Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 54: Lạnh lẽo

“Diệp Lăng.”

“Hả?”

Lái xe, tập trung nhìn xe cộ trên đường, bình thường sẽ không phân tâm đi chú ý cái khác. Nhưng mà bên cạnh có người, Diệp Lăng vẫn là không hoàn toàn tập trung được, mắt của hắn một nửa là dành cho người ngồi bên cạnh, một nửa dành cho phố xá ngoài cửa kính.

Chỉ cần cậu kêu lên một tiếng, hắn liền xoay đầu, mang theo ánh mắt nghi hoặc, nhàn nhạt quan tâm.

“Không có gì, trực tiếp đi gửi bưu kiện luôn sao?”

Diệp Lăng như vậy khiến cho Trang Húc Nhiên cảm thấy an tâm, hắn ở đây, biết cậu cần hắn, tùy thời tùy chỗ đều chuẩn bị cho cậu toàn bộ chú ý.

“Ừm.” Diệp Lăng nhớ lại: “Đúng rồi, lần trước em gửi chỗ nào, vừa nhanh lại an toàn, chúng ta qua đó.”

Trang Húc Nhiên nói: “Gửi ở bưu điện XX, gần đây có một chỗ.”

“Ừ.” Diệp Lăng lái thẳng qua.

Hai người đậu xe trước cửa bưu điện, mang những đồ cần chuyển xuống dưới xe, giao cho anh trai bưu điện gói lại.

Rất nhiều, đầy cả hai gói lớn, so với lần trước cũng không ít hơn bao nhiêu.

Vẫn vậy, có quần áo, có có vật phẩm hữu dụng.

Đều là do người nào đó phát điên, đặc biệt đi chọn mua mấy đồ dùng sinh hoạt. Ví dụ như sữa tắm, bột giặt, thuốc mỡ các loại.

“Vì cái gì, những thứ này đều có bán ở siêu thị, anh cảm thấy không cần thiết mua ở đây.” Diệp Lăng nói.

Hơn nữa chuyển phát còn phải mất tiền, quá số cân quy định còn phải thêm tiền, phí bưu điện cũng thật là lớn. Cái này so với tiền để mua thức ăn, có thể cho hai người đủ dùng trong hai ngày.

“Tiện tay.” Trang Húc Nhiên nói.

Câu trả lời này, lại khiến cho Diệp Lăng nhìn cậu giống như là đang nhìn người ngoài hành tinh, hoàn toàn không thể hiểu được, thật sự.

“Anh đừng có so đo như vậy, cũng không phiền.” Nghĩ đến có khả năng Diệp Lăng đau lòng vì phí vận chuyển, Trang Húc Nhiên khoanh tay giáo dục hắn: “Diệp Lăng, chỗ cần tiêu tiền thì phải tiêu, bằng không thì kiếm tiền làm gì?” Lại giải thích cặn kẽ: “Em kiếm được nhiều tiền như vậy, còn không phải để cho cuộc sống của chúng ta dư dả một chút. Nếu như anh cái này cũng bớt, cái kia cũng bớt, tiền em kiếm được còn có tác dụng gì?”

(Nguyên văn 语重心长 ngữ trọng tâm trường.)

Diệp Lăng không nói lời nào.

“Như vậy còn không bằng không đi làm.” Trang Húc Nhiên là một bộ dạng còn rất nhiều điều muốn nói.

Diệp Lăng liền há mồm nói: “Em thắng, đừng nói nữa.”

Kỳ thật mình chẳng có ý kiến gì, chẳng qua là có chút nghi hoặc mà thôi, Trang Húc Nhiên liền thao thao bất tuyệt thậm chí còn lên án giáo dục, rốt cuộc là đang tính toán cái gì…

“A.”

Không phải là tính toán, nghe nói người chột dạ sẽ đặt biệt thích nói tào lao, thích chuyển đi trọng điểm của câu chuyện, che giấu sự thật.

Thời điểm mua mấy đồ dùng sinh hoạt cho người nhà Diệp Lăng, Trang Húc Nhiên lòng ngứa ngáy mà nghĩ, để cho tôi mua đồ chiếm cứ nhà bọn họ, để cho đồ dùng của bọn họ đều là của tôi…

Âm thầm hí hửng.

Loại thầm hí hửng này Diệp Lăng không hiểu, có đôi khi suy nghĩ của hai người khác nhau một trời một vực, không có cái nào giao nhau.

A, nhưng nếu như nói thẳng ra, Diệp Lăng cũng sẽ không tức giận hoặc là không thoải mái, hẳn là hắn sẽ đau lòng.

Làm sao hắn lại ngốc như vậy…


Sau khi gửi đồ xong, Diệp Lăng ngay tại chỗ này gọi về nhà, cùng người nhà nói chuyện rất lâu.

Trang Húc Nhiên đứng bên cạnh hắn, cậu cho là mình có thể chịu được thỉnh thoảng Diệp Lăng bị những người khác chiếm mất tâm tư, chỉ cần im lặng ở bên cạnh người ta là được rồi.

Nhưng mà chưa tới ba phút, không được Diệp Lăng để ý, Trang Húc Nhiên không chịu được cảm giác xa cách, cậu kéo tay Diệp Lăng, lôi Diệp Lăng đang nói chuyện đến tiệm cơm nhỏ bên cạnh.

“Giữa trưa không về nhà ăn, anh muốn ăn cái gì?”

Diệp Lăng đang nghe điện thoại, không thể không ngừng lại để nói với cậu: “Em quyết định.” Sau đó tiếp tục nghe.

“Cái này thì thế nào? Anh thích ăn chua a.” Trang Húc Nhiên mở menu, chuyển tới trước mặt Diệp Lăng, chỉ vào phần có món chua.

“Cũng được.” Diệp Lăng nói hai câu, lần nữa che lại điện thoại rồi trả lời vấn đề của Trang Húc Nhiên, thuận tiện hướng cậu gật đầu.

Cái loại chuyên chú đưa mắt nhìn cũng không tệ lắm, Trang Húc Nhiên tự nhìn không tới hai phút, nói tiếp: “Anh uống gì, gọi hai cái này có được hay không?”

Diệp Lăng nhìn qua, bắt lấy tay Trang Húc Nhiên, lắc đầu, nói cậu chờ hắn một chút rồi hãy gọi, cái này không được.

Nhìn thấy Diệp Lăng lập tức lắc đầu, Trang Húc Nhiên liền cong lên khóe miệng mỉm cười đắc ý, không tiếp tục quấy rối, cũng không còn mở miệng quấy rầy.

An tĩnh nghe Diệp Lăng gọi điện, tiếp tục nói đến hơn năm phút, mới tạm biệt.

Câu đầu tiên sau khi Diệp Lăng cúp điện thoại là: “Em không thể uống cái này, uống loại nào ấm một chút.”

“Bây giờ khí trời đang lạnh.”

“Em nhìn xem, trong ly đều là đá, cái này uống không ngon cũng coi như được đi, nhưng mà không tốt với cơ thể.” Diệp Lăng lật qua trang khác, gọi hai ly nước ấm: “Gọi hai ly khác nhau, xem thử loại nào dễ uống hơn.”

Trang Húc Nhiên nói: “Sau đó dễ uống cho em, khó uống cho anh.”

“Ừ, được.” Đã biết rõ đối phương chính là bá đạo như vậy, Diệp Lăng chấp nhận không cần tốn chút sức nào, những cái này chỉ là chuyện vụn vặt, hắn nguyện ý nhường.

Những chuyện nho nhỏ này, chúng thường chiếm hơn phân nửa trong sinh hoạt thường ngày, là gia vị chính trong cuộc sống.

Trang Húc Nhiên chống cằm, vui sướng mà híp mắt suy nghĩ, bản thân rốt cuộc nên thỏa mãn, hay là không thỏa mãn đây?

Có lẽ ngay cả bản thân Diệp Lăng cũng không biết, rất nhiều thứ, tự mình cho, cũng là thứ người khác cần.

Chúng có thể là một ánh mắt, cũng có thể là một hành động, thậm chí là một lời nói.

Có người nói trời tháng tư là khoảng thời gian đẹp nhất, bỏ qua từng cơn mưa nhỏ ngẫu nhiên buông xuống, Diệp Lăng thừa nhận quả thật rất tốt. Đặc biệt là thời tiết trong tuần này rất tốt, buổi tối đứng ở ban công hứng gió, ngẩng đầu có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.

“Nếu như mỗi người đều là một ngôi sao, em thấy anh phải là mặt trăng.” Trang Húc Nhiên chống hai tay xuống lan can, gió đêm lướt quá mái tóc đen xõa tung vừa mới được sấy khô của cậu.

Là Diệp Lăng sấy cho đấy, từ khi được hầu hạ vài lần, về sau Trang Húc Nhiên cũng không thích tự mình sấy tóc nữa.

Cậu cảm nhận ngón tay ấm áp của Diệp Lăng, xẹt qua từng chân tóc.

Mỗi khi ấy, da đầu tự nhiên run lên, toàn thân nổi da gà, nặng thì phía dưới sung huyết, cứng đến không chịu được. Quả nhiên bộ não cùng cậu nhỏ là có liên quan, nếu không cũng sẽ không có t*ng trùng thượng não a.

“Đúng không?”

Hắn không đưa ra câu trả lời, Trang Húc Nhiên liền đạp đạp đùi hắn, nói chuyện đi khúc gỗ.

“Ừm…” Diệp Lăng bị đá một cái nên khẽ động, gật đầu.

“Vậy anh nói, em là ngôi sao nào?”

“…” Lại khiến cho Diệp Lăng đếm đếm đầu ngón tay tính toán tính toán, đây là vấn đề não tàn thứ bao nhiêu rồi, sau đó cố gắng suy nghĩ, đáp án tiêu chuẩn nhất hẳn là…

“Hả?” Khóe miệng Trang Húc Nhiên vểnh lên, đuôi mắt liếc xéo, có chút ý tứ cảnh cáo không cho phép qua loa.

“A, hình như thuốc nấu xong rồi, anh đi xem.” Diệp Lăng nghiêm mặt, lui về trong phòng.

“Này!” Trang Húc Nhiên quay đầu lại gọi hắn, chỉ thấy nhanh như chớp đã không còn bóng dáng, biến mất sau lớp cửa thủy tinh.

Rõ ràng là đã làm nền cho hắn tốt rồi, lời tâm tình khó nói như vậy sao? Con mọt sách! Đồ đầu gỗ!

Sau khi được ân cần hỏi thăm, Diệp Lăng nhô đầu ra, mặt ngơ ngác cười ngu một cái: “Hồ Tú Quyên gọi điện thoại cho anh, nói đêm này mời chúng ta đi ăn khuya.”

Nhất thời Trang Húc Nhiên không nhớ ra, Hồ Tú Quyên là ai?

“Cô ấy mới nhận lương, ban đầu định là sáng mai mới mời, nhưng mà mấy người trong xưởng bảo là ngày mai muốn tăng ca.” Diệp Lăng cho rằng Trang Húc Nhiên không thích buổi tối ra ngoài, vì vậy nói đỡ cho Hồ Tú Quyên: “Làm ở xưởng thật vất vả nha, chủ nhật còn phải tăng ca.”

Hồ Tú Quyên làm không phải là ở dây chuyền sản xuất, mà là nhân viên văn phòng, có thể giờ làm việc của cô so với công nhân bình thường thì ít hơn nhiều. Đôi khi ông chủ nói muốn tăng ca, phải ở lại tăng ca, đó là chuyện không có cách nào khác.

“A, thì ra là cô ấy, nhận lương?” Suy nghĩ cả buổi, rốt cuộc Trang Húc Nhiên mới nhớ tới Hồ Tú Quyên là ai, thì ra là đồng hương của Diệp Lăng, cậu nói: “Được thôi, đi thì đi.”


Diệp Lăng cười cười, lại nghiêm túc nói: “Nhưng mà lương của người ta không có bao nhiêu, chúng ta phải có ý tứ một chút, không nên ăn quá đắt.”

Trang Húc Nhiên đã đồng ý, hơi hơi nâng cằm lên nói: “Cái này cũng phải chờ anh nói nữa sao? Em cũng không phải là người không biết chừng mực.”

Mặc dù không trải nghiệm qua cuộc sống sinh hoạt với tiền lương phổ thông bình thường, nhưng mà Trang Húc Nhiên cũng biết tiền lương của bọn họ cũng không nhiều, có khả năng tiền kiếm được trong một tháng còn không bằng mình mua một cái áo.

“Ừ.”

Diệp Lăng không nghĩ tới Trang Húc Nhiên lại dễ dàng đồng ý như vậy, vừa rồi nhận được điện thoại của Hồ Tú Quyên vẫn có chút lo lắng. Hắn sợ Trang Húc Nhiên không nể mặt, bởi vậy không dám trực tiếp đáp ứng Hồ Tú Quyên.

Hiện tại Trang Húc Nhiên đã gật đầu đồng ý, Diệp Lăng gửi tin nhắn báo cho Hồ Tú Quyên một tiếng, thuận tiện cùng cô lựa chọn địa điểm.

“Như thế nào? Đến chỗ nào ăn?”

“Đang lựa….” Diệp Lăng dời mắt khỏi màn hình, ngẩng đầu nhìn Trang Húc Nhiên, sau đó lộ ra nụ cười.

Nhìn ra được trong lòng hắn cao hứng, ngay cả đôi mắt bình thường to tròn cũng bắt đầu híp lại.

Đây là vì cái gì?

Trang Húc Nhiên hỏi hắn: “Cao hứng như vậy?” Còn tưởng rằng là bởi vì Hồ Tú Quyên, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.

“Đúng vậy.” Diệp Lăng nghi hoặc mà chớp chớp mắt, chính mình cao hứng, sắc mặt đối phương lại có chút không rõ ràng, như vậy là sao?

“Quan hệ giữa anh và cô ấy rất tốt đi?” Trang Húc Nhiên cau mày nói, hình như bình thường cũng không thấy Diệp Lăng nói chuyện cùng Hồ Tú Quyên, lịch sử điện thoại cùng tin nhắn gần đây đều không có.

“Bình thường.” Diệp Lăng cũng không biết vì sao cậu lại hỏi như vậy, chỉ biết là cậu hết nhíu lại nhăn mày, liền nói: “Em không thoải mái sao?”

Trang Húc Nhiên nói không phải, mặt đen thui mà tiếp tục hỏi hắn: “Anh cao hứng vì cái gì?”

“A?” Diệp Lăng mơ màng, nhưng mà hắn trả lời vấn đề luôn luôn rất cẩn thận, suy nghĩ một chút mới nói: “Anh cao hứng là vì em, em là người tốt.”

“Hả?” Trang Húc Nhiên cái gì cũng không nghĩ tới, sẽ là đáp án này.

Nhưng mà vì cái gì? Như thế nào bỗng nhiên được coi là người tốt a! Đây là chuyện nên cao hứng hay là nên phiền muộn!

Rất để bụng.

“Anh nghĩ là em sẽ không đồng ý đi, dù sao người bình thường muốn mời em ra ngoài là rất khó.” Diệp Lăng nói, bởi vì mình đã rất quen thuộc với Trang Húc Nhiên, lại không cảm thấy có bao nhiêu khó khăn, nhưng nếu như là người ngoài mà nói, muốn mời được Trang Húc Nhiên không phải đơn giản như vậy.

Điểm này, trong lòng Diệp Lăng nắm chắc, hắn biết rất rõ.

“Thì ra là như vậy…” Trang Húc Nhiên hiếm thấy có lúc nói không ra lời, bởi vì mình đã nghi oan cho Diệp Lăng: “Anh thật sự nghĩ em như vậy?”

Người tốt?

CÒn nhớ rõ không lâu lúc trước, bị rống thằng vào mặt, Cậu bá đạo! Cậu cường thế! Không thích cậu!

…. Hiện tại nhớ tới, hồi ức dường như còn mới đây, khiến cho trái tim run rẩy.

“Đúng vậy.” Diệp Lăng nhếch miệng cười nói cho cậu biết: “Cùng ở chung với em như thế, cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn.” Nói ra những lời sâu trong đáy lòng.

“…” Trang Húc Nhiên đỏ mặt, ánh mắt không được tự nhiên mà bay tới chỗ khác, nhưng mà khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên.

Thật sự kỳ quái…

Vào lúc này ngay cả trái tim cũng nóng lên, cậu kiên trì lâu như vậy, không phải là muốn những lời khẳng định này sao.

“Em xấu hổ?” Trên mặt Diệp Lăng rõ ràng viết đầy kinh ngạc.

“Có khả năng sao?”  Trang Húc Nhiên xoay đầu cười tà mị, nào có vết tích nửa điểm xấu hổ nữa.

Khoa trương như vậy, khiến cho Diệp Lăng nhún vai cười trộm, hắn nói: “Em thật xấu.”

“Em làm  —— anh!” Trang Húc Nhiên bổ nhào qua đánh hắn, ai xấu! Ai xấu! ” Em xấu như vậy anh còn thích? Anh là đồ mù!”

Bị đặt trên ghế salon mà đánh, Diệp Lăng yên lặng nhe răng trợn mắt.

“Đừng có khoa trương như vậy, em còn không dùng sức.”  Trang Húc Nhiên nhẹ nhàng đánh hắn vài cái, sau đó cưỡi trên người Diệp Lăng, cầm lấy điều khiển tivi chọn kênh.

“Buông anh ra, để anh đi rửa trái cây cho em.” Diệp Lăng thương lượng.

Trang Húc Nhiên không để ý hắn, liền nói: “Thuốc nấu xong rồi, để anh đi uống.” Đôi mắt long lanh đáng thương, giống như là cún nhỏ.

“Em xấu hay không xấu?” Người ở phía trên liếc mắt nhìn xuống, khóe miệng là nụ cười lạnh.

Chỉ cần hắn dám nói…


“Xấu nhìn đẹp mắt.” Diệp Lăng há miệng, thật là muốn bị đánh.

“Anh biến luôn đi!” Trang Húc Nhiên giận đến bậc cười, cậu chưa bao giờ nghe thấy từ miệng Diệp Lăng nói ra lời tán dương, về khuôn mặt.

Nhưng mà thật sự không hề thấy khổ sở, không biết vì cái gì mà bản thân không khổ sở, ngược lại là vui vẻ, mừng thầm.

Cuối cùng Diệp Lăng cũng được thả ra, nhanh chóng vào phòng bếp nhìn thuốc của mình.

Sau khi uống xong, ăn mấy kẹo trái cây cùng mứt khô Trang Húc Nhiên mua cho. Kỳ thật Diệp Lăng rất thích ăn mấy món linh tinh này, cho dù là thời điểm nghỉ ngơi bình thường cũng sẽ tìm để ăn.

Trang Húc Nhiên thấy hắn quay lại, miệng nhét một đống, cảm thấy ăn thật ngon miệng.

“Em muốn ăn không?” Vẫn nhìn chằm chằm miệng của mình, Diệp Lăng hoài nghi nhìn sang, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh, ngay ngắn ngồi xuống, xem tivi.

“Không muốn.” Trang Húc Nhiên quay mặt đi, không đếm xỉa tới mà đổi kênh, nhưng lại không để ý tới, cậu cảm thấy nhìn tivi còn không bằng nhìn Diệp Lăng ăn cái gì đó, còn tương đối thú vị hơn.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách, cậu hỏi: “Khi nào thì ra ngoài?”

Diệp Lăng lấy điện thoại ra xem một chút, nói: “Khu phố ẩm thực, 9:30.”

“Khu phố ẩm thực?”

“…”

Mười giờ, tại quán XX, bọn họ đến muộn, bởi vì không tìm được chỗ.

Mặc dù chợ đêm cách không xa, nhưng mà phải tìm một chỗ chưa từng đi qua bao giờ phải dựa vào nhân phẩm cùng vận may.

Thời điểm bọn họ đến, điện thoại rung không ngừng, rốt cuộc hai bên đã gặp mặt.

Diệp Lăng nhìn thấy Hồ Tú Quyên, thở dài một hơi nói: “Thật xấu hổ, để em chờ lâu.” Một mực lạc đường không nói, cũng bởi vì đi sai chỗ mà không ngừng gây lộn với Trang Húc Nhiên, có chút mệt.

“Không có việc gì không có việc gì!” Hồ Tú Quyên cũng thở dài một hơi nói: “Đều là vì em, tìm chỗ vắng vẻ như vậy.”

Bình tĩnh quan sát, chỗ này cũng không tính là vắng vẻ, là nơi tương đối bình dân lại có tên tuổi, chỉ có điều Trang Húc Nhiên chưa từng đi qua, đương nhiên Diệp Lăng cũng không có khả năng tới.

“Chỗ này rất tốt, khung cảnh không tệ, rất náo nhiệt.” Diệp Lăng cười nói, sau đó kéo kéo người bên cạnh, kéo một cái ghế ra cho cậu.

“A, em đã tới đây một lần, đồng nghiệp dẫn tới. Mấy món ăn mùi vị cũng không tệ!” Hồ Tú Quyên cười nói, quay qua chào hỏi Trang Húc Nhiên: “Ngồi a, nhìn xem muốn ăn cái gì?”

Sau khi Diệp Lăng kéo Trang Húc Nhiên ngồi xuống, Hồ Tú Quyên rót trà cho bọn họ.

“Đừng đừng, để bọn anh tự làm, em ăn chút gì đó đi.” Diệp Lăng vội vàng cản lại, nhận lấy đồ uống trong tay Hồ Tú Quyên.

Chỗ này đều là ly giấy dùng một lần, nước trà cũng là loại bình thường nhất.

Diệp Lăng ý tứ mà rót cho Trang Húc Nhiên ly trà, cũng không nghĩ cậu sẽ uống, chỉ cần không làm mất mặt Hồ Tú Quyên là được rồi.

Mà Trang Húc Nhiên không được tự nhiên mà ngồi ở chỗ này, quả thật rất không thích ứng. Cậu cảm thấy chỗ mình đặt mông xuống không được sạch, cái bàn không sạch, thậm chí nước cũng không sạch…

“Không có việc gì, có ai mà chú ý nhiều như vậy.” Diệp Lăng nâng ly trà lên, uống một ngụm, là trà lạnh.

“…” Trang Húc Nhiên trông mong nhìn hắn, uống? Như thế nào?

“Uống một ly?” Diệp Lăng thấy cậu có hứng thú, đưa qua cho cậu.

Nhìn nhìn cái ly Diệp Lăng đã uống qua, Trang Húc Nhiên cố gắng thích ứng, đang chuẩn bị lấy uống…

“A, đúng rồi, em có ly mà.” Diệp Lăng nhớ tới đối diện còn có người, Hồ Tú Quyên đang nhìn a, không được làm như vậy.

“A! Em đi bảo ông chủ làm nhanh một chút, đồ xiên que nha? Em đi nhìn!” Hồ Tú Quyên cũng không khách khí, bla bla một hồi rồi đi ra chọn đồ.

“…” Diệp Lăng sửng sốt một chút, sau đó thở ra, như vậy cũng được.

Đồng thời cái ly trên tay bị người lấy đi, chờ đến khi hắn hồi phục lại tinh thần Trang Húc Nhiên đã hô lên: “Là trà mát?”

(Lương trà: trà lạnh, trà mát, để giải nhiệt.)

“Ừ, bởi vì ăn đồ nướng dễ bị nóng trong người, đúng rồi…” Hắn hơi hiếu kỳ: “Em đã từng nếm qua xiên que nướng lần nào chưa?”

Trang Húc Nhiên nói: “Tất nhiên là em đã từng nếm qua, anh cho rằng em không phải là người sao?” Cậu chọc chọc  má Diệp Lăng nói: “Được rồi, đừng nghĩ quá nhiều nữa, em đã thích ứng rồi.”

Nhanh như vậy?

Đừng trách Diệp Lăng hoài nghi, thật sự  Trang Húc Nhiên không phải là loại người này… Cậu keo kiệt lại so đo, là người hay bắt bẻ.

“Anh lại dùng cái ánh mắt đó nhìn em, đâm anh!” Trang Húc Nhiên dựng ngón tay lên với hắn.


Diệp Lăng vội vàng dời tầm mắt, ánh mắt đoan chính nhìn xuống mặt bàn… cùng với ly trà lạnh trên bàn, nhìn từng lá trà đảo quanh.

“Em chọn xong rồi, ông chủ đang nướng, rất nhanh liền có rồi.” Hồ Tú Quyên đi nhìn một lát, rốt cuộc mới dám quay trở lại.

Cô gái này tính cách mau lẹ lại nhìn mặt mà nói chuyện, từ sau khi cô tiến vào nhà máy, đã hiểu ngay bạn của Diệp Lăng không phải là người bình thường.

Mặc dù đang làm việc trong xưởng, thỉnh thoảng ông chủ lại yêu cầu tăng ca, nhưng khi cô tăng ca đều có trả thêm phí, có tiền ngu sao không nhận.

Bình thường, ngay cả ông chủ đối với cô cũng là khách khách khí khí, những cái khác thì miễn bàn, công việc này làm rất thoải mái, làm đến sảng khoái.

“Ừ, cảm ơn em đã mời bọn anh, rất lâu chưa từng được ăn xiên que nướng rồi.” Diệp Lăng nói.

“Cảm ơn cái gì, em nên cảm ơn các anh mới đúng, anh giúp em nhiều như vậy.” Hồ Tú Quyên nói, trịnh trọng cho Trang Húc Nhiên một lời cảm ơn: “Cảm ơn anh a, công việc hiện tại em làm rất thích, so với khi làm công việc trước kia thì tốt hơn nhiều.”

Trước kia sao, chính là làm trong nhà máy nhỏ, không chính quy. Mấy người chính quy lại xem không vừa mắt cô vừa không có bằng cấp lại không chuyên nghiệp, chỉ có thể làm một công nhân bình thường.

Nhà máy lúc này, dù thế nào so với trước kia càng kiếm được nhiều, nhìn ra năm nay có thể dư dả hơn một chút.

Diệp Lăng nói: “Em quá khách khí rồi, mọi người đều là đồng hương, chăm sóc giúp đỡ nhau là điều nên làm.” Không muốn mọi người cứ cảm ơn tới cảm ơn lui, hắn vội vàng nói sang chuyện khác: “Công việc bây giờ của em làm tốt rồi, đã chuẩn bị làm lâu dài chưa?”

Hồ Tú Quyên nói: “Đó là đương nhiên, công việc này em đã sẵn sàng làm lâu dài.” Nếu không phái lúc trước đãi ngộ không tốt, ai nguyện ý thường xuyên thay đổi công việc.

“Ừ, vậy là được rồi. Nhà máy Trang Húc Nhiên giới thiệu cho em, rất ổn định, tương lai phát triển rất tốt.” Diệp Lăng gật đầu nói.

“Anh biết rõ?” Trang Húc Nhiên không đếm xỉa mà chen vào nói.

Diệp Lăng nhìn cậu nói: “Em giới thiệu chắn chắn là tốt, anh tin tưởng em.”

… Thỉnh thoảng cho ăn miếng táo, ngọt đến mức không còn sức mà nháo với hắn… Ai mà cam lòng…

“Đúng vậy a, xưởng của bọn em phát triển rất tốt, ông chủ là một người rất có năng lực.” Hồ Tú Quyên cười hì hì nói, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua hai người đối diện, thật sự là một đôi.

Bầu không khí, tác động lẫn nhau, trao đổi ánh mắt, đều có thể nhìn ra được.

May mà Hồ Tú Quyên là người trẻ tuổi, tiếp xúc với truyền thông tương đối nhiều, biết rõ thời đại này rất tiến bộ, đồng tính luyến ái đã không còn là chuyện không thể lý giải nổi.

Hồ Tú Quyên lo lắng thay cho bọn họ, đến lúc quan hệ của Diệp Lăng cùng bạn anh ấy bị người nhà biết rõ, sẽ như thế nào…

Hai người đàn ông, không dễ dàng cùng một chỗ như vậy.

Nhưng mà nhìn sang Trang Húc Nhiên đang trừng mắt với Diệp Lăng, lại đột nhiên tiêu tan, Hồ Tú Quyên mỉm cười, nghĩ nhiều như vậy làm gì, như bây giờ cũng rất tốt.

Nhìn hai người kia tuy rằng trừng ngang trừng dọc, nhưng mà hai đầu lông mày không thể che giấu đi sự chiếm hữu, cùng với mỗi giây mỗi phút đều không bỏ qua sự tồn tại của nhau.

“Diệp Lăng.” Cô cười hỏi: “Đã sắp mùng một tháng năm rồi, anh có về nhà không?”

Diệp Lăng giống như đã sớm nghĩ qua vấn đề này, nghe được Hồ Tú Quyên hỏi mình như vậy, hắn lập tức gật đầu nói: “Sẽ về, bởi vì thanh minh không về.”

Nhắc tới chuyện nghỉ thanh minh, Trang Húc Nhiên nói: “Lúc đó không phải là em không cho anh về, ba ngày thì về làm gì?”

“Thanh minh muốn đi tảo mộ a.” Lúc trước Diệp Lăng đã nói với cậu một lần, tảo mộ ở nông thôn cùng tảo mộ ở thành thị không giống nhau, cần nhiều thời gian hơn nhiều. Mà không giống như Trang Húc Nhiên, chỉ đi cúng bái một buổi liền xong.

“Thời gian quá ngắn, nhà của anh lại xa. Thân thể của anh còn chưa tốt, lại quá quanh co.” Trang Húc Nhiên nói.

“Ra nước ngoài thì không sao…” Diệp Lăng nhỏ giọng ai oán.

“Đi máy bay cùng đi xe khách giống nhau sao?” Trang Húc Nhiên trừng mắt hắn, đột nhiên nói: “Anh nói mùng một tháng năm về quê?”

Diệp Lăng cảnh giác, nhìn cậu nói: “Anh chắc chắn phải về.” Lúc này cho dù Trang Húc Nhiên không cho phép, Diệp Lăng cũng phải về!

“Thôi đi, em không có nói không cho anh về.” Trang Húc Nhiên nói.

“Ừ.” Lúc này Diệp Lăng mới thư giãn, ngon lành thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chân chó mà châm trà cho Trang Húc Nhiên.

Bộ dạng này thật sự hiếm thấy, chọc cho Trang Húc Nhiên phì cười. Nếu không phải cố kỵ Hồ Tú Quyên ở đối diện, thực muốn ở chỗ này hôn hắn một cái.

Kỳ lạ khiến cho người ta yêu thích…

“Ai ai, em đi hối ông chủ đây!” Hồ Tú Quyên nói, không lâu sau lại chạy trốn.

Lúc trở lại có đi cùng người làm trong tiệm, bọn họ mang theo xiên nướng đến.

Xiên nướng là một loại rất thú vị, mặc dù chỉ là món ăn bình dân đơn giản, nhưng không một ai có thể chống lại sức hấp dẫn của nó.

Cuối cùng đều là không để ý đến hình tượng mà cúi đầu mải mê ăn, chỉ cần được ăn sảng khoái là tốt rồi.

“Hồ Tú Quyên, ngày mùng một tháng năm không quay về sao?” Như vậy có đồ gì muốn anh giúp em mang về không?” Trước khi đi Diệp Lăng hỏi.


“Muốn a, anh giúp em mang 1000 tệ về cho nhà em, cảm ơn anh trước.” Hồ Tú Quyên đếm đủ 1000 tệ đưa qua cho hắn.

“Ừ.” Diệp Lăng cẩn thận cầm lấy, chào tạm biệt cô.

Sau khi ngồi vào xe, Trang Húc Nhiên hỏi: “Diệp Lăng, em cũng muốn đến nhà anh chơi hai ngày có được không?”

Khiến Diệp Lăng đang lái xe giật mình, thật lâu sau mới hồi phục được tinh thần, lắp bắp nói: “Em nói cái gì, em… muốn đến nhà anh chơi?”

Điều này làm sao có thể…

Cậu làm sao có thể đến.

“Như thế nào, không thể?” Trang Húc Nhiên xoay đầu nhìn hắn.

Phát hiện Diệp Lăng căn bản không nhìn mình, hơn nữa còn là bộ dạng ấp úng không trả lời được. Bởi vậy giận tái mặt, đồng thời trái tim cũng trầm xuống.

Lúc trước còn nóng lòng muốn được hôn hắn, nhưng bây giờ lại cảm thấy lạnh lẽo.

Bởi vì vẻ mặt Diệp Lăng bây giờ giống như gặp phải quỷ.