- Tôi là Giáo sư Sitma. Còn anh là Hoàng Nam?
Tôi cúi đầu chào ông,không trả lời mà hỏi:
- Thưa giáo sư, giáo sư Thần Mã không đến.
Giáo sư Sitma không trả lời, ông ngập ngừng một giây rồi nói to:
- Anh Hoàng Nam, một thành viên trong con tàu không gian đến từ trái đất,sẽ truyền đạt với chúng ta những hiểu biết của anh về sự sống của các hành tinh trong Thái Dương hệ.
Diman, là sinh viên đầu tiên phát pháo:
- Anh ta đã nói quá nhiều, và đã chứng tỏ vốn hiểu biết cũng như cách tư duy của anh ta rất từ chương.,nghèo nàn.
- Anh ta chẳng cung cấp được những tình huống hay để phân tích.
- Anh ta có vẽ quỵ lụy quá đáng vào những kẽ ban phát kiến thức của họ cho anh ta.
Khó khăn lắm giáo sư Sit Ma mới ngăn được sự phát biểu ồn ào đó.
- Đúng như các bạn nói, trái đất có nền văn minh thấp hơn chúng ta.Nhưng vì họ sống trong một khoảng vũ trụ mà chúng ta chưa biết nên chúng ta vẫn có thể tìm hiểu để làm giàu thêm kiến thức của mình về những nền văn minh xa lạ. Chúng ta luôn luôn cho rằng mình là sinh vật tiến hóa độc nhất trong vũ trụ. Giờ đây,thực tế chứng minh không phải vậy. Thế thì còn bao nền văn minh khác nữa tiến bộ hơn chúng ta hay chỉ mới phôi thai.
Bị chạm tự ái,tôi không thể không phát biểu:
- Vâng, đúng như giáo sư Sitma đã nói. Về kỹ thuật chúng tôi thấp kém,nhưng về văn hóa, chúng tôi có bản sắc riêng,giá trị riêng. Thiết nghĩ,các giáo sư không đưa tôi đến đây để trình bày về khoa học kỹ thuật trái đất mà để nói về văn hóa khoa học trái đất..vâng..văn hóa khoa học..tạm gọi là như vậy.
Giáo sư Sitma vỗ vai tôi:
- Khá lắm,Hoàng Nam, anh cứ phát biểu tiếp …
Câu khen của giáo sư khiến cả lớp náo động, kẽ vỗ tay,người đập bàn.
- Anh ta chỉ muốn hớp hồn các cô gái An Pha nhẹ dạ.
Diman và nhóm bạn của hắn hét to:
- Chấm dứt giờ học. Các bạn có thích một giáo sư An Pha trong giờ dạy lại khen tặng một vật chứng ngoài An Pha. Chúng tôi không muốn tìm hiểu thêm về trái đất gì gì đó.Ông bảo hắn cút đi.
- Không được, đây là khách mời.Chương trình học của chúng ta còn kéo dài 53 tiếng 45 giây nữa với người trái đất.
Đột nhiên tôi bị đẩy ra cửa cùng với một hình nhân bất động. Một sinh viên nào đó đã nhanh chóng cắt ngang giờ dạy của ông thầy người máy. Lớp học tan ra. Diman đi ngang tôi không thèm nhìn. Những học sinh khác thản nhiên như chuyện bình thường.Họ trở về chỗ nghiên cứu của riêng họ. Maida dừng lại trước tôi. Cô nói,giọng nhẹ nhàng:
- Anh có muốn tới chỗ nghiên cứu của tôi không?
Tôi thờ thẩn lắc đầu:
- Cólẽ tôi sẽ về nhà..
- Anh đừng buồn. Hãy suy nghĩ và tìm ra một tình huống độc đáo mà anh đã bỏ sót. Ai cũng muốn nghe những cái mới mẽ.
Cô bước đi, lưỡng lự một giây,rồi ngập ngừng hỏi:
- Anh không sao chớ?
Tim tôi thắt lại. Tại sao cô không đoái hoài gì đến giáo sư Sít Ma,giờ đây là một thỏi sắt bất động,không một thây người chết thì đúng hơn,ở cạnh tôi?.Lương tâm của họ,tình thầy trò của họ để đâu? Chẳng nhẽ họ không có chút gì áy náy, trắc ẩn..? Tôi giận dữ nói to:
- Làm ơn trả ông ta trở lại trạng thái ban đầu đi.
Maida nhìn Sít Ma, cô cười:
-Anh đừng quan tâm, Đội phục vụ sẽ lo việc đó.
- Không,tôi muốn cô giúp. Chẳng lẽ cô không quan tâm đến thầy của mình?
Maida nhìn tôi lạ lùng:
- Ông ta là người máy.Ông được sản xuất để phục vụ chúng tôi.
- Nhưng rõ ràng ông là thầy. Ông đã cho cô kiến thức. Ông ấy là thầy..,là thầy..
Tôi nổi giận thất sự. Sít Ma cũng như Thần Mã, họ quá giống con người đến nổi tôi không thể phân biệt được, do đó tình cảm của tôi cũng lẫn lộn.Nhưng tự sâu trong tâm hồn,tôi thật sự muốn học trò của ông đối xử với ông như đối xử với một con người.
Maida vẫn không hiểu,nhưng để chìu tôi, cô đưa tay ra chạm vào cổ giáo sư. Giáo sư rùng mình. Đôi mắt ông chớp nhanh. Maida quay người đi luôn. Có lẽ cô không muốn thầy Sítma nhìn thấy mặt cô khi ông đã được nối mạch.Nhưng cô lầm:
- Maida,cám ơn em.
Tôi rúng động toàn thân. Đây có phải là một thái độ đã được lập trình.? Không,giọng nói run run nầy như phát xuất từ trái tim,một loại xúc cảm,chỉ có được khi có sự tương tác giữa trái tim và những sợi thần kinh trung ương.Có thể nào một người máy lại làm được điều đó.
Chúng tôi bước song song bên nhau.
- Chúng tôi luôn luôn được đổi mới,nhưng tư duy của các học sinh phát triển vượt bực và luôn luôn vượt trước chúng tôi.Vì thế chúng tôi phải nhường chỗ cho các giáo sư khác.
- Giáo sư Thần Mã đang làm gì?
- Bà ấy sắp nhận nhiệm vụ mới,tại một trường tiểu học.
- Tôi không đồng ý với cách xử sự của các sinh viên. Họ không tôn trọng thầy cô giáo. Họ không có tình cảm …
Giáo sư Sitma bật cười, tiếng cười tựa tiếng rên rĩ của sợi xích:
- Tình cảm ư? Từ nầy xa lạ với chúng tôi. Chúng tôi chỉ là những người máy. Họ tạo nên chúng tôi vì vậy họ có quyền điều khiển chúng tôi cho lợi ích lớn nhất của họ. Logic hoàn toàn.
Giáo sư Sit ma lại cười. Tôi đứng lại nhìn bóng ông ta lầm lủi đi vào trong vườn cây. Rất logic.Rất logic,nhưng sao tiếng cười của ông ta lại không logic. Tôi không biết. Ở trái đất,chúng tôi không bao giờ chế tạo người máy có hình dáng của con người. Đó là một sử sự khôn ngoan,rất văn hóa,rất thâm sâu.
Dù rổi rảnh,nhưng tôi không muốn về nhà. Tôi nhớ con tàu màu da cam của mình. Tôi muốn đến chỗ kỹ sư Quang.
Xưởng chế tạo không có người nào. Chiếc tàu màu da cam thân yêu vẫn sừng sửng ở một góc. Ô cửa kia là nơi tôi ngồi hàng giờ với cái máy đo phóng xạ tự tạo của mình. Ô cửa kia là của Triều My …Giá như tôi vào được trong con tàu và lại ngồi vào chỗ của mình. Nổi ao ước đó càng lớn mạnh khi tôi đến gần con tàu và càng thức giục mạnh mẽ khi tôi nhìn thấy cánh cửa ra vào chỉ khép hờ.. Nhìn quanh,không có ai,tôi mím môi theo các bậc thang chồm lên,đẩy nhẹ cánh cửa và bước vào. Xúc cảm dâng trào, mắt nhòe lệ,tôi không nhận thấy là các món đổ nát đã được dọn dẹp gọn gàng. Có tiếng động ở buồng lái.Tôi sợ hải nấp đằng sau tủ treo quần áo dành cho các chuyến đi bộ ngoài không gian.. Qua khe hở giữa hai bộ đồ bay,tôi nhìn thấy cái bóng quen thuộc của Diman, hắn đang xem xét cuốn sổ phi hành ghi bằng mật mã hiệp hội không gian. Có lẽ không hiểu, hắn đá mạnh một cái đai an toàn chắn ngang lối đi rồi rón rén trèo xuống con tàu. Tôi rời chỗ nấp theo dỏi hắn qua khung cửa. Hắn không ở lại xưởng mà đi thẳng ra ngoài.
Tôi thở phào và buồn cười đến nổi muốn cười thật to cho thỏa. thích:
- Té ra dù có tiến bộ đến đâu,tâm hồn của con người vẫn có giới hạn dài rộng khác nhau tùy theo bản chất của họ.
Người thứ hai có mặt trong cái xưởng rộng lớn nầy là kỹ sư Quang. Tôi không ngạc nhiên khi thấy chú xăm xăm bước đến con tàu màu da cam.
Chú Quang rón rén đi lên con tàu. Hình như chú linh cảm trong con tàu có người. Chú lấy từ dưới chiếc áo jacket của mình cái cưa đa năng mà chú đã giữ nó khi rời con tàu trong khu rừng lạ cách đây nửa năm thời gian AnPha. Để giữ an toàn cho mình,tôi lên tiếng mà vẫn đứng nấp sau tủ quần áo:
- Hoàng Nam đây chú Quang.
Chú Quang thở phào,mỉm cười:
- Cậu làm chú sợ. Thế nào? Nhớ tàu hả? Giáo sư Đại Nam cũng vào đây hai lần. Triều My một lần,đi cùng Tự Lực.
Lòng tôi gợn lên chút tức bực.-Té ra họ vào đây mà chẳng rủ mình. Triều My mà cũng đối xử với mình như thế chăng? Kể từ ngày lên hành tinh An Pha,không hiểu sao tôi hay nghĩ đến Triều My. Cô ấy vẫn còn dùng cái khăn màu ánh trăng của tôi không? Cô ấy thường khóc vì nhớ nhà? Hương ngọc lan có đủ an ủi cô ấy không? Triều My chẳng để lộ chút gì cho tôi thấy cô ấy có quan tâm đến cái khăn tay.
Kỹ sư Quang nháy mắt:
-Lại nhớ đến Maida à? Nếu được về trái đất có đem Maida theo không?
Tôi ngạc nhiên:
-Sao chú Quang lại biết Maida?
- Triều My kể. Cô ấy bảo cậu sẽ ở lại An Pha nếu có dịp,nên không thèm rủ cậu đến thăm tàu.
Lòng tôi xốn xang. Quả là một hiểu lầm tai hại.Chuyện nầy không khéo do Tự Lực bép xép mà ra.
- Cậu có thể giúp tôi chuyện nầy không?.
- Sẳn sàng.Nhưng chú phải cho cháu biết chú cần gì.?
Kỹ sư Quang ngại ngần,cuối cùng ông tặc lưỡi nói:
- Thôi được. Giữa người lạ,phải tin bạn.Chú đang có kế hoạch đánh cắp một trái tim của người máy sinh học.
- Đánh cắp trái tim..?
Tôi không tin vào lỗ tai mình.
- Đúng, đó là nguồn năng lượng vĩnh cửu. Nó được lắp đặt trong trái tim người máy sinh học. Chú chưa biết làm cách nào để có nguồn năng lượng đó ngoại trừ cách tiếp cận một người máy sinh học và đoạt lấy. Chú thấy cậu rất thân với họ.Phải không nào?
Tôi lại ngạc nhiên lần nữa. Chuyện các giáo viên người máy,làm sao chú Quang biết được. Chú Quang mỉm cười giải thích:
- Giáo sư Đại Nam và chú luôn trao đổi thông tin cho nhau. Có điều ông cụ quá thận trọng. Chú không hiểu nguyên nhân của sự thận trọng đó. Vì vậy chú muốn giữ kín kế hoạch nầy đến phút chót. Giáo sư không bao giờ làm những việc khuất tất.
- Nhưng chú … cháu …
- Chúng ta không làm hại ai,không làm tổn thương ai kia mà.Chú hứa đó. Bây giờ cháu yên tâm chưa?
Kỹ sư Quang ra dấu cho tôi rời con tàu. Tôi bối rối đến nổi không tha thiết gì đến việc ở lại. Kỹ sư Quang là một thiên tài về máy móc. Nếu chú ấy có một nguồn năng lượng lớn, chúng tôi có cơ may trên 60% trở về nhà an toàn. Nhưng tại sao phải là trái tim của người máy sinh học?
Mãi suy nghĩ,tôi không chú ý đến ba bóng người đang đợi tôi trên thảm cỏ trong khu vườn nhỏ trước nhà.. Trời nắng gắt bởi ánh sáng hực hở của hai mặt trời cùng ở trên cao. Nhưng dưới bóng cây,không khí vẫn mát lạnh.
- Hoàng Nam..
Maida vẩy tay kêu rối rít. Damma đưa tay khoát chào.Dạo sau nầy Damma đối với tôi cởi mở và thân thiện hơn, có thể là nhờ Maida,họ rất thường đi chung với nhau. Nhưng người tôi chú ý lại là giáo sư Thần Mã.Bà vẫn ngồi,miệng mỉm cười nhìn tôi bằng ánh mắt màu nâu bạc mênh mông.
- - Thưa cô.
Tôi chạy lại.
- Giáo sư Thần Mã muốn từ giả cậu. Giáo sư sẽ đi đến AnPha 2.
Damma giải thích thêm.
- Đó là một hành tinh nhân tạo cách AnPha 1000 km. Đã có rất đông người ra định cư ở đó.
- Bao giờ cô đi.?
Tôi buồn rầu hỏi,lòng bỗng buồn bã như chính mình phải đi xa. Maida cướp lời:
-Ngày mai. Mà sao cậu buồn vậy?Có chuyện gì à?
- Tôi luôn luôn cảm thấy buồn khi một người thân ra đi. Cô Thần Mã là người bạn và là người thầy của tôi.Hỏi làm sao tôi không buồn.?
Maida buột miệng:
- Cô ấy chỉ là một người..
- Chính xác là một cổ máy biết tư duy. Thế thôi. Maida nói đúng. Lẽ ra tôi không nên đến đây.
- Không, em rất cám ơn giáo sư. Mai nầy khi trở về nhà, em luôn luôn nhớ giáo sư,một người thầy như bao người thầy khác của em ở trái đất.
Dam ma nhìn tôi chăm chú:
- Anh không có sự phân biệt nào ư? Tại sao vậy?
Tôi thành thật nói:
- Bài học vỡ lòng của học sinh trái đất là phải biết ơn thầy. Tương lai của chúng ta ra sao khi không có những người thầy.? Thầy của chúng toiâ được gọi cho bất cứ một ai đã truyền đạt cho mình những kiến thức. Thầy ở trường đời,thầy ở trường học. Chẳng cần một người có học vị cao mới là thầy. Một người thợ,một kẽ thất học vẫn có thể là thầy nếu chúng tôi rút được kinh nghiệm của họ để làm hành trang cho cuộc sống riêng mình...
Mai da lắc đầu:
- Khó thể hiểu được.
- Các cậu khó hiểu bởi các cậu luôn cho rằng mình thông thái và hiểu biết hơn,hoặc các cậu là sinh vật thượng đẳng,là giai cấp tối ưu.
Damma không tin:
- Tôi muốn có chứng minh.
- Tình yêu phát xuất từ trái tim làm gì có thể chứng minh được?
Giáo sư Thần Mã mỉm cười ngăn lời tôi nói:
- Đây không phải là giảng đường,chúng ta không cần phải tranh luận. Cô chỉ muốn gặp em chào từ giả.
Cô đưa tay ra.. Làn da tay của cô ấm và mịn màng. Tôi bùi ngùi.Hãy nói một câu từ giả để ấm lòng người đi,nhưng sao tôi vẫn không thốt nên lời. Câu từ giả với một người máy ư? Chính bản thân tôi cũng gờn gợn một điều gì đó rất mơ hồ. Nhìn cô bước đi,bờ vai nghiêng nghiêng khuất dần dưới nắng,tôi chợt giận mình sao không thể hiện được tình cảm mà tôi vừa hùng hồn diễn giảng trước Maida và Damma. Không biết nghĩ gì mà Maida cầm tay tôi dịu dàng nói:
- Đừng buồn. Cô ấy sẽ không sao đâu.
Damma thở ra rồi chợt nói to:
- Thôi nào. Hẳn cậu sẽ đãi bọn tớ bữa ăn trưa chứ? Nghe Maida kể món gà quay của cậu rất ngon.
Chúng tôi chạy ùa vào nhà.
- Các em đã về đấy à?
Tiếng của giáo sư Đại Nam mệt nhọc vọng ra từ trong phòng. Tôi ngạc nhiên.Đó là tiếng của một người bị cảm,nghèn nghẹt,mệt nhọc. Vội vàng tôi mở cửa phòng và thấy giáo sư ngồi ở bàn làm việc,đầu dựa vào lưng ghế,mắt nhắm nghiền
- Thầy,thầy bịnh sao?
- Hơi mệt thôi..Làm sao mà thầy có thể bịnh vào lúc nầy.? À,các em nhớ mặc ấm vào kẻo bị cảm đấy..Bệnh cúm mùa thu ở đây không chừa một ai đâu.
- Vâng, thưa thầy, thầy đừng lo,tụi em biết giữ mình mà. Để em dìu thầy lên giường. Em sẽ nấu món cháo cá.
Giáo sư Đại Nam gật đầu,mở mắt.Ôâng nhìn thấy Damma và Maida trước mặt:
- Ôi,vậy mà thầy cứ tưởng Triều My và Tự Lực. Thôi,để mặc thầy, các em ra ngoài và tiếp tục chuyện trò đi.
Tôi đỡ giáo sư vào giường rồi ra bếp. Tôi không nhớ phải làm món ăn cho Triều My mà loay hoay cài chương trình làm món súp cá.Đến khi đem món súp cá vào cho thầy Đại Nam xong tôi mới sực nhớ:
- Chết, tớ quên mất. Xin lỗi ù.Tớ sẽ làm ngay đây.Đừng giận nhé.
Triều My nói nhỏ:
- Lỗi phải gì. Tụi tớ chờ được mà.
Dam ma nói trong khi tôi thao tác trên những nút sáng màu bạc:
-Cậu vẫn đối xử với các thầy cô như vậy à?
Tôi vẫn không dừng tay:
- Tất nhiên rồi. Vì tớ yêu quý thầy cô như cha mẹ.
- Kể cả các thầy cô như Thần Mã,Sít Ma ….
- Ừ …Họ là thầy mà …
Tôi bấm nút sẳn sàng rồi quay lại để nhìn thấy hai gương mặt suy tư.Thôi kệ, để họ suy nghĩ và hiểu thêm về cuộc sống của người ngoài trái đất.
Bữa ăn gần xong,Triều My và Hợp Lực mới về tới. Họ đang tranh cải to tiếng về một câu cổ ngôn nào đó.Tôi chặn họ lại bằng ngón tay trên môi:
- Nói nhỏ thôi.Thầy Nam đang nhức đầu.
Cả hai vội vàng vào thăm thầy. Khi trở ra,Tự Lực buồn buồn nói:
- Thầy lo quá mà sinh bịnh thôi.Giá như mình về được nhà.
Tôi muốn kể cho hai bạn nghe kế hoạch của chú Quang nhưng nhớ đến lời hứa và sự hiện diện của MaiDa và Damma nên thôi.. Maida khoe:
- Món cá của Hoàng Nam nấu tuyệt lắm.
Triều My háy tôi một cái dài. Đó là món mà Triều My bày tôi để thế vào món gà quay mà tôi đã phát ớn. Cô ấy không bày cho Tự Lực viện cớ Tự Lực đã từng chỉ trích món cá hấp rất tanh,dù Tự Lực rút lại lời chê và năn nỉ hết lời. Tôi nói với Triều My:
- Tớ nấu cho cậu món cá hấp..
Nhưng Triều My làm như không nghe. Cô nói với Tự Lực:
-Tớ muốn nếm món vịt khoai môn của cậu. Cậu làm cho tớ nhé.
Tự Lực hăm hở gạt tôi sang một bên,liên tục bấm nút. Không hiểu vì cảm động hoặc hấp tấp mà Tự Lực đã phạm lỗi,món vịt khoai môn nhuyển nhừ. Triều My nhìn đĩa thức ăn của mình. Tôi chuyển sang cho cô đĩa gà quay,nhưng cô đẩy ra cúi đầu trệu trạo nuốt món vịt trong khi Tự Lực nhăn nhó xin lỗi liên tục.
Maida và Damma ra về thì Tự Lực và Triều My cũng chuẩn bị đi.
- Cậu không đến trường à?
- Không, tớ phải chờ giáo viên mới.
Tự Lực càu nhàu:
- Lại đổi giáo viên. Ở đây kỳ lạ thật. Giáo viên ở chỗ tớ vô cảm với thái độ của sinh viên. Họ muốn gì là ông ta làm theo cứ như sinh viên là ông chủ. Có thể vì vậy mà ông ta không tạo được sự kính nể của học trò.
Triều My có vẽ không muốn nói chuyện với tôi.Cô kéo tay Tự Lực và họ cùng ra cửa tay nắm tay thân mật.
Còn lại một mình,tôi cảm thấy cô đơn và thật buồn.
- Vào đây uống trà cùng với thầy đi.
Giáo sư Đại Nam gọi tôi. Thầy có vẽ đã khá hơn và đang ngồi cạnh bàn làm việc.
- Ở đây không giống chúng ta phải không nào? Có thể vì họ đã quá tiến bộ. Có thể một ngàn năm nữa, chúng ta lại đi vào vết xe của An Pha.Khi con người có thể tạo nên một sản phẩm quá giống mình thì họ luôn luôn muốn biểu hiện sự vượt trội và thái độ ông chủ của sản phẩm đó.
- Thầy ơi,có khi nào những cổ máy biết tư duy đó vượt trội hơn con người?
Giáo sư Đại Nam cười:
- Trên nguyên tắc là không thể,nhưng thực tế có thể có những phát sinh không biết trước. Tất nhiên các nhà khoa học giỏi phải tiên liệu điều đó.
- Ttrên nguyên tắc khi các tế bào hội đủ điều kiện như tế bào con người,thì sự tương tác hóa học khi bị kích thích có thể hình thành các cảm xúc giống như con người.
- Đúng thôi.Nhưng theo thầy là cảm giác đúng hơn là cảm xúc.
Tôi thở dài nhớ tới giọng nói run run của thầy Sitma, đôi mắt buồn của cô Thần Mã.Tôi muốn họ là con người.
- Dù sao họ cũng bị điều khiển bởi một hệ thống con chip và giòng năng lượng nhân tạo.Khi bị ngắt,trái tim của họ ngừng đập,hoạt động não sẽ tê liệt. Đó là bửu bối tuyệt đối an toàn của Hội đồng tối cao An Pha.
Đầu óc tôi lẫn lộn lung tung. Trái tim tôi đối kháng với lý trí. Tôi vẫn buồn cho giáo sư Thần Mã với nổi buồn của một học trò,của một con người. Có lẽ tôi không đủ sáng suốt nữa chăng?. An Pha không còn là một thế giới hấp dẫn tôi dù nó tiẹân nghi,giàu có,hiện đại và dư thừa thông tin.Tôi muốn về nhà.
- Thầy ơi,tại sao chúng ta không tiến hành việc trở về trái đất. Đến khi nào chúng ta mới làm chuyện đó.?
Giáo sư Đại Nam làm thinh. Ông bối rối nhìn tôi.
- Thầy vẫn chưa thỏa mãn với những khám phá đạt được sao?
Giáo sư ngần ngừ một giây,rồi ông thở dài,bấm nút vào màn hình trước mặt
-Có lẽ đã đến lúc cho các em biết một chút về những nghiên cứu của thầy.
Trên màn hình chi chít những vì sao xa lạ,những mặt trời đổ lửa, nhưng quầng sáng thiên hà.Tận một góc tít xa,tôi nhìn thấy lờ mờ một chấm nhẹ hình đĩa dẹt Ngón tay thầy Nam rà lên chính chỗ đó.Chấm sáng được phóng to,30%,50% rồi 100%. Tôi reo lên:
- Ngân hà …Rồi trong hàng hàng điệp trùng của chấm sao,thầy Nam rà tay đến một điểm mờ ở kế rìa,khoảng 2/3 cách tâm. Tôi há to miệng bàng hoàng. Thái dương hệ. Tim tôi đập mạnh nhìn những đốm sáng xoay chầm chậm quanh một ngôi sao. Tôi chưa kịp ngắm nhìn nơi chốn thân yêu quen thuộc kia thì hình ảnh ban đầu trở lại.Lần này tôi nhìn thấy chòm sao nơi có AnPha,ở ngoài rìa của một đại thiên hà. Tôi như muốn ngã ra bất tỉnh vì tuyệt vọng khi nghĩ đến khoảng đường dài dằng dặc không biết bao triệu năm ánh sáng và cho dù con tàu có trở về bằng trái tim vĩnh cửu chăng nữa thì chúng tôi cũng không thể sống mãi để trở về. Hèn gì giáo sư Đại Nam đã từ chối những đòi hỏi của chú Quang và lơ đi nổi nhớ của chúng tôi. Tôi thều thào như người hết hơi.
- Thưa thầy,vậy là chúng ta mãi mãi ở lại đây.
Giáo sư Đại Nam lắc đầu:
- Có thể,nhưng thầy không hết hy vọng đâu Tại sao chúng ta đến được An Pha trong một khoảng khắc ngắn ngủi. Điều đó cũng có nghĩa là ta có thể trở về chỉ trong thời gian đó với cách thức đó. Cái mà chúng ta muốn khám phá là làm thế nào mà ta có thể chui qua cái lổ mọt của bức tường không gian, chúng ta đi bằng con đường tắt thì phải về bằng con đường tắt.
Tôi chồm dậy. Giáo sư Nam nói đúng. Khoa học đã biến cái không thể thành có thể. Còn chúng tôi, chúng tôi đã có thể, vậy tại sao chúng tôi không làm được một lần nữa.
- Điều mà thầy đang nghiên cứu và muốn khám phá là con đường xuyên không gian. AnPha cũng lưu tâm, nghiên cứu.Thầy muốn hợp lực với họ. Nếu chỉ một mình thì không thể và không có thời gian, nhưng nhờ An Pha, sự tiến bộ của họ vượt xa chúng ta cả nghìn năm,thì thầy nhận thấy có cơ may.
- Nếu thầy nói có hy vọng,chắc mọi người sẽ rất vui.
- Ngày mai, có một cuộc họp quan trọng loan báo những khám phá khoa học mới nhất. Giáo sư Song sẽ cùng với thầy đưa ra một luận thuyết mới về các phép biến đổi,trong đó một vài bằng chứng tồn tại của chiều thứ tư trong không gian.
Tôi sửng sốt:
- Chiều thứ tư.Con đường ngắn nhất đưa chúng ta về.
- Bằng chứng là con tàu vũ trụ Việt Nam đã đến được AnPha.