Trâm 4: Chim Liền Cành

Chương 4-3: Đài Hoa cùng sáng (3)

Lý Thư Bạch điên cuồng chạy sang.

Vương Uẩn lập tức lệnh cho Ngự Lâm quân xung quanh: “Mau xuống dưới gác Tường Loan!” Chẳng cần y nói tiếp, mọi người cũng hiểu ý, hai gác Tê Phượng, Tường Loan đều đặt trên đài cao đến năm trượng, Ngạc vương nhảy xuống ắt không giữ được mạng, Ngự Lâm quân kéo xuống chỉ có thể nhặt thi thể mà thôi.

Hoàng Tử Hà theo sau Lý Thư Bạch, giẫm lên tuyết mỏng mà chạy. Lý Thư Bạch chạy rất nhanh, vượt qua các binh sĩ phía trước, xông thẳng sang gác Tường Loan.

Ánh lửa bập bùng soi sáng rực cả gác, dưới sàn đổ sẵn dầu hỏa nên thế lửa rất mạnh, ngọn lửa lớn khác thường. Những thứ Lý Thư Bạch tặng Lý Nhuận năm xưa đều đã bị lửa thiêu thành tro bụi, chỉ còn một chuỗi tràng hạt bằng gỗ hoàng đàn Lý Thư Bạch lấy từ chỗ Hải Thanh vương của Hồi Hột tặng lại cho Lý Nhuận, chất gỗ cứng rắn nên chưa cháy hết, sáng rực lên giữa đám lửa.

Hoàng Tử Hà chạy đến gác Tường Loan, thấy Lý Thư Bạch đứng lặng bên đống lửa, bèn bước tới bên lan can ngó xuống, thấy mọi người phía dưới đang hối hả tìm kiếm, bất giác nhíu mày. Ngoái lại thấy Lý Thư Bạch ngỡ ngàng đau đớn, nhìn chằm chằm vào chuỗi tràng bằng gỗ hoàng đàn nọ, cô bước tới bên y, dịu dọng khuyên nhủ: “Xin vương gia bớt đau thương, chuyện này có điều giả trá.”

Lý Thư Bạch rất thân với Lý Nhuận, lúc này đột ngột gặp biến cố lớn, dù hằng ngày bình tĩnh quyết đoán cũng không dễ dàng chấp nhận được ngay, nhất thời y ngây ra chẳng biết phải làm gì. Nghe Hoàng Tử Hà nói, y mới rùng mình trong gió lạnh, định thần lại, chậm rãi quay sang nhìn cô.

Hoàng Tử Hà thì thầm: “Bên dưới không có thi thể Ngạc vương.”

Hàng mi Lý Thư Bạch rúng động, y quay ngoắt đi, rảo bước đến bên lan can trông xuống dưới.

Bên dưới chỉ thấy một khoảng đất trống, Ngự Lâm quân đang lật từng phiến đá lên sục sạo, nhưng đừng nói là thi thể, đến một giọt máu cũng chẳng thấy.

Hoàng Tử Hà và Lý Thư Bạch nhìn nhau, cả hai đều nhớ đến câu nói của Lý Nhuận trước khi nhảy xuống: Nếu trời cao có linh, thi thể ta sẽ thăng thiên, có ta, hoàng tộc Lý thị sẽ trường tồn mãi mãi!

Theo hành lang Long Vĩ dài dằng dặc đi xuống, trước sau trái phải điện Hàm Nguyên đều là đất bằng rộng rãi, lát đá xanh nguyên khối mài nhẵn. Để làm nổi bật sự nguy nga tráng lệ của cung Đại Minh chỉ có hai hàng đèn đá dọc đường đi, ngoài ra không trang hoàng thêm gì khác.

Nhưng, ngay chính giữa khoảnh đất bằng thênh thang không gì che chắn này, hơn trăm con mắt đã chứng kiến Ngạc vương Lý Nhuận rơi từ trên gác Tường Loan xuống mà không hề đáp đất.

Dường như, y đã tan biến vào không trung, không tăm không tích, như một hạt bụi tiêu tán.

Hoàng Tử Hà theo sau Lý Thư Bạch đi xuống, thấy đám đông đang xôn xao hoảng loạn.

Trắng xóa mặt đất là những mảnh giấy Lý Nhuận vung ra, một số đã bị giẫm đạp lấm lem, nhưng cũng có một số được nhặt lên đọc. Có người nhìn được nội dung, nhưng lại hốt hoảng ném đi, không ai dám đọc ra miệng.

Hoàng Tử Hà cúi xuống nhặt một tờ giấy lên, cầm trong tay, soi về phía ngọn đuốc canhfthoong đang bập bùng cạnh đó.

Trên mảnh giấy dài là một hàng mười hai chữ san sát, xiêu vẹo: Đại Đường sắp mất, triều đình rối loạn, họa từ Quỳ vương!

Chính là những chữ Trần thái phi khắc lên mép bàn gỗ đàn mà họ từng thấy trong gian điện nhỏ ở phủ Ngạc.

Ngạc vương Lý Nhuận đã sao lại thành vô số bản, rải vung ra trong cung. Tim Hoàng Tử Hà đập thình thịch, bàn tay bất giác run bắn, ngoái lại nhìn Lý Thư Bạch phía sau, thấy y cũng đang nhìn chằm chằm tờ giấy nọ, vẻ mặt sa sầm, cô vội vã nhét bừa vào tay áo, bất lực nhìn những mảnh giấy khác bị gió thổi bay tứ tung khắp cung Đại Minh.

Bên cạnh, có kẻ thì thào: “Lẽ nào, Ngạc vương xả thân vì xã tắc nên Thái Tổ Tông hiển linh phù hộ, vừa rơi xuống đã được phi thăng thành tiên đúng không?”

Người bên cạnh vội huých nhẹ, kẻ kia lập tức nín bặt, không dám nói bừa.

Vương Uẩn bước đến tham kiến Lý Thư Bạch, khi liếc qua Hoàng Tử Hà đứng sau lưng y, vẻ mặt hơi đanh lại, bẩm báo: “Ty chức không hề thấy tung tích Ngạc vương.”

Lý Thư Bạch nhìn quanh hỏi: “Ngự Lâm quân canh gác tại đây lúc ấy đâu?”

“Lúc ấy tại đây... không có Ngự Lâm quân canh gác.” Vương Uẩn nhíu mày, “Tuy theo luật vẫn phải gác, nhưng gác Tường Loan cách mặt đất đến năm trượng, lại không có đường lên xuống, không ai lên xuống được, thì còn gác bên dưới làm gì? Thế nên luật chỉ làm vì, mấy chục năm nay theo lệ không có ai gác ở đây cả. Tối nay Ngự Lâm quân cũng chỉ canh giữ dọc hành lang Long Vĩ cùng lối ra vào gác, không hề cắt người canh giữ dưới này.”

Lý Thư Bạch nhìn quanh rồi hỏi: “Ngươi là người đầu tiên chạy đến đây ư?”

“Thưa vâng, lúc ty chức dẫn mọi người chạy đến, tuyết phủ trên đất vẫn phẳng phiu, đừng nói thi thể Ngạc vương, mà cả dấu chân cũng chẳng thấy.”

Đám Ngự Lâm quân theo sau Vương Uẩn cũng nhao nhao phụ họa, đảm bảo bấy giờ trên mặt tuyết không có dấu vết gì.

Hoàng Tử Hà đứng dưới đài cao ngước nhìn lên, thấy trên gác Tường Loan đã thắp đèn sáng trưng, căn gác cao đến năm trượng, tường vây lại trơn, phủ một lớp tuyết mỏng, không hề có vết cọ xát.

Hoàng đế đích thân đi đến, đứng ngay tại chỗ Ngạc vương Lý Nhuận nhảy, nhìn xuống bên dưới.

Ánh mắt Lý Thư Bạch và ngài ngự giao nhau, ánh đèn xa tít trên cao soi sáng vẻ u ám trên mặt hoàng đế, ngọn lửa bập bùng làm méo mó gương mặt, khiến hoàng đế bỗng giống hệt một bóng ma âm trầm đáng sợ, đang cúi nhìn xuống cả cung đình.

Tiếng trống điểm canh ba vang khắp thành Trường An.

Đêm Đông chí đã qua, tang tảng sáng, tất cả xe ngựa lục tục rời cung Đại Minh.

Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà ngồi trong xe, ngọn đèn lưu ly lắc lư chập chờn theo nhịp bánh lăn.

Hoàng Tử Hà dựa vào thùng xe, nhìn Lý Thư Bạch. Đêm Trường An lặng phắc như tờ, chỉ nghe tiếng chuông vàng trên xe leng keng đều đều khe khẽ. Cô nghĩ mình nên nói gì đó phá vỡ không khí im lặng này, nhưng lại chẳng biết phải nói gì, đành lặng thinh nhìn Lý Thư Bạch, mặc cho ánh đèn đổ bóng đen đặc xuống cả hai.

“Cái gì phải đến ắt sẽ đến, tránh cũng không được. Phải không nào?” Cuối cùng Lý Thư Bạch cũng khẽ khàng lên tiếng, vẫn giọng nói lạnh lùng đến gần như thờ ơ, trầm thấp mà bình thản, “Chỉ là, không sao ngờ được, đòn trí mạng lại là Thất đệ giáng xuống.”

“Tôi trộm nghĩ, có lẽ đây không phải ý của Ngạc vương.” Hoàng Tử Hà lấy mảnh giấy nhặt được trong cung từ tay áo ra xem kỹ rồi chậm rãi nhận xét: “Mấy hôm trước Ngạc vương còn nhờ gia điều tra giùm vụ việc Trần thái phi, nếu ngay từ đầu đã định ra tay với gia, sao còn nhắc đến chuyện đó để đánh rắn động cỏ, làm chúng ta cảnh giác?”

Lý Thư Bạch gật đầu: “Đúng vậy, có lẽ cô cũng nghĩ giống ta, cho rằng Thất đệ đã trúng phải thuật nhiếp hồn như Vũ Tuyên. Nhưng... ai dám mượn tay Ngạc vương công kích ta?”

Hoàng Tử Hà nhìn y, không nói.

Y cũng im lặng. Thực ra trong lòng cả hai đều đã có đáp án, chỉ là không muốn, cũng không thể nói ra lời.

Ngọn đèn lưu ly chập chờn thoắt sáng thoắt tối.

Ánh đèn dọc đường lờ mờ hắt vào qua song cửa, mông lung mờ ảo. Lý Thư Bạch chợt đổi chủ đề: “Thất đệ rốt cuộc ở đâu? Rõ ràng Thất đệ nhảy từ gác Tường Loan xuống ngay trước mắt chúng ta, sao giữa chừng lại biến mất?”

Hoàng Tử Hà đáp khẽ: “Tôi nghĩ bên trong ắt có mánh khóe, chỉ là chúng ta chưa biết đấy thôi.”

“Lúc ấy chúng ta chính mắt thấy Thất đệ đứng ngoài lan can, đúng không?”

“Phải, quả thật Ngạc vương đứng ngoài lan can.” Hoàng Tử Hà giơ tay ấn vào hoa văn cỏ lá cuốn trên cây trâm cài tóc, rút trâm ngọc ra, vạch lên vạt áo một hình chữ “ao“. Hai tòa gác cao chạy dài đối diện nhau trước điện Hàm Nguyên, như phượng hoàng dang cánh, cùng điện Hàm Nguyên hợp thành hình chữ “ao” 凹.

Cô dùng mũi trâm trỏ vào điểm ngoài cùng, hồi tưởng lại tình cảnh bấy giờ, nhíu mày nói: “Gác Tê Phượng cũng giống gác Tường Loan, đều đặt trên đài cao năm trượng, có hàng lan can bao quanh. Ngạc vương lại đứng ở lan can phía bên kia gác, cách chúng ta khá xa. Đây là điểm đáng ngờ đầu tiên tôi nhìn ra khi Ngạc vương tự vẫn.”

“Nếu Thất đệ thực sự nhảy xuống sau khi mắng mỏ ta, thì đáng lẽ nên đứng ở lan can bên này, nơi gần gác Tê Phượng hơn mới phải. Vì ở đó đối diện ngay với gác Tê Phượng, khi Thất đệ nhảy xuống, tất cả sẽ tận mắt nhìn thấy đệ ấy rơi từ trên cao, từ đó dấy lên lòng căm hận và khiếp hãi ta, chứ sao lai chọn lan can bên kia, nhảy xuống là biến mất?”

“Đúng thế, trừ phi Ngạc vương có lý do buộc phải diễn vở kịch này tại lan can phía ngoài. Hoặc là, ở lan can phía ngoài sẽ dễ giở trò hơn.”

“Không hề giở trò.” Lý Thư Bạch lắc đầu, “Ngạc vương vừa nhảy xuống, chúng ta lập tức chạy sang, chỉ thấy mỗi dấu vết của Ngạc vương in trên lớp tuyết mỏng ở thành lan can, ngoài ra không còn gì khác.”

Hoàng Tử Hà lặng lẽ gật đầu, cây trâm trong tay lại vạch ra nghi vấn thứ hai: “Thứ hai là đống lửa Ngạc vương đốt lên trên gác Tường Loan.”

Lý Thư Bạch ngửa đầu thở hắt ra, ngả người vào thùng xe nói khẽ: “Trước khi tự vẫn còn đốt sạch những thứ ta tặng, dàn cảnh cắt đứt ân tình khéo lắm.”

“Tôi không tin Ngạc vương phẫn uất tự vẫn mà còn nghĩ đến chuyện bày ra màn kịch bi tình như thế đâu. Trừ phi nó giúp ích cho việc Ngạc vương biến mất.”

Trước mắt Lý Thư Bạch chập chờn hình ảnh chuỗi tràng bằng gỗ hoàng đàn sáng lên trong lửa. Lý Nhuận tính tình điềm tĩnh, một lòng tin Phật, thế nên khi có được chuỗi tràng hạt, y đã nghĩ ngay đến Thất đệ, bèn đem tặng lại, ngờ đâu giờ đây cả nó Thất đệ cũng không muốn giữ lại, quyết thiêu hủy bằng hết.

Thẫn thờ lặng đi, hồi lâu y mới nói: “Huống hồ, những thứ đó nhất định phải cháy thật nhanh, nên Thất đệ đã đổ đầy dầu đen dưới sàn, chỉ trong nháy mắt chúng sẽ cháy thành tro bụi.”

“Thứ ba, còn một khả năng nữa, chính là Ngạc vương đã chết khi gieo mình xuống gác rồi. Chẳng qua thi thể được giấu đi, để tạo thành màn kịch "thăng thiên". Kẻ có thể làm việc này, chắc hẳn phải ở sẵn dưới gác Tường Loan, hay nói cách khác, bấy giờ tất cả mọi người bên dưới đều đã được điều đến trước điện Hàm Nguyên, không còn ai ở lại canh gác.”

Vương Uẩn. Kẻ phụ trách điều động và bố trí Ngự Lâm quân đêm nay.

Cả hai không hẹn mà cùng nghĩ đến y.

Tất cả Ngự Lâm quân canh gác trong cung Đại Minh đêm nay đều do Vương Uẩn chỉ huy, khi Ngạc vương Lý Nhuận gieo mình xuống, kẻ đầu tiên dẫn người chạy đến phía sau gác Tường Loan tìm kiếm thi thể cũng là y. Cũng chính y cho rằng lầu gác xây trên đài cao năm trượng không thể xảy ra chuyện gì, nên chỉ cắt người canh giữ dọc hành lang Long Vĩ và cửa ra vào gác. Hơn nữa sau khi ca múa dừng, lại điều toàn bộ thị vệ đi, để Ngạc vương Lý Nhuận thừa cơ một mình lẻn sang, dẫn đến thảm kịch.

Sau khi vạch ra ba điểm nghi vẫn, Hoàng Tử Hà cắm cây trâm ngọc lại chỗ cũ, bình thản nhìn y, im lặng.

Lý Thư Bạch trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Thế nên vấn đề trước mắt ta hiện giờ không phải cái chết của Thất đệ, cũng không phải Thất đệ biến mất thế nào, sau khi biến mất đã đi đâu, mà là phải ứng phó ra sao với kẻ đứng sau Thất đệ.”

Hoàng Tử Hà gật đầu, cặp mắt lấp lánh phản chiếu ánh đèn lưu ly nhìn thẳng vào y không chớp.

Song y chỉ hé cửa sổ xe, nghiêng tai lắng nghe tiếng vó ngựa đằng sau rồi chốt lại, chậm rãi quay sang bảo cô:“Giờ cô đi vẫn còn kịp đấy.”

“Không, muộn mất rồi.” Cô khẽ lắc đầu, “Dù tôi đi, thì lòng vẫn ở lại bên gia, có đi đến đâu cũng vậy.”

Gương mặt y soi vào đáy mắt cô, rõ mồn một.

Lý Thư Bạch nhìn cô, cũng nhìn vào chính mình trong đôi mắt trong veo của cô.

Đến đây, có nói gì cũng là thừa thãi.

Ánh đèn khúc xạ qua lớp lưu ly, loang ra như sóng, dập dềnh quanh họ. Mọi thứ bên ngoài giờ đây đều thành hư không, ít nhất họ vẫn đang ở bên nhau, sự êm đềm trong khoảnh khắc này đã ngăn cách họ khỏi tất cả gió mưa sắp ập xuống.

Phủ Quỳ đã ở ngay trước mặt.

Hai người xuống ngựa, đứng trước cửa phủ, đợi xe ngựa trong cung từ đằng sau đến.

Người đến là Từ Phùng Hàn, hoạn quan được tin dùng nhất bên cạnh hoàng đế. Hắn tới truyền khẩu dụ hoàng thượng, hôm nay Quỳ vương vất vả, đêm khuya lại bị kinh hãi, cho ở nhà nghỉ ngơi mười ngày, mọi việc trong triều giao lại cho người khác, ngày sau sẽ sắp xếp lại.

Chỉ một câu, đã tước hết chức vị của Lý Thư Bạch.

Song y vẫn hết sức bình thản, sai Cảnh Hằng tiếp đãi Từ Phùng Hàn ở hoa sảnh, rồi cho người đến thư phòng lấy công văn các bộ gửi lên, niêm phong lại xếp vào phòng canh cửa, chuẩn bị sớm mai sẽ trả lại cho các bộ. Từ Phùng Hàn cầm phong bao được thưởng, nhìn đống công văn chồng chất như núi, thầm tặc lưỡi, nhưng cũng không dám nhiều lời, hối hả lên xe đi khỏi.

Hoàng Tử Hà theo y băng qua lớp lớp cửa rả thâm nghiêm, về hiên Tịnh Dữu.

Trước hiên trồng đầy tùng bách, tuyết mỏng giũa mất đôi phần sắc xanh, dưới đèn trông càng đẹp đẽ.

Hoàng Tử Hà xiết nhẹ tay y: “Chưa hẳn là chuyện xấu, dù sao cũng được nghỉ ngơi ít lâu.”

Y nắm tay cô, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Đúng thế, chẳng qua là quay lại bốn năm trước mà thôi.”

Hoàng Tử Hà quan sát kỹ nét mặt của y rồi mỉm cười: “Tôi không tin đâu.”

Y cũng cười theo, tâm trạng căng thẳng đè nặng suốt đêm giờ mới vợi bớt đôi phần: “Vẫn là lưới trời vây bủa, vẫn là cá nằm trong lưới thôi. Tiếc rằng con cá này giờ đã béo lên, vây vảy cũng cứng hơn rồi.” Thế nên, rốt cuộc là ngư phủ bắt cá, hay là cá quẫy lật thuyền, còn chưa biết được.

Thân phận Hoàng Tử Hà hiện giờ, vẫn là tiểu hoạn quan trong vương phủ.

Có điều mọi người đều biết Dương Sùng Cổ đã trở thành Hoàng tiểu thư, nên không tiện ở chỗ hoạn quan nữa, mà dọn đến một gian nhà gần hiên Tịnh Dữu.

Về đến phòng thì đã canh năm. Thị nữ Trường Nghi canh đêm, trông thấy Hoàng Tử Hà vội múc nước giúp cô tắm rửa rồi nói: “Hôm qua Đông chí, trong phủ phát thưởng, có điều Hoàng tiểu thư theo lệ vẫn là hoạn quan hạng bét, nên phần được phát còn ít hơn cả tôi. Mai tiểu thư đến chỗ Cảnh Dực công công hỏi xem sao, kẻo sắp phát đồ Tết rồi, tới chừng đó phải lấy phần ít nhất!”

Hoàng Tử Hà lắc đầu cười: “Thôi khỏi, ta chỉ có một thân một mình, lấy đồ Tết làm gì.”

Huống hồ, ai mà biết có qua được năm nay không.

Thấy Hoàng Tử Hà mệt mỏi, Trường Nghi cũng không nói thêm nữa, chỉ đưa cô vào phòng nghỉ.

Hoàng Tử Hà cả người mệt lử, nhưng nằm xuống lại không sao nhắm nổi mắt, cứ thao láo nhìn ra bầu trời sáng dần bên ngoài song cửa, vô vàn ảo ảnh thoáng qua trước mắt.

Nốt ruồi son đỏ thắm trên gương mặt phiêu hốt như tiên của Ngạc vương Lý Nhuận.

Dòng chữ xiên xẹo khắc trên mép bàn gỗ đàn, rồi được sao thành vô số bản, vung ra giữa không trung, bay tan tác khắp cung Đại Minh như tuyết.

Bóng dáng Lý Nhuận đứng trước lan can rồi ngã ra sau gieo mình xuống, biến mất giữa bầu trời đêm.

Không biết bắt đầu tìm manh mối từ đâu, không sao tra rõ được chân tướng, những thứ tan biến trong đống lửa, không biết rốt cuộc là gì...

Hoàng Tử Hà day day huyệt thái dương rần rật, nằm thẳng đơ trên giường nhìn trời sáng dần lên ngoài song cửa, thở hắt ra.

Dù những gì phải đến cũng sẽ đến, nhưng cô không thể ngồi yên chờ đợi, để những bí ẩn dày đặc kia nuốt chửng mình.