Tống Y

Chương 82: Ám hương

Sau khi nghe xong Đỗ Văn Hạo giải thích. Lâm Thanh Đại ngưng thần suy nghĩ nói: “ Ta có biện pháp! Chờ một lát! Tới ngay!” Lâm Thanh Đại buông gương đồng trong tay ra, nhanh chóng cởi y phục cách ly, cởi cả bao tay, vội vàng chạy ra ngoài cửa phòng.

Chỉ chốc lát, Lâm Thanh Đại đã cùng với vài bộ khoái nâng một đồ vật tiến vào, đặt trên mặt đất, căn cứ vào chỉ thị của Lâm Thanh Đại. Tiểu nhị Ngô Thông cùng Ngốc Béo hai người mở thùng ra, từ bên trong lấy ra hai cái hình bầu dục như nòng súng ngắn tối đen như mực, dựng quay về bầu trời đêm. Lão phụ thân Chu bộ khoái , thê tử, con nhỏ, tiểu nhị, còn có đám bộ khoái nữa mỗi người ôm mọt cái mặt gương đồng chồm hỗm trên mặt đất, ngồi chồm hỗm thành nửa vòng tròn, đưa tay chỉnh mặt gương nhắm vào ngay trong phòng.

Lâm Thanh Đại cùng Anh Tử tiến vào, hai người phân biệt mặc y phục cách ly, khẩu trang cùng với bao tay, lấy một mặt gương lớn, phân biệt đứng ở hai bên sườn của Đỗ Văn Hạo, Lâm Thanh Đại hướng tới Ngô Thông đứng ngoài cửa đối diện nói: “ Đốt lửa!”

Ngô Thông nhóm kíp nổ súng đồng.

Bá------!

Một chùm ánh sáng màu bạch ngân liên tục chói mắt phun hướng ra không trung, gây ra một âm thanh ba tạc rất nhỏ. Thì ra, trong tay hắn cầm là pháo bông của Triều Tống dùng trong lễ mừng năm mới.

Người đang vây quanh lập tức điều chỉnh góc độ gương trong tay, đem ánh sáng trắng loang loáng phản xả tới hai tấm gương lớn trong tay Lâm Thanh Đại cùng Anh Tử ở trong phòng, lập tức, hai chùm ánh sáng sáng ngời nhắm thẳng tới miệng vết thương của Chu bộ khoái, chiếu rõ rành mạch.

Đỗ Văn Hạo vui mừng, gio ngón tay cái lên khen ngợi Lâm Thanh Đại: “ Nàng rất giỏi! pháo bông có đủ dùng hay không?”

Lâm Thanh Đại mỉm cười: “ Yên tâm, bên ngoài pháo bông có thể đốt liên tục nửa canh giờ được, hơn nữa Bàng đại nhân đã phái người đi toàn thành mua pháo bông mang tới rồi, tất cả đều đi mua, cũng đủ châm lửa tới hừng đông! Mau bắt đầu đi!”

Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, cúi người bắt đầu tiến hành rửa sạch miệng vết thương.

Hắn mở rộng miệng ết thương ra, cẩn thận rõ ràng nhìn những màu sắc thay đổi này, không thu hẹp lại, cơ nhục không xuất huyết, mãi tới khi thấy máu tươi màu hồng nhuận chảy ra khỏi cơ thể mới dừng lại, cắt bỏ hết tất cả các mô cơ bị lây nhiễm trong cơ ra.

Miệng vết thương trong quá trình rử sach, Bàng Vũ Cầm không ngừng hỗ trợ phối chế nước thuốc tiêu độc ở bên cạnh súc rửa miệng vết thương, sau khi hoàn thành quá trình rửa sạch vết thương, miệng vết thương rộng mở, dùng bông thấm ướt đã ngâm qua nước thuốc giảm nhiệt kháng khuẩn đặt lên miệng vết thương rồi dùng băng gạc quấn lại.

Toàn bộ quá trình giải phẫu hoàn thành, đã quá nửa đêm về sáng rồi, đống pháo bông kia cũng đã đốt hết, may mắn đúng lúc đó Bàng huyện uý vừa kịp mua pháo bông đưa tới, chiếu sáng mới không bị gián đoạn.

Đỗ Văn Hạo dùng bình sịt nước thuốc đơn giản tự chế, tiến hành phun tiêu đọc toàn bộ bên trong phòng giải phẫu một lượt, dùng nước thuốc chà sát lau qua bàn giải phẫu, sau khi hoàn thành khử độc, mới cởi bỏ trang phục cách ly, khẩu trang cùng bao tay, tiện bảo Bàng Vũ Cầm các nàng tham dự vào quá trình giải phẫu ở trong phòng cũng đem y phục cách ly, bao tay, khẩu trang cởi ra, tính cả bông băng giải phẫu, dụng cụ cắt gọt tất cả đền mang tới lò lửa trong bếp thiêu huỷ toàn bộ. Cũng bảo người viết một tấm bảng trắng thật lớn treo lên cửa, bên trên viết vài chữ to: “Phòng cách ly, nghiêm cấm đi vào!”

Lâm Thanh Đại đám người đương nhiên không biết tình hình lây lan nghiêm trọng của hoại thư, đương nhiên cũng sẽ không biết hắn trịnh trọng nói như thế là vì cái gì, nhưng là không hỏi nhiều, đều nghiêm khắc dựa theo lệnh của Đỗ Văn Hạo mà làm.

Đỗ Văn Hạo dạy phụ thân cùng thê tử của Chu bộ khoái mặc quần áo phòng hộ sau đó cho bọn họ vào trong phòng, dùng nước đá tiến hành chườm lạnh hạ nhiệt độ cho Chu bộ khoái. Sau đó bảo hai nữ nhân Bàng Vũ Cầm cùng Tuyết Phi Nhi thay phiên nhau chịu trách nhiệm, mỗi ngày ba lần dùng nước thuốc rửa miệng vết thương cho Chu bộ khoái, thay đổi bông băng, bảo trì không cho miệng vết thương rông mở. Cũng tuỳ thời quan sát mạch đập cùng hô hấp của Chu bộ khoái , có tình huống lập tức báo cáo.

Chờ mọi việc xử lý thoả đáng hết thảy, trời đã nhanh sáng.

Tiền Bất Thu mang theo Diêm Diệu Thủ, Hàm Đầu, cùng Bàng huyện uý tới sương phòng trà thính chờ, nghe nói giải phẫu xong rồi, lúc này mới đi ra gặp hỏi han tình huống giải phẫu.

Đỗ Văn Hạo nói: “Đợi tới buổi chiều hoặc tối mới có thể bước đầu biết được quá trình tẩy rửa có hoàn toàn hay không, giải phẫu có thành công hay không, phải biết rằng nếu muốn biết máu độc có làm nguy hiemr tới tính mạng hay không cũng phải chờ tới một hai ngày sau mới biết được.”

Bàng huyện uý gật đầu, cáo từ đi về.

Tiền Bất Thu cũng chắp tay nói: “ Sư phụ vất vả! Sớm nghỉ ngơi một chút, lão hủ cáo từ.”

Đỗ Văn Hạo nói: “Từ từ, các người sau khi trở về, cần phải đem toàn bộ các dụng cụ giải phẫu đã từng sử dụng qua ném đi, làm lại một bộ dụng cụ dao kéo mới, đặc biệt dụng cụ đã xử lý qua vết thương của Chu bộ khoái càng không được lưu trữ. Phải thiêu huỷ toàn bộ. Đối với của hàng tiến hành tiêu độc toàn bộ. Phương thuốc nước thuốc tiêu độc ta lập tức viết cho mọi người. Nếu có một chút sơ ý, chỉ sợ sẽ lây bệnh qua người khác!”

Tiền Bất Thu nhíu mày: “Tà độc này lợi hại như thế sao?”

Đỗ Văn Hạo trịnh trọng gật gật đầu: “ đúng vậy, tuyệt đối không thể phót lờ! Chẳng qua cũng không cần chặt chẽ quá, loại bệnh này thông qua tiếp xúc lây bệnh, chỉ cần không có miệng vết thương tiếp xúc với vật nhiễm bệnh, bình thường là sẽ không lây nhiễm. Nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Tiền Bất Thu gật đầu đáp ứng, sau khi khom người thi lễ, mang theo hai đồ đệ đi ra ngoài.

Diêm Diệu Thủ đi được vài bước, lại dừng lại, quay đầu muốn nói gì đó với Đỗ Văn Hạo, thấy Đỗ Văn Hạo đang cùng Lâm Thanh Đại nói chuyện, do dự một lát, dậm chân một cái, vẫn là đi theo Tiền Bất Thu ra khỏi cửa.

Lâm Thanh Đại thấy đôi mắt của Đỗ Văn Hạo mệt tới tối sầm lại, ôn nhu nói: “ Huynh đã không chợp mắt hai đêm rồi, nhanh đi ngủ một chút đi, trời sáng tỏ, người bệnh liền tới xem bệnh, huynh làm thế nào khám được?”

Đỗ Văn Hạo cười khổ: “ Không có biện pháp nào ngoài việc đó. Ta đi ngủ một chút đây.” Xoay người lên lầu, trở lại phòng mình, cửa cũng không kịp đóng, quần áo không kịp cởi, ngã đầu lên giường lăn ra ngủ như chết.

Trông lúc ngủ say, Đỗ Văn Hạo cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khái, như dạo bước trên mây, lại như tản bộ trên bờ cát vàng tràn đầy gió dịu êm, sau đó lại dường như được ngâm mình trong suối nước nóng giữa trời đông giá rét, mấy trăm lỗ chân lông từ tứ chi đều mở ra, không chỗ nào không thoải mái, không nơi nào không thích thú.

Mùi hương mai sâu kín, nhè nhẹ thổi qua làm cho Đỗ Văn Hạo đang lúc toàn thân sảng khí, thì đột nhiên nghe thấy có tiếng người kêu lên: “ Phu nhân! Hầu sư gia mời Đỗ tiên sinh…”

“Hư…” Một thanh âm, thật nhu mì, nhu tới động lòng người, ai a? Thanh Đại?

Đỗ Văn Hạo mở mắt ra, chỉ thấy một nữ nhân đàng quỳ ngồi trên giường, chính là đang dịu dàng mát xa xoa bóp cho mình, mái tóc đen, mày liễu mắt phượng, đôi môi đỏ thắm, hàm răng trắng bóng, vòng eo thướt tha, đúng là chưởng quầy Ngũ Vị đường Lâm Thanh Đại. Thấy trên trán nàng hiện đổ mồ hôi, chắc là đã xoa bóp cho mình một hồi lâu rồi.

Bên giường một tiểu nha hoàn đang đứng, đương nhiên chính là Anh Tử xinh đẹp, chính là đang dựng thẳng ngón trỏ lên miệng, đôi mắt đen bóng nhìn thấy Đỗ Văn Hạo tỉnh dậy, cười khì một tiếng, làm cái mặt quỷ: “ Xong rồi, Đỗ tiên sinh đã tỉnh rồi!”

Đỗ Văn Hạo toàn thân đang thoải mái, mặc dù nhất thời không muốn động đậy, lại không thể thản nhiên nằm trước mặt Lâm Thanh Đại được, khuỷu tay chống xuống, nửa thân mình nhỏm dậy: “ Đại chưởng quỹ… nàng là…”

Lâm Thanh Đại mỉm cười, đứng dậy xuống giường.

Anh Tử ở bên cạnh cười hì hì nói: “ Hửng đông chúng ta tới xem huynh, thấy huynh còn đang ngủ trông thật sự mệt mỏi, phu nhân chúng ta sợ huynh tự làm tổn thương thân mình, cho nên thừa dịp huynh đang ngủ mà mát xa xoa bóp cho huynh một chút, thế nào? Thoải mái chứ?”

Đỗ Văn Hạo có chút ngượng ngùng ngồi dậy: “ Đại chưởng quỹ, việc này… việc này thật ngại quá.”

“Có gì đâu, làm nghề y ta không giúp được gì, xoa bóp mát xa thì còn có thể được, cho huynh giải lao một chút, là người bệnh được nhờ à.”

“Ha ha, đừng nói thế, nàng xoa bóp mát xa còn hay hơn so với Anh Tử nhiều lắm!”

Anh Tử cố ý cong cái miệng nhỏ nhắn của mình lên: “Thế nào? Ta vỗ không tốt sao?”

“Không phải, đều rất tốt, chính là độ mạnh yếu có khác nhau, có phân biệt, nàng so với phu nhân nàng thì thiếu hơn một chút, phu nhân các nàng giúp ta xoa bóp nửa ngày còn không tỉnh dậy đây là bổn sự!”

Anh Tử cười khẽ: “ đương nhiên, cái thủ thuật xoa bóp mát xa này cũng là của phu nhân chúng ta dạy ta mà, phu nhân đương nhiên phải làm tốt hơn ta rồi!”

“Ha ha, kỳ thật nàng mát xa cũng rất không tồi rồi. Đúng rồi, vừa rồi ta nghe nàng nói có bệnh nhân, có bệnh nhân tới đã chuẩn đoán chưa?”

Anh Tử liếc mắt nhìn Lâm Thanh Đại một cái, thấy nàng mỉm cười gật đầu, lúc này mới nói: “Đúng vậy, sáng sớm vừa mới mở cửa, hi! Ở trước của đã có vài người bệnh đứng chờ! Ngũ Vị đường chúng ta khai trương một hai năm, đây là lần đầu tiền phá lệ đông như vậy đó! Sau đó không ngừng có bệnh nhân tới chuẩn đoán, trong đường không có đủ chỗ ngồi, có một ít người bệnh còn ngồi ngoài thềm đá chờ lượt nữa!”

A?! Đỗ Văn Hạo vội vàng xuống giường, một mặt đi giầy, một mặt nói : “Sao không gọi ta sớm?”

Phu nhân không cho, nói huynh thức hai đêm xem bệnh cho dù thân làm bằng sắt cũng không chịu được, phải nghỉ ngơi một hồi, đã nói qua với bệnh nhân đợi chuẩn đoán rồi, mọi người nghe xong đều cảm động, đều nói đây là việc hẳn phải làm, biết huynh đang ngủ, mọi người cũng không đi, đứng lại chờ huynh ở trong đường đó, chỉ sợ ầm ĩ tới huynh! Vừa rồi nha môn Hầu sư gia tới đây, cho nên ta mới vội vội vàng vàng tới nói cho phu nhân, không nghĩ tới là đánh thức huynh dậy!”