Theo tiểu thuyết tình yêu, cho dù là Đại Lục hay Đài Loan, nhất định phải có một nhân vật nữ xấu xa kinh điển, thoắt ẩn thoắt hiện, tới như gió mà đi còn nhanh hơn. Khi đến quấy nhiễu thì ồn ào như một trận bom nguyên tử, nhưng khi hai nhân vật chính không cần cô ta xen vào chuyện tình cảm của mình nữa thì biến mất còn nhanh hơn cả sóc.
Lâu nay, Oa Oa đều không có tình cảm tốt đối với vai nữ này. Tại sao những cô gái đó không có đạo đức nghề nghiệp như vậy chứ, lẽ nào lại không thể quán triệt phương châm bốn chữ vàng “đến sớm về muộn” của nhân viên công ty Hoa Hạo?
Cô vẫn nghĩ cảnh tượng tranh giành ghen tuông trong tiểu thuyết chắc chắn không thể xảy ra giữa cô và Hách Viễn, thật không ngờ, vai nữ phụ đó lại đến rất sớm.
Một buổi sáng đẹp trời, khi ánh nắng rực rỡ rộn ràng khắp nơi, cô vừa đến chỗ của mình đã thấy cửa phòng làm việc của Lang Hách Viễn mở toang, bên trong là một cô gái mảnh mai, xinh đẹp đang ngồi trên sofa, uống cốc cà phê đáng ra là của ông chủ Lang. Oa Oa đang lén lút rướn người ngó vào trong thì vừa lúc cô gái đó ra quay nhìn về phía cửa, nhìn Oa Oa một lát rồi mới khẽ gật đầu chào.
Oa Oa chớp chớp mắt, suy nghĩ một hồi lâu, người con gái này nhìn rất quen, hình như cô đã thấy ở đâu rồi.
Hay là trên Thế giới điện ảnh nhỉ? Không phải, tờ tạp chí chính thống đến không thể chính thống hơn được nữa đó đến hai chữ “gợi tình” cũng không cho đăng lên, làm sao lại có thể lọt vào mắt xanh của Oa Oa được? Cô gái này chắc chắn phải xuất hiện trong một tin hot nào đó!
A! Nhớ ra rồi, Oa Oa hai mắt sáng bừng, cô ta chính là cô minh tinh Sơn Tây danh tiếng lừng lẫy! À không, phải là nữ minh tinh Tam Thê!!!
Nhìn trộm thêm lần nữa, quả thật là mĩ nhân, người thật ngoài đời thanh tú hơn hẳn trên ảnh trong mấy tờ tạp chí lá cải, dáng người cao ráo thế kia lại mặc thêm áo khoác trắng dáng chữ H, càng tôn lên dung nhan tuyệt sắc, mái tóc nâu nâu lượn sóng kết hợp cùng những động tác uyển chuyển làm ai cũng phải ngước nhìn. Dường như tất cả nét đẹp mà chị em phụ nữ ao ước đều tập trung lên người cô ta. Tóm lại, chỉ có thể nói một từ thôi: Đẹp!
Thấy Oa Oa đang đờ đẫn ngắm nhìn mình, cô minh tinh thân thiện vẫy tay về phía Oa Oa, mỉm cười nói: “Phiền cô cho tôi một cốc cà phê được không?”
Oa Oa lập tức vui mừng như cún con chạy lại: “Đương nhiên, đương nhiên!”. Nói xong, cô nhìn xuống chiếc cốc đang cầm trong tay, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nhưng đây là cốc Tổng giám đốc chuyên dùng để uống cà phê, hay em đổi cho chị cốc khác nhé?”
Hồng Hinh chăm chú nhìn cô thư kí của Lang Hách Viễn, mỉm cười nói: “Không sao, giữa tôi và Hách Viễn không phải ngại chuyện đó.”
Nghe cô ta nói xong, Oa Oa mắt tối sầm lại, lập tức nghĩ ngay ra cách giải thích: “Như thế cũng không được, làm thế khác nào không tôn trọng chị, hơn nữa, nhỡ ai xấu bụng nhìn thấy, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của chị, không phải thế sao?”
“Cô cũng biết tôi à?”. Hồng Hinh hiếu kì hỏi.
Oa Oa mở to mắt, hớn hở nói: “Chị là Hồng Hinh, nữ diễn viên chính trong phim Bố ơi, hãy yêu con thêm lần nữa, cả Cô gái can đảm lạc vào Quan Đông cũng là chị đóng. Em rất thích chị, từ trước tới nay, em luôn là một fan trung thành của chị. Bao năm nay, em đều theo dõi mọi hoạt dộng nghệ thuật của chị mà!”
Ở đây cần phải giải thích một chút, sở dĩ Oa Oa nhớ bộ phim Bố ơi, hãy yêu con thêm lần nữa là do nghe nói bộ phim này không những dựa vào một phim điện ảnh cùng tên của Đài Loan mà còn chỉnh sửa bung bét cả lên, đã thế, diễn lại còn không đạt, thật là không giống một ai. Oa Oa đã xem phim này trên Tianya suốt ba ngày trời.
Còn về Cô gái can đảm lạc vào Quan Đông, bộ phim này đến một tín đồ của phim truyền hình như mẹ Oa Oa cũng không thèm xem. Năm đó, nó được phát vào giờ vàng, đạt tỉ lệ người xem cao nhất, nữ giới toàn quốc từ tám tuổi đến tám mươi tuổi, không ai là không học theo phong cách ăn mặc, trang điểm rồi cách nói năng của thiếu nữ Quan Đông, đến nỗi các bạn học bên cạnh Oa Oa cứ mở mồm ra là “Ca ca, chúng ta không thể trở lại như cũ được nữa sao?”, với cả “Ca ca, anh thật vô tình, anh thật tàn nhẫn, anh thật vô duyên vô cớ...”. Mấy lời thoại kinh điển này, Oa Oa có muốn quên cũng khó. Thực ra, cái Oa Oa thích nhất vẫn là mấy vụ scandal của minh tinh Tam Thê, đủ loại, đủ kiểu, không bao giờ cạn. Hôm nay đá anh triệu phú này, ngày mai đã cặp với anh tỉ phú kia, tin tức nào cũng hot, nam nhân vật chính nào cũng đẹp trai, đương nhiên trong đó bao gồm cả quãng thời gian tình cảm kì quái vô địch với Lang Hách Viễn.
Sự hâm mộ cuồng nhiệt của Oa Oa làm cho tâm trạng Hồng Hinh không thể vui hơn được nữa, cô lập tức nở một nụ cười hoàn mĩ nhất, nói: “Em gái, em thật đáng yêu!”
“Đâu có, đâu có, chị mới đáng yêu!”. Oa Oa cũng mỉm cười khiêm tốn, khen lại Hồng Hinh.
“Chị sao thế được, chị già rồi, em mới đáng yêu!”. Hồng Hinh là ai cơ chứ, làm sao có thể để Oa Oa khiêm tốn thành công, kiên quyết không từ bỏ việc khen ngợi Oa Oa.
Oa Oa lắc đầu. “Lần trước, khi chị trả lời phỏng vấn đã nói, mãi mãi ở tuổi 20, chị mới đáng yêu.”
“Em đáng yêu...”
“Chị đáng yêu...”
Lang Hách Viễn vừa bước qua cửa phòng làm việc đã chứng kiến hai người phụ nữ một lớn một nhỏ đang ra sức tâng bốc lẫn nhau, đẩy qua đẩy lại xem ai đáng yêu hơn ai ngay trong phòng mình. Anh nhíu mày, nộ khí bừng bừng, khinh khỉnh hỏi: “Hai người đang làm cái gì thế?”
Nghe giọng nói có vẻ không vui của Hách Viễn, Oa Oa liền phản ứng vô cùng thông minh, lập tức quay lại, cười tít mắt nói: “Tổng giám đốc, chị Hồng đợi anh đã lâu, anh cứ nói chuyện, tôi xin phép đi pha cà phê.”
Hách Viễn không nói gì, chờ Oa Oa đi qua trước mặt mình, anh bèn kéo giật cánh tay cô lại, cố tìm hiểu biểu cảm trên gương mặt cô.
Oa Oa sững người. “Tổng giám đốc, anh còn gì dặn dò nữa ạ?”
Hách Viễn cứ nghĩ rằng Oa Oa cúi đầu đi như thế chắc là đang tức giận lắm, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, anh mới phát hiện, cặp mắt này rõ ràng là đang đợi màn kịch hay để xem, anh lập tức xị miệng, thu lại ánh mắt, tức tối nói: “Không có gì.”
“Ồ, vậy Tổng giám đốc cứ tiếp khách đi ạ, tôi sẽ pha thêm chút cà phê”. Oa Oa tủm tỉm cười, câu nói rõ ràng còn có ẩn ý khác.
Hách Viễn vốn rất ghét con gái có tính ghen tuông, anh luôn coi thường những người lấy tình yêu như một cái cớ để che đậy sự ích kỉ của mình, nhưng hôm nay, sự bình tĩnh xen lẫn hiếu kì của Oa Oa lại làm anh thấy không vui trong lòng. Lúc này, anh tình nguyện để Oa Oa đanh đá, ghê gớm yêu cầu anh ngoài cô ra không được gặp bất kì người con gái nào khác.
Lông mày anh nhíu lại, ánh mắt anh nhìn xuyên con người cô, chỉ hận không thể tìm được vật gì mà cốc cho cô một cái, anh thật sự rất muốn bổ đôi đầu cô ra xem trong đấy có phải đã bị người ta đổ xi măng vào rồi không, tại sao lại không tinh ý chút nào hết?
Anh nghiêng mặt nhìn Oa Oa rồi liếc nhìn Hồng Hinh, đột nhiên nói: “Cô không phải pha nữa, tôi và cô ấy ra ngoài nói chuyện.”
Thật quá đáng, Tổng giám đốc làm việc thật quá vô lối, rõ ràng biết cô không được xem trò hay sẽ rất đau khổ, rất rất đau khổ, vậy mà vẫn hớt tay trên của cô. Thật đáng ghét!
Oa Oa ai oán nhìn Hách Viễn.
Nhìn khuôn mặt bé nhỏ đang nhăn nhó, Lang Hách Viễn dần dần thấy hài lòng, đây mới đúng là biểu hiện mà người con gái của anh nên có.
“Vậy anh có thể chụp cho tôi và chị Hồng một bức ảnh được không? Tôi muốn cho em gái xem, không nó sẽ không tin tôi có thể gặp được chị Hồng”. Oa Oa đáng thương hỏi.
Lang Hách Viễn lập tức nghiêm mặt, trừng mắt nhìn Oa Oa, lạnh lùng trả lời: “Không”. Nói xong, anh cất bước ra khỏi phòng, Hồng Hinh thấy vậy cũng lập tức yểu điệu, đoan trang đứng lên, chầm chậm đi ra cửa, khẽ thương hại quay lại nhìn Oa Oa đang xị môi rồi quay người bước theo Lang Hách Viễn, hương nước hoa phảng phất khắp căn phòng.
Đi đến trước thang máy, Hồng Hinh chủ động nhẹ nhàng khoác tay Hách Viễn.
Không biết vì sao, nhưng nhìn thấy cảnh này, Oa Oa bỗng cảm thấy khó thở, giống như bị ai đó chẹn cổ, có chút khó chịu.
Dường như ở nơi nào đó, có một chiếc kim nhỏ cứ đâm vào khiến cô đau đớn khôn cùng.
Bữa cơm này của Hách Viễn và Hồng Hinh sao mà lâu thế, lâu đến nỗi khi anh quay lại, Oa Oa đã say giấc nồng bên bàn làm việc. Anh nhẹ nhàng cởi áo khoác, phủ lên người cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô. Oa Oa cảm thấy trên đầu như có cái gì đấy mơn man, ngứa ngáy đến khó chịu, rồi lại thấy chỗ ngứa bị cọ cọ đến nhột, cô vẫn cảm thấy ngứa ngáy, đành mở mắt xem đó là vật gì. Mới mở có nửa con mắt, cô đã bắt gặp ánh mắt khác lạ của giám đốc đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hú vía! Theo bản năng, cô lập tức đưa tay lên mép, may quá không có nước miếng, nếu không thì sẽ bị anh cười chết mất. “Tổng giám đốc, anh đã về rồi ạ?”. Cô tỉnh hẳn ngủ, cười hi hi hỏi.
Nụ cười tươi rói ấy chiếu sáng khắp nhãn cầu người khác, Lang Hách Viễn hơi sững người, ho khan vài tiếng rồi hỏi: “Ừm, có ai tìm anh không?”
Oa Oa lập tức lắc đầu rồi lại nở nụ cười chào đón anh trở về. Thái độ của Oa Oa giống như chú cún được cưng chiều trong nhà, thấy chủ về thì vui mừng vẫy đuôi, điệu bộ đáng thương này thật khiến người ta chỉ muốn xoa đầu cô và nói một tiếng “ngoan”. Bên này, anh đang kiềm chế ý muốn đưa tay vuốt đôi má ửng hồng của cồ, bên kia, cô đã chủ dộng áp sát lại, kéo kéo tay áo anh, lấy tay phủi phủi mấy hạt bụi vô hình, hào hứng nói: “Tổng giám đốc vất vả rồi, em đi pha cà phê cho anh nhé!”
Hách Viễn sa sầm mặt. “Em không có gì muốn hỏi à?”
Oa Oa quay lại nhìn Hách Viễn một cách kì lạ, vẫn là Tổng giám đốc hiểu cô nhất, cô lập tức đổi sắc mặt, thực chất còn tỏ ra hào hứng hơn trước: “Có chứ!”
Hách Viễn cho rằng Oa Oa cuối cùng cũng biết mùi vị ghen tuông, khẽ dựa vào người cô, hỏi: “Em muốn hỏi gì?”
“Ngực cô Hồng Hinh đó có phải đi bơm không?”
Oa Oa chưa nói hết câu đã bị Hách Viễn xoay mặt lại, nhìn chằm chằm với ánh mắt phẫn nộ, liền đó, cô bị anh dùng tay kẹp chặt, kéo vào trong phòng làm việc.
Đóng cửa, chốt khóa, buông rèm, động tác nhanh chóng, dứt khoát. Tất cả mọi sự chống cự của Oa Oa đều vô ích, Hách Viễn đã tiến tới trước ghế sofa, lẳng cô xuống. Oa Oa “A” lên một tiếng rồi đổ nhào xuống ghế.
Trong tâm trí Oa Oa lần lượt hiện ra các cảnh kinh điển xuất hiện trong mấy cuốn tiểu thuyết diễm tình, động tác, hoàn cảnh đều đúng cả, lẽ nào đây lại là bước đầu tiên của cảnh H được đồn đại? Nghĩ đến khả năng này, Oa Oa lập tức tìm cách trốn khỏi sofa nhưng đã nhanh chóng bị anh tóm lấy cổ tay giữ lại. Ánh nắng từ phía sau chiếu ngược vào Hách Viễn điểm một vầng hào quang, hệt như hình ảnh tài tử điện ảnh Lương Triều Vĩ bao lần xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Cô bỗng bị hình ảnh trước mặt làm ong ong đầu óc, tim đập liên hồi, chỉ có thể sững sờ: “Cái này... cái này... Hách Viễn, giờ anh vẫn chưa hết ham muốn ư?”. Lẽ nào ngực Hồng Hinh đã qua thẩm mĩ thật nên không hợp khẩu vị của anh ta? Vừa rồi ăn vẫn chưa no nên giờ chạy đến hạ thủ với cô ư? Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có khả năng đó...
Nghe câu này xong, anh nghĩ ngay tới nửa phần đời còn lại của mình, nếu tiếp tục thế này sẽ không thể sống lâu được, vì thế, anh không ngừng tự nhắc nhở mình, nhất định phải bình tĩnh. Bất kể Oa Oa nói gì cũng coi như cô chưa từng nói.
“Nếu anh vẫn còn ham muốn thì em sẽ làm gì?”. Hách Viễn trầm giọng, lạnh lùng hỏi.
Oa Oa cố gắng nhớ lại mấy tiểu thuyết diễm tình đã đọc, gần đây, một tác giả có nói tự mình H thì không được, nhưng bên dưới lại không đưa ra cách giải quyết, cô đành nuốt nước miếng nói: “Anh định lấy em để lấp đầy sao?”
Đây là việc rất có thể xảy ra, thông thường trong tiểu thuyết đều nói như vậy.
Ánh mắt Hách Viễn dừng lại trên môi cô, bất giác trầm giọng xuống: “Anh muốn thế đấy, em cho không?”
Vô lý, cô cho mới là lạ!
“Không cho có bị đuổi việc không?”, vốn định trả lời thẳng thắn, nhưng nghĩ đến khả năng bị sa thải, Oa Oa kinh sợ ngẩng đầu.
Nghe nói ép buộc không được liền sa thải cũng là một trong những chiêu bài mà các nhà tư bản hay dùng.
Lang Hách Viễn miễn cưỡng kiềm chế cơn kích động chỉ muốn đâm đầu vào tường, liếc nhìn vẻ sợ hãi của Oa Oa, hơi nhếch miệng, rướn người áp sát vào, lướt nhẹ bên môi cô hỏi:
“Nếu không phải là đuổi việc mà là cho em tiền thì sao?”
“Thế thì em phải xem bao nhiêu tiền mới có thể trả lời anh được”. Oa Oa thành thực trả lời.
“Hay nói cách khác, nếu em đồng ý ở cùng anh, anh sẽ tặng em thứ giá trị nhất, em thấy sao?”. Hách Viễn nói hàm ý rồi nhẹ nhàng hôn lướt qua cổ Oa Oa.
Oa Oa thấy nhột, chỉ muốn tìm cách thoát ra. “Tặng... tặng gì ạ?”. Oa Oa lắp bắp hỏi.
“Anh, tặng anh cho em, thế nào?”. Hách Viễn nhẹ nhàng trả lời.
Oa Oa nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đáp. “Anh cũng được, nhưng anh không đáng tiền!”
Xin đi, Tổng giám đốc, thời buổi khủng hoảng kinh tế này, nuôi thêm một người tốn bao nhiêu tiền, hơn nữa, anh toàn qua lại mấy nhà hàng cao cấp, mặc cũng toàn hàng hiệu, xem cũng chỉ xem sách kinh tế, như thế làm sao cô nuôi nổi?
Vẻ mặt mơ hồ của Oa Oa khiến Hách Viễn không kìm nổi, chỉ muốn hôn cô. Trong thời đại này, những người con gái thuần khiết, tốt bụng như Oa Oa thật là hiếm. Rất nhiều người nghe thấy danh tiếng của Hách Viễn là nghĩ ngay tới tiền bạc, gia cảnh nhà anh. Chỉ có mình Oa Oa là suy nghĩ những chuyện không thực tế nhất. Anh có thể đánh cược với bất kì ai, điều Oa Oa đang nghĩ nhất định là đang lo không nuôi nổi anh, nhất định là như thế!
“Ngốc ạ!”. Anh miệng thì nói thế nhưng mắt lại ánh lên nét cười: “Tặng anh cho em, thế là em tự nhiên đã có Hoa Hạo rồi, sau này, em muốn gì lại không có cho em sao?”
Trời! Đại ca, không phải anh vì bộ ngực giả của Hồng Hinh mà hồ đồ rồi chứ? Cái này đâu thể tùy tiện tặng cho ai được! Có lẽ nào Tổng giám đốc vừa ra ngoài đã biết được tin gì không lành nên tuyệt vọng? Thế cũng không đến nỗi đem Hoa Hạo ra tặng cho một cô gái bình thường như Oa Oa chứ?
Rốt cuộc là tin xấu gì mà có thể khiến Tổng giám đốc bị kích động đến như vậy?
“Đúng rồi, có phải Hoa Hạo sắp phá sản rồi không?”
Oa Oa vừa buột miệng nói ra giả thiết liền bị Hách Viễn lật người như đồ chơi, tét vào mông một cái. “Em nói bừa gì thế hả?”
Oa Oa dựa vào sofa do dự một lát, nghiêng mặt nhìn trời ngẫm nghĩ, như thế cũng không đúng, giả dụ như Hoa Hạo sắp phá sản lại tặng cho cô thì càng làm cho Hoa Hạo nhanh chóng đóng cửa mà thôi, nói như thế thì không phải là vấn đề của Hoa Hạo, lẽ nào là...?
“Hách Viễn, anh mắc bệnh nan y à?”. Nói đến đây, Oa Oa bắt đầu rơm rớm nước mắt. Mặc dù bình thường Hách Viễn lúc nào cũng nghiêm khắc, hay quát tháo, ăn hiếp cô, nhưng thiếu anh thì cô lại thấy khó chịu đến kì lạ.
“Dương Oa Oa!”. Hách Viễn hét lên, xóa tan bầu không khí trầm lắng, đau thương bao quanh.
Xem ra không thể xảy ra khả năng này được, vậy thì khả năng cuối cùng chắc chắn là vì cô rồi.
Cô lấy hết can đảm, chấp nhận bị Hách Viễn cười thối mũi, nói ra giả thiết cuối cùng: “Thế có phải là vì em rất đáng yêu không?”
Những tức giận, ức chế trong anh đều bị một câu nói này của Oa Oa làm tan biến hết, anh bấm bụng nín cười, cố ý tỏ vẻ suy nghĩ rồi nghiêm túc gật đầu: “Có lẽ là thế!”
Oa Oa lập tức thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng toàn thân đang cứng đờ. “Nói như thế thì lí do này cũng không quá viển vông.”
Hách Viễn cố nhịn cười đến nỗi toàn thân cứng đờ ra, đành phải gật đầu để biểu thị sự đồng tình với cách suy nghĩ của Oa Oa.
Sau dó, Oa Oa ngượng ngùng nhìn ngón tay, nói: “Nhưng em không đáng để anh tặng cho em phần thưởng quý giá như thế.”
Hiếm thấy có việc gì khiến Oa Oa lo lắng như vậy, Hách Viễn liền hiếu kì hỏi: “Vậy em thấy em có thể nhận cái gì được?”
“Mẹ em nói, cái gì thuộc về người khác thì không thể lấy về mình được. Tương tự như thế, anh và Hoa Hạo không phải của em, em không thể nhận là của mình được”, vẻ mặt Oa Oa tỏ ra hết sức nghiêm túc.
Hách Viễn nhìn Oa Oa. “Thế em thấy như thế nào mới có thể yên tâm để chấp nhận anh được đây?”
Oa Oa cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau dứng phắt dậy nói: “Chúng ta cùng chơi Pikachu, ai thắng thì phải nghe theo người đó.”
Hách Viễn cố nhịn cười, chỉ nhếch mép, nói với Oa Oa: “Được, chúng ta chơi Pikachu, ai thắng thì phải nghe người đó!”