- Vy! – Uyên thì thầm. – Chị cũng cảm thấy những điều em nói về Lâm là có thật. Nhưng không hiểu sao mỗi khi gặp anhh ta là chị quên hết mọi thứ. Chị muốn tránh Lâm. Chị sợ lâu ngày mọi người hiểu lầm, đồn đến tai Huy không hay cho lắm.
- Vậy sao?
- Thôi mà! – Uyên nài nỉ. – Đừng quạo nữa, chỉ cách cho chị đi!
Chỉ cần Uyên ngọt ngào một chút là Vy mềm long ngay. Vy quay sang ôm bạn. Uyên thấy Vy cười:
- Tốt nhất chị nên xác định rõ giới hạn tình bạn giữa chị và Lâm. Càng ít tiếp xúc với Lâm càng tốt. Ít thư từ, ít đi chơi, đại khái là những gì có liên quan tới Lâm thì chị chú ý càng ít càng tốt. Được chưa? – Uyên gật gù. Vy bảo: - Vậy ngủ đi! Chúc chị mơ thấy anh Huy!
- Còn em? – Uyên cười khúc khích. – Mơ đến một con tàu lênh đênh đang trở về bến.
- Đừng có đụng vào nỗi đau của người khác!
- Thôi chị không nói nữa. Ngủ đi! Một, hai, ba, nhắm mắt!
Hè đến. Uyên có tên trong danh sách trực ban phải ở lại Học viện không được nghỉ hè. Cô buồn bực khóc hết một buổi, rồi xếp mấy bộ quần áo đi lên trường Vy. Bộ dạng buồn thảm của Uyên làm Vy phải não long. Vy phải an ủi bằng cách đăng ký hai vé đi Sầm Sơn nghỉ mát một tuần. Vy lại đưa Uyên trở về trường sửa soạn hành lý. Ngồi cả tối Uyên mới chọn xong mấy bộ quần áo vừa ý để mang theo. Vy thì chán muốn chết, nhưng thấy bạn vui mừng hớn hở cũng phải gượng cười theo.
Chiều hôm sau họ đã đến nhà nghỉ ở bãi tắm Sầm Sơn. Uyên lập tức thay bộ váy trắng với những viền đăng-ten để ra biển chụp hình. Vy chiều bạn, thay bộ đồ đi đường bằng chiếc váy nhung đen ôm sát vào chiếc áo không tay màu xanh biển có bầu trắng. Thủy triều rút tận ngoài xa, bãi cát dài mênh mông. Hai đứa dắt tay nhau lang thang khắp bãi. Mùa hè Sầm Sơn rất đông du khách, nhưng bây giờ chưa đến giờ tắm nên cũng ít người xuống bãi. Chụp được vài tấm ảnh, Uyên rủ Vy trèo lên đền Độc Cước thắp nhang lễ phật. Vy vốn không thích những trò cúng bái, nhưng đền Độc Cước là một ngôi đền cổ, đó cũng là môn học, được dịp sờ mó Vy thích lắm. Xem xong, cô trèo lên một mòm đá nhìn ra biển.
Đền Độc Cước nằm trên khúc cuối của núi Cô Tiên. Khúc cuối này đâm thẳng ra biển, tạo ra một phong cảnh kỳ thú. Từ mỏm đá này, Vy có thể nhìn biển khơi ngút ngàn xanh được điểm xuyết bằng vài chấm đen của những con thuyền đánh cá. Biển nơi đây không có mặt trời lặn, không có hòn Rùa quay đầu vào đất liền. Tiếng sóng biển, hơi mặn gió biển lồng lộng làm Vy nhớ nhà. Cha mẹ giờ đang làm gì? Hai em My và Mỹ thi cử ra sao, đã nghỉ hè chưa? Vy nhớ mien man bao nhiêu chuyện quê nhà, cuối cùng lại nhớ hình ảnh người bạn trai đã ra đi mãi không về. Cô nhẩm tính hơn ba năm rồi. Ba năm không tin tức. Ba năm không hy vọng một lần gặp lại. Chắc suốt đời cũng sẽ không gặp lại! Tại sao anh lại phải ra đi? Anh trốn chạy những khó khăn phải đối mặt? Hay vì anh không thể chấp nhận được sự phũ phàng do định kiến xã hội đặt ra? Vy không biết mình nên trách ai. Trách anh hèn yếu? Trách mình không đủ sức giữ được anh? Trách cha mẹ cô định kiến hẹp hòi trong chuyện tình cảm của con cái? Không ai có lỗi hết. Ai cũng có lý do để bào chữa cho những hành động của mình. Vy chỉ cười chấp nhận chuyện đã rồi. Đối với Vy, anh ra đi như những chuyến đi biển bình thường của anh, không một lời từ giã, không một câu hẹn ngày về. Thời gian thật là màu nhiệm, bóng hình anh bây giờ dần mờ nhạt trong Vy. Có những đêm cố hình dung ra nét mặt của anh, ánh mắt, nụ cười của anh nhưng cô không sao nhớ nổi. Nhiều lần Vy tự hỏi tình cô đối với anh phải chăng là tình yêu thật sự. Bây giờ cô chỉ biết một điều là long mình có một nỗi buồn nhớ không nguôi.
Uyên trèo lên đến chân mỏm đá, thấy Vy khoanh tay đứng nhìn biển. Mái tóc dài của Vy tung bay trong gió. Trang phục trên người Vy dán chặt cơ thể. Vy giống như một pho tượng hơn là người thật. Vy quay lại cười hỏi:
- Chị cầu nguyện điều gì? Vị thần ở đây linh lắm đó.
- Bí mật không thể nói được. Vy nè, - Uyên kéo Vy ngồi xuống, đưa tay vuốt lại tóc cho bạn. – Em đang nhớ “người ta” phải không?
- Không phải là “người ta” mà là kỷ niệm.
- Hắn tên gì vậy? – Uyên tò mò.
- Ủa, em đã kể chị nghe rồi mà.
- Nhưng chưa nói tên.
- Hoài. Hoài niệm đó. – Vy cười nheo mắt nhìn bạn.
- Xạo. Nói thật cho chị nghe đi!
- Tên Hoài thật mà, chị không tin thì thôi.
- Em yêu “người ta” lắm hả?
Vy không trả lời, mắt cô nhìn tận chốn xa xăm, khẽ thở ra:
- “Hà nhật quân tái lai?” Nỗi buồn của người xưa với kẻ đời nay có gì khác nhau đâu!
- Nghĩa là gì?
- Chị không biết thật sao? – Vy phì cười – Nghĩa là “Bao giờ chàng quay trở lại, mộ thiếp đã xanh cỏ rồi”, được chưa? – Vy chợt buồn man mác. – Thật ra em cũng không biết đó có phải là tình yêu không nữa. Bây giờ gặp lại anh ấy chắc em không nhận ra nữa đâuu.
- Sẽ nhận được. Em có giác quan thứ sáu mà. – Uyên trêu bạn. – Anh Huy nói đó chỉ là sự cảm mến đầu đời thôi. Không phải là tình yêu.
- Anh Huy nói? – Vy ngạc nhiên. – Sao Huy biết?
- Huy bắt gặp phút xuất thần của em lúc tụi mình đi chơi ở Hoa Biển nên chị đã kể cho Huy nghe chuyện tình của em.
- Bác sĩ nói chắc là đúng rồi. – Vy phẩy tay cười. - À, chị có báo cho Huy việc chi không về hè chưa?
- Chưa, đi chơi về rồi tính. Hè này Huy mong chị về lắm. Tội nghiệp ảnh quá!
- À, dạo này Lâm có thường xuống trường chị không?
- Ít lắm kể từ khi chị làm theo lời em.
- Vậy thì tốt! – Vy thở phào. – Cầu trời cho mọi chuyện được bình yên!
Mấy tháng trước Lâm hay đến chơi với Vy. Anh cũng gạn hỏi Vy sao lúc này Uyên tránh mặt anh. Vy chỉ cười bảo đi mà hỏi Uyên. Nhiều lúc bị gạn hỏi quá, Vy nói liều tại Uyên đang phải học thi. Dần dần Lâm đâm ra chán không đến tìm cô để hỏi nữa. Có lẽ anh ta đã có mục tiêu mới và không thích theo đuổi Uyên nữa. Vy cũng thấy lúc này Uyên cũng ít nhắc đến Lâm. Vy mừng là “cơn bão” đã tan sớm hơn dự định của cô. Uyên đã trở lại bình thường như trước. Vy hiểu những xao động trong tình cảm của Uyên. Uyên rất ít va chạm trong cuộc sống trong khi Lâm thì lại quá dày dạn kinh nghiệm, chọn đúng thời cơ Uyên cô đơn vì sống xa người yêu, cần người tâm sự, chăm sóc. Bây giờ thì Vy đã an tâm phần nào.
- Cậu của em ra ông tác, tuần sau họp xong là về Nam. Em sẽ theo cậu về nhà nghỉ hè. Ba tuần còn lại chị phải trực ban chắc không đến nỗi buồn. Có gì thì viết thư cho em. – Vy nói. – À, Dũng với Lâm hè này phải đi Bắc Thái thực tập hai tuần chắc không về nhà được rồi. Thôi, cũng không sao, về nhà em sẽ đi chơi với “lũ chim chóc” cũng được. Vắng người lớn càng dễ giỡn.
- Ừ. – Uyên mơ màng. – Buồn chị sẽ viết thư cho Huy được nhiều hơn.
Cả hai trèo xuống chân núi, trở về nhà nghỉ chuẩn bị tiết mục cho đêm nghỉ đầu tiên.
Sau tuần nghỉ mát, Vy theo cậu về Nam. Uyên ở lại trực ban. Về đến nhà, Vy đã nhận được thư Uyên. Cô cười khì bóc ra xem. Uyên không đến nỗi buồn như cô tưởng, dường như Uyên đã tìm được một niềm vui mới. Vy phẩy tay, thôi kệ, miễn sao Uyên được vui vẻ.