Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 52

Trong phòng sinh đóng chặt, tiếng gào tiếng của phụ nữ không ngừng vang lên, tiếng sau cao hơn tiếng trước, khàn cả cổ họng, mang theo đau đớn không thể thừa nhận.

Xuyên thấu qua cánh cửa, xuyên thấu hành lang.

Cố Trầm Quang ngồi bên bàn giải phẩu, một tay nắm chặt tay Lộ Nam Tâm, lòng bàn tay hai người đều là mồ hôi, không biết là của anh hay là của cô. Phía sau anh là một tấm màn ngăn lớn, tất cả bác sĩ đều đang bận rộn đằng sau, còn dư lại hai người ở một bên. Trong lúc nhất thời, anh chợt cảm thấy, giống như trên thế giới này chỉ còn lại một mình cô.

—— Sắc mặt đột nhiên tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, đôi môi bởi vì quá đau đớn, khô nứt ra vết thương, lại bị cắn chảy máu.

Nhếch nhác rối tinh rối mù.

Đau đớn khó có thể chịu đựng được chiếm cứ cả khuôn mặt, giống như dùng một viên đạn liền có thể áp đảo cô. Mồ hôi lạnh một tầng lại một tầng tuôn ra, cho tới bây giờ đôi mắt đen long lanh sáng rực bởi vì đau đớn quá độ đã tan rả. Người từ trước đến nay luôn ngấm ngầm chịu đựng, thế nhưng lúc này giống như là không thể nào chịu đựng được nữa tự giác gào thét lên, kêu phá cổ họng.

Cố Trầm Quang không có lúc nào giống như lúc này, đau khổ cùng sợ hãi tựa như bị người bỏ lại nơi núi đao biển lửa 18 tầng địa ngục.

Tất cả dây cung lý trí đều bị cứng rắn đứt đoạn.

Cố Trầm Quang nắm tay Lộ Nam Tâm, dán sát gò má vào mặt cô, ánh mắt thẳng tấp nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, lời nói không mạch lạc: “Bảo bối, bảo bối, đừng sợ, đừng sợ…… Anh ở đây, ở đây……”

Lộ Nam Tâm đã sớm bởi vì đau đớn mà ù tai, giờ phút này lại nghe được giọng nói của anh, yếu ớt mà mơ hồ, nhưng cô vẫn không nhịn được liều mạng dùng một tia khí lựn cuối cùng quay lại.

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, tất cả nước mắt không chịu khống chế rơi xuống: “Đau quá, Cố Trầm Quang…… Em đau quá, đau quá. Tại sao lại đau như vậy…….”

Hai mắt của Cố Trầm Quang cũng đỏ dọa người, cố gắng chống đỡ dụ đỗ cô: “Không sợ, lập tức sẽ xong ngay….. Bác sĩ nói rất nhanh, thật…..”


Hơi thở Lộ Nam Tâm mỏng manh, nước mắt không ngừng lăn xuống hòa lẫn vào mồ hôi. “…… Nhưng mà em đau lâu như vậy, như thế nào còn chưa khỏe…. Có thể, em có thể sẽ chết hay không? Trên sách nói, rất là nhiều phụ nữ đều chết khi sinh con…… Em có thể……”

“Sẽ không, nhất định sẽ không, không cho nói bừa!”

“Nhưng mà em cảm thấy…… Bản thân đã đau sắp chết rồi. Thật, thật…… A!” Lộ Nam Tâm đột nhiên thét to một tiếng, ngón tay trong nháy mắt níu chặt ga giường, nửa người cũng đau đến ngưỡng lên.

Có bác sĩ ở đằng sau tấm màn kích động mở miệng: “Đầu! Đầu đi ra! Dùng sức, lại dùng sức! Lập tức liền sinh rồi!”

Cố Trầm Quang giống như không nghe thấy. Tay anh nắm lấy tay cô gái nhỏ đang đau đớn quằn quại, hai mắt đỏ bừng, ánh mắt trầm thấp đang gắt gao nhìn chằm chằm cô, từng chữ từng câu, giống như là đang thề: “Bảo bối sẽ không sao hết. Lộ Nam Tâm, em nghe cho rõ, nếu em dám chết, anh nhất định sẽ đi tìm em, vĩnh viễn cũng sẽ không buông tha cho em.”

Nếu cô dám vứt bỏ anh, vậy anh nhất định sẽ lên trời xuống đất, không cần bản thân, không cần tương lai, cũng không cần mơ ước, chết cũng sẽ không buông tha cho cô.

Cả đời anh đấu tranh cùng vận mệnh, chưa bao giờ cúi đầu nửa tấc. Nhưng nếu nó muốn đoạt đi cô, vậy anh thật sự không còn cách nào, chỉ có thể quỳ gối đầu hàng.

Nếu như cô là vận mệnh của anh, vậy anh liền chấp nhận.

Cố Trầm Quang cúi đầu, giọng nói khàn đục giống như là miệng ngậm đầy máu, nói: “Lộ Nam Tâm, anh yêu em.”

Dịu dàng, thâm tình, dùng hết tình yêu cùng kiêu ngạo cả đời.

Lộ Nam Tâm hung hăng chấn động, không đợi cô mở miệng, dưới thân đột nhiên ập đến một trận đau mãnh liệt, có thứ gì đó trượt ra.

Bên tai chợt vang lên tiếng bác sĩ hoan hô: “Sinh rồi! Là con trai, chúc mừng hai vị!”

......

Nháy mắt, trong lòng Lộ Nam Tâm tràn ngập vui mừng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, giùng giằng muốn nhìn Cố Trầm Quang, lại chợt thấy mắt trái anh rớt xuống một giọt nước mắt thật lớn.

Cố Trầm Quang hoàn toàn không nghe thấy tiếng hoan hô chúc mừng của các bác sĩ sau lưng. Anh cúi người, ôm cô, cả người đều khẽ run, giọng nói cũng không đủ kiên định, phun bên tai cô, mơ hồ lại rõ ràng.

“Lộ Nam Tâm, anh yêu em.”


Lộ Nam Tâm chỉ nghe được câu này, một giây kế tiếp, mơ màng mất đi ý thức.

————

Lần nữa tỉnh lại trời đã sáng rồi, không tới giữa trưa, mặt trời tà tà treo giữa bầu trời.

Lộ Nam Tâm thử thăm dò giật giật —— cả người đều rất đau, giống như là bị xe lửa không chút lưu tình cán qua, xương cốt đều đau đớn.

Bên cạnh có giọng nói quen thuộc truyền đến: “Bảo bối, tỉnh rồi?”

Lộ Nam Tâm nghiêng đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt lo lắng. Cô cười cười, dùng giọng khàn khàn hỏi: “Ừm, em đã ngủ lâu rồi?”

Cố Trầm Quang ôm cô, mạnh mẽ hôn một cái, sau đó tiếp tục ôm chặt, giống như sợ cô biến mất. Một lát sau, mới buồn buồn mở miệng: “...... Thật lâu.”

Lâu đến anh ba phen bốn lượt gọi bác sĩ đến. Bác sĩ một lần lại một lần khẳng định cô không sao.

Người đàn ông đang ôm mình rõ ràng là bị dọa sợ, Lộ Nam Tâm lại khó có được không quan tâm tâm tình của anh, không thể chờ đợi giật nhẹ ống tay áo anh, hỏi: “Con trai của chúng ta đâu?”

Cố Trầm Quang liếc mắt nhìn cô một cái, bất đắc dĩ nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, ngồi ở mép giường, dịu dàng đỡ cô, tựa vào đầu giường: “Anh sợ thằng bé làm ồn em nên trước để cho mẹ giữ, ôm tới cho em nhìn một chút nha?”

Lộ Nam Tâm: “Được.”

Cố Trầm Quang thay Lộ Nam Tâm nhét chăn xong, đứng dậy đi ra ngoài, rất nhanh liền trở lại, trong ngực ôm con trai, Dịch Sở đi theo phía sau.

Lộ Nam Tâm thấy người, khẽ ngồi dậy: “Mẹ.”

Dịch Sở vội vàng đi nhanh tới ngăn cô, bộ mặt nghiêm túc, khẩn trương nói: “Đừng động, mới vừa sinh con xong lộn xộn sẽ dễ dàng bị bệnh.”

“...... Dạ.”

Lúc này Cố Trầm Quang đi tới, hơi nghiêng người đưa con cho cô nhìn: “Bảo bối nhìn xem.”


Đứa bé được quấn trong tả lót, yên ổn ngủ, miệng nhỏ khẽ mở khẽ đóng phun ra bong bóng.

Lộ Nam Tâm thấy liền yêu thích không buông tay, vươn ngón tay nhẹ nhàng đụng một cái vào mặt con trai, tiếp theo ngẩng đầu nhìn Cố Trầm Quang: “Em muốn ôm con.”

Dịch Sở đã không biến sắc thối lui khỏi phòng bệnh, chừa không gian lại cho một nhà ba người.

Cố Trầm Quang nhíu mày, có chút do dự: “Thằng bé rất nặng, bác sĩ nói là 4.1kg, tay bảo bối có thể ôm nổi không?”

Lộ Nam Tâm đã vươn tay ra, thuận miệng nói: “Không có việc gì.”

Không thể chờ đợi liền muốn nhận lấy ôm.

Cố Trầm Quang hết cách, không thể làm gì khác hơn là đưa con cho cô, trước đó còn không yên lòng dặn dò: “Lập tức cho bảo bối ôm, nếu mỏi tay liền nói với anh.”

Lộ Nam Tâm vừa đáp lời, vừa ôm đứa nhỏ qua, ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực.

Mặt mày đứa bé nho nhỏ còn chưa nảy nở, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng vểnh lên, mắt nhắm, một tay nhỏ nắm thành quyền để bên mặt, ngủ đến trời đất mù mịt.

Lộ Nam Tâm y y a a ôm dụ dỗ trong chốc lát, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn luôn chống tay đỡ phía dưới cánh tay cô, cười hỏi: “Đặt tên con chưa anh?”

“Đặt rồi.” Cố Trầm Quang ngẩng đầu chống lại tầm mắt của cô, mặt mày dịu dàng.

Lộ Nam Tâm liếc mắt cười hỏi: “Tên gì?”

Cố Trầm Quang: “Cố Nam”

“...... Cái tên này có phải hơi giống con gái hay không?”

Cố Trầm Quang: “Có một chút, nhưng mà so với Cố Đường thì dễ nghe hơn.” Nói xong, ý vị thâm trường nhìn cô một cái.


Lộ Nam Tâm tự nhiên hiểu, mặt bắt đầu ửng hồng, ho nhẹ một tiếng, cố gắng làm mặt nghiêm chỉnh hỏi: “Vậy tại sao không đặt là Cố Tâm?”

Cố Trầm Quang nhíu mày, nói: “Gọi như vậy liền rất giống tên của bảo bối, anh nghe không thoải mái.”

Lộ Nam Tâm: “......”

“Hơn nữa Cố Nam cũng rất êm tai, không phải đặc biệt nữ tính, tên gọi bé trai cũng rất có hàm ý.”

Cố Trầm Quang nhìn Lộ Nam Tâm một cái, gương mặt đẹp trai có chút lúng túng, hỏi: “Bảo bối không thích sao?”

“A?” Lộ Nam Tâm lập tức lắc đầu một cái, nhìn bé trai mềm nhũn non nớt trong ngực, thấp giọng nói: “Không có.”

Làm sao sẽ không thích đây?

Cố Nam Cố Nam.

Cố Trầm Quang cùng Lộ Nam Tâm.

Trầm Quang theo hướng Nam.

Anh ngồi xuống, ôm chặt cô.

Trong ngực cô còn ôm con trai của bọn họ, đang mơ màng ngủ say.

Trên đời này có người giữ chặt lời hứa, ví dụ như Lộ Thịnh Minh cùng Diệp Cửu, đến chết cũng không gặp mặt nhau lại một lần.

Trên đời này cũng có người buông tha cho lời hứa, ví dụ như Chu Tần, đến cuối cùng vẫn là không có can đảm tới tham gia hôn lễ của bọn họ.

Nhưng Lộ Nam Tâm không cần bất kỳ lời hứa của hắn, liền giao hết tài sản cùng tính mạng, dồn hết vào một đời vui vẻ hạnh phúc. Cô cùng theo sát người đàn ông đang ôm chặt cô phía sau, sống đến đầu bạc răng long, không sầu không lo.

Năm tháng thoi đưa, thời gian trở thành chứng minh dịu dàng nhất.


Lộ Nam Tâm nghĩ, ông trời đối với cô không tệ. Vận mệnh của cô phải chia xa nhiều người như vậy, lại có thể có được người đàn ông tốt nhất, cả đời yêu thương quý trọng, dịu dàng mà đợi.

Dù sao cô cũng rất may mắn ——

Số mạng mục nát, con đường phía trước lại bằng phẳng.

———— Hoàn Chính Văn ————