Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

Chương 20: Trẫm rất tỉnh táo

Sau khi lệnh cho Nghiêm Húc lui ra, Cảnh Nhân đế vẫn chưa trở lại phòng ngủ, hắn lệnh cho ám vệ gọi cấm vệ quân đắc lực nhất hiện nay là Phó thống lĩnh Tỉnh Tây Hiến đến. Hắn hỏi chuyện Phó thống lĩnh xong, hỏi thêm vài việc, lúc này mới để mọi người lui xuống để trở về phòng.

Rõ ràng sáng sớm lúc thức dậy còn tỉnh táo khoẻ mạnh, ai ngờ nghe xong báo cáo của Nghiêm Húc, Cảnh Nhân đế lại tỏ vẻ mệt mỏi. Hoàng hậu vội vàng để Cảnh Nhân đế ngồi xuống, rót cho hắn một chén trà.

Uống ngụm trà nóng, Cảnh Nhân đế cau mày thở dài: “Nghiêm Húc này… Aiz, hắn rõ ràng là thống lĩnh cấm quân trẫm tự mình chọn lựa, vì sao lại lỗ mãng như thế? Năm đó cũng do trẫm nhìn trúng hắn…”

Nói đến chỗ này, Cảnh Nhân đế gõ gõ đầu, phát hiện mình lại nhớ không ra vì sao chọn Nghiêm Húc. Hắn có một loại ấn tượng Nghiêm Húc thật trung thành, thật khiến người yên lòng, vì thế vẫn luôn tin tưởng gã, nhưng hôm nay Cảnh Nhân đế phát hiện, có đôi lúc chỉ trung thành thôi chưa đủ. Tự Nghiêm Húc có ý nghĩ càn quấy như vậy, một lần là đủ uy hiếp toàn bộ an nguy hoàng thành, chuyện đó không thể tùy tiện tha thứ. Vai mang trọng trách tâm phải tỉnh táo, câu này không chỉ dùng cho đế vương cùng quan văn, quan võ cũng phải lưu tâm.

Nhưng mà… hắn nhớ mãi không ra.

Hoàng hậu ngăn cánh tay hắn đang gõ đầu, nắm vào tay mình, chưa được Cảnh Nhân đế cho phép đã ngồi đối diện nhìn thẳng vào hắn, quan tâm nói: “Bệ hạ gõ đầu, là do đau đầu sao? Là thần thiếp sai, thần thiếp không nên dụ dỗ bệ hạ uống rượu.”

“Hoàng hậu đâu có làm gì sai, ” Cảnh Nhân đế thản nhiên nói, “Là trẫm nhất thời động tình, cùng hoàng hậu uống rượu. Hơn nữa không phải trẫm đau đầu, mà là…”


Cảnh Nhân đế nghiêm túc nhìn hoàng hậu trong chốc lát, cả lý trí lẫn cảm tính của hắn đều nói rằng, người này có thể tín nhiệm. Vì thế hắn tiếp tục nói: “Chính là từ sau ngày bị đập đầu, ký ức luôn mơ hồ. Trẫm nói ra hoàng hậu đừng chê cười, lúc tỉnh dậy, trẫm nhìn thấy tướng mạo hoàng hậu còn bị dọa một phen, trẫm hoài nghi mình bị tính kế, hơn nữa đám người kia còn tìm một nam nhân đến giả trang hoàng hậu.”

“Ồ?” Hoàng hậu hơi nhướng mày, “Vậy vì sao bệ hạ lại tin tưởng thần thiếp là hoàng hậu?”

“Nói cũng lạ, tuy rằng ký ức của trẫm mơ hồ, nhưng ấn tượng vẫn phải có. Trong ấn tượng của trẫm, hoàng hậu đoan trang uy nghiêm, xử sự hào phóng, khi trưởng thành thân thủ cao cường, vóc người cao hơn nữ tử bình thường. Hoàng hậu hoàn toàn giống với ấn tượng của trẫm, chỉ là thực tế …hơi vượt quá tưởng tượng của trẫm. Cho đến khi thái hậu đến gặp, dung mạo mẫu hậu trẫm vẫn nhớ rõ, mẫu hậu lại không tỏ ra xa lạ với nàng, trẫm lúc này mới xác nhận, nàng là hoàng hậu.” Cảnh Nhân đế thẳng thắn nói, tuy rằng nói không nhớ rõ thê tử của mình có thể sẽ khiến người tức giận, nhưng với tính cách hoàng hậu, không chỉ không giận, e là còn còn quan tâm thân thể hắn.

Quả nhiên, hoàng hậu nghe xong liền hỏi: “Bệ hạ ngoại trừ nhớ rõ tướng mạo thái hậu và không nhớ rõ tướng mạo thần thiếp, còn nhớ được ai, không nhớ được người nào?”

Cảnh Nhân đế hồi tưởng lại ba tháng vừa trải qua, đáp: “Lúc mới tỉnh lại trẫm hơi giật mình, nàng, Trần thái y cùng đại cung nữ Hạ Hà bên cạnh nàng, trẫm toàn bộ không nhớ. Sau đó mẫu hậu tới thăm trẫm, trẫm không chỉ nhớ rõ mẫu hậu, cung nữ bên cạnh bà cũng nhớ được. Mà nói cũng lạ, lúc trẫm đi gặp Thục phi, dung mạo khuynh quốc của Thục phi vậy mà trẫm không nhớ được, ngược lại hai cung nữ Thúy Hồ, Lục Hồ thì có chút ấn tượng.”

Hoàng hậu hít sâu một hơi, có chút chờ mong hỏi: “Vậy… tướng mạo Liên công công, tứ phi, Lâm quý tần, Nghiêm Thống lĩnh cùng với… Lâm đại học sĩ và Lý Tướng, những người thường xuyên tiếp xúc bệ hạ có còn nhớ không?”

“Hoàng hậu hỏi thật trùng hợp, ” Cảnh Nhân đế cảm thán nói, “Nghiêm Thống lĩnh trước kia không nhớ, ngược lại Lâm đại học sĩ cùng Lý tướng quốc trẫm đều nhớ rõ.”

Hoàng hậu không hỏi lại, chỉ chăm chú nhìn Cảnh Nhân đế trong chốc lát rồi đột nhiên nói: “Bệ hạ, thần thiếp có một vật tổ truyền, nghe đồn có thể thanh tâm tỉnh trí, giúp người không bị tà ma xâm hại. Nó là của hồi môn của thần thiếp, theo thiếp cùng vào cung, thần thiếp muốn dâng nó cho bệ hạ.”


“Nếu là vật tổ truyền, hoàng hậu nên cẩn thận giữ gìn mới phải.” Cảnh Nhân đế nói.

“Nhưng thần thiếp lo lắng cho bệ hạ, thần thiếp có thể bảo hộ bệ hạ không bị bất luận kẻ nào thương tổn, nhưng loại ngoại tà này… Thần thiếp không tài nào đối phó được.”

Cảnh Nhân đế thật cảm động, siết chặt hai bàn tay chỉ miễn cưỡng nắm hết một tay của hoàng hậu nói: “Được Cẩm Ý quan tâm như thế, trẫm rất vui.”

Hoàng hậu cười trấn an, nàng gỡ từ cổ xuống một vật, là một mặt dây chuyền, dây đeo làm từ chỉ đỏ. Mặt dây sáng bóng trong suốt, Cảnh Nhân đế nhìn một lát, thật sự nhìn không ra là chất liệu gì.

“Vật này… làm từ chất liệu gì? Ngọc  không phải ngọc, sáng bóng trong suốt, nhìn rất đẹp, nội khố của trẫm có thể coi là có hết thiên hạ bảo vật, lại chưa từng thấy qua loại chất liệu này.” Cảnh Nhân đế ngạc nhiên.

“Nghe nói là vật từ trời, tìm được khi trời giáng kỳ thạch, cũng là thượng cổ truyền xuống, thần thiếp chưa từng thấy qua ở thế gian, để thần thiếp đeo cho bệ hạ.” Hoàng hậu cầm mặt dây chuyền, rất cẩn trọng đeo nó lên cổ Cảnh Nhân đế.

Nàng nhìn mặt dây chuyền trong chốc lát, lại nhìn nhìn Cảnh Nhân đế, sau đó lại nhìn mặt dây chuyền, cuối cùng thoáng lộ ra vẻ tiếc nuối.

Tính Hoàng hậu hướng nội, trước mặt Cảnh Nhân đế luôn tỏ vẻ vui không lộ vẻ buồn, Cảnh Nhân đế rất ít thấy nàng có cảm xúc tiêu cực. Hiện tại cảm thấy được, lập tức quan tâm hỏi: “Cẩm Ý làm sao vậy?”

Hoàng hậu lắc đầu, có chút chua sót cười nói: “Vừa rồi Thần thiếp còn thực chờ mong bệ hạ đeo mặt dây chuyền này có thể khôi phục ký ức, nào ngờ không có tác dụng, là thần thiếp quá ngây thơ.”


Cảnh Nhân đế lúc này mới yên tâm, an ủi: “Nàng có tâm ý thì tốt rồi, trẫm sẽ luôn đeo nó, mọi lúc đều nhớ kỹ rằng Cẩm Ý quan tâm trẫm.”

Cảnh Nhân đế ở bên hoàng hậu đã lâu, nếu là lúc thường, khi Cảnh Nhân đế nói những lời này xong, không khí giữa hai người sẽ nhanh chóng ấm lên, nóng cháy tới độ làm chút gì đó. Lại dựa theo sự khắc chế vốn có của Cảnh Nhân đế, tất nhiên sẽ không có chuyện ban ngày tuyên dâm, nhưng thân mật một chút thì có thể.

Ai ngờ hoàng hậu không mảy may phối hợp với Cảnh Nhân đế, tầm mắt không kìm được mà nhìn cổ hắn, một mực quan sát mặt dây, biểu cảm có chút thất vọng, lại có chút tiếc nuối, tựa hồ hơi hối hận vì đem mặt dây chuyền cho Cảnh Nhân đế.

Hoàng hậu che giấu rất tốt, người ngoài nhìn vào không thấy có biến hóa gì. Nhưng Cảnh Nhân đế chu đáo tỉ mỉ, lại vô cùng hiểu rõ hoàng hậu, hắn tự nhiên có thể nhìn ra ý tứ của nàng.

Nhưng hiện tại cho dù nàng hối hận, Cảnh Nhân đế cũng không muốn trả hoàng hậu. Vật này nàng vẫn luôn mang bên người, nay lại tặng cho hắn. Cảnh Nhân đế yêu mến hoàng hậu, tất nhiên không muốn trả.

Hắn là người rộng lượng, nếu là người khác lộ ra vẻ mặt như vậy, Cảnh Nhân đế sẽ không trách tội cũng sẽ không giữ lấy. Hắn là quân vương, muốn cái gì mà không có, hà tất giữ vật mà người khác không muốn buông. Chính là cái này thì không được, hoàng hậu đã đem vật bên người đưa cho hắn, hắn không muốn trả lại.

“Cẩm Ý rất thích ngọc?” Cảnh Nhân đế đột nhiên hỏi.

Hoàng hậu sửng sốt đáp: “Ngọc dưỡng người, ai cũng sẽ thích.”


“Ừm.” Cảnh Nhân đế gật gật đầu yên lặng ghi nhớ, tính toán chút nữa hồi cung sẽ lấy ít ngọc tốt tặng hoàng hậu.

Sau đó hai người không nhắc lại chuyện ngọc nữa, tầm mắt hoàng hậu cũng rời khỏi mặt dây, Cảnh Nhân đế nhân cơ hội này nhét mặt dây chuyền vào trong y phục.

Bọn họ câu được câu mất nói chuyện phiếm, lại nhắc tới Tô Hoài Linh, nhắc đến nữ tử này Cảnh Nhân đế lại đau đầu. Phàm là đế vương, ai cũng sẽ yêu thích điềm lành, tin phục số phận. Tô Hoài Linh đã được xác nhận là vận may cực tốt, nếu thật sự giết, Cảnh Nhân đế cũng sợ sẽ đưa tới thiên tai. Mà nữ tử có vận may như vậy, nếu hắn không dùng mà để bị người khác lợi dụng thì làm sao?

“Đúng là phiền toái.” Hoàng hậu gật đầu, cũng không có biện pháp tốt.

“Aiz, ” Cảnh Nhân đế giận dữ nói, “Nếu nàng ta hiểu lí lẽ giống tiểu thư khuê các bình thường thì đã không đến mức ỷ vào vận may tạo ra nhiều phiền phức như vậy. Cư nhiên lại là một nữ tử không được giáo dưỡng … Chờ một chút, trẫm đã có cách!”

Mắt Cảnh Nhân đế sáng lên, nói với hoàng hậu: “Nếu nàng ta làm ra nhiều chuyện như vậy đều là do không giáo dưỡng, vậy chẳng bằng trẫm dạy nàng ta?”

“A?” Hoàng hậu hiếu kỳ nói, “Bệ hạ muốn tìm vài ma ma dạy nàng ta lễ nghi trong cung sao?”

“Ta đâu muốn để nàng ta vào cung, học tập lễ nghi trong cung có tác dụng gì.” Cảnh Nhân đế nói, “Trẫm muốn tìm vài người ăn không ngồi rồi ở Hình bộ, dạy nữ tử này luật pháp.”

Hoàng hậu nghĩ một chút rồi khen: “Ý kiến hay, bất quá vì sao bệ hạ không tìm nữ tiên sinh dạy nàng ta tam tòng tứ đức, ngược lại muốn dạy luật pháp? Nữ tử học luật pháp, có tác dụng gì?”


“Trước mặt trẫm nàng ta lại có thể nói ra câu tự mình gánh chịu, trẫm muốn xử trí người khác, nàng ta cũng nhận về phần mình, nàng ta nghĩ mình đúng, còn khinh thường lễ giáo. Người như vậy, tìm người dạy dỗ lại sẽ có khả năng phản tác dụng, làm cho nàng ta càng thêm coi nhẹ, cũng may nàng ta vẫn còn chút lương tri, không muốn liên lụy người khác. Vậy trẫm liền sẽ cho nàng ta biết, bản thân tùy ý làm bậy, đến tột cùng sẽ hại đến bao nhiêu người. Mà những người này, trẫm tuyệt không vì nàng ta muốn tự thân chịu tội mà khoan dung!”

Hoàng hậu nghe xong, ánh mắt lộ rõ vẻ khâm phục, nàng cúi đầu thật sâu nói: “Bệ hạ thánh minh.”