Cuộc đời ấy mà, chính là không chiều theo lòng người...
Oa Oa lúc này toàn thân không còn chút sức lực nào, dựa người vào chiếc ghế bên bàn làm việc trong tình trạng cận kề với bờ vực sụp đổ. Những tháng ngày oanh tạc Pikachu giờ như Hoàng Hạc một đi không trở lại, scandal tin đồn cũng như sen tuyết trên Thiên Sơn cao không với tới, lúc này, cô chỉ đành dựa vào việc miễn cưỡng quan sát Lang Hách Viễn để giải sầu qua ngày, ngày nào cũng như vậy, đã... đã một tháng trời rồi.
Tổng giám đốc đang trầm tư, Tổng giám đốc đang phê chuẩn báo cáo, Tổng giám đốc đang họp trực tuyến, Tổng giám đốc đang chơi Pikachu...
Đừng hỏi vì sao cô biết sếp Lang đang chơi Pikachu! Trên thực tế, kể từ ngày Oa Oa chuyển vị trí làm việc đến nay, tấm rèm cửa chớp dày dặn trên cửa phòng làm việc của Lang Hách Viễn chưa được thả xuống dù chỉ một lần, thế là đôi mắt đáng thương của Oa Oa đang nhàn rỗi tới mức sắp mọc lông bắt buộc phải tiếp nhận sự quấy nhiễu từ mọi hành động của anh, từ ánh mắt chăm chú khi chơi Pikachu đến nụ cười thỏa mãn hiếm có trên miệng, tất cả đều ra sức giày vò thần kinh yếu ớt của Oa Oa.
Oa Oa bi phẫn thở dài một tiếng, chuẩn bị cầm cốc đi pha cà phê. Những ngày tháng không buôn chuyện, không Pikachu, sao lại buồn ngủ thế này chứ?
Vừa mới đứng dậy, điện thoại bên cạnh liền đổ chuông, cô vội vàng ngáp một cái rồi nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng của Lang Hách Viễn: “Cô đi đâu thế?”
Oa Oa lôi dây điện thoại chạy tới trước cửa phòng làm việc, giơ giơ chiếc cốc cà phê về phía anh, trả lời đầy bất lực: “Tôi đi pha cà phê.”
“Pha cho tôi một cốc!”. Lang Hách Viễn nhìn chiếc cốc trong tay cô qua lớp cửa kính, nói với khuôn mặt lạnh băng.
Oa Oa cố nặn một nụ cười, trong lòng rủa thầm nhưng ngoài mặt chỉ biết nuốt nước miếng, không dám thốt lên tiếng nào. Cái đó người ta gọi là ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây, tuy lần trước sửa hỏng xe của Tổng giám đốc không hẳn là lỗi của cô, nhưng về cơ bản, thể hiện chút ăn năn, hối lỗi thì cũng là việc nên làm.
Haizzz...
Đúng thế, tối hôm đó, sau khi Oa Oa vừa dùng cờ lê bẻ lại trục bánh xe đâu vào đấy thì không lâu sau, nhân viên sửa xe sau bốn tiếng mò mẫm cuối cùng cũng đến được chỗ hai người. Chiếc BMW nhanh chóng được xe kéo đi, nghe nói do góc bị Oa Oa bẻ, không cách nào lắp bánh xe vào được nữa...
Lúc đó, Oa Oa chỉ còn biết thẫn thờ nghiêng mình cung kính tiễn Lang Hách Viễn đang tối sầm mặt mày lên taxi, nghiến răng khảng khái móc hầu bao ra năm mươi tệ, tuy không biết nhà anh ở đâu nhưng năm mươi tệ cũng đủ để chạy trong phạm vi hai mươi cây số rồi. Nào ngờ ngày hôm sau, Lang Hách Viễn lại cầm tờ hóa đơn taxi một trăm năm mươi bảy tệ tới tìm cô thanh toán!
Theo lý mà nói, khi đó, Oa Oa cũng đã giơ đầu ra chịu trận rồi, nhưng kể từ hôm ấy, thái độ của Tổng giám đốc rất kì lạ, những lúc chỉ có hai người, anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đến khi Oa Oa không xuất hiện quấy nhiễu nữa thì anh lại tìm cô khắp nơi.
Ví dụ, scandal nóng hổi nhất gần đây trong nội bộ Hoa Hạo là một hôm nào đó, Oa Oa viện cớ gửi công văn để chạy xuống phòng Kĩ thuật hóng chuyện. Lúc cô đang say sưa nuốt từng lời của mấy tay nhân viên ở đấy kể chuyện lần trước kiểm tra bảo dưỡng máy tính tập thể, phát hiện ra trong máy của giám đốc Hứa đã năm mươi bảy tuổi có một bức thư tình siêu cấp viết cho một em gái mười tám tuổi thì ba thư kí cao cấp ở văn phòng Tổng giám đốc được lệnh xuất phát từ tầng hai mươi hai, tìm kiếm tất cả các ban bộ, từ phòng Kinh doanh, phòng Hạch toán, phòng Tài vụ tới phòng Hành chính, đến khi tìm được Dương Oa Oa ở phòng Kĩ thuật mới thở hồng hộc gọi: “Thư kí Dương, Tổng giám đốc tìm cô, nhanh, nhanh...”
Tiếng “nhanh” ấy thực sự khiến Oa Oa hồn bay phách lạc, tâm trí đang nghe buôn dưa lê lập tức bay thẳng lên chín tầng mây, vì tiền lương mới tăng, vì cuối cùng cũng đã có thể đường hoàng ăn ở nhà ăn đồ Tây, cô lập tức từ bỏ cả thang máy mà lao thẳng vào cầu thang thoát hiểm, vội vàng dùng cả tay lẫn chân bò đến lên tầng hai mươi hai, xông thẳng vào văn phòng Tổng giám đốc.
Đến khi cô bò được tới bên bàn làm việc của Lang Hách Viễn, thè cả lưỡi ra thở, hổn hển hỏi: “Tổng giám đốc, ngài tìm tôi ạ?”, Lang Hách Viễn mới ngẩng đầu, liếc cô một cái rồi lại cúi xuống, tiếp tục đọc sách, lạnh lùng buông một câu: “Pha cho tôi cốc cà phê!”
Oa Oa suýt chút nữa đã rút ngay đôi giày năm phân đang đi bổ thẳng vào đầu anh.
Đúng thế, chính xác là như vậy!!!
Đồ tư bản, đồ tư bản ác ôn! Oa Oa tội nghiệp vừa miễn cưỡng lấy cốc của Lang Hách Viễn từ trong tủ ra vừa nghiến răng rủa xả. Lang Hách Viễn, con người này không chỉ giở thói tư bản trong những việc lớn, mà đến cốc tách cũng xâm chiếm ngăn tủ riêng của cô. Đã thế, mỗi lần dùng đều không cho phép cô lấy nhầm, một cái là để uống cà phê, một cái là để uống nước, một cái là để uống rượu. Cô cầm chiếc cốc màu đen đi pha cà phê, sau đó gõ gõ cửa, đến khi được sự cho phép mới dám lách vào, hứng ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mắt, cung cung kính kính đặt cốc cà phê lên bàn rồi lại rón rén lui ra.
Như một nàng dâu nhỏ.
Đôi mắt Lang Hách Viễn bất ngờ ngước lên, ánh nắng sau lưng lướt qua làn da Oa Oa, khiến anh có chút choáng váng.
Đó là một màu rất nõn nà, dường như trong suốt. Mắt anh hơi nheo lại, nhưng rất nhanh sau đó, anh vội vàng chuyển ánh mắt về màn hình vi tính.
Lần trước cũng vậy. Anh ngồi trong taxi, dưới ánh đèn đường nhìn khuôn mặt nhỏ bé, trong trẻo của Oa Oa, lần đầu tiên khiến anh phát hiện ra rằng cái cô bé làm việc gì cũng không suy nghĩ này cũng có một ưu điểm rất lớn.
Đôi má hồng hào của cô thật sự khiến người ta rất muốn vuốt ve nó để xác nhận xem có chân thực hay không.
Nếu không phải lúc đó, chiếc xe đã nổ máy thì anh gần như đã thò tay ra khỏi cửa xe, suýt chút nữa có thể chạm vào cô.
Lang Hách Viễn quy kết việc này là do bản thân tiếp xúc lâu ngày với một cô gái ngốc nghếch nên dẫn đến bị trơ lì về thẩm mĩ, anh chắc chắc là mình bị cô búp bê nhỏ này yểm bùa chú gì đó nên mới dẫn đến việc mắt thẩm mĩ của anh tụt dốc không phanh.
Oa Oa rất muốn nhìn trộm xem việc Tổng giám đốc Lang Hách Viễn chăm chú không rời mắt khỏi màn hình có phải là vì đang chơi Pikachu hay không, nhưng lại không dám thể hiện quá lộ liễu. Để có thể tiếp tục ở lại đây, có những việc cô cần phải cẩn trọng, cung kính. Không thể làm được gì, cô đành chu mỏ lên ai oán.
“Đợi sau này có tiền, tôi nhất định ngày ngày mở mắt ra là chơi Pikachu, chơi đến lúc mặt trời lặn đằng Tây, khắp trời đầy sao mới thôi. Hừm, đến lúc đó thì đừng nói là sếp lớn, đến công ty phát minh ra trò Pikachu có gửi tôi bản mới nhất để chơi, tôi cũng không thèm để ý đâu!”
Đôi môi đỏ hút hồn của Oa Oa hơi dẩu ra, cộng thêm khuôn mặt bé nhỏ, làn da mịn màng khiến Lang Hách Viễn vừa mới chuyển ánh nhìn lại bất giác ngây người.
Gì thế này? Sếp lớn sao cứ nhìn chăm chăm vào môi mình thế? Phát hiện ra không khí có gì đó bất thường, Oa Oa lập tức toát mồ hôi hột, cứng đờ cả người. Không phải Tổng giám đốc... Tổng giám đốc lại nhớ tới cái trục bánh xe bị méo đó đấy chứ?
Làm ơn đi, cô đã trả cho anh một trăm năm mươi bảy tệ tiền taxi rồi, anh còn muốn gì nữa? Hơn nữa, dù có bán cô đi cũng không bằng tiền một cái bánh xe BMW, có nhìn thế chứ nhìn nữa cũng không ích gì đâu!
Lang Hách Viễn nhận ra sự kinh sợ của Oa Oa, trong lòng bỗng bực bội. Chết tiệt, vừa rồi suýt chút nữa thì anh đã không kìm được mà hôn cô.
Người có ý đồ xấu xa với nộ khí bừng bừng quay đầu lại, ném cho cô tập tài liệu trong tay, chẳng thèm ngẩng đầu lên, nói: “Cô mang cái này đến Tổng ban!”
Oa Oa vui mừng khôn xiết, xem ra vụ bảo dưỡng cả đời chiếc BMW không cần cô phải lo nữa rồi, Tổng giám đốc cũng đã quên chuyện này. Tuy nói lúc trước, việc bị Lang Hách Viễn nhìm chằm chằm vài giây khiến cô có chút tim đập chân run, cảm giác đó như thể bị ánh mắt anh hút lấy, trái tim của cô cũng vì thế mà đập mạnh hơn, cái không khí đó giống như đoạn mở đầu cảnh nhân vật nam chính muốn hôn nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết vậy, nhưng mà may sao, hóa ra Tổng giám đốc chỉ nghĩ tới việc sai cô đi chuyển công văn mà thôi.
Phù, Oa Oa lập tức xoa xoa ngực, đừng sợ, đừng sợ, Oa Oa ơi là Oa Oa, dạo này mày ngốc đấy à? Đã bảo đừng có đọc lén mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình của Nám Nám mà! Thấy chưa, đây chính là tác hại của tiểu thuyết ngôn tình đấy! Người ta đường đường là ông chủ lớn, sao có thể muốn hôn mày chứ? Hành động ấy với việc chọn một con heo để hôn đâu có gì khác nhau!!!
Oa Oa vừa tự an ủi bản thân vừa bước tới cầm tập tài liệu. Lang Hách Viễn lại nói thêm một câu: “Giáng Sinh này, công ty có hoạt động chúc mừng, cô thông báo với Tổng ban là tôi cũng sẽ tham dự.”
Oa Oa đờ đẫn “vâng” một tiếng, ôm tập tài liệu, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Công ty còn có hoạt động chào mừng Giáng Sinh? Quả nhiên là công ty lớn, trong tình hình kinh tế ảm đạm thế này mà còn bày vẽ tổ chức tiệc tùng, xem ra nhất thời không thể phá sản được.
Lúc Oa Oa chuẩn bị đóng cửa, Lang Hách Viễn ngẩng đầu nhìn cô, lãnh đạm một hồi rồi lạnh lùng nói: “Hôm qua, tôi có hỏi trung tâm bảo dưỡng xe, phí sửa chữa trục bánh xe hết 7850 tệ, bao giờ thì cô đưa cho tôi đây?”
Bị đánh gục bởi tin dữ bất ngờ, Oa Oa chỉ còn biết đau khổ quay mặt sang một bên, khủng hoảng kinh tế quả nhiên là lợi hại, ngay cả Tổng giám đốc cũng phải đích thân xuất mã đi đòi nợ...
***
Buổi chiều, công ty có cuộc họp thường kì, công việc ở Tổng ban luôn bận rộn nên rất ít khi họp hành, nhưng một khi đã họp thì thể nào cũng là những cuộc họp lớn không nghỉ ngơi, không ngủ nghê, cho đến khi những người tham dự sức cùng lực kiệt, sùi bọt mép thì mới thôi.
Thực ra, nội dung chủ yếu của cuộc họp lần này không gì khác chính là chuẩn bị cho hai hoạt động sắp tới. Sau đó, chủ nhiệm nhắc nhở phải làm việc cần cẩn thận, tỉ mỉ để hoàn thành tốt nhiệm vụ, rồi phó chủ nhiệm lại nói tới việc đảm bảo an toàn, chấp hành pháp luật, cuối cùng là đám thư kí cao cấp bàn về việc mất cân bằng phúc lợi, lương bổng không xứng đáng...
Oa Oa ngủ gục trong cuộc họp dài miên man, khuôn mặt còn phảng phất nụ cười vô cùng vô dụng. Trong trạng thái mơ màng, cô còn phát ra cả tiếng ngáy. Ánh mắt phẫn nộ của chủ nhiệm và phó chủ nhiệm cô chẳng nhìn thấy, nhưng dựa vào nhiệm vụ cao cả từ trên trời rơi xuống mà cô “giành” được, chính là đại diện cho Tổng ban biểu diễn một tiết mục văn nghệ trong buổi tối liên hoan, cô đủ biết là chủ nhiệm đã tức giận thế nào.
Đây là một thách thức mới mẻ mà trước giờ, Oa Oa chưa từng trải nghiệm. Đương nhiên, nếu cô có thể thành công vượt qua thử thách, dưới hội trường còn lại bao người sống sót vẫn là một câu hỏi lớn.
Đêm Giáng Sinh đó, Hoa Hạo đặt tiệc Giáng Sinh và Tết Nguyên Đán tại một khách sạn năm sao. Oa Oa thân mang trọng trách đương nhiên không cần đứng ngoài sảnh phụ trách công việc tiếp đãi. Kì lạ ở chỗ, Tổng giám đốc Lang kì quái hôm nay cũng không thấy động tĩnh gì, sau khi biết cô sẽ lên biểu diễn thì phản ứng của anh rất bình thản, chỉ “ờ” một tiếng rồi kêu lái xe đưa Oa Oa tới hội trường trước.
Giọng hát của Oa Oa tuy năm âm thì mất đến hai âm nhưng được cái mặt đủ dày, lại nghe nói nếu biểu diễn sẽ có nhiều bồi dưỡng, hơn nữa, giải thưởng của màn bốc thăm năm nay là một ti vi màn hình tinh thể lỏng 42 inch, Oa Oa lập tức thấy việc lên sân khấu biểu diễn cũng chẳng có vấn đề gì, thể diện càng không là gì, trong thời kì khủng hoảng kinh tế, tiền tài mới là thứ quan trọng nhất!
Thế là Oa Oa để mặc cho trợ lí đặc biệt Toàn giúp cô thoa son trát phấn, trong đầu nhận thức sâu sắc rằng vì khoản tiền thưởng hậu hĩnh đó, có hi sinh một chút cũng là việc nên làm. Nhưng đến khi trợ lí Toàn mang ra bộ đồ biểu diễn ra, cô lập tức cảm thấy một luồng khí nóng xộc thẳng lên đầu, trong nháy mắt, toàn bộ Cửu Dương chân kinh đã được cô lĩnh ngộ thành công. [Là bộ sách tu luyện nội công và bảo vệ thân thể, xuất hiện trong tiểu thuyếtỶ thiên đồ long ký của Kim Dung]
Toàn đại tỉ, đây là bộ váy chưa may xong đúng không? Theo như lời cô giáo Triệu Lệ Dung đáng kính của chúng ta thì cả một khoảng sống lưng còn chưa may vào, thế này thì mặc kiểu gì? [Triệu Lệ Dung (1928 – 2000) là một nhà phê bình điện ảnh, tiểu phẩm, biểu diễn nghệ thuật của Trung Quốc]
Rành rành là một bộ váy dạ hội dài màu tím nhạt, lớp vải lót bằng lụa mềm kín đáo, toàn bộ trước ngực được đính pha lê tím, chỉ có điều, chiếc cổ xẻ chữ V sau lưng sâu xuống tận eo, sau khi mặc vào thể nào khe mông cũng ẩn ẩn hiện hiện cho mà xem.
Oa Oa ngẩng đầu, nhe ra hàm răng trắng muốt. “Trợ lí Toàn, chị cố tình, chắc chắn là chị cố tình, lần trước, máy uống nước ở Tổng ban chúng ta thật sự không phải do em làm hỏng, chị không thể thừa cơ trả thù em được!”
“Chị biết, nhưng chính em đã nói rồi đấy, hát hò đã không ra làm sao, nếu không ăn mặc thu hút một chút thì Tổng giám đốc Lang dưới khán đài sẽ tức phun máu mất!”. Trợ lí Toàn điềm nhiên trả lời.
Chỉ một câu nói của trợ lí Toàn, sự chú ý của Oa Oa lập tức đặt ngay vào bản chất của vấn đề, nói trắng ra, ngài sếp lớn lạnh lùng vô tình kia mới thực sự là kẻ chủ mưu tất cả những việc này.
Quá quắt lắm rồi! Đây đâu phải là bữa tiệc dành cho nhân viên, rõ ràng là một thủ đoạn bóc lột khác của quân tư bản, bọn họ không chỉ hút kiệt từng giọt máu, từng giọt mồ hôi trên người nhân viên mà còn âm mưu lấy đi tuổi thanh xuân và sức sống mà bọn họ cần từ cơ thể của nhân viên nữa!
Nhưng... nhưng... đúng vào lúc tâm trạng Oa Oa đang rất căm phẫn thì trợ lí Toàn lại vờ như không để ý, lên tiếng nhắc nhở: “Nghe nói lần này, ngoài phần thưởng bằng hiện vật ra còn có cả hai vạn tệ tiền mặt nữa.”
Hai vạn? Hai vạn!!!
Bất chấp! Oa Oa cắn chặt răng, lập tức hạ quyết tâm anh dũng hi sinh. Sau khi xiêu xiêu vẹo vẹo mặc xong bộ váy dạ hội, cô lại bị trợ lí Toàn ấn xuống ghế, nói phải chải một kiểu tóc cho hợp với trang phục. Bị mờ mắt trước khoản tiền thưởng, Oa Oa chỉ còn nước bất lực ngồi nhìn những ngón tay của trợ lí Toàn thoăn thoắt múa may trên đầu mình. Chỉ một lúc sau, Oa Oa đã có một diện mạo hoàn toàn mới. Tóc cô vốn không dài, sau khi đánh rối rồi thắt túm vào, kiểu đầu này đã khiến bộ trang phục trông sinh động hơn rất nhiều. Trợ lí Toàn nheo nheo mắt ngắm nghía thành quả của mình, lại rút chiếc trâm gắn đá tím trên tóc mình ra, cài vào cho cô rồi mới gật đầu hài lòng phủi phủi tay.
Ẩn hiện dưới ánh đèn, hàng đá tím đó lấp lánh một sắc màu kì ảo, như phép thuật mà bà tiên đã trổ tài trên người cô bé Lọ Lem, đẹp thì đẹp thật, nhưng lại khiến người ta muốn ngừng thở.
May thay, Lang Hách Viễn đã bắt đầu lên bục đọc lời chúc mừng năm mới, số người tíu tít sau hậu trường liền giảm đi quá nửa, tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cửa ra vào, dỏng tai nghe ngóng. Sau một tràng pháo tay nhiệt liệt dưới sân khấu, Oa Oa cũng không chịu thua kém, nhấc váy lên, nhẹ nhàng lân la ra sau cánh gà hóng hớt.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của Lang Hách Viễn không thấy một nụ cười, bộ vest màu ghi đậm càng tôn lên khuôn mặt sáng sủa, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm nghị nhìn ra xa xăm, anh vừa đứng lên đã làm chấn động cả hội trường. Đại sảnh tĩnh lặng không một tiếng động bắt đầu vang vọng giọng nói trầm trầm của anh: “Hoa Hạo...”
Trụ cột của Hoa Hạo là anh, và Hoa Hạo cũng là đỉnh cao sự nghiệp của anh, Oa Oa đột nhiên cảm thấy thực ra, anh có chút gì đó giống Lão Thần Rùa, tuy Lão Thần Rùa ngày thường đều cười ha ha, nhưng khi đã thật sự bước vào phòng thí nghiệm thì sự tập trung của ông còn vượt xa cả những người trẻ tuổi.
Những người đàn ông một khi chuyên tâm vào công việc, bất kể ở độ tuổi nào cũng đều thu hút ánh mắt ngưỡng mộ từ người khác giới, đương nhiên Oa Oa cũng nằm trong số đó.
Khi tràng pháo tay nhiệt liệt một lần nữa vang lên, từ phía cánh gà bắt đầu ùa ra các đồng nghiệp biểu diễn tiết mục nhảy tập thể đầu tiên. Lúc đó, Oa Oa mới định thần lại, lảo đảo trở về hậu trường, sau đó, bắp chân cô bắt đầu bị chuột rút.
Không sai, tiết mục thứ hai chính là lúc cô lên pháp trường... à không, lên sân khấu.
Cô đang bải hoải, định tìm một chiếc ghế ngồi xuống, chỉnh đốn lại trái tim thỏ đế thì từ đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói vừa kinh ngạc vừa không chắc chắn của một người đàn ông: “Cô có phải là bạn học của Cát Cát không?”
Oa Oa quay phắt đầu lại. Người này cô không quen, dáng người cao lớn, mặc âu phục, giày da bóng lộn, nhìn có vẻ rất giống một quản lí cấp cao của Hoa Hạo. Cười tít mắt, vẻ mặt của anh trông rất hiền lành: “Hình như tôi đã từng thấy cô lên lớp cùng cô ấy.”
Oa Oa tức thì kinh hãi muôn phần, anh ta nói đã nhìn thấy cô cùng Cát Cát lên lớp? Chuyện này không phải là chuyện nhỏ rồi! Thấy thân phận của mình sắp bị lộ tẩy, Oa Oa lập tức cười cười lấp liếm: “Đúng thế, đúng thế.”
“Cô ấy vẫn còn đang đi học, sao cô lại tới đây?”. Hứa Thụy Dương nhìn bộ y phục rực rỡ trên người cô, nhăn mày tỏ vẻ khó hiểu.
Không thể nói tiếp được nữa, nói tiếp chắc chắn sẽ bị lộ tẩy, Oa Oa nhanh chóng nhào tới, ra chiều nịnh nọt, kéo tay áo anh ta bước thẳng ra ngoài hành lang, cách một lúc lại đảo mắt nhìn xem mấy người đồng nghiệp sau lưng có phản ứng cụ thể gì với lời nói của người đàn ông xa lạ này không.
May thay, mọi người vẫn còn đang bị chuột rút, chẳng hơi đâu để ý đến cô. Chút động tĩnh cỏn con này so với sự hồi hộp căng thẳng về căn bản chẳng là cái quái gì.
Hứa Thụy Dương thấy vẻ căng thẳng của cô cũng hiểu ra phần nào, lập tức phối hợp ăn ý, bước nhanh ra ngoài. Hai người mặt đối mặt đứng trước hành lang, Oa Oa bối rối cả nửa ngày không biết phải mở miệng thế nào, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng, may mà Hứa Thụy Dương tìm được chủ đề: “Thực ra, ừm... tôi muốn hỏi cô... cái đó... có phải có chút gì đó không bình thường không?”
“Hả?”. Đầu óc Oa Oa phản ứng không kịp. “Anh nhận ra rồi sao?”
“Đương nhiên, tôi đã phát hiện ra về bản chất, cô ấy là sinh vật ngoài hành tinh rồi, hành vi và tư tưởng của cô ấy đều không giống người đã từng sống trên trái đất”. Hứa Thụy Dương gật đầu, nói bằng giọng điệu nghiêm túc nhất từ trước tới giờ.
Oa Oa nghe đến đây mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hiểu ra người mà anh ta đang nói đến là Cát Cát. Đặc biệt, điều anh nói đã giải thoát mối nghi hoặc vướng bận trong lòng cô bao năm nay, cô vỗ vỗ vai anh, tỏ vẻ đồng cảm: “Không chỉ mình anh nghĩ như vậy đâu, tất cả mọi người trong lớp tôi đều nghĩ như vậy.”
“Vậy sao? Vậy cô ấy chẳng có nhược điểm nào à?”. Không ngờ tất cả các thu hoạch đều không uổng công, Hứa Thụy Dương cuối cùng cũng tìm thấy bước đột phá với “mẹ đẻ bom nguyên tử”, lập tức truy hỏi những vướng mắc giấu kín bấy lâu trong lòng.
Oa Oa nghĩ ngợi kĩ càng một hồi rồi bảo: “Thực ra, cô ấy còn thích…”
Đột nhiên từ đằng sau, có một tiếng nói lạnh băng cắt ngang: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì tiết mục của cô là thứ hai. Còn chưa đi chuẩn bị sao?”
Giọng nói này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức không cần thiết phải quay đầu lại. Oa Oa lập tức chán chường túm váy, xoay người đi về phía hậu đài. Nhưng chính vào lúc đó, Lang Hách Viễn bỗng cảm thấy có thứ gì đó lóe lên đến nhức mắt.
Anh nheo nheo mắt, nhìn chăm chăm vào vật khả nghi. Câu anh nói ra lại để cho Hứa Thụy Dương nghe: “Sao? Đói tới mức không kén cả thức ăn à?”
Biết có thể nghe ngóng điểm yếu của nữ tiến sĩ máu lạnh từ miệng cô gái này nên biểu hiện của Hứa Thụy Dương có phần hơi kích động: “Ừ thì cảm thấy khá vừa mắt, tính tình lại thú vị, cứ thử theo đuổi trước xem thế nào.”
Lang Hách Viễn lập tức sầm mặt xuống, hỏa khí bốc thẳng lên đầu. Nha đầu này dám để lộ hết cả phần lưng thế kia sao?
Anh gằn giọng đáp trả Hứa Thụy Dương: “Hôm nào tôi phải hỏi Lôi Kình xem từ bao giờ anh bắt đầu thích theo đuổi trẻ con mới được.”
“Trẻ con thì sao chứ? Tôi cũng chưa già, chỉ hơn cô ấy có mười tuổi thôi mà”. Hứa Thụy Dương đắc ý huýt gió. Lần trước, dựa theo giấy đăng kí xe của Cát Cát, anh đã tra được số chứng minh thư của cô và biết được điều này. Phải biết rằng chỉ vì cái số chứng minh thư này mà anh đã phải hi sinh cả sĩ diện tích tụ bao năm để đi cầu cạnh người ta.
Lang Hách Viễn nheo mày. “Già đầu rồi còn làm bộ trẻ trung gì nữa? Anh hơn cô ấy mười ba tuổi đấy!”. Khốn nạn! Vạt váy của cô còn xẻ cao thế kia, đôi chân trắng nõn lộ ra qua từng bước đi rõ ràng là cho người ta hưởng no mắt.
“Hả? Ý cậu là… chứng minh thư của cô ấy là giả?”. Hứa Thụy Dương lập tức chau mày, thủ hạ của tên tiểu tử thối Hồng Cao Viễn này sao có thể làm ăn tắc trách như thế chứ? Không phải đã đem đầu ra bảo đảm sao? Chết tiệt, lần sau gặp phải bẻ đầu nó xuống làm bóng để đá trước rồi nói chuyện sau!
Toàn bộ tâm tư Lang Hách Viễn vẫn đang đặt hết vào Oa Oa nên chỉ trả lời qua loa: “Dù gì cô ấy cũng là 86, cách xa lắm, anh đừng có ý đồ này nọ!”. Nói xong, anh bước thẳng về phía hậu đài.
Oa Oa lúc này đã đứng nhìn ngó ở cửa ra sân khấu rồi. Tiết mục đầu tiên còn ba đoạn điệp khúc nữa là đến lượt cô. Làm thế nào đây? Giờ cô càng thêm hoảng loạn, đến chân cũng bắt đầu run cầm cập, đôi giày cao gót đang đi cũng không giữ nổi thăng bằng nữa.
“Quay về!”. Lang Hách Viễn tức giận đùng đùng, nói lớn.
Oa Oa quay đầu lại, chỉ thấy Tổng giám đốc Lang mặt mũi tối sầm đang nhìn cô.
“Quay về đâu ạ?”. Oa Oa giờ chỉ còn nỗi sợ hãi, não bộ đã ngừng hoạt động. Lẽ nào anh muốn bảo cô đánh thêm chút phấn? Vừa nãy, chẳng phải trợ lí Toàn đã giúp cô thoa thêm son rồi sao, vì vậy, cô thu hết dũng khí rồi nói: “Tổng giám đốc, thực ra, tôi cũng rất muốn quay về, nhưng điều kiện không cho phép…”
Sắp lên diễn đến nơi rồi, giờ mà quay về, thể nào chủ nhiệm Tổng ban cũng cầm dao truy sát cô.
Còn hai vạn tệ tiền thưởng nữa, rồi ti vi tinh thể lỏng bốc thăm trúng thưởng, là ti vi tinh thể lỏng đấy, bán đi được một đống tiền, cũng có thể làm được bao nhiêu là việc!!!
“Tôi cho phép là được rồi”. Lang Hách Viễn hết sức bực mình trước sự kiên định của cô, giờ đến lời anh nói, cô cũng dám không nghe là sao? Anh bực bội kéo cánh tay cô.
“Còn tiền thưởng thì sao ạ?”. Sếp lớn à, một câu cho phép của ngài thì đáng mấy đồng, còn lâu mới thiết thực bằng tiền thưởng.
Lang Hách Viễn nôn nóng nói: “Nếu cô không lên diễn, tôi cho cô hai vạn.”
Oa Oa nuốt nước miếng. Không phải chứ, sếp lớn hôm nay bị kẹp đầu vào cửa sao? Chẳng nhẽ việc để cô lên sân khấu biểu diễn khiến Hoa Hạo mất mặt đến nỗi anh buộc phải bỏ tiền ra để giảm thiểu thiệt hại về hình tượng cho công ty?
Oa Oa bi phẫn, không thể không ai oán nhìn Lang Hách Viễn một cái trong tiếng giới thiệu của trợ lí Toàn, giọng run run thề thốt: “Tổng giám đốc, ngài yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không làm mất mặt Hoa Hạo, sẽ cố gắng hát đúng nhạc, nhất định, tôi xin khẳng định chắc chắn là thế!”
Tiếng nhạc nhẹ nhàng dạo lên, Oa Oa lập tức ngẩng đầu, ưỡn ngực hùng dũng bước về phía trước, Lang Hách Viễn đứng sau lưng lại phát hiện ra thậm chí cô còn không đi tất giấy.
“Ba vạn!”. Anh nghiến răng tiếp tục ra giá.
“Hả?”. Oa Oa quay đầu lại, không dám tin vào tai mình, nhưng bước chân vẫn không vì thế mà dừng lại.
“Năm vạn!”. Lang Hách Viễn hơi nheo mắt, ngọn lửa tức giận trong lòng anh dường như có thể thiêu rụi tất cả đồ vật sau cánh gà.
Oa Oa thật sự hận bên mình không có loại thiết bị hitech như máy ghi âm. Có thể ghi lại lời hứa này của Tổng giám đốc thì tốt biết bao, phải như thế mới không sợ sau này, anh không thừa nhận. Mắt nhìn, bước chân lại tiến thêm một bước, thực sự cô vẫn đang do dự. Rốt cuộc có nên tin vào chữ tín ít ỏi, tội nghiệp của nhà tư bản không?
“Mười vạn!”
Á?!
Oa Oa chết lặng ngay tức khắc, bất giác không để ý tới điểm rơi của chân, tiện đà dẫm ngay lên vạt váy dài lượt thượt. Ánh mắt vẫn còn đang nhìn về phía Lang Hách Viễn, toàn thân cô đã bất ngờ ngã nhào về phía trước. Đèn chiếu trên sân khấu nhanh chóng tìm thấy cô, chỉ thấy một đường parabol màu tím thần bí đổ ập xuống sàn diễn đánh “ùm” một tiếng, rung chuyển đất trời, lay động toàn bộ khán giả có mặt dưới sân khấu.
Sự mở màn này… quá cao siêu!
Sự mở màn này… quá đỉnh!
Chỉ có Oa Oa một mình nằm sõng soài trên sân khấu gào khóc đau thương. Tổng giám đốc, anh chính xác là Hoàng Thế Nhân, đòi nợ không thành liền tàn nhẫn hại Dương Bạch Lao, anh thâm hiểm thật đấy! [Hoàng Thế Nhân: Một nhân vật phản diện trong bộ phim điện ảnh Bạch Mao Nữ, là hình tượng địa chủ đầu tiên của Trung Quốc mới, nhân vật đại diện cho những tên địa chủ xấu xa; Dương Bạch Lao: Bố của Bạch Mao Nữ trong phim Bạch Mao Nữ.]