Trạch Nam Hoàng Kim

Chương 2-2

"Chỉ là muốn đi thử xem sao, không thì em luôn làm chút công việc thoải mái đơn giản, cứ mãi thoải mái sẽ không có sức cạnh tranh, coi như tôi luyện đi, sang năm sẽ tốt nghiệp, cũng là cho em một lý lịch đẹp chút." Diệp Tố Kỳ nói vài ba câu giải thích nguyên do cô lựa chọn công việc này.

"Nghe em nói như vậy chị cũng thấy vui, cảm thấy em đã trưởng thành rồi, suy nghĩ tích cực là tốt, không sợ chịu khổ càng tốt." Lâm Hải Đường nghe vậy nhịn không được khen ngợi cô một câu.

Diệp Tố Kỳ cực kỳ vui vẻ, phải biết rằng chị Hải Đường là quản lý một công ty ngoại thương không dễ dàng ca ngợi người khác.

"Lúc chị tuyển nhân sự, ghét nhất gặp những người không chịu nổi khổ, sinh viên không có kinh nghiệm." Lâm Hải Đường còn nói.

Diệp Tố Kỳ đồng ý điểm ấy, còn muốn nói thêm hai câu nữa, kết quả lại nghe thấy -

"Siêu Nhu, có lửa mau tránh, anh không thấy sao?" Lâm Hải Đường lạnh giọng chỉ trích mang theo mùi thuốc súng: "Đừng cho là tôi và Tố Tố nói chuyện sẽ không phát hiện anh phạm sai lầm, tôi không nhắc nhở anh cũng không tránh?" Nhiệm vụ của cô không thể bị phá hỏng bởi tên này.

"Chị Hải Đường, mọi người đánh bản, em không ầm ĩ mọi người, em đên phòng nhỏ phía dưới chờ mọi người đánh xong lại tán gẫu." Diệp Tố Kỳ biết đánh bản cần chuyên chú, cũng không nói nhiều, nói xong liền chạy đến phòng nhỏ phía dưới ngẩn người.

"Bây giờ làm gì nhỉ?" Tay Diệp Tố Kỳ cầm chuột, chẳng có mục đích xem trang web, vừa lầm bầm lầu bầu.

"Lên trò chơi."

Cho rằng treo võng trong phòng nhỏ không ai ở đây, đột nhiên xuất hiện giọng nói, Diệp Tố Kỳ hoảng sợ, cũng mới phát hiện cô chưa tắt Microphone, vừa rồi đều bị nghe thấy.

Lần này bị xấu mặt rồi!

"Thành Uyên, anh ở..." Cô cảm giác xấu hổ sâu sắc, cho dù đối phương không nhìn thấy, người cũng không ở trước mặt cô, cô vẫn cảm thấy cực kỳ thẹn.

"Uhm." Thành Uyên đáp nhẹ một tiếng coi như trả lời, không có cười nhạo cô, thái độ đứng đắn giống nhau trước đây.

"... Em tưởng anh treo võng." Diệp Tố Kỳ ngượng ngùng viện cớ, không dám nói kỳ thật cô căn bản không phát hiện.

"Không." Thành Uyên rất nhanh phủ nhận, dừng một chút lại nói thêm: "Anh ngồi ở Kỳ Long."

"À." Diệp Tố Kỳ kinh hô.

Kỳ Long là sủng vật cấp đặc biệt trong trò chơi SR, không chỉ cần tiền để mua, biến thái nhất chính là cần một khoảng thời gian dài tuần tra bản đồ, mà nghe nói tỉ suất xuất hiện cực thấp, có được Kỳ Long sẽ có một danh hiệu và thành tựu đặc biệt, đáng tiếc mười server đến nay không ai có thể nhặt được con sủng vật này, đạt được thành tựu. 

"Tố Tố, mau online." Thành Uyên tiếp tục thúc giục.

"Làm gì?"

"Không Thần Kỳ Long, xuất hiện Vũ Nghê Tước."

Vũ Nghê Tước, so với Kỳ Long mà nói, độ khó đại khái chỉ có A++, nhưng Vũ Nghê Tước tuyết trắng xinh đẹp rất được nữ giới hoan nghênh, tất cả mọi người đều muốn có được, một sủng vật khó cầu, trước kia đã bỏ lỡ, Diệp Tố Kỳ cô vẫn rất muốn có con sủng vật này.

"Em lập tức login!" Trò chơi đã tắt nhiều năm, giờ đang dâng lên trong lòng cô.

Bởi vì lâu lắm không có đăng nhập, Diệp Tố Kỳ không nghĩ ra mật khẩu trước kia, thử nhiều lần mới đăng nhập được.

"Em lên rồi, em lên rồi đây, lâu lắm không login, cũng quên luôn mật khẩu, bây giờ login được rồi..." Thấy mình tư thế oai hùng hiên ngang, cầm Đả Cẩu Bổng uy vũ sinh phong suất khí, cô rất muốn khóc.

Đời trước, có lần cô lại bắt được Thượng Trình bắt cá hai tay, cô mỏi mệt muốn tìm một chỗ chữa thương, đã nghĩ tới quay lại trò chơi, thử tìm những người bạn trước kia, xem có thể tìm đến người ta nói chuyện hay không, cô đăng nhập tài khoản của mình, phát hiện không thấy nhân vật nữa, cô tức giận đến hỏi Thượng Trình mật mã tài khoản của cô, Thượng Trình mới lộ ra có lần cãi nhau, anh ta bị tức giận đã xóa bỏ nhân vật của cô, bởi vì không muốn cô lại tìm những người bạn trước kia, muốn độc chiếm cô.

Cái lý do thối nát, độc chiếm cô và xóa bỏ tài khoản của cô là hai việc khác nhau!

Buồn cười chính là khi đó cô lại cảm thấy đó là biểu hiện Thượng Trình yêu cô, bây giờ nhìn thấy nhân vật đã mất mà tìm lại được, Diệp Tố Kỳ nhớ cô không có thay đổi mật khẩu tài khoản.

Còn kịp, cô thay đổi!

"Em muốn thay đổi mật khẩu." Nói xong cô lại log out, bay nhanh sửa lại mật khẩu tài khoản.

"Uhm, em cứ từ từ, lên thì nói với anh." Thành Uyên khí định thần nhàn nói.

Kỳ thật sủng vật vừa xuất hiện, trò chơi sẽ nhắc nhở, rất nhiều thành viên xung quanh sẽ đồng loạt xông lên, cướp sủng vật, Diệp Tố Kỳ rời khỏi trò chơi lâu như vậy, Thành Uyên không nói cô cũng đã quên chuyện này, thế cho nên Thành Uyên là nhân vật cấp đại thần trong trò chơi này vậy mà cứ như vậy đứng ở bên cạnh Vũ Nghê Tước nhặt trứng tròn, bất luận người chơi nào lại gần, bất kể là phe đối địch hay phe mình, tất cả đều bị giết rồi trùng sinh...

Đợi Diệp Tố Kỳ thay đổi hảo mật khẩu login mất 2 phút, Thành Uyên cũng không biết giết bao nhiêu người.

"Em được rồi... Đúng rồi, Vũ Nghê Tước còn ở đây không?" Thay đổi mật khẩu xong, Diệp Tố Kỳ mới nghĩ đến cô nên nhặt trứng tròn trước lại đi thay đổi mật khẩu.

"Vẫn còn, anh dẫn đường cho em qua đây." Thành Uyên sử dụng đạo cụ đặc biệt, triệu hồi nhân vật của Diệp Tố Kỳ đến bên cạnh.

Diệp Tố Kỳ di chuyển xong, liền thấy sáng lóng lánh của trứng tròn Vũ Nghê Tước, cùng với "Thành Uyên" đỏ rừng rực.

Thành Uyên này rất thú vị, anh đã dùng tên mình làm ID trò chơi, đương nhiên chuyện này chỉ có người thân thiết mới biết được, rất nhiều người đều nghĩ ID này là do Thành Uyên tùy tiện nghĩ ra.

"Thành Uyên, anh thích giết người như vậy từ bao giờ vậy?" Nhân vật trong trò chơi có màu đỏ, vậy thì đại biểu người này giết quá nhiều người một nhà, mới có thể đỏ đến như vậy: "Em cho rằng chỉ có chị Hải Đường thích PK." Đó chính là Nữ Ma Đầu giết người.

"Luyện tập - cẩn thận, có tặc." Thành Uyên nhắc nhở.

Diệp Tố Kỳ nhất thời phản ứng không kịp có tặc là cái gì, mãi đến khi thấy máu của mình sụt giảm, cô mới nhớ tới ‘tặc’ trong lời nói của Thành Uyên là nhân vật mặc định trong trò chơi, một hội đánh lén cận chiến, cô bị theo dõi.

"Ai nha!" Lâu lắm không login, đã quên kỹ năng kiện ở nơi nào, còn cả chiêu thức cô quen dùng, trong lúc này luống cuống tay chân, không kịp giải khống chế, thiếu chút nữa đã bị đánh chết.

May mắn kiếm sĩ Thành Uyên tới trợ giúp, giơ đại kiếm một nhát đánh xuống tới, đánh đuổi đám tặc từng bước một, mới khiến cho cô có đủ thời gian giải khống chế, hồi máu, mở tính năng tấn công lên.

Hai người liên thủ đánh chết đám tặc kia, người chơi xuất hiện phía sau bị Thành Uyên giết sạch, thừa dịp, hai người nhanh chóng nhặt trứng tròn, sử dụng xoay động điều trở về thành, về tới nơi không thể đánh cái, ác ý PK thành trấn.

“Thủ pháp của em tụt lùi rồi." Đang đợi hình ảnh đọc lam điều, Thành Uyên mở miệng. Không phải ác ý chỉ trích, mà là trần thuật một chuyện thực.

"Uhm, thật sự tụt lùi rất nhiều." Tụt lùi thành vậy, bất kể là ở trong trò chơi hay trong hiện thực, cô cũng không muốn thành gánh nặng của người khác: "Thật có lỗi, vừa rồi đều nhờ anh trợ giúp." Cô cảm thấy cần phải nói một tiếng cảm tạ với chiến hữu.

"... Uhm?" Thành Uyên phát ra âm thanh kinh nghi, trầm mặc một lúc sau, anh mở miệng hỏi: "Em không tức giận?"

Trong giọng nói của Thành Uyên có sự chần chờ khiến cho Diệp Tố Kỳ chột dạ, kết giao thử với Thành Uyên ngắn ngủn hai tuần lễ, bất luận lời gì Thành Uyên đều nói thẳng, tỷ như thủ pháp sai, tình hình vừa rồi nên phản ứng như thế nào, hoặc thái độ đối với thành viên trong đội phải tốt một chút, không thể tùy ý muốn phát giận liền phát giận, như vậy sẽ phá hoại tình cảm trong đội - những lời này Diệp Tố Kỳ đều không nghe vào, cảm thấy anh ghét mình, sẽ không nói lời dễ nghe, sẽ không yêu người như vậy, cũng quyết định không kết giao với anh nữa.

Cô thích nghe lời dễ nghe, Thượng Trình ngoại trừ miệng nói ngọt một chút, những cái khác đều không được coi là một người đàn ông, Diệp Tố Kỳ phát hiện mình rất ngu xuẩn và bất trị, căn bản chính là có bệnh công chúa mà không tự phát giác.

Cô nói với chính mình, ngàn vạn lần đừng giống như trước đây nữa.

"Anh biết em sẽ tức giận mà còn nói?" Diệp Tố Kỳ bình tĩnh lại sau đó hỏi lại, cô cảm thấy cực kỳ thần kỳ, Thành Uyên biết rõ cô sẽ tức giận, lại vẫn nói ra lời trêu chọc khiến cô tức giận.

"Anh không thể trợn mắt nói dối." Thành Uyên trả lời rất đơn giản, nhưng cẩn thận suy nghĩ, thật sự cực kỳ hiểm.

"... Được rồi, thành thực là phẩm chất đáng quý." Có thể là tâm tình thay đổi, cô không thấy tức giận chút nào, ngược lại cảm thấy Thành Uyên cực kỳ thật, ở chung thấy rất tự tại.

"Em thật sự không tức giận?" Thành Uyên kinh ngạc hoàn toàn không che giấu được.

"Anh hi vọng em sẽ tức giận hay sao?" Diệp Tố Kỳ cảm thấy phản ứng của anh rất thú vị.

"Đương nhiên không hy vọng." Thành Uyên dừng một chút, lại giải thích: "Kỳ thật anh đã chuẩn bị tốt tâm lý em sẽ trở mặt, cho nên em không tức giận khiến anh cảm thấy..."

"Không thật?" Diệp Tố Kỳ không nhịn được cười ra tiếng.

"Có một chút." Thành Uyên thừa nhận, anh đã quen Diệp Tố Kỳ mạnh mẽ rồi.

Khi Diệp Tố Kỳ vàThành Uyên sử dụng RC nói chuyện phiếm, Diệp Tố Kỳ hoạt động chuột, làm quen với nhân vật của mình một lần nữa, nhìn thiếp lập, bổ sung trí nhớ của cô đối với trò chơi.

Khi đang xem, cô cũng thấy tên Thành Uyên nhiều lần thành nhân vật chính trong ‘thế giới’, đều nói anh vì trứng tròn Vũ Nghê Tước phòng thủ bên cạnh trọn vẹn năm phút đồng hồ, PK hơn mười người chơi, thật sự hơi quá đáng.

Mà chuyện Thành Uyên thích cô này, trong trò chơi có không ít người biết, cho nên cũng có người nói anh vì một cô gái mà không có đạo nghĩa trò chơi nữa. 

Diệp Tố Kỳ nhìn ‘thế giới" nhiều lần, tuy nhiên đối với cô mà nói đã qua bốn năm, kỳ thật cô và Thành Uyên chia tay cũng khoảng bốn tháng rồi, đối với rất nhiều người mà nói, chuyện hai người bọn họ vẫn là bát quái tươi mới.

"Anh... Sao anh phải giết người? Có người tới trước liền cho họ đi, em có thể đợi lát nữa." Cô trong khoảng thời gian ngắn thật sự rất khó đối mặt với Thành Uyên.

Đối với Thành Uyên mà nói, chia tay chỉ là chuyện của mấy tháng trước, nhưng đối với Diệp Tố Kỳ mà nói, lâu đến nỗi cô cũng đã quên, trước khi cô và Thành Uyên kết giao cô thường nói muốn Vũ Nghê Tước, rất rất muốn, mà Thành Uyên... Vẫn luôn nghĩ biện pháp giúp cô.

"Thứ tự đến trước và sau." Thành Uyên nhàn nhạt nói: "Là anh ngồi ở đó trước, anh muốn cho ai thì cho người đó."

Diệp Tố Kỳ thật cảm thấy hổ thẹn: "Sao anh lại đối với em tốt như vậy? Em... Hiện tại em chỉ muốn kết bạn."

"Em đang nói cái gì vậy?" Thành Uyên nói thật nhỏ: "Chúng ta vẫn là bạn mà."

Lời này khiến cho Diệp Tố Kỳ nhất thời tỉnh táo lại, cô âm thầm mắng to chính mình: Diệp Tố Kỳ mày mất mặt chưa! Thành Uyên chỉ giúp mày giữ sủng vật trong trò chơi, liền tự cho là Thành Uyên vẫn còn tình cảm đối với mày, cũng chỉ là trò chơi trong thế giới bảo sao hay vậy, mày lại coi thật!

Bởi vì là bạn, cho nên sẽ vì cô giết người ở trong trò chơi... Được rồi, lý do này cô tiếp thu, đổi lại là chị Hải Đường hoặc chị Tiểu Đồng muốn sủng vật, cô cũng sẽ vì các chị ấy giết người chơi khác.

"Ra vậy, là em hiểu lầm rồi." Như vậy không được, nói không được có bệnh công chúa, loại tự kỷ này cũng là một loại bệnh công chúa.

"Anh trễ giờ luyện tập với Nói Nhiều rồi, em muốn tới hay không? Muốn tới thì anh sẽ luyện tập với em, em cứ như vậy thì không được." Thành Uyên mời, mời cô đồng thời còn nói lời nói thật đâm tâm.

"Được, cũng lâu không luyện tập với anh rồi." Diệp Tố Kỳ thích nhất tìm Thành Uyên luyện kỹ năng, chỉ cần có thể khiến anh mất một nửa máu, sẽ cao hứng cả buổi, cũng bởi vì luyện tập với Thành Uyên, kỹ thuật của cô tiến bộ rất nhanh, anh đúng là nhân vật nổi danh, đến nay chưa từng bại trận.

Kỳ thật cho tới bây giờ Thành Uyên luôn không có không muốn tiếp tục làm bạn với cô, là chính cô tự xây lên một bức tường, cự tuyệt người khác lại gần, nếu anh không tính đến hiềm khích trước kia, như thế cô cũng đại lượng một chút.

"Tới ngược em đi." Diệp Tố Kỳ nói chuyện dí dỏm.

Hai người luyện tập trong chủ thành, anh tới tôi đi, đánh cho khí thế ngất trời, mà Diệp Tố Kỳ cũng một lần lại một lần chiến bại, dần dần tìm về xúc cảm cô đã quên đi, bắt được chút mẹo.

"Bây giờ em có thể chống đỡ 2 phút rồi!" Thời kỳ toàn thịnh cô có thể chống đỡ tấn công của Thành Uyên được 4 phút, hiện tại có thể chống đỡ 2 phút cô đã cực kỳ vui vẻ rồi.

"Uhm, tiến bộ rất nhanh." Ngữ điệu Thành Uyên đạm mạc ca ngợi: "Tố Tố."

"Sao vậy?" Trong đầu Diệp Tố Kỳ tính toán thời gian hồi phục, cả thời gian bị liên tục thương tổn, chỉ có thể tùy tiện đáp lại một tiếng.

"Anh thật sự rất mừng vì em rời xa Thượng Trình, trong bang tùy tiện chọn một tên cũng mạnh hơn anh ta." Thành Uyên nhẹ nhàng bâng quơ nói, sau đó thập phần tàn nhẫn sử dụng đại chiêu liên tục trong ba giây, khiến máu của nhân vật Diệp Tố Kỳ nháy mắt về không: "Em xứng đáng với người tốt hơn."

Em xứng đáng với người tốt hơn... Diệp Tố Kỳ thật không ngờ sẽ nghe thấy những lời này từ trong miệng Thành Uyên, người này kỳ thật cực kỳ ấm áp, tuy nói chuyện rất khó nghe, nhưng kỳ thật đều mang theo thiện ý, ngay cả cô dùng phương thức chia tay tệ như vậy với anh, anh vẫn đối cô như trước kia, vì sao trước kia cô bị quỷ che mắt không có thấy?

Diệp Tố Kỳ nhìn màn hình máy tính, cầm lấy tai nghe lên nói: "Thành Uyên, anh dám nhắc đến đồ bỏ kia làm em phân tâm, nhất định là Ngũ Hoa Nguyệt dạy hư anh rồi!" Ngũ Nguyệt Hoa là một người chơi có sở thích nói chuyện làm phân tâm trong lúc đấu, cũng là một tên khôi hài: "Trận này không tính, quay lại!"

"Được, trận này không tính, chúng ta quay lại." Anh cười nói, giọng điệu bao hàm sủng nịch.

Lần đầu tiên Diệp Tố Kỳ nghe thấy anh cười đến vui vẻ như vậy, mà tiếng cười Thành Uyên nghe qua còn... Lại còn có sức quyến rũ.