Trầm Vụn Hương Phai

Chương 101: Xưa kia lúc còn trẻ (Hạ)

Cho dù có nhớ mong cũng chẳng tài nào gặp lại được nữa.

Ứng Uyên có khi xem công văn cả ngày lẫn đêm, mệt mỏi quá mà ngủ gật trên
bàn, lại bị cơn ác mộng đánh thức. Trong mộng, hắn tận mắt thấy Nhan Đàm nhảy xuống thất thế luân hồi, mà hắn lại không thể kéo nàng lên. Về
sau, ngay cả cảnh vật trong mộng cũng không còn, mơ hồ thấy một đôi mắt
buồn thương mà dịu dàng nhìn hắn, gọi hắn “Ứng Uyên”. Tên này rất ít
người gọi, ngay cả Nhan Đàm sau này cũng không gọi thế nữa, nàng lại
giống những người khác gọi hắn là “Đế tọa”.

Có người sớm
chiều bầu bạn đã trở thành thói quen, cứ làm theo như thể lẽ thường,
chợt đến một ngày lệch nhịp mới phát hiện chút ký ức còn lại đã không
thể nào mờ nhạt đi được nữa.

Một thời gian sau, Chưởng Đăng tiên tử phạm vào thiên luật phải hạ phàm chịu phạt.

Lại một thời gian sau nữa, Ứng Uyên Đế Quân hạ phàm chịu lịch kiếp, hắn
chọn thất thế luân hồi. Ở nhân gian sáu kiếp vẫn chưa từng gặp được
nàng, tận cho đến kiếp thứ bảy.

Hắn luôn mong muốn tìm lại một người, thật ra người ấy đã ở ngay bên cạnh, chỉ là cho tới giờ hắn vẫn chưa từng hay biết.

Việc đáng buồn nhất trên đời này chính là dốc lòng tìm kiếm một thứ nhưng
càng ngày lại càng cách nó xa hơn. Rõ ràng là muốn gần ai đó thêm một
chút, một chút nữa, không hiểu lại mắc phải sai lầm gì, đẩy người ấy ra
xa hơn.

Lục Cảnh tiến lên phía trước, khom người thở dài, nhỏ giọng : “Đế tọa, nơi phàm trần không nên ở lâu, nên mau chóng quay về
thiên đình.”

Đường Châu ừ một tiếng, nhưng vẫn đứng im tại chỗ.

Lục Cảnh cảm thấy có gì đó không đúng lắm, ngẩng đầu nhìn lên liền giật mình sợ hãi: “Đế tọa, mắt người……”

Đường Châu đưa tay ấn huyệt Thái Dương ngăn những cơn co rút đau đớn không
ngừng, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ khóe mắt, dọc theo hai má
trượt xuống rơi trên quần áo của hắn. Hắn đưa tay lại lau khóe mắt một
chút, nhìn thoáng qua bàn tay, lại nhẹ nhàng cười cười: “Được rồi, trở
về thôi.”

Cuối cùng hắn vẫn quay lại liếc mắt nhìn một cái,
chỉ thấy Nhan Đàm nửa ngồi nửa quỳ, cẩn thận ôm lấy Dư Mặc, khuôn mặt
hơi nghiêng nghiêng, lông mi rũ xuống che khuất đôi mắt.

Nhan Đàm cố gắng cúi mình thật nhẹ nhàng, để Dư Mặc tựa vào lòng mình. Còn
chưa an ổn Dư Mặc đã đột nhiên ngồi dậy, một tay chống đất, cố gắng kiềm chế cơn ho, mỗi một tiếng ho, máu lại từ trong miệng tràn ra, sau một
lúc mới chịu ngừng.

Nàng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, hắn lại
tiếp tục nôn ra một ngụm máu to, máu lại là máu đen. Nhan Đàm thấy thế
hoàn toàn phát hoảng, một tay đặt vào lưng hắn, muốn dùng yêu thuật trị
thương, một bên sốt ruột gọi to: “Tử Lân, ngươi mau lại đây xem, sao vừa rồi sao ngươi lại ra tay nặng như vậy……”

Vốn dĩ vừa rồi nàng muốn ngăn cản Dư Mặc. Hắn muốn dùng khí lực bản thân đối kháng với tiên lực của thần khí Địa Chỉ, kết quả tất yếu là hai bên đều thiệt hại,
huống hồ, với tình hình này ngay cả sư phụ nàng có ở đây cũng đành bó
tay. Nàng đang bay đến giữa chừng đã thấy Tử Lân vội vàng lao tới, kéo
nàng lại, tức giận quát: “Chỉ bằng chút bản lĩnh ấy của ngươi cũng đòi
cản Dư Mặc, có tới cũng chỉ thêm phiền phức! Đứng một bên đợi cho ta!”

Cho tới giờ Nhan Đàm cũng chưa bị mắng xối xả như vậy, chợt sững ra, lóe
một cái đã thấy Tử Lân bay đến giữa không trung. Yêu pháp của Dư Mặc
chịu hao tổn, vốn đã thế suy sức yếu, Tử Lân còn vọt tới vung một chưởng đánh vào ngực hắn, đánh tan toàn bộ yêu khí đang ngưng tụ của hắn.

Nhan Đàm ở ngoài thấy tận mắt, khiếp sợ đứng im tại chỗ.

Tử Lân cúi xuống đỡ Dư Mặc, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, lại quay sang nhìn nàng: “Chăm sóc hắn đi, ta đi xử lý tàn cục.”

Nhan Đàm ôm Dư Mặc, tay run run sờ ngực hắn, nơi đó còn ấm, nhưng cơ thể hắn thì rất lạnh. Nàng biết Tử Lân không cố ý làm hắn bị thương, trong hoàn cảnh này cũng chỉ có thể dùng hạ sách này. Nhưng Dư Mặc vốn bị thương
nặng do thần khí, giờ lại chịu thêm một chưởng này của Tử Lân thì làm
sao mà chịu nổi?

Dư Mặc đẩy tay nàng ra, giọng nói yếu ớt:
“Không liên quan đến Tử Lân, khụ khụ, ngươi cũng không cần tốn khí lực

trị thương cho ta…… Ta vẫn chịu được.”

Vẻ mặt hắn có phần lạnh nhạt, vì nghĩ đến lúc ấy nàng bảo vệ cho Đường Châu nên trong lòng thấy tức giận.

Cũng không phải lần đầu Nhan Đàm thấy Dư Mặc tức giận, nhưng chỉ độc mỗi lần này nàng có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra nên cúi đầu nhận thua với
hắn thế nào. Nàng không ngăn được mà nghĩ, nếu nàng biết Đường Châu là
do Ứng Uyên chuyển thế, liệu có còn làm như vậy nữa không? Càng nghĩ
càng luống cuống, há miệng vài lần định nói, nhưng lời vọt đến miệng lại không thốt ra được.

Nàng luôn là người mồm mép tép nhảy, cho dù mê sảng cũng líu lo sáu bảy phần như thật, nhưng bây giờ ngay cả một câu cũng không thốt ra nổi.

Một lúc sau, dường như nàng nghe thấy tiếng thở dài nhẹ như gió thoảng của Dư Mặc: “Nhan Đàm, nàng khóc……”

Nói hươu nói vượn gì đấy, nàng sao lại khóc cơ chứ? Lúc trước nàng đã quyết, sau này sẽ không rơi một giọt nước mắt nào nữa.

“Nhìn thấy nàng khóc, ta lại thấy thật vui vẻ……”

Nhan Đàm nghe vậy sững sờ, chợt ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Nhưng mà,” Dư Mặc giơ tay ra, nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt, vẻ mặt mệt
mỏi, giọng nhỏ đi, “Nhưng mà, nàng sao lại khóc vì ta chứ?”

Da lan sơn cảnh bị hủy rồi.

Hồ nước khô cạn, các loài cây cối um tùm, hoa tươi cỏ lạ giờ đây đều nằm
phơi xác trên đất, núi đá đổ nát, cảnh vật hoang tàn, cảnh tượng này
không khác gì chốn hoang vu hẻo lánh.

Đan Thục khịt khịt mũi, đôi tai trên đỉnh đầu cũng cụp xuống, đôi mắt hồng hồng ngồi trên tảng
đá, nhìn bụi đào chết khô dưới chân, nghẹn ngào nói: “Đây là cây đào đệ
trồng, nhưng đã gãy mất rồi……”

Nhan Đàm xoa xoa đầu nó, ngồi
xuống phiến đá đối diện an ủi: “Không sao đâu, đợi đến đầu xuân sang
năm, nó sẽ lại xanh tốt như trước.” Da lan sơn cảnh vốn nằm ở vùng Mạc
Bắc hoang vắng, trước mắt đã mất đi tiên khí, có lẽ không thể khôi phục
lại nguyên cảnh trước đây.

Chỉ là nàng không thể tiếp nhận
nổi. Nếu không vì nàng cùng tìm thượng cổ thần khí với Đường Châu, nếu
không vì nàng cản một kiếm kia của Dư Mặc, Da lan sơn cảnh cũng sẽ không bị hủy hoại thế này.

Đan Thục đứng lên, cố gắng lôi gốc đào
kia lên, cười toe toét: “Đệ đào một cái hố bắt nó đứng thẳng dậy vậy,
sang năm còn có quả đào ăn, hì hì hì……”

Nhan Đàm nghe nó cười hì hì vài tiếng, cũng chợt mỉm cười, kéo thân cây qua chậm rãi đặt qua
một bên. Chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân, sau đó là tiếng của Tử
Lân đập vào tai: “Bình thường sơn chủ ngắn, sơn chủ dài thân thiết lắm
mà, giờ lại ngồi im ở đây hả?”

Nhan Đàm ừm một tiếng, vẫn
ngồi im không nhúc nhích, cúi đầu nói một câu: “Nhưng mà Dư Mặc hắn còn
đang giận ta. Huống hồ, ta làm sai nhiều chuyện như vậy, làm sao có
thể……”

“Ám sát tiên quân thiên đình là trọng tội, nếu ngươi
không ngăn một kiếm kia, Dư Mặc chắc chắn đã mất mạng rồi. Ngươi thấy
tính mạng của Dư Mặc quan trọng hơn hay Da lan sơn cảnh quan trọng hơn?” Tử lân đi qua nàng, quay đầu nhìn lại,“Mọi người cùng nhau từ từ nghĩ
cách mới có thể hồi phục lại nơi này giống như trước kia, ngươi thấy
đúng không?”

Nhan Đàm ngẩng đầu lên, thật lòng nói: “Tử Lân, ta biết ngươi lâu như vậy, giờ với phát hiện ra ngươi là người tốt đấy.”

Mặt Tử Lân lại đen như đít nồi, giọng ghét bỏ: “Ta không phải Dư Mặc, không nuốt nổi câu này của ngươi, ta thích Lâm Lãng cơ, ngươi đừng tự mình đa tình.”

Nhan Đàm vờ như thở dài, buông tay xuống: “Ta cũng
không thích rùa núi, mọi người cũng vậy.” Nàng vừa dứt lời lập tức chạy
tót lên bậc thang, phi như bay đến phòng Dư Mặc, thò tay gõ cửa. Nàng
rất muốn biết, từ khi nào, từ lúc rời khỏi Cửu Trọng Thiên hay là từ lúc nào lại cảm thấy thế gian tươi đẹp đến vậy? Có thể trêu đùa tiểu lang
yêu Đan Thục, có thể cười nhạo chân thân của Tử Lân, sau mỗi lần Tử Lân
tuyên bố muốn lọc da rút gân nàng, nàng lại có thể trốn sau lưng Dư Mặc, ngày tháng yên bình trôi qua, sẽ không đau lòng sẽ không rơi lệ……


Một lúc sau, Bách Linh mở cửa phòng ra, nhẹ giọng nói: “Sơn chủ đang ngủ, nàng vào đi, đừng làm người tỉnh.”

Nhan Đàm gật gật đầu, rón rén đi đến bên giường, nghe thấy phía sau Bách Linh nhẹ nhàng bước ra.

Nàng nhẹ ngồi xuống mép giường, đưa tay kéo lại góc chăn, sau đó cẩn thận
chạm vào đôi mắt đang nhắm chặt của hắn, có thể cảm nhận được lông mi
dưới lòng bàn tay hơi rung rung: “Trước chàng nói với ta những lời này…… Ta không nghĩ ta chưa từng nghe qua. Nhưng ta không biết…… Thật sự
không biết nên nói với chàng thế nào……”

Nhan Đàm cảm thấy cổ
họng khô đặc, hồi lâu mới nói tiếp: “Đan Thục vừa nói, nó trồng lại một
gốc cây đào, sang năm sẽ được ăn quả chính cây mà nó trồng. Mọi người
đều rất thích nơi này, mấy năm nay ta thấy rất nhiều yêu tinh ở đây, bát nháo ầm ĩ cả lên…… Nơi này cũng là nhà của ta, cho dù bị hủy hoại, ta
cũng không thể mặc kệ nó.”

“Ta muốn trốn khỏi thiên đình bởi
vì…… Một người, ta không dám đối mặt với hắn, chỉ biết trốn tránh. Khi
đó ta còn nghĩ, dám nhảy xuống thất thế luân hồi giỏi cỡ nào, thật ra ta rất yếu đuối.” Hàng lông mi của Dư Mặc run rẩy một chút, nàng biết hắn
đã tỉnh, có lẽ hắn không muốn để ý tới nàng, như vậy cũng tốt, những
điều khó nói trước mặt sẽ dễ nói hơn,“Dư Mặc, ta phải đi.”

“Ta muốn lên thiên đình một chuyến, muốn kết thúc việc này.” Nếu mọi việc
tốt đẹp nói không chừng sẽ cứu vãn được Da lan sơn cảnh, nàng đã đồng ý
với Đan Thục, sang năm cho nó ăn quả đào do chính nó trồng, vừa to vừa
ngọt, vừa mọng nước.

“Không mất nhiều thời gian đâu, ta sẽ về sớm.” Đây là nhà của nàng. Cho dù đi xa, cũng sẽ phải trở về.

Nhan Đàm đứng lên, lí nhí trong miệng, ta sẽ về sớm.

Lúc đến không có vật gì, khi đi cũng vội vàng.

Thoáng ngoảnh lại, hai mươi năm qua gắn bó với nơi này vô cùng. Chỗ nào cũng
đều có dấu vết của nàng, mỗi một ngày mỗi một khắc ở đây đều ghi trong
tim. Còn khắc sâu hơn cả tám trăm năm ở Dạ Vong Xuyên.

Nhan Đàm không thu dọn đồ đạc vì nàng thấy không cần thiết, nàng sẽ không ở đó lâu, nơi đó đã là chốn cũ rồi.

Ở Da lan sơn cảnh này đã hai mươi năm, thật ra nàng luôn ỷ lại Dư Mặc.
Thiếu chuyện gì thứ gì, không cần nàng nhọc lòng, tự nhiên sẽ có đủ; Gây họa, nàng nhe răng chạy mất là xong, cuối cùng Dư Mặc sẽ âm thầm gánh
giúp nàng. Nhưng mà có ai lại vì ai mà không sống được, có ai lại trả
giá nhiều như thế vì một người không chung huyết thống chứ?

Nàng đối với một số việc đặc biệt nhạy cảm, huống chi đối phương lại là Dư Mặc.

Ứng Uyên là chấp niệm trong lòng nàng, là vết tích khó mờ, nhưng Dư Mặc lại không như thế.

“Nàng sao lại phải đi? Nàng…… Có ý gì?” Bách Linh trợn tròn mắt, không thể tin nổi vào tai mình.

“Ta muốn lên thiên đình, nhiều nhất hai ba ngày sau sẽ trở về.”

Bách Linh ngẩn người, lại mở miệng: “Nhưng mà, một ngày trên trời là một năm ở thế gian. Nàng đi hai ba ngày cũng chính là hai ba năm, nàng đi rồi
sơn chủ phải làm thế nào đây?” Nàng nói một lèo như đinh đóng cột: “Nhan Đàm, sơn chủ người rất thích nàng. Nàng chẳng lẽ một chút cũng không
nhận ra người rất thích nàng sao?”

Nhan Đàm miễn cưỡng cười cười: “Ta biết chứ.”

Nàng sẽ không quên vẻ mặt Dư Mặc lúc ấy, hắn nói “Nhưng mà, sao nàng lại có
thể vì ta mà khóc chứ” Lúc đó, nếu nàng còn không hiểu ý hắn nữa thì
nàng còn chẳng bằng một con ngốc.

“Nàng đã biết, nàng biết rồi thì vì sao lại còn chọn người kia?!” Mày liễu của Bách Linh dựng đứng, khuôn mặt bắt đầu tức giận.

“Đủ rồi, Bách Linh, ngươi để nàng đi đi.” Giọng nói trầm thấp ôn hòa truyền đến, Dư Mặc khoác chiếc áo ngoài màu đen, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẻ
mặt lại kiên quyết, quay đầu mỉm cười với Nhan Đàm,“Tuy rằng không biết
lần này nàng muốn đi bao lâu…… cho dù cuối cùng nàng vẫn thích chốn kia, vậy nàng hãy ở lại đó. Nhưng Da Lan sơn cảnh vẫn chào đón nàng, khi nào thấy không vui thì quay về ở mấy ngày, được chứ?”

Nhan Đàm ngẩn ngơ, lắp bắp mở miệng: “Được, nhưng mà……”

Dư Mặc đưa tay nhẹ nhàng sờ chóp mũi nàng, cười nói: “Ta cũng không nói
được như Bách Linh đâu, nếu nàng rời khỏi đây, ta về sau có thể sống yên bình rồi.”

Vẻ mặt hắn cũng vẫn như mọi ngày, Nhan Đàm nhìn
chằm chằm hắn, chỉ mong nhìn ra được điều gì khác thường, đáng tiếc
chẳng có gì cả.

“Về sau tai ta sẽ yên tĩnh hơn, cũng không có con yêu tinh nào bướng bỉnh hay gây ầm ĩ như nàng, cũng không ai dám
trêu trọc Tử Lân nữa.” Chỉ có điều như vậy lại rất cô tịch.

Nhan Đàm thất vọng trả lời: “Ta đi đây.” Tuy rằng Dư Mặc nói câu nào cũng là sự thật rành rành, nhưng nghe vào tai lại không biết thành ra cảm giác
gì.

Dư Mặc nhìn bóng dáng Nhan Đàm dần dần biến mất, che ngực ho khan hai tiếng thật mạnh, chợt nghe Bách Linh mở miệng nói: “Sơn
chủ, người rất thích, rất thích Nhan Đàm sao?”

Dư Mặc liếc nhìn nàng một cái, cười cười : “Đúng vậy.”

Bởi vì có tình với nàng mới không muốn tổn thương nàng, mặc kệ thế nào, cũng không muốn làm nàng khó xử.

Tình sẽ sinh dục, nhưng dục lại không thể sinh tình, mạnh mẽ giữ chặt lấy một người, đó không phải là thích.

“Bách Linh, nếu có ý nghĩ này, cuối cùng lại thành ép buộc nàng, đó là bức
bách. Ta không muốn bức nàng.” Dư Mặc nhẹ nhàng thở dài một cái, “Ta
biết trong lòng Nhan Đàm vẫn nhớ thương Ứng Uyên đế quân, là ta đã đến
quá muộn.”

Nếu cuối cùng Nhan Đàm lựa chọn quay lại nơi đó, vậy để hắn thấy nàng được vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi.