_Lâm thì khác.Đó là thứ tình yêu ảo tưởng tuyệt vọng.Một tình yêu không đoạn kết.Cũng như em vậy,Lâm cũng là kẻ thứ ba.
_Em lầm rồi,ở đây không có thứ ba.Cả anh,emm,Lâm và Uyên đều biết rõ mình đang muốn gì và đang yêu ai.Chỉ có điều chúng ta bị chính lý trí của chúng ta ràng buộc không dám thẳng thắn nói lời yêu.Uyên vẫn yêu Lâm,em không nhận thấy sao?Còn em vẫn còn bị ám ảnh bởi tình yêu của anh và Uyên ngày xưa quá đẹp,nên em không cho phép mình phá vỡ nó.Thật ra chuyện tình của anh và Uyên đã hết thật rồi.Bọn anh không thể hòa hợp nhau được.Em cũng biết điều đó mà.
_Em không biết._Giọng nói của Vy đuối dần._Qua chuyến về Tết vừa rồi em chỉ biết một điều là chị Uyên vẫn nghĩ đến anh.Em không có quyền làm cho chị ấy thất vọng thêm một lần nữa.
_Vy! -Huy kêu lên khốn khổ
Vy bỗng nhăn mặt đau đớn.Bao tử cô cuộn lên đau nhói.Huy vội đỡ lấy cô.Vy nghiến răng,nhắm mắt chịu đựng không một tiếng rên.Huy quay sang bàn để vật dụng lấy thuốc giảm đau.Anh đỡ đầu Vy lên cho cô uống thuốc.Đặt cô nằm ngay ngắn lại,anh dịu dàng bảo:
_Không nói chuyện nữa!Em nhắm mắt và ngủ đi.Sáng mai em sẽ không thấy đau đớn nữa.
_Huy ơi,em có mấy yêu cầu!
_Em nói đi!Ngắn gọn thôi.
_Đừng gọi điện cho gia đình em.Em không muốn cha mẹ em lo lắng._Huy gật đầu.Vy mệt nhọc nói tiếp._Anh về đi và thực hiện lời anh đã hứa với em lần trước.Để cho em một thời gian suy nghĩ,không được đến thăm em,không được gọi điện thoại cho em.
_Nhưng em đang bệnh anh không....
_Anh đã hứa với em rồi mà Huy!.-y van lơn._Để em yên tĩnh đi!Sự có mặt của anh lúc này làm em khổn khổ hơn.-Thấy Huy ngần ngừ,Vy khẩn thiết.-Kể như em van xin cũng được,bắt buộc anh giữ lời hứa cũng được.Xin anh đừng hiện diện đến khi nào em có thể hiểu suốt bản thân mình!
_Thôi được,anh hứa!._Huy đành chấp nhận._Chỉ xin em cho anh được ở bên cạnh em đêm nay.Sáng mai anh sẽ đi trước khi em thức giấc.
_Được,nếu anh muốn.Em ngủ đây.
Vy nhắm mắt lại.Chẳng bao lâu cô bắt đầu ngấm thuốc ngủ lịm đi.Huy ngồi nhìn Vy ngủ một lúc lâu.Anh đứng dậy mở cửa phòng bước ra ngoài.Anh đi gọi điện thoại cho Uyên.
°
° °
Vy bừng tỉnh,mở mắt nhìn lên trần.Sau một giấc ngủ dài Vy cảm thấy khỏe hẳn.Cảm giác khó chịu đau đớn đêm qua biến đâu mất.Cô đưa mắt tìm Huy.Vy không thấy Huy đâu,mà chỉ thấy Uyên nằm co ro trên băng ghế ngủ ngon lành.Cô y tá riêng khẽ đẩy của bước vào.Cô nhìn thấy Uyên lấy làm ngạc nhiên lắm.Vy đưa tay ra dấu bảo cô ta im lặng.Cô y tá nhẹ nhàng đi lại giường ngồi xuống.Vy thì thầm:
_Đó là chị của chị.Hãy để chị ấy ngủ!
_Chị thấy trong người thế nào?
_Rất khỏe và muốn về nhà.
_Chưa được đâu.Cô y tá cười bảo._Để em rửa mặt mũi thay quần áo cho chị,chút nữa giao ca xong,bác sĩ sẽ đến khám cho chị.
Cô y tá đỡ đầu Vy ngồi dậy và bắt đầu công việc.Xong,cô y tá lấy lược chải tóc cho Vy.
_Tóc chị đẹp thật,vừa nhiệu vừa dày!
_Ngày xưa nó dài lắm,còn rất đẹp nữa._Uyên thức dậy tự lúc nào góp lời.Uyên bước lại giường ngồi bên Vy.-Em hết đau chưa?
_Hết rồi.
_Em làm chị sợ hết hồn luôn.
_Sao chị lại có mặt ở đây vậy? Huy gọi điện thoại cho chị à? Thật là phiền!
_Sao lạ phiền?_Uyên giận dỗi.-Chị là bạn của em mà.Em không chịu cho gia đình biết,không cho Huy chăm sóc,bây giờ còn tính đuổi chị về nữa sao?
_Không có._Vy nắm tay Uyên cười với bạn._Chỉ tại em hư làm phiền mọi người thôi.Chị vừa nghỉ phép về Tết,giờ lại xin nghỉ lên đây với em.Em sợ chị bị kỷ luật thôi.
_Không sao kể như cắt hai mươi mốt ngày phép năm.Chỉ cần em khỏe lại chị bị mất một sao trên cầu vai cũng được.-Uyên quay sang nhìn cô y tá._Cám ơn cô đã chăm sóc cho Vy!
_Đó là trách nhiệm của em mà.Vả lại chị Vy là người láng giềng tốt.
_Từ đây cô không cần chăm sóc cho Vy nữa.Tôi là bác sĩ.Bác sĩ trưởng khoa ở đây là bạn học cùng trường của tôi.
Cô y tá ngần ngại nhìn Vy dò hỏi.
_Em đừng ngại.Thỉnh thoảng qua chơi với chị là được rồi.-Vy nói._Cám ơn em đã giúp chị!Về làm việc đi đừng lo lắng gì cả.
_Vậy em đi!Chào bác sĩ!
Cô y tá đi rồi Uyên lấy lược chải tóc sơ sài,rồi buộc túm lại.Uyên nói:
_Chị nghe Lâm nói em đang rất buồn.Chị biết.Nhưng chị không ngờ em lại ra nông nỗi này.Sao vậy,Vy?
_Lâm nói với chị bao giờ? -Vy không trả lời mà hỏi lại.
_Sau ngày em về Sài Gòn một ngày.Lâm đi một mình lên Cần Thơ tìm chị.Bọn chị đã nói chuyện rất nhiều.
_Nhiễu chuyện thật! Anh ấy biết gì về chuyện của em mà nói.
_Ít nhất Lâm cũng là người hiểu em nhất.Lâm nói sai sao?
_Không sai.Đúng là em đang buồn.Rất buồn.
_Tại sao?Tại Huy? _Uyên hỏi doofnn.
_Không tại ai cả.Chỉ có em tự ràng buộc lấy mình thôi.Những gì em không nói được thì chị đừng hỏi.Sau này chị sẽ hiểu._Vy cau mày khó chịu.
_Được.Không nói thì thôi._Uyên vội dỗ ngọt._Không nói cũng được,buồn cũng được,nhưng đâu có lẽ phải uống rượu để tự sát.
_Em buồn.Em muốn uống.
Vy buông thõng.Uyên bỏ cây lược xuống quay lại nhìn Vy.Vy xanh xao tiều tụy quá đỗi.Sức sống mãnh liệt trong Vy chỉ thấp thoáng ở đôi mắt.Uyên thương bạn quá.Cô đưa tay vuốt dọc gương mặt của VY,âu yếm:
_Em mệt lắm phải không? Chị biết em là người luôn coi trọng tình cảm nhưng em đâu cần ích kỷ với bản thân như vậy.Huy lo cho em lắm đó!Sao em xua đuổi anh ấy?Hiu chọ giận em sao?
_Gặp lại Huy chị thấy thế nào?
_Vui sướng vô cùng.Huy vẫn không hề thay đổi,vẫn bên ngoài khắc khổ,vẫn bên trong đầy tình cảm,luôn lo lắng cho mọi người.Huy vẫn không chị.Điều đó làm chị vui lắm.
_Vui ra mặt như vầy,em cũng đủ biết chị sung sướng thế nào rồi.-Vy cười trêu.-Bao nhiêu năm rồi chưa bao giờ em thấy chị vui như vậy.Em mừng lắm!
Vy mừng thật sự.Nhìn Uyên ríu rít như một chú chim tìm được bạn,lòng Vy nhẹ nhàng đi bao nhiêu.Uyên đã tìm lại niềm vui sống thật sự.Vy thấy sự im lặng của mình không uổng phí.Vy hài lòng nói:
_Phải chi biết gặp lại Huy làm chị thay đổi như vậy,em đã tìm cách cho chị gặp Huy sớm hơn.
_Mỗi việc đều có một thời điểm riêng để xuất hiện.Nhờ Tết này gặp lại Huy chị mới thoát khỏi chính mình.Bây giờ thì chị đã hiểu được chị muốn gì,cần gì.Cũng một phần nhờ Lâm nữa.
_Nhờ Lâm?Nãy giờ em chị luôn miệng nhắc tới Lâm?Chuyện gì vậy?
_Chuyện dài lắm,sau này chị sẽ kể cho em nghe.Nằm xuống nghỉ đi!Chị tìm mấy bác sĩ quen rôi chị sẽ trở lại với em.
Uyên đỡ Vy nằm xuống.Vy níu tay Uyên:
_Chị Uyên,em muốn về nhà!
_Ừ,chị sẽ nói với bác sĩ cho em về.Dạ dày em đã ổn định rồi,không sao nữa đâu.
_Còn nữa.Từ đây đến lúc em hết bịnh,chị phải ở với em.
_Không có gì khó.
_Có một điều này chị phải thực hiện.Chị không được nhắc đến Huy trong thời gian này
Uyên nhíu mày nhìn Vy.Vy không có một chút đắng đo nào cho quyết định vừa nói ra.Uyên thở ra,gật đầu:
_Hơi khó,nhưng chị đồng ý.Chi đi,nghê!
Uyên đi ra ngoài,khép cửa lại.Vy nằm im,nhìn lên trần nhà.Tự nhiên cô thấy tủi thân,nước mắt ứa ra.
°
° °
Nửa tháng sau,Vy bình phục hẳn.Cô ấy bắt Uyên cùng đi chơi lung tung khắp Sài Gòn.Cả hai sống lại tuổi hồn nhiên của thời con gái.Vào công viên chơi những trò chơi trẻ con,chạy xe ăn hàng khắp phố,dù Vy vẫn chưa ăn uống được bình thường.Tối về nhà,mở karaoke lên cùng nhau nghêu ngao hát,mở video xem phim đến khuya,rồi ôm nhau ngủ.uyên giữ đúng lời hứa không hề nhắc đến Huy,cũng không tìm gặp anh.Suốt ngày Uyên ở bên Vy,chăm chút cho Vy từn tí
Chiều nay Uyên và Vy không đi chơi nữa mà ở nhà sắp xếp hành lý và sáng mai Uyên phải trở về Cần Thơ.Vy mua cho Uyên bao nhiêu là quần áo,đồ chơi,bánh kẹo....Nhiều đến nỗi Uyên không biết làm sao mang hết được.Vy đang phụ Uyên chất đồ đạt vào va-li.Uyên bảo:
_Sắp xếp vào dùm chị đi!Chị đi nấu cơm.
_Không cần đâu,em đã gọi điện đặt bàn rôi.Em đãi chị cơm gà Thượng Hải.
_Tốt quá!
_Chị không muốn gặp Huy sao,Uyên?-Vy đột nhiên hỏi.
_Chị hứa với em rồi.Chị phải giữ lời hứa chứ.
_Em đâu đến đỗi ích kỷ vậy._Vy cười rúc rích.Mai chị về không được gặp Huy chắc chị khó chịu lắm?
_Có một chút nhưng không sao.Chỉ cần em vui là cái gì chị cũng chịu.
_Dễ thương thiệt!_Vy với tay lấy điện thoại cầm tay đưa cho Uyên.Cô vòng tay qua cổ Uyên bảo._Gọi điện cho Huy đi!Em đặt tới ba suất ăn đó.Gọi đi nếu không muốn em gói cho chị mang về Cần Thơ!
_Nếu em có lòng,chị không từ chối đâu.Số mấy?
Vy đọc số máy của Huy.Uyên gọi cho Huy hẹn anh đến nhà cùng đi ăn cơm.Thật ra là ngày nào cô cũng nhờ cô y tá gọi điện báo cho Huy biết tình hình sức khỏe của Vy,nhưng không để cho Vy biết.
Hai người xếp đồ đạc xong,Vy bắt Uyên chọn quần áo và đi trang điểm.Uyên chọn chiếc sườn xám trắng.Vy chọn bộ váy bằng lục đen có vạt dài uốn nếp với những đóa hoa hồng vàng thêu rải rác.Cả hai thay áo,trang điểm xong,quay lại ngắm nghía nhau.Vy cười bảo:
_Trông chị vẫn yêu kiều như mười năm về trước.
_Còn em hôm nay giống như một ma soeur.Sao em lại chọn cái áo đen "kín cổng cao tường "vậy?
_Em sợ bị trúng gió.
Vy cười tinh nghịch.Uyên phì cười.Có tiếng chuông,cả hai cùng ra vì biết chắc là Huy đến.Huy mặt áo so-mi trắng,quần sẫm màu thẳng nếp.Anh cạo râu chải tóc rất nghiêm chỉnh.Vy mở cổng cho anh vào,rồi quay sang nháy mắt với Uyên:
_Xem ra cũng còn bảnh bao lắm phải không? Hai người hẹn nhau mặc áo trắng à?
_Không có._Huy cười nhìnVy.Cô đã hoàn tươi tỉnh.
Gương mặt cô không còn chút ưu tư buồn bã nào nữa.
_Chị Uyên đã lên đây ở nửa tháng rồi.Không gặp nhau anh có bực em không?
_ Không.Em thấy khỏe mạnh tươi tắn là anh đã mãn nguyện rồi.Anh phục tài nuôi bệnh của Uyên lắm!
Huy nhìn Uyên biết ơn.Uyên chỉ cười khì không nói gì.Uyên vào nhà khóa cửa lại và dắt xe, bảo:
_Đi thôi Huy!Nghe Vy tả cơm gà Thượng Hải ngon lắm làm em đói cồn cào luôn
Nhìn hai người vui vẻ cười nói với nhau lòng Vy thấy vui buồn lẫn lộn.Chỉ mong từ đây Uyên và Huy sẽ nối lại tình yêu xưa cùng sống vui vẻ mãi với nhau.Còn cô mai này ra sao cũng được.Vy gạt mọi lo nghĩ ra khỏi đầu.
Suốt bữa ăn Vy cười nói luôn miệng.Lúc thì cô chọc ghẹo Uyên,lúc lại trêu đùa với Huy.Cả ba về đến nhà thì đã chín tối.Uyên vào bếp lấy nước uống và trái cây.Vy ngả đầu vào lưng ghế khoan khoái:
_Sống vui vẻ dễ chịu thật!
_Vậy từ nay em cứ sống vui vẻ đi!_Huy ngồi xuống ghế điện với cô,cười bảo.
Vy nghiêng đầu nhìn anh nói:
_Em đang vui sống nè.Thấy anh và chị Uyên như vậy sao em buồn được.Hôm nay cũng vậy,ngày mai cũng vậy,em không có gì để buồn nghĩ nữa.
_Phải không đó?._Uyên bưng đĩa trái cây và nước uống lên,cười hỏi.
Huy đưa tay giúp Uyên.Vy nhún vai nói:
_Không tin thì thôi.Hai người ở nhà nói chuyện với nhau!.Tôi đi đây.
_Em đi đâu Vy? -Uyên hỏi
_Tối nay là tối thứ bảy,tối của Chúa Trời,không được hỏi.-Vy bước ra cửa mang giày vào.-Hai người chụi khó ở nhà em về sẽ mua bánh cho.
Vy cười dắt xe ra cổng.Trong chớp mắt cô đã mất dạng.Uyên lắc đầu:
_Vẫn không lớn chút nào!Anh có biết nó đi đâu không?
_Đi khiêu vũ ở Palace.Luc trước tuần nào anh với Vy cũng đi.
_Vui lắm hả?
_Ừ,em ngồi xuống đi,anh muốn nói chuyện với em.
Uyên nghe lời ngồi xuống.
Hơn một giờ Vy mới về đến nhà.Uyên ra mở cửa cho cô.Vừa dắt xe vào nhà xe,Vy vừa hát nho nhỏ bài hát "You mean everything to me " quen thuộc.
Uyên đợi Vy cùng vào nhà.Uyên ngồi xuống ghế,lấy chùm nho ăn.Huy ngồi trầm ngâm nhìn cây quạt trên tường.Vy tháo giày ném vào góc nhà,rồi đến ngồi cạnh Uyên.Vy vừa đi ngang,Huy hỏi:
_Em uống rượi à?
_Anh tinh ý thật!Em chỉ uống một ly Martel nhỏ xíu.
_Sao lại uống rượu? Em vừa mới hết bệnh thôi mà!.Uyên trợn mắt nhìn Vy.
_Chỉ có một chút thôi mà!_Cô ôm cổ Uyên._Đừng có nhăn nhó như vậy trông xấu lắm!Em biết phải giữ gìn sức khỏe nè không thức khuya nè,không làm việc quá sức và không được uống rượu nè.
_Vậy sao còn uống? _Huy tức giận hỏi.
Vy đưa tay rứt trái nho bỏ vào miệng nhai,nói:
_Có gì đâu mà hai người vặn vẹo em hoài vậy? Đi với hai người có bạn em vui lắm.Đến vũ trường cũng vui lắm nhưng lại không có ai quen.Em thấy mình cô độc quá nên uống cho đỡ buồn thôi.Ngày mai em sẽ không uống nữa.Em hứa!
Vy đưa tay lên đầu làm trò hề.Uyên và Huy phì cười.Uyên dịu dàng:
_Chị không thể suốt đời ở bên em được.Em phải biết lo cho mình chứ.
_em biết rồi
_Chị và Huy vừa nói chuyện với nhau xong
_Vây sao?
Vy bỏ Uyên ra đứng lên.Uyên kéo cô ngồi lại.
_Chuyện có liên quan tới ba đứa mình.Chị muốn em nghe!
_Được thôi.Chị nói đi!
_Tháng sau mời em và Huy dự lễ cưới của chị và Lâm.
_Chị nói thât?_Vy tròn mắt nhìn Uyên kinh ngạc._Em mong là em nghe lầm.
_Không có lầm.Chị đã nhận lời cầu hôn của Lâm rồi.
Vy không nói gì nữa.Ca ba im lặng rất lâu.Cuối cùng,vy ngước lên nhìn Uyên nghiêm trang hỏi:
_Tại sao? Chị vì em à?
_Không phải vì em mà là vì chị.-Uyên nhìn thẳng vào mắt Vy không chút giả dối.-Hơn bảy năm qua chị nuôi mộng tưởng Huy sẽ quay lại với chị.chị sống trong ảo tưởng đó chối bỏ tất cả.kể cả tình yêu của Lâm và những người khác.Gặp lại Huy,rồi chị mới hiểu được rằng mình đã ngủ mê quá lâu.Chị không còn yêu Huy nữa.Chỉ có Lâm là quan trọng đối với chị.Một sự thức tỉnh muộn màng,nhưng không quá tệ,phải không?
_Em biết Lâm vẫn yêu chị,chờ đợi chị.-Vy trầm ngâm nói._Một tình yêu tuyệt vọng,nhưng bền chí đến đáng nể.
_Mười năm quá đủ để chứng tỏ một tấm chân tình chưa?_Uyên cười hỏi._Em cũng biết chỉ có Lâm mới là người đánh thức được rung cảm của chị.Quyết định này có gì lạ đâu?
_Mọi việc đột ngột làm em bất ngờ quá!
Uyên nắm lấy tay Vy bóp khẽ:
_Đây là thật chứ không phải là mơ đâu.Vả lại chị mới nhận lời làm vợ Lâm cách đây hơn nửa tháng thì làm sao em biết được.Đã đến lúc phải nghĩ cho mình rồi đó,Vy.Đừng tự làm khổ mình,làm khổ Huy nữa.
_Chị Uyên,em...
_Chị biết em không đáp lại tình cảm của Huy là vì chị.Từ chối Huy vì em luôn nghĩ đến chị.Bây giờ chị không còn Huy và không cần Huy nữa thì em không có lý do gì mà chối bỏ tình yêu của em.
Vy đưa mắt nhìn Huy.Anh vẫn im lặng nghe cô và Uyên nói chuyện.Mắt anh không rời khỏi cô.Ánh mắt đó thay lời nói lên bao yêu thương.vy mỉm cười với anh,hỏi:
_Anh có đợi em không?
Huy nắm lấy bàn tay nhỏ nhưng ấm và cứng của cô:
_Anh vẫn đợi!
Vy bỗng cảm bao tử mình đau thắ.Cô nhăn mặt quỵ xuống.Huy vội đỡ cô đặt lên ghế,lo lắng:
_Em sao vậy,Vy
_Em đau quá!
_Để chị vào lấy thuốc cho em.
Uyên vội vào phòng trong.Vy nhắm nghiền mắt cố chịu đựng những cơn đau.Mặt cô tái nhợt,mồ hôi rịn ra thành giọt.Huy ôm cô vào lòng nhẹ nhàng chấm mồ hôi trên trán cô.Vy dựa vào anh.Cảm giác được che chở yêu thương khiến cho Vy thấy lòng mình thật yên bình.Vy thấy dễ chịu hẳn,cơn đau hạ dần.Huy thì thầm với cô.
_Em đừng sợ!anh sẽ ở cạnh em mãi mãi.Không còn phải uống rượu một mình khi buồn nữa.Không cần phải đến vũ trường một mình để tìm vui nữa.Anh sẽ đi với em!Suốt đoạn đời còn lại anh sẽ đi với em!
_Huy ơi!
Vy mở mắt nhìn khẽ cười,đôi môi nhợt nhạt thoáng ửng sắc hồng.Uyên mang thuốc ra đến cửa phòng thì đứng lại.Uyên nhìn Huy và Vy bên nhau,mỉm cười một mình.
Họ hạnh phúc
Rạch Giá,1996-2002