Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Quyển 1 - Chương 1: Dẫn truyện

Sáng sớm, Nám Nám đáng thương ngồi khoanh chân trên giường, buồn ngủ tới nỗi nghiêng trước ngả sau, cả người chỉ có mỗi khuôn mặt là không thể cựa quậy được vì đang bị người đối diện giữ chặt, ra sức tô tô vẽ vẽ.

“Oa Oa, không phải hôm nay, chị có hẹn phỏng vấn sao?”. Cô cố chống hai mí mắt lên, hỏi một cách vô vọng.

Oa Oa vẫn chăm chú cầm bút vẽ mắt kẻ viền mi cho Nám Nám, miệng chúm lại đầy cẩn trọng, có vẻ rất tâm huyết.

“Oa Oa, chị mà không đi rửa mặt chải đầu thì thể nào cũng bị muộn đấy!”. Nám Nám răng còn chưa đánh đã gần như đổ sụp vì buồn ngủ.

Thấy mặt Oa Oa vẫn chẳng chút biểu cảm, Nám Nám dường như bốc hỏa. Nhưng trước khi cô kịp vò đầu bứt tóc thì Oa Oa đã điềm nhiên nói: “Chị phải thử với em thì mới quyết định được nên trang điểm thế nào để đi phỏng vấn.”

Nám Nám xị mặt xuống. “Sao lại thử trên mặt em?”

Oa Oa vừa tô mắt cho Nám Nám vừa làm vẻ mặt như vô tội. “Vì gương trong nhà tắm hỏng rồi.”

Nám Nám bấy giờ chỉ muốn lập tức khóc thét, nhưng nghĩ lần này là cơ hội hiếm có của Oa Oa nên đành rộng lượng không chấp chị, tiếp tục miễn cưỡng nở một nụ cười hiền. “Ngoan, nói em nghe xem, gương hỏng sao lại trang điểm lên mặt em?”

Oa Oa nhìn Nám Nám bằng ánh mắt thương hại một kẻ đần. “Chúng ta là chị em song sinh mà, nhìn em với nhìn gương chẳng phải cũng như nhau hay sao? Em ngốc thật ư, Nám Nám?”

Nám Nám chực òa khóc, đây là cái logic quỷ quái gì chứ?

“Nám Nám, em nói xem, nếu chị bảo chị vừa mới tốt nghiệp đại học thì liệu có ai tin không?”. Oa Oa vừa lấy nắp hộp cơm làm gương vừa thành khẩn hỏi ý kiến.

“Vốn dĩ hai mươi hai tuổi là vừa tốt nghiệp đại học, mình chị không bình thường thì đừng có nghĩ mọi người ai cũng không bình thường!”. Nám Nám bất lực quệt mồ hôi trên trán.

“Nhưng chị sợ người ta không tin chị”. Oa Oa ngập ngừng, vẻ mặt tội nghiệp, đánh thêm một chút phấn mắt.

“Thế sao chị còn khai bằng tiến sĩ thành cử nhân làm gì?”. Về chuyện này, Nám Nám mãi mà vẫn không thể hiểu nổi.

“Cái loại IQ như em, chị có nói cũng chẳng hiểu đâu. Em phải biết rằng trên đời này, học vấn cao quá cũng là một nỗi khổ không tên đấy!”. Oa Oa làm bộ đau khổ vì không có đối thủ, mắt rưng rưng lệ hướng về phía Đông.

Nám Nám nhếch mép. “Hơ, thế sao tốt nghiệp xong, chị không đến viện nghiên cứu làm việc đi?”

Oa Oa càng làm vẻ mặt bi thảm cho thêm kịch tính. “Viện nghiên cứu ngoài chị ra, người đàn ông trẻ nhất cũng đã bốn mươi chín tuổi rồi, một thiếu nữ đang độ xuân sắc như chị bị nhét vào giữa đám các cụ sắp về hưu, cái cảnh ấy thật khiến người ta chua xót biết bao!”

Nám Nám không nhịn nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì chị cứ ở nhà cho lành, bố mẹ cũng chả tiếc nuôi một miệng ăn đâu.”

Oa Oa trả lời một cách nghiêm túc bất thường: “Đang khủng hoảng kinh tế toàn cầu, em bảo chị mặt mũi nào chỉ biết ăn mà không làm gì hả?”

Nám Nám dụi dụi mắt. “Chi bằng chị học tiếp cho xong, em nuôi chị, dù gì em cũng sắp đi làm rồi mà.”

Oa Oa hiền từ xoa xoa mái tóc ngắn của Nám Nám, nhìn cô em gái với ánh mắt hiền hòa như nhìn một chú cún con. “Em nghĩ xem, chị khỏe khoắn, trẻ trung thế này, sao có thể để em gái nuôi được chứ?”

“Dương Oa Oa, hình như em đã nuôi chị hai năm rồi đấy!”. Nám Nám mồ hôi đầm đìa, quạ bay đầy đầu.

“... Thật à? Vì thế nên giờ chị cũng có chút lương tâm rồi, ha ha...”. Oa Oa che miệng cười gượng.

“Thế sao cứ phải là tập đoàn Hoa Hạo?”. Nám Nám nghiến răng ken két, tiếp tục truy hỏi.

“Bởi vì có mỗi công ty đấy là họ tuyển văn thư thôi”. Oa Oa ngồi xổm trên giường, tội nghiệp mân mê ngón tay.

“Vì sao một tiến sĩ nghiên cứu hạt nhân như chị lại muốn đi làm văn thư cho cái tập đoàn ấy?”. Nám Nám chắc chắn mình sống chưa tới năm mươi tuổi đã bị con người này làm cho tức đến xuất huyết não, vểnh bím tóc lên rồi (dù cô chẳng có cái bím tóc nào để mà vểnh nhưng điều đó không có nghĩa là giả thiết này không thể xảy ra).

“Thử nghĩ mà xem, trên đời này làm gì có công việc nào vừa có thể cuối tháng lấy lương, hết giờ tan làm, vừa không cần giao tiếp với ai lại có thể tha hồ nghe mấy chuyện trên trời dưới biển của nam thanh nữ tú trong văn phòng chứ? Chỉ có nghề văn thư mà thôi!”. Oa Oa thao thao một hồi, ra vẻ quyết tâm, nắm chặt tay đặt trước ngực.

“...”

“Một cô gái trẻ yêu thích những chuyện giật gân như chị, sao có thể không tới khai thác một điểm tập trung các scandal tiềm tàng như thế chứ?”. Oa Oa rưng rưng nước mắt, giọng run run nói tiếp. “Huống hồ, nhân vật nữ chính của bao nhiêu tiểu thuyết ái tình đều vì làm việc trong công ty mà gặp được Tổng giám đốc đẹp trai, tốt bụng, trở thành người yêu của chàng, rồi cùng chàng kết tóc xe duyên...”

“...?!”

“Thế nên, chị phải hướng đến mục tiêu đó mà nỗ lực tiến lên. Em, Nám Nám, em không cần lo cho chị!”. Cô nhẹ nhàng an ủi em gái đang ngồi trên giường, vỗ mạnh vào lưng con bé, suýt chút nữa làm Nám Nám sặc nước bọt mà chết rồi cười ranh mãnh.

“Cười cái con khỉ, ta còn đang thương cho hết thảy nhân viên từ trên chí dưới của tập đoàn Hoa Hạo, bao gồm cả cái anh Tổng giám đốc bạch mã đen đủi ấy đây!”. Nám Nám thầm nghĩ.

“Cũng phải hiểu rằng sự khác biệt giữa chị và em là rất lớn. Suy cho cùng, một thiên tài mười bốn tuổi đã học đại học như chị thật sự như lông phượng móng lân, nghìn năm khó gặp, vì thế, em cũng đừng quá tự ti làm gì...”

Nám Nám nhẫn nhịn một hồi lâu, cuối cùng không thể nhịn hơn được nữa, quay lưng vào một góc, nằm phụng phịu tức tối.

Bên quầy bếp trong phòng ăn, có hai người đang hôn tới hôn lui nồng nhiệt không dứt. Oa Oa từ trong phòng đi ra, gặp cảnh tượng này cũng chả thèm liếc mắt. Gì chứ hai chị em cô đã quá quen với màn hôn hít nồng nhiệt ở bất kì đâu, trong bất cứ hoàn cảnh nào, hai mươi mấy năm vẫn như ngày đầu của bố mẹ rồi.

Thực ra, bố mẹ mới thực sự là hai nhân vật chính trong các tiểu thuyết ái tình, vì chỉ có những đôi tình nhân trong tiểu thuyết mới thích phô diễn cảnh hôn như thế. Oa Oa tới bên quầy bếp, bốc vài miếng trứng cho vào mồm rồi mút mút ngón tay, lầu bầu một tiếng: “Con đi phỏng vấn đây, bố mẹ cứ tiếp tục ạ.”

Dương Tiêu ngẩng đầu khỏi bờ môi mềm mại của vợ, nhìn cô con gái rượu đầy trìu mến. “Cục cưng, nhớ mỉm cười đấy nhé!”

“Vâng, con biết rồi. Mà mẹ có vẻ quá khích quá đấy, váy sắp tụt xuống rồi kìa!”. Oa Oa đi xong giày, làm ra vẻ đứng đắn nhắc nhở người mẹ vẫn đang mở to đôi mắt tròn mơ mộng. Quả thật, đã bốn mươi mấy năm rồi, ánh mắt mẹ vẫn chan chứa không biết mệt là gì, chả trách bố bao nhiêu năm nay không yên tâm để mẹ ra ngoài đi làm.

“...”

“Cái con bé này, sao chả đứng đắn gì thế? Thật không biết giống ai nữa!”. Mạc Sầu đỏ mặt, vội sờ xuống eo, thấy váy vẫn ở nguyên chỗ cũ mới xấu hổ nhận ra mình bị con gái lừa.

“Còn giống ai nữa...”. Đương nhiên là người chồng phong lưu, hào phóng, ngọc thụ lâm phong của nàng rồi. Dương Tiêu cực kì hài lòng với biểu hiện của cô con gái cưng, còn chưa nói hết câu đã thấy Mạc Sầu đập bàn một cái, nồng nhiệt kéo cổ áo chồng lại. “Em thấy tính cách của Oa Oa nhà mình sao càng ngày càng thấy quen, anh nói xem, nó có giống chàng bạch mã hoàng tử qua lại với em trước khi kết hôn với anh không?” [“Ngọc thụ lâm phong” là cụm từ dùng để chỉ người có phong độ phóng khoáng, điển trai.]

“...”

“Sao anh lại hôn em tiếp?”. Mạc Sầu nhíu mày, không hiểu nổi nguồn cơn bạo lực bất ngờ của Dương Tiêu, lấy hết sức đấm vào vai chồng.

“Nói thừa, lẽ nào muốn anh đánh em một trận?”. Dương Tiêu phẫn nộ nghĩ.

“Bố mẹ, hai người lại đang tập thể dục buổi sáng đấy à? Con đi học đây”. Nám Nám chạy xồng xộc ra từ phòng riêng, dáng người cao ráo trong bộ đồ thể thao màu trắng, chân đi đôi giày Nike hàng limited mà bố Dương Tiêu vừa tranh mua được cho cô không lâu, lọn tóc ngắn tung lên theo mỗi bước chạy.

“Cục cưng, nhớ đừng đánh nhau đấy!”. Nhân lúc đình chiến, Dương Tiêu dặn với theo.

Nám Nám gật đầu rồi nói: “Bố à, phản ứng phần dưới của bố hơi rõ đấy ạ. Con đi đây, bố đừng do dự gì nữa, nên về phòng đi!”

“...”

“Em xem, cái con bé này sao cứ hơn hớn như thế chứ?”. Dương Tiêu lắc đầu thở dài, hỏi người vợ đang đỏ lựng hai gò má trong lòng mình.

“Có phải anh đang định nói là con nó có chút giống em, đúng không?”. Mạc Sầu ngẩng đầu, ngước đôi mắt long lanh nhìn lên.

“Có vẻ hơi giống cô tiếp viên hàng không hồi trước bị em làm cho tức đến nỗi phải bỏ đi...”. Dương Tiêu làm ra vẻ trầm tư, vuốt vuốt râu cằm. “Không nhìn thì thôi, chứ càng nhìn càng thấy giống, lẽ nào...”

Mạc Sầu cười nhạt một tiếng, hích đầu gối lên khoảng mười phân, rồi nghe tiếng Dương Tiêu kêu la thảm thiết: “Bà xã, em thật là nhẫn tâm! Chỗ đó là trọng địa kho thóc nhà chúng ta đấy!”

“Cứ coi như là thắt “cái đó” miễn phí đi!”. Mạc Sầu ngang ngạnh quát lớn.