Trả hoa hồng cho đất

- 7 -

Hai tuần sau Vy mừng rỡ khi cầm trong tay giấy báo đã thi đậu đầu vào đại học tại chức Anh ngữ. Cô rủ Thúy cùng xuống trường của Tuấn để báo cho “lũ chim chóc” tin vui. Vũ, Ngọc, Tuấn vỗ tay reo hò. Cả ba xúm lại bế Vy tung lên mấy lần, hô vang: “Vy vạn tuế!” giống hệt trò chơi như ngày bé thơ. Vy kêu ầm lên. Thúy cười khanh khách vì chưa bao giờ được chứng kiến cảnh như vậy. Hỉ hả với nhau một lúc, Vũ và Ngọc phóng xe xuống trường của Kiều và Hoa để đón cả hai lên cùng đi ăn mừng.

Tuấn đưa Vy và Thúy ra quán nước ở cổng trường ngồi chờ. Đợi Vy uống nước một lúc, Tuấn lấy trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ được gói giấy hoa xinh xắn. Tuấn bẽn lẽn:

- Tặng Vy! Mừng Vy thi đậu.

Vy mở ra xem. Đó là cây viết hiệu “Hero” màu xanh lá cây, nắp mạ vàng sáng loáng. Vy thích thú cười hỏi:

- Sao Tuấn biết Vy thi đậu mà chuẩn bị sẵn vậy?

- Chơi với Vy lâu vậy, chẳng lẽ Tuấn không biết Vy muốn gì sẽ làm cho bằng được sao? Vả lại Vy giỏi nhất trong “lũ chim chóc” mà.

- Chỉ khéo nịnh Vy! – Vy bĩu môi cười hài lòng.

Thúy với tay lấy cây viết để xem. Vy đưa cho cô bé. Tuấn thật thà:

- Tuấn đâu có nịnh. Vy nghị lực hơn người, chỉ mỗi tội bướng bỉnh thôi.

- Hôm nay Tuấn dám phê phán Vy sao? – Vy trợn mắt.

- Không muốn nghe người khác nói điểm yếu của mình cũng là nhược điểm của Vy.

Thấy Tuấn nói nghiêm túc nhhư một quan tòa tuyên án, Vy nín thinh. Tuấn biết Vy phật ý nên không nói nữa. Hồi lâu Vy nhún vai bảo:

- Thôi được, từ nay Vy sẽ cố gắng lắng nghe người khác khuyên vậy.

Thúy cứ săm soi cây viết, chẳng để ý gì đến câu chuyện của hai người. Thúy nhìn Tuấn cười hỏi:

- Mai mốt em học giỏi như chị Vy, anh có tặng em cây viết giống như vầy không?

- Ừ, anh sẽ tặng.

Vừa lúc đố Vũ, Ngọc, Kiều và Hoa về tới nơi. Ríu rít với nhau một lúc, cả đám kéo nhau quay trở về trường Vy. Đám con gái đi chợ nấu nướng làm tiệc ăn mừng. Đám con trai dọn bàn ghế lấy chỗ dọn tiệc. Vy mời các bạn cùng phòng tham gia chia vui với Vy. Vy cho phép mình được chơi thoải mái bù lại những ngày học thi rút cạn sức lực của cô. Tiệc bày ra giữa phòng. Tất cả xúm lại ăn uống cười đùa ầm ĩ. Vy vui quá thi uống rượu với đám con trai. Đám con gái uống không được, ngồi bên ngoài vỗ tay tán thưởng. Đến khi thức ăn đồ uống hết sạch, cả đám dọn tất cả ra ngoài, mở nhạc khiêu vũ, đàn hát với nhau đến tận hơn mười giờ đêm mới chia tay ai về trường nấy. Vy với đám bạn cùng phòng dọn dẹp xong, mệt rũ cả người, ai về giường nấy lăn ra ngủ. Vy vừa mắc mùng xong, Thúy thò đầu lên cười hỏi:

- Cho em ngủ với chị? – Vy gật đầu. Thúy vui vẻ. – Chị ngoan lắm! Em cho chị cái này.

Vy phì cười, cốc yêu lên đầu Thúy một cái, với tay lấy bức hư trong tay Thúy. Thư của Uyên. Vy bảo Thúy trèo lên chui vào mùng trước. Vy mệt quá chỉ muốn ngủ. Cô đặt bức thư lên bàn, với tay định tắt đèn nhưng dừng lại. Bức thư có vẻ dày hơn bình thường. Chắc là Uyên có nhiều tâm sự lắm đây. Vy không đừng được, bóc thư ra xem. Đầu thư cũng là những lời trêu đùa như thường lệ. Càng về sau Uyên càng nói nhiều đến tâm trạng đang rối bời của mình. Uyên đã bị lọt vào giữa dòng xoáy của lý trí và tình yêu, giữa sự thủy chung và phản bội, giữa tình yêu sâu nặng đầu đời có chuỗi dài bảy năm kỷ niệm và một thứ tình cảm bỏng cháy dữ dội vừa xuất hiện cùng sự mê hoặc ma quái khó cưỡng lại. Uyên cứ quẩn quanh trong vòng xoáy ấy không tìm ra được lối đi. Rất nhiều lần trong thư Uyên lặp lại câu hỏi đâu là tính yêu đích thực. Tình cảm bảy năm qua giữa Huy và Uyên hay là cảm giác rung động mà Lâm đem lại là tình yêu đích thực? Đến tận cuối bức thư dài tám trang giấy mà Uyên vãn chưa có câu trả lời. Uyên hẹn cuối tuần xong đợt thực tập trở về Hà Nội sẽ nói cho Vy nghe quyết định của mình.

Vy thở dài, lòng đầy lo lắng nhưng cũng đành phải đợi.

Ký túc xá Học viện Quân y chiều thứ bảy cũng thưa người như bao ký túc xá đại học khác. Phòng của Uyên chỉ còn lại mình cô ngồi đợi Vy. Uyên mở hộc bàn lấy ra một quyển sổ và một xấp thư được xếp ngay ngắn thứ tự theo ngày nhận. Phong thư nào cũng được cắt ở mép trái để lấy thư chứ không bóc ở đầu như người ta thường làm. Uyên nhìn hai vật đó một lúc, thở dài cầm lên cất trở lại hộc bàn. Chưa đẩy hộc bàn vào Uyên lại thẫn thờ lấy chúng ra. Uyên cứ phân vân mãi giữa việc lấy hai vật đó ra hay cất vào. Có tiếng gõ cửa. Biết là Vy đến, cô bước ra mở cửa. Vy khoác balô da, áo sơ-mi trắng, quần bò trắng trông thật là tươi trẻ. Vy tươi cười hỏi:

- Đi thực tập gì mà không thấy ốm hay đen đi chút nào hết vậy?

- Mang tiếng đi thực tập chứ bọn chị chỉ có ăn rồi ngủ thôi. Đâu có ai ốm đau gì đâu mà cần bác sĩ.

- Trời ơi không bù cho em, học bạc tóc luôn nè.

Vy bỏ balô xuống giường, đưa đầu cho Uyên xem. Uyên phì cười cốc nhẹ lên đầu Vy:

- Tóc em dày như vậy, tìm được một sợi bạc chắc còn khó hơn lên trời. Thi cử ra sao?

- Đầu tuần sau em vào học đại học tại chức Anh ngữ rồi. Giỏi chưa? Thưởng em đi!

- Ừ. Ngày mai chị thưởng cho em đi ăn hàng khắp chợ Hà Đông, chịu không?

Vy gật đầu đồng ý. Uyên múc nước, lấy khăn cho Vy rửa mặt. Vy vừa làm vừa nói luôn miệng. Uyên chợt them được vô tư như Vy nhưng cô không sao rứt khỏi những ý nghĩ đang quay cuồng trong đầu mình. Uyên giật mình khi nghe Vy kêu lên:

- Nãy giờ chị không nghe em nói gì sao? Coi kìa, hồn phách chị đi đâu mất rồi?

- À, em nói gì vậy Vy?

- Em đói. Chị làm sao vậy? – Vy lo lắng.

- Chị đâu có sao? Em đói thì mình đi ăn.

- Chị lạ quá đi!

Uyên không trả lời. Vy phơi khăn lên dây rồi cầm balô bước ra khỏi phòng để Uyên khóa cửa. Cả hai cùng xuống phố ăn chiều. Suốt bữa ăn,, đến khi về phòng, Uyên gượng cười nói để Vy không thắc mắc lo âu. Trong Uyên, ý nghĩ có nên đưa quyển nhật ký và xấp thư cho Vy đọc không cứ lởn vởn. Có nên nói tình cảm thật của cô đối với Lâm cho Vy biết không? Nếu biết rồi, Vy có khinh cô là kẻ bội tình không? Vy có nổi giận không vì bấy lâu nay cô đã dối gạt Vy?

Uyên mở cửa. Vy ào vào phòng, tháo đôi giày ném xuống gầm giường khoan khoái:

- Dễ chịu thật! Đêm nay và cả ngày mai chỉ có hai chị em mình. Muốn nói gì, muốn làm gì cũng không cần phải giữ ý.

- Vy nè, - Uyên ngập ngừng, - nếu như chị đã dối gạt em, em có tha thứ cho chị không?

- Chuyện giữa chị và Lâm chứ gì? – Vy cười nhìn vào mắt Uyên. – Em biết rồi. Trước khi chị đi Xuân Mai thực tập, em thấy chị lạ lắm. Đến khi chị đi rồi em mới biết chị đã cố tình dối gạt em.

- Chị không cố ý. – Uyên lí nhí.

Vy biết Uyên đang bị dằn vặt khổ sở, nỗi khổ do chính Uyên tạo ra. Nhìn Uyên im lặng, cúi đầu như một kẻ phạm tội chờ nhận bất cứ hình phạt nào, Vy nao nao lòng. Nắm hai bàn tay của Uyên, đan tay mình vào, Vy nhẹ nhàng:

- Em biết chị đang khổ tâm. Tha cho chị đó! Nhưng nói trước chỉ một lần thôi. Em ghét nhất là bị bạn thân của mình dối gạt.

- Chị hứa không dối em nữa đâu. – Uyên nghe lòng nhẹ hẳn đi. Cô lấy quyển sổ và xấp thứ đưa cho Vy. – Em đọc đi.

- Nhật ký của chị và thư anh Lâm gởi riêng, sao lại đưa cho em?

- Chị muốn em đọc để hiểu rõ tình cảm giữa chị, Huy và Lâm, hiểu tâm trạng của chị bây giờ mà cho chị một lời khuyên. – Vy ngại ngần không cầm. Uyên nài nỉ. – Đọc đi, Vy!

Uyên nhìn Vy van nài. Vy do dự một lức rồi cầm quyển sổ lên đọc. Trong khi chờ Vy đọc, Uyên bật cát-sét lên nghe nhạc. Tiếng hòa tấu từ băng nhạc “Guitar Hawaii” réo rắt, nhè nhẹ thấm vào lòng. Uyên dịu lại. Lòng đỡ bứt rứt hơn, cô nhắm mắt buông trôi theo tiếng nhạc.

Vy chăm chú đọc. Quyển nhật ký khởi đầu từ những ngày đầu tiên Uyên bước chân vào Học viện. Uyên gặp Huy trong đêm liên hoan văn nghệ của sinh viên học viện. Hai người ngẫu nhiên hát cùng nhau, khiêu vũ cùng nhau. Như định mệnh, họ nhảy điệu Valse đẹp đôi đến nỗi giải thưởng “Đôi giày vàng” đêm đó được treo cho họ. Những năm tháng dài yêu nhau thắm thiết, Huy quấn quýt bên Uyên như bóng với hình. Từ khi yêu Huy, Uyên không hề tiếp xúc thân mật với bất cứ chàng trai nào khác. Từng ấy nămm Uyên chỉ biết có Huy. Huy lo cho cô từ chuyện nhỏ nhất trong sinh hoạt hàng ngày cho đến dự định của tương lai. Yêu nhau lâu như vậy mà Huy vân không biết được Uyên thường ấp ủ cuộc sống lứa đôi bình dị với tình yêu lãng mạn đầu đời. Huy thì lại nghĩ đến cuộc sống thực tế. Ra trường rồi hai người sẽ cưới nhau như thế nào, về làm việc ở đâu, làm gì để có tiền mua một căn nhà riêng và trăm ngàn thứ khác của cuộc sống. Huy cho rằng mình có trách nhiệm phải bảo bọc, lo cho Uyên một cuộc sống đầy đủ hạnh phúc. Uyên quá trong áng và hồn nhiên không đủ sức đương đầu với nhứng phức tạp của cuộc sống. Tất cả mọi dự định cho tương lai của hai người đều do Huy lo liệu và quyết định. Rồi Huy ra trường để lại cho Uyên một sự cô đơn hụt hẫng khôn cùng. Xa Huy rồi, Uyên như cô bé tuổi trăng tròn bắt đầu dò dẫm làm quen với người xung quanh. May mà luúc đó Vy và Lâm xuất hiện. Uyên gặp Lâm, người đàn ông có uy lực quyến rũ bất kỳ cô gái nào mình muốn. Dù biết Lâm là một người nổi tiếng bay bướm, xem tình yêu như trò đùa nhưng cô không thể nào không chú ý đến Lâm. Lâm len vào ý nghĩ của Uyên rất nhẹ nhàng. Rất thành công. Đến độ Uyên khhông thể nào nhận ra sự cố tình trong từng việc Lâm làm. Lâm biết rõ điểm yếu, sở thích của Uyên mà chiều theo. Uyên không sao cưỡng lại được những cảm xúc xuyến xao Lâm gợi lên cho cô. Từng ngày qua, cảm xúc đó trở thành một thức đam mê mãnh liệt, càng lúc nó càng trói chặt lấy Uyên. Uyên cảm giác mình giống như một con ruồi đang sa vào mạng nhện. Càng vùng giãy càng bị trói chặt hơn. Uyên bị cảm giác đang phản bội Huy hành hạ không yên. Càng cảm thấy có lỗi với Huy, cô càng cố tránh mặt Lâm. Nhưng khổ nỗi càng cố tình trốn tránh, cô càng khao khát gặp Lâm, muốn nghe Lâm nói, mong được Lâm viết cho những lá thư đầy lời thơ mộng, nồng cháy. Nhiều khi Uyên tự hỏi mình tại sao có thể mong chờ tình yêu ở một con người không bao giờ biết khái niệm chung thủy như Lâm. Nhưng điều đó cũng không giúp được Uyên tránh xa Lâm. Sự có mặt của Vy như sợi dây đã níu giữ không để Uyên buông trôi cái gọi là tình yêu chung thủy. Cô lại sợ mất Huy, sợ suốt đời không tìm được ai yêu cô như Huy. Uyên lại hối hận tìm mọi cách tránh xa Lâm. Rồi khi nhận được những lá thư trách móc, dỗi hờn với nhớ nhung tha thiết, Uyên lại mềm lòng. Cho đến tận giờ, cô vẫn chưa biết phải làm sao để bước ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đó. Uyên không dám viết thư cho Huy vì không muốn tiếp tục lừa dối anh. Cô cũng không dám gặp Lâm vì sợ không thể kìm chế bản thân mình. Quyển nhật ký kết thúc ở đó.

Vy bỏ quyển sổ sang bên, bắt đầu đọc thư. Chỉ cần nhìn trang giấy màu xanh nhạt có in hình trang trí chim với nét chữ nghiêng đều như vẽ Vy biết ngay đó là thư tình của Lâm. Lâm lúc nào cũng tỉ mỉ đến từng màu giấy. Những lá thư càng về sau vàng say mê, càng cháy bỏng dữ dội. Vy không ngờ Lâm lại si tình đến vậy. Bao nhiêu cuộc tình trôi qua vậy mf đối với Uyên, Lâm vẫn còn yêu đương nồng nàn như mới yêu lần đầu. Tình yêu đó tràn ra trên trang giấy. Sôi bỏng như muốn nung chảy ai đón nhận. Làm sao mà Uyên không rung động tận đáy lòng khi đọc những dòng chữ ấy, khi nghe chính miệng Lâm thì thầm, khi nhìn thấy mắt Lâm nói thay lời. Đọc xong, Vy xếp gấp thư lại như cũ. Vy không mảy may xúc động vì đã quá quen chứng kiến những cuộc tình của Lâm. Đọc những lời thư hoa mỹ này đối với Vy như đọc một áng văn hay hoặc như đọc một tiểu thuyết tình cảm nào đó.

Thời gian trôi thật nhanh, Vy đọc xong đã hơn mười một giờ khuya. Vy để tất cả lên bàn ngồi im, Uyên cũng im lặng. Chỉ có tiếng guitar “Chiều tím” rơi lạnh tanh vào không gian đêm êm ắng của khu ký túc xá. Lọt giữa tiếng đàn là tiếng gió xào xạc qua hàng cây sao cổ thụ. Dường như trong đó có cả tiếng lá rơi chạm xuống mặt đường. Mỗi người đuổi theo dòng suy nghĩ riêng, không ai nói với ai điều gì. Cho tận đến khi băng nhạc đã quay hết, máy cát-sét tự động bật lên đánh “tách!”, Vy khẽ thở ra:

- Em đã hiểu. Nói quyết định của chị đi!

- Người đứng ngoài em sáng suốt hơn, hãy nói điều em nghĩ trước cho chị nghe!

- Về chuyện của ba người à? – Vy nhíu mày. – Sao chị lại muốn nghe em nói chuyện của chị?

- Giúp chị đi Vy! Em nói đi! Chỉ có em mới giúp được chị mà!

Uyên rưng rưng nước mắt. Không biết việc này sẽ đi đến đâu nhưng thấy Uyên như vậy Vy không đành lòng.

- Thôi được. Em sẽ nói những gì em cảm nhận nhưng sẽ không giúp chị quyết định việc gì đâu. – Uyên ngước nhìn Vy chờ đợi. Vy thở dài, nói - Chị đã yêu anh Lâm thật rồi. Lâm say mê chị, vì chị khác lạ hơn tất cả những người con gái mà anh ấy đã biết. Một khi Lâm đã muốn thì bằng mọi cách sẽ chiếm đọat cho được. Biết chị đã có người yêu sắp tiến đến hôn nhân, Lâm cũng đâu có bận tâm. Lâm chỉ vì khát khao của bản thân, không vì chị đâu. Anh đâu có thèm biết cảm giác của chị như thế nào, sẽ nhận lãnh hậu quả gì. Chỉ cần được yêu, bất chấp hậu quả, khổ đau của người khác, tính Lâm vậy mà. Còn chị cũng thế. Chị yêu Lâm cũng chỉ vì chị muốn thử một lần sống với những gì con tim mình mời gọi. Chị muốn phá vỡ tất cả để đến với Lâm, bất chấp Lâm là ai. Chị muốn thử cảm giác yêu Lâm như thế nào, chứ không thật sự muốn có anh ấy mãi mãi. Chị cũng chỉ vì bản thân mình, không vì Lâm. Tình yêu đó không có chỗ dựa sẽ qua mau lắm. Chị sẽ là người mất nhiều nhất. Chị sẽ mất Huy. Không biêt chị yêu anh Huy sâu nặng đến chừng nào, nhưng em biết chị đang rất sợ mất Huy và Huy cũng thế. Trước đây hai người đã sống vì nhau, đó có thật là tình yêu hay không chỉ có chị mới trả lời được. Chị hãy tỉnh táo mà vượt qua cơn bão do chính mình gây ra đi.

Uyên im lặng suy nghĩ. Cô đem lời suy luận của Vy so lại với những gì đã xảy ra, đang kéo dài khiến cô khổ sở. Vy ngã người tựa lên gối, vòng tay ôm lây bạn. Vy nhẹ nhàng vuốt lại tóc của Uyên cho ngay ngắn. Cảm giác dễ chịu lan tỏa khiến cho Uyên thấy bớt căng thẳng. Cô quay lại khẽ cười, bảo:

- Ngày mai chị sẽ nói cho em nghe quyết định của chị.

- Không cần nói, nếu nó không liên quan đến em. – Vy cười rúc rích. – Nhưng phải nhớ là chị đã hứa đưa em đi ăn hàng khắp chợ Hà Đông dó. Đừng có nuốt lời.

Uyên phì cười. Vy trở lại bản tính tinh nghịch của mình rồi.

Sáng hôm sau, sáu giờ Vy thức thì đã thấy Uyên thức tự lúc nào. Vy theo lệ thường tập thể dục xong đi tắm thay quần áo rồi ngồi thong thả chải tóc, thắt thành hai bím. Uyên ngồi bên cạnh chớ, nói:

- Chị muốn nói cho em biết…

- Khoan đã. – Vy đưa tay ngăn lại. Mắt thâm quầng, gương mặt bầu bĩnh của Uyên dường như dài hẳn ra, trắng xanh. – Chắc suốt đêm chị không ngủ? Có cần tự đày đọa vậy không?

- Đây đâu phải lần đầu tiên chị thức trắng đêm. – Uyên gượng cười thảm não. – Khó coi lắm hả?

- Kinh khủng hơn em tưởng. Cô Uyên tươi như hoa, trong như ngà ngọc của em đâu rồi? Thôi đi, đâu có cần nói đến điều đó gấp vậy. Chị mà nói ra bây giờ chắc em không ăn sáng nổi. Chị thay quần áo, trang điểm một chút rồi đi ăn sáng.

- Nếu không nói ra, chị cũng sẽ không nuốt nổi thứ gì đâu.

- Thôi được, chị nói đi!

Vy thở dài, chuẩn bị sẵn tinh thần chờ đợi. Uyên ngập ngừng rất lâu, rồi lấy hết can đảm nói:

- Chị quyết định sẽ nói rõ với Lâm nên chấm dứt mọi chuyện ở đây. Chị yêu Huy, không muốn tiếp tục lừa dối Huy nữa.

Mấy câu nói đó đã rút hết sức lực của Uyên. Cả người cô không còn chút sức lực nào. Cô thảm hại như một tàu lá non bị vứt ra giữa trời nóng bỏng. Vy thương Uyên quá, choàng tay ôm bạn vào lòng:

- Chị khóc một chút đi cho đỡ khổ. Chị hãy coi đó là những kỷ niệm đẹp. Đã quyết định thì đừng để Huy đau khổ, chị cũng sẽ không sung sướng gì đâu.

Không biết đến bao giờ Uyên mới quên được Lâm, quên đi được thứ khát khao một lần được thật sự yêu? Quên đi vì Huy? Quên đi vì chính bản thân cô? Uyên không biết. Khóc rồi mọi chuyện sẽ qua. Uyên lặng lẽ khóc. Từng giọt nước mắt rơi xuống là từng kỷ niệm về Lâm sẽ vơi đi. Ánh mắt tha thiết của Lâm. Nụ cười của Lâm. Giọng nói của Lâm. Những dòng thư tuyệt đẹp gợi bao yêu thương của Lâm rồi cũng sẽ quên đi theo thời gian. Uyên khóc cho mình sap lại gặp Lâm quá muộn màng. Khóc cho Huyy sao lại phải sống xa cô lâu vậy. Khóc thương Huy sao lại bị cô chia sẻ tình yêu cho kẻ khác, tình yêu mà hai người đã dày công vun đắp bảy năm dài. Tình yêu đó Huy tôn thờ, không ngại khổ sở gian nan để chờ ngày đơm hoa kết trái. Không. Cô không có quyền làm khố người vì cô đang miệt mài làm việc ngày đêm, đang phơi mình dưới nắng cháy tưới từng giàn nho để đến ngày đón cô về được sống sung túc. Lòng Uyên nhói đau. Tại sao cô lại có thể si mê một người chưa bao giờ sống vì cô? Người đó muốn có được tình yêu của cô mà sẵn sàng chà đạp lên tình cảm của người khác. Mình không thể làm gì có lỗi với Huy nữa! Mình sẽ làmlại từ đầu, sẽ bù đắp những đau buồn gây ra cho Huy vừa qua. Uyên lòng thấy trở nên nhẹ nhõm. Cô như vừa bước ra khỏi cái vòng luẩn quẩn khổ sở bao bọc mình bấy lâu. Uyên chợt thèm được cười. Thèm được nói chuyện với mọi người. Thèm được đi lang thang, thèm được ăn một thứ gì đó. Cảm giác này dường như biến mất từ khi cô gặp Lâm thì phải. Uyên chợt mỉm cười một mình.

Vy ngạc nhiên nhìn nụ cười vô tư bất chợt hiện ra trên gương mặt còn đọng những giọt nước mắt. Uyên đã cười nụ cười của ngày trước. Vy yên lòng lắm. Đưa tay lau mấy giọt nước mắt trên má Uyên, Vy cười trêu:

- Trông chị bây giờ không khác gì Dương Quí Phi trước lúc vĩnh biệt Đường Minh Hoàng.

- Vừa khóc vừa cười như vầy sao?

- Ừ. Khóc vì biệt ly. Cười vì được yêu. Đến chết rồi mà môi nàng vẫn nở nụ cười hạnh phúc, dù má đào vẫn đẫm lệ thương đau.

- Sao em biết?

- Em đọc sách.

- Chị không hiểu sao em có thể cảm nhận được chuyện tình buồn của cổ nhân cách đây cả ngàn năm chỉ qua mấy con chữ.

- Người xưa cũng biết yêu say đắm, cũng biết khóc khổ đau. – Vy nheo mắt tủm tỉm cười. – Người xưa để lại đám con cháu là chị và em nè. Có gien di truyền nên chị mới vừa khóc vừa cười như vậy.

- Dám trêu chị hả?

Uyên vungt ay trợn mắt, đè Vy ra cù lét vào hông. Vy cười ré lên, vùng chạy quanh cái bàn nước, nhảy lên giường. Uyên đuổi theo. Hai người rượt đuổi cười vang. Vy giơ tay đầu hàng, ngồi bệt xuống sàn nhà. Uyên sà xuống ngồi cạnh cô. Vy đột nghiêm mặt hỏi:

- Chị định bao giờ nói rõ với Lâm?

- Chị chờ dịp nào thuận tiện sẽ nói.

- Không nên kéo dài nữa. Em nghe bạn bè xì xào nhiều điều không hay. Sợ đến tai Huy và gia đình anh ấy thì không tốt đâu. Vả lại từ đợt hè, gia đình đã không hài lòng về chị rồi.

- Ừ chị cũng biết vậy. Mấy lá thơ gần đây Huy cứ nói gần xa sự khổ đau của tình yêu tan vỡ. Chị lo lắm. Chắc anh ấy biết chuyện nhưng không muốn nói ra. – Uyên thở dài. – Chị sẽ làm lại từ đâu. Huy yêu chị lắm. Sau năm sống gần nhau, chưa bao giờ Huy để ý đến cô gái nào khác ngoài chị. Không biết bây giờ anh ấy vẫn vậy không?

- Biết sợ rồi sao? – Vy gõ gõ lên chóht mũi của Uyên. – Em chỉ lo chị mềm lòng không dứt được thì Lâm càng lấn tới. Đừng kéo dài thêm nữa!

- Ừ. Đợi chị thay đồ rồi đưa em đi ăn hàng khắp chợ.

Vy gật đầu. Trong lúc Uyên sửa soạn, Vy mở sách ra học.

Nửa tiếng sau hai người đã lang thang khắp chợ Hà Đông. Ăn xong, Vy rủ Uyên đi xem người ta mua sắm. Xem chán, Vỹ rẽ vào hiệu sách bỏ mặc Uyên đang mải mê xem gì đó ở quầy bách hóa bên cạnh. Vy quay sang thấy Uyên mua hộp đồ cạo râu mạ ni-ken màu vàng óng. Dường như sợ Vy thấy, Uyên bỏ nhanh chiếc hộp vào túi. Vy nghĩ chắc Uyên muua làm quà cho bạn trai nào, không muốn mình hỏi lôi thôi. Vy nhún vai quay lai xem sách.