Dự báo thời tiết nói chiều tối hôm nay sẽ có mưa kèm theo sấm chớp nên giờ lên lớp của Nám Nám phải chuyển sang tuần sau. Cả buổi chiều cô không có việc gì làm, ngồi ở bàn ngẩn người ra.
Lúc Ninh Hạo Nhiên vừa bước vào cửa văn phòng bộ môn Thể dục, cô Từ đột nhiên ra vẻ nhớ là chưa khóa bình ga ở nhà, vội vội vàng vàng đứng dậy tạo không gian riêng cho đôi nam nữ có tình ý với nhau trong truyền thuyết được tự nhiên bên nhau.
“Hai người cứ làm việc của mình nhé!”. Cô bước đến cửa phòng, vỗ vai Ninh Hạo Nhiên, ánh mắt tràn đầy sự cổ vũ.
“Cô cũng vậy ạ”. Ninh Hạo Nhiên nhìn cô Từ, ánh mắt như thể chẳng biết làm thế nào được.
“Cứ bận một chút là tốt rồi”. Cô Từ lại vỗ vai anh, ánh mắt vô cùng kiên định, chúm miệng cười.
“Chỉ sợ cứ bận rồi lại càng bận thôi”. Ninh Hạo Nhiên lắc đầu cười một cách đau khổ, tiễn biệt cô Từ, vừa ngoảnh đầu lại đã nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở của Nám Nám, không nhịn được cau mày hỏi: “Cô vẫn còn đau à?”
“Đau hay không chẳng liên quan gì đến thầy Ninh cả, dù sao thì thầy cũng không tặng tôi Bạch dược Vân Nam trị liệu chỉ số IQ mà”. Nám Nám nhỏ nhen đương nhiên là vẫn nhớ những lời cay độc mà Ninh Hạo Nhiên nói bên hố cát nên không có chút động lòng nào trước sự quan tâm của anh cả.
Thực ra, lũ bạn xấu của Nám Nám nếu đã định làm tổn thương người khác thì còn cay độc gấp vài chục lần so với Ninh Hạo Nhiên, thậm chí vài trăm lần ấy chứ. Nhưng không hiểu sao cô lại cứ chỉ nhớ những câu anh ta châm chọc cô, một câu cũng không thể nào quên được. Nói cho cùng, những người kia đều là anh em của cô, muốn làm tổn thương thế nào cũng được, cùng lắm thì ăn miếng trả miếng, nhưng anh ta thì là gì của cô cơ chứ, anh ta dựa vào cái gì mà chế giễu cô?
Hiển nhiên là Ninh Hạo Nhiên đã quá quen với việc Nám Nám chấp nhặt từng li từng tí nên chẳng hề đáp trả gì, chỉ ngồi vào bàn của mình và bắt đầu làm việc. Cho dù Nám Nám có giận dỗi thế nào thì cũng chẳng còn đối thủ nữa, cô hậm hực vứt cuốn vở, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt thư giãn.
Bỗng nhiên, một tiếng ho phá vỡ bầu không khí yên lặng trong văn phòng, Nám Nám mở mắt liếc nhìn, thấy anh đang ngồi ngay ngắn thì quay người lại, tiếp tục nhắm mắt, nhưng chẳng lâu sau lại bị một trận ho nữa đánh thức. Mặc dù cô vẫn còn giận anh nhưng bản chất cô vốn lương thiện, thế là cô mở mắt, mở miệng lạnh lùng quăng ra vài tiếng: “Uống nước, uống thuốc vào!”
“Vâng, tôi biết rồi”. Miệng thì nói thế nhưng Ninh Hạo Nhiên vẫn không động đậy gì.
Cả đời này Nám Nám không chịu được cảnh người ta cứ ngược đãi sức khỏe bản thân, ngược đãi sức khỏe tức là ngược đãi cô, có chết thì chi bằng cố sống còn hơn, việc gì mà phải làm khổ mình như thế? Vì vậy, cô đẩy mạnh ghế ra, bước đến chỗ máy nước, rót một cốc nước nóng, đặt cạch một cái xuống bàn, trước mặt Ninh Hạo Nhiên, ra vẻ độ lượng: “Anh uống di!”
Anh chưa kịp trả lời thì đã có người bên ngoài gõ cửa, Nám Nám ngẩng đầu lên thì thấy một nữ sinh vừa thi xong đứng thập thò ở ngưỡng cửa, đang do dự, rụt rè ngó vào trong.
“Em vào đi, em đến để hỏi điểm thi môn nhảy xa đúng không? Tạm thời vẫn chưa có đâu”. Nám Nám lớn tiếng trả lời.
“Không ạ, em đến có việc khác ạ”. Cô sinh viên đó xoay xoay ngón tay, mấp máy cái miệng nhỏ xinh, lắc đầu biểu thị không phải là vì mục đích mà Nám Nám nói.
Vậy thì là gì? Nám Nám chau mày.
Chỉ thấy cô bé bẽn lẽn bước đến trước bàn Ninh Hạo Nhiên, mò mẫm mãi mới lôi từ trong túi ra một lọ thuốc đen sì sì.
“Thầy Ninh, lúc nãy khi thi Thể dục, em nghe thấy thầy bị ho, đây là si rô trị ho Sơn Trà, lúc em bị ho, mẹ em mua cho đấy, nhưng em vẫn chưa uống đâu ạ. Họ nói dùng rất tốt, thầy mau uống đi!”
Cằm Nám Nám trong khoảnh khắc bỗng rơi xuống bàn làm việc, tay bất đầu dùng hết sức nắm chặt tờ báo vô tri vô giác trên bàn.
Bọn trẻ con này thật là... để anh ta dạy bọn chúng thì có gì tốt cơ chứ? Nhìn trong trường có biết bao nam sinh đẹp trai trẻ trung, theo đuổi ai mà chẳng được, tại sao lại chọn một kẻ vô lương tâm, vô đạo đức như Ninh Hạo Nhiên vậy? Nếu thích mẫu người già dặn một chút thì các bộ môn khác cũng không ít thầy giáo đấy thôi. Xét về chiều cao, Ninh Hạo Nhiên không sánh được với trưởng bộ môn bóng rổ; xét về dáng người, anh ta không bằng thiếu soái Trương của đội bơi biệt hiệu “Ian Thorpe của Trung Quốc”; xét về tướng mạo, vẫn còn kém thầy giáo của bộ môn khiêu vũ thể thao, nhưng tại sao cô bé này lại có cảm tình đặc biệt với Ninh Hạo Nhiên đến thế cơ chứ? Lẽ nào bình thường lúc không lên lớp, Ninh Hạo Nhiên còn thả câu dụ dỗ các nữ sinh? Đây chẳng phải là trong lòng đã có mầm mống chà đạp lên tương lai của Tổ quốc sau này hay sao? Thật là mất hết đạo đức của người thầy rồi![Ian Thorpe: Vận động viên người Australia từng giành huy chương vàng Olympic và giải vô địch thế giới.]
Nám Nám càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng nổi cáu lên, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ rất thấu hiểu, miệng tuôn ra những lời ngọt nhạt: “Chắc em cũng biết công tác chăm sóc y tế ở trường ta vô cùng tốt, lúc nãy, y tá ở phòng y tế trường đã đưa cho thầy Ninh thuốc trị ho rồi, tạm thời bây giờ không dùng hết nhiều như vậy. Lọ thuốc này em cứ mang về đi, giáo viên chúng tôi cũng không tiện nhận đồ của các em, thầy Ninh sẽ sớm khỏe lại thôi.”
“Nhưng em thấy bệnh tình của thầy Ninh chẳng có tiến triển gì cả. Hay là lọ thuốc đó không phải là thuốc chính hãng? Lọ thuốc này của em là Niệm Từ Am [Tên công ty thuốc nổi tiếng ở Trung Quốc] đấy”. Giọng nói ngọt ngào đáng yêu của cô sinh viên ấy khiến người ta nghe thấy mà da thịt tê tê dại dại, ngứa từ gót chân ngứa lên đến đỉnh đầu.
Bà ơi là bà, tôi còn là Đồng Nhân Đường[Tên công ty thuốc nổi tiếng ở Trung Quốc] đây này! Nám Nám quả thật rất muốn mở miệng ra chửi một câu, nhưng may là vẫn ý thức được lúc này mình là ai và mình đang ở đâu, cô nhẫn nhịn một hồi rồi mới lộ ra nụ cười hung ác: “Em cần phải biết là còn có rất nhiều nữ sinh khác cũng tặng thầy Ninh những thứ còn tốt hơn nữa cơ, thầy ấy giấu đi không cho chúng ta biết đấy thôi.”
Ninh Hạo Nhiên nhếch đuôi lông mày lên, nhưng không phản bác lại những lời nói dối mà Nám Nám vừa thuận mồm nói ra, chỉ cúi đầu lấy cốc nước nóng cô vừa mang đến ngậm một ngụm, không nhịn được nhếch mép cười tủm một mình.
Nám Nám với khuôn mặt đáng ghét và cô sinh viên đáng thương đang chờ sự hồi đáp của Ninh Hạo Nhiên đứng đối mặt nhau, trong phút chốc hai ánh mắt như hai con dao găm, lia vèo vèo vào đối phương, thật khó mà tách ra được. Đúng lúc này thì Ninh Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, cười nhạt đáp: “Đúng vậy, còn có người tặng thầy nước sôi trị bách bệnh đây, tôi cũng rất lấy làm cảm kích.”
Cô sinh viên kia nghe thấy có người nhanh chân đến trước một bước, khuôn mặt hồng hào bỗng trở nên đau khổ, Nám Nám nhân cơ hội này vừa đẩy vừa tiễn, nhanh chóng đưa cô sinh viên ra khỏi văn phòng, lại an ủi vài câu như một bà mẹ chồng cáo già. Sau khi đã chắc chắn rằng cô sinh viên dó không có ý định quay lại nữa, Nám Nám mới quay vào phòng, đứng trước mặt Ninh Hạo Nhiên, đang dịnh lạnh lùng nói kháy anh ta vài câu, nhưng chợt thoáng thấy lọ thuốc trị ho ấy lại tức điên lên, liền giằng cốc nước từ trong tay anh ta, vứt vèo một cái vào thùng rác, cười híp mắt dẩy lọ thuốc đến trước mặt Ninh Hạo Nhiên, rành rọt từng chữ, từng tiếng một tuôn ra: “Mời - thầy - Ninh - uống - thuốc!”
Ninh Hạo Nhiên càng lúc càng cười to hơn, không hề chấp nhặt thái độ của cô, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đỏ ửng lên vì giận dữ.
Nám Nám bị anh ta cười, có phần chột dạ, nhìn anh ta với ánh mắt đề phòng, chỉ sợ mình lại trúng kế, lập tức lùi lại vài ba bước, nghi hoặc trở về bàn làm việc của mình rồi lại liếc nhìn nụ cười kì lạ vẫn còn trên mặt Ninh Hạo Nhiên mà không hiểu tại sao.
Vì vậy, cô đẩy mạnh cái ghế, giận dữ lục các thứ trên bàn làm việc ầm ĩ cả lên, lúc chuông điện thoại reo, cô suýt chút nữa có ý định đá nó đi.
Nhưng thật là nhanh, cô nghe điện thoại rồi lập tức cười vui vẻ: “Sao, cùng ăn cơm à... Nhưng hôm nay tôi có chuẩn bị gì đâu, tối nay được không... Ngủ ở nhà ông? Như thế không tốt đâu... Hay là thế này, tối nay chúng ta đi đặt phòng... Được, cứ thế nhé!”
Trong lúc Nám Nám trả lời điện thoại, sổ ghi điểm trước mặt Ninh Hạo Nhiên đã biến thành mớ giấy vụn. Anh không nghe thấy tiếng người đầu dây bên kia nói nên mới dằn vặt tức tối đến vậy.
Thực ra, đây mới là chính xác những lời người đầu dây bên kia nói trong điện thoại: “Bọn tôi định ra ngoài đánh chiến đội CS[Game bắn súng], bà cũng đến chơi cho vui đi, thằng Đôn béo mời cơm. Không chuẩn bị gì cũng không lo đâu, cùng lắm bọn tôi mang thêm cho bà cái máy xách tay nữa chứ gi... Buổi tối ngủ ở nhà tôi chứ sao, bà cũng có phải là chưa ngủ bao giờ đâu... Đặt phòng à, tìm chỗ có mạng không dây ý, tập thể chiến đội bọn tôi sẽ đến đó... ừ, cứ thế đi, bà phải đến nhanh đấy nhá! Mọi người đều đang đợi bà đấy!”
Nám Nám nhìn nét mặt sa sầm của Ninh Hạo Nhiên, cười đắc ý: anh tưởng anh có nữ sinh theo đuổi mà tôi lại không có các anh em, bạn bè sao? Tôi cũng tốt duyên lắm chứ bộ!
Ninh Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt thách thức của Nám Nám, để lộ ra nụ cười đen tối: không ngờ cô ta lại dám bàn chuyện đi đặt phòng khách sạn với người ta ngay trước mặt mình, hổ không ra oai thì cô cho tôi là mèo Kitty sao?
Thế rồi anh sải vài bước dài, vòng qua chiếc ghế và bước đến, hai cánh tay tóm chặt lấy cổ áo cô, ngay sau đó, chỉ trong một giây, cô đã bị anh ghì chặt vào lòng, hai cánh tay anh siết chặt lấy cô không cho nhúc nhích.
Nám Nám cảm thấy xương mình cứ như sắp bị cánh tay to khoẻ của Ninh Hạo Nhiên bóp vụn ra nên dù đang bị anh ghì chặt trong ngực vẫn cố hét lên: “Kẻ sĩ có thể giết người chứ không thể làm nhục người, dùng thủ đoạn bóp chết người ta bằng cánh tay thật không vinh quang tí nào cả!”
Ninh Hạo Nhiên đã bị người con gái trong lòng chọc tức đến nghẹn cổ, đầu óc không còn tỉnh táo nữa. Anh vốn tưởng rằng có lẽ cô sẽ hiểu ra cái gì đó, kết quả cô lại lạnh lùng nói những câu như vậy, anh lại càng tức hơn, quyết không chịu buông tay.
Nám Nám phát hiện thấy tay anh ta càng ghì chặt hơn, để tránh khỏi bị người ta mưu hại đến chết, cô vội tìm cách đấu tranh để tự cứu mình, thế là cô dùng tay chống làm điểm tì, đầu đập hết sức vào ngực anh ta, hai tay nắm chặt eo anh ta, đang chuẩn bị thoát khỏi cảnh bị ghì chặt đến chết, thoát khỏi sự ngược đãi của con người này thì nghe thấy ngoài cửa, giọng nói dịu dàng ban nãy lại vang lên: “Thầy… thầy Ninh, lẽ nào người yêu của thầy chính là cô ấy sao?”
Hai người đang giằng co bỗng nhìn nhau, im lặng trong khoảng thời gian đếm từ một đến ba, trong nháy mắt lại tách hẳn nhau ra, vờ như không ai quen biết ai cả.
Chỉ nhìn thấy cô sinh viên kia tay xách thêm một cân lê, đứng trơ trọi đáng thương trước cửa, hiển nhiên là tất cả những hành vi mờ ám của hai người lúc nãy đều đã lọt hết vào tầm mắt của cô bé rồi.
Ninh Hạo Nhiên nghĩ: Đúng vậy, coi như em có mắt nhìn đấy, thầy cũng đỡ phải giải thích với em nữa.
Nám Nám nghĩ: Em ơi là em, mắt em nhìn thế nào vậy, cô sắp bị ghì đến chết mà em không nhìn ra sao?
Nữ sinh kia nghĩ: Thảo nào thầy Ninh không thèm để ý gì đến các nữ sinh, hoá ra thầy ấy thật có mắt thẩm mĩ! Vì danh tiếng của thế tộc mà thầy chỉ có thể tìm người có ngoại hình phù hợp như cô Dương đây để đánh bóng bản thân...
Tác giả nghĩ: Ba người đã thôi chưa đấy? Đảo đi đảo lại cũng phải nhanh lên cái chứ, tôi còn phải đi chợ mua đồ ăn đây!
***
Ông trời xưa nay khi mưa to cũng chẳng bao giờ có quy luật nào cả, cứ nhằm đúng vào lúc người đi làm tan ca, lúc người già người trẻ tắm nắng, lúc các bà nội trợ phơi chăn phơi chiếu mà trút mưa rào rào xuống, thường thì những người tránh không kịp cũng đành chịu, coi như số mình đen đủi thôi.
Sáng nay, Nám Nám không nghe dự báo thời tiết, ra ngoài quên mang theo ô, lại vì trong lòng lo lắng vội đến chiến đội CS của anh em nên để không mất thời giờ, cô lấy tạm tấm ni lông che lên, hết giờ làm là lập tức chạy ra khỏi văn phòng.
Mưa to thật. Con đường mịt mù lúc ẩn lúc hiện trong mưa, những hạt mưa to như những hạt đậu rơi xuống mặt, hơi đau một chút, mắt gần như không mở ra nổi, cô chẳng nhìn rõ cái gì phía trước cả. Mái hiên trước cổng trường chật cứng những người trú mưa, nhưng cô không thể trú mưa được, chỉ có thể đi về phía trước. Các anh em chiến hữu đang đợi cô. Đến muộn và thất tín xưa nay vốn không phải là tác phong của Nám Nám này, vì vậy cô lấy tinh thần, chuẩn bị cắn răng chạy về phía trước, nhưng chiếc quần thể thao ướt sũng và đôi giày sũng nước đến nỗi có thể bắt cá bên trong lại làm giảm tốc độ chạy, khiến cái tư thế cố chạy thật nhanh của cô tự nhiên lại thành ra như đi bộ trên không vậy.
Một ông bác đang trú mưa trông thấy vậy thật khó coi mới tốt bụng gọi: “Con trai, vào trú mưa một lát rồi hãy đi!”
Nám Nám đang chạy chợt sững lại, suýt nữa thì ngã. Ngoảnh đầu lại, chẳng biết làm thế nào, cô cười đáp: “Cảm ơn bác, cháu không sao ạ, mưa cũng không to lắm!”
Mặc dù lúc đó, mái tóc ngắn dựng ngược của cô đã cụp xuống trước trán, những giọt nước mưa long lanh lăn từ tóc xuống hai bên má chạy ngược chạy xuôi, nhưng không thể nào so sánh được với việc trong lòng cô đang đầy ấm ức.
Bác ạ, sau khi bác về nhà, tạnh mưa rồi thì đến cửa hàng kính thay một cặp kính khác đi, không cần phải tiết kiệm tiền cho bác gái đâu...
Đi tiếp một đoạn nữa là đến bến xe bus rồi, chỉ có điều, cô đang không biết anh phụ xe có cho cô lên không, người cô ướt như chuột lột thế này mà.
“Người anh em, có cần tôi chở đi một đoạn không?”. Một anh chàng hơn hai mươi tuổi đi xe máy vỗ mạnh vào vai Nám Nám, tốt bụng mời cô lên xe.
Nám Nám đang đau khổ, nghe thấy câu đó lại diên tiết lên, quát vào mặt anh ta: “Tôi là con gái!”
Anh con trai đó vừa nghe thấy cô mở miệng đã tỏ ra kinh sợ thái quá, phóng chiếc xe cà tàng vọt thẳng vào trong màn mưa mênh mông, vừa đi vừa hét: “Mẹ kiếp, coi như hôm nay đã được mở rộng tầm mắt rồi, ở đâu cũng có yêu quái!”
Phía trước mắt Nám Nám bỗng tối sầm lại, những vệt đen cũng chi chít như mưa vậy, rơi tí ta tí tách.
Nếu không phải vì để kịp đến chiến đội CS thì Nám Nám đã nghĩ đến chuyện ra cửa Nam của trường mà tự vẫn ở đó rồi. Nhưng bị tổn thương lần thứ hai rồi nên cô cũng dần quen, ngoài việc tức giận, phải dừng lại trong ba giây làm anh con trai kia khiếp sợ chạy mất vía thì tốc độ chạy vẫn không có gì thay đổi.
Khó khăn lắm mới dợi được xe bus đến, Nám Nám sung sướng leo lên, nhìn về phía hàng ghế sau cùng đã hết chỗ ngồi, cô đành đứng bên lan can, cạnh chỗ người soát vé, nắm tay cầm và ngẩn người ra.
Cơn gió lạnh lùng bên ngoài đã bị cái không khí bí bách trong xe xua tan hết, cùng với tốc độ di chuyển chậm chạp của chiếc xe, cô dường như chìm vào giấc ngủ.
Lúc này cảm giác thật dễ chịu, thế giới này tươi đẹp biết bao...
Đột nhiên lái xe hét một tiếng: “Có biết lái xe không đấy?”. Hành khách còn chưa phản ứng kịp thì anh ta đã phanh gấp một cái. Nói thật, lúc dấy nhanh quá, theo quán tính, một phụ nữ trung niên đứng sau cô đu một cái về phía trước xe với tốc độ như của thiên thạch trên Sao Hoả rơi xuống Trái Đất vậy. Phanh xe rất ăn, nhưng cũng không mạnh bằng sức nặng vĩ đại của người phụ nữ hơn một trăm cân này! Chỉ nhìn thấy bà ấy giơ tay ra nắm lan can, tìm sự cứu trợ khi bị lao về phía trước theo quán tính, nhưng khổ nỗi tay không nắm được vào lan can. Bà ấy không đứng vững được, tưởng như sắp ngã chổng cả bốn chân lên trời luôn rồi, Nám Nám vội vàng ôm chặt eo bà để đỡ bà khỏi ngã, vì thân hình người được cứu quá to lớn nên cô không thể không quay nửa vòng mới đỡ được. Cảnh ấy đẹp hệt như những pha kinh điển trong phim tình cảm lãng mạn vậy, giống như kiểu hoàng tử dùng ánh mắt trìu mến nhìn công chúa, bên tai thì thầm giọng nói ngọt ngào: “Nàng không sao chứ?”
Đét! Đôi vai nhỏ mềm yếu của Nám Nám bị người phụ nữ đó đánh đét một cái, cũng may mà không gãy xương. Có lẽ bà ta có sức mạnh trời sinh đây mà, mình đành nhịn thôi, trong bụng Nám Nám nghĩ vậy.
Nhưng câu nói vang lên từ phía sau đã hủy diệt hoàn toàn niềm an ủi cuối cùng của Nám Nám: “Thằng nhóc thối tha này, đừng tưởng nhân cơ hội này mà lợi dụng người ta nhá!”
Cô ơi là cô, không phải thế chứ, không cần nói cô trẻ hơn mẹ tôi có mấy tuổi thôi dâu, chỉ cần nhìn cái thân hình cô là biết, tôi có muốn lợi dụng cũng chẳng biết lợi dụng chỗ nào ý chứ.
Nám Nám đau đớn vô cùng, bắt đầu từ cái ánh mắt của cô bé không tặng được thuốc trị ho cho Ninh Hạo Nhiên đến giờ, cô liên tiếp bị những sự đả kích khiến cô gần như nghiến nát vụn cả hàm răng, nước mắt chảy tràn.
Cô rất muốn vạch bộ quần áo thể thao cho mọi người xem, xin mọi người đấy, thế này mà nói tôi là đàn ông sao? Các người có thấy đàn ông mặc áo đệm ngực bao giờ không, có không? (Đáp: Có chứ! Bây giờ Nhật Bản đang mốt đàn ông mặc áo đệm ngực. Nám Nám, không thể không nói là cô lạc hậu quá so với thời đại rồi). Có người đàn ông nào da dẻ lại mịn màng thế này chứ, có không? (Đáp: Có rồi. Bây giờ sản phầm dưỡng da dành cho nam của Nivea còn bán chạy hơn cả sản phẩm dành cho nữ ý chứ! Nám Nám, phải nói là cô out rồi). Có người đàn ông nào có những đặc điểm nữ tính rõ ràng thế này không, có không? (Đáp: Này bà chị, tôi không trừng mắt thế này mà lại nói mò đâu. Nói cô không có một chút nữ tính nào thì có vẻ vu oan cho cô, nhưng tôi kiên quyết cho rằng nho khô nhất định không thể cho là nữ tính được!)
Nám Nám im lặng thầm tranh luận trong bụng, không dám nói ra khiến người ta được thể, bà ta cho rằng anh chàng này sau khi lợi dụng mình, bị mình nói trúng tim đen, không dám cãi lại là do thấy xấu hổ. Vì thế bà ta lại càng không nể nang gì, từng câu từng chữ thách thức sự nhẫn nại của Nám Nám.
“Cậu nói xem rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Cậu nói xem có phải là cậu thấy sắc mà nảy sinh ý đồ không?”
“Cậu nói xem có phải cậu thấy tôi rất dễ bắt nạt không?”
Nám Nám không thèm hạ thấp mình cãi nhau với bà ta, cô không thèm mở miệng phản bác lại những câu càng lúc càng quá dáng ấy, chỉ lấy ra tờ khăn giấy lau bàn tay vừa ôm eo bà ta, lại còn phủi tay hai cái rõ là mạnh. Động tác này trong mắt người phụ nữ nặng hơn một trăm cân kia lại biến thành sự châm biếm đối với trọng lượng của bà, thế nên bà ta lại càng gào đến hết hơi khản tiếng chưa thôi.
Vở kịch độc thoại một vai diễn được đến hơn mười phút, Nám Nám cứ giả bộ làm như tai điếc không nghe thấy gì, người soát vé đứng bên cạnh nhìn thấy chướng mắt, đang ngồi đành phải đứng dậy nói: “Cậu ta cũng chỉ vì muốn tốt cho chị mà thôi, nếu lúc nãy để chị ngã chổng kềnh ra đấy thì có đẹp mặt không? Sao chị lại cứ để ý mà không nhượng bộ cho người ta chút nào thế? Người ta lợi dụng gì chị nào? Chẳng nhẽ lại lợi dụng sờ mó cái bụng mỡ, đến một tháng sau cũng không muốn ăn thịt nữa sao?”
Mức độ đặc sắc trong tiết mục cãi nhau của hai người phụ nữ trên bốn mươi tuổi này đã vượt xa sức tưởng tượng của Nám Nám. Chẳng mấy chốc, cô đã liên tưởng đến các vai diễn bá vương đầu đường xó chợ: cô soát vé đầu đeo băng rôn trắng viết chữ “Nám Nám, tôi yêu bạn” rộng lượng và dáng mến xông tới đá cho bà béo một phát ngã lăn quay, đang định giơ nắm đấm lên trời, khẳng định chiến thắng của mình thì bị bà béo từ phía sau chồm dậy, ôm ghì lấy, suýt chút nữa thì chết vì ngạt thở.
“Có phải cô thích cái khuôn mặt trắng trẻo của cậu ta rồi không mà lại cứ muốn nói dỡ hộ cậu ta thế? Lớn tuổi như vậy rồi mà còn không đứng đắn một chút. Tuổi cậu ta cũng đáng làm con trai cô rồi đấy...”. Câu nói ấy của bà béo lại kích thêm ngòi nổ chiến tranh, Nám Nám đang trốn giữa họng súng lưỡi kiếm nơi chiến trường, cứ mặc sức tưởng tượng, ôi! Cả một mớ hỗn độn.
Thật đáng tiếc, xe sắp đến bến đỗ rồi. Nếu không thì cận cảnh phim đầu đường tranh bá chắc chắn sẽ làm người ta no con mắt cho mà xem.
Cô muốn vẫy tay chào tạm biệt hai người, nhưng lại phát hiện ra rằng hai người đang mắt to trừng mắt bé, vốn dĩ chẳng có thời gian để ý đến mình, tiếp tục đấu đá như thể hai con gà chọi đang đá nhau vậy.
Thật cô đơn! Cuộc đời này tràn ngập nỗi cô đơn vô bờ bến!
Thế là cô lặng lẽ xuống xe mà không ai thèm để ý đến, ánh mắt tiễn chiếc xe từ từ đi khỏi. Cả chiều nay đã đen đủi lắm rồi, lẽ nào lại còn có chuyện còn đen đủi hơn nữa sao? Cô tự an ủi mình, chẳng đáng bận tâm để nghĩ nhiều hơn thế, nghĩ thế, cô lại tiếp tục đội mưa chạy đi.