Trước khi Lang Hách Viễn xuống, Oa Oa đã nhanh chóng dùng thao tác nhanh nhất có thể để gọi điện cho Nám Nám, sắp xếp Nám Nám phụ trách vai kẻ phá bĩnh, gọi mình đi giữa bữa ăn, chỉ cần đúng giờ gọi đến là được.
Ai ngờ cái con người đó sống chết cũng không nghe điện thoại, gọi mấy lần đều không được. Oa Oa đang buồn đến phát khóc thì đồng chí Lang, không, Tổng giám đốc Lang đã xuất hiện trước cửa nhà hàng.
Hai vạt áo gió màu đen tung lên theo mỗi nhịp bước của anh, có thể nói là ở anh toát ra một phong thái cực kì hiên ngang.
Ai nói “lúc quan trọng dựa vào chị em” đều là hão huyền hết. Không thể hi vọng vào Nám Nám thì Oa Oa đành cố gắng tự cứu mình vậy, chuẩn bị sẵn tư thế, ấp ủ sẵn biểu cảm, đến khi Lang Hách Viễn tới, cô dùng tất cả các nét mặt bất thường, biến dạng nhất có thể tưởng tượng được để thể hiện nỗi đau khổ muôn phần trong lòng mình. Cô ngồi một chỗ, vặn qua vẹo lại, nhưng đáng tiếc là Lang Hách Viễn không thèm nhìn cô lấy một cái, tóm tay cô kéo thẳng tới bãi để xe.
Đại ca, tại sao ngài lại không đi theo đúng tuần tự vậy?
Tuần tự cố định trong tiểu thuyết nên là thế này: anh phát hiện ra cô đáng thương, yếu ớt như đang ôm trọn nỗi thống khổ của thế gian, liền xót xa hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Cô bèn trả lời: “Tôi bị đau bụng.”
Rồi lại đến lượt đại ca hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”
Đến lúc đó, nên trả lời thế nào, Oa Oa cũng đã chuẩn bị cả rồi: “Tổng giám đốc Lang kính mến, ngài không cần lo lắng cho tôi. Đây là bệnh từ nhỏ của tôi mà, chỉ cần về nhà nằm một lúc là khỏi thôi. Ngài không cần phải tôn thời gian quý báu của mình dưa tôi về đâu, áo vest cũng đưa ngài rồi, nếu ngài đưa luôn cho tôi mấy giải thưởng khi nãy thì càng tốt, bằng không, ngài nhớ bảo tài vụ chuyển vào thẻ lương của tôi là được!”
Thấy chưa, câu trả lời hoàn mĩ là vậy, không những không phải gánh nhiệm vụ là ủi cái áo vest đó mà còn cầm được tiền thưởng trong tay. Thế mà rốt cuộc nó lại bị đại ca này phá hỏng hết!
Oa Oa bị kéo đi, mắt nhìn Lang Hách Viễn trân trân, thực sự không biết tiếp theo nên nói gì. Lang Hách Viễn lôi cô tới một nơi, lạnh lùng quay lại nói: “Cô muốn vào nhà vệ sinh phải không? Chính là ở đây, đi đi!”
Oa Oa trợn mắt lên, nhìn anh đầy uất hận.
Hiệp một đại ca Lang đã thắng vẻ vang như thế đấy!
Lang Hách Viễn; “Dương Oa Oa, chẳng phải vừa rồi, cô nói là có muốn vào nhà vệ sinh sao?”
“Tôi...”
“Khi nãy tôi thấy sắc mặt của cô trông rất khó coi.”
“Tôi...”
“Tôi thấy cô nhất định phải đi khám.”
“Tôi...”
“Mới ít tuổi thế này mà dạ dày đã không tốt rồi, không ổn đâu.”
“Tôi...”
“Hay là lát nữa chúng ta cùng đi ăn những món thanh đạm mà có lợi cho dạ dày nhé!” Nói xong, anh nhìn cô với thái độ kiên quyết.
Đến lúc này, cuối cùng Oa Oa cũng tìm ra cơ hội mở lời: “Tổng giám đốc Lang...”
“Ờ?”
“Tôi... tôi chịu không nổi rồi. Tôi muốn đi vệ sinh một lức!”
“…”
Dưới ánh mắt chăm chú của Lang Hách Viễn, Oa Oa đã tìm ra lối thoát cho mình, đó chính là lại vào phòng vệ sinh rồi làm như đau bụng không quay ra nổi nữa.
Oa Oa nhấp nhổm bất an trong nhà vệ sinh nửa tiếng đồng hồ, không biết khi ra ngoài sẽ ăn bữa cơm đó thế nào dây. Cái gọi là ăn cơm thực chất chính là một màn kịch mở đầu cho việc bồi đắp chuyện tình cảm. Vừa rồi, hai người họ đã gây ra một vụ scandal lớn trong năm mới của Hoa Hạo, nếu bị người khác phát hiện ra trong đêm khuya thanh vắng này, hai người còn tiến hành tới giai đoạn ăn cơm nữa thì chắc cô sớm phải về nhà, chịu cảnh ăn bám mất.
Nhưng mặc dù không muốn như vậy, cô vẫn phải ra khỏi đây. Mang theo hi vọng Tổng giám đốc mất kiên nhẫn trước sự lề mề của cô mà bỏ đi trước, Oa Oa lo lắng bước ra, để rồi thất vọng tràn trề khi nhận thấy Lang Hách Viễn vẫn chờ ở đó. Oa Oa bị ép lên xe, đến khi xe rời khỏi bãi đỗ của nhà hàng, cô mới hoàn toàn chấp nhận số phận, biết rằng chẳng còn ai có thể cứu mình lúc này được nữa.
Xe Lang Hách Viễn vừa rẽ khỏi nhà hàng, điện thoại của Oa Oa bỗng kêu lên ầm ĩ. Cô bất giác kinh ngạc, Lang Hách Viễn đang lái xe bên cạnh không nói không rằng quay sang nhìn cô. Oa Oa cúi đầu lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, bối rối trả lời: Alô?”
“Cô là Dương Oa Oa phải không?”. Một âm thanh lạ từ đầu dây bên kia cất lên.
Oa Oa gật đầu, nói nhỏ: “Vâng, tôi là Dương Oa Oa, anh là...?”
“Tôi là Hứa Thụy Dương, là người hôm nay đã nói chuyện với cô ở hậu trường về Cát Cát, cô còn nhớ không?”. Hứa Thụy Dương nói xong, Oa Oa lập tức nhớ ra người đàn ông dường như rất có cảm tình với cô bạn mình, bèn cười nói: “Tôi đương nhiên là nhớ rồi. Anh Hứa, anh tìm tôi có việc gì vậy?”
“Tôi tìm cô một vòng quanh hội trường mà không thấy, giờ cô đang ở đâu vậy? Tôi muốn mời cô đi ăn cơm, không biết có tiện không”. Không dễ gì mà tìm được người biết tường tận những điểm yếu của Cát Cát nên Hứa Thụy Dương đương nhiên không thể bỏ qua, nhanh chóng nhân cơ hội này mua chuộc Oa Oa.
“Mời tôi ăn cơm? Được, anh muốn ăn ở đâu?”. Oa Oa vui vẻ nhận lời, trong lòng tự dưng thấy nhẹ nhõm. Có sự tham gia của Hứa Thụy Dương, ba người trong bữa ăn năm mới thì không thể coi là scandal được, cho dù ngày mai có bị đồng nghiệp tra hỏi thì cô cũng có lí do chính đáng để biện hộ rồi.
“Bên cạnh nhà hàng này có một quán ăn Thái Lan, cô đến đây đi, tôi đợi cô.”
“Được, được, tôi sẽ đến ngay đây!”
Lang Hách Viễn đột ngột dừng xe, khiến Oa Oa suýt nữa thì va vào tấm kính chắn gió phía trước y như tư thế “chó ăn phân” nổi tiếng.
“A lô, a lô, a lô? Cô Dương, cô làm sao thế?”
Lang Hách Viễn cầm lấy điện thoại từ trong tay Oa Oa, sắc mặt sa sầm, lạnh lùng nói: “Cô ấy rất ổn, còn tôi thì không.”
Hứa Thụy Dương nghe giọng Lang Hách Viễn không vui, liền chau mày: “Hách Viễn, sao cậu lại đi cùng cô Dương thế?”
“Sao tôi lại đi cùng cô ấy ư? Vì cô ấy là của tôi...”. Đang nói, Lang Hách Viễn đột nhiên ngừng lại.
Oa Oa kêu lên một tiếng, trợn tròn cả hai mắt. Hứa Thụy Dương cũng “à” lên, ra vẻ hiểu vấn đề. Hai người cùng chờ dợi lời bày tỏ kinh thiên động địa từ Lang Hách Viễn.
“Trợ lí đặc biệt của tôi!”. Lang Hách Viễn buông ra sáu tiếng ấy rồi không nói gì thêm, lập tức ngắt điện thoại, đột ngột vào ga đến số cuối cùng, lái xe tránh xa mọi nơi mà anh nghi ngờ là quán ăn Thái Lan trong khu vực quanh nhà hàng.
Lang Hách Viễn thấy vẻ ỉu xìu của Oa Oa thì nhận ra cô không thích những món ăn thanh đạm nên lái xe chầm chậm dọc đường ẩm thực, nhẹ nhàng bảo: “Cô tự chọn món cô thích đi, chọn xong thì nói với tôi.”
Ngay lập tức, những bực bội của Oa Oa về chuyện suýt đụng vào tấm kính chắn gió biến mất, mê mải nhìn những quán ăn hai bên đường, vui mừng khôn xiết ra mặt. Lang Hách Viễn sợ cô dựa vào kính bị lạnh, định đưa tay vỗ vai nhắc cô, đúng lúc đó, Oa Oa quay người lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, thành khẩn nói: “Tổng giám đốc Lang, hay là ngài chọn đi, tôi ăn gì cũng được, tôi không rành về các món ăn lắm”, nói xong, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào một nhà hàng trông có vẻ rất dễ thương.
Lang Hách Viễn không còn lời nào trước kiểu muốn ăn gắp bỏ cho người này, tháo dây an toàn cho Oa Oa rồi chỉ về hướng cô đang nhìn, nói: “Chúng ta đến nhà hàng đó ăn.”
Oa Oa suýt nữa thì hoan hô “Lang đại ca muôn năm”, không nói thêm câu nào, cô lập tức nhảy ra khỏi xe, vui vẻ chạy thẳng vào nhà hàng. Lang Hách Viễn đành coi như không nhìn thấy hành động quá khích của cô, đỗ xe xong mới chậm rãi bước vào nhà hàng có cách trang trí bên ngoài hơi kì lạ ấy.
Ngồi chưa đầy mười phút, Lang Hách Viễn lập tức hối hận vì đã vào cái nơi quỷ quái này. Anh thừa nhận vừa rồi bị cú điện thoại của Hứa Thụy Dương làm cho phát điên, cứ nghĩ đến việc hắn ta già như vậy mà vẫn còn mơ tưởng đến Tiểu Oa Oa, khí nóng lại bốc lên ngùn ngụt, chỉ muốn đưa Oa Oa mau chóng thoát khỏi bàn tay ma quỷ của xã hội đen, nhưng anh hoàn toàn không ngờ vì thế mà mình lại phải đến cái nhà hàng chết dẫm này.
Đúng là bây giờ, đâu đâu cũng coi trọng tính sáng tạo, không biết tên cà chớn nào đã đưa ra chủ ý mở cái nhà hàng này.
Trong sảnh lớn của nhà hàng, trẻ con lớn nhỏ nối đuôi nhau chạy, Lang Hách Viễn vừa nhìn sơ sơ đã đếm được mười sáu đứa nhỡ nhỡ, tính cả Oa Oa đang chơi đùa cùng chúng, lại cả... bố mẹ của chúng nữa.
Anh chỉ thấy bực tức ở trong lòng, rất muốn tìm cái gì đó để trút giận. Gần đây, tính khí của anh càng ngày càng tệ, phàm chuyện gì có liên quan đến Oa Oa là anh đều không kiểm soát nổi, vì Oa Oa chỉ toàn làm những việc vượt quá phạm vi xử lí của anh, ví như bây giờ đang giả làm thỏ, cùng nhảy nhót, chơi đùa với lũ trẻ.
Anh thở dài, rồi lại thở dài, lạnh nhạt cầm thực đơn lên, chuẩn bị gọi dồ ăn.
“Quái vật Shrek chiên”? “Hoa tiên ngọt”? Lại còn “Kinh Kong đại chiến Vua Sư tử”?
Lang Hách Viễn ngẩng đầu nhìn Oa Oa giờ đang đóng vai con sóc chọc cười bọn trẻ. Day day hai thái dương đang giật liên hồi, anh bỗng muốn gặp bố mẹ của Oa Oa ngay bây giờ. Anh thật sự rất rất muốn biết để nuôi kẻ vừa là thạc sĩ, vừa là con sóc của kỉ Băng hà kia, cặp vợ chồng đó rốt cuộc có tuyệt chiêu gì.
Nói không chừng, mẹ cô ấy cũng như thế này...
Vậy thì bố cô ấy... thực sự là quá đáng thương!
“Người kia là...?”. Một cô gái mặc váy thêu màu đỏ tiến đến ngồi bên Lang Hách Viễn đang thương thay cho bố Oa Oa, cười cười đầy thiện ý: “Cô ấy dễ thương quá!”
Lang Hách Viễn không thèm nhìn cô ta lấy một cái, lập tức trầm giọng, bực tức nói: “Chỗ này có người rồi.”
Khuôn mặt đang nở nụ cười liền biến sắc, nhưng cô ta vẫn cố giữ bình tĩnh, vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục nói: “Tôi hay đưa cháu đến đây, hình như chưa gặp hai người bao giờ.”
Nói xong câu đó, cô ta liền kề sát Lang Hách Viễn. Sự hợp tác giữa nước hoa và nhiệt độ của cơ thể, qua hơi thở kết hợp với khoảng cách gần giữa hai người, đối với người con trai độc thân mà nói, chắc chắn có phần cám đỗ.
Oa Oa đứng dậy rồi vỗ vỗ tay, việc thắng được mấy đứa trẻ khiến cô rất vui sướng. Cô vừa quay lại đã thấy bên cạnh Tổng giám đốc mọc ra một kiều nữ. Đường cong đâu ra đấy của cô gái đó khiến Oa Oa có chút tổn thương. Dựa vào đâu lại có người ngực to hơn mông như thế cơ chứ? Nhìn lại mình, mông đã xẹp, ngực lại càng xẹp, ôi chao ôi, thật quá đáng! Cô ta lại còn định hôn trộm Tổng giám đốc nữa chứ!
Tổng giám đốc là báu vật của Hoa Hạo, sao có thể dễ dàng để cô ta mạo phạm được! Oa Oa tự thấy mình phải có trách nhiệm bảo vệ Tổng giám đốc vì dù gì, cô cũng đã được nhận mức lương rất cao từ anh ta.
Nghĩ thế, Oa Oa lập tức bước nhanh về chỗ ngồi của mình, nhưng vì vội vàng sải bước quá dài nên cô vấp phải chiếc bàn đang chếch ra. Thấy vậy, Lang Hách Viễn lập tức đẩy cô gái bên cạnh ra, vươn người đỡ lấy Oa Oa rồi xoay người lại, ôm lấy eo cô. Oa Oa bị Tổng giám đốc thít chặt tưởng chết mới đột nhiên phát hiện ra khoảng cách giữa hai người quá gần. Mặc dù vừa nãy, ở trên sân khấu, cô đã bị anh ta lợi dụng, nhưng đấy là vì yêu cầu giải trí cho mọi người, còn bây giờ là ở ngoài đời, Tổng giám đốc chẳng có lý nào lại chạm vào người của nhân viên cả!
Vì vậy, cô quay đầu lại, nghiêm nghị nói với Lang Hách Viễn: “Tổng giám đốc Lang, tay của anh để nhầm chỗ rồi!”
Lang Hách Viễn nheo mày, hơi thở nhẹ nhàng phả lên má Oa Oa. Thần trí bị bao bọc bởi hơi thở êm dịu, nồng ấm của người đàn ông trước mặt khiến cô bỗng thấy toàn thân rạo rực.
Nói thật... sếp... quả thực... rất... đẹp trai.
Trước đây, Oa Oa rất thích Lương Triều Vĩ, có điều gần dây, nhìn thấy đôi mắt, khóe miệng chú Lương có xu hướng chảy xệ, cô bị rơi vào tình trạng hoang mang không có người để ngưỡng mộ. Từ khi gặp sếp Lang, Oa Oa thích thú phát hiện ra rằng ngoài việc thường xuyên hạn chế cô ra ngoài, ngoài việc bắt cô chịu dựng tính khí bất thường của sếp, ngoài việc ép cô ăn mấy loại cao lương chỉ có chim sẻ mới ăn thì sếp cũng là một người đàn ông rất hoàn mĩ.
Vì vậy, vị trí của sếp trong lòng của Dương Oa Oa đã âm thầm được nâng cao lên hai bậc, đứng hàng đầu cùng với thiên vương Lương Triều Vĩ.
Khi cô còn đang nghĩ ngợi mông lung, Lang Hách Viễn đã nắm lấy tay, giúp cô đứng dậy. Dáng người cao lớn của anh trong phút chốc bao trọn lấy cô, Oa Oa bám vào tay Tổng giám đốc đứng hẳn dậy. Lang Hách Viễn quay đầu lại, nói với người phụ nữ mặc áo đỏ vẫn đứng lặng người ở đó: “Cô đi tìm cháu con của cô đi, bạn gái tôi quay lại rồi.”
“Á!!!”. Oa Oa sững người, lập tức hiểu ra. Hóa ra đây chỉ là cách Tổng giám đốc dùng để che mắt mọi người. Để đuổi cô gái áo đỏ cứ lẵng nhẵng mãi không đi, anh ta đành phải lấy cô ra làm bia đỡ đạn. Trách nhiệm cao cả của một nhân viên khiến Oa Oa nhanh trí phối hợp với Tổng giám đốc, dựa sát vào người Lang Hách Viễn, cố làm ra vẻ thân mật: “Đúng vậy, honey. Tại sao lại có người ngồi trên ghế của em thế kia?”
Không hiểu tại sao khi Oa Oa gọi “honey”, có thể nhận thấy rất rõ Tổng giám đốc bỗng cứng đờ người ra. Oa Oa có chút ngại ngùng, chỉ biết tự nhủ trong lòng: “Tổng giám đốc, không sao mà, tôi không phải đang cố chọc tức anh đâu, là tôi muốn chọc tức cô ta thôi... Anh tự bảo trọng, đừng nên vì tên bay đạn lạc mà trúng thương nha!”
Cô gái áo đỏ dường như không thể ngờ rằng họ chính là một đôi, nhìn một người thì bảnh bao chín chắn, phong độ ngời ngời, còn một người thì ngây thơ trẻ trung, làm sao có thể là một đôi cơ chứ? Cô ta sững sờ ngồi nguyên ở ghế, không muốn dễ dàng từ bỏ ngay lúc này nên liền thay đổi thái độ, mỉm cười nói: “Hình như hết chỗ rồi. Nếu anh không thấy phiền thì bốn chung ta ngồi cùng một bàn được không?”
Trong lòng Oa Oa thầm tán thưởng, quả thực da mặt cô ta có thể đo độ dày với tường thành, ở trong hoàn cảnh bối rối như vậy mà vẫn có thể trơ trẽn đưa ra lời đề nghị có lợi cho mình, sự đấu tranh đến cùng của cô ta thật xứng đáng để trao giải Nobel.
Có khi phải kiến nghị Chính phủ trao cho cô ta giải gắn kết xã hội, giải thưởng này chỉ mình cô ta mới xứng đáng mà thôi.
Ánh mắt Lang Hách Viễn tỏ vẻ ngán ngẩm, chau mày gọi: “Phục vụ!”
Nhân viên phục vụ lập tức đến bên cạnh anh, thấy cục diện căng tbẳng giữa hai bên thì trầm ngâm một lúc, cuối cùng đành chọn cách đắc tội với cô gái áo đỏ: “Thưa cô, chỗ của cô ở bên kia.”
Cô gái kia không thèm để ý đến nhân viên phục vụ, chỉ nhìn chăm chăm vào Lang Hách Viễn.
Anh không thèm để ý, quàng tay qua eo Oa Oa, lập tức tránh đường. “Mời!”
Cuối cùng Qa Oa đã thắng trong cuộc chiến vô cớ này. Đợi người kia đi khỏi, Lang Hách Viễn mới nói nhỏ vào tai cô: “Honey, em có thể ngồi xuống được rồi đấy!”
Giọng của Lang Hách Viễn trầm ấm, cảm giác rất hút hồn. Trong người Oa Oa như có dòng đdiện chạy qua. Honey... thực quá kinh khủng, nghe mà muốn nổi da gà, chẳng trách anh ta vẫn còn dã tâm trả thù. Nghĩ đến đây, Oa Oa đành cười giả lả: “Không sao, Tổng giám đốc Lang, anh ngồi trước đi!”
Lang Hách Viễn chau mày lại: “Em gọi tôi là Tổng giám đốc Lang?”
Oa Oa há hốc miệng. Không gọi là Tổng giám đốc Lang thì gọi là gì? Có điều, cô không phản bác lại, đành gật đầu.
Lang Hách Viễn ngày càng ghét những hành động của chính mình, trong phút chốc, sắc mặt lại lãnh đạm như thường, không nói gì nữa đưa tờ thực đơn cho Oa Oa chọn trước.
Oa Oa rất thích món ăn trong tiệm này, đặc biệt là món “Finding Nemo”, vừa có thể ăn vừa có thể chơi, phong phú nhiều loại, nhiều mùi vị, làm cho cô thèm chảy nước miếng.
Oa Oa liếc nhìn Tổng giám đốc, anh dường như không hứng thú như cô thì phải, sau khi thức ăn được đưa lên, anh chỉ dùng dĩa ăn những món bình thường như khoai tây, lòng đỏ trứng gà. Cô biết, anh chỉ miễn cưỡng vì cô mà đến đây ăn.
Oa Oa bỗng thấy động lòng, bèn dùng dỉa xiên một miếng sô cô la đưa ra trước mặt anh, thành khẩn nói: “Anh ăn đi, đây là Finding Nemo đấy!”
Lang Hách Viễn ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Cô ăn đi! Hay là cô không thích ăn cái này?”
“Tôi đương nhiên là thích rồi. Có điều, Tổng giám đốc, anh có thể không tính bữa ăn này vào khoản nợ của tôi có được không?’’. Cô mím chặt miệng, vẫn kiên trì đưa miếng sô cô la ra mua chuộc Lang Hách Viễn.
“Khoản nợ?”. Ờ, đúng, cô ấy vẫn còn đang nợ anh. Nghĩ đến đây, Lang Hách Viễn hợi nhếch mép, cười nham hiểm, thoải mái dựa người vào ghế.
Nếu cô không nói, anh cũng đã quên mất đấy!
Anh gật đầu. Mắt Oa Oa lập tức sáng lên, vẻ đầy biết ơn.
Lang đại ca, tôi thề trong lòng tôi, giờ anh đã thắng đại thúc Lương hẳn 5 điểm!!! À không, 10 điểm!!!
Lang Hách Viễn chọn một miếng sô cô la hình cá rồi chậm rãi nói: “Nhưng tôi có một điều kiện.”
Sao? Đôi mắt vổn đang chứa chan niềm biết ơn của Oa Oa bỗng vơi đi một nửa. Cô sớm biết việc lấy lỉền từ túi nhà tư bản cũng không khác gì lấy răng từ miệng hổ, về cơ bản thì kết cục của hai chuyện này đều thảm hại như nhau.
Oa Oa kiên trì nghiến răng cho qua, cười cầu tài lộ ra bốn chiếc răng trắng nhỏ: “Tổng giám đốc Lang, anh nói…”
“Sau này, khi không có người ngoài, hãy gọi tôi là... ừm... Hách Viễn”. Lang Hách Viễn chau mày theo kiểu thường thấy, vừa rồi, anh đã suýt nói ra từ “honey”. Anh nắm chặt nắm đấm, cơn bực tức lại bắt đầu dâng lên.
Nhận thấy sự tức giận của anh, Oa oa lập tức cúi đầu bấm đốt ngón tay, 7850 đồng cộng với 380 đồng, cộng thêm 10 đồng tiền là ủi áo vest là 8240 đồng, bình quân mỗi chữ là 4120 đồng!
Oa Oa cẩn thận tính đi tính lại ba lần rồi đập bàn đứng dậy vô cùng vui vẻ: “Tổng giám đốc Lang, cứ thế đi!”
Đại ca, anh nghĩ hai chục năm ăn học của tôi đều là công cốc chắc? Món hời thế này không đồng ý nhanh mới là đần đấy!!!