Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 47: Chuyện xảy ra ở hoàng cung

Lúc xe ngựa đến phụ cận sơn trang đã là chạng vạng, tiểu hoàng thúc mang theo trẫm yên lặng vào thôn trang, ăn uống ngủ nghỉ thoải mái cả một buổi tối mới chuẩn bị hồi cung.

Sáng sớm hôm sau, trẫm đang mơ màng buồn ngủ thì bị kéo dậy, rửa mặt súc miệng thay y phục, lộn xộn một trận, cuối cùng trẫm được tiểu hoàng thúc ôm lên xe ngựa, đi về kinh đô.

Tựa vào gối mềm, trẫm gãi mặt, cảm thấy toàn thân khó chịu, “Tiểu hoàng thúc, sao lại muốn Tiểu Bạch thoa gì đó lên mặt trẫm? Khó chịu quá.”

“Sắc mặt của ngươi hồng nhuận, có giống người thân thể không khỏe cần phải tĩnh dưỡng à?” Vẻ mặt tiểu hoàng thúc bất đắc dĩ, “Đã bảo đừng ăn nhiều quá mà cứ không nghe, nhìn ngươi béo lên này.”

Trẫm xoa xoa thịt mỡ trên bụng, thở dài, “Không có cách nào, đồ ăn được chuẩn bị quá ngon, nếu trẫm không ăn không phải rất có lỗi với Tiểu Lục Tử và bọn họ sao.”

“Chỉ ngươi có lý thôi.” Tiểu hoàng thúc bất đắc dĩ lắc đầu, “Còn hai canh giờ nữa mới đến hoàng cung, nếu Ninh nhi mệt thì ngủ một lát đi.”

Trẫm lắc đầu: “Trẫm ngủ không được, trên mặt bị bôi bôi khó chịu quá, trẫm ngứa.”

Tiểu hoàng thúc mỉm cười: “Vậy ăn vài thứ lót dạ, vào cung rồi có lẽ sẽ bị lăn qua lăn lại một hồi, đừng để đến lúc đó đói quá ngất luôn.”

Trẫm rất muốn nói là trẫm mới không ngốc vậy đâu, nhưng nhìn tiểu hoàng thúc lấy đồ ngon từ trong hộp thức ăn ra, trẫm nhanh chóng nuốt lời kia vào bụng.

Đắm chìm trong ánh mắt ôn nhu của tiểu hoàng thúc, trẫm ra sức ăn ăn ăn, ăn mãi đến khi bụng tròn vo một cục, cuối cùng mới lưu luyến để Tiểu Lục Tử thu dọn.


“No quá ~” trẫm dựa vào người tiểu hoàng thúc để y xoa bụng cho, lười biếng ngáp một cái, “Tiểu hoàng thúc, trẫm buồn ngủ.”

“Buồn ngủ thì ngủ đi, đến lúc vào cung ta sẽ gọi ngươi dậy.”

Thanh âm của tiểu hoàng thúc ôn nhu mềm mại, trẫm nghe xong càng thêm mơ màng, vốn còn muốn cố gắng kiên trì thêm một lúc nhưng xe cứ ngựa lắc la lắc lư, trẫm không chịu nổi nữa, thiếp đi trong lòng tiểu hoàng thúc.

(~﹃~)~zz

“Ưm…” Trẫm ôm chăn mềm cọ cọ, thuận tay sờ sờ tiểu kim long thêu bên trên, rồi mới thỏa mãn mở mắt, “Tiểu Lục Tử…”

“Hoàng Thượng, người tỉnh rồi.”

Trẫm ngáp một cái, chậm chạp ngồi dậy, nhìn chằm chằm Tiểu Lục Tử một lúc lâu mới tỉnh táo, “A? Trẫm hồi cung lúc nào? Sao tiểu hoàng thúc không gọi trẫm dậy?”

Sắc mặt Tiểu Lục Tử trắng bệch, miễn cưỡng cười nói: “Khi Hoàng thượng đang ngủ, nhiếp chính vương đại nhân nói thân thể người còn yếu cần ngủ nhiều một chút, cho nên lúc tiến cung không đánh thức người.”

Trẫm gật đầu, “Thay quần áo cho trẫm, trẫm muốn đi thăm mẫu hậu và Thập ngũ hoàng đệ. Đúng rồi, tiểu hoàng thúc đâu?”

Tiểu Lục Tử vừa giúp trẫm mặc tiểu long bào vừa nói: “Nhiếp chính vương đại nhân đã gọi Thập ngũ hoàng tử cùng đi xử lý chính vụ, phân phó nô tài chờ người tỉnh lại thì nói với người nếu như dậy sớ thì trực tiếp đi Từ An cung luôn.”

“Cũng được, vậy đi thăm mẫu hậu trước, trẫm rất nhớ mẫu hậu.”

Trẫm phất tay áo, không gọi người chuẩn bị tiểu long liễn, thần thanh khí sảng mang theo Tiểu Lục Tử đi bộ đến Từ An Cung.


Dọc đường đi, trẫm cảm thấy hơi kỳ lạ, mấy cung nữ thái giám đều rất vội vàng, hành lễ với trẫm được cho phép lại vội vàng chạy đi, đầu cúi thấp hơn bình thường rất nhiều.

Trẫm liền buồn bực nhi, “Tiểu Lục Tử, trong cung xảy ra chuyện gì à?”

Tiểu Lục Tử cũng cúi đầu, “Hồi Hoàng thượng, trong cung vẫn ổn, không có chuyện gì xảy ra.”

Trẫm cau mày, có chút nghi ngờ.

“Là thật, nếu Hoàng thượng không tin, đến Từ An cung là biết ngay thôi.”

Trẫm cũng hiểu cố hỏi Tiểu Lục tử cũng không được gì, đành gật đầu, nghi vấn trong lòng không hề giảm sút.

Lúc trẫm đến Từ An cung, mẫu hậu và Doanh nhi muội muội đang ở trong vườn chơi đùa với chim chóc. Thấy trẫm tới, Doanh nhi mập mạp đáng yêu phấn nộn giống hệt như con bươm bướm nhỏ lao đến, dừng trước mặt trẫm hành lễ rồi mới nhào vào làm nũng: “Hoàng huynh hoàng huynh, muội rất nhớ huynh ~ “

Nàng đột ngột lao đến khiến trẫm ngửa ra sau, nếu không phải có Tiểu Lục Tử đỡ lại trẫm nhất định sẽ ngã xuống. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy mất mặt rồi.

“Hoàng huynh hoàng huynh, muội rất thích quà của huynh cho ~ “

Doanh nhi muội muội tiếp tục làm nũng, trẫm xoa xoa đầu nhỏ của nàng, sau đó nắm tay nàng đi về phía mẫu hậu, “Mẫu hậu, người có khỏe không?”

Mẫu hậu không cố kị gì, trực tiếp kéo trẫm vào trong điện, “Mọi thứ trong cung đều ổn, hoàng nhi ở bên ngoài có ngoan ngoãn uống thuốc không?”

Trẫm sửng sốt, sau đó mới phản ứng được rằng trẫm xuất cung là để tĩnh dưỡng, không thể nói chơi rất vui được.


“Ta nghe Mạnh viện sử nói giờ con đã khỏe rồi, nhưng vẫn không thể lơ là. Từ nhỏ cơ thể con đã không tốt, đúng là cần cẩn thận điều trị.” Mẫu hậu nói như thật, trẫm nghe mà trợn mắt há miệng ngạc nhiên. Đây chính là phái diễn xuất mà tiểu hoàng thúc nói!

Vào trong điện, mẫu hậu đuổi Doanh nhi đến phòng bếp lấy điểm tâm nàng đã chuẩn bị, cho lui hết cung nhân hầu hạ, chỉ để lại Tiểu Lục tử đứng đợi ngoài cửa, xong mới nắm tay trẫm, hai mắt rưng rưng nói: “Mẫu hậu rất nhớ hoàng nhi, một lần đi luôn mấy tháng liền, mẫu hậu có bao giờ xa con lâu vậy chứ? Ta ở trong cung trái lo phải nghĩ, sợ con chịu thiệt chịu tội, may mà hoàng nhi không gặp nguy hiểm gì, nếu không mẫu hậu sẽ hối hận chết mất.”

Trẫm vội vàng vỗ vỗ tay mẫu hậu dỗ dành nàng, “Mẫu hậu yên tâm, có tiểu hoàng thúc ở bên, trẫm sao có thể xảy ra chuyện? Ở trong cung, người, Thập ngũ hoàng đệ và Doanh nhi muội muội không có chuyện gì chứ? Lần này trở về, trẫm vẫn luôn cảm thấy có gì đó rất lạ.”

Bàn tay mẫu hậu đang nắm tay trẫm hơi hơi dùng sức, một tay khác vừa lau nước mắt vừa nói: “Có thể có chuyện gì chứ? Chuyện trong cung nhiếp chính vương đã an bài ổn thỏa, Hiên nhi rất có năng lực, hơn nữa còn có Tả tướng bọn họ, hết thảy vẫn tốt. Nếu thật sự có chuyện, trong cung sao có thể vẫn yên lặng thế này?”

Trẫm nghĩ cũng đúng, cho nên không nghi ngờ gì nữa, dính bên người mẫu hậu làm nũng một trận, tất nhiên nếu ở trước mặt Doanh nhi muội muội trẫm vẫn rất nghiêm túc!

Ở Từ An cung nói chuyện một lúc lâu, ăn điểm tâm ngọt Doanh nhi muội muội chuẩn bị, trẫm mới ôm một bụng nước trà về Lâm Thanh cung.

“Tay nghề của Doanh nhi muội muội thật…” Trẫm nhăn mặt, không biết nên nói thế nào cho đúng. Nói khó ăn thì trẫm ngại, nói ăn ngon thì không thể thốt nên lời, cuối cùng chỉ có thể ngậm miệng yên lặng, không phát biểu ý kiến.

Tiểu Lục Tử bưng lạnh trà đến, nói: “Nhiếp chính vương đại nhân mới sai thái giám đến, nói là có việc bận, hiện tại đã xuất cung.”

Trẫm sửng sốt: “Xuất cung lúc này?” Sắp đến lúc dùng bữa tối rồi, “Thập ngũ hoàng đệ đâu?”

“Thập ngũ hoàng tử vừa mới đến Từ An cung thỉnh an, chắc cũng sắp đến rồi.”

Trẫm nghe xong vội bảo Tiểu Lục tử đi chuẩn bị một ít đồ ăn lạnh, Thập ngũ hoàng đệ bận rộn cả buổi, có lẽ vừa nóng vừa mệt.

Tiểu Lục Tử theo lời đi xuống chuẩn bị, trẫm cởi tiểu long bào nằm lên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ, hạnh phúc thở dài.

“Ta bận tới bận lui, hoàng huynh lại nằm đây thảnh thơi hưởng thụ, không công bằng.” Không đợi bên ngoài thông báo, Thập ngũ hoàng đệ đã lập tức chạy vào, trán đầy mồ hôi hung hăng cọ lên người trẫm, “Người hoàng huynh mát quá đi ~ “


Trẫm bị cọ ngứa, nhanh đẩy nó ra: “Hiên nhi, người ngươi hôi quá… Hở, dáng vẻ của Hiên nhi thay đổi rồi?”

Mười lăm hoàng đệ ngồi sang bên cạnh, cười tủm tỉm bưng chén trà lạnh trẫm đã uống một nửa lên uống hết, rồi mới nói: “Hoàng huynh nói xem, ta thay đổi thế nào?”

Trẫm chớp chớp mắt, không nói được thay đổi chỗ nào, chỉ là cảm thấy Thập ngũ hoàng đệ cường tráng hơn trước kia, thịt trên mặt cũng ít đi, nhìn trưởng thành lên rất nhiều.

“Hoàng huynh không nói được đúng không? Cho nên nhất định là huynh nhìn sai rồi.” Có cung nhân đưa khăn đến, Thập ngũ hoàng đệ cầm lấy lau mồ hôi, khoát tay cho người đi xuống, “Hoàng huynh chỉ đi tĩnh dưỡng mấy tháng, không phải mấy năm, ta có thể thay đổi gì chứ?”

Trẫm chớp chớp mắt, đúng vậy, có thể do lâu không gặp nên mới cảm thấy như vậy, vì vậy nhanh chóng quên chuyện này đi, hỏi: “Tiểu hoàng thúc xuất cung làm gì?”

Thập ngũ hoàng đệ bắt chước trẫm chớp mắt, “Đệ cũng không biết, hoàng thúc không nói gì, nhưng mà hoàng huynh, có phải huynh quên chuyện gì rồi không?”

Trẫm mờ mịt, quên cái gì chứ?

“Hoàng huynh, huynh mới là Hoàng Thượng có biết không? Sao trở về rồi mà chuyện gì cũng không quan tâm hết vậy? Đệ còn nhỏ thế này, mấy tháng vừa qua đã rất mệt mỏi, hoàng huynh đã về mà cũng không thèm quan tâm xử lý chính sự…”

Trẫm ngơ luôn (朕一听这话头都大了), nói thật, trẫm xuất cung tuần tra(đi chơi) lâu như vậy, gần như đã quên hết chuyện trong hoàng cung… Thì ra, trẫm vẫn còn là Hoàng đế nha…

Thập ngũ hoàng đệ thấy trẫm không nói gì, khoát tay: “Xem đi, đệ biết hoàng huynh đã quên mà, giờ  huynh đã về rồi, mọi chuyện giao lại cho huynh, đã rất lâu rồi ta không được ngủ nướng.”

Trẫm đang ngơ, nghe thấy lời này càng ngơ hơn nữa, vội vàng kéo nó: “Sao có thể được? Trước khi trẫm xuất cung mấy việc này cũng do ngươi quản, giờ ngươi không thể bỏ đó không làm được!”

“Hoàng huynh chỉ biết lười biếng thôi…” Thập ngũ hoàng đệ ngáp, “Đệ cũng muốn được lười biếng. Đệ muốn ngủ một giấc, hoàng huynh, chờ đến bữa tối nhớ gọi đệ dậy.”


Trẫm xoa xoa đầu Thập ngũ hoàng đệ, nhìn nó thật sự đang rất mệt, cũng không nói thêm nữa, yên lặng xoa xoa mặt nó  để nó ngủ thoải mái hơn chút.

Dùng bữa tối với Thập ngũ hoàng đệ xong, trẫm sống chết giữ nó lại giúp trẫm phê tấu chương, đồng ý một đống yêu cầu của nó, mới có thể tìm lại được tự do cho mình.

Tiểu hoàng thúc mãi vẫn chưa hồi cung, trẫm sai Tiểu Lục Tử đến hỏi nhưng tiểu hoàng thúc không nói lời nào. Trong lòng trẫm rất khó chịu, rốt cục tiểu  hoàng thúc đang làm gì vậy chứ?