Trạch Thiên Ký

Quyển 1 - Chương 26: Hậu tích

Nếu như đêm hôm đó sau khi thắp sáng mệnh tinh, Trần Trường Sinh trực tiếp dẫn tinh quang nhập vào cơ thể tiến hành tẩy tủy, cô gái ở Bách Thảo Viên cách Quốc Giáo học viện chỉ có một bức tường kia nói không chừng có thể dựa vào thiên phú của mình, men theo cảm thụ còn chưa đoạn tuyệt mà tìm ra hắn. Nếu như chút mồ hôi ở trên sàn nhà không phải cực kỳ đặc biệt gặp gió hòa tan, thấm vào sàn nhà cũng không còn tung tích, vậy thì nàng cũng có thể phát hiện ra hắn.

Vấn đề là Trần Trường Sinh vào lúc này lại một lần nữa biểu hiện ra khí chất hoặc là nói ý nghĩ hoàn toàn không giống với người bình thường, hắn không chút do dự cưỡng chế sự hấp dẫn của tẩy tủy, trực tiếp trở về tiểu lâu đi tắm rồi đi ngủ, mà trên sàn nhà cũng đã không còn dấu vết của mồ hôi.

Ngày hôm sau, Trần Trường Sinh đọc Tẩy Tủy Luận thật kỹ một lần nữa, nhất là phần cuối cùng dẫn tinh quang tẩy tủy , sau đó ghi ra rất nhiều lần, xác nhận đã hoàn toàn nắm giữ những nội dung này, liền đi tới trên bãi cỏ ven hồ híp mắt nghỉ ngơi. Chờ tà dương hạ xuống tường thành, bóng đêm vừa tới, hắn xác định trạng thái thân thể cùng tinh thần của mình đều rất hoàn hảo, mới đẩy cánh cửa tàng thư quán, chính thức bắt đầu tẩy tủy.

Thần thức của hắn bay tới không trung, không xuyên qua nóc tang thư quán tới trong bầu trời, nhưng hắn biết mình cùng viên tinh thần nhỏ bé màu đỏ kia đã thành lập lên một loại liên lạc, cảm thụ này cũng không chân thực, chuẩn xác hơn mà nói, liên lạc giữa hắn cùng với viên tinh thần này ở trong thân thể cùng với tinh thần thế giới của hắn không hề để lại cảm giác gì, nhưng hắn tin chắc, viên tinh thần này ở đó, không ai có thể cướp đoạt khỏi hắn được.

Đúng như năm đó vị Giáo Hoàng đại nhân kia đã từng nói: sợi dây kia thật sự tồn tại.

Trần Trường Sinh nhắm mắt, tĩnh lặng tâm thần, mở rộng thần hồn, dựa theo phương pháp trên Tẩy Tủy Luận, để cho mình tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, tuyệt đối buông lỏng, lẳng lặng chờ đợi tinh quang kết thành tinh hoa theo sợi dây kia dẫn dắt vào trong cơ thể.

Thời gian dần dần trôi đi, gió đêm thỉnh thoảng ôn nhu, thỉnh thoảng ngưng đọng.

Rừng cây phía ngoài tàng thư quán hoàn toàn an tĩnh, hôm qua phiến rừng cây này đã được nhân viên tạp vụ của giáo khu xử tiến hành chỉnh trang, rất nhiều cành cây đã bị chặt gãy, mà những cành gãy giống như đang lõa lồ giữa không trung, tỏa ra mùi thơm đặc biệt của cây cối, được gió đêm đưa tới nơi xa.

Cành gãy sở dĩ phát ra mùi hương nồng đậm như thế, là bởi vì ở những mặt cắt đang thẩm thấu ra một chất dính gần như trong suốt, đó chính là nhựa cây. Chủng loại cây cối trong Quốc Giáo học viện đa dạng vô cùng, tự nhiên cũng không thiếu cây ăn quả, mùi vị rất dễ chịu.

Có một cây hòe rât lớn, cành thô sà xuống mặt đất đã bị chém đứt, trong đó có một chỗ nhìn rất giống như vết sẹo, nhựa cây phía trên ngưng kết rất nhiều, bị gió đêm thổi tới chậm rãi chảy xuống đất, nếu như những người ham mê đánh giết nhìn thấy cảnh này, sẽ cảm thấy như cây hòe bị chặt đứt cánh tay đang nhỏ máu, nhưng trên thực tế dưới tinh huy màu bạc óng ánh, nhựa cây đang nhỏ xuống lại tựa như những giọt mật ngọt ngào.

Lại qua rất lâu sau, nhựa cây như mật cuối cùng mới rơi xuống đất, rơi vào trên một đám cỏ xanh, nếu không may mắn hoắc là nói tàn nhẫn đem một con côn trùng biến thành hình dáng ban đầu của hổ phách, như vậy cuối cùng nó sẽ trở thành thức ăn cho côn trùng.

Mà hình ảnh tương tự đang phát sinh trong tàng thư quán.

Vô số tinh thần tỏa ra quang huy, rơi vào trên sợi dây vô hình không ai nhìn thấy, được ngưng tụ thành tinh hoa, sau đó theo sợi dây kia chậm rãi trôi về mặt đất, không biết lướt qua cự ly bao xa, không để tâm tới nóc tàng thư quán, cuối cùng rơi vào trên người Trần Trường Sinh.

Tinh huy nhu nhuận, da thịt trên mặt Trần Trường Sinh phảng phất biến thành ngọc thạch. Nhưng ngay sau một khắc, tinh huy giống như gió thổi vào cát nhanh chóng thấm vào trong cơ thể, cũng không cách nào chứng kiến, mặt của hắn vẫn như lúc trước, không phát sinh một chút biến hóa.

Còn có rất nhiều tinh huy phủ lên trên người hắn, tinh huy phảng phất có thể không để ý bất kỳ trở ngại, dễ dàng xuyên thấu xiêm y của hắn, rơi vào phía ngoài thân thể, lại như cũ không hề dừng lại, thấm sâu vào trong thân thể, không biết đi nơi nào.

Trần Trường Sinh nhắm mắt, không chứng kiến được hình ảnh này, cũng không biết những chuyện này đã phát sinh.

Cho đến khi một luồng nắng sớm rơi vào trong kinh đô, có tiếng gà gáy, hắn mới tỉnh lại.

Hắn có chút kích động, mười bốn năm nay rất hiếm khi kích động như vậy, bởi vì nếu như tẩy tủy thành công, như vậy hắn có thể bước lên con đường tu hành, vô luận có thể đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh hay không, đối với vận mệnh của mình, hắn đều đạt được một chút quyền nói chuyện.

Loại tâm tình này không tốt cho thân thể, hắn tự nói với mình như thế, dùng ý chí lực không hề phù hợp với số tuổi, chỉ trong thời gian ngắn đã tỉnh táo lại, sau đó nhìn xuống hai tay của mình, vẻ mặt khẽ biến, trong mắt hiện lên ngơ ngẩn và khó hiểu.

Hai tay của hắn không hề có biến hóa, vẫn sạch sẽ như đêm hôm qua.

Hắn từ trong ngực lấy ra một cái gương nhỏ, nhìn mặt mình trong gương, trầm mặc một lát, sau đó để chiếc gương xuống, kéo cổ áo nhìn thân thể của mình, phát hiện cũng không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn sạch sẽ y như những năm qua.

Tẩy tủy thành công, không phải như vậy .

Dựa theo miêu tả trong Tẩy Tủy Luận, loài người sinh tồn trên thế giới này, ăn uống hô hấp hấp thu chất dinh dưỡng, cũng đồng thời đem theo những khí tức không sạch sẽ trên thế giới này vào trong thân thể, cho nên mới cần dẫn tinh huy nhập vào cơ thể, là mượn lực lượng tinh khiết ôn hòa của tinh thần đem những thứ này bài xuất ra khỏi cơ thể.

Dựa theo cách nói của tiền nhân, sau khi tẩy tủy thành công, thân thể mọi người sẽ bài xuất ra mồ hôi tanh hôi, thậm chí có thể sẽ phát sinh đi tả nghiêm trọng, chỉ có như vậy mới chứng minh trong những thứ không sạch sẽ trong thân thể đã bị bài tiết ra ngoài.

Nhưng thân thể của Trần Trường Sinh không có bất kỳ biến hóa nào.

Hắn là người từ nhỏ đã thích sạch sẽ, hắn rất yêu sạch sẽ, nhưng hắn lúc này lại muốn nhìn thấy trên thân thể của mình có thể xuất hiện ô thúi bùn đen, bởi vì việc này không liên quan tới sạch sẽ, thấy thế nào cũng không giống bây giờ.

Trần Trường Sinh nhìn ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ, trầm mặc thời gian rất lâu.

Bỗng nhiên, hắn đem bàn tay áp xuống trên sàn nhà, dùng sức cọ xát mấy cái, đợi cảm thấy đau đớn thực sư, hắn giơ tay lên nhìn, trên mu bàn tay xuất hiện một mảng đỏ rực, mơ hồ còn chứng kiến tia máu, cho nên hắn biết, mình tẩy tủy quả thật không thành công.

Tinh quang phủ xuống, thứ đầu tiên tiếp xúc chính là da, cho nên ban đầu tẩy tủy, cường hóa chính là da.

Da tay của hắn không hề khác với đêm qua.

Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, hắn vốn cho rằng vấn đề kinh mạch đứt đoạn chỉ dẫn đến hậu quả thần hồn lưu thất, tương lai rất khó đem tinh huy chuyển hóa thành chân nguyên chảy trong người, vốn dĩ ít nhất có thể vượt qua bước tẩy tủy này, không ngờ sự thật là không được.

Nắng sớm chậm rãi chiếu vào, hắn đứng dậy rời khỏi tang thư quán, bởi vì khoanh chân ngồi suốt một đêm, thân thể hơi hơi đau nhức, đi lại chậm chạp, từ phía sau lưng nhìn sang, giống như một đứa trẻ vừa bị bệnh nặng.

Đi về tiểu lâu, nhìn ấm nước trên bếp còn đang tỏa ra hơi nóng, hắn có chút khổ sở —— dựa theo Tẩy Tủy Luận ghi lại, hắn cho rằng khi mình trở về phòng, tất nhiên cả người đầy dơ bẩn, cho nên mới chuẩn bị nước nóng, ai có thể ngờ chính mình ngay cả một giọt mồ hôi cũng không nhỏ ra.

Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định tắm rửa.

Không phải bởi vì ngồi trên sàn nhà một đêm, cũng không phải bởi vì trong học viện còn có chút bụi.

Thân thể của hắn có vấn đề, điểm này làm cho hắn rất không thích thân thể của mình, hắn vẫn cảm thấy thân thể của mình có chút dơ bẩn.

Hắn rửa mặt rất chuyên cần, rất thích sạch sẽ, thật ra đều là vì điểm này.

Hắn đem nước nóng rót vào trong thùng lớn ở góc tường, đi vào, dùng khăn ướt đắp mặt, dựa vào cạnh thùng mở ra hai tay gác sang hai bên, cảm giác thật là mỏi mệt .

Phía dưới khăn ướt truyền ra một tiếng than thở bé không thể nghe được.

Mà đúng lúc này.

Bên kia tường viện, loáng thoáng cũng truyền ra một tiếng thở dài.

Trần Trường Sinh nghĩ thầm, thì ra nơi nơi đều có người khổ sở.

...

...

Không có người nào biết Trần Trường Sinh đang thử tẩy tủy, cho dù mấy người thấy hắn thắp sáng mệnh tinh cũng không biết, bởi vì tẩy tủy thường gặp hơn so với định tinh, vô luận là Tẩy Tủy cho tới Tụ Tinh đại cường giả, chỉ cần hắn đang tu hành, cần hàng đêm liên tục làm chuyện này, hơn nữa những người có năng lực thấy mệnh tinh được thắp sáng, cũng không cách nào thấy được sợi dây này, tự nhiên không biết đầu còn lại của sợi dây nằm trong tay ai.

Loài người tự cường hóa không có hạn mức cao nhất.

Tẩy tủy cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Ban đêm, Trần Trường Sinh lại đi vào tàng thư quán, ngồi trên sàn nhà tiếp tục thử.

Một thiếu niên mười bốn tuổi từ tâm tình thất bại trở thành phấn chấn, dùng thời gian không khỏi quá ít, những điểm này đều phải cảm tạ những thứ mà hắn đã trải qua cùng với những thứ mà hắn sắp đối mặt, dĩ nhiên hắn cũng cảm thấy oán hận chuyện này.

Hắn không có thời gian để buồn rầu, chỉ có thể cố gắng không ngừng.

Không thành công cũng thành nhân, sáu chữ này rất thích hợp để dùng miêu tả hắn.

Tĩnh tâm minh tưởng, vô số tinh huy tinh hoa tích lũy dày đặc theo sợi dây vận mệnh vô hình, từ trong bầu trời đêm cao xa rơi xuống, lần nữa rơi vào trên người của hắn, giống như gió xuân quanh quẩn không đi.

Tinh huy vẫn giống đêm qua, lặng yên không một tiếng động thấm vào thân thể của hắn, sau đó cũng không cách nào nhìn thấy.

Quá trình này kéo dài thời gian rất lâu, cho đến khi trời sáng hắn mới tỉnh lại.

Hắn sờ hai tay của mình, không phát hiện có gì thảy đổi, hắn dùng tay sờ sờ vào trán, không tìm được một giọt mồ hôi, xiêm y trên người vẫn đang khô mát, gió sớm từ ngoài cửa sổ bay vào, có thể thoải mái phất động hai tay áo.

Hắn không rõ, cho dù kinh mạch trong thân thể đã bị đoạn tuyệt, da mình hấp thụ tinh huy, cũng phải có chút biến hóa mới đúng.

Tinh huy đã đi nơi nào?

Hắn cho là tinh huy cũng đã tản mạn khắp không trung, biến thành vô hình.

Hắn cũng không biết, thời điểm chính mình nhắm mắt minh tưởng tĩnh tu, tinh huy xuyên qua làn tóc đen và tay của hắn, xuyên qua xiêm y cùng thanh đoản kiếm bên hông, lặng yên không một tiếng động chui vào trong thân thể hắn, không hề tản mạn chút nào.

Tựa như tuyết rơi xuyên qua gió và rừng cây phủ lên mặt đất.

Không có một mảnh lá cây nào đón được bông tuyết, đây là chuyện rất hiếm xảy ra.

Nhưng thật sự xảy ra.

Bây giờ nhìn lại phiến rừng cây vẫn xanh um tươi tốt, không hề có chút màu trắng.

Trên thực tế thì sao?

Trên mặt đất phía dưới rừng cây, tuyết đọng đã dày hơn.

Đây cũng là hậu tích.

Một ngày nào đó, sẽ bạc phát.

Hoặc là, bộc phát.​