Trái Tim Của Cô Gái Lạnh Lùng

Chương 5: Khởi đầu của niềm vui trong lớp

Lúc về nhà, ai cũng thấy ngạc nhiên khi hôm nay tâm trạng của cô chủ khác khác so với mọi khi. Cô không dễ gắt gỏng với mọi người, hay là nhìn họ với đôi mắt sắc. Lần đầu tiên trong ngôi biệt thự đó cô đỡ một đứa trẻ, lần đầu tiên cô ra khuôn viên sau nhà, và nhiều lần đầu tiên khác cô làm tại ngôi biệt thự khổng lồ của cô nữa,...Có lẽ vì hôm nay cô có một người bạn, mà nói thật lòng thì đây là người bạn không tỏ thái độ ganh tị hay ghét bỏ vì cái ớn lạnh mỗi khi cô nói chuyện với người khác, sự im lặng khó có thể tả nổi khiến người đối diện phải vô cùng khó xử nữa.

Vẫn như mọi ngày, mỗi lúc học bài xong xuôi cô lại ra ban công ngắm sao trời. thời gian học bài tập về nhà của cô nói ra chắc hẳn nhiều người phải nể phục sát đất: bài tập dù có nhiều đến đâu cô chỉ cần dùng một tiếng rưỡi là hoàn thành mọi thứ. Đó là sự kết hợp hài hòa giữa trí thông minh vốn có và khả năng nhớ một cách siêu phàm những thứ mà cô đã từng xem qua hay chỉ là lướt qua thôi nên phần học thuộc lòng hầu như cô đều thuộc ngay trên lớp. Cô luôn sắp xếp cho mình một lịch trình học tập rất khoa học và cô luôn thực hiện nó một cách nghiêm túc. Cũng chính vì lịch học cô luôn xếp dày đặc và rất ít khi tiếp xúc với người khác nên đã tạo nên cái tính cách khó ưa và tâm lí bất ổn định của cô như bây giờ( cũng còn một lí do khác khiến cô trở nên luôn phải đề phòng tất cả mội người xung quanh kể cả người gần gũi với cô nhất). Như mọi khi cô ngắm các vì sao sáng lấp lánh, thật đẹp trên bầu trời cao và xa kia mang tâm trạng buồn. Dường như mọi thứ gần cô nhất lúc này cũng trở nên u sầu ảm đạm đến tột cùng. Hôm nay, cô với bộ váy đen hơn đầu gối, một chiếc khăn choàng màu đen, vẫn điệu bộ khoanh tay ấy, ngước nhìn lên trời như đang ước nguyện hay hy vọng một điều gì đó. Bất giác những giọt nước lấp lánh, không biết lúc nào ngừng chảy, có vị hơi mặn tuôn rơi lã chã. Chúng từ từ lăn nhẹ trên khuôn mặt mịn màng của cô rồi rơi xuống mặt đất, những tia nước bắn lên tan nhanh cùng vạn vật xung quanh. Lúc ấy trong ánh mắt cô là hình ảnh một ngôi sao sáng nhất mà cô nhìn thấy. Một hình ảnh dịu hiền hiện về trong tâm trí, nó thể hiện qua đôi mắt ướt thẫm giọt nước không màu ấy, hình ảnh người phụ nữ tuyệt đẹp, mái tóc ngang vai suôn mượt đen nhánh, diện trên người là bộ váy trắng tuyệt đẹp,...Đó là người mẹ đã rời xa cô khi cô vừa cất tiếng khóc chào đời, người mẹ đã hi sinh mạng sống quý giá của mình để đưa cô đến thế giới đầy những xúc cảm và đầy hi vọng này. Một nỗi xót xa, đau đớn tột cùng mỗi khi cô nghĩ về người mẹ mà cô chưa từng được chạm vào, chưa từng được nằm trong vòng tay và chưa từng được chăm sóc, hưởng tình yêu thương trọn vẹn từ người mẹ cô vô cùng quý trọng và biết ơn vô cùng,...

Bước vào phòng đúng lúc chuông điện thoại reo lên. Cô chậm rãi lại bàn cầm điện thoại lên, lướt nhẹ ngón tay, vẫn thái độ im bặt để người đầu dây bên kia lên tiếng trước.

- Hello đại tiểu thư có tính cách khó hiểu! Vừa nói vừa cười nhè nhẹ


- Nè, tên kia tôi không có tâm trạng để đùa đâu, tên Mạnh Trung chết tiệt.- Cô nói như quát vào mặt cậu ta vậy

Đầu dây bên kia cậu ta đơ người, giật mình khi chỉ nghe giọng của cậu mà Phúc Liên đã nhận ra ngay. Cậu liền diệu giọng

- Cậu siêu quá ha! Lần đầu nghe giọng mà đã biết là mình, ghê thật...

Cậu chưa kịp nói hết câu Phúc Liên đã đáp lại ngay không để cậu ta vòng vo tam quốc tốn thời gian quý báu của cô

- Có chuyện gì, nói mau, tôi không có nhiều thời gian đâu.-Cô nói giọng điệu ra lệnh cho Mạnh Trung


- À...à... không có gì, mình chỉ hỏi cậu có quyển sách nâng cao Tiếng Nhật nào cho mình mượn, bởi...

Một lần nữa lời nói ấy vì Phúc Liên mà trở nên giang giở,mà có lẽ đó chính là cách nói chuyện thường thấy của Phúc Liên

- Tôi có, thư viện của trường cũng có, đến thư viện trường mà mượn, mà mấy mụ hot girl của cậu đâu, chẳng lẽ không có ai có để cho hot... mượn à? – Nói xong cô nhếch môi cười khỉnh

- Chắc không có đâu, thôi được mình sẽ tự đến thư viện trường để mượn. Không làm phiền cậu nữa. Go...o...o...d night!


- Thật phiền mà!- Cô nói bằng giọng bực dọc và thật không may cho Mạnh Trung, Phúc Liên đã nghe được giọng ca phàn nàn của cậu trước khi tắt máy: “ Con gái gì đâu mà không dịu dàng một chút nào, giọng cứ như bổ vào mặt người ta vậy. Mình và cậu ấy có thù hay sao mà...”

Phúc Liên nghe xong liền cười nhếch môi, suy nghĩ một lúc tỏ vẻ đắc ý lắm!

Ngày học hôm sau có lẽ sẽ là một ngày thú vị lắm đây!