Mấy người Đỗ Văn Hạo đi theo Lý thẩm tới nhà của Trần Bốn. Mấy người chậm rãi đi về phía nam. Ánh trăng rất sáng, thậm chí không cần đèn cũng nhìn thấy ngọn núi ở xa xa, những đồng ruộng cùng thôn trang ở bên cạnh. Cái lưng thấp bè của Lý thẩm đi trước Đỗ Văn Hạo. "Uống thuốc xem bệnh chỉ là hư không. Không phải có rất nhiều người cũng uống thuốc, xem bệnh, cuối cùng rồi cũng chết sao. Trên đời này không có loại thuốc nào trị bách bệnh, cũng không có người nào là bất tử" Lý Thẩm đi trước nói liên tục, giống như là học thuộc lòng vậy. Lý thẩm chưa nói xong cái này lại đã chuyển sang cái khác.
Mấy người Đỗ Văn Hạo không trả lời, Lý thẩm cũng chẳng quan tâm, bà ta chỉ lẩm bẩm nói một mình.
"Giáo chủ của chúng ta không phải là người bình thường, giáo chủ chính là thánh nhân. Khi giáo chủ nhìn thấy ta lần đầu tiên, giáo chủ đã nói thẳng cho ta biết người như ta không thể trông cậy được. Trước kia không thể dựa vào phu quân đã mất, nay không chỗ dựa nhưng lại không thể tái giá. Giáo chủ nói là lấy người nào khắc người đó vì vậy chỉ còn cách đi theo giáo chủ sau này mới có cơ hội đắc đạo thăng thiên".
Minh Sâm nói: "Vậy bà không muốn gặp nam nhân của mình sao?"
Lý thẩm vẫy vẫy tay nhưng không quay đầu lại, bà ta chỉ nói: "Giáo chủ nói nếu muốn gặp thì chỉ cần là người có lòng, điều gì cũng có thể đến".
Minh Sâm hỏi: "Vậy giáo chủ của bà đã trở thành tiên hay chưa?"
Lý thẩm đứng lại suy nghĩ một chút rồi lại đi tiếp và nói: "Giáo chủ chúng ta còn chưa nói về điều này thì chúng ta tuyệt đối không thể nói bởi vì nói như vậy là bất kính với người. Ta tin tưởng giáo chủ nhất định sẽ thành tiên sau đó giáo chủ sẽ mang tất cả các giáo đồ mà giáo chủ yêu thương, cùng nhau thăng thiên".
Minh Sâm nói: "Ta nghe nói không phải giáo chủ các ngươi đang ở tại Tiêu gia trang sao? Tại sao bây giờ lại ở Trần thôn các ngươi?"
Lý thẩm nói: "Người ngươi đang nói là tổng giáo chủ của chúng ta. Người này không phải. Thánh giáo của chúng ta có rất nhiều phân đà. Ta đang nói tới phân đà. Giáo chủ của chúng ta là giáo chủ phân đà".
Giọng nói của Lý thẩm mang theo niềm mong ước mãnh liệt. Lý thẩm không tự chủ được, cả cái mông to cũng uốn éo theo.
Sau khi đi được một lát, Lý thẩm đứng lại. Cách đó không xa có một ngôi nhà, bên trong ngôi nhà vẫn còn sáng đèn.
"Tới rồi. Không biết mấy người giáo chủ đã đi nghỉ chưa? Ta phải vào trước để xem thế nào. Mọi người cứ ở bên ngoài chờ" Nói xong Lý thẩm đi vào trong nhà. Lý thẩm mới bước đi được hai bước thì đột nhiên quay trở lại nói: "À, ta vẫn còn chưa biết tên của các người. Ta phải thông báo với giáo chủ thế nào đây?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Không phải là không thể nói cho ngươi tên của chúng ta thế nhưng chúng ta cũng cần phải biết tên gọi của giáo chủ phân đà của các ngươi mới được".
Lý thẩm vội vàng nói nhỏ: "Ôi, ôi. Không được hỏi tên giáo chủ của chúng ta. Đó là phạm huý đó. Hãy cẩn thận không lại giống như Trần Bốn bị giáo chủ nguyền rủa. Như vậy thì không tốt chút nào".
Minh Sâm nói: "Vậy ngươi cũng không cần phải nói chúng ta là ai. Ngươi chỉ cần nói mấy người chúng ta mộ danh mà tới".
Lý thẩm nói: "Vậy cũng tốt. Giáo đồ thiên hạ đều là người một nhà" Nói xong Lý thẩm đi vào trong nhà.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Thật không ngờ một phụ nhân nông thôn của Bạch Y Xã lại giống như một học trò được dạy dỗ cẩn thận, xuất khẩu thành thơ, mỗi bước là một câu thơ".
Mấy người Minh Sâm đi theo Đỗ Văn Hạo phá lên cười.
"Ai đang đứng bên ngoài nói chuyện to nhỏ vậy?" Ngay khi ấy có một người dẫn theo mấy người đi ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo nhìn thấy người đang đi về phía mình, khi người đó càng tới gần, hắn có cảm giác rất quen thuộc nhưng mà nghĩ mãi vẫn không nhớ ra là ai. Khi người đó đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, Lý thẩm mới nói: "Ôi, các ngươi có hiểu quy củ không hả? Các ngươi cười cái gì vậy hả? Sớm biết như này ta không dẫn các ngươi tới đây nữa".
Người đó đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, cẩn thận nhìn Đỗ Văn Hạo rồi hai mắt hắn sáng lên, hắn cầm hai tay Đỗ Văn Hạo kích động nói: "Lão tam, Lý Chánh, các ngươi hãy mau ra xem người tới là ai này?"
Lý thẩm ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, chỉ biết giương mắt đứng nhìn.
Đỗ Văn Hạo thấy người đối diện với mình hoàn toàn không có thái độ thù nghịch thì thầm hiểu đây không phải là người cần phải đối phó. Trong lúc hắn vẫn đang nghi ngờ thì bên trong phòng có bốn năm người vội vàng chạy ra.
"Lão tam, Lý Chánh, các người mau tới xem là ai tới này?" Người nọ vô cùng vui mừng cầm chặt tay Đỗ Văn Hạo, nói to.
Người chạy đầu tiên là một hán tử trung niên râu quai nón, mấy người còn lại cũng đều mặc trang phục trắng. Người râu quai nón đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, chăm chú nhìn rồi hắn cũng lập tức trở nên kích động như người kia. Hắn ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng rồi mới nói với mấy người ở đằng sau: "Còn không mau mau quỳ xuống dập đầu trước ân nhân cứu mạng của chúng ta hả?"
Mấy người kia vẫn còn chưa có phản ứng, nghe người râu quai nón nói vậy thì đồng loạt quỳ xuống, dập đầu nói: "Tiểu nhân xin chào Đỗ tiên sinh".
Cuối cùng Đỗ Văn Hạo đã nhận ra hán tử râu quái nón này. Hán tử râu quai nón này là người mà hắn đã cứu khi làm quan ở phủ lộ Thành Đô, chắc hẳn những người này cũng vậy vì vậy Đỗ Văn Hạo cười nói: "Ta đã nhận ra các ngươi. Ha ha ha. Mau đứng lên đi, không cần phải quỳ nữa".
Lúc này mấy người đó mới đứng dậy.
Hán tử râu quai nón cười chắp tay nói: "Vì sao ân nhân lại tới nơi này?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Không phải giáo chủ của các người cho người đi khắp nơi tìm giết ta sao? Vì vậy ta mới tự mình tới tận nhà nộp mạng".
Hán tử râu quai nón nghe vậy kinh ngạc quay người nhìn mấy người còn lại. Mấy người đó cũng vô cùng ngạc nhiên.
Đỗ Văn Hạo thấy dáng vẻ của mấy người này không giống như đang giả vờ. Chẳng lẽ bọn họ không ở cùng với Phó Qua Đông sao? Nếu không thì tại sao bọn họ lại không biết chuyện này?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ở đây nói chuyện không tiện.
Hán tử râu quai nón vội vàng nói: "Ân nhân xun hãy mau vào trong nhà. Ngươi, ngươi, hãy mau đốt lửa nấu nước, chuẩn bị rượu, thịt cho ta".
Lý thẩm thấy hán tử râu quai nón chỉ vào mình thì vội vàng vâng dạ lui ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo chỉ vào Minh Sâm và bốn hộ viện nói: "Bọn họ đều là gia nhân của ta, theo ta tới đây".
Hán tử râu quai nón nói: "Vậy hãy mời cùng vào" Mười mấy người đi vào trong nhà. Hán tử râu quai nón tự mình rót nước, hai tay bưng chén đưa cho Đỗ Văn Hạo và nói: "Lúc nãy ân nhân nói cái gì là giáo chủ của chúng ta tìm giết người khắp nơi, ân nhân có ý gì vậy?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ta cảm thấy rất bực tức. Ban đầu là có mấy người của Bạch Y Xã các ngươi giả dạng trà trộn vào nhà bếp của ta sau đó lại cho Đại phu nhân của ta uống một loại thuốc gì đó, lại còn cho người nói với ta là cái gì phản đồ, nhất định sẽ hại ta tan cửa nát nhà mới thôi".
Hán tử râu quai nón suy nghĩ một lát rồi dường như nhớ ra chuyện gì đó, hắn hung hăng đập tay vào đùi mình nói: "Ôi chao, nhất định là chuyện chuyển những phản đồ khi trước ở Đại Tống cho Hoàng đế Đại Tống mới khiến giáo chủ của chúng ta hiểu lầm.
Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy tại sao ngươi không giải thích cho giáo chủ của mình?"
Hán tử râu quai nón thở dài nói: "Chuyện nói ra thì dài lắm. Sau khi mấy người bọn ta được ân nhân cứu thoát, đã đi tới Thổ Phiên nhưng ngay sau khi biết được tin tức của giáo chủ thì lại lập tức đi tới Đại Lý. Ban đầu vốn nghe nói mấy người giáo chủ ở tại quận Tú Sơn nhưng sau này không hiểu vì sao toàn bộ lại di chuyển tới Tiêu gia trang, bọn ta lại đuổi theo tới Tiêu gia trang nhưng không ngờ mười ngày trước giáo chủ cho người cầm thư tới nói là ở Tiêu gia trang cũng không an toàn, chúng ta phải ở tạm Trần thôn, chờ khi nguy hiểm qua đi. Vì vậy tới bây giờ chúng ta vẫn chưa gặp giáo chủ. Thảo nào, chỉ là tại chúng ta không tốt mới khiến giáo chủ hiểu lầm ân nhân ngài".
Minh Sâm nói: "Vậy các ngươi hãy mang mang thuốc giải cho Đại phu nhân của chúng ta là được".
Hán tử râu quai nón nói: "Đương nhiên là vậy nhưng trong giáo của chúng ta có rất nhiều loại thuốc. Mỗi loại thuốc đều có thuốc giải khác nhau. Không biết Đại phu nhân đã uống phải thuốc gì?"
Minh Sâm nói: "Một hoàn thuốc mày vàng, có hương thơm rất kỳ dị".
Hán tử râu quai nón nói: "Vậy ta biết rồi. Lý Chánh, ngươi hãy mau đi lấy thuốc giải đưa cho ân nhân".
Đỗ Văn Hạo nói: "Chúng ta cũng đang muốn đi tới Tiêu gia trang. Hay ngày mai chúng ta hãy cùng nhau tới Tiêu gia trang?"
Hán tử râu quai nón nói: "Ân nhân, chuyện này không cần ân nhân ngài phải đích thân đi làm. Một khi mấy người chúng ta không kịp thời báo cáo lên giáo chủ, chuyện này do lỗi của chúng ta. Chúng ta nào dám làm phiền ân nhân lặn lội đường xa? Chờ lát nữa ta sẽ dẫn theo Lý Chánh, hai người chúng ta chờ qua giờ sửu sẽ đi suốt đêm tới Tiêu gia trang. Sáng sớm mai ngài hãy quay về đi thôi, chờ tin tức của chúng ta. À, vậy tiên sinh đang sống ở đâu?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ngươi hãy đi hỏi Phó Qua Đông, hắn biết đó. Ngươi đã không cho chúng ta đi thì sáng mai chúng ta sẽ quay về".
Hán tử râu quai nón nói: "Ân nhân, xin đừng để bụng. Dù giáo chủ có đắc tội với ân nhân, ân nhân xin đừng để bụng".
Ngay khi đó Lý thẩm bưng mâm thức ăn vào đứng ở cửa, e dè hỏi: "Giáo chủ, thức ăn đã chuẩn bị xong. Ngươi xem bây giờ đã mang vào được chưa?"Hán tử râu quai nón không nói gì, hắn chỉ vẫy tay, Lý thẩm vội vàng đi vào.
Hán tử râu quai nón nói: "Đã sắp xếp chỗ ở cho ân nhân của ta chưa?"
Lý thẩm khom người nói: "Đã sắp đặt xong xuôi hết rồi. Ở ngay trong nhà của chiết phụ".
Đỗ Văn Hạo biết lý do tại sao Lý thẩm lại không nói là ở trong nhà Trần Bốn bởi vì nguyên nhân là Trần Bốn không tin Bạch Y Xã. Hiển nhiên Lý thẩm không muốn những người này mất hứng khi nói tới Trần Bốn. Xem ra Lý thẩm này cũng là người rất cơ trí.
Hán tử râu quai nón nói: "Ừ, vậy ngươi hãy đi ra ngoài, không nên đi xa. Lát nữa ta còn muốn ngươi dẫn ân nhân của ta quay về. Trời rất tối, đi đường rất khó khăn".
Lý thẩm vội vàng nói: "Chiết phụ đã hiểu. Chiết phụ sẽ đợi bên ngoài cửa".
Hán tử râu quai nói nói: "Hãy đợi bên ngoài, không được đợi bên ngoài cửa. Ngươi chờ bên ngoài, muốn nghe chúng ta nói chuyện sao?"
Lý thẩm bừng tỉnh, bà ta vội vàng gật đầu đi ra ngoài.
Mọi người ngồi xung quanh một cái bàn, vừa uống rượu vừa nói chuyện. Lý Chánh lấy thuốc giải giao cho Minh Sâm. Minh Sâm cẩn thận cất vào trong người.
Sau khi ăn uống xong, Đỗ Văn Hạo nói: "Thôi được, ta cũng không trì hoãn các ngươi nữa. Ta vốn muốn đi Tiêu gia trang một chuyến nhưng không ngờ lại gặp các ngươi ở đây. Ngày nay triều đình đang tra xét. Các ngươi đi trong đêm là đúng nhất, tốt nhất các ngươi phải thay đổi trang phục. Trang phục này của các ngươi rất dễ bị chú ý".
Hán tử râu quai nón nói: "Tiên sinh nói rất đúng. Bây giờ ta và Lý Chánh phải đi thay y phục, không thể tiếp tiên sinh được".
Đỗ Văn Hạo nói: "Chúng ta cũng quay về nghỉ. Sáng sớm ngày mai chúng ta quay về quận Tú Sơn. Có chuyện gì cứ tới tìm ta".
Hán tử râu quai nón nói: "Nếu hôm nay chúng ta không gặp tiên sinh, tiên sinh lại cứ đi thẳng tới Tiêu gia trang thì không biết sẽ xảy ra chuyện đáng chê cười gì. Tất cả đều là do lỗi của chúng tiểu nhân đã không lo nghĩ chu đáo, cứ tưởng giáo chủ đã biết chuyện rồi, ai ngờ bây giờ gặp phải chuyện này khiến cho tiên sinh và người nhà của tiên sinh phải chịu liên luỵ".
Mấy người Đỗ Văn Hạo đứng dậy đi ra cửa. Đám người của hán tử râu quai nón tiễn ra tận bên ngoài cổng. Hán tử râu quai nón dặn dò Lý thẩm: "Ngươi là người quen đường nhưng tiên sinh thì không. Ngươi tuyệt đối không được đi nhanh, chỉ để ý tới bản thân mình, hãy chiếu cố tới tiên sinh".
Lý thẩm không dám nói nhiều, chỉ gật đầu. Hán tử râu quai nón lại nói mấy câu xin Đỗ Văn Hạo tha thứ rồi đám người Đỗ Văn Hạo đứng nhìn tới khi bóng dáng của mấy người Đỗ Văn Hạo đi khuất.
Trên đường quay về Lý thẩm cẩn thận soi đèn. Thật ra ánh trăng đã rất sáng, không còn cần đèn lồng làm gì nhưng Lý thẩm nào dám để xảy ra sơ sót gì. Lý thẩm cẩn thận bước đi phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xem mấy người Đỗ Văn Hạo có bước theo kịp hay không. Bây giờ Lý thẩm không nói nhiều nữa.
Minh Sâm hỏi: "Lão gia, sáng mai chúng ta quay về nhà sao?"
Đỗ Văn Hạo gật đầu.
Minh Sâm nói: "Vạn nhất bọn họ?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Nếu như là vạn nhất, chúng ta càng không thể đi cùng với bọn họ thế nhưng ta tin tưởng bọn họ không nói dối. Hãy chờ xem".
Minh Sâm không nói gì thêm nữa. Mấy người đi theo Lý thẩm theo lối cũ, một lát sai đã về tới nhà Trần Bốn.
"Tiên sinh, hay là ngài cùng mấy vị này tới ở nhà của tiểu nhân. Nếu để cho giáo chủ của tiểu nhân biết tiên sinh ngủ ở nhà của Trần Bốn thì sẽ làm khó cho tiểu nhân" Lý thẩm khom người nói.
Đỗ Văn Hạo nói: "Thôi chúng ta cứ ngủ ở nhà Trần Bốn. Dù gì người ta cũng chuẩn bị xong rồi".
Lý thẩm nói: "Chỉ có hai gian cùng một phòng xép nhỏ. Thời tiết lại rất nóng".
Minh Sâm nói: "Tiểu nhân cùng bốn huynh đệ ngủ một phòng, một mình lão gia ngủ một phòng. Chỉ có một đêm thôi mà".
Đỗ Văn Hạo nói: "Minh Sâm ngủ cùng một chỗ với ta. Dù sao ta cũng không ngủ được. Hai người chúng ta trò chuyện với nhau".
Minh Sâm nhìn Đỗ Văn Hạo như muốn nói gì nhưng rồi lại gật đầu.
Lý thẩm thấy mọi người đã nhất quyết như vậy thì không vật nèo thêm nữa. Lý thẩm vừa mới lên tiếng gọi, vợ của Trần Bốn đã vội vàng đi ra ngoài. Xem ra là vẫn chưa ngủ.
Lý thẩm hỏi: "Đã chuẩn bị nước rửa chân cho mấy ân nhân chưa?"
Vợ Trần Bốn nói: "Đã chuẩn bị rồi, để ta đi bưng tới".
Lý thẩm nói: "Việc này không cần ngươi đi làm, để đó ta làm. Ngươi hãy mau mau mở cửa phòng ra cho mát. Các vị ân nhân đã mệt mỏi rồi, rửa chân xong là đi nghỉ ngay".
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Trần Bốn đã ngủ rồi hả?"
Vợ Trần Bốn nói: "Đi ngủ rồi. Nằm ngủ trên võng nhưng vẫn chưa ngủ" dvh nói: "Vậy không nên gọi hắn dậy nữa, cứ để hắn ngủ. Chúng ta ngồi đây một lát rồi sau đó cũng đi ngủ".
Vợ Trần Bốn trả lời rồi đi theo Lý thẩm vào nhà bếp.
Vợ Trần Bốn hỏi nhỏ: "Lý thẩm, tại sao ngươi lại như vậy?"
Lý thẩm vừa đổ nước rửa chân vào chậu, vừa điềm nhiên như không hỏi: "Ta làm sao?"Vợ Trần Bốn liếc nhìn trộm ra bên ngoài rồi nói: "Tại sao thái độ của ngươi trước khi đi so với thái độ bây giờ quay về lại hoàn toàn khác biệt?"
Lý thẩm cười nhạt hỏi: "Có điều đó sao? Tại sao ta lại không cảm thấy điều đó vậy?"
Vợ Trần Bốn lén cười nhìn Lý thẩm, Lý thẩm làm ra vẻ không nhìn thấy. Lý thẩm nhúng chân vào chậu nước rửa chân thử nước nóng rồi nói: "Vẫn còn hơi nóng, hãy lấy cho ta ít nước lạnh".
Vợ Trần Bốn nói: "Lý thẩm, ngươi gạt ta. Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó".
Lý thẩm đứng thẳng người, liếc nhìn vợ Trần Bốn rồi nói nhỏ: "Ngươi có biết mấy người bên ngoài là gì đối với giáo chủ không?"
Vợ Trần Bốn nghe vậy không hiểu, bèn hỏi lại: "Là ai vậy? Không phải bọn họ vì mộ danh tiếng mà tới sao?"
Lý thẩm khẽ gắt một tiếng và nói: "Mấy người giáo chủ nhìn thấy bọn họ đều quỳ xuống dập đầu. Ngươi nói xem bọn họ là ai nào?"
Vợ Trần Bốn nghe vậy trợn tròn mắt, nhìn ra ngoài cửa hỏi: "Ngươi nói đùa cợt cái gì vậy?"
Lý thẩm không để ý tới vợ Trần Bốn nữa mà bưng chậu nước đi ra ngoài, cẩn thận đặt trước mặt Đỗ Văn Hạo nói: "Ân nhân, ngài hãy rửa chân đi. Tiểu nhân sẽ lập tức mang nước tới cho mấy vị kia".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Lý thẩm, làm phiền ngươi rồi".
Lý thẩm vội vàng nói: "Ngài khách khí quá. Ngài cần gì chỉ cần nói một câu là được" Nói xong Lý thẩm cười, quay người đi xuống bếp.
Vợ Trần Bốn nói: "Vậy không phải trước đó có nói là không quen biết mấy người này sao?"
Lý thẩm nói: "Thế mới nói là cao nhân không lộ chân tướng. Một khi lộ chân tướng thì hù doạ người ta sợ chết khiếp".
Vợ Trần Bốn cảm khái nói: "Ta đã nói rồi mà. Người bình thường nghe thấy Thánh giáo thì sợ chết khiếp nhưng bọn họ lại không sợ hãi gì cả, cũng chẳng có biểu hiện gì. Xem ra bọn họ là những người kẻ khác không dám đắc tội".
Lý thẩm nói: "Không dám đắc tội vậy người còn đứng ở đây làm gì. Còn năm chậu nước nữa cần phải bưng ra. Sao ngươi không mau đi tìm chậu cho ta hả?"
Vợ Trần Bốn nghe vậy, vội vàng trấn tĩnh đi tìm chậu nước.
Một đêm bình an vô sự.
Ngay khi trời vừa sáng, đám người của Đỗ Văn Hạo đã lên đường quay về quận Tú Sơn. Trong lòng Đỗ Văn Hạo lo lắng không biết Dụ Cáp Nhi có đưa được Lâm tiệp dư, Hướng hoàng hậu tới Vân Phàm sơn trang hay chưa vì vậy hắn không nghỉ ngơi dọc đường, đi liên tục, chỉ tới buổi trưa đã quay về tới Vân Phàm sơn trang.
Ngay khi vào trong sơn trang, Minh Sâm giải tán bốn hộ viện rồi hắn nói với Đỗ Văn Hạo: "Lão gia, tiểu nhân mang thuốc tới ngay cho Đại phu nhân, được không?"
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Sao ngươi lại biết Đại phu nhân uống một hoàn thuốc màu vàng?"
Minh Sâm nói: "Có một lần tiểu nhân tới thỉnh an Đại phu nhân nên nhìn thấy".
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Được rồi, ngươi đi đi".
Minh Sâm mỉm cười đi về hướng tiểu viện của Bàng Vũ Cầm. Hắn mới đi được vài bước thì đột nhiên phía sau có người gọi một câu "Ngọc Lan".
Theo bản năng Minh Sâm quay đầu lại nhưng không trả lời.
Đỗ Văn Hạo thấy Minh Sâm quay đầu lại thì cười bước tới nói: "Ngươi rất lợi hại, ngay cả dáng người cũng nguỵ trang được. Trước tiên ngươi hãy đi thay trang phục đi, đừng mặc y phục này nữa".
"Minh Sâm" thấy Đỗ Văn Hạo đã nhận ra thì tươi cười hỏi: "Lão gia nhận ra từ lúc nào?"Đỗ Văn Hạo nói: "Trên đường đi ta đã nhận ra".
"Minh Sâm" còn đang định nói tiếp thì Đỗ Văn Hạo nói: "Thôi được rồi, ngươi hãy đi thay đổi trang phục đi đã. Một khi để cho Minh quản gia nhìn thấy, hắn còn tưởng nhìn thấy quỷ giữa ban ngày đó".
Lúc này Mộ Dung Ngọc Lan mới vội vàng đi về tiểu viện của mình.
Đỗ Văn Hạo gọi một nha hoàn tới hỏi: "Nhị phu nhân ở đâu?"
Nha hoàn nói: "Bẩm lão gia, nhị phu nhân đang ở Tử Trúc Viên".
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Mấy người khách đã tới chưa?"
Nha hoàn trả lời: "Đã tới từ trưa hôm qua. Tổng cộng có mười bốn người. Nhị phu nhân và Minh quản gia đã sắp đặt ổn thoả cho bọn họ".
Sau khi nghe nha hoàn nói, Đỗ Văn Hạo vội vàng đi tới Tử Trúc Viên.
Ngay khi hắn mới đi tới bên ngoài Tử Trúc Viên, đã nghe thấy tiếng cười nói véo von từ bên trong vọng ra. Hắn nghe được tiếng nói chuyện của Chu đức phi, giống như là đang trêu chọc hài tử vậy. Bước chân của Đỗ Văn Hạo càng nhanh hơn.