Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 44: Thay đổi

Thời gian nằm viện vô cùng nhàm chán, may mà với loại tính cách này của Diệp Lăng căn bản sẽ không kêu nhàm chán, hắn là người có thể nhìn từng giọt nước rơi cũng có thể kể ra mấy trăm vị nhân sĩ.

Trang Húc Nhiên dời công việc qua đây, ngược lại cũng không phải từng giây từng phút đều phải làm việc.

Thỉnh thoảng cậu sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc, hao phí thời gian ở trên người Diệp Lăng nhiều hơn, cho dù có cùng một chỗ với Diệp Lăng ngẩn người, kể ra cũng không tệ.

Buổi tối hai người tắm rửa xong không có chuyện gì làm, Trang Húc Nhiên bật laptop lên tìm mấy bộ phim, hỏi Diệp Lăng có muốn xem hay không.

Diệp Lăng ngẩng đầu liếc một cái, may mắn không phải là mấy bộ phim vận động gì đó, hắn liền chăm chú lựa chọn, nhìn qua chính là phim khoa học viễn tưởng.

“Anh thích xem thể loại này?” Trên bìa là một người châu âu cơ bắp, dáng người khỏe đẹp cân đối, ánh nhìn mạnh mẽ.

“Ừ.” Diệp Lăng dừng một chút nói: “Nhân vật chính đẹp trai.”

Trang Húc Nhiên lập tức nhướng mày, ánh mắt sắc bén di chuyển trên hình nhân vật chính: “Như vậy mà đẹp trai? Mắt của anh bị gì vậy?”

Diệp Lăng khó hiểu, nhưng mà nhân vật chính thật sự đẹp trai a, không nhìn thấy dưới bình luận là một đống mắt long lanh à…

(Tinh tinh nhãn 星星眼.)

“Đó là thẩm mỹ của mấy đứa con gái, anh là đàn ông.” Trang Húc Nhiên không nhịn được, Diệp Lăng vậy mà lại đi thích mấy kẻ cơ bắp?

“A, nhưng mà người ta thật sự đẹp trai.” Diệp Lăng không giống như nói đùa, còn di chuyển con trỏ nhấn like.

“…” Trang Húc Nhiên nắm chặt cái tay kia, nói cái gì cũng không cho ấn vào, xem phim có thể, nhân vật chính thì không được.

“… Anh ta rất đẹp trai a, nhưng mà anh không thích loại này.” Diệp Lăng dường như không nhận ra Trang Húc Nhiên có chỗ không đúng, tự nhiên phân tích: “Đàn ông theo chủ nghĩa anh hùng phần lớn không có được chủ nghĩa cá nhân, sống ở kỳ vọng ký gửi của người khác. Chủ nghĩa cá nhân mặc dù sẽ bị cho là ích kỷ, nhưng mà…”

Không thể phủ nhận, người ích kỷ, bình thường sẽ được sống đúng với bản thân mình, cho tới bây giờ cũng sẽ không để cho mình chịu ủy khuất.

“Cho nên anh là thích người theo chủ nghĩa cá nhân?” Trang Húc Nhiên vuốt vuốt ngón tay Diệp Lăng, nói: “Vậy anh cảm thấy em là loại người nào?”

Diệp Lăng nói không cần suy nghĩ: “Em nhất định là người theo chủ nghĩa cá nhân.”

Chỉ lo cho bản thân mình được thoải mái, không cho phép người khác phụ lòng cậu.

“A, có thể hiểu rằng, anh thích em?” Trang Húc Nhiên liếc mắt nhìn hắn.

“?” Diệp Lăng nói: “Anh chỉ là muốn biểu đạt, anh hướng tới chủ nghĩa cá nhân, chẳng qua là hướng tới, nhưng anh cũng sẽ không tùy hứng như vậy.”

Trang Húc Nhiên thở dài: “Thì ra nói quanh co lòng vòng một hồi chỉ là muốn nói em tùy hứng.”

Nhưng mà ngay cả cường thế bá đạo cũng đã bị mắng qua, tùy hứng thì tính là gì.

“Nghiêm túc mà nói, em đúng là như vậy.” Diệp Lăng nghiêm túc gật đầu, cái này không có cách nào phủ nhận.

“Đi chết đi…” Trang Húc Nhiên bỏ tay hắn ra, chăm chú xem phim.

Diệp Lăng rất ít khi bị đãi ngộ như vậy, có chút mơ hồ, sau mấy phút đang muốn dỗ dành đối phương, kết quả điện thoại vang lên.

“Điện thoại của anh.” Trang Húc Nhiên cầm tới giúp hắn, nhìn thấy hai chữ em trai.

“Là em trai anh.” Vẻ mặt Diệp Lăng hiện lên chút ảo não, mấy ngày nay đã quên liên lạc với em trai: “Alo, tiểu Hào…”

Trang Húc Nhiên tắt tiếng laptop, một bên nhìn vào phụ đề một bên nghe Diệp Lăng nói chuyện điện thoại.

Nội dung hai anh em trao đổi khiến người ngoài có chút bất ngờ, vì vậy Trang Húc Nhiên vểnh tai, một chữ cũng không bỏ sót ghi tạc trong lòng.

“Anh cùng với em trai…”

“Đang muốn nói với em.” Cúp điện thoại, Diệp Lăng nói với Trang Húc Nhiên: “Lúc trước anh có rút một khoản tiền, em có biết không?”


Lúc đó vẫn là qua năm mới chưa được mấy ngày, mấy ngày đầu đi.

“Vâng.” Trang Húc Nhiên biết, nhưng mà không hỏi Diệp Lăng mang đi làm gì,

“Quê của anh bên kia, kinh tế đang phát triển, có rất nhiều chỗ để xây dựng. Số tiền kia… anh lấy đi mua đất.”

“Hả?” Trang Húc Nhiên liếc mắt, hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Lăng mạnh tay như vậy, vậy mà đi mua đất!

Bây giờ đất có thể mua được cũng không còn nhiều lắm, có thể bán đi đều là không được coi trọng, người bình thường có tiền cũng không dám đầu tư như vậy.

“Trấn nhỏ, cho nên đất trống không đắt. Nhưng mà cũng sẽ không thiệt thòi, tương lai sẽ có chỗ dùng.” Diệp Lăng nói rất chân thành, ý tứ chính là đã nắm chắc được phần thắng.

“Mắt của anh tốt như vậy?” Ngược lại Trang Húc Nhiên không để trong lòng, cậu không có hứng thú với trấn nhỏ của Diệp Lăng, có hứng thú chính là… về sau có thể tiến sâu từng chút một.

“Cũng không phải hoàn toàn là do ánh mắt.” Nếu như không trọng sinh, Diệp Lăng cái gì cũng không biết.

“Chẳng lẽ là thông tin nội bộ?” Trang Húc Nhiên bất ngờ, cảm thấy không đúng, Diệp Lăng thì có cái gì mà thông tin nội bộ.

“….Xem như vậy đi.” Diệp Lăng nhíu mày do dự thật lâu, nắm chặt tay Trang Húc Nhiên, một bộ dáng muốn nói nhưng không nói.

“Anh có lời gì muốn nói, em nghe.” Hiện tại tâm tình của Trang Húc Nhiên rất tốt, Diệp Lăng làm cái gì cũng đều theo hắn.

“Ừ… cái anh nói là, nếu em không tin, cũng đừng chê cười anh.” Diệp Lăng nghiêm túc tiến đến kề sát tai Trang Húc Nhiên nói nhỏ…

“Ừ… Hả? A…. Thật sự…”

Không biết Diệp Lăng nói gì, sắc mặc Trang Húc Nhiên đổi tới đổi lui, nhưng phần lớn là ngạc nhiên, phần nhỏ là hoài nghi.

“Tin anh không?” Diệp Lăng mím môi, lo lắng không yên mà chờ đợi câu trả lời.

“Tin.” Trang Húc Nhiên trả lời không chút do dự, trước tiên khôi phục lại chút ngạc nhiên của mình, sau đó ôm Diệp Lăng không buông: “Anh nói gì em cũng tin.”

Mấu chốt là, Diệp Lăng không giống như là nói hưu nói vượn. Để lúc nào mang những thông tin này, cho người ta cẩn thận điều tra, đoán chừng liền có kết quả.

“Ừ.” Diệp Lăng rất vui mừng, lại có chút nghi hoặc, chẳng lẽ mình nói gì Trang Húc Nhiên đều tin?

Diệp Lăng căn bản một chút cũng không nghĩ tới, cho dù trong miệng Trang Húc Nhiên nói tin, cũng có thể ở sau lưng điều tra xác minh, rồi lựa chọn làm như thế nào.



Bởi vì mấy câu của Diệp Lăng, ngày hôm sau Trang Húc Nhiên bề bộn nhiều việc.

Kêu tiểu Trình lên phân phó một đống nhiệm vụ, sau đó tổ chức cuộc họp qua video… Đây là lệ cũ, cũng không phải hoàn toàn do Diệp Lăng.

… Nhưng mà, Diệp Lăng ngồi bên cạnh, toàn bộ quá trình của cuộc họp đều nghe được, kể cả rất nhiều thông tin quan trọng.

Diệp Lăng càng thêm chắc chắn, Trang Húc Nhiên tín nhiệm mình… Thật sự là đã đến tình trạng không thể tưởng tượng được.

Ừ, phải… thật sự tín nhiệm.

Làm phẫu thuật đã được vài ngày, thức ăn lỏng của Diệp Lăng đã được chuyển thành cơm.

Lần này đương nhiên không phải là cái đó của động vật nữa, mà là các loại bổ sung máu bổ sung dinh dưỡng, dùng ấm nóng làm chủ.

Ở gần nửa tháng, trong lúc đó thì đám bạn bè của Trang Húc Nhiên sẽ thỉnh thoảng đến thăm, cũng không phải là đi cùng nhau, mà là hôm nay người này đến, ngày mai người kia đến, tương đối tùy ý.

Đặc biệt là Tào Chính, có đôi khi động kinh, một ngày đến hai lần.

Phiền phức khiến cho Trang Húc Nhiên muốn đuổi người, cậu ta có vẻ nhàm chán quá rồi, tìm người khác chơi đi.

Tào Chính cười hì hì, hỏi Diệp Lăng khi nào xuất viện, cùng đi học.

“Sớm thôi.” Diệp Lăng nhìn quyển lịch đặt trên đầu tủ, vui vẻ nói: “Ngày mốt là có thể.”

Cho dù hắn là người không sợ nhàm chán, nhưng nằm viện cũng quá sức chịu đựng rồi.

“Vui vẻ như vậy?” Trang Húc Nhiên nhịn không được xoa xoa gò má Diệp Lăng, bộ dáng cao hứng của hắn quá câu dẫn.

“Ừ.” Diệp Lăng chớp mắt mấy cái nói: “Em không vui sao?” Hắn cho rằng Trang Húc Nhiên mỗi ngày đều ở bệnh viện, sẽ buồn chán.

Trang Húc Nhiên dùng ánh mắt quái dị nói: “Anh thuận lợi xuất viện, em khẳng định vui vẻ.”

Tào Chính nói: “Sáng ngày mốt? A, đúng là thứ bảy 7, buổi tối tập trung lại có được không, chúc mừng Diệp Lăng xuất viện!” Còn nói: “Lần này không cần Diệp Lăng xuống bếp, Đại Hoa Yến, tôi mời!”

Trang Húc Nhiên nói: “Vậy được a, nếu như cậu mời khách, cậu tự liên lạc với mấy người kia.”

Tào Chính lập tức đồng ý: “Không thành vấn đề, để cho bọn họ tối thứ sáu đến…”

“Không cần như vậy đâu…” Trang Húc Nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, căn hộ của bọn tớ đã dọn dẹp lại chưa?” Thời điểm rời đi rất lộn xộn.

“Còn hỏi nữa sao, căn hộ của các cậu bị phá tan không sai biệt lắm, nhiều đồ dùng trong nhà đều phải mua mới. Nhưng mà không phải do tớ dọn dẹp, là do Tiếu Chí Hiên dọn giúp cậu đấy.” Tào Chính đã đến nhìn qua, cảm thấy thu dọn cũng không tệ, đồ trang trí vừa nhìn chính là đặt nhà thiết kế có danh tiếng, so với trước kia càng giống với ngày kết hôn hơn.


“Hai người đàn ông, còn mới cưới…” Hai mắt Trang Húc Nhiên trợn tròn, khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên, nghĩ đến Diệp Lăng xuất viện, trong lòng càng tràn đầy ánh nắng rực rỡ.

Tào Chính chen vào cười xấu xa: “Hắc hắc, hai người dính vào nhau gần nửa tháng, cảm tình hâm nóng được không ít đi?”

Trang Húc Nhiên nói: “Công việc của cậu chỉ đáng giá một hào, quản nhiều quá.”

Diệp Lăng ngồi bên giường, yên tĩnh nghe bọn họ cãi nhau, bên miệng mang theo nụ cười nhẹ nhõm.

Thỉnh thoảng hắn lại bắt gặp ánh mắt Trang Húc Nhiên đang đặt trên người mình, cho dù đang cùng Tào Chính phân cao thấp, lực chú ý của người kia vĩnh viễn đặt ở trên người mình.

Thật vất vả mới thoát khỏi Tào tam nhi nhiều lời, Trang Húc Nhiên nhìn thấy nụ cười của Diệp Lăng, sinh ra một loại tư vị khiến cho trái tim muốn tan chảy.

“Diệp Lăng, gần nửa tháng rồi, có muốn em không?” Cậu ngồi trên chăn, phía dưới là đùi Diệp Lăng.

Ánh mắt giao nhau, Diệp Lăng đang mỉm cười thoáng cái lâm vào túng quẫn, còn có chút xấu hổ…

Thân là một người đàn ông trưởng thành đã có thói quen một tuần hai ba lần, đột nhiên không có vị thịt gần nửa tháng, nhất định sẽ muốn.

Đôi khi Trang Húc Nhiên giúp mình lau người, phía dưới đụng vào một cái liền đứng lên, kích động như đứa nhỏ, cố nhịn mà vẫn không xuống được.

(Nguyên văn là tiểu mao đầu 小毛头.)

Tiếp theo sẽ bị trêu ghẹo hai câu, sau đó lại im lặng tiếp nhận phục vụ… có đôi khi là tay, thỉnh thoảng là… miệng.

Ngược lại về bản thân Trang Húc Nhiên, chính là gần nửa tháng, Diệp Lăng cũng chưa lần nào chủ động hỏi qua chuyện này.

“Đợi anh xuất viện, chúng ta ở một chỗ.” Trang Húc Nhiên nói, trượt xuống đùi Diệp Lăng.

Cũng không phải thật sự vội vàng như vậy, chỉ là muốn trêu chọc Diệp Lăng, xem phản ứng thú vị của hắn… dù sao vào lúc này tâm tình cũng đặc biệt tốt.

Cho nên, ngoại trừ Diệp Lăng cũng sẽ không có người nào khác có thể làm cho Trang Húc Nhiên dễ dàng vui vẻ như vậy…

“Người nhà em bên kia…” Diệp Lăng do dự, không nói ra lo lắng của mình.

“Không có việc gì.” trang húc nói: “Nếu như anh của em đã đồng ý, anh ấy sẽ giúp em che dấu.”

Lão gia tử cùng lão thái thái ở nhà đều tin Trang Húc Đông, ít nhất anh trai nói ra đứa em còn nghe lời.

“A, vậy cũng tốt.” Diệp Lăng thử tưởng tượng một chút, cảnh mình và Trang Húc Nhiên ở một chỗ, dường như đã thành thói quen, không có gì là không thích hợp.

“Vui vẻ?” Trang Húc Nhiên nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của hắn.

“Vui vẻ a.” Diệp Lăng gật đầu.

“Vậy cười một cái.” Trang Húc Nhiên chờ.

“…” Diệp Lăng bối rối, sau đó chậm rãi nở nụ cười, có chút mất tự nhiên, còn có chút ngượng ngùng.

“… Em làm sao lại…” Trang Húc Nhiên hít sâu một hơi, rướn người lên ngậm lại nụ cười kia, làm sao lại… thích anh như vậy.

Rất quý trọng rất yêu thích, yêu mỗi nhất cử nhất động của người này, cho dù hắn chẳng qua là nhấc lên mí mắt.. Cũng có thể yêu đến mù quáng.

“Miệng khỏi ròi.” Hôn đến cuồng nhiệt, hô hấp rối loạn, Diệp Lăng kịp thời đẩy cậu ra, vuốt vuốt khóe miệng, kìm lại xúc động trong lòng.

“Mặt cũng có thể ra gặp người rồi.” Trang Húc Nhiên nói, bưng lấy mặt Diệp Lăng, lần nữa phủ kín môi hắn.

“Đừng…” Người to gan dám dùng ngón tay chạy loạn trên cơ thể, Diệp Lăng nhanh chóng bắt lấy chúng, cẩn thận nắm trong tay không buông, thở dốc nói: “Không được, nhịn không được.”

Nghiêm túc nói ra lời này, so với hành động trắng trợn. Còn muốn trêu chọc người hơn.

Trang Húc Nhiên úp sấp lên người hắn, cả người vô lực mà hưởng thụ cái loại vui sướng này, cảm nhận tiếng tim đập rối loạn.

“Bại bởi anh rồi… em…”

Rất xác định, thua rồi.

Một cái chớp mắt đã động tâm, lần đầu tiên đã xác định, là anh.

××××××××××××××××

Sáng thứ bảy, thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện, kỳ thật trước đó một ngày đã bắt đầu thu dọn.

Thân thể Diệp Lăng chuyển biến tốt, vài ngày trước đã bắt đầu xuống giường hoạt động. Điều kiện kiên quyết đó là liên tục cam đoan rằng vết thương đã không còn đau nữa, mới được sự cho phép của Trang Húc Nhiên.

Hắn đứng ở đầu giường, gấp đồ bệnh nhân chỉnh tề, đặt lên cái chăn cũng đồng dạng chỉnh tề.

Trang Húc Nhiên đứng bên cạnh nhìn hắn, nhìn theo nhất cử nhất động của hắn, nghiêm túc mà nhìn giống như là… là muốn phun tào, nhưng thủy chung không nói gì.

“Có thể đi rồi.”

Đồ vật nên cầm thì cầm theo, không dùng được coi như đồ bỏ mà ném đi.

Tối hôm qua Diệp Lăng nói: “Những thứ này còn chưa hỏng, có thể giữ lại lần sau dùng.”


Trang Húc Nhiên nói: “Không ngờ anh vậy mà vẫn mong chờ được nằm viện nữa à?”

Lúc này Diệp Lăng mới đồng ý, tạm thời để lại cái cặp ***g cùng ly nước các loại ở lại bệnh viện: “Nói không chừng trở về còn có thể sử dụng…” Hắn nói.

Trang Húc Nhiên không có ý kiến với cái này, chỉ cần Diệp Lăng không phải bao lớn bao nhỏ đều mang hết về nhà là được rồi.

“Sắp xếp xong chưa?”

Tuy rằng Trang Húc Nhiên nói Tào Chính không cần kêu mọi người tới đây giúp, nhưng mà Tiếu Chí Hiên vẫn tới, mà theo ý tứ của Tào Chính là, người này tương đối nhàn rỗi, cũng nhàm chán giống như mình.

“Không phải tớ đã không cần phiền toái sao, cậu ấy đâu rồi?” Trang Húc Nhiên cầm trong tay mấy túi đồ, là quần áo của Diệp Lăng và của mình, còn có laptop.

“Ở bên ngoài, trong xe, chờ các cậu.” Tiếu Chí Hiên đưa tay qua giúp Diệp Lăng xách một vài món: “Diệp Lăng, thân thể anh vẫn tốt chứ, có đi được không?”

Diệp Lăng lúng túng nói: “Được, không phải vết thương lớn.” Chỉ để lại vết sẹo nhỏ.

“Sớm đóng vảy rồi, gần khỏi.” Trang Húc Nhiên ở phía trước nói, cậu buồn phiền Diệp Lăng đi quá chậm, vòng lại dắt người tiến lên phía trước: “Về nhà.”

Ba người một đường ra khỏi bệnh viện, Tào Chính ở chỗ ghế lái chờ bọn họ, nhìn thấy người đến thì cười hì hì vẫy vẫy tay.

“Oa đệch! Nhiều đồ như vậy? Giống như là người ở cữ xuất viện!”

“Cậu câm miệng lại!” Chờ đến khi mọi người ngồi vào xe, Trang Húc Nhiên nói: “Lái xe!”

Tiếu Chí Hiên ngồi bên ghế phụ, Trang Húc Nhiên cùng Diệp Lăng ngồi đằng sau.

Xe vừa chuyển bánh điện thoại của Trang Húc Nhiên liền reo lên, là Diêm Chấn Quân gọi tới, nói chuyện với Trang Húc Nhiên, chúc mừng Diệp Lăng xuất viện, cậu còn nói buổi tối mới có thể thoát thân chạy đến.

Trang Húc Nhiên nói với cậu: “Được, cậu cũng phải nhanh lên, anh ấy không có việc gì… ừ… buổi tối gặp.”

Âm báo tin nhắn vang lên, mở ra nhìn thoáng qua, là đơn thuốc Diêm Chấn Quân kê cho Diệp Lăng, đặc biệt dùng riêng cho loại thể chất này của Diệp Lăng, lợi khí bổ huyết.

“Nhìn nè, A Chấn tìm cho anh đấy.” Đưa qua, cho Diệp Lăng nhìn một chút.

“Ừ.” Diệp Lăng trịnh trọng nói: “Giúp anh cảm ơn cậu ta.”

Trang Húc Nhiên nói: “Em cảm ơn rồi.”

Diệp Lăng nhìn gò má cậu, có sao? Nhưng tại sao vừa rồi chưa nghe thấy…

“Tào Chính, vòng qua đường kia tìm hiệu thuốc, mua chút thuốc cho Diệp Lăng.”

“Được.” Tào Chính quay ra sau làm ra động tác ok, chở bọn họ đến quầy thuốc gần nhất.

Trang Húc Nhiên xuống xe mua, bỏ ra hơn mười phút mới mua xong, bởi vì cậu mua rất nhiều.

Như vậy chậm trễ một lúc, về đến nhà đã gần mười một giờ.

Vừa vào cửa, Tào Chính giống như không xương mà dựa vào salon mới mua: “Giữa trưa đến đâu ăn cơm đây?” Bữa sáng còn chưa ăn, đến giờ này liền chuyển thành bữa trưa.

Trang Húc Nhiên cầm hết mấy túi đồ trên người Diệp Lăng, tìm một chỗ để gọn.

Nhìn thấy Diệp Lăng ngồi xuống cởi giày, cậu hỏi: “Còn đau bụng không?”

Diệp Lăng ngẩng đầu, hắn vội lắc lắc: “Không đau.”

Trang Húc Nhiên nghe xong, lúc này mới trả lời câu hỏi của Tào Chính: “Không ra ngoài, gọi đồ ăn.” Tiếu Chí Hiên treo áo lên, mới đi vào căn phòng đích thân mình đã bắt tay sửa chữa, nhìn tới nhìn lui nói: “Thế nào, Húc Nhiên, có vừa ý cậu không?”

“Cái này, phải hỏi anh ấy.” Trang Húc Nhiên bĩu môi với Diệp Lăng, căn phòng này đã chuyển cho Diệp Lăng gần nửa năm, Diệp Lăng mới là chủ hộ.

“Hặc hặc, chim cút người ta mới là chủ hộ.” Tào Chính lấy một loại quả trong mâm đựng trái cây, gặm xuống.

“Còn chưa rửa đâu, để cho đẹp mắt thôi.” Tiếu Chí Hiên có lòng tốt nhắc nhở cậu một câu, sau đó cười híp mắt hỏi Diệp Lăng: “Anh cảm thấy thế nào?”

Diệp Lăng xỏ vào dép bông, sau lưng là Trang Húc Nhiên đang giúp hắn cởi áo khoác, nghe vậy liền lẹp xẹp tiến đến nhìn nhìn, gật đầu nói: “Đẹp.”

“Ha ha, ánh mắt của anh ấy, cũng chỉ có thể nói với cậu một từ đẹp…” Tào Chính thở dài nói, căn phòng này là mời nhà thiết kế bậc thầy đến trang hoàng cho đấy.

“Không đẹp thì như thế nào?” Trang Húc Nhiên che Diệp Lăng, để cho hắn đừng bận tâm đến Tào Chính: “Đi, anh về phòng nghỉ ngơi đi.”

Diệp Lăng lắc đầu, lộ ra vẻ mặt rầu rĩ, nằm trong bệnh viện đã đủ rồi, hắn chỉ vào sopha trong phòng khách nói: “Anh xem tivi.”

Tào Chính nói: “Vừa về đến nhà đã kêu người ta nghỉ ngơi, ở bệnh viện nghỉ còn chưa đủ sao?” Cậu hướng Diệp Lăng vẫy vẫy tay nói: “Đến, ngồi ở đây, chúng ta tâm sự.”

Trang Húc Nhiên cũng không phản đối: “Vậy anh qua đó đi.”

“Ừ.” Diệp Lăng đi đến chỗ sopha dài Tiếu Chí Hiên đang ngồi, ngồi xuống.

“Aizz, đừng có trắng trợn ghét bỏ tôi như vậy được không?” Tào Chính quả thực rất phiền muộn.

Mọi người đều bật cười, còn phải hỏi tại sao nữa.


Trang Húc Nhiên vào phòng bếp sắc thuốc cho Diệp Lăng, ấm sắc cũng vừa mới mua, cần phải rửa sạch sẽ.

“Em ấy đang làm gì vậy?” Diệp Lăng nhìn thấy Trang Húc Nhiên tiến vào phòng bếp, một lúc cũng chưa ra, trong lòng lo lắng.

“Sắc thuốc cho anh.” Tiếu Chí Hiên nói.

“Tôi đi xem.” Diệp Lăng nghe xong, lập tức đứng lên đi vào phòng bếp, mới ở xa đã kêu: “Trang Húc Nhiên, em đang làm gì đó?”

Thật lo sợ cậu đốt cháy luôn phòng bếp.

“Sắc thuốc.” Trang Húc Nhiên vẫn còn rửa ấm.

“Hay là để anh làm cho.” Diệp Lăng nhìn qua, nhận lấy công việc, tự mình sắc thuốc.

“Em sẽ làm.” Trang Húc Nhiên nói: “Anh đừng xem em là đứa ngốc.”

“Không có…” Động tác của Diệp Lăng gọn gàng nhanh chóng, rửa sạch ấm còn để cho ráo nước.

Trang Húc Nhiên nhanh chóng lấy ra một vài vị thuốc, rửa sạch một lần còn muốn rửa thêm lần nữa, bị Diệp Lăng nói: “Không cần rửa quá nhiều, dược tính sẽ trôi mất.”

“Làm sao mà dễ như vậy được.” Trang Húc Nhiên nói, nhưng vẫn chỉ rửa thuốc một lần.

“Chỉnh lửa đến độ nhỏ nhất, chú ý canh chừng.” Diệp Lăng nhắc nhở chính mình, ngược lại không nghĩ tới Trang Húc Nhiên sẽ quan tâm đến những thứ này.

“Ừ, để em canh chừng.” Trang Húc Nhiên lại ôm nhiệm vụ vào người.

“Em không cần canh đâu, để anh.” Diệp Lăng nói.

Trang Húc Nhiên thở ra một hơi không nặng không nhẹ, nhíu mày suy nghĩ đây là có ý gì.

Nhưng kỳ thật Diệp Lăng không có ý gì, hắn lập tức đến gần hôn nhẹ Trang Húc Nhiên một cái, nói cảm ơn với cậu: “Cảm ơn em, bận rộn lâu như vậy, thật cực khổ rồi.”

Bắt đầu từ ngày nằm viện, hầu hạ chính mình trọn vẹn nửa tháng.

Nghĩ tới đây, Diệp Lăng ôm eo Trang Húc Nhiên, nghiêm túc cho cậu một nụ hôn.

Trang Húc Nhiên tự nhiên để cho Diệp Lăng ôm, vân đạm phong khinh mà nghĩ, hôn thôi mà.

A… giờ phút này bầu trời màu xanh, nước cũng xanh rồi.

Tiếu Chí Hiên đi vào lấy đồ, không ngờ nhìn thấy cảnh này, vì vậy lặng lẽ lui ra ngoài.

Qua một lúc lâu cậu mới ở bên ngoài hô: “Diệp Lăng, lấy giúp tôi lấy một ly nước ép.”

Diệp Lăng hôn hai cái cuối cùng, lui ra ngoài, đến tủ lạnh lấy đồ cho Tiếu Chí Hiên, hắn hỏi Trang Húc Nhiên: “Em muốn uống nước ép trái cây không?” Nghe thấy Trang Húc Nhiên bảo muốn, hắn liền đổ ra hai ly.

“Tại sao tôi không có phần?”

Diệp Lăng mang nước ép ra ngoài, hai ly.

“Không phải cậu vừa uống rồi sao?” Trang Húc Nhiên cầm một ly, còn có một ly giống vậy ở trong tay Tiếu Chí Hiên, cậu nói: “Diệp Lăng cũng không có.”

Nhưng mà hai người có thể uống chung một ly.

Nhìn thấy ống hút để gần bên miệng, Diệp Lăng ngại ngùng mà hút một cái, nhăn mặt nói: “Hơi chua.”

“Cái đó gọi là nguyên nước nguyên vị.” Mọi người nhìn thấy cái mặt bánh bao của hắn, nở nụ cười.

“Aizzz, kệ các cậu, tớ đi gọi món.” Tào Chính lục tìm mấy cái card nhà hàng để trong nhà, nhìn qua một chút xem trưa nay ăn gì.

Trang Húc Nhiên nói ra mấy món Diệp Lăng thích ăn, để cho cậu đặt dùm.

Lúc ăn cơm trưa, Diệp Lăng mới uống thuốc, vô cùng đau khổ, sau khi uống xong cả nửa ngày cũng không bay hết mùi.

“Cả phòng đều là vị thuốc, tớ vào phòng nghỉ đây.” Tào Chính quẳng cái điều khiển tivi xuống, chiếm một gian phòng để nghỉ.

Tiếu Chí Hiên giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: “Tớ cũng nghỉ đây, buổi chiều mới đi.”

“Ừ, các cậu cứ tự nhiên.” Trang Húc Nhiên nhìn Diệp Lăng uống thuốc, khi xong liền đưa cho hắn một ly nước ấm, thuận tiện đưa thêm kẹo trái cây: “Này, được người bán thuốc tặng thêm đấy.”

Một gói nhỏ, khoảng trên dưới hai lạng.

Diệp Lăng nhai hai viên, gật đầu tỏ vẻ cái này được… ngọt rụng răng… ngay cả vị thuốc cũng đè xuống được.

“Chỉ có một ít, lần tới mua thêm cho anh nhiều hơn chút, anh thích ăn bao nhiêu thì ăn.” Trang Húc Nhiên nói, hiếu kỳ ném một viên vào miệng, kết quả ngọt đến ngấy, nhanh chóng mớm qua cho Diệp Lăng ăn.

“…” Diệp Lăng nhai viên kẹo đã bị Trang Húc Nhiên ngậm qua, biểu tình nghẹn ngào.

Trang Húc Nhiên khẽ nâng cằm nói: “Làm sao vậy, ghét bỏ em?” Chuyện quá phận hơn cũng đã làm, cái này thì tính là gì.

“Không phải.” Diệp Lăng lắc đầu, vẫn ăn ngon, hắn đơn giản cảm thấy Trang Húc Nhiên quá trẻ con rồi.


Món mình không thích ăn, vì cái gì nhất định phải mớm vào trong miệng người khác… đó là đồ ăn còn dư lại mà.

“Có tắm không?” Trang Húc Nhiên đứng lên, chuẩn bị vào phòng tắm, hỏi Diệp Lăng có đi không.

“Đang là ban ngày…” Diệp Lăng hoài nghi nhìn cậu, vừa rồi không có làm gì, tại sao phải đi tắm?

“Nhìn cái gì vậy?” Trang Húc Nhiên đưa tay qua vuốt ve mặt hắn, thẳng thắn nói “Tắm rửa ân ái a, em nghẹn nửa tháng rồi, anh nếu không bằng lòng em….”

Em cái gì…

Trang Húc Nhiên đúng là không thể dùng cái gì để uy hiếp, nói mình đi tìm thú vui, Diệp Lăng sẽ để ý sao?

“A, vậy thì đi tắm.” Diệp Lăng dọn dẹp lại bàn một chút, trước tiên đem chén thuốc đặt vào phòng bếp, rửa tay ra ngoài chuẩn bị tắm rửa…

Trang Húc Nhiên ngồi dựa vào ghế sopha, chậm rãi cởi áo, cởi quần.

Quần áo đều tùy tiện ném xuống sàn…

Khi Diệp Lăng vừa tiến vào thì thấy chính là, một người trần trụi, cả người chỉ mặc quần lót màu trắng ngồi trên ghế sopha đang mỉm cười nhìn mình.