Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 20: Ai khổ như trẫm không

Trẫm từng nghe tiểu hoàng thúc nói một từ —— khổ bức, lúc đó trẫm rất cố gắng lý giải từ này, và chấm dứt trong thất bại. Nhưng hiện tại trẫm đã hiểu được, bởi vì này nó chính là để hình dung tâm trạng trẫm lúc này —— không có ai khổ bức hơn trẫm!

“Hoàng thượng, người nên dậy rồi.”

Bịt tai lại, trẫm không nghe thấy gì hết.

“Hoàng Thượng, nên thượng triều sớm.”

Chui vào ổ chăn, Tiểu Lục Tử thật đáng ghét, trẫm đau tai quá.

“Hoàng thượng, nếu người còn không dậy nhiếp chính vương sẽ đi đó.”

Đi đi đi đi, trẫm cầu còn không được đây!

Soạt ——

Trẫm mơ mơ màng màng cảm thấy mông chợt lạnh, sờ một cái, chăn rồng nhỏ đâu mất rồi.

Trẫm nhất thời nổi giận: “Tiểu Lục Tử, trả chăn rồng nhỏ cho trẫm!”

“Nếu còn không dậy ta sẽ đánh mông ngươi.”

A, giọng nói quen tai quá, cách uy hiếp cũng quen tai nữa.


“Không nghe thấy?”

Trẫm còn đang suy nghĩ, bất chợt cảm thấy có người lột mất quần rồng nhỏ, trẫm nhanh chóng thanh tỉnh, vội vàng cầu xin tha thứ: “Tiểu hoàng thúc, trẫm sai rồi, trẫm dậy ngay đây…”

Trẫm nhắm mắt đứng lên, giang hai tay để tiểu hoàng thúc mặc quần áo cho trẫm. Kể từ khi ngủ cùng tiểu hoàng thúc (?), quần áo đều do y giúp trẫm mặc, trẫm rất vui vẻ.

Chỉ đăng tại: //u./

… Nhưng chút vui vẻ này cũng không che lấp được tâm trạng khổ bức tột cùng của trẫm bây giờ. Trẫm không muốn thượng triều chút nào hết, chỉ muốn nằm trên tiểu long sang ngủ nướng thôi ô ô ô…

Trẫm bám trên người tiểu hoàng thúc, để y giúp trẫm rửa mặt đánh răng súc miệng, chỉ là hai mí mắt trẫm dính chặt vào nhau, không mở ra được.

Tiểu hoàng thúc lạnh giọng: “Nếu ngươi còn không chịu mở mắt thì không được ăn sáng nữa.”

Trẫm rùng mình, miễn cưỡng hé mắt: “Tiểu hoàng thúc, ngươi biến xấu rồi, giờ còn bắt nạt trẫm.”

“Xem bộ dạng ủy khuất của ngươi này, ” Tiểu hoàng thúc lại nhéo mũi trẫm, “Hôm nay ngươi phải biểu hiện cho tốt, không được ngủ gật. Nghe không hiểu cũng phải ngồi yên cho ta, biết chưa?”

Trẫm nuốt miếng bánh bao nhỏ trong miệng: “Tiểu hoàng thúc, tối hôm qua ngươi đã nói rất nhiều lần.” Ưm, tiểu lung bao ăn thật ngon (﹃)

Tiểu hoàng thúc tiếp tục nói:”Sau khi hạ triều ngươi đi theo ta và Thừa tướng học xử lý chính sự, đến lúc đó nếu biểu hiện được, ta sẽ cho ngươi đồ tốt.”


Trẫm chớp chớp mắt, trẫm chưa hề học qua, làm sao biết nên xử lý như thế nào?

“Học dần sẽ biết thôi, không cần vội. Tuy nhiên ngươi nhất định không thể chơi xấu, bằng không…”

Hừ, trẫm không cần nghe cũng biết tiểu hoàng thúc muốn nói gì, khẳng định là y muốn đánh tiểu long mông của trẫm. Trẫm buồn bực, vì sao tiểu hoàng thúc thích đánh mông trẫm như vậy? Rất mất mặt đó!

Dùng xong tảo thiện, bị tiểu hoàng thúc niết lỗ tai lải nhải thật lâu, trẫm mới có thể ngồi lên tiểu long liễn đi vào triều. Lúc này trời vừa hửng sáng, trẫm bi thương nhìn mấy ngôi sao vẫn đang nhấp nháy trên trời. Trẫm thực mệt mỏi, tiểu long sàng cùng tiểu long bị đã xa trẫm rồi, trẫm ủy khuất ┭┮﹏┭┮

“Lại khóc cái gì? Ủy khuất?”

Lúc vào đại điện, tiểu hoàng thúc ngồi xuống lau nước mắt nước mũi cho trẫm, biểu tình cực kì nhu hòa, động tác vô cùng mềm nhẹ, trẫm cọ cọ trên tay y, hít mũi nói: “Tiểu hoàng thúc, làm Hoàng đế thật quá mệt mỏi.” Trẫm không muốn làm hoàng đế tí nào hết.

Tiểu hoàng thúc dở khóc dở cười: “Đây mới là ngày đầu tiên ngươi chính thức lên triều, chỉ mất một canh giờ buổi sáng, mệt cái gì?”

Trẫm rất nghiêm túc gật gật đầu, thấp giọng nói: “Thật sự rất mệt mà, làm Hoàng đế mỗi ngày đều phải dậy sớm, còn phải xử lý rất nhiều chính sự, không có thời gian nghỉ ngơi, phải chịu ánh nhìn của rất nhiều người. Ngươi nói xem tại sao lúc trước mấy vị hoàng huynh lại tranh nhau làm Hoàng đế chứ,?”

Tiểu hoàng thúc thở dài: “Dụ hoặc của ngôi vị hoàng đế quá lớn, không ai có thể cự tuyệt được. Cũng chỉ có tiểu ngốc tử nhà ngươi mới không muốn làm.”

Trẫm bĩu môi bất mãn, trẫm mới không phải tiểu ngốc tử! Mẫu hậu cùng Tiểu Lục Tử đều nói trẫm rất thông minh!


“Cũng đừng cảm thấy ủy khuất, sắp hết năm rồi, chỉ cần thượng triều mấy ngày nữa là ngươi có thể nghỉ ngơi, đến lúc đó ta mang ngươi đi chơi.”

Mắt trẫm nhanh chóng sáng lên, tuy rằng vẫn cảm thấy thượng triều sớm thật là đáng ghét, nhưng giờ bớt đi một chút xíu rồi.

“Đi thôi, đến lúc rồi, ” tiểu hoàng thúc sửa tiểu long bào giúp trẫm, “Ta đặt đệm mềm trên long ỷ, còn thả rèm xuống, ngươi có thể ngồi thoải mái chút, nhưng đừng quá lộ liễu khiến người ta phát hiện.”

Trẫm hi hi hi cười hạnh phúc, tiểu hoàng thúc là tốt nhất ()/

Tiểu Lục Tử uy vũ kêu lớn, lần thứ hai trẫm lâm triều chính thức bắt đầu.

Trẫm xoay thắt lưng ngồi trên long ỷ, bên dưới là đệm mềm. Tuy đệm rất mềm rất thoải mái, nhưng trẫm vẫn cảm thấy khó chịu, không thể dựa lưng vào ghế, eo trẫm mỏi

Trẫm động động mông, vụng trộm nhìn tiểu hoàng thúc đang ngồi phía dưới, thấy y không chú ý, lại giật giật người, cuối cùng cũng tìm được một tư thế coi như thoải mái.

Chỉ đăng tại: //u./

Dưới kia, một lão đầu râu bạc đang thượng tấu, trẫm cẩn thận lắng tai nghe, không những không hiểu, còn càng nghe càng mệt mỏi. Nếu không phải tiểu hoàng thúc đang nhìn trẫm, chắc chắn trẫm đã sớm ngủ rồi.

“… Hoàng thượng, Hoàng thượng?”

Trẫm giật mình, mờ mịt nhìn về phía tiểu hoàng thúc: “Có chuyện gì?”

Tiểu hoàng thúc ho nhẹ một tiếng: “Đại Triệu phụ quốc() muốn tới chúc mừng hoàng thượng đăng cơ, Lý đại nhân muốn hỏi nên phái ai đến phụ trách việc này.”

() Nước phụ thuộc Đại Triệu


Trẫm tiếp tục mờ mịt, nhưng lại không thể nói trẫm không biết được, chỉ đành nói: “Việc này giao cho nhiếp chính vương xử lý.”

Tiểu hoàng thúc bất đắc dĩ đứng dậy: “Thần tuân chỉ.”

Ừm, bộ dáng tiểu hoàng thúc thật đẹp!

Chuyện này vừa xong, một lão đầu râu bạc khác lại thượng tấu, trẫm nhìn một chút, phát hiện có bết ông ta, tinh thần trẫm liền tỉnh táo: “Tả tướng, Tiểu Tiểu Dương nhà ngươi đâu?”

Tả thừa tướng sửng sốt, nhìn trẫm không nói lời nào, trẫm liền giải thích: “Chính là nhị nhi tử nhà ngươi, trẫm rất thích hắn, cương trực công chính, là một nam tử tốt.” Ừm, nên khích lệ như vậy đi, trẫm ngoại trừ mấy từ đó chỉ biết xinh đẹp, dễ nhìn thôi.

Trẫm vừa dứt lời, liền phát hiện biểu tình của tiểu hoàng thúc càng thêm bất đắc dĩ, a, chẳng lẽ trẫm nói sai gì rồi?

Trẫm còn đang nghi hoặc, đã nghe tả thừa tướng nói: “Thần thay nhi tử tạ ơn Hoàng thượng khích lệ.”

May mà chưa nói sai gì, hù chết trẫm.

Bị trẫm chen vào giữa chừng như vậy, những người thượng tấu sau đó cuối cùng cũng nói những lời trẫm có thể nghe hiểu, nhưng nghe hiểu được không có nghĩa trẫm có thể hiểu được ý tứ trong lời nói đó. Trẫm như trước vẫn rất mờ mịt, chán nản nhìn tiểu hoàng thúc, nước mắt sắp chảy ra rồi.

Thật vất vả nhịn qua một buổi sáng, rốt cục cũng bãi triều, trẫm xoay eo nhỏ cứng ngắc, bẹt miệng vịn Tiểu Lục Tử đi ra khỏi đại điện.

Trẫm đói a, lúc sáng ăn được một chút không thấm vào đâu hiu hiu hiu…

“Hoàng thượng, mấy vị đại thần đang chờ ở Lăng Vân điện, chỉ thiếu người thôi.”

Trẫm nhìn tiểu hoàng thúc đứng trước mặt trẫm tủm tỉm cười, rùng mình, cảm thấy mây đen đầy trời đè ép, hôm nay trẫm không thoát được rồi!