Tra Công Biến Trung Khuyển

Chương 5: Huấn luyện viên mới tới

Văn Hạo cười khổ, cực kỳ chán ghét đối với biểu hiện của mình. Hèn mọn và phục tùng trong lúc vô tình đã bị đối phương khắc sâu trên linh hồn. Muốn tự do hoàn toàn sao? Điều này thật khó biết bao nhiêu.

Thời gian, chỉ cần thời gian, sớm muộn gì cũng sẽ giải thoát.

Văn Hạo đứng một lúc trong vườn hoa, chỉ sợ đụng độ phải Cung Trình nên lẩn mình trong bóng tối đập đập mấy con muỗi hung tàn. Sau khi đập đến con thứ ba, Văn Hạo mới mặt mày xám xịt mà bại lui.

Rời vườn hoa, bên ngoài đã sớm không còn tung tích Cung Trình, biết Cung Trình ghét bỏ điều kiện ký túc xá nên bước chân về phòng ngủ buông lỏng hơn nhiều.

Trở về phòng, ăn uống no nê, lại đuổi được “cường địch”, tâm tình Văn Hạo không tệ, mở laptop tính inbox cho sư đệ nhỏ của cậu, đến khi gửi tin nhắn lại như ném đá xuống biển sâu, mới bất tri bất giác nhớ tới thi đấu bên kia kết thúc, bây giờ các đội viên phải lên máy bay.

Thật tốt, có thể xuất ngoại đi thi đấu.

Và…

Móa nó! Ngày mai đã phải huấn luyện trở lại sao?

Văn Hạo tâm tình phức tạp ngây ngẩn một hồi, mở điện thoại, nhìn những ngày tháng sống như là trong phim đã qua.

Hôm sau, Văn Hạo vốn nghĩ rằng các đội viên xuất chinh đã trở về, tiếp đó phải khôi phục thời kỳ huấn luyện đau khổ mỗi ngày.

Nhưng không ngờ đến khi trở về, các đội viên mang theo một tin tốt, đội đại diện Trung Quốc toàn thắng ghi danh, lãnh đạo mở lòng từ bi, thông báo cả đội nghỉ hè một tuần, các đội viên hô vạn tuế, có thể nghỉ ngơi ai nguyện ý đi huấn luyện chứ!

Văn Hạo cầm điện thoại hỏi Lưu Lãng: “Du Nhạc và Viên Tranh đâu rồi?”

Du Nhạc và Viên Tranh đều là sư đệ kiêm bạn cùng phòng với cậu, tuổi cũng không lớn, đại biểu cho Trung Quốc đi thi đấu, hơn nữa thành thích luôn xuất sắc. Mọi người quan hệ rất tốt, thấy người không xuất hiện thì phải hỏi thăm một câu.

Lưu Lãng nói: “Viên Tranh ở lại Mỹ huấn luyện, Du Nhạc đáp một cái phi cơ chạy vội về nhà rồi, ai bảo chú chúng ta không phải là huấn luyện viên nào.”


Văn Hạo nghe giọng hắn chua chít thì bật cười: “Bao nhiêu năm mới có một người tài như vậy, còn có phần cậu sao?”

“Còn phần nha! Tui đố kị đó!” Nói xong, Lưu Lãng khoát tay áo một cái, “Thôi không nói nữa, tui đi ngủ, lệch mũi giờ…”

Văn Hạo phất phất tay, đem người đưa đi.

Không duyên cớ nghỉ bảy ngày, Văn Hạo ngược lại bắt đầu phát sầu. Cậu nâng cằm nhìn màn hình laptop xuất thần, sớm biết nghỉ bảy này, lúc trước đã không nháo với Lưu Na Na.

Tiền một tuần huấn luyện viên cá nhân, đù bù sinh hoạt ba tháng của cậu.

Sắp tốt nghiệp rồi, tiến vào xã hội đều cần tiền mua ‘quà cáp’, giờ phải tăng thu nhập giảm chi tiêu thế nào đây?!

Văn Hạo xuất thân không thể so với người bên cạnh, tuy nói làm người làm vận động viên đều xuất thân bần hàn nhưng có thể bần hàn trình độ như cậu đúng là không tầm thường.

Thời điểm cậu mười tuổi, cha mẹ gặp tai nạn xe qua đời, cha bên kia không có thân thích nên cậu được cậu hai mang về nuôi bên người. Cậu hai không có văn hóa gì, ở nhà máy làm bảo an, tuy ăn ở khỏi lo nhưng mỗi tháng lương lại có hạn. Sau đó cậu hai có bạn gái, cô bạn gái kia lại ghét bỏ xoi mói cậu, sau này chính thức trở thành mợ, thì thành người gió thổi bên gối. Cậu hai hèn yếu đem cậu sắp xếp trong đội bơi, ít qua lại hỏi han, cho đến giờ, ngay cả học phí cũng không gửi qua.

Mười ba tuổi, trẻ nhỏ còn được cha mẹ bảo hộ dưới cánh chim, còn cậu bắt đầu vì kế sinh nhai mà sầu khổ.

Cậu có thể thuận lợi sống đến bây giờ, hơn nữa lớn lên cao to như vậy, đều là vì cậu bơi giỏi. Từ đội bơi thành phố đến đội bơi tình rồi đến đội bơi quốc gia, một đường ăn ở trọ tại trường. Đặc biệt là sau khi đến đội tỉnh, mỗi tháng huấn luyện trợ cấp thành công kéo cậu khỏi con đường nghèo túng, có thể tình cờ mua bộ quần áo mới, cũng sẽ không cần nhìn một đứa nhóc ăn kem mà chảy nước miếng.

Cho đến bây giờ, chỉ nhìn bề ngoài, ai cũng không nhìn ra cậu là một đứa con hoang lớn lên không cha không mẹ. Cậu có quần áo mới, có điện thoại di động dùng, có laptop chơi, cậu học xong đại học Bắc Đại, thậm chí còn có cái danh hiệu hạng nhì Olympic.

Có lúc nhớ lại, Văn Hạo còn kiêu ngạo vì phấn đấu của mình.

Nhưng mấy năm tháng thật khổ, sống yên ổn rồi nghĩ lại ngày tháng đó, cảm thấy vẫn là tiền càng nhiều càng tốt, cậu muốn dùng bảy ngày này để làm gì đó.

Có thể chơi chứng khoán không?

Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tiền cậu kiếm không dễ, kiếm lời thì thôi, thiệt thòi cậu đau lòng chết, cho nên cậu không phải là người có tinh thần cờ bạc gì, chỉ muốn tích tiền tiêu qua ngày mà thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cảm thấy tốt nhất là không nên đi chỗ nào, cứ làm ổ trong phòng thì một phân tiền cũng không cần bỏ.

Văn Hạo ở phòng ngủ buồn bực ngán ngẩm hai ngày, chiều hôm thứ ba nhận được điện thoại Lưu Na Na gọi tới. Vốn tưởng rằng hai bên đã thỏa thuận xong, lại bị đối phương dây dưa nói cậu không biết điều, sau khi chửi đến máu chó đầy đầu, ném lại một câu ‘cứ chờ xem’, rồi cúp điện thoại.

Cho nên mới nói, người có tiền chính là tùy hứng thế đấy.


Chưa kịp cúp điện thoại, Văn Hạo ngổn ngang trong gió, là một gay, có thể trêu chọc một đóa hoa đào như thế, cũng say rồi.

Nhưng dù bất đắc dĩ, cơm vẫn phải ăn.

Hôm nay khí trời đẹp, nhiều mây, dự báo thời tiết bảo ngày mai trời mưa. Gió Tây có khí lạnh, mưa từ phía tây đến, tầng mây dày đặc bao trùm trên đỉnh đầu, ý nghĩ sắp trở trời luôn vang vọng trong đầu Văn Hạo.

Phòng ăn người đang đông, bất kể là đội viên hay huấn luyện viên, là nam hay nữ, đều bưng khay inox xếp hàng gắp thức ăn. Văn Hạo cầm khay đứng sau đội ngũ, đội ngũ đi tới chầm chậm, cậu nhìn trái ngó phải, tầm mắt dừng trên gò má người phía trước.

Là một người rất lạ mặt.

Văn Hạo là người lâu năm trong đội quốc gia, cậu ở đây cũng gần sáu năm cũng quen biết gần hết người nơi đây, còn người này thì cậu chưa từng gặp.

Văn Hạo không phải người thích lo chuyện bao đồng, cậu chỉ nhìn liếc qua rồi thôi. Người đàn ông phía trước sở dĩ gây sự chú ý cho cậu, chủ yếu là người đàn ông đi qua chỗ cá chiên bột, không lấy, đi ngang qua cá kho chua ngọt, không gắp, đi qua tôm hấp, không nhìn, đi ngang qua thịt bò hầm, tay không động, cuối cùng múc hai mui thịt cá băm và dưa trộn rồi đi.

Chậc, xem khẩu vị này, khẳng định không phải vận động viên.

Văn Hạo múc một muỗng cá bột chiên, gắp một miếng cá chua ngọt, năm con tôm hấp, một muỗng thịt bò hầm và rưới muôi hồng dầu lên cơm, chân đi ngang qua khu thức ăn liên tục, mãi đến khi cuối cùng mới miễn cưỡng múc một chút dưa trộn. Khay thức ăn chồng một núi nhỏ cao, từ chính diện mặt đều chứng minh cậu bản chất là một ham ăn.

Người đàn ông đi trước một bước, xa xa được một vòng huấn luyện viên chào hỏi, mơ hồ nghe bọn họ gọi hắn là Văn gì gì đó. Văn Hạo đi theo sau bị Lưu Lãng, Bạch Văn Hân gọi lại, cùng mấy vị huynh đệ vừa nói vừa cười ăn cơm.

Lưu Lãng nhét một miếng xương sườn hương tỏi, miệng đầy mỡ nói: “Lần này cậu biết thi đấu bên ngoài tui gặp được ai không?”

“Ai?” Văn Hạo rất nể tình hỏi.

“Diệp Thư Văn.”

“Diệp Thư Văn?” Văn Hạo tỉ mỉ suy nghĩ một chút, có chút quen tai, nhưng vô cùng xa lạ, cậu xác định bản thân không quen người này.

“A! Tui biết!” Bạch Văn Bân vỗ tay một cái, “Đội viên cũ đội quốc gia, hạng mục bơi bướm.”

Lúc này Văn Hạo mới nhớ, Diệp Thư Văn a! Gì mà gọi là đội viên cũ bơi bướm!? Người ta là quán quân olympic có được không!!

Lưu Lãng gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, chính là vô địch thế giới bơi bướm, tui mới biết anh ta rời đội đi Mỹ, lần này cùng về với chúng ta, hình như tới làm huấn luyện viên!”

“Làm huấn luyện viên? Mang ai vậy? Giờ biên chế huấn luyện viên không phải đã đủ quân số rồi sao?”


“Ai mà biết được…”

Tầm mắt Văn Hạo liếc qua người đàn ông thêm một lần nữa, xa xa có thể thấy dung mạo đối phương rất tuấn lãng, giờ khắc này đang cùng nhóm huấn luyện viên trò chuyện vui vẻ, mỗi động tác nhấc tay đều có một loại ý nhị tùy tiện tiêu sái.

Mơ hồ, Văn Hạo đã xác định thân phận của đối phương.

Sau khi cơm nước xong, nhất thời không có chuyện gì làm, theo lệ thì ra ngoài tiêu cơm. Bảy, tám người đều tụ trong phòng Lưu Lãng, cũng không biết ai nói một câu muốn AA chế tụ tập liên hoan. Tuy hầu bao Văn Hạo không đủ nhưng độ tham gia vẫn 100%, đều nhấc tay tán thành.

Cuối cùng mọi người hẹn nhau, ngày cuối kỳ nghỉ gặp ở nhà hàng Văn Nhân, người càng nhiều càng tốt, không say không về.

Chiều hôm sau, Lưu Na Na gọi điện đến, đổi một số lạ, nếu biết sớm là Lưu Na Na thì chắc chắn cậu sẽ không tiếp.

Lưu Na Na mang theo tiếng khóc nức nở, ở trong điện thoại nói: “Văn Hạo, đừng giận chị, hôm qua là chị uống say nên mới nói những câu như vậy, chị vừa tỉnh đã hối hận, biết em sẽ không nhận điện thoại của chị, chị đành thay số mới, em đừng giận mà.”

Người có uống hay không từ cách nói chuyện là biết, Văn Hạo không nghĩ nhiều, cười nói biết rồi, không giận.

Lưu Na Na nói: “Văn Hạo, hôm nay tâm tình chị không tốt, em có thể đi ra bồi chị được không? Đi không xa, ở phụ cận ký túc xá các em, đi uống café với chị là tốt rồi.”

“Chị Lưu, chiều này em có huấn luyện.”

“Vậy mai thì sao?”

“Cũng có.”

“Kia…”

“Mỗi ngày đều có huấn luyện.”

“… Văn Hạo! Cho cậu thể diện còn không cần! Cậu cho rằng tôi không biết hay sao! Các cậu chính là đang nghỉ hè! Kêu cậu đi uống café với tôi chứ đâu đòi mạng cậu!!”

Văn Hạo giơ tay cúp điện thoại, mọe, gặp phải mụ điên.

Lưu Na Na rất nhanh lại gọi tới, cậu kéo vào danh sách hạn chế, một số lạ lại gọi tới, cậu tắt máy luôn.

Nhìn màn hình đen ngỏm, lần đầu cậu phát hiện, trên đời này còn có một loại phụ nữ có thể gây sự đến trình độ này, trình độ đạt ngang với Cung Trình… Không đúng, Lưu Na Na vẫn kém một chút, Cung Trình đã đạt max rồi.

Chuyện Lưu Na Na tạm chưa giải quyết được, phụ nữ có tiền có quyền không thể chọc, Văn Hạo cẩn trọng muốn gọi điện cho Vương Tử Hồng, nhưng khi cầm điện thoại lên lại buông xuống.


Cậu không biết nói gì.

Nói mình bị Lưu Na Na coi trọng, muốn làm tình, thuận tiện lại được tặng nhà gì gì đó… Bản thân không phải phụ nữ, thượng một phụ nữ xinh đẹp như hoa có thua thiệt gì đâu, hay là nói mình không cứng nổi đối với phụ nữ? Ha ha!

Yên lặng đợi đến ngày cuối kỳ nghỉ, Du Nhạc tính có thể đã trở về. Cậu nhóc mười bảy tuổi, nhiệt tình rộng rãi lại còn rất dính người, sau khi đưa cho Văn Hạo một cái bật lửa hãng Zippo, trên mặt vỏ đen đỏ có in hình ngôi sao năm cánh, vẻ ngoài rất tinh mỹ.

Tuy không hút thuốc nhưng Văn Hạo vẫn nói một tiếng cám ơn, cẩn thận nhận quà.

Du Nhạc cười híp mắt nhìn quanh phòng, hưng phấn không nhỏ, không đợi Văn Hạo mở miệng đã nhào tới trước mặt cậu nói: “Anh, em come out rồi!”

Hết chương 5.

Chia sẻ một tiết mục ngắn (tác giả):

Ha ← Cao lãnh

Ha ha ← Ôn hòa

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ← Cười khúc khích.

A ← Duyên dáng gọi to

A a ← Kinh ngạc thốt lên

A a a a a a a a a a a a a a a a a a ← Kêu thảm.

Há ← Qua loa

Há Há ← vui mừng

Ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ← kinh ngạc.

Ừ ← trầm ổn

Ừmm ← bán manh


Ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ư ← táo bón.

Ha ← Sung sướng

Ha ha ← Vui vẻ

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ← Bệnh thần kinh.

Cười khúc khích với bệnh thần kinh có khác gì nhau đâu:v há há