Tra Công Biến Trung Khuyển

Chương 95: Ở lại trường làm huấn luyện viên

Nửa tháng trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè, cuối cùng khách trọ mới đã tới.

Chủ nhà mang người tới xem một chuyến, Văn Hạo vừa lúc ở nhà, nhìn thấy chủ nhà dẫn một cậu nhóc Châu Á vào trong nhà, vóc dáng gầy gò nhỏ nhắn, tóc nhuộm màu hơi nổi, dưới ánh đèn phản chiếu sang màu đỏ nhạt. Chủ nhà vừa móc chìa khóc đi tới căn phòng của Cung Trình, vừa giới thiệu Văn Hạo cho cậu nhóc, Văn Hạo mới biết đối phương là người Nhật Bản, tiếng anh rất lưu loát, thoạt nhìn ánh mắt khá cao ngạo, có vẻ không dễ ở chung.

Cửa phòng Cung Trình mở ra, ngoại trừ đồ dùng vẫn giữ nguyên, trong phòng trống rỗng.

Cậu nhóc Nhật Bản nhìn bên trong căn phòng, chủ nhà đi một chuyến vào phòng tắm, Văn Hạo thấy gã đi tới, nhịn không được mà hỏi: “Dời đi lúc nào vậy?”

Chủ nhà lắc đầu: “Không biết, nhưng tuần trước tiền thuê đến kỳ, tôi không liên lạc được với cậu ta, cho nên hai ngày trước qua đây nhìn xem, lúc đó mới phát hiện ra đồ đạc đã không còn. Mà nói đến đây, tiền cọc còn chưa trả đây, cậu quen cậu ta chứ? Có thể liên lạc với cậu ta không?”

Văn Hạo không lên tiếng, như có điều suy nghĩ nhìn gian phòng Cung Trình ngẩn người.

Trong nhà trọ rất nhanh chật cứng người, nhưng lần này trong phòng khách không có người ở, ba căn phòng đều là đàn ông, mọi người ra vào cũng tùy ý hơn nhiều.

Các bạn hàng xóm… cũng không tệ lắm đúng không, đều là người chịu được cực khổ, học xong về nước sẽ tự kiếm tiền, ba người sòng phẳng tiền ăn, dựa vào thời khóa biểu mà chia nhau làm cơm.

Văn Hạo huấn luyện vẫn còn tiếp tục.

Đầu năm thi đấu trường tổng cộng có 28 trường đại học tham gia, Văn Hạo nhắm giải quán quân bơi tự do 400m. Đến khi nghỉ hè liền tham gia một giải ảnh hưởng lớn đại học nước Mỹ. Dù sao không phải vận động viên chuyên nghiệp, cho nên lần này chỉ lấy được huy chương đồng. Còn nắm giải quán – á quân đều là vận động viên đạt giải quán – á quân VĐTG bơi lội năm nay, Văn Hạo một kẻ ‘nghiệp dư’ có thể nắm giải ba đã là tốt lắm rồi.


Thành tích Kyle khôi phục lại, thi đấu bơi ếch 200m vì thiếu hụt đối thủ cạnh tranh nên nắm được giải nhì. Tối hôm đó bọn họ liên hoan chúc mừng, Văn Hạo cũng đi, cùng với Kyle giống như trở về mối quan hệ bạn bè bình thường, tuy duy trì hơi lúng túng lại phần thân mật.

Văn Hạo không từ bỏ bơi lội. Ngoại trừ thứ đó kiếm được học bổng, Văn Hạo cũng đã quen mỗi ngày vận động, ngẫu nhiên không bơi thì không sao, thế nhưng không bơi vượt quá ba ngày, Văn Hạo sẽ bứt rứt không yên, sau đó cầm quần bơi, đến trong hồ bơi bơi vài vòng, như vậy Văn Hạo có thể bảo trì được vóc dáng của mình đồng thời luyện ra thân thể khỏe mạnh.

Trong chớp mắt, xuân tới đông đi, lần thứ hai đến tết xuân.

Cung Trình rời đi đã một năm.

Đêm 30, Văn Hạo nhận được tin nhắn chúc tết từ Cung Trình, nhìn kiểu này chắc là gửi tập thể. Cho nên khi gửi tin nhắn chúc tết cho mọi người, cậu cũng đề thêm tên Cung Trình.



Trung Quốc khác nước Mỹ, hơn nữa hôm đó không phải ngày cuối tuần nên đầu mùng một tết Văn Hạo vẫn có khóa học, còn phải tham gia tập luyện bơi lội.

Ngày đó Văn Hạo vừa rời phòng học, ở cửa bị một người đẹp chân dài tóc đỏ cản đường, mùa đông lạnh khắc nghiệt, đối phương mặc váy ngắn cùng tất tơ tằm, cái này gọi là ‘thời trang đánh bay thời tiết’.

Người đẹp tóc đỏ tự giới thiệu mình là Cathy, thư ký hiệu trưởng, hiệu trưởng muốn gặp Văn Hạo, vì không có phương thức liên hệ nên cô đành phải tự mình đến mời.

Văn Hạo hơi kinh ngạc, ngoại trừ lúc quyết thủ tục chuyển trường gặp hiệu trưởng, đến đại học đã hơn một năm, cậu chỉ có thể nhìn bóng dáng hiệu trường qua song lưới sân trường.

Hiệu trưởng muốn gặp cậu để làm gì?

Đi theo Cathy đến tòa nhà văn phòng, đi đến trước cửa phòng hiệu trưởng, Cathy thay Văn Hạo mở cửa, cười ngọt ngào thủ thế mời vào.


Văn Hạo nói tiếng cám ơn, đi vào.

Sau hai mươi phút, Văn Hạo đi ra.

Cathy đứng dậy, tiến lên tiếp đón, vẻ mặt mang nụ cười ngọt ngào nghề nghiệp hóa, nói: “Cậu sẽ đáp ứng lời hiệu trưởng chứ?”

“Tôi phải suy nghĩ chút.” – Ngữ khí Văn Hạo chần chờ, sắc mặt có vẻ hơi khó khăn.

“Tôi cũng hi vọng cậu có thể ở lại. Chắc em không biết? Hiệu trưởng chúng tôi và hai vị đổng sự đều rất thích bơi lội, cho nên vẫn luôn để ý đến thành tích đội bơi trong trường, bọn họ hi vọng đội bơi trường sẽ thay đổi.”

Văn Hạo khẽ cười: “Đúng thế, hiệu trưởng đã thể hiện rồi thành ý của ngài ấy, nhưng lựa chọn ở lại tôi sẽ rất khó trở về tổ quốc, chị hiểu mà, tôi nhất định phải cân nhắc cẩn thận.”

Cathy lộ ra nụ cười lý giải: “Hi vọng có thể sớm làm cộng sự với cậu.”

Sau khi Văn Hạo rời trường, trực tiếp trở về phòng trọ, hôm nay không phải cậu làm cơm, người làm cơm vẫn chưa về, cậu dứt khoát đóng cửa, lên giường suy tư.

Trước đây không lâu hiệu trưởng đã mời cậu ở lại trường, đảm nhiệm làm huấn luyện viên đội bơi trường. Lần đầu kí hợp đồng là ba năm, về sau đội bơi trường đạt được thành tích lý tưởng, cậu có thể nắm được năm năm, thậm chí là hợp đồng cả đời.

Ở lại Mỹ làm huấn luyện viên?

Đang tiến tu MBA, Văn Hạo có loại cảm giác hoang mang, thế nhưng rõ ràng đây là cơ hội tốt, kinh tế nước Mỹ phát triển, dân tự do chủ, thậm chí Văn Hạo có thể cân nhắc thân thỉnh một tấm thẻ xanh, hưởng thụ quyền lợi công dân nước Mỹ, đồng thời tìm một người bạn trai lý tưởng ở vùng đất phóng khoáng này… Hình như… có một số quốc gia có hôn nhân đồng tính luyến ái, vậy thì Văn Hạo có nên tự thiết lập một cuộc hôn nhân, một gia đình của mình hay không?

Trong giây lát này, Văn Hạo nghĩ tới gương mặt Cung Trình. Sau đó rất nhanh cậu đè ép ý niệm này xuống.


Không có gì mà phải suy nghĩ thêm, được mời ở lại trường đây là chuyện cực kỳ tuyệt vời. Văn Hạo không cần suy nghĩ thêm về chuyện về nước tìm việc làm, cũng không cần phải đối mặt với Cung Trình… Đúng rồi, vừa đi chính là một năm, trừ bỏ tin nhắn tập thể của hôm qua, người kia nói không chừng đã quên mất cậu là ai, chắc là đang lăn lên giường cùng một người phụ nữ hay là đàn ông khác rồi không hay?

Văn Hạo nhanh chóng làm ra quyết định, cậu cô đơn một mình, cũng không cần chào hỏi ai, hôm sau cho hiệu trưởng câu trả lời.

Hiệu trưởng nói đại học vừa vặn có bằng thạc sĩ vận động viên, Văn Hạo vừa có thể vừa học vừa giảng dạy, khi nào cậu thi xong bằng thì tiền lương tăng thêm gấp đôi.

Văn Hạo càng thêm bận rộn.

Mỗi sáng cậu cùng ra cùng vào với đội viên, đồng thời xuống nước tập luyện, vừa chỉ đạo đội viên bơi lội, còn phải đại diện tham gia thi đấu, còn có một vài môn thi lại.

May mắn duy nhất là chương trình học nước Mỹ có tiến độ tự do, hiệu trưởng bật đèn xanh cho cậu nên Văn Hạo có thể từ từ học, học thêm hai năm là tốt nghiệp, cho nên trọng điểm vẫn đặt lên chương trình học MBA, còn có ba tháng nữa Văn Hạo tốt nghiệp.

Đến tháng năm,  luận văn tốt nghiệp của Văn Hạo đạt A- thông qua, chính thức lấy được bằng thạc sĩ đầu tiên.

Lúc này trường học đang nghỉ hè, thế nhưng sinh viên thạc sĩ tốt nghiệp phải tham gia bế giảng, được nhà trường sắp xếp lúc hai giờ chiều. Hôm đó Văn Hạo không có lịch huấn luyện, cậu vốn tính trực tiếp bố trí nhiệm vụ huấn luyện, đội viên không có tính tự giác mạnh như đội viên chuyên nghiệp, nhưng nghỉ ngơi một ngày cũng không phải chuyện lớn gì. Thế nhưng các đội viên lại muốn tham gia tốt nghiệp của cậu, Văn Hạo không thể từ chối, đành để bọn họ tới.

Sáng sớm. Văn Hạo mặc âu phục, đây là đội quốc gia lúc xuất ngoại phát ra trong đội, đo đặt may vá, giờ mặc vẫn vừa in. Hôm đó nhất định phải mặc chính trang. Trang phục thạc sĩ được đặt trong ba lô, đến nơi mặc cũng không sao. Văn Hạo chải mái tóc không dài ra phía sau, lộ ra vầng trán no đủ, nhìn người đàn ông thành thục trong gương, Văn Hạo nhếch môi lộ ra nụ cười đoan chính.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Văn Hạo đến hội trường, sinh viên tốt nghiệp và khách mời đi hai con đường khác nhau, cho nên Văn Hạo không trông thấy Kyle và  Laurain, nhưng lại trông thấy mấy thằng oắt con trong đội bơi đang đứng ở cửa nói gì đó, Văn Hạo lắc người trốn khỏi bọn họ, trên tay cậu không có nhiều vé mời.

Hội trường rất lớn, người người tấp nập, người Trung quốc rất ít, bên trong hàng trăm người mới có một hai người tóc đen mắt đen, hoàn toàn bị che lấp bởi một đám mũi cao mắt sâu. Trên đài treo quốc kỳ nước Mỹ, còn có huy hiệu nhà trường, trong hội trường rất yên tĩnh, trang nghiêm thần thánh.

Văn Hạo và bạn học chen ở phía sau đài, không có chỗ ngồi, tất cả mọi người đều đứng, mọi người mặc trang phục thạc sĩ, vẻ mặt tươi cười. Văn Hạo cũng đang cười, cậu vừa chú ý tập luyện, vừa học hành, thật ra cũng rất mệt, chịu khổ hơn hai năm, rốt cục có thể nhìn thấy thành quả.


Trên đài vang lên âm nhạc, giáo sư hướng dẫn sinh viên chính quy tốt nghiệp tiến vào hội trường. Sau đó là sinh viên thạc sĩ tốt nghiệp, Văn Hạo đi trong đội ngũ cũng không quá cao cũng không quá thấp. Phía sau còn có sinh viên tốt nghiệp tiến sĩ, tiếp đó là lãnh đạo nhà trường.

Lãnh đạo học viện bắt đầu nói chuyện, dưới đài rất yên tĩnh, khi bọn họ bắt đầu đọc tên danh sách sinh viên tốt nghiệp, có một số khách mời người nhà bắt đầu xúc động. Cuối cùng lĩnh được bằng tốt nghiệp, nhóm sinh viên tốt nghiệp từng người từng người đi lên, cùng với lãnh đạo học viên chụp ảnh chung, lúc đó có vài phụ huynh kích động khóc lớn lên, cũng có người vỗ tay chúc mừng.

Đến lượt Văn Hạo đi lên, cùng với những người khác bất đồng, dưới đài vang lên đều là âm thanh người tuổi trẻ, một đám người nước ngoài tóc vàng đứng cuối khán đài, vỗ tay cật lực, âm thanh rất lớn, hưng phấn mặt đỏ rần, giống như tốt nghiệp là chính mình vậy.

Khác hẳn với bầu không khí náo nhiệt những học sinh khác, khiến cho lãnh đạo nhà trường nhịn không được mà nhìn Văn Hạo vài lần, song sau khi phát hiện đây không phải là quán quân bơi lội thế giới đồng thời là huấn luyện viên đội bơi trong trường sao? Lúc đó biểu tình trên mặt lãnh đạo trở nên chân thành hơn, ông ôm Văn Hạo một cái rồi khoác lên vai Văn Hạo nói: “Đây là một học sinh tôi vô cùng yêu thích, nếu mọi người xem Olympic Luân Đôn năm 2012 sẽ biết tới cậu ấy, giờ cậu ấy là huấn luyện viên của trường chúng tôi, cậu ấy bơi lội thực sự là quá tuyệt vời!”

Người phương Tây sẽ không keo kiệt khích lệ, càng không keo kiệt tiếng vỗ tay thiện ý, trong lúc nhất thời trong hội trường đều là tiếng vỗ tay, thậm chí các đội viên đội bơi gọi ra tên Văn Hạo.

Văn Hạo tiếp nhận chứng chỉ, mặt đỏ rần.

Lễ tốt nghiệp kết thúc, mọi người phân nhau tụ tập chụp ảnh một chỗ, Văn Hạo thành bánh bao, các bạn học đều đang tìm cậu chụp ảnh chung, còn có cha mẹ bạn học và một số bạn học khoa khác.

Văn Hạo thấy ai cũng không cự tuyệt, ngày hôm nay cậu rất vui vẻ, chỉ là chụp vài tấm ảnh mà thôi, nhìn nhìn đối phương cười không ngậm được miệng, cậu cũng rất vui vẻ.

Nửa giờ sau, người chung quanh ít dần, có người phụ nữ trung niên tóc nâu đi tới, trong ngực bà ôm một bó hoa tươi, đưa tới tay Văn Hạo.

Văn Hạo thụ sủng nhược kinh, vội vã khước từ.

Người phụ nữ nói: “Không, bác nghĩ cháu hiểu lầm, bó hoa này là của một người nhờ bác chuyển cho cháu.”

Văn Hạo lúng túng, hỏi thêm một câu: “Bác có thể cho con biết là ai không?”


“Một người rất giống người châu Á, tướng mạo rất anh tuấn, à, vóc dáng cậu ta cao giống cháu, bác phải ngẩng đầu lên mới trông thấy mặt cả hai.”

Nhất thời Văn Hạo không nhớ tới là ai: “Cậu ta có nói gì không?”

“Không có.” – người phụ nữ lắc đầu.