc nàng: “Mấy
ngày nay có nhớ ta không?”

Nhan Đàm nghe lời buồn nôn của hắn liền cảm thấy chắc hẳn khí thế hừng hực của mình đã cảm hóa được hắn
rồi: “Không có đâu. Mới ba ngày thôi mà, ta cũng không phải không có
tiền đồ như thế à nha.”

Dư Mặc rũ mắt xuống, thấp giọng cười nói: “Thật sao, nhưng ta thì rất nhớ nàng.”

Nhan Đàm choáng, Dư Mặc mới ra ngoài một chuyến đã trúng tà sao? Chần chờ
một lát đã thấy Dư Mặc chậm rãi phủ lên người nàng, cơ thể hắn rất ấm
áp. Nàng nhìn trong mắt đối phương hoàn toàn chỉ có bóng dáng mình, cũng cảm nhận được dấu vết động tình của hắn, nhịn không được nói: “Dư Mặc
Dư Mặc, tối qua chàng vừa về không phải đã quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi
sao, ta thấy hôm nay chàng còn tiếp tục nằm vậy thì không tốt đâu…”

Dư Mặc không buồn mở miệng, tiện tay cởi áo mỏng của hắn ném qua một bên, đè thẳng xuống.

Nhan Đàm nhìn hành động này của hắn, chỉ thấy bên tài “oành” một tiếng, dốc
sức chống cự: “Ta vừa rồi nói dối chàng thôi mà, chàng không ở đây thiếp nhớ chàng lắm á, chàng đừng dán nhanh vậy mà, á!”

“Ta biết,
có lúc nào nàng nói dối mà giấu được ta đâu.” Ngữ điệu thần thái của hắn đều vô cùng tỉnh táo, điểm này khiến Nhan Đàm càng suy sụp: “Dư Mặc
chàng còn như vậy sẽ cảm lạnh đấy, nhanh… nhanh mặc đồ vào đi…”

“Tiết trời bây giờ cũng không lạnh.”

Nhan Đàm hít sâu một hơi, cuối cùng nói luôn một lèo: “Dư Mặc, chàng có từng nghĩ tới chuyện ta là sen mà chàng là cá chưa, nếu còn tiếp tục vậy thì còn sinh ra tiểu quái thế nào chứ?”

Động tác của Dư Mặc
thoáng khựng lại một cái, sau lại như không có việc gì mà tiếp tục: “Có
quan hệ gì đâu, tệ nhất là giống nàng thì ta cũng không ghét bỏ nó đâu.”

Nhan Đàm lập tức cảm thấy nàng và Dư Mặc như trời và đất vậy, hơn kém quá là nhiều rồi.

Lúc hắn cúi người xuống, Nhan Đàm tức giận dùng móng heo cào một nhát trên
vai hắn, tạo thành một đường đỏ rực. Dư Mặc a một tiếng, hơi nhăn mày,
con ngươi đen thẫm tĩnh mịch nhìn nàng, phảng phất như chiếu ra cả chân
thân của nàng, cũng chỉ có bóng dáng của nàng.

Tới đêm thì Tử Lân cũng đã về.


Nhan Đàm cảm thấy Tử Lân quả không thẹn với chân thân của hắn, chậm hơn Dư Mặc những một ngày.

Đoán chừng là vì quan hệ giữa nàng và Dư Mặc, ánh mắt Tử Lân nhìn nàng cũng
không còn vẻ thù oán ghét bỏ như trước nữa, còn thuận miệng hàn huyên
một câu: “Dư Mặc về trước rồi à?”

Nhan Đàm cũng thuận miệng đáp một câu: “Ừ, vừa về tối qua.”

Tử Lân sửng sốt một chút: “Tối qua?” Hắn dừng một chút, lại chợt nói:
“Đúng rồi, nói vậy tối hôm qua nếu không nghỉ khắc nào mà cứ dùng yêu
thuật mà về thì hẳn là kịp. Chắc bây giờ hắn còn đang co quắp không dậy
nổi chớ gì?”

Nhan Đàm không khỏi nghĩ liệu có phải vì một câu “Về sớm một chút” nàng thuận miệng nói mới khiến hắn về gấp gáp vậy
không? Yêu pháp của bọn họ đã bị áp chế rất nhiều, không thể dùng quá
lâu, bằng không sẽ hao tổn tu vi của bản thân.

Tử Lân thấy
nàng không nói gì, vì thế đành ra vẻ thấm thía nói: “Tuy ta không biết
Dư Mặc thích cô vì cái gì, nhưng hắn cũng thật lòng thật dạ, đã lâu thế
rồi, cô hẳn biết rõ.”

Nhan Đàm ừ một tiếng, cười tủm tỉm: “Tử Lân, ta dạy người cách lấy lòng Lâm Lãng nhá? Đêm thất tịch nếu có phái hoa thì chắc Lâm Lãng sẽ rất vui đấy.”

Tử Lân vô cùng hớn hở đi ra ngoài.

Nhan Đàm nghĩ một chút mới tính ra ngày mai là đêm thất tịch. Tuy nói năm
nào thế gian cũng có hội này nhưng cứ vào ngày này giờ này là lại trở
nên quan trọng.

Dư Mặc là nam tử ôn nhã, biểu hiện tuy có đạm mạc nhưng trong lòng cũng biết giận hờn, cũng lo lót mọi việc rất chu
toàn. Nam tử như vậy mang về nhà quả thật rất vừa tay.

Thất tịch hôm ấy là một ngày nắng rực rỡ. lúc vào đêm mới có gió đêm mát mẻ.

Nhan Đàm đứng trong đình viện, tay bê một chén canh mộc nhĩ táo đỏ, bên trong còn có nho khô, hương vị ngọt ngào.

Bầu trời bỗng nhiên sáng rực lên, từng đóa hoa lửa nở rộ liên tiếp trong
không trung, kéo cái đuôi sáng dài quét lên trời đêm, rực rỡ chói mắt
khiến cả bầu trời sáng như ban ngày.

Dư Mặc đứng dưới pháo hoa, bỗng nhiên thấp giọng gọi: “Nhan Đàm.”

Nhan Đàm quay đầu, nhìn khuôn mặt hắn bóng sáng bóng tối, đôi mắt đen thẳm
yên tĩnh nhìn nàng. Thật ra tướng mạo Dư Mặc rất nhu hòa, cười rộ lên
cảm giác rất dịu dàng, nhưng ngày bình thường lại thấy hắn vô cùng anh
tuấn.

“Ta còn nợ nàng một câu, ta yêu nàng.” Hắn nói.

Nhan Đàm lộ lúm đồng tiền với hắn, pháo hoa tuy đẹp nhưng là mọi người cùng xem, còn lời này thì chỉ có nàng nghe được.

Mười ngón tay đan xen vào nhau, Nhan Đàm sóng vai đứng bên cạnh hắn, ngẩng
đầu nhìn bầu trời rực rỡ pháo hoa, tươi đẹp đến thế, sáng lạn đến thế.
Tản ra khắp bầu trời.

“Bây giờ tiết trời đã nóng, nàng dùng cái này thử xem.”

Nhan Đàm đưa tay nhận lấy thứ hắn đưa qua, là một cái quạt tròn, trên mặt
quạt vẽ hoa sen và cá, bút pháp linh động, sống động vô cùng.

Tử Lân và Lâm Lãng nắm tay nhau đứng dưới chân núi, Đan Thục vẫn thử thủ
dưới cây đào bảo bối của nó. Tiểu hồ ly thấy Đan Thục không để ý đến nó
liền ghen tị. Một con hổ nhỏ lặng lẽ thủ một quả đào rơi trên mặt đất,
cuốn chặt bằng đuôi rồi lăn ra xa.

Một đóa pháo hoa nở rộ trên không trung, ánh sáng rực rỡ.

Nhan Đàm nhìn bức họa trên quạt còn viết một hàng chữ nhỏ, nàng biết đấy là
bút tích của hắn viết, ghi là: “Đan thanh ý ánh Khanh như ngộ.”

Đan thanh ý ánh khanh như ngộ.

Nhan Đàm phất phất cây quạt, quay đầu mỉm cười với hắn: “Năm nay mùa hè nóng vậy đương nhiên là dùng được.”