Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

Chương 25: Trẫm đã hoá điên

Vừa nghĩ đến vấn đề này, Cảnh Nhân đế nhất thời ngây người một chút, lúc này lý trí mới lên tiếng, những thứ như chiếc nguyên khăn này chỉ cần lợi dụng lúc đầu óc hắn mơ hồ là có thể làm giả.

Nhìn nguyên khăn cùng giá y mãi cũng không được gì, lại thật sự muốn tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra, vậy thì phải tra xét kỹ hơn thôi. Cũng may sau khi hoàng hậu vào cung thì làm chuyện gì đều đã được ghi lại, không bỏ sót dù là chi tiết nhỏ, muốn biết vẫn là thật dễ dàng. Hắn muốn tiêu phí một ít thời gian để xem xét tỉ mỉ, sau đó mới có thể xác định hoàng hậu khi vào cung  là nam tử, hay là sau khi vào cung mới đổi người thành nam tử.

Hai khả năng đều là tội khi quân, nhưng đối với Cảnh Nhân đế mà nói, hai khả năng này mang ý nghĩa khác nhau.

Nếu khi vào cung chính là hoàng hậu này, vậy chỉ có thể nói chẳng biết tại sao Tiêu tướng quân lúc ấy lại cho rằng con trai của mình là con gái, nói không chừng còn có ẩn tình bên trong, có lẽ cả Tiêu tướng quân cũng không biết con gái của mình kỳ thật là nam nhi, hoàng hậu thật sự có chuyện khó nói. Nhưng nếu là sau khi vào cung rồi mới đổi người, thì hoàng hậu hiện tại đúng là bụng dạ khó lường, Tiêu gia có tâm bất chính.

Cảnh Nhân đế chân thành hy vọng là trường hợp thứ nhất, như vậy hắn sẽ có thể thông cảm cho hoàng hậu.

Nhớ tới đoạn thời gian mỗi ngày ngủ chung một giường, mỗi ngày nghe gà gáy sáng, tình cảm trân trọng với hoàng hậu, Cảnh Nhân đế liền cảm thấy đau lòng. Hắn động tâm với hoàng hậu, không là cái loại yêu thích nhất thời rẻ rúng của đế vương, mà là xuất phát từ nội tâm. Cảnh Nhân đế khát vọng trọn đời trọn thế với hoàng hậu bây giờ, cũng hy vọng con nối dõi của hắn là huyết mạch của hai người tạo nên, nhưng mà hiện tại…

Cảnh Nhân đế trầm mặc mà xếp lại phượng bào cùng nguyên khăn, sau đó nhìn ghi chép lúc hoàng hậu nhập cung, từ mạch tượng mỗi tháng đến mỗi ngày ăn cái gì, từng dòng từng chữ, là kí sự về những năm tháng hoàng hậu ở trong cung.

Xem rồi xem, trời dần khuya. Cảnh Nhân đế đêm qua đã không ngủ, tối nay đã thực mệt mỏi. Hắn ngồi trước án thư, chống cánh tay, chậm rãi ngủ mất.


Cấm vệ quân trực tối nay lặng lẽ đi vào ngự thư phòng, giúp Cảnh Nhân đế châm lư hương.

Hương khí tràn ngập, Cảnh Nhân đế thoáng chốc cảm thấy mình đang nằm mơ, lại giống như hiện thực. Hắn nhất thời không rõ, cố gắng mở mắt ra, muốn nhìn kỹ cảnh vật trước mắt.

Một thân ảnh cao lớn đi tới, mặc trang phục thị vệ, Cảnh Nhân đế không thấy được mặt của hắn, chỉ thấy y phục này, liền nhớ bộ dáng lúc hoàng hậu cùng hắn trong khu vực săn bắn. Khí phách hiên ngang, tư thế oai hùng. Y một tay cầm kiếm một tay nắm sỏi, trong nháy mắt, toàn bộ thích khách đều bị đánh gục.

Khi đó hắn ngồi ngẩn người trên lưng ngựa, hoàng hậu phi thân đến ngồi phía sau, ôm thắt lưng hắn mà nói: “Thần thiếp sẽ bảo hộ bệ hạ.”

Đúng vậy, hoàng hậu luôn bảo hộ trẫm, Cảnh Nhân đế thất thần mà nhớ.

Thân ảnh kia nâng Cảnh Nhân đế dậy, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Bệ hạ, nên nghỉ ngơi.”

Cảnh Nhân đế nghe không rõ thanh âm này là của ai, hắn lắc lắc đầu nói: “Bãi giá đến Khôn Ninh cung… Không, về Thừa Càn cung, trẫm tối nay mệt mỏi, không cần người hầu hạ.”


“Tuân mệnh.” Chủ nhân của thanh âm đó nâng Cảnh Nhân đế dậy, một tay đỡ Cảnh Nhân đế, một tay lấy lư hương lại đây, đặt dưới mũi Cảnh Nhân đế, để hắn hoàn toàn chìm đắm trong hương khí.

Cảnh Nhân đế bị người đem lên kiệu nâng về Tử Thần điện ở Thừa Càn cung, có người giúp hắn nằm xuống, lại giúp hắn cởi y phục.

Người này phục sức như thị vệ, lại không phải là thái giám cùng cung nữ luôn hầu hạ hắn.

Cảnh Nhân đế đưa tay sờ sờ ngực người này, cảm giác… không giống hoàng hậu cho lắm.

Lòng hắn cảnh giác, lại không có biện pháp mở to mắt, giống như quá mệt mỏi, lại giống như có mở cũng chẳng thấy gì. Trong mơ hồ y phục của hắn đã bị cởi bỏ, một bàn tay hơi thô ráp sờ soạng ngực hắn.

Tựa hồ ở chỗ xa xôi truyền đến thanh âm của Liên công công, Cảnh Nhân đế nghe không rõ lão đang nói cái gì, nhưng lòng hắn giận dữ, Liên công công thân là thái giám tổng quản hắn coi trọng, vì sao lại để tên càn quấy này đến hầu hạ hắn?

Cảnh Nhân đế muốn đưa tay đẩy người này ra, không biết vì sao tay hắn lại mềm nhũn nhúc nhích không được. Hắn cố gắng mở miệng, thanh âm phát ra nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Ngươi là ai?”


“Bệ hạ không cần biết, ” thanh âm kia khẽ cười nói, “Ta đã gần như bị đá đít, thay vì ngồi chờ chết, còn không bằng tử chiến đến cùng, từ chỗ chết tìm con đường sống. Nói không chừng một đêm qua đi, bệ hạ sẽ không trách tội ta. Còn trách tội, thần cũng không ngại gì, nhiều nhất bất quá là chết thôi, ta còn sợ chết sao?”

Thanh âm của người nọ rất tinh tường, Cảnh Nhân đế cảm thấy hắn hẳn là thường xuyên nhìn thấy người này, lại bởi vì hương mà mơ màng, căn bản nhớ không ra là ai.

Hương… mùi rất quen thuộc, hắn đã ngửi thấy ở chỗ Hiền Lương Thục Đức tứ phi, còn có Lâm quý tần cùng với Lâm Bác Viễn… Những người này, loại hương này… Sau khi hắn đập đầu không nhớ rõ mặt họ, lại nhớ rõ loại hương này.

Những nam tử hắn không nhớ rõ mặt có hoàng hậu, Liên công công, Tiểu Thuận Tử…

“Nghiêm Húc!” Cảnh Nhân đế mãnh liệt mở mắt, lập tức thấy rõ ràng bộ dang người trước mặt này. Rõ ràng là thống lĩnh cấm vệ quân, lại mặc y phục của đại nội thị vệ, hiển nhiên là lợi dụng chức quyền trà trộn vào cung!

Khuôn mặt vốn luôn nghiêm túc của Nghiêm Húc vậy mà lại cười theo kiểu gian trá: “Ta trộn thêm một ít mê hương làm tăng dược tính, bệ hạ vốn không nên tỉnh lại, thỉnh bệ hạ ngủ tiếp đi.”

Cảnh Nhân đế cố sức tỉnh táo, nhưng càng cố hắn càng cảm thấy choáng váng. Hắn vô lực ngã xuống giường, mở mắt cảnh giác nhìn Nghiêm Húc,: “Nghiêm Húc, ngươi dám mạo phạm long thể, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!”

Ai ngờ Nghiêm Húc không thèm để ý chút nào: “Sống chết ta không màng, ta chỉ cầu có thể ngủ bên tháp cùng hoàng thượng một đêm, chờ sáng mai bệ hạ thức dậy, nếu bệ hạ bỏ được, vậy thì cứ trách tội ta; nếu bệ hạ không nỡ, nói không chừng ta còn có lời.”

Cảnh Nhân đế cảm thấy Nghiêm Húc lúc này và lúc trước tựa hồ như hai người, hắn hiện tại đầu óc không tỉnh táo, phân không rõ cái gì là ngụy trang, cái gì là thật. Hắn chỉ có thể cố hết sức bảo trì thanh tỉnh, nhìn Nghiêm Húc cởi quần áo, nằm xuống. Lúc Nghiêm Húc lộ hạ thân gã còn vươn tay che mắt cho Cảnh Nhân đế.


“Ngủ đi, bệ hạ.”

Cảnh Nhân đế chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen, phân không rõ là thật hay mộng, một đêm tựa hồ mây mưa ân ái, lại như bị xâm  phạm. Trong thoáng chốc hắn coi như đã cùng Nghiêm Húc xảy ra chuyện khó nói, rõ ràng trong lòng hắn chán ghét, thân thể lại cảm thấy thực thoải mái.

Cảnh Nhân đế không biết hắn đã bị gây sức ép mấy lần, lúc tỉnh cảm giác toàn thân đều đau, lại như chỉ đau đầu. Hắn mở mắt ra, trời đã sáng, hiển nhiên đã ngủ qua buổi triều hôm nay. Bên cạnh hắn còn có một nam tử trần như nhộng, tư thế ngủ rất bất nhã, cả khuôn mặt đều vùi vào gối, chỉ lộ ra mái tóc đen.

Nhìn người nọ, Cảnh Nhân đế giận không kềm được, Nghiêm Húc vậy mà lớn mật như thế, dám làm chuyện này với hắn, còn dám ngủ thẳng cẳng trên long sàng đến sáng!

Cảnh Nhân đế muốn gọi thị vệ tiến vào đem đồ vô sỉ kia bắt lại, lại nhớ ra chính hắn lúc này cũng không mảnh vải che thân, liền cắn răng kéo một kiện y phục khoác lên người …

Chờ đã, trên người hắn vẫn là y phục hôm qua, rõ ràng hắn đã bị người cởi ra hết rồi mà.

Nghi vấn khiến cho Cảnh Nhân đế  nhìn kỹ người nằm bên cạnh, hắn cảm thấy cơ ngực cường tráng kia thật quen thuộc, liền dùng sức vỗ một cái.

Người nọ chụp lấy tay hắn, trở mình lộ mặt ra, đúng là hoàng hậu!