Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Quyển 2 - Chương 10: Thái cực

Hồi Nám Nám đi học, bộ môn thể dục vẫn còn chưa có môn thái cực quyền.

Năm nay, không biết ông lãnh đạo nào vỗ cái đầu quả dưa mà nảy ra cái quyết định này, nói cái gì mà biểu dương văn hóa truyền thống, tinh túy của quốc gia, nhất định phải nhét cái môn thái cực quyền vào trong giáo trình môn Thể dục, lại còn phân rõ ràng tỉ mỉ ra làm nam quyền và nữ quyền.

Nam quyền thì khoan thai, thư thái, nữ quyền thì bay bổng, khéo léo, không thể không thừa nhận rằng tranh minh họa trong giáo trình rất đẹp, DVD dạy học cũng quay rất tốt, nhưng chỉ thiếu mỗi một giáo viên diễn tập trên lớp thôi.

Ngoảnh đầu lại nhìn Ninh Hạo Nhiên đứng một bên thả lỏng như không có chuyện gì xảy ra cả, lại nhìn cô Từ với tay chân già nua đung đưa trong gió, không còn nghi ngờ gì nữa, việc diễn tập này chỉ có thể để cho người khỏe mạnh như Dương Nám Nám hoàn thành thôi.

Cô mặt nhăn mày nhó khổ sở, giật cái mũ bóng chày vứt sang một bên, xoay khớp cổ, khởi động cổ chân, cổ tay xong rồi dứng dạng chân nghiêm trang, mấy chục sinh viên phía sau thì làm theo cứ như thể nhìn hồ lô vẽ ra quả dưa vậy, ai nấy đều đứng ngồi đúng tư thế.

Dương Nám Nám vốn mù mờ về thái cực quyền nhưng đã như đuổi gà lên chuồng rồi, không thể không lên. Cô chỉ có thể nghĩ về các bước bổ táo, cứ làm qua loa đại khái sao cho giông giống hình vẽ trong sách thôi.

Một quả táo to: Hai tay tạo thành vòng tròn trước ngực.

Cắt một nhát dao: Tay phải dựng đứng, bổ thẳng xuống.

Bên trái chia một nửa: Hai tay đẩy về bên trái.

Bên phải chia một nửa: Hai tay đẩy về bên phải.

Mặc dù cô làm rất kém, nhưng ít nhất cũng đã rất chăm chú, Nám Nám không ngừng tự cổ vũ mình như vậy. Có câu, chưa nhìn thấy lợn đi chẳng nhẽ lại chưa ăn thịt lợn sao? Không biết đánh thái cực quyền thì ít nhất cũng biết làm thế nào để qua mặt người ta chứ!

Không đợi Nám Nám múa xong bài quyền, phía sau đã rộ lên những lời trầm trồ khen ngợi, cô thầm mừng trong bụng, tiếp tục tạo dáng, chỉ lo có người phát hiện ra, rồi lại nhớ đến Ngũ bộ quyền hồi cấp ba mình đã từng tập, cô không hiểu Thái cực quyền nhưng Ngũ bộ quyền thì cô tập thành thục đến nỗi không thể thành thục hơn được nữa. Vì vậy, cô liền biến hẳn giọng và nói: “Thái cực quyền coi trọng tu dưỡng nội công, và có một quyền pháp khác là cái gốc của tu dưỡng nội công. Chỉ có học được loại quyền này thì múa Thái cực quyền mới bay bổng khéo léo, xuất quyền mới có vẻ phong độ và nhanh nhạy được...”

Ngũ bộ quyền vừa mới ra chiêu thức đầu tiên, Nám Nám đã thoáng thấy Ninh Hạo Nhiên vốn đang dựa vào bên xà kép nghe cô giảng giải bỗng nhiên cúi thụp xuống, hai vai không ngừng run run, nên chỉ nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết anh ta đang nhớ về ngũ bộ quyền đó. Tâm trạng vốn đang sung sướng của Nám Nám bị điệu cười xảo trá của anh ta làm cho mất cả hứng. Trông cái bộ dạng không chịu trách nhiệm của anh ta, cô lại nhớ đến chuyện khó xử của mình tối qua. Quyết định lờ đi cái vẻ làm mất hình tượng của người nào đó, cứ coi như là không khí không màu, không mùi, không vị, cô tiếp tục đá chân: “Đá chân phải có lực, mọi người có thể học theo tôi!”

Hôm nay, Nám Nám mặc bộ đồ thể thao màu trắng, tư thế đá chân hiên ngang trông thật oai phong. Giơ lên, hạ xuống, không ai nhìn rõ hai vật thể gì màu trắng đá đi đá lại trên không trung, lại giơ lên, lại hạ xuông, dạng chân, ngả người ra sau, dang tay, ầm...

Tất cả lũ sinh viên dằng sau đang bắt chước từng động tác của cô bỗng đứng ngây ra, không ai dám manh động.

Chỉ thấy Dương Nám Nám bị ngã, không cử động gì.

“Hay!”. Ba giây sau, mọi người vừa định thần lại đã nhiệt liệt hoan hô, mặc dù vẫn hay xem biểu diễn võ thuật trên ti vi đều thấy sàn gỗ kêu rình rịch rình rịch, nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến ngoài đời cảnh cô Dương hi sinh bản thân, quả là đáng khâm phục, vì vậy sinh viên đứa nào cũng vô cùng sùng bái cô.

“Cô Dương, cô thật là lợi hại!”

“Cô Dương, cô giỏi quá!”

Như thế gọi là Nám Nám có nỗi khổ trong lòng mà không thốt ra được, dây giày bị tuột không phải là lỗi của cô, dẫm phải dây giày để rồi tự bị ngã cũng không phải là lỗi của cô, lỗi là tại bị ngã một cú mà cũng có bao nhiêu khán giả vây quanh như vậy, xem ra tuổi này vấp ngã một cú cũng đáng. Nghĩ mãi hồi lâu, cô mới đành cười mỉa, nói: “Tư thế này khó ở chỗ ngã là phải ngã cho thật, mọi người phải nhớ rõ, nhất định không được ngã kiểu rất bôi bác nghề nghiệp như C.Ronaldo!”

Ninh Hạo Nhiên không tài nào nhịn thêm được nữa, lăn ra cười phá lên, cái mặt u ám suốt cả buổi sáng cuối cùng cũng đã bừng nắng.

Tối hôm qua, cứ nghĩ sau khi ôm Dương Nám Nám thì ít nhất cô cũng phải có vẻ gì đó thẹn thùng của một cô gái, nào ngờ cô vuốt mặt một cái, coi như chưa từng xảy ra chuyện ôm ấp gì cả, đợi Phạm Dục Trân đi rồi, tung tăng chạy ra xe, đợi anh lái đưa về nhà, hại anh đứng ngây tại chỗ, hai tay giơ hụt hẫng hồi lâu, mãi đến khi đối tượng hét vài tiếng mới tỉnh lại.

Anh nên làm thế nào với cô đây? Chẳng lẽ cứ chịu giày vò mãi với cô gái có cái đầu thần kinh thép này hay sao?

“Thưa cô, có cách đánh tiêu chuẩn nào không ạ?”. Lạn Tư xưa nay vốn đóng một vai diễn thật khó chiều, nhưng bộ dạng thật tình ham hiểu biết của cậu ta lại khiến người ta thật sự không tìm ra được lí do chính đáng nào để bác bỏ.

Nám Nám ngây ra một lúc rồi quay người lại, nheo mắt nhìn thẳng cậu ta, uy hiếp: “Cậu có muốn thử làm mẫu cùng tôi không?”

“Thầy Ninh mới là người cùng đẳng cấp kĩ thuật với cô, em không dám đâu ạ!”. Lạn Tư tự biết lượng sức mình, đối mặt với lời mời lạnh lùng, nham hiểm của cô giáo Nám Nám, chỉ có thể vái tay xin lui.

Nghe cậu ta nói vậy, Nám Nám cứ như con lừa đứng dưới chân dốc, không nhận thức được tình thế vậy, ngước mắt liếc Ninh Hạo Nhiên, thấy anh ta không phản ứng gì, lòng mừng thầm, lập tức kích đểu: “Thực ra, thầy Ninh cũng không có sở trường môn Thái cực quyền.”

Ai mà tưởng tượng được là một quán quân chạy bền lại có sở trường môn Thái cực quyền được cơ chứ, ha ha ha...

“Ai nói vậy?”

Trong bụng Nám Nám vẫn còn chưa cười xong, con quỷ đen tối trong sâu thẳm nội tâm vẫn còn đang chống nạnh đắc ý thì đã bị câu nói ngoài sức tưởng tượng của Ninh Hạo Nhiên đập tan nát. Cô đau khổ quay đầu nhìn kẻ xui xẻo là anh ta một cách ai oán, mãi hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Thầy Ninh, hôm qua thầy không mệt sao?”. Còn giả vờ giả vịt gì nữa, thừa nhận mình không biết đánh Thái cực quyền thì có gì mà mất mặt chứ?

Cô biết trên đời này luôn có một loại người chuyên môn thích tỉ thí với người khác, cô chính là loại người đấy, nhưng thật không ngờ gã đàn ông mặt dày kia cũng có sở thích giống cô. Anh ta nhún vai nói: “Vẫn ổn, lâu lắm rồi không vận động, vừa hay nhân dịp này giãn gân giãn cốt một chút.”

Anh thản nhiên bước đến, xoay khớp cổ tay, cổ chân thật tự nhiên rồi giơ tay ra hiệu cho Nám Nám xuất chiêu trước. Dương Nám Nám không biết làm gì hơn, như thể gà bị đuổi lên chuồng, đành phải dứng dạng chân, nhớ đến Vua Kungfu của Thành Long, Lý Liên Kiệt, đứng theo thế võ kinh điển của Hoàng Phi Hồng, coi thường cái chết, hất cằm: “Ra chiêu đi, thầy Ninh!”

Lần trước tập xà kép, cô đã bị anh ta làm cho ngã một cú đau điếng, đến giờ nửa mông vẫn còn trong trạng thái tê liệt, nếu hôm nay lại để bị quá chiêu nữa, xem ra cái mạng nhỏ nhoi này cũng bị mất một nửa rồi, cô chấp nhận số phận, sẵn sàng hi sinh trên thao trường để làm tròn chức phận.

Tư thế quá xấu của cô khiến Ninh Hạo Nhiên bỗng thu lại chiêu thức, bước thẳng đến bên cạnh cô.

Thấy anh ta đột nhiên đứng gần sát mình, đầu óc Nám Nám trở nên trống rỗng, lại chợt nhớ đến cái ôm của anh ta tối hôm qua, mặt cứ nóng bừng lên. Cơ thể cô xưa nay chưa bao giờ nhạy cảm đến thế, giờ có thể cảm nhận rõ mồn một anh ta đang đỡ hông cô, nhưng cô không dám ngoái đầu lại nhìn.

Ninh Hạo Nhiên từ tốn nói với sinh viên: “Mọi người hãy nhìn vào đây! Tư thế của cô Dương là muốn làm mẫu cho mọi người, thực ra rất nhiều tư thế võ thuật trong phim ảnh không chuẩn chút nào hết.”

Đáng ghét! Nám Nám tức giận ngoảnh đầu lại, đang định nói, một tay Ninh Hạo Nhiên men theo hông đưa lên phía trên cánh tay, nắm cổ tay cô và giơ lên cao, đạt đên độ cao tiêu chuẩn thì tay cũng dừng lại ở dó.

Bùng! Nám Nám cảm giác trên đỉnh đầu mình bắt đầu bốc khói lên rồi, miệng khô lưỡi nóng, mất ý thức, cũng chẳng nói rõ được là cảm giác gì, chỉ biết tim đập nhanh đến quá mức một trăm tám mươi nhịp một lần, lông tơ trên tay trở nên vô cùng nhạy cảm. Nhiệt độ lòng bàn tay Ninh Hạo Nhiên rất cao, nóng đến nỗi khiến cô bắt đầu run run. Cô không muốn mất hình tượng trước mắt mọi người, liền cố gắng định thần lại, giữ tư thế theo cách uốn nắn của bàn tay anh ta.

Lạy hồn, hãy mau mau làm mẫu xong đi, nếu anh ta nện cho cô một trận, hoặc nếu cô cũng nện cho anh ta một trận còn hơn, miễn là đừng chơi ác kiểu này là được!

“Sau đây sẽ xuất quyền. Động tác xuất quyền kinh điển nhất trong phim ảnh cũng có vấn đề”. Ninh Hạo Nhiên tiếp tục giảng giải.

Nám Nám cảm thấy bỗng nhiên lưng mình như dựa vào thứ gì đó, ấm ấm, cứng cứng, thoáng thấy anh ta đã vây lấy cả người mình từ phía sau, nắm cánh tay cô để ở thế xuất quyền.

Phản kháng là điều không thể. Vì cô cảm thấy rõ ràng tên khốn Ninh Hạo Nhiên này đang dùng tay trái ra sức khống chế hông mình, nếu tránh ra như thế này, bọn sinh viên nhất định sẽ cho rằng hai người đang làm trò gì mờ ám đáng xấu hổ. Dương Nám Nám này quang minh chính đại, sao phải sợ chứ? Cho nên, sau khi xuất quyền, Nám Nám còn già mồm nói với sinh viên: “Đúng vậy, tôi muốn các bạn nhìn cho rõ nên mới cô ý xuất quyền chậm một chút”. Ninh Hạo Nhiên cười nhạt một tiếng, không bàn luận gì về việc cô tự chống chế cho mình vừa rồi.

Cười thì cứ cười đi, lại còn cười ngay sát bên tai cô, trên đời này, Nám Nám sợ nhất là người khác cười sát tai cô, ngày trước, Oa Oa thổi hơi một chút thôi mà ngón chân cô cũng cứ thấy ghê ghê mất một hồi lâu. Vì vậy, bây giờ cô kìm nén sự khó chịu trong lòng một cách vô cùng khó khăn, đang cố nghĩ cách để không bị lộ ra điều gì và nhảy lên phía trước vài bước.

Ninh Hạo Nhiên cũng bị động tác nhỏ ấy của cô làm cho hồi tỉnh.

Vừa nãy, anh đứng sát sau lưng cô vốn là định trêu đùa cô, nhưng không ngờ mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ người con gái ở trong lòng mình lại khiến anh quên cả buông tay. Anh vờ như không chú ý đến động tác né tránh của cô, buông bàn tay đang nắm thật chặt ấy ra, cố ổn định lại nhịp thở của mình.

“Tiếp theo là đá chân”. Ninh Hạo Nhiên ho một tiếng rồi dặn dò sinh viên một cách rất tự nhiên trước những đôi mắt trong sáng của chúng: “Mỗi người tìm một bạn tập với mình, mô phỏng theo tôi và cô Dương mà tập!”

Nám Nám cũng nhẹ cả người, xem ra vừa rồi anh ta không có ý đồ gì xấu xa, Ninh Hạo Nhiên lùi lùi tiến tiến thông tình đạt lí như vậy lại khiến cô tự nghĩ ngợi lung tung cả lên, giờ thì tỉnh lại rồi.

Ninh Hạo Nhiên cúi mặt, bước đến trước mặt cô, đứng đúng tư thế: “Cô Dương, ra đòn đi!”

Mặc dù chưa được luyện tập võ thuật chuyên nghiệp nhưng đá chân thì cô cũng biết. Dương Nám Nám giơ chân lên đá một cú, Ninh Hạo Nhiên nghiêng người né được. Lúc hai người lướt qua nhau, Ninh Hạo Nhiên lại ngửi thấy cái mùi hương thoang thoảng đó, tâm trạng rối bời, không đề phòng và bị Nám Nám ghì chặt cổ, cùng lúc đó, tất cả đám sinh viên cũng đều mô phỏng động tác của Nám Nám, cả lũ bóp chặt mạng sống của đứa bạn tập cùng mình.

Ngực Nám Nám mềm mại chạm vào sau lưng Ninh Hạo Nhiên, vô tình hóa giải ý muốn phản kháng của một ai đó.

“Bà đây thắng rồi!”

Nám Nám thì thầm một tiếng, kẹp cổ Ninh Hạo Nhiên, quay người lại đá một cú, nhẹ nhàng đẩy người trên vai ra xa.

...

Bầu trời vẫn cứ là bầu trời ấy, mây vẫn cứ là mây ấy. Ngoài Ninh Hạo Nhiên ra, những người khác vẫn cứ là những người khác.

Khi Nám Nám ý thức được rằng mình vừa làm một việc oai phong, kinh thiên động địa khiến ma hờn quỷ khóc, cô cũng không thể không khâm phục thần khí bẩm sinh trời cho của mình.

Oách, oách thật, không hề bốc phét chút nào!

Một con người to lớn nặng chín mươi kilôgam mà nói ngã là ngã ngay được, ngã xuống đất mà không hề phát ra một tiếng động gì, một người đàn ông nhẹ nhàng nằm trên mặt đất quả thật có chút gì đó kì dị khó tả.

Cô đứng ngây ra, giây phút đầu tiên sau khi định thần lại là chạy đến bên Ninh Hạo Nhiên hỏi han này nọ.

Lưng tiếp đất, anh nằm sóng soài ra đó, hai con ngươi không động đậy gì cứ ngước lên trời, mặc cô gọi thế nào cũng không lên tiếng.

Thôi rồi, có lẽ cột sống bị tổn thương rồi. Nghĩ đến khả năng này, cô liền hoảng loạn tinh thần.

“Thầy Ninh, thầy Ninh, thầy không sao chứ?”. Dương Nám Nám sắp khóc mất rồi. Xưa nay trong mắt sinh viên, Ninh Hạo Nhiên luôn cao to, dũng mãnh là thế, vậy mà giờ đây lại thành ra cái bộ dạng thất hồn lạc phách, khiến cô cảm thấy áy náy không yên. Có câu, người quen bị ức hiếp, cho dù thắng rồi cũng không cho là mình thắng, ngược lại, người thường ngày hiếu thắng thì lại càng dễ cảm nhận thấy những trắc trở, chỉ hơi gặp phải một tí xíu thất bại thôi cũng đau khổ không chịu được. Ninh Hạo Nhiên nhất định đừng có nghĩ quẩn mà làm chuyện gì dại dột, nếu không thì cô thật sự có chết vạn lần cũng không thoát được cái tội này.

“Thầy Ninh, thầy có thể cử động được không? Nếu không cử dộng được, tôi sẽ đi gọi y tá”. Khi Nám Nám nói, nước mắt gần như tung tóe khắp nơi.

“Dương Nám Nám, cô nói xem, nếu tôi không cử động được thì phải làm sao đây?”. Ninh Hạo Nhiên nằm dưới đất, im lặng hồi lâu, bỗng nhiên hỏi một câu như vậy.

Nám Nám đang chìm trong sự áy náy vô bờ vì đã vô tình làm hại Ninh Hạo Nhiên, vội vàng trả lời: “Không sao, tôi sẽ nuôi anh.”

Đó chính là giết người đền mạng, có nợ thì phải trả, đều là đạo nghĩa làm người trên trời đất, không phải nói dài dòng phí lời làm gì cả.

Ninh Hạo Nhiên chớp chớp mắt nghĩ ngợi rồi lại hỏi: “Nếu phải nuôi tôi, lương của cô có đủ không?”

Quả nhiên người lớn hơn vài tuổi bao giờ cũng nhìn xa trông rộng hơn, một trợ giảng vừa mới nhậm chức như cô, tính tất cả các khoản trợ cấp vào cũng không hơn hai nghìn đồng, còn phải đưa cho mẹ một khoản tiền tiêu ở nhà, còn phải cho Oa Oa một khoản tiều tiêu vặt, rồi phải giữ lại một khoản nhỏ mua tiểu thuyết ngôn tình, coi như đã hết bảy tám phần rồi, chỉ còn lại có vài trăm tệ ăn uống nọ kia, nếu tính thêm cả tiền mời bọn Cẩu Đán ăn uống nữa thì...

“Không đủ”. Nám Nám vốn đang buồn bã bỗng càng bi sầu hơn, vì cô chợt nhận thức ra rằng con nợ không phải là không muốn trả mà là thực sự không có tiền để trả...

“Vậy để tôi nghĩ một cách...”

Ninh Hạo Nhiên còn chưa nói xong, cô Từ đã gọi y tá trong bệnh xá của trường đến kiểm tra tình hình của anh. Nám Nám lùi ra một bước, căng thẳng nhìn y tá kiểm tra Ninh Hạo Nhiên một lượt.

Y tá trường kiểm tra xong thì nhìn mặt Ninh Hạo Nhiên, nhăn trán hỏi: “Mới chưa được một tháng mà hai người, mỗi người ngã một lần, không có việc gì làm nên kiếm chuyện chơi à?”

Lúc này, Ninh Hạo Nhiên đã cử động được rồi, từ từ chống tay ngồi dậy, cười mỉm: “Có lẽ là có người cảm thấy bị ức hiếp, nhất định phải làm tôi ngã một lần thì mới có thể chứng minh được thực lực của mình.”

Y tá trường bĩu môi, nhìn anh và Nám Nám với ánh mắt nhìn những kẻ thần kinh, lại để đấy hai túi thuốc đỏ rồi cất bước đi.

Nám Nám cầm hai túi thuốc đỏ, mân mê nghĩ ngợi, y tá không khuyên anh ta vào viện điều trị, phải chăng điều đó có nghĩa là tình trạng thương tật của Ninh Hạo Nhiên khác xa so với những gì mình tưởng tượng? Lần trước, cô bị ngã dập mông, y tá cũng để lại cho hai túi thuốc đỏ, thực ra, lúc dó cô còn chưa cảm thấy đau (Ninh Hạo Nhiên: “Tiểu tử, cuối cùng thì cô cũng đã thừa nhận rồi chứ, cô vốn dĩ chỉ giả bộ thôi!”. Nám Nám: “Vớ vẩn, tôi chỉ thấy đau thần kinh, mỗi ngày chỉ làm việc năm tiếng, thời gian còn lại đều dành để nghỉ ngơi”).

Sinh viên tạm thời được cô Từ đưa ra khỏi hiện trường, mặc dù đôi lúc vẫn có đứa ngoái đầu lại nhìn nhưng không nghe thấy hai người nói gì.

“Thầy Ninh, ban nãy là thầy giả vờ phải không?”. Hàng lông mày lá liễu của Nám Nám dựng lên, nhe răng sói, nói ra những ý nghĩ ác độc trong lòng.

Ninh Hạo Nhiên chống hai tay xuống đất, từ từ đứng dậy, trông mặt có vẻ rất đau đớn: “Cô trông tôi giống giả vờ lắm hả?”

Hành động và vẻ mặt của anh lại làm mê hoặc bộ não nghèo nàn đáng thương của Nám Nám, một trăm khả năng cứ nhảy loạn xạ lên trong bụng, nhưng đứng đầu vẫn là suy đoán lương thiện nhất. Ninh Hạo Nhiên đúng là một tên đàn ông sĩ diện, y tá đến rồi mà anh ta cũng không nói nhiều về tình trạng bệnh tật, chắc vì sợ mất mặt.

Quả là... đáng thương quá.

“Thầy còn đau không?”. Nám Nám sợ anh chịu uất ức, vội ân cần hỏi han, tay cũng tự động đỡ anh. Ninh Hạo Nhiên hất tay, không cho cô đỡ, nhưng hiềm nỗi hông đau, phản kháng không được, đành ngoan ngoãn để cô nắm cánh tay rồi nhìn cô với ánh mắt khó xử: “Cô Dương, thế này coi như chúng ta không ai nợ ai cả, cô cũng không cần phải áy náy.”

“Như vậy sao được? Việc này đều do tôi mà ra cả, là do tôi hạ thủ không biết nặng nhẹ nên mới hại thầy thành ra thế này. Đây gọi là ai làm nấy chịu, thầy Ninh, thầy không phải bận tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với thầy!”. Trọng nghĩa khí là đức tính tốt đẹp mà Nám Nám luôn giữ vững kể từ khi trưởng thành, nhưng cũng có thể coi là nhược điểm chết người duy nhất của cô.

Ninh Hạo Nhiên im lặng trong chốc lát, khóe miệng hiện lên cái cười khó mà phát hiện được, anh cố hết sức để không chế giọng điệu của mình. “Được, cô cứ đỡ tôi dựa vào cạnh xà kép là được rồi.”

“Như vậy sao được? Tại sao không về nhà nghỉ ngơi, giờ thầy không đứng được lâu đâu”. Nám Nám ôm cánh tay Ninh Hạo Nhiên, không hiểu ý anh.

“Tiết học còn chưa kết thúc mà, tôi không yên tâm”. Anh thản nhiên nói.

Đột nhiên Nám Nám thấy mình có chút sùng bái Ninh Hạo Nhiên. Anh ta quả là người gương mẫu nhất, tận tâm làm tròn nghĩa vụ trong ngành giáo dục, nếu là cô, sau khi bị ngã dập lưng như thế, nhất định cô sẽ không đứng trên sân vận động dưới ánh nắng chói chang kiên trì dạy học nữa. Đều là giáo viên dạy Thể dục mà sao giữa anh và cô lại khác biệt lớn đến thế?

Sau khi tự phê bình và tự kiểm điểm, cô thỉnh cầu thật sự thành khẩn: “Thầy Ninh, cứ coi như thầy không nghĩ cho sức khỏe của mình thì cũng phải nghĩ cho những sinh viên của chúng ta chứ, dù gì thì thầy có khỏe lại mới công tác tốt được, mới có thể dạy dỗ chúng tốt hơn, hay là cứ để tôi dưa thầy về nhà đi!”

Ninh Hạo Nhiên không nói gì thêm, im lặng dựa vào xà kép. Im lặng tức là đồng ý, Nám Nám đi gặp cô Từ xin nghỉ phép, nói là mình chuẩn bị đưa Ninh Hạo Nhiên về nhà nghỉ ngơi.

Về cái kết cục hoàn mĩ như hoa tươi với trăng tròn này, cô Từ đă mong đợi từ lâu và rốt cuộc cũng đã thấy rồi, khóe mắt đẫm những giọt lệ hạnh phúc, cô nói với Nám Nám: “Mau đi mau, đi đi, đừng chậm trễ thêm nữa, chậm vài ngày thì nước sôi cũng nguội hết cả đấy!”

Quả nhiên cô Từ cũng cảm thấy bệnh tình của Ninh Hạo Nhiên không thể đợi lâu thêm nữa, cần mau chóng nghỉ ngơi, thế nên, Nám Nám nhất quyết giữ ý định đưa Ninh Hạo Nhiên về. Sau khi được sự đồng ý của cô Từ, cô vội vàng chạy đi, vừa đỡ vừa dìu Ninh Hạo Nhiên ra cổng phía Đông, đứng bên đường gọi một chiếc xe taxi.

Về lý mà nói, cô hoàn toàn có thể không tiễn Ninh Hạo Nhiên về đến tận cửa nhà, nhưng lại thấy làm vậy có hơi không nhân đạo, không nhân nghĩa, vì vậy, cô đẩy người Ninh Hạo Nhiên vào phía trong rồi cũng khom người chui vào trong xe.

“Thầy Ninh, nhà thầy ở đâu?”

“Di Viên.”

“Chú ơi, đi Di Viên ạ”. Nám Nám lập tức cao giọng.

Tài xế gật đầu rồi đạp ga, khởi động xe.

Trên đường, xe chạy như bay, chỉ mươi phút đã đến Di Viên, Ninh Hạo Nhiên hình như đã ngủ quên mất, đầu dần dần ngả vào vai Nám Nám lúc nào không biết.

Thầy Ninh thật vất vả quá. Nám Nám nhìn bộ dạng anh ngủ say mà bất giác thở dài một tiếng, cô gọi anh với giọng nói nhỏ nhẹ mà trăm năm khó lòng thấy được: “Thầy Ninh, thầy Ninh!”

“Cô gái, thầy giáo của cô ngủ rồi à?”. Tài xế ngoái đầu lại nhìn và nói.

“Anh ấy không phải là thầy giáo của tôi”. Nám Nám lập tức phủ nhận. Trời ạ, cô đã thành niên lâu lắm rồi, chú tài xế này đoán đúng giới tính rồi nhưng tuổi tác thì vẫn còn chưa đoán đúng.

“Hả? Vậy anh ta là bạn trai cô à?”. Vừa nói vậy, lại nhìn kĩ hơn một chút, thấy cũng có thể lắm, nhìn hai người rất đẹp đôi, mặc dù tóc người con gái hơi ngắn một chút, nhưng ngoại hình cũng rất xinh đẹp.

“Anh ấy cũng không phải là bạn trai tôi”. Biết tài xế đã hiểu nhầm thật rồi, Nám Nám lập tức cao giọng, lấy tay che khuôn mặt đang đỏ bừng lại.

“Vậy hai người có quan hệ gì?”. Chú tài xế bị Nám Nám mấy lần phủ nhận làm cho hồ đồ và chau mày hỏi lại.

“Chúng tôi, chúng tôi không... không có quan hệ gì cả!”. Nói xong, Nám Nám vội vội vàng vàng mở cửa xe, lôi Ninh Hạo Nhiên đang ngủ say như chết xuống rồi quay lại đóng sập cửa xe lại.

Tài xế nhìn hai người lếch thếch dìu nhau đi qua chiếc kính chiếu hậu, lắc đầu cười: “Thời buổi này, cách những đôi tình nhân trẻ làm chuyện xấu hổ cũng thật kì quặc, rõ ràng là một đôi, lại cứ nói là không có quan hệ gì, rõ ràng cậu con trai đang tỉnh, lại cứ giả vờ ngủ say, thế chẳng phải là lôi thôi, vô ích hay sao?”. Cảm thán xong, người tài xế liền lái xe đi thẳng.