Lộ Nam Tâm nói muốn gặp mặt là chỉ việc ra mắt.
Vì vậy, ba ngày sau, trước cửa biệt thự nhà họ Cố.
Lộ Nam Tâm khẽ kéo chiếc váy hoa nhỏ trên người, lắc lắc cánh tay người đàn ông bên cạnh, khẩn trương hỏi: “Em mặc như thế nào? Nhìn có đẹp không?”
“......”
Cố Trầm Quang vô cùng cho cô mặt mũi, nghiêm túc nhìn một chút, chân thành nói: “Được, rất đẹp.”
Lộ Nam Tâm vẫn không yên lòng, nhìn chung quanh. “Mặc màu hồng có thể không quá trang trọng hay không? Nếu không em đi đổi lại màu xanh dương?” Cô lo lắng, rõ ràng tối hôm qua đã chọn quần áo cả đêm.
“.............”
Cố Trầm Quang nhìn không nổi nữa, lôi kéo Lộ Nam Tâm, trực tiếp đi tới cửa: “Bộ dáng bảo bối mặc đồ ngủ, chưa tắm rửa, đầu tóc rối tung mẹ cũng không biết đã thấy bao nhiêu lần rồi, hiện tại mới chú ý hình tượng?”
Lộ Nam Tâm: “...... Nhưng trong nhà của anh có những người khác nữa hay không?”
Ngày hôm qua Cố Trầm Quang nói cho cô biết, kể từ khi mẹ anh biết hôm nay anh sẽ dẫn bạn gái về nhà, ba cô sáu bà nhà anh cũng biết, cũng xoa tay muốn tới nhìn xem một chút.
Cố Trầm Quang tính toán một chút, đoán chừng hôm nay ít nhất cũng hai mươi mấy người.
Lộ Nam Tâm lúc ấy: “.........”
Nghe Lộ Nam Tâm nói vậy, Cố Trầm Quang dừng bước, cảm thấy cần phải nói cái gì đó để cô yên tâm. Kéo cô gái nhỏ vẻ mặt còn đang nghi ngờ qua, nhìn vào ánh mắt của cô, nghiêm túc nói: “Bảo bối cảm thấy ý kiến của những người đó có thể ảnh hưởng đến anh?”
“Rất nhiều người ngay cả tên anh cũng không nhớ, nói với anh một câu: Cố Trầm Quang, người bạn gái này không tốt, không thích hợp. Anh sẽ nghe theo lời bọn họ thật sự cảm thấy bảo bối không tốt, không hợp?”
Lộ Nam Tâm thành thật lắc đầu một cái: “Không thể.”
“Vậy anh sẽ nghe lời của bọn họ, bởi vì bọn họ không thích mà làm cho bảo bối đau khổ?”
Lộ Nam Tâm tiếp tục lắc đầu: “Không có.”
Cố Trầm Quang vỗ đầu cô một cái: “Vậy bảo bối lo lắng cái gì?”
...... Đúng vậy
Nhưng mà vẫn còn rất khẩn trương, kềm chế không được. Chuyện này không phải cô muốn khống chế liền có thể khống chế. Đạo lý thì hiểu rồi, nhưng mà phản ứng sinh lý thì không có cách nào.
Cố Trầm Quang vẫn tiếp tục trấn an cô gái nhỏ, nói: “Đáng sợ nhất chính là gặp mặt mẹ chồng đúng không? Bảo bối cảm thấy mẹ anh là bà mẹ chồng hung dữ hay sao?”
Lộ Nam Tâm vội vàng lắc đầu một cái.
“Mẹ có thích bảo bối không?”
Lộ Nam Tâm không do dự, gật đầu, lại gật đầu.
“Cho nên, mẹ chồng tương lai thích bảo bối, ông xã tương lai lại yêu bảo bối như vậy, thì còn sợ cái gì?”
Người này......
Mặt Lộ Nam Tâm thành công đỏ rực. Anh nói thì cứ nói đi, làm gì còn xen vào bày tỏ nữa……
Không có dũng khí tiếp tục tranh cãi với anh, Lộ Nam Tâm chọt chọt tay anh, đỏ mặt thấp giọng lầm bầm: “Được rồi, được rồi, em biết……”
“Vậy anh gõ cửa?” Trong lúc hai người đang nói chuyện thì đã tới cửa. Lần đầu tiên mang bà xã nhỏ về nhà gặp người lớn, gõ cửa để người nhà ra mở, là lễ tiết.
Lộ Nam Tâm gật đầu một cái.
Cố Trầm Quang cười, dùng trán chạm vào trán cô, thấp giọng, ánh mắt nhìn về phía cô: “Yên tâm, đã có anh ở đây.”
Sau đó đứng thẳng dậy, giơ tay ấn chuông cửa.
Lộ Nam Tâm cảm thấy trong nháy mắt cả người khẩn trương tê dại, tay theo bản năng nắm chặt lấy tay anh.
Cửa gần như là một giây sau đó liền mở ra, vẻ mặt Dịch Sở không hề lộ ra bất ngờ gì, khuôn mặt tươi cười.
Dịch Sở nhìn hai người ngoài cửa một chút, vui vẻ không hề giảm, gọi: “Nam Tâm đến rồi? Đến, mau vào mau vào!” Nói xong lại nhìn sang Cố Trầm Quang: “Bạn gái con đâu? Không phải nói là mang bạn gái về nhà sao? Người đâu?”
Cố Trầm Quang: “.........”
Lộ Nam Tâm: “..........”
Hai người đứng không nhúc nhích, bàn tay quang minh chính đại nắm chặt, khuôn mặt Lộ Nam Tâm có sắc đỏ lan ra.
Dịch Sở cười chờ một hồi, phát hiện giống như có chỗ nào đó không đúng, thử thăm dò hỏi lại lần nữa: “Người đâu?”
Vẫn như cũ không ai động, không có tiếng trả lời.
Sau lưng cả đám thân thích nhà họ Cố nghe tiếng cũng lao qua, vây cái cửa chật cứng một giọt nước chảy cũng không lọt, giống như fan hâm mộ vây xem thần tượng.
Trong mắt tất cả đều là tia sáng bát quái tò mò.
Nụ cười của Dịch Sở dần dần cứng ngắt ở khóe miệng, ánh mắt chậm rãi dời xuống, rơi vào giữa mười ngón tay đang đan nhau của hai người.
Dịch Sở: “.....................”
Bà giật mình tại chỗ, cho đến khi sau lưng có vài thân thích không biết Lộ Nam Tâm bắt đầu ồn ào lên: “Ai ai ai, đây chính là bạn gái của Trầm Quang sao? Bộ dáng không tệ, sạch sẽ, nhìn qua là một cô gái tốt.”
“Ăn mặc cũng rất xinh đẹp.”
“Nhìn dáng vẻ này, nhất định là còn nhỏ đi? Nhỏ hơn Trầm Quang bao nhiêu?”
......
Nhưng mà lực chú ý của Lộ Nam Tâm hoàn toàn không nằm ở nơi này. *Die?nĐ!!anL^^eQu///yĐo()n* Cô có chút thấp thỏm nhìn chằm chằm Dịch Sở, trơ mắt nhìn ánh mắt của bà từ từ trợn to, thẳng tấp nhìn chằm chằm vào bàn tay giao nhau của hai người, không tiếng động phun ra hai chữ.
“Các con.....”
Dịch Sở chợt ngẩng đầu lên nhìn Cố Trầm Quang.
Cố Trầm Quang khẽ gật đầu, trong ánh mắt đen láy tất cả đều là thản nhiên, hoàn toàn khẳng định suy nghĩ của bà.
Dịch Sở thoáng chốc hít vào một ngụm khí lạnh.
Sau lưng, cả đám thân thích cuối cùng cũng nhìn ra phản ứng của Dịch Sở có cái gì đó không đúng, có người lặng lẽ kéo kéo váy Dịch Sở, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Hồn Dịch Sở bị kéo trở về, ánh mắt chậm rãi dời đi chỗ khác, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì.”
Lại tiếp tục nhìn về phía hai người ngoài cửa một cái, dừng một chút, lạnh nhạt lên tiếng: “Vào đi.”
Lộ Nam Tâm quả thật bị giọng điệu này dọa khóc.
Dịch Sở cho tới bây giờ đối với cô đều là hiền lành, hiền hòa, chưa từng dùng giọng nói im lặng tức giận như thế này.
Cố Trầm Quang cũng nhíu mày, phản ứng của Dịch Sở nằm ngoài dự đoán của anh.
Cảm nhận được người bên cạnh không yên tâm, anh nắm chặt lấy tay cô, ý bảo cô an tâm.
Dùng sức kéo một cái, dắt tay cô vào cửa.
Cả đám thân thích đều nghe ra giọng nói không hiền lành của Dịch Sở, có chút lúng túng, ngu ngốc quay trở lại phòng khách, bảy tám người tụm lại trò chuyện cười ha hả.
Hai người đổi giày xong, ngẩng đầu lần nữa, ngoài cửa cũng chỉ còn lại Dịch Sở.
Ba người đứng tại chỗ, hoàn toàn yên lặng.
Dịch Sở lên tiếng trước: “Các con đi theo mẹ.”
Dứt lời xoay người đi.
Cố Trầm Quang cùng Lộ Nam Tâm liếc mắt nhìn nhau, đặt lễ vật trong tay ở phòng khách, ngoan ngoãn đi thoe Dịch Sở lên lầu.
Lộ Nam Tâm đi lên cầu thang, một bước hai bước ba bước, cảm thấy ngọn lửa bát quái hừng hực sua lưng nhanh đốt thành một cái động.
Len lén vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Cố Dương cũng đi sau lưng cô, đang chậm rãi bước lên lầu.
Lộ Nam Tâm: “.......”
Chợt thu hồi ánh mắt, trong lòng thoáng chốc lệ rơi đầy mặt.
Phòng sách.
Dịch Sở cùng Cố Dương sóng vai ngồi trên ghế sô pha, Lộ Nam Tâm cùng Cố Trầm Quang sóng vai nhau đứng, đối mặt cùng hai người ngồi trên ghế.
Một người bình tĩnh, một người thấp thỏm.
Cố Dương không lên tiếng, vẻ mặt cũng rất dễ chịu, hơi có chút bộ dáng người ngoài cuộc đứng xem.
Dịch Sở vụng trộm hung hăng trừng mắt nhìn ông một cái, không thể không mở miệng làm người xấu, lạnh giọng hỏi: “Đã bao lâu?”
Hai tháng hay là ba tháng?
Cố Trầm Quang: “Ba năm rưỡi.”
Dịch Sở: “..........”
Cố Dương: “..........”
Dịch Sở hít vào một hơi, đột nhiên từ trên ghế sô pha đứng dậy, “Ba năm rưỡi con cứ như vậy gạt mẹ?”
Lộ Nam Tâm khẽ run rẩy, không dám lên tiếng.
Cố Trầm Quang: “Dạ.”
Dịch Sở một quyền đánh vào trên bông, tức không ra, kìm nén đến không được.
Hung hăng trừng người trước mặt hai mắt, “phịch” ngồi xuống, so với vừa rồi còn tức giận hơn.
Lộ Nam Tâm run lẩy bẩy.
Cố Dương yên lặng đưa tới một ly trà.
Dịch Sở cũng không thèm nhìn liền nhận lấy, một hưi uống vào bụng, hoàn toàn không để ý đến phong phạm nữ thần dịu dàng bình thường.
Bà thở sâu mấy hơi, mở miệng lần nữa giọng nói rõ ràng đã tỉnh táo không ít, hỏi: “Các con có biết vì sao mẹ lại tức giận như vậy hay không?”
Liếc nhìn Cố Trầm Quang, anh nhíu mày, ý tứ là cũng không biết vì sao.
Dịch Sở lại nhìn Lộ Nam Tâm.
Lộ Nam Tâm run lẩy bẩy trong lòng.
Dịch Sở: “........”
Chợt vỗ vào tay vịn ghế sô pha: “Bởi vì hai đứa không có lương tâm các con.” Nói xong liếc tròng mắt sắc bén về phía Lộ Nam Tâm, lạnh lùng nói: “Nhất là con!”
Lộ Nam Tâm run rẩy.
Cố Trầm Quang cau mày, cố gắng mở miệng: “Mẹ......”
“Con câm miệng!”
“.........”
Dịch Sở tiếp tục nhìn Lộ Nam Tâm, giọng nói tức giận mang thêm chút bất đắc dĩ: “Con nói một chút con bé thối tha này, ta đối với con có tốt hay không?”
Lộ Nam Tâm không ngừng gật đầu liên tục.
Dịch Sở chợt nhíu mày: “Tốt với con con còn gạt ta? À, sợ ta không đồng ý?”
Lộ Nam Tâm sững sờ, rối rắm mấy giây, do dự gật đầu một cái.
Không phát hiện bên cạnh vẻ mặt Cố Trầm Quang cùng Cố Dương đầu buông lỏng.
“Cảm thấy ta là bà mẹ chồng hung dữ? Biết con và con trai ta ở chung một chỗ liền dùng gậy đánh uyên ương?”
Lộ Nam Tâm lập tức nhanh chóng lắc đầu.
“Vậy hai người các con lừa gạt cái gì? Con sợ ta làm gì?”
Đây mới là chỗ Dịch Sở tức giận nhất. Bà đối xử với Lộ Nam Tâm tốt như vậy, so với con ruột còn thân mật hơn, kết quả con bé thối này lại sợ bà.
Ba năm rưỡi! Dấu diếm bà suốt ba năm rưỡi!
Loại chuyện như vậy chẳng lẽ không nên ngày thứ nhất liền chia sẻ với bà hay sao?
Lúc trước bà thiếu chút nữa là làm bà mai cho hai người. Bây giờ hai người còn sợ bà không đồng ý?
Dịch Sở không hiểu có loại cảm giác bị lừa gạt.
Lộ Nam Tâm nhỏ giọng nói: “Không sợ......”
“Không sợ mà con lừa gạt ta ba năm rưỡi?” Dịch Sở một đường cắt ngang lời Cố Trầm Quang định mở miệng, nói: “Chuyện này con đừng nói, Trầm Quang, mẹ biết là con nghe theo ý định của Nam Tâm, nếu không con đã mang theo đứa nhỏ ngốc này sớm đi lĩnh giấy chứng nhận rồi, còn có thể lừa gạt lâu như vậy?
Lộ Nam Tâm không phản bác được.
Bởi vì Dịch Sở nói hoàn toàn đúng.
Cố Trầm Quang rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: “Mẹ, đừng trách Nam Nam, là chủ ý của con.”
Dịch Sở không tin, nhưng cô gái nhỏ da mặt mỏng, còn giáo huấn thêm vài câu nữa đoán chừng muốn khóc rồi, liền dời mục tiêu sang Cố Trầm Quang. “Không có tiền đồ!”
Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên chửi người, Dịch Sở sờ mũi một cái, tạm ổn.
Cố Trầm Quang vươn tay nắm lấy tay Lộ Nam Tâm, giương mắt nhìn về phía người phụ nữ rõ ràng là đã hết giận phân nửa, khóe môi hơi nhếch lên, hỏi: “Vậy mẹ có đồng ý không?”
Dịch Sở liếc mắt nhìn anh: “Mẹ không đồng ý hữu dụng không?”
Đường cong khóe môi Cố Trầm Quang càng giương cao: “Vô dụng.”
“..........”
Đáp án không hề ngoài ý muốn. Dịch Sở cũng không còn bởi vì chuyện kia mà tức giận, chậm rãi hỏi: “Hai người các con phát triển đến bước nào rồi?”
Hỏi xong liền có chút hối hận, cảm giác lại hỏi vô ích.
Ba năm rưỡi có thể tới bước nào chứ? Cố Trầm Quang cũng không phải là hòa thượng!
Quả nhiên, một giây kế tiếp chỉ nghe thấy con trai mình bình tĩnh lại thản nhiên thừa nhận: “Phát triển đến trình độ chỉ cần mẹ gật đầu thì có cháu để ôm.”
Lộ Nam Tâm: “.........” Mặt lại bắt đầu hồng.
Dịch Sở: “.........”
Cố Dương: “Khụ.”
Lời vừa ra khỏi miệng, trong phòng thoáng chốc yên tĩnh thành một mảnh, chỉ còn lại tên đầu sỏ gây tội còn dương dương tự đắc.
Lộ Nam Tâm len lén dùng sức bấm một cái trong lòng bàn tay của Cố Trầm Quang.
Tay anh chỉ hơi căng một chút, sau đó liền cầm chặt không để cho cô cử động nữa.
Dịch Sở: “Buông tay lỏng ra mẹ nhìn xem.”
Lộ Nam Tâm: “......”
Lập tức liền hướng từ bên ngoài tách ra, kéo lại léo, làm gì người nọ cũng không buông tay.
Lộ Nam Tâm tức giận trừng anh.
Lại nghe thấy Cố Trầm Quang mở miệng, giọng nói cực kỳ tỉnh táo, nội dung lại làm cho người khác ngỡ là mơ: “Mẹ, ba, lần này con mang Nam Nam trở lại là muốn thừa nhận nghiêm túc thật sự, dùng thân phận con dâu tương lai nhà họ Cố để giới thiệu với hai người. Con rất nghiêm túc, bất kể hai người có đồng ý hay không, con không phải Nam Nam sẽ không lập gia đình, con thề.”
“Con không biết hai người có ý kiến gì về phần tình cảm này, nhưng mà đối với con mà nói, Nam Nam là tất cả tình yêu của con. Từ cô bé nhỏ đến thiếu nữ trưởng thành, Nam Nam khóc một tiếng lòng con liền giống như bị khoét một lỗ. Nam Nam cười một tiếng, con tự nhiên sẽ vui vẻ. Nam Nam đói, con sẽ muốn ăn cơm. Cứ như vậy, rất đơn giản, nhiều năm như vậy trôi qua, con rất rõ ràng, người con gái này phải là của con, cũng chỉ có thể là của con.”
Anh không phải là người sẽ nói những lời này, nhưng mà lần đầu tiên ở trước mặt cha mẹ cùng cô, lần đầu tiên không hề cất giữ trải lòng mình.
Không sợ cha mẹ sẽ ngăn cản, không sợ cô sẽ lùi bước, chỉ là sợ mẹ đột nhiên đối xử như vậy, sẽ làm cho cô không yên lòng.
Từ câu nói đầu tiên đến câu cuối cùng, Lộ Nam Tâm đột nhiên quay đầu nhìn anh. Mỗi một câu nói anh đều là nghiêm túc thản nhiên, ánh mắt đen láy hữu thần. Cô nhìn gò má xinh đẹp của anh, đôi mắt đột nhiên bắt đầu nóng lên.
Cố Trầm Quang vẫn đang tiếp tục nói: “Con mang Nam Nam trở lại, không phải là muốn trưng cầu sự đồng ý của ba mẹ, mặc kệ hai người nói gì, ở chỗ này của con, đối với Nam Nam, có thế nào cũng không thay đổi. Con nhất định sẽ cưới Nam Nam, sống cùng nhau đến khi chết. Tương lai con còn mấy chục năm, nhất định phải cùng với Nam Nam. Con rất là bất lực, ở đây của con, không có Nam Nam liền sống không nổi. Con chỉ biết, tương lai còn dài như vậy, nếu không có Nam Nam đi cùng, một chút con cũng không muốn đi tiếp.”
Cố Trầm Quang nói: “Anh yêu em, Lộ Nam Tâm.”
Tiếng nói vừa ngừng, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Ba người đều bị anh đột nhiên thổ lộ mà tỉnh mộng.
Hồi lâu, Dịch Sở mới chậm rãi lên tiếng: “Mẹ không phải là không đồng ý…. Mẹ chính là tức giận hai đứa gạt mẹ….”
“Vâng, con biết.” Cố Trầm Quang cũng không khách sáo, lấy được bảo đảm lập tức dắt người đi ra ngoài, nói: “Bên ngoài còn có người, chúng ta ở trong này trì hoãn quá lâu, người bên ngoài sẽ sinh lòng nghi ngờ.”
Nghi ngờ đứa con dâu tương lai này có phải làm cho bọn họ không hài lòng hay không.
Phần tâm tư này.
Đi tới cửa, kéo cửa ra, Cố Trầm Quang đột nhiên xoay người lại, nhìn Dịch Sở một cái, nghiêm mặt nói: “Mẹ, con biết mẹ không có ác ý, nhưng mà hành động vừa rồi của mẹ, sẽ làm cho Nam Nam lo sợ.”
Dịch Sở sửng sốt: “Mẹ......”
“Mẹ biết nên làm như thế nào mà.” Cố Trầm Quang ném ra một câu cuối cùng, liền mang theo cô gái nhỏ vừa bị mình làm cảm động rời đi.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh hơn tĩnh.
Một lát sau, Cố Dương chống bắp đùi đứng lên, khẽ thở dài, đi ra bên ngoài, vừa đi vừa nói: “Bà xem đi, tôi nói rồi mà, đây là con dâu nuôi từ bé nhà chúng ta.....”
......
Đi xuống lầu dưới, Cố Trầm Quang nhận được một tin nhắn từ Cố Dương:
Mở ra, trên màn hình là dòng chữ:
“Thằng nhóc thúi, làm cho gọn gàng vào!”