Tra Gặp Đối Thủ

Chương 44: Thẳng thắn

“Sở Phong, tiệc rượu kết thúc rồi.” Đồng nghiệp Tiểu Trương đẩy một cái vào vai tên say khướt nằm gục trên bàn, “Anh có muốn ngồi xe em về — —“ Lời của cậu đột nhiên hơi ngừng lại, kinh ngạc nhìn người xuất hiện trước mắt, “Ninh tổng, ngài còn chưa đi sao?”

Ninh Viễn Chi gật gật đầu, liếc mắt nhìn cái tay đang khoát lên vai Sở Phong kia, cười nói, “Để tôi đưa Sở quản lý về, đúng lúc cũng muốn nói chuyện với anh ấy vài câu. Cậu đưa cho tôi địa chỉ nhà của anh ấy là được rồi.”

“Vậy thì làm phiền ngài quá…” Đồng nghiệp do dự một hồi, nhưng cuối cùng vẫn đưa địa chỉ nhà Sở Phong cho hắn.

“Không sao đâu, cậu cứ yên tâm mà về đi, Sở quản lý cứ giao cho tôi là được rồi.”

“Ninh tổng, vậy thì cám ơn ngài! Tôi đi trước đây.” Không nghĩ tới Ninh tổng không chỉ có tướng mạo xuất chúng, tuổi trẻ tài cao, một chút cũng không có vẻ tự cao tự đại của phó tổng, hảo cảm của tiểu Trương đối với hắn không khỏi cao lên.

Ninh Viễn Chi ‘ừ’ một tiếng, khoát tay anh lên. Nhìn khách trong phòng đang dần thưa thớt, lúc này Ninh Viễn Chi mới cúi người xuống, nắm nhẹ nhàng vai của Sở Phong, vỗ vỗ mặt của anh.

“Sở Phong, tỉnh lại, chúng ta phải về.”

“Ừm…” Sở Phong ngẩng mặt lên, đôi mắt hiện ra tơ máu mê man nhìn người trước mặt, chau mày, “Ninh tổng…”


“Còn không say đến nỗi không nhận ra người.” Ninh Viễn Chi trừng mắt nhìn, bất đắc dĩ đỡ anh dậy, khiến trọng lượng nửa người anh đều dựa vào người mình, “Đi thôi, tôi đưa anh về nhà.”

“Không, không cần. Tôi sẽ tự mình đi về.” Mấy ngày liên tục thức đêm để có thể làm kịp đề án, thêm vào đó là trong buổi tiệc rượu này uống hơi nhiều, nên đầu của Sở Phong đau muốn nổ tung luôn rồi, trong dạ dày cũng như lửa đốt, rất không thoải mái, may mắn nhận thức vẫn còn tỉnh táo. Anh không hiểu vì sao Ninh Viễn Chi lại đột nhiên tốt bụng quá mức mà đưa anh về nhà, hắn không phải là không biết mình sao?

“Anh như vậy sao tôi yên tâm cho được, vẫn là tôi nên đưa anh về thì hơn.” Ninh Viễn Chi hình như thở dài, không để ý tới giãy dụa hơi yếu của Sở Phong, trực tiếp nửa dìu nửa ôm mà đưa anh tới xe của mình.

Sở Phong hình như là bị hắn ôm ngang mà nhét vào trong chỗ kế bên chỗ tài xế, cũng coi như là làm khó thân hình gầy gò của Ninh Viễn Chi rồi. Đầu của anh khi đặt vào trong ghế da, nhìn Ninh Viễn Chi chu đáo mà thắt dây an toàn cho anh, trong lúc đó có ảo giác như đang ở trong game làm cho anh hoảng hốt. Mặt Ninh Viễn Chi hình như chồng lên mặt của Minh Uyên, đều ôn nhu săn sóc, đều là vẻ mặt nghiêm túc đó…

“Đang nhìn gì thế?” Cảm nhận được cái nhìn của Sở Phong, Ninh Viễn Chi ngẩng mặt lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh.

Không gian trong xe rất nhỏ, bầu không khí ám muội này đến không đúng lúc chút nào. Sở Phong quay mặt đi, né tránh ánh mắt của Ninh Viễn Chi, “Không có gì, chẳng qua là cảm thấy Ninh tổng rất giống với một người mà tôi từng quen thôi.”

“Vậy à.” Ninh Viễn Chi khẽ mỉm cười một cái, cũng thắt dây an toàn cho mình, khởi động xe, “Tôi rất vinh hạnh.”

Sở Phong cong khóe miệng cười khổ, đè xuống cảm giác dạ dày đang đau ầm ĩ, tựa lưng vào ghế ngồi không nói tiếp nữa. Ninh Viễn Chi vốn muốn nói thêm mấy câu, nhìn thấy anh nhắm nửa con mắt, vẻ mặt dáng dấp mệt mỏi, liền bỏ đi ý nghĩ này.

**


“Sở Phong, tôi có thể vào nhà anh ngồi một chút không?” Sau khi đưa nam nhân tới trước cửa nhà, Ninh Viễn Chi đột nhiên mở miệng, giọng điệu vô cùng thành khẩn.

Không biết từ lúc nào Ninh Viễn Chi đã gọi thẳng tên anh. Sở Phong nhìn cặp mắt đẹp đẽ mà thâm túy kia, không biết là suy nghĩ như thế nào, mà lại điên rồ gật gật đầu. Dù sao thì anh cũng là một người đàn ông cao lớn thô kệch, không tài lại chẳng có sắc, cũng không cần phải lo lắng gì.

Ninh Viễn Chi khẽ cười, đi vào cửa lớn nhà anh. Sở Phong sau khi nói câu “Ninh tổng cứ tự nhiên” xong là không còn giữ được hình tượng gì cả mà xiên xẹo đi tới ghế sa lon, mệt mỏi mà nhắm hai mắt lại.

“Có phải dạ dày không thoải mái không? Uống chút sữa bò đi.” Ninh Viễn Chi cầm ly sữa bò nóng đi tới, đặt lên khay trà.

“Cám ơn Ninh tổng.” Sở Phong ôm gối ngồi dậy, đột nhiên có chút hối hận khi cho Ninh Viễn Chi vào nhà. Anh cùng hắn bất quá chỉ mới quen trong ngày hôm nay thôi mà, sao mà mỗi động tác giơ tay nhấc chân của Ninh Viễn Chi lại quen thuộc đến như vậy?

“Đừng gọi tôi là Ninh tổng nữa, gọi Viễn Chi là được rồi.” Ninh Viễn Chi ngồi xuống ở một chiếc ghế sa lon bên cạnh.

Sở Phong lúng túng cười cười, hai ba hớp đã uống sạch sữa bò ấm áp, đem ly trả về chỗ cũ, đồng thời nâng mắt lên, giả bộ vô tình nhìn thấy đồng hồ trên tường, “Đã trễ như vậy rồi sao, Ninh tổng vẫn nên về sớm một chút. Ngày mai còn phải làm việc nữa mà.”

Ninh Viễn Chi cũng không nói gì, chỉ theo dõi một vòng vết sữa còn dính nơi khóe miệng của anh, trong mắt hiện lên tia cười. Sở Phong nhìn anh trong lòng sợ hãi, ngoài miệng vẫn là âm thanh cứng rắn, nói, “Anh anh cười cái gì?”

“Khóe miệng anh có sữa bò kìa.” Ninh Viễn Chi rút ra một cái khăn giấy, dịch về phía Sở Phong một chút, sau đó giơ tay lên, cực kỳ tự nhiên mà lau sạch chút sữa bò bên khóe miệng của anh.

“Anh, anh…” Sở Phong trợn to mắt, bị hắn làm ra cái hành động này, anh trợn mắt ngoác mồm. Chờ sau khi phản ứng lại, mông anh như bị bỏng mà nhảy lên khỏi ghế sa lông, đề phòng cảnh giác nhìn chằm chằm Ninh Viễn Chi, ngoài cười nhưng trong không cười, nói, “Ninh tổng, chuyện cười này chơi không vui đâu, anh vẫn nên về nhà sớm thì hơn.”


Nói xong đi tới chỗ cửa, bộ dáng là tư thế tiễn khách.

Ninh Viễn Chi không tiếng động thở dài, đi tới trước mặt Sở Phong, nhẹ giọng nói, “Anh còn tưởng là em có thể nhìn ra rồi chứ.”

“Nhìn ra cái gì?” Người này nói cái gì mà anh không thể hiểu nổi, Sở Phong chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày đau, mở cửa để cho Ninh Viễn Chi vào nhà chính là một sai lầm.

Mi mắt nhỏ dài của Ninh Viễn Chi chớp chớp, đột nhiên đi tới trước một bước, ở lúc Sở Phong không kịp đề phòng mà nhắm ngay miệng anh, hai tay nâng gò má của anh lên, chậm rãi hôn lên môi anh.

DM! Cả người Sở Phong đều bối rối, nhìn khuôn mặt phóng to của Ninh Viễn Chi trước mặt anh, nhìn càng gần thì ngũ quan càng không có gì để mà xoi mói, đến nửa ngày mới phản ứng lại được, vẻ mặt lập tức thay đổi đẩy hắn ra, “CMN anh bị điên à!”

“Sở Phong!” Ninh Viễn Chi nắm lấy tay anh, ánh mắt trong suốt sáng ngời, không một chút che giấu, “Thật ra, anh đều nhớ mọi chuyện.”

Nhớ cái gì — — Đồng tử Sở Phong đột nhiên co rụt lại, ngây ngốc mà nhìn Ninh Viễn Chi, “Anh nói là — —“

“Tất cả những chuyện xảy ra ở ba thế giới kia, anh đều nhớ hết.” Ánh mắt Ninh Viễn Chi nóng rực nhìn chăm chú vào Sở Phong, “Hơn nữa, anh còn là một trong những người tạo ra cái trò chơi này.”

Thì ra cái gì hắn cũng nhớ! Sở Phong nhất thời hiểu ra cái động tác cổ quái hồi nảy của Ninh Viễn Chi, vừa nghĩ tới mọi chuyện lúc chiều đều bị hắn đùa giỡn cho xoay vòng vòng, Sở Phong liền muốn đánh một cái.

“Vậy buổi chiều anh làm bộ không quen tôi là có ý gì hả? Đùa tôi như vậy vui lắm sao?” Sở Phong hất tay hắn ra.


“Anh không phải muốn đùa giỡn em, chỉ là, anh cũng không dám chắc, là em có nhớ anh không.” Từ trước đến nay Ninh Viễn Chi rất bình tĩnh tự tin, vẻ mặt hiếm khi xuất hiện một vết nứt, hắn rũ mắt xuống, che đi cô đơn trong mắt, “Dù sao, thì trò chơi cùng với hiện thức rất khác nhau mà.”

Sở Phong nhìn vẻ mặt mất mát của hắn, vốn lửa giận trong ngực đang tăng cao thì như bị một thùng nước lạnh dội xuống, tâm tình nhất thời không biết như thế nào cho phải.

Nhìn Sở Phong không nói lời nào, Ninh Viễn Chi cho rằng anh còn tức giận, không nhịn được mà kéo ống tay anh lấy lòng, đôi mắt xinh đẹp chớp một cái nói, “Anh cũng bị bức ép tham gia trò chơi, bọn họ thiếu nhân vật NPC, mà ngoại hình của anh vừa lúc thích hợp, nên liền bị bọn họ mạnh mẽ kéo vào.” Nghĩ tới bản thân đã bị dùng cực hình cưỡng bức dụ dỗ như thế nào để bị kéo vào làm nhân vật NPC, Ninh Viễn Chi liền hận đến nghiến răng, nhưng mà cũng đồng thời có mấy phần vui mừng, nếu như không vì cái trò chơi này, hắn còn chưa quen được Sở Phong đâu.

“Vậy mỗi thế giới anh đều có ký ức độc lập hết sao?” Sở Phong bối rối rất lâu mới hỏi ra một câu này.

Ninh Viễn Chi gật gật đầu, “Mỗi NPC đều có ký ức độc lập.”

Quả nhiên là vậy… Không nghĩ tới người thiết kế trò chơi VR vua hố này lại chính là NX, Sở Phong lườm một cái, cùng lúc đó trong lòng lại có cảm giác thả lỏng khó giải thích được. Dù không muốn thừa nhận, nhưng lúc nghe Ninh Viễn Chi nói hắn có ký ức của trò chơi, trong lòng anh lại hiện lên sự vui sướng rất lớn nhưng lại bị hắn lừa dối làm cho tức giận.

“Sở Phong, xin lỗi.” Ninh Viễn Chi nắm chặt tay anh, vẻ mặt chân thành, “Em có thể tha thứ cho anh không?”

Nói những lời buồn nôn như vậy để làm gì. Đại khái là do di chứng còn sót lại của trò chơi, bộ dáng Ninh Viễn Chi dịu dàng thế này làm cho Sở Phong không được tự nhiên chút nào, chỉ sợ sơ ý một chút là sẽ bị cưỡng chế rời khỏi trò chơi một lần nữa. Anh ho khan hai tiếng, không dễ chịu nói, “Tha thứ cái gì chứ, dù sao cũng không giận anh. Trước tiên, anh vẫn nên về nhà trước đi.”

Ninh Viễn Chi ‘a’ một tiếng, vẻ mặt có chút ủ rũ. Không biết nghĩ tới cái gì, con mắt hắn liền sáng lên, vẻ mặt ước ao mà nhanh chóng nhìn vể phía nam nhân trước mặt.

“Anh hỏi em một câu cuối.”


Sở Phong sững sờ, “Nói.”

“Chúng ta có thể thử qua lại với nhau không?”