Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

Chương 6: Trẫm thấy rối bời

Hôm nay, lúc Nghiêm Húc đang làm nhiệm vụ thì được lệnh truyền, gã liền nhanh chóng chạy tới ngự thư phòng, lập tức được công công dẫn tiến vào, chỉ thấy Cảnh Nhân đế dùng vẻ mặt tức giận vứt kết quả điều tra của Cẩm Y vệ đến trước mặt hắn.

“Mười mấy tên đại nội thị vệ lại không ngăn được một cung nữ trói gà không chặt, nữ tử này nếu võ công cao cường còn không nói, nhưng cả hai lần điều tra của Cẩm Y vệ đều xác nhận nàng ta không có chút võ công nào. Cho nên đại nội thị vệ của trẫm ngay cả một cung nữ cũng ngăn không được, thống lĩnh cấm vệ quân như ngươi làm việc thếnào đây?”

Cảnh Nhân đế giận không kiềm được, chuyện này ngay từ đầu đã lộ ra điều quỷ dị, hiện tại ngẫm lại càng khiến người ta không khỏi nghĩ đến mà sợ. Một cung nữ có thể dễ dàng vọt tới trước mặt đế vương, đại nội thị vệ chỉ để làm cảnh sao? Nếu tất cả cấm vệ quân đều giống như mười mấy người kia, vậy chẳng phải hoàng cung mà hắn vẫn luôn nghĩ rằng đã được phòng ngự sâm nghiêm, đối với người khác mà nói kỳ thật chỉ giống như phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?

Cảnh Nhân đế không có khả năng để yên chuyện này, nhưng dù hắn ra lệnh điều tra cung nữ và mười mấy tên thị vệ kia như thế nào, cuối cùng vẫn không có manh mối gì. Nếu đổ lỗi cho trùng hợp, vậy nếu lại trùng hợp thêm một lần nữa thì ngay cả giang sơn cũng khó giữ được đúng không?

Nghiêm Húc quỳ gối, nhìn nội dung trên tờ báo cáo kia không khỏi cười khổ, gã như dán đầu xuống đất, hồi đáp: “Bẩm Thánh Thượng, chuyện này… quả thật là trùng hợp.”

Lúc ấy tình huống hẳn là thế này, Tô Hoài Linh tiến lên, thị vệ thứ nhất vừa muốn ngăn nàng lại, nàng bỗng nhiên trượt chân, cả người ngã sấp xuống, cứ như vậy lăn qua chân thị vệ. Thị vệ thứ hai vội vàng tiến lên ngăn Tô Hoài Linh, trong lúc chạy theo lại đúng lúc đá một cước vào người Tô Hoài Linh đang lăn đi, một cước này quả thực rất khéo, không chỉ không thương tổn đến Tô Hoài Linh, ngược lại còn trở thành trợ lực cho nàng ta, một đường lăn qua mười mấy thị vệ khác, bảy tám thái giám, rồi lăn thẳng đến dưới chân Cảnh Nhân đế.


Tô Hoài Linh kỳ thật lăn qua lăn lại cũng bị thương, nhưng nàng dựa vào ý chí kiên cường đứng lên, thậm chí còn cố gắng chạy đến quỳ trước mặt Cảnh Nhân đế. Nhưng bởi vì động tác của nàng chật vật, khiến người khác nhìn vào thoạt nhìn giống như nàng muốn đánh về phía Cảnh Nhân đế, đại nội thị vệ phía sau đuổi theo không kịp, một thị vệ am hiểu ám khí liền lập tức nhặt một cục đá ném vào lưng Tô Hoài Linh. Tô Hoài Linh vốn định quỳ xuống đất, ai ngờ bị cục đá bắn trúng, không tự chủ được nhào về phía trước.

Thị vệ kia dưới tình thế cấp bách dùng nội lực không khống chế, Tô Hoài Linh được cục đá trợ lực liền nhào vào người Cảnh Nhân đế. Lực của cục đá mạnh quá khiến cho ngay cả Cảnh Nhân đế cũng té ập xuống.

Mà càng thêm trùng hợp chính là, Cảnh Nhân đế đang đứng ở trên bậc thang, hắn sau khi ngã xuống thì đầu đập phải cạnh bậc thang cứng rắn, vị trí bị đụng lại chính là vị trí yếu ớt nhất trên đầu, vì thế cho nên dưới sự bảo vệ của rất nhiều người, hắn vẫn bị trọng thương.

Trái lại, Tô Hoài Linh bị ngã sấp xuống, lại không ngã nặng quá. Nàng bị người đá, lăn cả một đoạn xa, lực đạo đá nàng cũng không mấy nhẹ nhàng. Nguyên bản ám khí cũng có thể khiến nàng thương tổn ngũ tạng lục phủ, ai ngờ nàng lại ngã lên Cảnh Nhân đế, Cảnh Nhân đế ngã sấp xuống hóa giải phần lớn nội lực trên cục đá. Sau khi Cảnh Nhân đế ngã xuống, mặt đường bên dưới người hắn còn nứt một vết dài, có thể biết cục đá kia mang bao nhiêu phần lực. Phần nội lực này nửa điểm cũng không ảnh hưởng tới Tô Hoài Linh, một phần bị Cảnh Nhân đế nhận, phần dư lại đều bị mặt đất hứng hết rồi.

Cuối cùng, đầu của Cảnh Nhân đế  bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh. Mà Tô Hoài Linh bởi vì lăn qua lăn lại chỉ hơi trầy da, một chút vết thương cũng không có.

Cảnh Nhân đế: “…”

Loại kết quả điều tra không thể tưởng tượng nổi này, hắn căn bản không tin!

Nhưng Nghiêm Húc quỳ trên mặt đất dùng đầu của chính mình đảm bảo, chân tướng của sự tình chính là như thế.


“Thần cho rằng, Tô Hoài Linh kia… Có lẽ bẩm sinh đã là người có vận số rất tốt, mới có thể xuất hiện tình huống như vậy. Bởi vì nàng muốn cầu tình cho tên tiểu thái giám vướng án bị giam giữ, hiện tại vẫn chưa bị xử trượng chết…” Nghiêm Húc gian nan giải thích với Cảnh Nhân đế.

Cảnh Nhân đế: “… Vậy ý của ngươi là, Tô Hoài Linh bị người khác cản trở lại đạt được mục đích của mình, là vận số thật tốt; trẫm thân ở chỗ an toàn nhất, ngược lại bị thương, chính là vận số cực kém?”

“Thần không dám!” Nghiêm Húc dùng sức dập đầu, lớn tiếng nói, “Thần cùng các thuộc hạ đã không ngủ không nghỉ điều tra liên tục mấy ngày đêm, vô luận điều tra như thế nào, đều chỉ có thể tra được kết quả này. Bệ hạ, loại bỏ những nghi vấn không có khả năng, chỉ còn dư lại suy đoán này, dù cho không tưởng tượng nổi, nhưng nó vẫn có thể là chân tướng!”

Liên công công hầu hạ bên cạnh sau khi nghe xong lời này, mí mắt của lão khẽ giật giật, nhìn về phía Nghiêm Húc đang quỳ, khoé miệng len lén chùng xuống. Liên công công lại len lén nhìn Cảnh Nhân đế, thấy hắn không có chút phản ứng nào với lời này, mới an tâm mà cúi đầu thấp hơn.

Cảnh Nhân đế không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Nghiêm Húc quỳ bên dưới. Từ khi vừa vào cửa đến giờ, Nghiêm Húc chỉ cúi đầu, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa nhìn được dung mạo của Nghiêm Húc, cũng chưa nhìn thấy vẻ mặt của gã.

Muốn biết một người có nói thật hay không, đôi khi phải dựa vào biểu cảm của kẻ đó.

“Bình thân.” ngữ khí của Cảnh Nhân đế có phần thả lỏng, giống như đã chấp nhận suy đoán này.


Nghiêm Húc đứng dậy, cơ bắp căng cứng cũng thả lỏng không ít.

“Một người nhất thời có vận khí tốt, hay là số mệnh đời này, đó là hai chuyện khác nhau.” Cảnh Nhân đế nói, “Ngươi cho rằng Tô Hoài Linh là thuộc loại nào loại? Ngẩng đầu lên, nhìn mắt trẫm mà nói.”

“Đại khái… Là loại người sau.” Nghiêm Húc ngẩng đầu, ngữ khí của hắn có chút do dự, từ vẻ mặt của gã, rõ ràng là vô cùng tin tưởng Tô Hoài Linh là người vừa sinh ra đã may mắn. Ánh mắt mười phần chắc chắn, tuyệt đối tin vào những gì gã vừa nói.

“A?” Cảnh Nhân đế nhướng mày, “Ái khanh vì sao chắc chắn như thế?”

“Chuyện này …” Nghiêm Húc nghĩ nghĩ mới nói, “Cẩm Y vệ khi điều tra bối cảnh của Tô Hoài Linh đã từng tra được rất nhiều chuyện ít ai biết được, phát hiện nàng ta tuy rằng thường xuyên gặp hiểm cảnh, nhưng vẫn hóa hiểm thành an. Đôi khi là do thời thế gây nên, đôi khi lại như lần này, bất ngờ không thể tưởng tượng nổi. Nếu trải qua những chuyện như nàng, người thường chết một nghìn lần cũng không đủ, nàng đến hiện tại vẫn sống khoẻ sống tốt, chỉ có thể đỗ lỗi cho vận thế tốt.”

Thấy gương mặt gã tràn đầy tin tưởng, Cảnh Nhân đế không khỏi tự vấn về khả năng xảy ra chuyện này.

Nếu chân tướng đúng như Nghiêm Húc nói, vậy cung nữ Tô Hoài Linh này tạm thời vẫn không thể động đến. Thế gian này nếu thật sự có người vận thế tốt như vậy, đối với một bậc đế vương mà nói, chỗ có thể lợi dụng nàng ta vẫn có nhiều lắm.

Cảnh Nhân đế là một đế vương thuần túy, hắn không có quá nhiều tâm tư, chỉ là một lòng một dạ vì quốc gia này mà suy nghĩ. Một đế vương có tư tâm có lẽ thoạt nhìn sẽ thấy hắn khoan dung rất nhiều, nhưng loại khoan dung này có đôi khi đối với quốc gia và dân chúng không phải chuyện gì tốt. Mà một đế vương không có tư tâm, một lòng chỉ nghĩ cho giang sơn xã tắc, đối với dân chúng là chuyện tốt, đối với người trong hậu cung lại có vẻ vô tình.


Hắn sẽ mặc kệ phi tử kiều diễm tuyệt sắc, không quản dung mạo tú tài trác tuyệt, không ai có thể dành được sủng ái của hắn. Giống như Cảnh Nhân đế đối xử với hậu cung vậy, ngoại trừ hoàng hậu ra, những phi tử còn lại đều không được hắn coi trọng.

Nếu đổi thành một đế vương hiếu kỳ, nghe nói Tô Hoài Linh này có thể chất kỳ quái, có khả năng sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn đi thăm dò, nhìn xem Tô Hoài Linh có thật sự thần kỳ như thế không; hoặc lại sẽ tự mình triệu kiến, sau khi phát hiện Tô Hoài Linh quả thật không có ý muốn gây rối, liền sẽ khoan thứ cho nàng.

Nhưng Cảnh Nhân đế không phải là những người này, chuyện đầu tiên hắn nghĩ đến là thăm dò, thứ hai là lợi dụng.

“Nếu thật sự không phải nàng cố ý, hết thảy chỉ là trùng hợp, vậy thì không cần giam nàng ta vào thiên lao nữa. Bất quá nàng vẫn không tuân thủ cung quy, vậy thì đem nàng và tên thái giám muốn cầu tình kia tống vào lãnh cung, tất cả đãi ngộ giảm phân nửa.” Cảnh Nhân đế mở miệng.

Lãnh cung là nơi đáng sợ nhất trong cung.

Ở trong cung, cho dù là y cục vất vả nhất cũng sẽ được đãi ngộ tốt, còn lãnh cung không những không được vinh dự này, còn tùy thời tùy chỗ có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Nơi đó có một đám phi tần cung nhân phạm sai lầm, đãi ngộ bị các phòng bộ cắt xén, nơi đó có khi mấy tháng không ăn được cơm nóng, vài năm không  được mặc đồ mới. Đáng sợ nhất chính là, nơi đó thường xuyên có người mất tích, có thể là cung nữ thái giám, cũng có thể là phi tần phát điên. Những người mất tích này, đôi khi có thể tìm được thi thể trong giếng cạn, vài kẻ vĩnh viễn không thấy nổi ánh mặt trời .


Tô Hoài Linh có vận số tốt thật hay không, đại khái nhốt vào lãnh cung nhất định có thể nhìn ra.

“Phái hai người quan sát Tô Hoài Linh, báo cáo những chuyện thường nhật của nàng. Bất quá không cần ra tay, nàng chết cũng không cần quản, chỉ cần quan sát là được.” Cảnh Nhân đế hạ một mệnh lệnh cực kỳ lãnh khốc với Nghiêm Húc.