Martin kết thúc công việc rất nhanh và ra khỏi văn phòng, để ông chủ ở lại một mình với những âu lo. Khi Agustin xuất hiện ở cửa, ông Damasso đưa mắt nhìn chàng ta một cách lơ đễnh.
Con lúc nào cũng đi đâu mất tăm thế hả? – một lát sau ông hỏi.
Suy ngẫm kỹ càng từ trước đó về việc làm sao đến chỗ cha xin tiền, Agustin lâm vào tình trạng vô cùng bối rối. Chàng ta đoán rằng đặt vấn đề này không phải đơn giản, chắc là cha đã phong phanh nghe được về hôn lễ của chàng cũng nên.
Dạ… con… - chàng ta ấp úng – con ở mãi trong nhà, và…như ba biết đấy….
Có lẽ đến lúc phải tìm cho con công việc gì đó – cha chàng cắt lời.
Ồ, con sẵn lòng làm bất cứ việc gì! Ngay cả từ ngày mai, nếu ba thấy cần.
Rất sung sướng được nghe những lời như thế… - ông Damasso thốt ra, lấy vẻ mặt quan trọng – cuộc sống phóng dật chỉ là sự phung phí thời gian và tiền bạc, nó không nên có ở những người trẻ tuổi.
Những lời này không hứa hẹn điều gì tốt lành cho Agustin. Nhưng ở phòng bên đang có Amador ngồi đợi và có thể đột nhập vào đây bất cứ lúc nào làm lộ hết bí mật. Cho nên chỉ còn một cách băng qua trở ngại.
Ba hoàn toàn có lý, thưa ba – chàng ta phụ hoạ - Chính vì thế mà con quyết định phải làm việc.
Thế thì tốt, con trai ạ. Nhất định ba sẽ tìm cho con một chỗ xứng đáng.
Cám ơn ba. Một khi có công việc để làm, con sẽ không còn rảnh rỗi và sẽ không tiêu tiền đến thế. Còn không thì chính con không biết thế nào mà lại nợ một nghìn peso nữa.
Agustin thốt ra câu ấy bằng cái giọng tự nhiên và khinh khi nhất, song thực tế thì sợ hãi theo dõi ấn tượng của nó gây ra cho cha.
Ông Damasso vẫn đang đi từ góc này sang góc khác liền quay phắt lại một cách đột ngột và nhìn con trai dò xét. Trong đầu ông bất giác nảy ra ý nghĩ rằng ông Fidel đã nói như thể tiên tri.
Một nghìn peso! – Ngài tư sản khả kính kêu lên – Thế nhưng ba mới đưa con cũng số tiền ấy cách đây không lâu kia mà?
Vâng, đúng thế…Nhưng nói thật…chính con cũng không biết tại sao thế…thợ may…bạn bè….rồi….
Chú Fidel hình như biết trước – ông Damasso giận giữ nói – Cái lũ du đãng chỉ biết mỗi một việc vung vãi tiền của. – rồi quay về phía cậu con trai ông hỏi thêm – Mày nói là một nghìn peso hả? Nhưng sao lại thế chứ? Đúng là đùa! Tiêu phí hai nghìn peso trong một tháng! Quỷ tha ma bắt! Thưa ngài, rõ ràng là ngài cho rằng chúng ta nhiều tiền đến mức gà mổ không hết!
Thưa ba, từ nay về sau sẽ không có chuyện đó nữa. Chính ba sẽ thấy con lao động cần mẫn r asaso – chàng công tử nói giọng ngọt như mía lùi.
Lao động à? Thế mày biết làm cái gì hả? Tất cả chúng mày là lũ thợ tiêu phi tiền bạc cha mẹ mà không nghĩ đến phải đổ mồ hôi mới kiếm nổi. Ôi, chú Fidel có lý, chúng mày ăn không ngồi rồi và chỉ có thế!
Xin thề với ba rằng con sẽ làm việc chăm chỉ. Con chỉ cần trả xong món nợ này, sau đó không tiêu phí một xu nào nữa.
Không đâu, anh bạn ạ, tôi đã chán tận cổ những lời hứa hẹn của anh rồi. Mày có biết tao bảo gì mày không? Đã đến lúc phải trở nên biết điều!
Ô, con xin sẵn lòng…
Đúng, đúng…cả lũ chúng mày bây giờ đều nói rất hoa mỹ. một thanh niên chỉ biết tu tỉnh khi nào lập gia đình, hiểu chưa?
Câu chuyện chuỷên hướng bất ngờ làm cho Agustin cụp mắt bối rối. song không có đường rút lui nữa và anh chàng đáng thương hiểu rằng chỉ còn một cách tranh thủ thời gian bằng được.
Ừ, đã đến lúc con phải nghĩ đến việc cưới vợ - ông Damasso tiếp tục bằng một giọng ôn hoà hơn, cho rằng Agustin cụp mắt xuống là tỏ ý phục tùng và vâng lời.
Bản tính ông Damasso chóng nguôi giận hiếm thấy và ông rất hài lòng khi con trai thừa nhận quyền lực người cha. Sự phục tùng bề ngoài của Agustin xoa dịu trái tim ông. Và nhìn cậu con trai vẫn chưa ngẩng đầu lên, ông Damasso mủi lòng:
Thôi được…không cần che giấu là ba dễ chịu vì con tôn trọng ba, nhưng ba muốn rằng con phải thành thật. Chúng ta sẽ nói chuyện thân mật, con có thích cô em họ của con không?
Em họ của con?
Đúng thế, Matilda. Thật ra nó đáng yêu đấy chứ?
Ồ vâng, tất nhiên.
Và tính nết của nó rất tuyệt phải không?
Tuyệt vời, thưa ba, đơn thuần là tuyệt vời!
Con có muốn một người vợ như vậy không?
Còn phải nói! – Agustin thốt lên,tưởng tưởng chắc chắn là tính nhẫn nại và lòng hiếu nghĩa sẽ giúp mình thoát khỏi tai họa.
Thế thì hãy nghe thật chăm chú – ông Damasso thoả mãn – hôm nay chú con đã đến và nói rằng chú ấy sẽ rất sung sướng thấy con trở thành con rể.
Nếu ý của ba cũng thế thì con…
Đúng là ý của ba cũng thế, con trai ạ. Hãy tin ba, cần phải biết nghe lời nói khôn ngoan từ khi con còn trẻ thì lúc về già mới sung sướng được.
Mọi điều đều đúng, thưa ba. Nhưng khốn nỗi, Matilda hoàn toàn không yêu con.
Thật tầm bậy! – ông Damasso vỗ vỗ vai con trai cười mỉa – trước khi cưới vợ ba cũng nghĩ như thế. Các cô gái rất hay ngượng ngùng. Có khi yêu mê mệt rồi mà không dám bỉêu lộ tình cảm của mình. Đấy, cô em họ của con là như vậy. Cứ nói chuyện chân tình với nó rồi con tự thấy. Ba dám chắc là nó yêu con lắm.
Không đâu, thưa ba, không thể có điều đó đâu, Matilda yêu người khác cơ.
Đó chỉ là cổ tích, con trai ạ! Cô gái nào cũng say mê một ai đó trước khi được cầu hôn.
Nhưng rút cuộc thì thưa ba, - Agustin mở lời, hiểu rằng không phải lúc làm trái ý cha – liệu có cần vội vàng không ạ?
Cần, thậm chí rất cần – ông Damasso giận dữ nói.
Trước tiên con phải tin chắc rằng Matilda yêu con hay không, còn nếu như…
Đúng như thế! Nhưng còn ba thì cần phải thấy con chấm dứt việc tiêu tiền như rác. Vậy thì cứ nghĩ đến những lời ba nói cho nghiêm chỉnh…
Con không dám trái lời, thưa ba. Và nếu ba cho con tiền để thanh toán nợ nần…
Con cần bao nhiêu?
Một nghìn peso?
Rồi thôi?
Dạ thôi.
Rồi sau đó không có chuyện chúng ta vẫn quên cái gì đó chứ hả?
Con không còn nợ nào khác nữa.
Thôi được, con trai ạ! Mai đem biên lai nợ về đây và trả lời luôn về việc Matilda, như thế là ba lần nữa lại cứu giúp con đấy.
Agustin ngớ người không thốt được một lời. Còn ông Damasso khi đó đã ra khỏi phòng.
"Biên lại nợ và trả lời về việc Matilda! – chàng công tử chán ngán nhủ thầm – Mọi chuyện xoay ra tồi tệ biết bao! Làm thế nào thoát khỏi tai họa bây giờ?"
rồi chàng ủ rũ lê bước về phòng có Amador đang đợi.
Tôi đã nói với anh rồi – bắt gặp cái nhìn dò hỏi của Amador, chàng ta lầu bầu – Vì anh bướng bỉnh nên hỏng hết mọi việc.
Hỏng là thế nào? Tại sao? Cái gì đã xảy ra thế hả? – Amador hốt hoảng nhìn khuôn mặt méo xệch của nạn nhân.
Vì anh bướng bỉnh quá nên hỏng hết – Agustin rầu rĩ nhắc lại, rã rời buông mình xuống ghế bành.
Nhưng mà anh thử nói xem điều gì xảy ra ở đó, điều gì hả?
Ba tôi nổi giận.
Nổi giận à? Chỉ có vậy thôi chứ? Thế rồi sau đó?
Ông đòi biên lai.
Biên lai gì?
Bởi vì tôi nói là nợ tiệm may.
Ôi chao, thế thì anh thất vọng làm gì kia chứ. Anh đem về cho ông ấy hai biên lai cũng được.
Nhưng làm thế nào? Thực tế chúng có tồn tại đâu?
Thôi được rồi anh bạn yêu quí. Việc gì phải đau đầu về những chuyện vặt vãnh. Tôi sẽ kiếm cho anh những biên lai ấy bao nhiêu tuỳ thích.
Agustin hoảng sợ nhìn cái kẻ không hề chớp mắt khi đề nghị đem về cho mình những chứng từ giả mạo. Gương mặt Amador hoàn toàn thản nhiên, còn ánh mắt thì lạnh lùng đến mức chàng trai bỗng thấy ngài ngại. Trong óc chàng ta loé lên ý nghĩ như một tia chớp rằng kẻ gian hùng này có ý đẩy anh ta vào con đường lừa đảo ô nhục. Máu dồn hết lên đầu chàng ta, còn dọc sống lưng thì ớn lạnh. Trong con người chàng ta bỗng thức dậy tình cảm tự trọng mà nỗi sợ hãi đã bóp chết hoàn toàn và Agustin cảm thấy mình có một quyết tâm bất ngờ. Không, tốt hơn hết cứ thú nhận mọi chuyện với cha chứ không nên lao đầu vào ô danh thấp hèn.
tôi không cần những hoá đơn giả - chàng ta quả quyết – đàng nào thì ngày mai tôi cũng sẽ nhận được số tiền cần thiết thôi.
Được rồi. đành vậy! Chúng ta sẽ chờ đến ngày mai – Amador đáp rồi cầm lấy mũ – Nhưng chỉ có điều nếu cha anh lại giở trò giận dữ để không muốn dốc túi ra thì tự tôi sẽ cho ông ta biết. Tôi sẽ nói hết toàn bộ sự thật. Hẹn đến mai.
Hắn ném tia mắt tức giận lên chàng công tử và ra khỏi phòng.
Agustin hai tay ôm đầu ngồi bất động một lúc lâu. Sau đó đôi mắt chàng ta ánh lên vẻ quyết tâm và đứng phắt dậy, ra khỏi phòng rồi leo lên cầu thang dẫn đến phòng Martin.
Rivas đang ngồi ở bàn, tay cầm cuốn sách để mở, nhưng ánh mắt chàng phiêu du, còn ý nghĩ thì ở tận đâu đâu. Lúc Agustin nhợt nhạt và xúc động lao nhanh qua ngưỡng cửa, chàng nhìn với vẻ sửng sốt rồi đứng dậy đón chào niềm nở. Agustin im lặng gật đầu và sải bước quanh phòng một cách tư lự. Sau đó chàng ta dừng chân, chăm chú nhìn Rivas:
Bạn thân mến – chàng ta nói – tôi vô cùng bất hạnh!
Anh à? – Martin ngạc nhiên.
Vâng. Tôi đã chết thật rồi! Mà tại sao tôi không chịu nghe theo lời anh khuyên kia chứ?
Martin đẩy cho chàng ta chiếc ghế.
Tôi thấy anh đang quá lo lắng, Agustin – chàng nói – Hãy ngồi xuống đã và hãy bình tâm lại. Nếu anh có nỗi đau khổ nào thì cứ nói với tôi đừng giấu giếm. Tôi sẽ không chỉ không lừa dối lòng tin yêu của anh mà sẽ còn làm tất cả những gì tôi đủ sức làm để giúp anh nữa.
Xin thành tâm cám ơn anh – Agustin đáp và ngồi xuống ghế - Chính tôi đến đây với ý muốn kể lại cho anh nghe mọi chuyện đã xảy ra với tôi, vì đã nhiều ngày nay tôi đau khổ vô cùng, bạn ạ! Tâm hồn tôi như muốn tan nát mà không dám chia xẻ với ai. Hôm nay tôi bỗng nhớ lại rằng có lần anh đã cho tôi một lời khuyên tốt đẹp mà lúc ấy, thật khốn khổ cho tôi, tôi đã không nghe theo và tôi chợt muốn thổ lộ hết bí mật của mình với anh vì tin rằng anh là bạn tôi.
Những lời nói này vang lên chân thành đến mức Martin phải cảm động. Vốn vô lo nghĩ, chàng công tử buồn bã cực độ và trên nét mặt chàng ta hiện rõ vẻ chán chường sâu xa làm cho Martin cảm thấy thương xót thật sự.
Tôi thật sự dễ chịu khi được anh coi là bạn – chàng nói – Nhưng điều gì đã xảy ra thế? Phải chăng anh quá quan trọng hoá vấn đề?
Không, không! Tôi không thổi phồng tai hoạ tí nào cả. Anh có biết điều gì xảy ra với tôi không? Tôi cưới vợ rồi!
Lấy vợ rồi! – Martin ngớ người.
Than ôi, đúng thế, và anh thậm chí không thể tưởng tượng được tôi đã cưới ai.
Thành thật là tôi không thể.
Adelaida Molina.
Adelaida à? Không tài nào hiểu nổi! chuyện ấy xảy ra lúc nào?
Anh hãy chú ý nghe tôi kể rồi sẽ hiểu tất cả…Trời ơi, tại sao tôi lại không nghe lời anh khuyên kia chứ!
Và Agustin kể lại cặn kẽ cho Martin đầu đuôi sự việc cưới vợ của mình, nói rõ cho chàng biết Amador làm tiền mình ra sao và hôm nay đã đến đây bắt buộc mình phải xin cha một nghìn peso nữa như thế nào.
mặc dù anh nói rằng Amador cư xử rằng láo xược và đe doa kể hết cho ông Damasso nghe – Martin trầm ngâm nhận xét – trong chuyện này tôi vẫn cảm thấy nhiều điều đáng ngờ. Liệu anh có chắc là hôn lễ của anh với Adelaida được một mục sư thật sự cầu phúc cho không?
Làm sao tôi biết được? trước ngày đó tôi chưa trông thấy hắn.
Thế hắn có cho anh xem giấy phép làm hôn lễ không?
Nói thật, tôi không nhớ. Đêm đó tôi sợ quá nên hầu như không nhớ rõ những gì xảy ra.
Trước hết chúng ta phải tiến hành một việc…
Việc gì?
Sẽ phải đi một vòng hết các nhà thờ xem xét các cuốn sổ đăng ký hôn thú.
Làm thế để làm gì thế?
Để tận mắt tin chắc rằng hôn lễ của anh có được đăng ký hay không. Tôi có cảm giác có thể anh là nạn nhân của một âm mưu.
Trời ơi, làm sao mà bản thân tôi không nghĩ ra điều ấy chứ nhỉ? – Agustin thốt lên và trong lòng hé mở niềm hy vọng.
Nếu như chúng ta không thấy hôn lễ được đăng ký đâu hết thì nó không có hiệu lực mà anh đơn thuần đã bị lừa.
Anh đã đem lại cuộc sống cho tôi! – Agustin cuống quýt mừng rỡ - chẳng lẽ tôi đã được cứu thoát sao?
Amador định đến chỗ anh sáng mai à?
Vâng, đúng vào cái giờ như hôm nay.
Hai chàng trai đồng ý với nhau những nhà thờ mà mỗi người cần đến.
Tôi nghĩ rằng không nên hà tiện trong việc này – Rivas nói – và cần phải tiến hành mọi chuyện càng nhanh càng tốt. Ngay hôm nay chúng mình phải làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện và nếu cần thiết, sẽ báo cho ba anh trước khi Amador xuất hiện.
Báo trước cho ba tôi ư?
Để Amador hay bất cứ kẻ nào khác không bắt chẹt ông ấy.
Thế nếu hôn lễ của tôi được tổ chức đúng thể lệ thì sao?
Khi ấy anh hãy lấy hết can đảm và thú nhận với ba anh. Dẫu sao nếu ông Damasso được người khác cho biết về hôn lễ của con trai mình thì ông sẽ giận anh đến chết, và như thế cũng đúng thôi.
Vâng, đúng thế.
Nếu như vì rủi ro mà hôn lễ của anh hợp pháp, thì khi được báo kịp thời, ông Damasso có thể tìm ra biện pháp để dàn xếp sự việc còn nhanh chóng hơn cả tôi và anh nữa cũng nên.
Vâng, vâng, điều đó cũng đúng! – Agustin lập lại, khâm phục sự thận trọng của Martin.
Còn bây giờ thì lên đường – Martin nói – Thời gian không chờ đợi đâu.
Tôi chỉ về phòng lấy tiền thôi. Tôi vẫn còn hai trăm peso, được chứ?
Chúng ta ra khỏi phòng càng sớm càng tốt – Rivas thốt lên – tay cầm mũ và ra khỏi phòng cùng Agsutin.
Sau đó it phút, mỗi người đã đi đến một nhà thờ mà họ cho rằng từ đó cần bắt đầu cuộc tìm kiếm.