Tra Gặp Đối Thủ

Chương 42: Trở về hiện thực

Sở Phong bị một trận chuông báo thức reo chói tai đánh thức.

Mí mắt mỏng manh chuyển động vài lần, mi mắt màu đen chậm rãi kéo lên, trước mắt xuất hiện trần nhà trắng như tuyết, đèn tường hình tròn, cùng với tủ quần áo màu xám đậm trong góc… Đây là…

Sở Phong trong nháy mắt hoàn toàn tỉnh hẳn, anh đột nhiên ngồi dậy, ngắm nhìn dụng cụ trang trí xung quanh phòng. Đây chính là nơi mà anh ở trong ba năm nay, đèn bàn ở đầu giường là do tháng trước là chính tay anh mua ở chợ.

Anh thực sự quay về hiện thực rồi!

Tắt đi đồng hồ báo thức không ngừng reo của điện thoại, Sở Phong ngồi trên giường, sắc mặt có chút mờ mịt. Hình như anh đã mơ một giấc mơ rất dài, chân thực tới mức không dám tin, trong mơ anh trải nghiệm ba thế giới thoải mái phập phồng, giờ thì đã tỉnh dậy, mà anh vẫn còn đắm chìm thế giới trong mơ ấy, hoàn toàn không biết hôm nay là hôm nào.

Sở Phong ngồi ở trên giường rất lâu, anh hình như nhớ tới cái gì đó, để chân trần mà xuống giường, đi tới phòng rửa tay hất nước lạnh vào mặt. Nhìn vẻ mặt có chút xa lạ trong gương của mình, anh ngơ ngác, sau đó lại cảm thấy có chút buồn cười.

Lâm Đông nói đúng, dù sao cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, tất cả đều là giả, việc mình phải lòng người trong game, thực sự là ấu trĩ đến buồn cười mà. Dù nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Sở Phong vẫn không cách nào ức chế được cái cảm giác mất mát xa lạ trong ngực mình được, giống như trong lòng bị thủng đi một lỗ rất to, gió lạnh ùa ùa vào, làm cho toàn thân anh đều đau đớn.


Chỉ cần qua hai ngày nữa là sẽ tốt thôi. Sở Phong tự an ủi mình, cầm lấy kem đánh răng xịt vào trên bàn chải đánh răng. Sau đó anh vẫn như mấy buổi sáng bình thường trước kia, đi xuống lầu, tới cửa hàng tiện lợi để ăn bữa sáng, đi tới khu bãi đậu xe nhỏ để lấy xe. Trên đường lái tới công ty, tin nhắn vang lên không ngừng. Sở Phong liếc nhìn mấy cái, lông mày anh tuấn liền nhăn lại.

Trước đây anh có quen một sinh viên đại học, lớn lên rất trắng nõn, mà sau khi bị anh đá thì lại quyến luyến không quên anh, mỗi ngày đều nhắn một chút tin hỏi han ân cần, giọng nói cũng rất khép nép, vâng vâng dạ dạ. Trước giờ Sở Phong chưa từng phản ứng lại, bây giờ lại cảm thấy rất phiền, trực tiếp kéo người này vào danh sách đen, loại bỏ.

**

Đến công ty, vừa ngồi vào văn phòng, điện thoại liền vang lên. Sở Phong nhìn dãy số hiện lên ở phía trên, nhíu mày càng sâu hơn.

“Chuyện gì?” Anh tức giận mà nhận điện thoại.

“Tiểu Phong a, tối hôm qua gọi điện cho con, sao con lại không bắt máy vậy, hại ba còn tưởng là con xảy ra chuyện gì rồi chứ…” Giọng nói nam nhân trung niên ở đầu kia mang theo chút cẩn thận muốn lấy lòng.


“Có chuyện thì nói mau!” Sở Phong hạ giọng xuống, né tránh ánh mắt đồng nghiệp, đi tới phòng trà.

“Là thế này, gần đây vấn đề kinh tế của ba có chút khó khăn. Con cũng biết mà, việc làm ăn của cửa hàng sửa xe càng ngày càng tệ, thêm vào đó còn phải trả tiền thuê phòng, nhân viên tạm thời cũng — —“

“Không phải tháng trước tôi có cho ông năm ngàn rồi sao?” Sở Phong nhíu mày, giọng nói sắc bén, “Việc làm ăn ở cửa hàng không tốt, chuyện này tôi cũng đã điều tra rõ, tuy không thể thu lại nhiều lợi nhuận lắm, nhưng mà muốn ấm no thì không thành vấn đề. Ông có phải là tiêu tiền trên người phụ nữ rồi không?”

“Trời ơi, trời ơi, sao có chuyện như vậy được a… Mấy tháng này ba đều làm việc đàng hoàng tại cửa hàng mà.” Sở Quốc Huy vội vã phủ nhận, “Không tin con đi hỏi bọn tiểu Trương đí, bọn họ có thể làm chứng.”

Tôi tin ông thì có ma á! Sở Phong đèn nén sự tức giận đang tăng vọt trong lòng, cố gắng ôn hòa nhã nhặn nói, “Ba, tôi nói thêm một lần cuối cùng, ông thiếu tiền dùng, tôi sẽ cho ông. Nhưng tiền của tôi không phải là cho ông dùng đi bao dưỡng mấy cái thứ phụ nữ vớ va vớ vẩn. Ông tự suy nghĩ một chút đi, đã nhiều năm như vậy rồi, ông có xứng với mẹ của tôi không!”

Sở Quốc Huy nghe nói như thế, sắc mặt nhất thời liền thay đổi, “Tiểu Phong, sao con lại nói như vậy, ảnh của mẹ con ba luôn đặt nó ở tủ đầu giường, một ngày cũng không dám quên… Con xem con đi, có tiền liền quên đi người đã sinh ra nuôi nấng con, con có phải là ngại ba không có tri thức, sợ ba làm mất mặt con trong thành phố không — —“


“Tiền của tôi đều là tiền mồ hôi nước mắt.” Sở Phong thô lỗ đánh gãy lời gã, anh ấn ấn mi tâm, vẻ mặt ẩn nhẫn, “Chờ ông thực sự thiếu tiền thì đến tìm tôi. Tôi còn việc phải làm, cúp máy đây.”

Không chờ đầu bên kia phản ứng lại, Sở Phong liền quyết định thật nhanh tắt điện thoại. Cả người anh đầy hàn khí mà về lại văn phòng, có hai thực tập sinh mới tới ngồi ở bàn sát vách, nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu nhìn anh.

“Đưa cái này tới lầu 12 đóng dấu đi.” Anh cầm hai phần văn kiện đưa tới, gõ gõ bàn của một cô gái trẻ. Thực tập sinh vội vàng đứng lên, như là tiếp được thánh chỉ mà câng văn kiện chạy một mạch ra khỏi văn phòng.

Sở Phong có chút hối hận, bản thân không nên mang theo tâm tình riêng tư tới phòng làm việc. Anh cũng không có ý định dọa bạn nhỏ này đâu. Chỉ là khi nào dính tới chuyện của Sở Quốc Huy, anh lại rất khó mà bình tĩnh giải quyết mọi việc. Từ lúc anh có ký ức tới nay, thân thể mẹ anh luôn không tốt, vào ngày mùng 2 năm ấy đã qua đời vì bệnh. Sở Quốc Huy không có tái hôn, nhưng mà cứ cách một đoạn thời gian lại mang phụ nữ về nhà. Bề ngoài của gã không tệ, mày rậm mắt sâu, thân hình cao to, rất được phụ nữ yêu thích.

Có lần Sở Phong từ trường học đi về nhà, đúng lúc gặp phải cảnh Sở Quốc Huy làm chuyện kia với người phụ nữ xa lạ trong phòng ngủ. Sở Phong tức giận đến mức thẳng tay cởi giày của mình ra đập vào trán Sở Quốc Huy, hai người cãi lớn một trận. Sau đó thì Sở Quốc Huy cũng thu liễm lại một chút,cũng chỉ là từ mặt đất dời xuống đất mà thôi, tính cách phong lưu ấy vẫn không đổi, chỉ kiếm được có một chút tiền lương mỏng manh ở trong nước, trừ nộp tiền đóng học phí cho Sở Phong ra, thì hầu như toàn bộ số tiền còn lại đều dành để nuôi phụ nữ ở bên ngoài. Sau này Sở Phong cũng lười quản gã, anh chỉ muốn sớm ngày tốt nghiệp trung học, đi tới nơi khác để học đại học, trốn khỏi cái nhà làm cho anh hít thở không thông này.

Thuận lợi tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng, cũng bình tĩnh tiếp nhận xu hướng tình dục của bản thân, liền nhận một công việc có tiền lương hậu đãi trong một xí nghiệp không tệ lắm, cuộc đời Sở Phong chấm dứt ở đây thì cũng coi như là trôi chảy — — Nếu như Sở Quốc Huy không tới thành phố S tìm anh. Năm thứ 4 ở công ty, bởi vì có thành tích đáng mừng, nên tiền lương cũng theo thế mà liên tục tăng lên. Mà năm đó Sở Quốc Huy kéo theo toàn bộ tài sản tới thành phố S, trước đó gã chờ cho nước giảm biên chế, nhưng không muốn tiếp tục chờ nữa, đến thành phố S nương nhờ anh.

Sở Phong tuy rằng không bình tĩnh lắm, nhưng vẫn đầu tư tiền để gã mở một cửa hàng sửa xe, sắp xếp nhà ở cho gã, mua xe cho gã, tiền trợ cấp mỗi tháng cũng chưa từng không gửi. Sở Quốc Huy lúc mới đầu thì quả thực rất thành thật, đoạn thời gian đó quan hệ cha con cũng không tệ lắm. Nhưng mà Sở Phong không ngờ tới là, Sở Quốc Huy vẫn luôn len lút cầm tiền này đi nuôi người phụ nữ khác bên ngoài, hơn nữa còn chưa ngừng nuôi. Lúc anh phát hiện thì sắp hối hận đến chết, chỉ hận không thể đoạn tuyệt quan hệ với Sở Quốc Huy. Mà Sở Quốc Huy tự biết mình đuối lý, đã nhiều lần thề rằng sẽ không tái phạm, nhưng tật xấu của nam nhân nào có dễ dàng thay đổi như vậy, bị Sở Phong dập tắt một lần, không lâu sau gì tâm tư không đàng hoàng này cũng sẽ bốc cháy lên một lần nữa…


Xoa xoa cái trán căng đau, Sở Phong buồn rầu thở dài. Anh cầm theo ly khắc hình con ngựa, chuẩn bị đứng lên đi tới pha cà phê, điện thoại trên bàn bỗng vang lên.

“Sao?” Là số của cấp trên, cho nên lúc nhận điện thoại thì giọng nói của Sở Phong cũng khá ôn hòa.

Đầu kia không biết nói chuyện gì, lông mày Sở Phong nhíu chặt thoảng buông lỏng ra, trong mắt hiện lên tia mừng rỡ, “Anh nói là NX có ý muốn hợp tác với chúng ta?”

NX mấy năm nay ở trong nước có danh tiếng rất cao, là một công ty khoa học kỹ thuật network, nghe nói là lúc đầu là do hai học sinh du học bình thường trở về rồi hợp tác sáng lập, NX dựa vào kỹ thuật thông tin trên internet mà tạo thành, sau đó tới các phương tiện như diễn đàn xã hội, game online đều có được những thành tích không tầm thường. Chỉ mới thành lập có 5 năm, một đường đi này liền hát vang tiến mạnh, hợp tác với họ cũng đều là những network cao cấp khác, có tin đồn rằng sang năm NX còn có thể sẽ ‘treo biển hành nghề’ ra cả thị trường. Hai lần trước, lúc công ty muốn nói chuyện hợp tác đều như đụng trúng vào cái đinh, không nghĩ tới lần này lại thuận lợi như vậy.

“Muốn tôi đi đàm luận với bọn họ? Hình như không thích hợp lắm.”

Sở Phong ở ngành nghiên cứu, tuy rằng chỉ là một chủ quản hạng mục nho nhỏ, nhưng mà muốn đi nói chuyện hợp tác với ông chủ của NX, thì hình như có chút không đủ tư cách.

“Anh nói, bọn họ chỉ định tôi đi sao?” Sở Phong nghi hoặc mà nhíu chặt lông mày lại.