Trạch Thiên Ký

Quyển 7 - Chương 50: Tiền đề của vạn vật

Gió nhẹ phất qua phế tích, phất lên cả ống tay áo, dần dần làm nổi lên một tia sát cơ.

Những người khác có lẽ không cảm nhận được, nhưng Trần Lưu Vương lại phi thường rõ ràng.

Hắn nhìn ánh mắt của Ti Nguyên đạo nhân, từng chữ từng câu nói: "Trần Trường Sinh sẽ không giết ta."

Hoài Thứ đạo cô ngây ra, sau đó mới hiểu được ý tứ của hắn, trong vô thức muốn ra mặt ngăn cản, lại phát hiện sư tỷ không nói câu nào.

Hoài Nhân đạo cô nhìn phía nam của kinh đô, không biết đang suy nghĩ điều gì, không để ý đến chuyện sắp xảy ra.

Lúc này, một thanh đoản đao rất đúng lúc xuất hiện bên ngoài tường đổ của phòng khách, chặt đứt làn gió loạn bay cùng với một loại khả năng sắp diễn ra.

Lúc Ti Nguyên đạo nhân trông qua, thanh đoản đao này đã trở lại trong tay áo của đối phương.

Hộ Tam Thập Nhị đã kết thúc chuyện sao chép kiểm kê vương phủ .

Ti Nguyên đạo nhân mặt không chút thay đổi nói: "Có đôi khi nhân từ chẳng khác nào ngu xuẩn."

Hộ Tam Thập Nhị nhún nhường nói: "Nếu đây là ý chí của Bệ Hạ, như vậy sai cũng sẽ là đúng, ngu xuẩn chỉ có thể là chúng ta mà thôi."

Nghe những lời này có vẻ khó diễn giải, nhưng trên thực tế ý tứ lại vô cùng đơn giản.

Cho dù Giáo Hoàng Bệ Hạ có sai , đó cũng là đúng.

Nếu như Giáo Hoàng Bệ Hạ thật sự sai lầm, vậy mời đọc lại những câu phía trên.

Ti Nguyên đạo nhân thu hồi tầm mắt nhìn Trần Lưu Vương, gió trong tay đạo bào cũng đã ngừng.

Hộ Tam Thập Nhị giảng giải thế cục hiện tại một cách đơn giản nhất .

Từ lúc Ma sơn sụp đổ, cho đến khi giáo sĩ Ly cung khống chế Bình An đạo, bốn phía kinh đô đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng trên thực tế thời gian rất ngắn.

Thiên Thư lăng vẫn vây trong thế giằng co, cho dù đối mặt với vị truyền kỳ chân chính kia, Từ Hữu Dung cũng không hề có ý muốn thối lui.

Hoài Nhân cùng Hoài Thứ từ sáng sớm đã bắt đầu vào địa đạo, căn bản không biết Thiên Thư lăng đã xảy ra chuyện gì.

Đến khi các nàng biết ngay cả Vương Chi Sách cũng xuất hiện, tự nhiên rất giật mình.

"Vương đại nhân tại sao lại..."

Hoài Thứ rất khẩn trương bất an, không cách nào nói thành lời.

Hoài Nhân nghĩ thầm khó trách lúc trước mình cảm thấy phía nam có chút vấn đề, trầm ngâm một lát rồi nói: "Chúng ta đi Thiên Thư lăng xem một chút."

Hoài Thứ thanh âm khẽ run nói: "Đây chính là Vương đại nhân."

Hoài Nhân bình tĩnh nói: "Cho dù là Vương đại nhân, cũng không thể bảo Thánh Nữ phong phải làm gì được."

Nói xong câu đó, nàng dẫn Hoài Thứ rời khỏi phủ Tương Vương, hướng Thiên Thư lăng mà đi.

Dưới tình huống như thế vẫn có thể đưa ra lựa chọn cứng rắn đến vậy, giáo sĩ Ly cung đối với Hoài Nhân đạo cô hoặc là nói Thánh Nữ phong tăng thêm mấy phần kính trọng.

Ti Nguyên đạo nhân không để ý đến những chuyện này, lần nữa nhìn về Trần Lưu Vương, nói: "Nếu có cơ hội, hôm nay ta vẫn sẽ giết ngươi."

Hộ Tam Thập Nhị ở bên cạnh nghe vậy rất bất đắc dĩ, nhưng cũng biết không thể làm gì khác, bởi vì Ti Nguyên đạo nhân nói chính là có cơ hội.

Trần Lưu Vương nói: "Ngươi rất muốn giết ta ư?"

Ti Nguyên đạo nhân nói: "Rất nhiều năm trước ta đã muốn giết ngươi, bởi vì khi đó ta đã cảm thấy ngươi rất phiền toái."

Khi đó hắn là thanh niên được Thiên Hải Thánh Hậu cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ rất thưởng thức, mới vừa trở thành đại chủ giáo.

Trần Lưu Vương lại là đại biểu duy nhất của Trần thị hoàng tộc ở kinh đô, có địa vị rất trọng yếu trong lòng dân chúng cùng quan viên.

Trần Lưu Vương nói: "Quả nhiên đúng như Mạc Vũ nói, sát tính của ngươi quả thật rất lớn."

Ti Nguyên đạo nhân nói: "Cần gì khích bác quan hệ giữa ta cùng nàng, năm đó chớ nói là ngươi, chính là Giáo Hoàng Bệ Hạ ta cũng đã từng muốn giết."

Trần Lưu Vương biết hắn nhắc tới chuyện gì.

Năm đó Quốc Giáo học viện bị vây công cùng với chuyện sau đó, thường xuyên có thể nhìn thấy Ti Nguyên đạo nhân xuất hiện.

Hoặc là uống trà trong trà lâu ở Bách Hoa hạng, hoặc là quan sát đạo tường viện treo đầy thanh đằng kia trong bóng đêm.

Ngay lúc đó Trần Lưu Vương cũng đứng đối diện với hắn, việc hắn muốn làm lại là bảo vệ cho Trần Trường Sinh.

Chẳng qua hiện tại cục diện đã nghịch chuyển.

Hộ Tam Thập Nhị mang theo Trần Lưu Vương đi tới ngoài vương phủ.

Nhìn phế cảnh khắp viên cùng thi thể nằm lăn trong đó, Trần Lưu Vương trầm mặc không nói.

Hắn không biết Ly cung định đem mình nhốt ở nơi nào, không biết Ti Nguyên đạo nhân có thể tìm cơ hội âm thầm giết mình hay không, cũng không biết mình nên cầu nguyện cho Trần Trường Sinh chiến thắng hay là Thương Hành Chu chiến thắng.

Nếu như từ góc độ an toàn tánh mạng của hắn suy nghĩ dĩ nhiên nên chọn phương án trước.

Nhưng đây không phải kết cục hắn nguyện ý nhìn thấy.

Hắn chỉ biết vô luận hôm nay Thương Hành Chu chiến thắng hay là Trần Trường Sinh chiến thắng, hắn cùng với phụ thân của hắn cũng đã thua rồi.

Ở trong tiền đề chính là không chân chính xuất thủ .

Hoặc là, chính bởi vì hắn cùng phụ thân cũng không phải thật sự chuẩn bị xuất thủ, mới có thể bại một cách gọn gàng nhanh chóng như thế.

Bây giờ nhìn lại, hắn cùng với phụ thân còn có các vương gia của Trần gia, thậm chí bao gồm cả Thương Hành Chu đều đã đánh giá thấp quyết đoán của Trần Trường Sinh.

Cũng đúng, quyền uy vô thượng vốn là thứ độc dược dễ ngấm sâu vào trong xương cốt, ai có thể chịu đựng được sự hấp dẫn như vậy chứ?

...

...

Ly cung không có tuyết bay, nhưng cũng không ấm áp gì, có lẽ bởi vì nơi đây quá vắng lặng.

Quảng trường rộng rãi chỉ có hai người.

Ngô Đạo Tử ngồi trên sàn đá xanh lạnh như băng, đầu tóc lộn xộn , vải bị máu nhuộm ướt, nhìn cực kỳ chật vật.

Hắn lúc này vô cùng tức giận, hận không thể đem tổ tông mười tám đời của Trần Trường Sinh thăm hỏi một lần, không cần quan tâm đến tột cùng có Cao Tổ ở trong đó hay không.

Nhưng hắn không dám làm như vậy, bởi vì có một cô gái người mặc đồ lễ màu trắng đang đứng phía sau hắn.

Gương mặt thanh tú của An Hoa tràn đầy thần sắc khẩn trương.

Nàng nắm đoản đao, không nhìn bất kỳ địa phương nào khác, chỉ tập trung chăm chú vào gáy Ngô Đạo Tử.

Lúc Giáo Hoàng Bệ Hạ rời đi, đã dặn dò vô cùng rõ ràng, nếu có chuyện gì bất thường, nàng phải ngay lập tức giết chết lão nhân này.

Hai vị đại chủ giáo cũng đã dạy rất rõ ràng, nếu muốn giết chết một người, tốt nhất là chặt đầu của đối phương.

...

...

Trần Trường Sinh đi ra khỏi Ly cung.

Giáo tập cùng thí sinh tham gia đại triêu thí đều ở trong Thanh Diệp thế giới.

Dân chúng xem náo nhiệt cũng đã sớm rời đi, quanh cột đá một mảnh an tĩnh.

Hắn cho là mình chỉ có một người, chuẩn bị đối mặt với cả phiến thiên địa này, không khỏi cảm thấy có chút cô đơn.

Nhưng thời điểm hắn chuẩn bị thở dài, lại thấy được Đường Tam Thập Lục.

Điều này làm cho hắn có chút bất ngờ, cũng có chút lúng túng.

Đường Tam Thập Lục nói: "Nếu ngươi có thể viết thơ nói trước cho Quan Bạch mọi chuyện, cũng có thể nói cho ta biết."

Thời điểm nói những lời này, thanh âm của hắn rất bình tĩnh, nhưng không ai không cảm nhận được vẻ buồn bã ẩn bên trong.

Trần Trường Sinh nói: "Ta biết phong cách hành sự của Đường gia, xuất thủ sẽ không còn đường lui, cho nên không muốn ngươi bị liên lụy vào trong chuyện này."

Đường Tam Thập Lục nói: "Nếu muốn động, sẽ phải lôi đình đại động, chẳng lẽ ngươi không đồng ý với cách làm của Thánh Nữ ư?"

Trần Trường Sinh nói: "Cách làm của Hữu Dung, đã là biện pháp tốt nhất có thể nghĩ ra được trong tình huống cục diện này."

Dùng tiền đồ của Nhân tộc uy hiếp nhân vật như Thương Hành Chu, nhìn như ngây thơ trẻ con hoang đường nực cười, thật ra lại không hề như vậy.

Bởi vì Thương Hành Chu hiểu được, ngây thơ thường thường đồng nghĩa với lãnh khốc vô tình tuyệt đối.

Hôm nay nếu không có Vương Chi Sách bỗng nhiên xuất hiện, Từ Hữu Dung có thể sẽ thành công.

Đường Tam Thập Lục hỏi: "Ngươi hiện tại chuẩn bị làm gì?"

Trần Trường Sinh nói: "Vô luận tu đạo hay là trí tuệ, ta đều không bằng Hữu Dung, nhưng có đôi khi ta lại ngây thơ hơn nàng một chút."

Cho dù là thời khắc khẩn trương như thế, nghe những lời như vậy, Đường Tam Thập Lục vẫn không nhịn được muốn châm chọc hắn mấy câu.

Nhưng hắn không làm như thế, bởi vì hắn mơ hồ đoán được Trần Trường Sinh muốn biểu đạt điều gì.

Càng ngây thơ,sẽ càng lãnh khốc, là ý tứ này sao?

Trần Trường Sinh biết hắn đang lo lắng điều gì, vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó đi tới phương nam.

Đường Tam Thập Lục giật mình đứng nguyên chỗ, qua một thời gian mới tỉnh lại, đuổi theo.