Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 45

Lộ Nam Tâm hoảng hốt sợ anh thật sự sẽ ở nơi đông người hôn xuống, liền nghiêng đầu bỏ chạy.

Không phải là không được, Cố Trầm Quang lại không phải là người sẽ bởi vì ánh mắt của người khác mà chịu trói buộc.

Cố Trầm Quang nhìn bóng lưg hoảng hốt chạy xa của Lộ Nam Tâm, cũng không gấp. Anh chậm rãi thu hồi ánh mắt, quét mắt xung quanh một lượt, lại lấy một bịch ô mai ném vào trong xe đẩy.

Ừ, nhiều loại lựa chọn.

......

Đi nhanh mấy bước, kéo cô gái nhỏ chạy ra xa trở về bên người, một tay ôm lấy: “Đừng chạy lung tung.”

Lộ Nam Tâm: “...... Ừm.”

Đầu sỏ gây nên như thế nào ngược lại trở thành có lý, Lộ Nam Tâm buồn bực.

Đến khu vực rau cải, Lộ Nam Tâm không biết, liền đi bên người Cố Trầm Quang nhìn anh chọn. Đảo mắt lơ đãng nhìn thấy quả hồng đỏ ao, muốn ăn, cô liền lấy tay chọt chọt eo anh.

Cố Trầm Quang nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn ăn thạch hoa quả đông lạnh rồi hả?”

Lộ Nam Tâm: “............”

Ngón tay vốn là đang chọt eo anh chợt dùng sức, không nặng không nhẹ véo xuống một cái. Lộ Nam Tâm trừng mắt nhìn Cố Trầm Quang, giùng giằng từ trong ngực anh ra ngoài, ôm lấy bịch ni-lon đi chọn quả hồng.

Tay Cố Trầm Quang còn cầm bó rau xanh, nhìn bóng lưng tức giận của cô, không nhịn được mím môi cười. Bản thân thật là bị sức sống trẻ trung, tính tình hài hước trẻ con của cô ảnh hưởng, bao nhiêu năm rồi anh chưa từng có.

Bó rau xanh trong tay còn rất tươi, anh quan sát một chút rồi trực tiếp bỏ vào trong xe.

Mắt quét thấy hai túi quýt cùng ô mai.

Cực kỳ mong đợi.

Vì vậy buổi tối sau khi Lộ Nam Tâm từ chối thưởng thức thạch hoa quả thiên nhiên tinh khiết của người đàn ông nào đó, liền bị anh làm thành hoa quả đông lạnh, phối thêm quýt cùng ô mai, ăn sạch sẽ.

Sau đó, Lộ Nam Tâm vùi trong ngực Cố Trầm Quang ngồi trong bồn tắm rộng lớn, mặc cho anh tắm rửa từng tấc da thịt bị dính nước ô mi, hơi thở thoi thóp.

Khắp nơi trên người cô đều bị nước ô mai nhuộm hồng thành một mảnh, nhất là bộ ngực. Hai gò bồng mềm mại rõ ràng lần lượt thay đổi dấu tay cùng vết hôn, cùng với hai trái anh đào nho nhỏ hồng nhạt phía trên, chính là bản thân cô càng nhìn càng thấy ngon miệng.

Chứ đừng nói đến người đàn ông sau lưng, hô hấp dần dần bắt đầu tăng nhanh.


Tay của anh lại không tự chủ được nắm lấy, ngón trỏ kẹp lấy trái anh đào nhỏ nhỏ phía trên, bàn tay khép lại, nhẹ nhàng xoa bóp.

Lộ Nam Tâm rên lên một tiếng, dưới mông đã cảm nhận được nhiệt độ nóng rực. Cô cố gắng đẩy bàn tay của anh ra: “Đừng, không được…… Em mệt quá.”

Cố Trầm Quang không để ý, ngậm lấy vành tai nhỏ bé của cô, giọng nói khàn khàn: “Dù sao ngày mai bảo bối cũng không cần đi học.”

Không đi học cũng không phải chỉ làm mỗi việc này nha!

Trong lòng Lộ Nam Tâm rơi lệ đầy mặt, eo cùng hai chân đều chua xót đến mức như không phải là của mình. Nếu anh lại tới lần nữa, đoán chừng đồ chơi này phải gắn lại.

Vẻ mặt bây giờ của Lộ Nam Tâm hiện đầy kinh sợ, Cố Trầm Quang thấp giọng cười một tiếng, trên tay dùng sức bóp hai cái, liền bỏ qua cho cô.

“Lần sau sẽ tính sổ với bảo bối, lần cho bảo bối thiếu trước.”

Lộ Nam Tâm: “......”

Cố Trầm Quang nghĩ nghĩ, lại cười một tiếng: “Anh thích ô mai.”

Lộ Nam Tâm: “..........”

Cố Trầm Quang cúi đầu, in lại dấu hôn trên cái cổ trắng mịn của cô, nhẹ nhàng gặm cắn một chút. Một lát sau, ngẩng đầu lên, nhìn nhìn dấu vết hồng hồng bản thân vừa làm ra, liền vui vẻ, lại hôn thêm một cái.

“Vậy thì lại thêm một cái.”

Lộ Nam Tâm: “................”

Lưu manh!

————

Một tháng sau, kỳ thi cuối kỳ của Lộ Nam Tâm rốt cuộc kết thúc. Cố Trầm Quang theo thường lệ mang cô ra ngoài du lịch.

Thời điểm Lộ Nam Tâm đến sở luật sư tìm Cố Trầm Quang, cảm thấy oán khí của Lê Tích đã muốn đốt ra một cái động sau lưng cô rồi.

Cố Trầm Quang đi tới, lập tức nhìn sang hắn: “Nhìn đi đâu vậy?”

Lê Tích thu hồi lửa ghen hừng hực chiếu trên người Lộ Nam Tâm, quay đầu lại nhìn Cố Trầm Quang, có chút tội nghiệp: “Cậu lại muốn đi ra ngoài du lịch sao?”

“Ừ.””

Giọng điệu như nước chảy gió thổi, chuyện đương nhiên.

Lê Tích đúng là tức giận, định ném đồ trong tay, ngồi ở trên bàn làm việc của Cố Trầm Quang ăn vạ: “Tôi cũng muốn đi ra ngoài du lịch! Tôi cũng muốn nghỉ phép!”

Cố Trầm Quang lướt mắt nhìn hắn: “Không có bạn gái đi ra ngoài du lịch cái gì?”

Lê Tích: “............”

Mẹ kiếp, người độc thân liền bị kỳ thị? Chó độc thân hiện tại ngay cả nghỉ phép đi du lịch đều không được?

Xã hội này hiện tại làm cho người ta lạnh lòng cỡ nào?

Cố Trầm Quang đảo mắt đã thu dọn đồ đạc xong, cầm lấy túi laptop, an ủi Lê Tích: “Lần này sẽ không quá lâu, trước cậu hãy cố gánh, không tới nửa tháng tôi sẽ trở lại.”


Lê Tích chuẩn bị tốt cảm xúc, định chửi má nó.

Cố Trầm Quang: “Khi nào trở lại tôi sẽ gánh, cho cậu nghỉ nửa tháng.”

Lê Tích liền nuốt câu chữ thô tục trở về.

“Cút đi, nhớ anh em ở chỗ này chờ cậu trở lại.”

Lộ Nam Tâm: “............”

Gần đây bị Quả Quả cố chấp phổ cặp về “thế giới đàn ông”, cô có chút suy nghĩ.

Cố Trầm Quang đã đi tới, tay tự nhiên cầm lấy tay cô, ngón trỏ đan xen: “Đi thôi.”

Ánh mắt cưng chiều, giọng nói dịu dàng, cùng với người vừa rồi hoàn toàn như hai người khác nhau.

Lê Tích: “..........”

Tại sao CMN trước khi đi vẫn không quên quăng thức ăn cho chó chứ?

————

Lần này Cố Trầm Quang mang Lộ Nam Tâm trở về chốn cũ, thấy căn phòng quen thuộc tưrớc mắt, cảm giác duy nhất trong lòng Lộ Nam Tâm là, “Ừm, quả nhiên.”

Thật ra thì cô sớm đoán được anh sẽ mang cô trở lại nơi này lần nữa.

Trạm thứ nhất của hai người vẫn như cũ là Thành Đô. Đợi qua hai ngày, liền bắt đầu đi về nơi khác.

Lộ Nam Tâm ngồi lên chiếc xe quen thuộc thì trong lòng đã có đáp án, cô không hề ngoài ý muốn.

Lần nữa nhìn thấy trước mắt là cửa gỗ quen thuộc, trong lòng không hề có mâu thuẫn, ngược lại là hoài niệm.

Lúc ban đầu cô có được hạnh phúc cùng ấm áp, cũng đến từ chỗ này.

Cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ từ phía sau cửa bước ra, vẫn giống như trước, dịu dàng như nước, không hỏi chuyện đời.

Lộ Nam Tâm cùng Cố Trầm Quang đều nhìn ra được, bà tiều tụy rất nhiều.

Lần trước gặp mặt còn là một đầu tóc đen trơn bóng, hiện tại hai bên tóc mai đã có lấm tấm sợi bạc. Khí chất nhiều hơn vài phần lạnh nhạt, giống như là đã khám phá thấu hồng trần.

Bà nhìn hai người ngoài cửa, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Các con đã tới?”

Cố Trầm Quang nắm chặt tay Lộ Nam Tâm, mỉm cười, lễ phép cúi đầu: “Làm phiền bác gái rồi.”

Diệp Cửu lắc đầu một cái, liếc mắt nhìn Lộ Nam Tâm yên lặng không tiếng động bên cạnh anh, bên trong đôi mắt xinh đẹp có chút mong mỏi xẹt qua. Bà đè thấp giọng, dịu dàng nói: “Vào đi.”

Xoay người đẩy cửa.

Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng thật thấp, mang theo ý khóc đè nén, xa lạ lại quen thuộc: “Mẹ......”

Diệp Cửu ngẩn ra.


Chưa kịp xoay người lại, đã bị người từ phía sau ôm lấy.

Cánh tay trắng mịn thật chặt vòng lấy eo bà. Hốc mắt Diệp Cửu đột nhiên nóng lên. Thân thể lại cứng ngắt tại chỗ không dám nhúc nhích, đối với sự gần gũi đột nhiên xuất hiện của con gái, có chút không biết làm sao.

Hồi lâu, cbà hậm rãi giơ tay lên nắm lấy vòng tay đang vòng trên eo mình.

“...... Con đã hiểu?”

Người sau lưng gật đầu, nước mắt dính vào quần áo bà: “Đã hiểu.”

Diệp Cửu vui mừng cười một tiếng, cúi đầu nhìn tay mình cùng tay con gái giao nhau chung một chỗ, hai hàng lệ đột nhiên rớt xuống, thẳng tấp nện vào dưới chân bàn đá xanh.

“Mẹ đã nói, thằng bé sẽ làm cho con hiểu.”

Lần đầu tiên nhìn, Diệp Cửu liền biết, người đàn ông này sẽ làm cho con gái bà hiểu —— Tình yêu.

Lộ Nam Tâm hiểu, Diệp Cửu là đang nói Cố Trầm Quang

“Mẹ......”

Diệp Cửu chợt xoay người, ôm người phía sau lưng vào trong ngực, ôm thật chặt, mặc cho nước mắt chảy ra. Hồi lâu, đau đớn kêu thành tiếng: “Con gái, con gái của mẹ……”

Lộ Nam Tâm nhào vào trong ngực Diệp Cửu, vừa khóc vừa hỏi, trong giọng nói mang theo không cam lòng: “Mẹ, con rất nhớ người. Con thật sự rất rất nhớ mẹ….. Mẹ không cần con sao? Mẹ tại sao lại không chịu đi thăm con……”

Không có tiếng trả lời.

Lộ Nam Tâm cho là đợi không được đáp án của bà rồi.

Lại đột nhiên bị người ôm chặt hơn. Trong giọng nói Diệp Cửu lộ rõ đau đớn: “Thật xin lỗi, Nam Tâm. Mẹ đã đồng ý với ông ấy, cả đời này sẽ không gặp lại ông ấy……”

Cho nên năm đó, bà nhịn đau mà trao con gái cho ông, liền ôm ý định cả cuộc đời này không gặp nhau. Một vài đoạn thời gian trong cuộc sống, bà cảm giác rõ rệt, có người nào đó dùng dao, đào đi từng chút một, một ít phần còn lại trái tim bà. Cho đến khi moi không ra, cho đến khi còn dư lại một thể xác không hồn.

Bà biết, người cầm dao là chính bản thân bà. Lần lượt chuyển giao cho người mà bà yêu nhất.

Bà không thể nào lựa chọn, chỉ có thể vui vẻ chịu đựng.

.......

Cố Trầm Quang đứng ở ngoài khoảng sân trống, nhìn hai mẹ con đang ôm nhau khóc thúc thít trước mặt, khóe mắt đỏ lên, khóe môi lại yên lặng nhếch lên một nụ cười vui vẻ.

————

Hai người lại nhà Diệp Cửu 10 ngày.

10 ngày này, Lộ Nam Tâm giống như là trở lại lúc còn nhỏ. Mỗi ngày đều ở trong lòng ngực ấm áp mềm mại của mẹ làm nũng, cái gì cũng không cần lo lắng.

Diệp Cửu chưa kết hôn mà có con, chồng lại không biết là người nào. Người dân trong thôn bảo thủ đương nhiên là sẽ có lời đồn đãi khó nghe. Ngay cả Lộ Nam Tâm cũng không chỉ một lần nhìn thấy bà mai trong thôn tới cửa, muốn làm mai cho Diệp Cửu. Bà mai khuyên bảo hết lời, nói nếu Diệp Cửu vẫn cứ tiếp tục như vậy, không phải là chuyện tốt.

Đều không ngoại lệ đều bị Diệp Cửu khách khí đuổi đi.

Bà nói: “Tôi chưa kết hôn mà có con, bại hoại thanh danh, lại mang theo đứa nhỏ, liền không lấy chồng, đừng nên làm liên lụy người ta. Làm phiền bà mai lo lắng.”

Cũng có đàn ông đến tận cửa cầu hôn.


Diệp Cửu nói: “Tôi chỉ gả cho người tôi yêu. Không phải anh.”

Lời đồn đãi càng ngày càng nhiều, càng ngày càng khó nghe, nhưng Diệp Cửu không thèm để ý.

Một cô gái nhu nhược như vậy, cũng thờ ơ với thực tế trước mắt, dùng một bộ dáng mạnh mẽ không thể ngã, cố chấp bảo vệ tình yêu cùng kiêu ngạo của bản thân.

Nhiều năm vẫn như một ngày.

Dù là tình yêu của bà đã sớm cưới người phụ nữ khác. Nào sợ bản thân kiêu ngạo trong mắt người ngoài lại buồn cười mà đáng thương như vậy.

Nhưng bà không hối hận, đến cuối cùng, còn hai tay dâng ra cốt nhục duy nhất của bản thân.

Em yêu anh, anh muốn, được, em đều cho.

Chỉ cần em có.

Vì vậy vui vui vẻ vẻ cho đi, bất kể trái tim mình có phải là đau đến không muốn sống hay không.

Buổi tối mỗi ngày Lộ Nam Tâm đều vùi trong ngực Diệp Cửu, ngửi mùi hương dễ ngửi trên người mẹ, trong lòng yên bình mà khổ sở.

Người phụ nữ tốt như vậy, lại trả qua cuộc đời như thế.

“Nam Tâm” Giọng nói nhàn nhạt mang theo dịu dàng của Diệp Cửu truyền tới.

“Dạ?”

Bà tĩnh lặng, tiếp tục hỏi: “Thằng bé làm thế nào để cho con hiểu?”

Lộ Nam Tâm hít sâu một cái, thân thể từ từ nhích về phía trước, vùi sâu hơn vào trong ngực của Diệp Cửu. Trầm mặc trong chốc lát, cô mở miệng: “Mẹ, bởi vì nếu như con là mẹ, người kia là anh ấy mà nói….. Con cũng sẽ làm giống như mẹ.”

Dù là biết rõ, phía sau là khổ sở thê lương cả đời.

“...... Ừ.” Giọng nói Diệp Cửu vào ban đêm có vẻ phá lệ dịu dàng. Giọng điệu mềm nhẹ đặc trưng của cô gái Giang Nam.

Bà nói: “Nam Tâm, con sẽ không giống mẹ, con phải gả cho thằng bé, như vậy mới phải.”

“...... Dạ.”

Lộ Nam Tâm nghĩ tới người nào đó đang ở một mình trong căn phòng cách vách, không nhịn được thấp giọng cười.

Mẹ, con cùng với người nọ kết hôn, có được hay không?

Được.

...........

Hai người rời đi thì Diệp Cửu đưa đến ngoài cửa.

“Đi thôi, chú ý an toàn.”

Cố Trầm Quang nắm lấy tay Lộ Nam Tâm: “Chúng con đi mấy tháng, tới lễ mừng năm mới sẽ trở lại thăm bác gái.”


Diệp Cửu khẽ mỉm cười: “Được. Trầm Quang, con là một đứa bé ngoan, Nam Tâm liền nhờ cậy vào con.”

Cố Trầm Quang nặng nề gật đầu: “Bác gái yên tâm, có thể chăm sóc cho em ấy, là phúc của con.”

Diệp Cửu cúi đầu, thủy chung cười nhạt một tiếng: “Như vậy thì tốt rồi….. Đi thôi, trời chiều rồi.”

Lộ Nam Tâm không nhịn được bước lên ôm chặt lấy Diệp Cửu: “Mẹ, hẹn gặp lại.”

“...... Ừ.”

Diệp Cửu nhìn hai người cùng nhau đi ra hẻm nhỏ Thanh Thạch, trong đầu không tự chủ lại hiện lên hình ảnh người kia.

“Thịnh Minh, anh nói, là thằng bé anh tuấn kiệt xuất nhà ai nha……”