Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Quyển 1 - Chương 12: Hẹn hò

Sáng sớm, Oa Oa chuẩn bị đi làm, Nám Nám miệng gặm bánh bao cũng ra khỏi nhà cùng cô.

Hai người cùng ra khỏi nhà, Nám Nám phát hiện Oa Oa vác trên lưng một cái ba lô to tướng, không hiểu gì liền hỏi: “Oa Oa, chị muốn bỏ nhà đi à?”

Oa Oa trợn mắt nhìn. “Bỏ nhà đi để bố mẹ với em ở lại, chị yên tâm được sao? Còn bỏ nhà nỗi gì?”

“Lẽ nào để bố mẹ với chị lại thì em yên tâm à? Lần trước, ai ủi quần áo mà ủi cả lên đùi của mình hả?”. Nám Nám giận dữ kể ra những việc mà một người bình thường không bao giờ có thể làm được.

“Đó chẳng phải là lúc ủi đồ, chị thấy cái quần bị nhăn sao?”. Oa Oa thấy oan ức vô cùng.

“Vậy ai đổ hết nước của máy tăng độ ẩm?”. Nám Nám thấy chị không thừa nhận lại càng tức giận.

“Chị... hình như là chị thì phải, nhưng cái máy đấy toàn phun ra nước lạnh thôi, tối ngủ lạnh lắm”. Oa Oa nhìn Nám Nám với ánh mắt vô tội.

“Sau đó, bộ phận làm lạnh của máy tăng độ ẩm đã bị cái nóng hầm hập của chị làm hỏng đấy!”. Gân xanh ở thái dương của Nám Nám giật giật.

Oa Oa bĩu môi, quay ngoắt đi, không thèm giải thích với Nám Nám nữa. Cái con bé này ngày càng không biết lớn nhỏ gì nữa rồi, sao lại dám giáo huấn cô chứ? Đứa mười bốn tuổi vào đại học sao lại có thể bị kẻ tới bây giờ mới tốt nghiệp đại học khinh thường được? Cô kiên quyết không chấp nhận!

“Vậy bây giờ, chị có thể nói tại sao lại vác cái ba lô to bự giống như bộ dạng của kẻ bỏ nhà ra đi thế?”. Nám Nám lập tức chuyển đề tài công phá.

Oa Oa phát hiện ra rằng từ sau khi cô đến Hoa Hạo, rất nhiều người đã thay đổi, Lang Hách Viễn trở nên thông minh hơn, Nám Nám cũng trở nên thông minh hơn, chỉ có mình cô là ngày càng ngốc nghếch đi (Nám Nám luôn giữ quan điểm cho rằng Oa Oa từ xưa đến nay vẫn ngốc). Cô quay đầu lại, xoa xoa cái đầu cắt tóc ngắn của Nám Nám, an ủi: “Em ngày càng hiểu được cái gì gọi là vòng vo rồi đấy!”

Mặt Nám Nám sầm lại. “Chị yên tâm, trước khi biết chị, em đã biết thế nào là vòng vo rồi.”

Oa Oa thất bại đặt dồ xuống. “Chị chuẩn bị mang chỗ đồ này đi quyên góp, chị có rất nhiều quần áo còn mới, chị đã khử độc hết rồi. Hôm qua, chị đã đến ngân hàng chuyển tiền quyên góp cho thư viện của trường Hi Vọng.”

“Chị trúng vé số sao?”. Nám Nám nhớ là quyên góp cho thư viện cần không ít tiền, Oa Oa lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Đúng lúc đó, đột nhiên có một chiếc BMW bóng nhoáng đỗ trước mặt hai người, kính xe dần dần hạ xuống, mắt của Nám Nám cũng mở to theo sự hạ xuống của kính xe, thấy Oa Oa rất cam chịu hướng về phía người đàn ông trong xe, gật đầu chào: “Tổng giám đốc Lang, tôi sẽ lên xe ngay đây.”

Nám Nám lập tức kéo Oa Oa sang một bên, hỏi lớn: “Chết chị rồi, chị thật là ngốc, lại còn làm tình nhân cho người ta hả?”

Oa Oa lập tức ném ánh mắt lạnh lùng chết người về phía Nám Nám, căm phẫn nói: “Nám Nám đáng chết này, em thử nói lại lần nữa xem!”

Hỏi xong, Nám Nám mới cảm thấy cái khả năng này không lớn lắm. Người đàn ông này cũng vẫn còn trẻ, bao tình nhân chưa hẳn chỉ là muốn vui chơi, ai bảo Oa Oa vô tâm không biết nịnh nọt cơ chứ? Lẽ nào... chị ấy bán thân để quyên góp cho thư viện?

Oa Oa cố kéo Nám Nám từ ngã rẽ của suy nghĩ trở về, chuyện này mà đến tai bố, chắc chắn con dao phay đã được phong kĩ từ hơn hai mươi năm trước lại phải tái xuất giang hồ. Vì vậy, sau khi “đánh hơi” được “mùi” của việc Nám Nám sẽ suy nghĩ lung tung và muốn trừ khử sự lan rộng của nó, cô liền nói: “Anh ấy là ông chủ của chị, hôm nay giúp chị mang đồ đến trường quyên góp.”

Nám Nám mở to hai mắt, lén lút nhìn Lang Hách Viễn vẻ mặt điềm tĩnh đang ngồi trên xe, đột nhiên nói oang oang:

“Anh ta... anh ta có phải là đối tượng tỏ tình mà chị nói lần trước không?”

Có chuyện đó sao? Oa Oa nhíu mày, hình như đó là lần đầu tiên cô gặp mặt Tổng giám đốc rồi gọi điện kể với Nám Nám.

Đúng lúc ấy, Oa Oa liếc đuôi mắt, không may gặp phải ánh mắt của Tổng giám đốc, hình như anh cũng vừa nghe thấy câu này.

Oa Oa nhanh chóng lắp ba lắp bắp giải thích: “Không phải anh ấy, không phải!”

Một lần nữa liếc đuôi mắt, thấy môi Tổng giám đốc mím lại, Oa Oa căng thẳng hết mức. Xong rồi, có phải anh ấy hiểu nhầm cô thích giám đốc Lâm không? Thật sự, thật sự không phải vậy mà...

Oa Oa quyết tâm tự cứu mình, đẩy Nám Nám sang một bên, vác túi đồ đi về phía chiếc xe. Thấy cô bê túi đồ một cách nặng nề, Lang Hách Viễn liền xuống xe, mở cốp sau, cầm đồ trên tay Oa Oa cho vào trong cốp, sau đó đóng cốp lại, tất cả các động tác đều rất lịch thiệp, ga lăng khủng khiếp.

Nám Nám tiến lên phía trước, giữ lấy tay Oa Oa, thì thầm một câu: “Dù đó có phải là người chị tỏ tình hay không, người thế này nếu mà bỏ lỡ thì chị đúng là heo, hai mươi năm đèn sách là vô ích. Chị mà không trói được anh ta, ngày mai em sẽ lên sàn giao dịch chứng khoán đăng biển bán chị đó!”

Oa Oa toát mồ hôi với tiềm năng trở thành một mama của cô em. Cô bước lên xe của Lang Hách Viễn mà đằng sau là nụ cười gian xảo của mama Nám Nám.

Anh giúp Oa Oa thắt dây bảo hiểm, tiện mồm hỏi luôn: “Đi đâu đây?”

Oa Oa vẫn đang nghĩ ngợi về lời dặn dò của Nám Nám, buột miệng nói: “Ngài yên tâm, tôi không có một chút ấn tượng đẹp nào về anh ta cả.”

Sắc mặt của Lang Hách Viễn sầm lại, lạnh lùng hỏi: “Không có chút ấn tượng đẹp nào về ai cơ?”

Oa Oa bỗng sực tỉnh, mặt đỏ bừng, cả hai bên tai cũng đỏ ửng lên, nói nhỏ: “Tôi không có chút ấn tượng đẹp nào đối với giám đốc Lâm.”

Vốn dĩ cô muốn chuyển đề tài, kết quả lại đánh trúng vào tâm tư của Lang Hách Viễn, vẻ mặt lạnh lùng lúc đầu của anh giờ đã biến sắc, cằm bạnh ra, toàn thân co lại, suýt chút nữa thì có hành động không bình thường.

Thấy ông chủ không có phản ứng gì, Oa Oa khẽ ho một tiếng rồi nói: “Kì thực, giám đốc Lâm là một người rất tốt.”

Anh cau mày, sao vô duyên vô cớ lại nói Lâm Lang tốt trước mặt anh, nghe cô khen ngợi người đàn ông khác như thế, trong lòng anh vô cùng không vui.

Oa Oa lén lút quan sát thấy mặt của sếp còn đen hơn cả đít xoong, lại chuyển giọng nói: “Đương nhiên là giám đốc Lâm có tốt đến mấy cũng không thể tốt hơn Tổng giám đốc Lang được.”

Bánh lái quay một vòng, sắc mặt của Lang Hách Viễn lại hồng hào lên.

“Tổng giám đốc Lang ngoại trừ việc bắt tôi ăn ngô, khoai, sắn..., ngoài việc moi móc lỗi lầm, ngoài việc lúc nào cũng nóng giận thì tất cả đều tốt”. Oa Oa bổ sung, nói đến đây, cô không thể nhịn nổi, liền cười phá lên.

Tổng giám đốc Lang, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoa Hạo tính khí thường hay nóng giận, thay đổi thất thường, thích ăn ngô khoai sắn, sở trường là moi móc lỗi của người khác, cô mà nói những điều này ra ngoài thì cũng chẳng có ai tin.

Bánh lái trong tay Lang Hách Viễn lại xoay một vòng, sắc mặt anh lại sầm xuống, lông mày nhíu chặt lại.

“Em nói tôi cái gì cũng tốt?”. Lang Hách Viễn mãi sau mới cắn răng cắn lợi nói ra được câu đấy.

“Vâng, đúng ạ”. Để chứng tỏ thái độ chân thành, Oa Oa còn quay người sang thể hiện thái độ kiên định của mình.

“Tôi đã tốt như vậy thì hãy làm bạn gái của tôi nhé!”. Lang Hách Viễn bình tĩnh nói.

Nám Nám đứng trước cửa nhà, nhìn bóng dáng Oa Oa khuất dần, thấy chiếc xế hộp bóng loáng kia luôn đi theo hình chữ S, bất giác lắc đầu than thở. Người đàn ông đó đẹp trai thật, chỉ tiếc là kĩ năng lái xe có vấn đề, cái xe đó nếu để cho cô lái thì ít nhất cũng còn đi được theo đường thẳng.

Cái xe đẹp như thế lại vào tay anh ta, thật là đáng tiếc!

Gió táp vù vù vào mắt Oa Oa, cô bấu chặt tay vào đùi, nuốt vài miếng nước bọt, cố khôi phục chút ít lí trí còn sót lại của mình, run lẩy bẩy hỏi: “Chuyện đó... chuyện đó... có lợi ích gì?”

Say xe, chết mất thôi, vốn dĩ cô muốn nói: “Chuyện đó sao có thể xảy ra được?”, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt sắc lẻm của Tổng giám đốc, tim cô lại hoảng lên, thành ra nói nhầm, không biết gọi là gì nữa, thế là lộ nguyên hình nguyên dạng.

Lang Hách Viễn trầm lặng một lát mới nói: “Ừm, lợi ích thì không ít, quan trọng là em nói đến phương diện nào.”

Nghe thấy vậy, hai con mắt của Oa Oa trợn tròn lên, ồ, lợi ích lại còn phân ra nhiều phương diện, nghe có vẻ hấp dẫn đấy. Lúc đầu, cô cho rằng được vào tập đoàn Hoa Hạo đã là một cái phúc lớn nhất trên đời rồi, ai ngờ mới có hai tháng, lại còn có một cái phúc lớn hơn đang đợi cô. Có lẽ nào trời Phật thương xót cho cô khi phải thực hành quá nhiều trong phòng thí nghiệm, sợ nửa phần đời còn lại phải chịu di chứng do các chùm tia gây ra nên mới đặc biệt vứt xuống cho cô một món quà để bồi thường?

Đừng nói là cái khả năng đó có thật nhé!

Có thể lắm, quan trọng là món quà này hơi to quá, liệu có thể yêu cầu ông trời đổi cho cô một món quà nhỏ hơn được không nhỉ? Cô sợ bản thân ứng phó không nổi với món quà này, chỉ e mình bị ngất xỉu.

Lang Hách Viễn cảm thấy phản ứng của Oa Oa không được bình thường, cho rằng cô vẫn đang xem xét có nên làm bạn gái của anh không nên trong lòng vô cùng buồn bã.

Xem ra đường tình của anh trong một năm trở lại đây là đường thẳng đi xuống, giống như là cổ phiếu bị giảm mạnh vậy. Năm ngoái còn là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Linh Dương ngả vào cánh tay của anh tỏ tình, năm nay chính anh chủ dộng tìm một tiểu Oa Oa, yêu cầu làm bạn gái, lại còn bị đối phương xem xét hơn chục phút, đúng là đường tình lao thẳng xuống ba ngàn thước...

“Ái chà, xem xét xong chưa, hay là cần về nhà suy nghĩ một tháng nữa?”, vẻ trầm mặc của Oa Oa làm Lang Hách Viễn cảm thấy không thoải mái chút nào, bất giác ho lên một tiếng, rồi tiếp tục lái xe như không có chuyện gi, nghĩ rằng mình đường đường là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoa Hạo, đã hạ thấp mình đi kết bạn với cô, thế mà cô lại còn dám suy nghĩ xem xét lâu như vậy...

“Không”. Oa Oa chẳng suy nghĩ nhiều, lập tức hét to.

“Ồ, vậy là em đồng ý rồi nhé?”. Ánh mắt của Lang Hách Viễn có phần không chắc chắn nhìn Oa Oa thăm dò.

“Trong tiểu thuyết, yêu nhau thì cần phải làm những gì?”. Oa Oa quả thực mù tịt về vấn đề này. Cô đọc trộm không ít tiểu thuyết tình yêu của Nám Nám, nhưng các nhân vật nam chính trong dó hình như không giống với Tổng giám đốc, vừa lạnh lùng, vừa tài giỏi, còn có sở trường là trách mắng, lẽ nào cái mà anh ta gọi là làm bạn gái là để anh ta trách mắng?

Oa Oa lập tức tuyệt vọng nhìn Lang Hách Viễn. “Chuyện đó... có cần theo anh không?”

Lang Hách Viễn tức giận, ngẩng đầu cười nhạt: “Không như vậy đâu.”

“Cũng đúng, không như vậy đâu nhỉ?”. Câu trả lời của anh làm Oa Oa thất thần một lúc, lại hỏi tiếp: “Vậy có cần phải hôn không?”

Trong tiểu thuyết tình yêu có viết khi tình cảm của hai người đến giai đoạn thắm thiết thì nhất định sẽ hôn, nhưng vừa nghĩ tới cảnh hôn Hách Viễn, Oa Oa lại thấy lạnh run cả người.

Chiếc xe của Lang Hách Viễn không còn đi theo hình chữ S nữa mà phi thẳng vào bên đường rồi dừng lại. Anh quay người lại, chăm chú nhìn cô một hồi rồi cúi mặt xuống hỏi: “Vậy em thích hôn hay là không thích hôn?”

Đột nhiên anh vươn người ra, vượt qua những trở ngại ở giữa hai chỗ ngồi, tay giữ sau gáy cô, áp ngực lên người cô, làm Oa Oa sợ đến mức hốt hoảng đưa tay ra quờ quạng tìm cách mở cửa xe để trốn thoát.

Cứu tôi với, con sói sắp ăn thịt cừu non rồi!

Nhưng mò mẫm mãi cũng không tìm thấy chỗ mở cửa xe, Oa Oa quá hoảng loạn, đành phải cười với một Lang Hách Viễn hung bạo: “Tổng giám đốc Lang... chuyện này... chuyện này... em... em ăn tỏi.”

“Ồ, gọi là Hách Viễn”. Lang Hách Viễn không bị giả thiết này đe dọa, vẫn tiếp tục tiến đến gần.

“Hách... Hách Viễn... em quả thật đã ăn tỏi”. Trước mặt Oa Oa là khuôn ngực to rộng của Lang đại ca, đằng sau là lưng ghế. Cô vẫn chưa phát hiện ra rằng đôi mắt của Hách Viễn đã đổi màu, cũng vẫn chưa phát hiện ra rằng bản thân đang gặp phải thời khắc nguy hiểm, vì vậy, cô vẫn ôm cái lí do nực cười trên để làm bia ngăn chặn mũi tên.

Lang Hách Viễn không muốn chịu đựng thêm nữa. Hương sữa nhè nhẹ trên người Oa Oa đã mê mẩn anh từ rất lâu rồi, anh thường phải nỗ lực để kìm nén những suy nghĩ của mình. Không biết từ khi nào, cứ nhìn thấy cô là anh lại muốn cười. Con thỏ Oa Oa có khả năng làm được những việc anh không thể ngờ tới. Lúc đầu, anh còn vô cùng tức giận, nhưng dần dần, nếu ngày nào mà bình lặng bất thường, anh lại cảm thấy không quen, thường cảm thấy cô đang ở đó, cố kìm nén cảm xúc, anh lại chờ đợi, cho đến khi cô thực sự giận dữ, anh mới an tâm tiếp tục làm việc.

Lẽ nào cái mùi sữa trên người Oa Oa lại đáng bị trách móc? Anh bất giác tiến gần hơn.

“Oa Oa...”. Hơi thở nhè nhẹ của Lang Hách Viễn bay bay bên má cô, làm những sợi tóc bên tai của cô khẽ rung, anh cúi đầu dựa vào bên mặt của cô, nhẹ nhàng nói: “Đồng ý với anh nhé!”

Oa Oa gần như bị mê hoặc, mắt trợn lên như con gà chọi nhìn môi của Lang Hách Viễn ngày càng gần, cô rất muốn đẩy anh ra, nhưng tay không còn chút sức lực nào nữa. Lúc này, cô thực sự rất muốn biết cảm giác bên tai nổi tiếng sấm như trong tiểu thuyết tình yêu mô tả có thật hay không...

Một tay của Lang Hách Viễn vòng ngang qua eo của Oa Oa, một tay kéo đầu cô vào gần mình hơn. Oa Oa chỉ cảm thấy môi mình bị anh ép xuống, bị người ta hôn một cách bá đạo mà không cảm thấy có tiếng sấm rền...

Vì thế bây giờ, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó là về nhà... về nhà nhất định phải cảnh cáo Nám Nám, không được phí tiền vào mấy loại sách đó nữa, đều là lừa gạt cả!

Môi của Oa Oa rất mềm mại, có một chút mùi sô cô la, khiến anh bỗng có cảm giác tội lỗi, như thể mình đang ức hiếp một bông hoa nhỏ của Tổ quốc vậy.

Trời ạ, chết mất thôi, cô thậm chí vẫn còn cắn chặt răng.

Anh cất giọng nói đầy mê hoặc: “Oa Oa, ngoan nào, hé miệng ra!”

Không thể cưỡng lại được, Oa Oa ngoan ngoãn nghe lời, dần hé môi ra, chỉ thấy có cái gì đó như đang trêu đùa lưỡi của cô.

Bên tai chợt vang lên tiếng sấm, Oa Oa đột nhiên cảm thấy mình như có triệu chứng của chảy máu não, mạch máu đang nhanh chóng vỡ ra, máu gần như bắt đầu chảy ngược.

Hai tay của cô đã bị anh ép sang hai bên người, toàn bộ chút lí trí còn lại cô đều dành để nghĩ xem làm sao thoát khỏi tình cảnh này. Anh quá mạnh mẽ, cô không có cơ hội nào để phản kháng hay bỏ chạy, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Lang Hách Viễn cúi đầu nhìn gương mặt khổ sở của Oa Oa, hơi nhíu mày, thở một hơi rồi mới buông cô ra.

Đáng chết, lý trí của anh trong phút chốc đã biến mất, không thể kiềm chế nổi. Vừa rồi, anh thực sự muốn Oa Oa là của riêng mình cả đời, không cho phép ai được hôn cô. Cái suy nghĩ đó không sai, chỉ sai ở chỗ anh đã quá vội vàng, e rằng Oa Oa đã bị anh làm cho phát sợ.

Trong lúc hoảng loạn, Oa Oa vẫn không sao quên được trước đó, anh đã hôn cô như thế nào, hình như mùi vị cũng không đến nỗi, có cả vị dịu mát của bạc hà.

Cô ngồi nghiêm chỉnh lại, ra sức hít thở, chỉ thấy toàn thân mềm nhũn, đầu óc như đang ra khỏi quỹ đạo, đình công không làm việc nữa.

Nghĩ tới mười phút, cô mới tìm được chủ đề: “Hách Viễn...”

“Ừ?”

“Nếu... nếu chúng ta yêu nhau, có phải là ngày nào cũng phải hôn không?”. Oa Oa lấy hết dũng khí để nói ra cái thắc mắc trong lòng mình.

Lang Hách Viễn nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nhìn cô, trả lời dứt khoát: “Bắt buộc ngày nào cũng phải hôn.”

Oa Oa gật đầu. “Ừm, vậy thì chúng ta yêu nhau đi!”