Tra Công Biến Trung Khuyển

Chương 8: Anh come out đêm qua rồi

Khi tỉnh ngủ Văn Hạo vẫn chưa tỉnh rượu hẳn, trong đầu vẫn còn đau nhức. Cậu vươn mình ngồi dậy, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn còn tối đen, liếc nhìn đồng hồ đã sáu giờ ba mươi phút.

Hôm nay là ngày đầu huấn luyện, huấn luyện viên ban ơn nên sáng nay không phải chạy đi tập thể dục. Khi biết được tin này, kẻ vốn đã bị kỳ nghỉ dài đầu độc thành lười biếng – Văn Hạo âm thầm vui vẻ, chỉ không ngờ cậu vì mắc tiểu mà tỉnh dậy đúng giờ.

Rời giường lọ mọ vào wc, lúc đi ra ngoài thì người bên giường kế lật mình, Du Nhạc giọng mũi nặng nề hỏi cậu: “Anh tỉnh rượu rồi?”

“Ừm.” Văn Hạo gãi gãi đầu, tối qua vì uống hơi nhiều nên nhớ mang máng, hình như mình và Cung Trình lại cãi vã, sau đó hai người chia tay trong không vui, bản thân bị huấn luyện viên cắp về.

“Anh à, anh còn nhớ chuyện tối hôm qua không?”

Văn Hạo cho rằng hắn đang hỏi chuyện tranh chấp giữa mình và Cung Trình, gật đầu một cái: “Ừ, hơi nhớ.”

“Vậy, vậy hôm nay anh phải chuẩn bị nha, chú em rất tức giận.”

“Tức giận?”

Văn Hạo vừa nghe, vội vàng nhớ các chi tiết nhỏ. Cậu uống rất nhiều, lúc đi wc thì gặp Cung Trình, hai người hình như nói gì đó rồi mình đạp Cung Trình một cước, Cung Trình hình như ngồi dưới đất, sau đó, hình như huấn luyện viên có mặt… Đánh nhau mà thôi, đây cũng là chuyện thường gặp ở trường thể dục thể thao, chỉ cần không đánh chết người hay gây tổn thương, thì cũng không hẳn là chuyện lớn.

Văn Hạo phất tay: “Yên tâm, anh sẽ xử lý, em ngủ tiếp đi, lát nữa anh gọi em dậy.”

Giường sát vách rất nhanh yên tĩnh lại, Văn Hạo lấy điện thoại di động chơi một hồi, dòng suy nghĩ khuếch tán vô định, không biết tại sao lại nhớ tới cảnh lần đầu giữa mình và Cung Trình.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó cậu thích Cung Trình cũng chẳng phải chuyện kỳ quái gì, bản thân cậu không nơi nương tựa bị hấp dẫn ở ấm áp là chuyện dĩ nhiên. Lúc đó Cung Trình đã thể hiện tư thái của kẻ mạnh, đứa nhóc mười ba tuổi hiểu không nhiều, nhưng nắm đấm đối phương có đủ mạnh hay không lại là một yếu tố quan trọng. Cung Trình không chỉ giỏi quyền cước mà toàn thân như chế tạo từ sắt thép, khi đó cậu rất ngưỡng mộ những người như vậy, đem tự tôn và tự tin của mình làm tiền cược trước mặt đối phương, chỉ để đổi lấy che chở của hắn.

Kẻ yếu, thuần phục kẻ mạnh.



Đảo mắt trôi qua, ngoài trời hơi sáng lên.


Văn Hạo đánh thức Du Nhạc. Tiểu nam hài mặc quần lót rộng, nửa trên xích lõa đi loanh quanh trong phòng, tóc quăn mềm mại trên đầu hơi tỏa sáng trong nắng sớm ban mai, đôi mắt đen nhánh, gương mặt con lai xinh đẹp. Văn Hạo ôm ngực lén lút thưởng thức thân thể xinh đẹp trước mặt, chỉ trong một năm ngắn ngủi mà thiếu niên đã trưởng thành thành thanh niên, kiểu dáng ngây ngô kia khiến người ta liên tưởng đến bãi cỏ xanh mướt mềm mại.

Rất muốn đè xuống.

“A a a a! Phải huấn luyện! Thật muốn chết!”

Du Nhạc mặc áo, oán trách một câu.

Văn Hạo khẽ cười, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào trong phòng, sợi tóc cậu như biến thành màu vàng kim nhàn nhạt, màu hổ phách trong đôi mắt càng thêm nhạt, làn da trắng nõn nhẵn nhụi đến mức con gái phải phát điên. Đặc biệt là quanh thân Văn Hạo có một loại khí tức yên tĩnh giống như một cuốn sách, cho con người ta an tĩnh và thấy rất thoải mái.

Du Nhạc đang oán hận thì ánh mắt dừng trên mặt Văn Hạo không dời đi nổi, si ngốc nhìn người, miệng hơi hé.

Văn Hạo quay đầu, bắt gặp vẻ mặt này của Du Nhạc thì cười càng sâu.

“Anh à, anh thật đẹp nha.”

“Đẹp đến mấy thì em cũng đâu có thích anh.”

Du Nhạc chu mỏ: “Hiện giờ em đang hối hận, còn kịp không?”

“Anh không muốn hàng đã xài qua.”

Du Nhạc oa oa nói: “Anh là chê em sao?! Anh học xấu rồi!!”

Văn Hạo tay xoa mao Du Nhạc, đẩy hắn ra ký túc xá.

“Làm gì? Sớm như vậy đã ăn cơm?”

“Mọi người đã dậy.”

“Em còn chưa xoát weibo của em!”

“Đến nhà ăn xoát, đi thôi, anh đói rồi, tối qua uống một bụng rượu.”

“À nha!? Hình như em cũng đói rồi.”

Ăn xong bữa sáng, rửa sạch hong khô quần bơi, lười biếng đến cổng lớn tiểu khu. Du Nhạc đi phía trước hai bước, đang cúi đầu xem điện thoại, bên mông còn để lộ một góc quần bơi và kẹp cái kính bơi đung đưa theo từng động tác, như một cái đuôi nhỏ.


Đuôi?

Hồi ức không đúng lúc xông vào não, phút chốc thất thần, hình ảnh trước mắt đều biến thành sắc thái kiều diễm, thân thể thở dốc run rẩy triền miên, cảm giác hưng phấn như phụ cốt chi thư.

Sa đọa và mục nát, đều rất ghê tởm.

Trong lúc thất thần, đã đến đến cửa.

Ba chiếc xe bus màu xanh nhạt chỉnh tề đỗ ở bên phải cổng lớn, vị trí đầu xe đã ngồi đầy người, tài xế lái xe cầm ấm trà đang uống nước, thấy Văn Hạo và Du Nhạc lên xe thì quay đầu liếc vị trí không người phía sau, còn có ba chỗ, khoảng cách khởi hành chưa tới 3 phút, không sai biệt lắm thì có thể xuất phát.

Văn Hạo để Du Nhạc ngồi vị trí tựa cửa sổ, còn chưa kịp ngồi ổn thì cửa xe đã đóng lại, cậu xoay người ngồi xuống, chợt đen mặt nhìn thấy Cung Trình cũng đang đen mặt từ cửa xe đi tới.

Văn Hạo: “…”

Hàng này tối hôm qua ở ký túc xá sao?

Không thể nào!?

Chuyện lạ nha!

Bọn họ ngồi hàng cuối, tổng cộng năm chỗ ngồi, dựa vào bên phải đã có một đôi anh em đội cầu lông, Du Nhạc ngồi bên trái cửa sổ, mình thì dán chặt một chỗ với Du Nhạc, ở giữa còn có hai chỗ trống.

Cung Trình mặt đen đi tới, tầm mắt dừng trên mặt Văn Hạo giây lát, sau đó ngồi xuống dán thật chặt vào Văn Hạo.

Văn Hạo cau mày, nếu nhớ không lầm thì tối qua cậu đạp Cung Trình một cước, hàng này ở trọ lại ký túc rồi ngồi dán chặt bên mình là muốn tìm cơ hội trả thù sao?

Cung Trình cũng im lặng, thậm chí ngay cả còn không thèm đưa mắt nhìn sang, quanh thân đều tràn khí tức lạnh băng cảnh báo người khác chớ tới gần..

Văn Hạo đương nhiên sẽ không bị bề ngoài này lừa dối, tiếp tục nhớ tới chi tiết nhỏ tối qua, thuận tiện lưu ý Cung Trình.

Cung Trình từ trong ba lô lấy điện thoại di động ra, là appo mới nhất, xỏ ống nghe, ống nghe taobao màu đỏ bắt mắt treo trước ngực, bộ phận ống nghe lại là màu trắng. Hắn ôm cánh tay, tựa đầu dựa vào trên ghế ngồi, nhắm mắt lại, rất nhanh giống như ngủ.

Văn Hạo cảnh giác không sai biệt lắm mười phút, xác định Cung Trình không phải tìm mình gây sự thì thở phào nhẹ nhõm.

Liên tục nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, Du Nhạc bỗng ngẩng đầu: “Anh, không sao chứ?”

“?”

“Không lo lắng chút nào sao?”


“Lo lắng?” ánh mắt Văn Hạo không tự chủ vòng qua người Cung Trình, lắc đầu, “Yên tâm, không phải chuyện gì lớn.”

“Còn không phải chuyện lớn? Quả không hổ là đại sư huynh.” Du Nhạc nháy mắt, gương mặt cảm khái.

Văn Hạo luôn cảm thấy Du Nhạc có chút kỳ quái, xuất phát từ thận trọng vẫn hỏi lại: “Tối qua anh uống say, em nói xem có chuyện gì nào?”

Du Nhạc há miệng muốn nói, đột nhiên nghiêng đầu liếc qua Cung Trình, thấy hắn nhắm mắt nghe nhạc, bèn giảm âm lượng: “Anh say khướt ngồi trên xe, nói mình muốn…” Âm thanh ép càng thấp hơn, “come out.”

“!?”

Du Nhạc nhìn sắc mặt Văn Hạo, biểu tình nhất thời trở nên dở khóc dở cười: “Anh không nhớ sao?”

“…”

Du Nhạc vừa nhắc tới, dường như Văn Hạo nhớ lại một ít, hình như bản thân nói gì đó, là lời nói chỉ có thể thổ lộ khi say.

… Em không nói thì huấn luyện viên còn không biết sao? Em sợ cái gì? Không phải em come out sao?? Chẳng lẽ anh không được? Không phải anh muốn làm theo em,, anh chỉ muốn nói! Nếu anh có một người chú thì quá tốt rồi, anh sẽ come out! Come out! Hôm nay rất vui! Come ou…

Cho nên, sau khi mình uống say, đã come out với huấn luyện viên sao?

Đệt!

Trong lòng Văn Hạo sụp đổ, có một loại xúc động muốn nhảy xuống xe.

“Sao em không cản anh?” Văn Hạo phẫn nộ khẩn trương, sắc mặt trắng bệch.

“Em cản sao được? Chuyện phát sinh trên người anh, đến một dấu hiệu nhỏ cũng không lộ ra, đến cả em còn bị giật mình!”

“Vậy, vậy vậy huấn luyện viên thì sao? Hắn biểu tình gì?”

“Bùng nổ chứ sao! Dừng xe rồi đi đạp cây, anh nói xem?”

“…” Văn Hạo cầm tay Du Nhạc, mặt trắng bệch hỏi, “Giờ anh xin nghỉ bệnh còn kịp không?”

“Ha ha.”

Cung Trình bên người vẫn luôn nghe nhạc bỗng mở mắt, nhíu mày nhìn Văn Hạo, đặc biệt khi nhìn thấy Văn Hạo cầm tay Du Nhạc, sát khí đáy mắt chợt lóe lên, nhấc chân đá lên bắp đùi Văn Hạo.


Văn Hạo xoay đầu lại, Cung Trình lại mình chằm chằm, lại nhắm mắt.

Hiện giờ Văn Hạo chẳng còn hơi đâu mà để ý sự tồn tại của tên chết tiệt muộn tao này. Văn Hạo dường như có thể đoán được vẻ mặt huấn luyện viên ngày hôm nay. Từ khi bị Cung Trình ép thổ lộ trước mặt mọi người rồi cãi nhau một phen, nên những chuyện liên quan đến tính hướng của mình, cậu rất sợ nhiều người biết đến.

Trong giới thể thao, đồng tính luyến ái cũng không ít, mấy đồng đội ăn ở cùng một chỗ, huấn luyện cũng cùng nhau, trải qua ngày tháng cùng cười cùng khóc, rất dễ gây nên một loại tình cảm quan tâm đối phương, tuy 90% động tình đều ẩn nhẫn trong sự ngột ngạt vượt qua, thế nhưng cũng có một số người come out, hoặc đi tìm người cùng loại.

Văn Hạo xem như là người vế sau.

Rời Cung Trình hai năm, cậu vẫn luôn hi vọng rời đi, mở ra một mối tình mới.

Tiếc là trong hai năm, cậu đều độc thân.

Lẽ nào đây là tức nước vỡ bờ?

Mới say rượu phun lời thật?

Loại ý nghĩ bức người ta tìm người hiểu mình?

Là do tĩnh mịch sao?

Sau khi hoảng loạn, Văn Hạo dần bình tĩnh trở lại. Dù thế nào chăng đi nữa, huấn luyện viên cũng không thể khai trừ mình, bởi vì liên quan đến Du Nhạc, độ tiếp thu của huấn luyện viên nhất định sẽ cao hơn người thường, nên vẫn có tính công bằng.

Dù cá chết rách lưới là biện pháp khốc liệt nhất, nhưng vì an toàn tốt nghiệp, mượn chuyện Du Nhạc nói vài câu cũng không khó.

Nói như vậy, chính vì bí mật đột nhiên bật mí nên mới hoảng loạn thôi mà đúng không?

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tâm tình tốt hơn rất nhiều, những năm này có rất nhiều chuyện giấu trong lòng, có rất nhiều chuyện phải tự mình cân nhắc, tuy khổ sở nhưng đều không có vấn đề gì lớn.

Gặp chuyện không hay thì phải suy nghĩ nhiều, tính toán rất nhiều. Phải cám ơn Cung Trình, đã dạy cho cậu một khóa học tốt như vậy.

Hết chương 8

Tác giả có lời muốn nói:

Đọc giả: “Tra Cung, ta muốn đại diện cho Đại sư huynh quyết đấu với ngươi!”

Đại sư huynh: “Hắn là thê nô cả đời ta, buông tha cho hắn đi~”


Tra Cung (mắt long lanh): “Hạo Hạo, vẫn là em tốt nhất! Độc giả quá hung tàn, Bảo Bảo thật sợ hãi ~”

Đại sư huynh: “… Ta muốn đổi công!”

Tra Cung: “Em hi sinh mười năm, cứ như vậy bỏ anh, toán học của em là giáo viên thể dục dạy sao?”

Đại sư huynh: “Đúng đấy! Thế thì làm sao?!”

Tra Cung: “Dạy tốt lắm! Giáo viên Trung Quốc thật giỏi!”