Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 24

Lộ Nam Tâm từ từ tỉnh lại, trong cơn buồn ngủ mờ mịt cảm giác bên dưới khác so với bình thường.

Tim bên phải của cô, có quy luật mà đập, chồng lên tiếng nhịp đập tim của cô, “thình thịch thình thịch.”

Lộ Nam Tâm tự nhiên biết đây là người nào, lặng lẽ đỏ mặt. Cảm thấy hai người cứ như vậy vùi ở trong phòng làm việc của anh ngủ, thật sự là không được tốt lắm. Cô muốn từ trên người anh xuống, nhưng hai cánh tay anh lại vòng chặt cô, cô vừa động, anh nhất định sẽ tỉnh.

Tiến lùi đều khó, Lộ Nam Tâm suy nghĩ một chút, vẫn không muốn ầm ĩ đến anh. Gần đây anh có vụ án khó giải quyết, may là anh, nhưng vẫn cần mỗi ngày thức đêm sửa sang lại tài liệu, hiện tại đáy mắt đều có một vòng thâm. Cô nhìn chằm chằm một vòng màu xanh nhạt chướng mắt này, trái tim đau lòng không dứt, nhìn càng thêm chăm chú. Nhưng mà nhìn một chút, đường nhìn lại chạy lệch.

Lộ Nam Tâm dùng mắt quét tới tới lui lui khuôn mặt gần trong gang tấc trước mắt, trong lòng có loại cảm giác “như thế nào lại thích anh như vậy,” từng chút từng chút một tràn đầy lên, êm ái mà mạnh mẽ.

Anh như thế nào lại đẹp như thế!

Từ mắt đến miệng, cả khuôn mặt, thân hình, không một nơi nào không đẹp. Nếu nói thì chính là được ông trời ưu ái. 

Từ trước đến giờ cô đối với anh đều không có năng lực tự động điều khiển, cả người đều lệ thuộc vào anh. Người đàn ông này từ trước đến nay lại luôn đối xử tốt với chỉ một mình cô, vì vậy đối với Cố Trầm Quang, một số ít thời điểm, Lộ Nam Tâm đều là muốn làm gì thì làm.

Ví như bây giờ.

Lộ Nam Tâm nhìn nhìn một chút, cảm thấy muốn hôn. Vì vậy cô đi đến gần Cố Trầm Quang, không chút do dự hôn một cái lên đôi môi kia. 

Sợ anh tỉnh, vừa chạm vào liền tức thì cách ra.

Đôi môi rời đi nửa cm, Lộ Nam Tâm dùng mắt tỉ mỉ quan sát trong chốc lát, sau khi xác định anh không bị đánh thức, liền cúi đầu cuộn cổ, vùi đầu vào trong ngực Cố Trầm Quang…. Buồn buồn, khúc khích cười trộm.

Người ngủ say phía dưới, khóe môi lại không biết vì sao, chậm rãi nhếch lên.

Cô gái nhỏ ngốc này......

————


Ăn cơm tối xong, Cố Trầm Quang như bình thường đi phòng sách xử lý công việc, ép Lộ Nam Tâm ngồi ở sô pha nhỏ trong phòng đọc sách cùng anh.

Lộ Nam Tâm cũng vẻ vẻ. Sô pha nhỏ này so với cái lớn bên ngoài thoải mái hơn rất nhiều. Ôm quyển sách, tùy tiện lật xem. Cảm xúc mềm mại bên dưới làm cho cô không nhịn được than nhẹ một tiếng.

Hai người cứ như vậy hài hòa cùng nhau một hồi lâu, điện thoại di động Cố Trầm Quang đột nhiên vang lên.

Cố Trầm Quang cầm tới, liếc nhìn số điện thoại hiển thị, hơi nhíu mày, theo bản năng liếc nhìn Lộ Nam Tâm đang làm ổ trên ghế sô pha.

Cô gái nhỏ đang đọc sách say sưa ngon lành, hồn nhiên không biết gì.

Cố Trầm Quang dừng một chút, ấn nút nhận nghe: “Alô?”

Giọng người bên kia cũng rất nặng nề: “Trầm Quang, thứ cậu bảo mình đi tìm, đúng là có chút kỳ quái.”

Bàn tay Cố Trầm Quang căng thẳng, ánh mắt trầm xuống: “Như thế nào?”

......

Cúp điện thoại, Cố Trầm Quang mới phát hiện Lộ Nam Tâm bên kia đang tò mò nhìn sang, “Sao vậy? Vẻ mặt nghiêm túc như vậy?”

Cố Trầm Quang lắc đầu, sắc mặt dịu lại, nói: “Chuyện vụ án.”

“À.”

Cái này Lộ Nam Tâm cũng không lo lắng, bằng năng lực của anh, nhất định có thể giải quyết.

Cô ngáp một cái, nhìn anh, nói: “Em mệt rồi.”

Cố Trầm Quang bật cười, tâm tình mới vừa khẩn trương dịu lại không ít, nổi lên ý định trêu chọc cô, “Không ở chỗ này cùng anh nữa à?”

Lộ Nam Tâm do dự mấy giây, nhưng vẫn đứng lên, đi tới, thân thể thơm ngát mềm mại lướt qua anh. “Không được, em muốn đi ngủ.”

Bất ngờ không kịp phòng bị, bị anh kéo vào trong ngực, không đợi cô kịp phản ứng, môi liền đi theo đặt lên.

Một nụ hôn rất dịu dàng.

Lúc đầu chỉ là cánh môi vuốt ve lên cánh môi, qua qua lại lại, không ngại phiền toái. Rõ ràng không có động tác kế tiếp, lại cứ cảm thấy cứ mãi dây dưa, triền miên động lòng người, thân mật không kẽ hở.

Hô hấp hai người tinh tế dầy đặc chồng lên nhau, cũng càng ngày càng nặng. Rốt cục, Cố Trầm Quang không còn dịu dàng, đầu lưỡi lộ ra, mạnh mẽ tách môi cô ra, cuốn lấy đầu lưỡi cô, không thuận theo không buông tha dây dưa. Càng ngày càng nặng, gắn gó không thể tách rời.


Lộ Nam Tâm ôm cổ Cố Trầm Quang trúc trắc hôn đáp lại, đầu lưỡi thử quấn lấy đầu lưỡi anh. Người đàn ông đang ôm cô lập tức hung hăng hút một cái, nụ hôn lập tức càng trở nên mãnh liệt, trong nháy mắt anh như muốn nuốt sống hết tất cả hô hấp của cô. Lộ Nam Tâm chỉ cảm thấy lưỡi cũng bị anh mút đến phát đau.

Cô cũng không lùi bước, ôm sát anh, ngẩng đầu nghênh đón, cố chấp, cùng anh dây dưa chung một chỗ.

Ưhm......

Cố Trầm Quang rốt cục ý loạn tình mê, kéo cô, cùng nhau trầm luân. Một tay anh ôm lấy cô, một tay không tự chủ theo lưng của cô vuốt ve đi xuống. Lộ Nam Tâm mặc đồ ngắn, hơn nữa bị anh ôm như vậy, quần áo cũng bị vò loạn, bên hông lộ ra một mảng thịt lớn. Tay anh tìm được, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một ít thịt mềm trắng trẻo, ma sát từng chút, yêu thích không buông tay. 

Chỉ chốc lát sau, ngón tay anh kiên định chậm rãi, thăm dò vào trong vạt áo của cô. Năm ngón tay giống như mang theo điện, từ eo cô một đường trượt đi lên, kiềm chế không đi lên phía trước, chỉ tới tới lui lui vuốt ve tấm lưng bóng lóng của cô.

Nhiệt độ lòng bàn tay anh quá nóng, Lộ Nam Tâm bị sờ đến nóng bỏng “ưm” một tiếng, cảm thụ ngón cái anh nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve phía trên xương sống, cả người đều hung hăng run lên.

Đảo mắt bị anh nuốt hết toàn bộ giữa răng môi. 

......

Cố Trầm Quang cuối cùng cũng thu tay lại, cánh môi như có như không chà sát môi Lộ Nam Tâm, trán đối trán, vừa không tiếng động bình phục lại hô hấp, vừa chậm chạp cài từng cúc áo trước ngực cô vừa rồi bị anh mở ra.

Ánh mắt của Cố Trầm Quang không có nhìn xuống, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt Lộ Nam Tâm, trong đôi mắt sáng đều là sao, ánh sao sáng đầy trời.

Anh cài xong cúc áo, cúi đầu dùng sức hôn lại cô một cái, vỗ vỗ đầu cô, giọng nói vẫn còn khàn khàn: “Ngủ đi! Bảo bối, ngủ ngon.”

Lộ Nam Tâm bị anh hôn một trận đỏ bừng cả mặt, đầu óc cũng biến thành tương hồ, vùi trong lòng anh thở dốc từng tiếng.

Vừa cúi đầu, liền nhìn thấy ngón tay thon dài của anh đang linh hoạt cài lại cúc áo trước ngực cô. Thật ra thì Cố Trầm Quang đã cố ý tránh né, nhưng mà loại cúc áo này, không chắc chắn chút nào…. Cô “A” một tiếng, liền nhắm chặt mắt, gắt gao vùi vào trong ngực anh, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Ngón tay Cố Trầm Quang càng hướng xuống dưới càng nóng, Lộ Nam Tâm gắt gao cắn môi, không chịu lên tiếng.

Đang xấu hổ muốn chết, nghe anh kề sát vào bên tai cô nói một câu như vậy, lập tức như được đại xá, đẩy anh ra.

Chân lại mềm nhũn.

Người sau lưng không nhịn được khẽ cười, mặt Lộ Nam Tâm càng đỏ hơn, đứng vững, nhấc chân lên liền như một làn khói chạy vào phòng ngủ, không muốn nhìn thấy anh.

Chân còn chưa kịp rút ra, liền bị người ôm ngang lên, vững vàng vùi ở trong ngực.

Lộ Nam Tâm cả kinh, lập tức theo phản xạ ôm lấy cổ Cố Trầm Quang.

Tâm tình tối nay của Cố Trầm Quang rất tốt, nhìn ánh mắt hoảng hốt của cô, không nhịn được lại cười lên, ngay cả lồng ngực cũng rung động theo.


Lộ Nam Tâm: "......"

Cô bị anh một đường nhẹ nhàng ôm vào phòng ngủ chính, cẩn thận đặt trên giường, kéo chăn qua, đắp kín.

Cố Trầm Quang cúi đầu nhìn gương mặt đỏ hồng, đôi môi sưng mọng mới vừa bị hôn khi nảy, cùng ánh mắt gắt gao nhắm chặt không chịu nhìn anh vì xấu hổ của cô, trong lòng càng nở nhiều hoa.

Anh chậm rãi cúi người, khẽ hôn lên giữa trán của cô. 

"Ngủ ngon."

————

Ngày hôm sau Cố Trầm Quang đi làm, khó có được không gọi Lộ Nam Tâm, mặc cho cô ở nhà ngủ nướng.

Mới vừa ngồi xong, thì có tiếng gõ cửa truyền đến.

"Mời vào!”

Cửa mở ra, một đối tác của công ty luật, Lê Tích đi vào, cầm trong tay một xấp tài liệu dầy.

Cố Trầm Quang cùng người này là bạn học cùng trường, trong sân trường người nước ngoài hỗn tạp khó phân, khó có được có duyên, hai người Trung Quốc cùng một phòng túc xá.

Tốt nghiệp xong thì bàn bạc kế hoạch, hai con người đầy đủ năng lực cùng dã tâm cùng nhau trở về nước mở công ty luật sư. 

Giờ phút này Cố Trầm Quang thấy Lê Tích đi tới, ngừng bút trong tay lại, hỏi: “Có chuyện gì?”

Lê Tích đến gần, tiện tay ném văn kiện trong tay lên trên bàn Cố Trầm Quang, đặt mông ngồi trên cái ghế đối diện anh, “Đây là tài liệu cậu muốn, xem một chút đi.”

Cố Trầm Quang dừng lại, chân mày khẽ nhíu lại, vươn tay lấy tài liệu: "Như thế nào?"

Lê Tích: "Rất khó giải quyết, hoặc là nói, tương đối."

Cố Trầm Quang không có đáp lời, hết sức chuyên chú nhìn tài liệu trong tay mình. Từng tờ từng tờ nhanh chóng được lật qua, sắc mặt anh cũng theo đó càng ngày càng trầm xuống, xem được một nửa thì “bốp” một tiếng, gắp lại tài liệu trong tay. Chân mày nhíu chặt, ánh mắt trầm trầm, mơ hồ lộ ra một tia tàn nhẫn. 

Lê Tích nhìn bạn tốt như thế, thở dài thật sâu, thân thể thẳng lên, lấy lại tài liệu Cố Trầm Quang vừa ném trên bàn, tùy ý lật mấy cái, khó khăn nhíu chân mày.

Liếc mắt một cái sắc mặt đen thui của bạn tốt trước mắt, anh chần chờ hai giây, vẫn quyết định mở miệng khuyên: “Tôi khuyên cậu không nên cuốn vào trong chuyện này, chuyện này vướng víu quá nhiều, thậm chí bao gồm rất nhiều dây dưa ân oán của nhiều thế tộc trăm năm, cậu đường đột chen chân vào, dù cậu có là con trai nhà họ Cố cũng rất nguy hiểm.”


Cố Trầm Quang không mở miệng, ánh mắt cũng không di chuyển, kiên định không chút dao động nào.

Lê Tích thở dài, tiếp tục khuyên: “Tôi biết cậu vì muốn giải oan cho cha vợ tương lai, làm rõ ràng cái chết của ông ấy. Nhưng mà chuyện này không chí dính líu tới nhà họ Lộ, mà còn rất nhiều đại gia tộc chúng ta không cách nào đoán được, thậm chí bao gồm nhà họ Cố của cậu. Cậu làm sao tra?”

"Tiền bạc lớn như vậy bị dao động, lổ hổng trên trăm triệu đầu tư. Cậu rất rõ ràng, người chống đỡ phía sau sẽ là một tập đoàn lớn không thể nào tưởng tượng được, cùng căn cơ không thể nào rung chuyển.

Cố Trầm Quang cắt đứt lời Lê Tích, giọng nói mệt mỏi. “Tôi biết rõ.”

"Biết mà cậu còn tra?”

Cố Trầm Quang vuốt vuốt ấn đường: “Tôi đã đồng ý với em ấy, sẽ giúp em ấy biết rõ chân tướng sự việc, không thể không tra.”

"......" Lê Tích không thể hiểu được. Cho tới bây giờ, người đàn ông mạnh mẽ vang dội giơ tay chém xuống, vào lúc này làm sao lại có thể nhi nữ tình trường như vậy. “Không sợ vì chuyện này mà bỏ mạng? Cô gái nhỏ của cậu làm sao có thể nhìn cậu bị cuốn vào chuyện này mà gặp nguy hiểm?”

Cố Trầm Quang đoạt lấy tài liệu trong tay Lê Tích, giọng nói bình tĩnh: “Cho nên không thể để cho em ấy biết.” Dừng một chút, mềm giọng nói: “Em ấy rất thích đoán mò.”

Lê Tích: "......" Người đàn ông đang yêu thật là đáng sợ. 

"Hơn nữa,” Cố Trầm Quang thở dài, có chút bất đắc dĩ, nhìn về phía bạn tốt. “Đừng trông gà hóa cuốc, không có nguy hiểm như thế. Tôi sẽ chú ý.”

"Thôi đi,” Lê Tích bĩu môi một cái, không chút khách khí đáp trả: “Dẹp đi, đừng an ủi ti, loại người có thể làm chuyện rửa tiền này, cái gì không làm được?”

Cố Trầm Quang liếc mắt nhìn Lê Tích một cái, khẽ nhếch lông mày, không nói lời nào.

"Thôi, tự cậu cẩn thận, lúc điều tra này nọ bí mật một chút.” Lê Tính biết Cố Trầm Quang nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ tính tình cố chấp không khuất phục này của anh. Khuyên không được, chỉ có thể dặn dò: “Có cần giúp đỡ gì nhớ tới tìm tôi.”

Cố Trầm Quang ngẩng đầu, khẽ cười, mặt mày đẹp trai, nói: “Được, nhớ rõ.” 

————

Vụ án lớn như vậy, gia chủ nhà họ Lộ đột nhiên nhảy lầu tự sát, người vợ cũng trong một đêm lên núi đi tu, cửa nát nhà tan. Tự nhiên không tránh được kinh động một đống lớn ký giả.

Có một số việc, không đè xuống được.

Vì vậy, vụ án này, báo cáo rất nhiều, nhưng phần lớn đều vô dụng. Cố Trầm Quang đã trao đổi qua với cảnh sát xử lý vụ án, rất nhiều chuyện đều hiểu rõ ràng.

Mà loại chuyện lớn như vậy, trừ trí nhớ trong đầu con người, chứng cớ gì đó muốn tiêu hủy, cũng rất dễ dàng  —— bởi vì mục tiêu quá rõ ràng.

Huống chi, vô luận là động tác đám người thế tộc, hay là hành động sau lưng của tập đoàn tài chính, cũng nhất định có kế hoạch kín đáo, khó có thể công phá. Hiện tại trong tay Cố Trầm Quang nắm giữ tài liệu riêng tư, đối với bức tường khó có thể rung chuyển, nhiều lắm được coi như đục hỏng một góc tường.


Cũng đã tìm được đầu mối.

Cố Trầm Quang ngồi trong phòng làm việc, đầu dựa vào ghế dựa, nhắm mắt suy nghĩ. Cửa sổ trong phòng kéo kín, ánh sáng mờ tối, gương mặt anh lẫn vào bóng tối, hơi thở mạnh mẽ mà bén nhọn.

Khó như lên trời, nhưng mà, không thể không tra.

Hồi lâu, Cố Trầm Quang mở mắt ra, rất tĩnh táo, cầm lấy điện thoại di động, rất nhanh bấm một dãy số.

"Alô, Tuấn Thừa, là tôi.”