Hộ viện kéo lão phụ ra khỏi phòng của Bàng Vũ Cầm. Đỗ Văn Hạo đang định rời khỏi phòng thì Bàng Vũ Cầm ôm cánh tay áo Đỗ Văn Hạo nói: "Tướng công, thiếp van cầu tướng công hãy thả bà ta ra. Bà ta cũng chỉ có ý tốt mà thôi. Bọn họ chỉ hiểu lầm tướng công. Chỉ cần chúng ta giải thích cho bà ta hiểu thôi mà.
Đỗ Văn Hạo đau đớn như đứt từng khúc ruột. Hắn nhẹ ngàng vuốt ve bàn tay Bàng Vũ Cầm, dịu dàng nói: "Vũ Cầm, nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Nàng giúp ta mài mực, lẳng lặng nhìn ta. Khi đó nàng giống như một giọt nước, nhìn vào ánh mắt của nàng ta có cảm giác thế gian này vô cùng tốt đẹp".
Bàng Vũ Cầm khóc ôm Đỗ Văn Hạo nói: "Tướng công!".
"Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều giông bão, thậm chí là sinh tử. nàng hẳn nên biết là cho dù ta có chết ta cũng không bao giờ khiến nàng bị tổn thương".
"Cầm nhi hiểu" Bàng Vũ Cầm khóc như mưa như gió.
Đỗ Văn Hạo hôn nhẹ lên trán của của Bàng Vũ Cầm, hắn khẽ nâng gương mặt, dung nhan như hoa lê sau cơn mưa gió của nàng nói: "Cầm nhi, nàng cứ yên tâm. Chỉ cần nàng kiên trì uống thuốc, bệnh của nàng nhất định sẽ khỏi".
Bàng Vũ Cầm lau nước mắt, mạnh mẽ nói: "Tốt lắm, rất tốt. Thật sự rất tốt rồi. Tướng công, người xem thiếp có thể đứng dậy, đi lại, cũng không bị người khác làm cho tức giận nữa".
Đỗ Văn Hạo cười, hắn đi ra gọi ba nha hoàn thân tín của Bàng Vũ Cầm ở phòng bên cạnh vào dặn dò: "Bắt đầu từ bây giờ, cứ sau mỗi canh giờ các ngươi lại cho Đại phu nhân uống thuốc một lần ta đã kê cho phu nhân. Các ngươi không thể bỏ sót lần nào. Các ngươi không được cho phu nhân uống thuốc khác".
Ba nha hoàn trả lời, Đỗ Văn Hạo nhìn Bàng Vũ Cầm dịu dàng nói: "Nàng cứ yên tâm dưỡng bệnh. Không nên suy nghĩ nhiều về những việc khác nữa".
Sáng sớm hôm sau.
Đỗ Văn Hạo đi tới chỗ ở của Cổ Hoa Lạc. hắn thấy cánh cửa phòng đã mở. Một nha hoàn bưng một chậu nước từ trong phòng đi ra. Nha hoàn nhìn thấy Đỗ Văn Hạo thì vội vàng cúi người chào hắn.
"Cổ phu nhân đã ngủ dậy rồi sao?" Đỗ Văn Hạo hỏi.
Nha hoàn đáp: "Phu nhân đã ngủ dậy từ sớm, cũng đã dùng điểm tâm".
Đỗ Văn Hạo đi vào phòng. Cổ Hoa Lạc nghe tiếng nói chuyện bên ngoài nên đứng dậy đi ra đón hắn.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Tối qua vì có việc khác nên không thể tới gặp phu nhân, để phu nhân đợi lâu. Tại hạ thực xấu hổ".
Cổ Hoa Lạc cười nói: "Không cần khách khí với ta như vậy. Khi Nhuận Tuyết tới ta cũng chuẩn bị đi nghỉ. Ta nghe nói tối hôm qua Đại phu nhân lại vừa mới bất tỉnh, phải không?
Đỗ Văn Hạo gật đầu, hắn ngồi xuống nói: "Đúng vậy. Xem ra ta không thể không tự mình tới Tiếu gia trang một chuyến. Nếu không như vậy, chuyện này sẽ không chấm dứt, xảy ra dây dưa hại chết tại hạ".
Cổ Hoa Lạc nói: "Điều này phải cẩn thận. Nghe nói Bạch Y Xã rất lợi hại. Cho dù là người già hay con trẻ cũng đều bị mê hoặc sau khi gia nhập giáo rồi thì đều để mặc cho bọn họ sử dụng. Bọn họ mới tới Đại Lý một năm mà ta nghe nói tín đồ đã trên một vạn người, thanh thế vô cùng mạnh mẽ. Sớm muộn gì triều đình cũng sẽ thu thập bọn họ".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Triều đình luôn là như vậy. Chỉ có những chuyện nào có dính dáng tới lợi ích của mình thì mới ra mặt. Những chuyện nào là lợi ích của dân chúng thì lại làm như là không liên quan gì tới mình vậy".
Cổ Hoa Lạc nói: "Cũng chỉ có tiên sinh mới dám làm càn như vậy".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Được rồi, không biết phu nhân cho tìm tại hạ tới là vì chuyện gì vậy?"
Cổ Hoa Lạc nói: "Chính là vì chuyện của Phong nhi".
Đỗ Văn Hạo nói: "Phu nhân vẫn còn lo lắng chuyện đó sao? Bất kỳ lúc nào tới đây cũng được mà".
Cổ Hoa Lạc nói: "Như vậy là tốt rồi. Hôm nya ta sẽ quay về kinh thành. Tiên sinh có chuyện gì cứ nói cho ta biết.
Đỗ Văn Hạo nói: "Cũng không có chuyện gì. Phu nhân vốn là vì chuyện của Yến Phong, thế mà tại hạ còn tưởng rằng có chuyện gì quan trọng hơn".
Cổ Hoa Lạc nói: "Thôi được. Ta nghe Triệu tướng quân nói: Gần đầu triều đình đã chú ý tới Tôn Hoà. Sau này hàng ngày tiên sinh nên ít vãng lai với ông ta, tránh sau này không thể giải thích được".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Phu nhân nói với tại hạ điều này, không sợ tại hạ là đồng bọn của Tôn Hoà sao?"
Cổ Hoa Lạc nói: "Ta tin tưởng tiên sinh không phải là người như vậy".
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Vì sao phu nhân lại nhất quyết như vậy?"
Cổ Hoa Lạc nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Bởi vì tiên sinh vốn không phải người cùng đường với Tôn Hoà thì vì sao phải đi chung đường?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Tại hạ cũng không lo lắng là sau này cũng không có chuyện gì không thể giải thích được".
Cổ Hoa Lạc nói: "Cẩn thận một chút vẫn hơn. Chỉ sợ là sau này ông ta cố tình hãm hại".
Đỗ Văn Hạo nói: "Không phải có một người phu nhân nhìn thấy rất quen mặt vẫn đang còn ở bên cạnh giám thị tại hạ sao?"
Cổ Hoa Lạc sửng sốt, sau đó bà ta cười gượng chuyển sang chủ đề khác. Cổ Hoa Lạc đứng dậy đi tới trước giường nói: "Lúc này Tử nhi không tới đây được nên Tử nhi đã đưa cho ta mang tới tặng tiên sinh chiếc hà bao cùng chiếc khăn này. Hai vật này do chính Tử nhi thêu, còn chưa đẹp lắm. Tiên sinh ngàn vạn lần không nên cười chê" Nói xong Cổ Hoa Lạc lấy ra một chiếc hà bao cùng một chiếc khăn màu trắng thêu một đóa hoa Ngọc lan rất tinh xảo đưa cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo nhận lấy hai thứ đó, chăm chú quan sát rồi khen ngợi: "Tử nhi đã trưởng thành mà vẫn tĩnh tâm là nữ công, quả thực rất giỏi".
Cổ Hoa Lạc cười nói: "Sau khi ta quay về nhất định sẽ thuật lại lời nói của tiên sinh cho Tử nhi nghe. Nhất định Tử nhi sẽ rất vui".
Hai người đang nói chuyện thì nhị vị tướng quân Phương, Triệu đi tới.
Đỗ Văn Hạo nói chuyện với ba người một lát rồi hắn dẫn ba người ra cổng, tới khi ba người lên xe ngựa rời đi, Đỗ Văn Hạo mới quay trở lại.
Vương Nhuận Tuyết và Bàng Vũ Cầm đi ra sân nhìn thấy Đỗ Văn Hạo đang đi tới thì bước tới nghênh đón.
"Lão gia, tình hình của Đại phu nhân tốt hơn rất nhiều. Xem ra thuốc lão gia kê rất đúng".
Đỗ Văn Hạo nói: "Ta còn phải tới Tiêu gia trang một chuyến. Chuyện này chưa giải quyế xong. Trong ba ngày bọn họ đã hai lần tìm tới gây chuyện. Ta cũng không biết rốt cuộc trong thuốc của bọn họ chứa cái gì. Vạn nhất trong thuốc đó có chất gì tương khắc với thuốc của ta kê cho Vũ Cầm thì sẽ không tốt cho thân thể của Vũ Cầm. À, còn nữa, Dụ Cáp Nhi dậy chưa? Hôm nay hãy đi đón mười mấy người của bọn họ về đây".
Vương Nhuận Tuyết nói: "Sáng sớm nay đã đi đón mấy người Lâm tiệp dư rồi. Cũng không biết chuyện Minh Sâm làm như thế nào, Tử Trúc Viên đã thu dọn xong chưa. Sáng sớm nay không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu".
Đỗ Văn Hạo nói: "Có cần phải sắp đặt cho những binh lính Dụ Cáp Nhi mang tới không?"
Vương Nhuận Tuyết nói: "Sáng sớm nay những người đó đã nhổ trại đi rồi. Bởi vì lo lắng sáng ra có nhiều người biết. Minh quản gia có nói cho thiếp biết nhưng hắn nói không nên cho tướng công biết vì đêm qua tướng công lo lắng chuyện của Đại phu nhân đã đi nghỉ muộn".
Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy Minh Sâm đi đâu?" Rồi hắn lại nghĩ. Hắn thầm nghĩ nếu tối hôm qua đám người của Dụ Cáp Nhi không xuất hiện thì có phải bọn Thạch Đầu đã hoàn thành nhiệm vụ, có phải Minh Sâm đã đi tìm Thạch Đầu không?"
Vương Nhuận Tuyết nói: "Thiếp không biết. Minh Sâm này làm việc không được như Thạch Đầu khiến cho thiếp lo lắng".
Đỗ Văn Hạo nói: "Dù sao hắn vẫn chưa quen. Sau này quen thì tốt hơn. Không cần đợi hắn quay về nữa. Tuyết nhi nàng lại phải vất vả một chuyến. Nàng hãy dẫn mấy người tới thu dọn Tử Trúc Viên để khi mấy người Hướng hoàng hậu tới có chỗ ở ngay".
Vương Nhuận Tuyết nói: "À, còn nữa. Sáng sớm nay thiếp tới thăm Đại phu nhân, thiểp thấy Đại phu nhân khóc sưng cả mắt".
Đỗ Văn Hạo thở dài nói: "Lại có chuyện đó sao?"
Vương Nhuận Tuyết nói: "Mọi người đều biết lần này tướng công dùng hạ sách cũng chỉ vì muốn tốt cho Đại phu nhân".
Đỗ Văn Hạo nói: "Tối hôm qua ta cũng biết không đơn giản chỉ là người của Bạch Y Xã. Nàng nói xem, trang viện của chúng ta, tường cao như vậy, lão phụ đó vào trong bằng cách nào?"
Vương Nhuận Tuyết nói: "Không phải cứ đi tra hỏi là sẽ biết sao?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Nếu vậy đợi lát nữa Minh Sâm quay về đã. Ta sẽ mang Minh Sâm cùng với mấy người tới Tiêu gia trang một chuyến. Nàng ở nhà đợi mấy người Dụ Cáp Nhi tới. Những chuyện khác cứ chờ ta quay về rồi tính".
Vương Nhuận Tuyết đồng ý.
Một lát sau Minh Sâm vội vã từ bên ngoài đi vào.
Đỗ Văn Hạo đang ngồi đọc sách ở thư phòng. Minh Sâm e dè gõ cửa. Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu lên thấy Minh Sâm cả người đẫm mồ hôi, vạt áo trước ngực ướt đẫm mồ hôi.
Đỗ Văn Hạo mỉm cười, hắn đặt quyển sách xuống án, chậm rãi đi tới trước mặt Minh Sâm nói: "Ngươi đi đâu vậy?"
Minh Sâm cúi đầu nói: "Nhị phu nhân sau tiểu nhân mang mấy người đi tới mấy cửa hàng nên đã về chậm. Xin lão gia thứ lỗi".
Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: "Được rồi, không nên khổ cực như vậy. À, còn Thạch Đầu đã tới đâu rồi?" Vừa nói Đỗ Văn Hạo vừa quay người đi tới góc bên kia của thư phòng.
Minh Sâm thầm thở dài, hắn vốn tưởng Đỗ Văn Hạo đã phát hiện ra điều gì. Cũng may Đỗ Văn Hạo chỉ hỏi mấy câu rồi không tiếp tục hỏi nữa.
"Tiểu nhân không rõ lắm. Lúc này hẳn đã tới Tiêu gia trang rồi" Minh Sâm trả lời.Đỗ Văn Hạo "ừ" một tiếng rồi nói: "Đi thôi".
Minh Sâm đi theo Đỗ Văn Hạo ra ngoài, hắn hỏi: "Lão gia, chúng ta đi đâu vậy?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Đi tới Tiêu gia trang".
Minh Sâm nói: "Lão gia đi cùng với tiểu nhân sao?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ta vốn định mang theo nhiều người thế nhưng sau đây sẽ có mười mấy người tới ở đây. Tất cả đều là nữ nhân, trẻ nhỏ, tuyệt đối không thể coi thường, huống chi chuyện của Tôn Hoà và Vương thập bát vẫn chưa giải quyết xong. Ở nhà nhiều người một chút cũng tốt hơn. Hơn nữa không phải Thạch Đầu đã nói sao? Công phu của ngươi rất tốt"
Minh Sâm nói: "Vậy được, tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị một lát rồi sẽ tới ngay".
Đỗ Văn Hạo quay người nhìn Minh Sâm hỏi: "Còn phải chuẩn bị cái gì nữa?"
Minh Sâm nói: "Chuyến đi tới Tiêu gia trang này mất ít nhất cũng ba ngày. Tiểu nhân có mấy chuyện muốn nói với nhị phu nhân.
Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: "Tốt. Vậy ngươi cứ đi đi. Ta chờ ngươi ở cổng".
Minh Sâm khom người lui ra.
Đỗ Văn Hạo nhìn bóng dáng xa dần của Minh Sâm lẩm bẩm: "Ngươi đã bị thương như vậy mà vẫn cố gắng kiên cường trước mặt một đại phu như ta sao?" Nói xong hắn liền đi theo sau Minh Sâm.
Minh Sâm đi trước cứ tưởng Đỗ Văn Hạo đã ra cổng đợi hắn nên hắn không đi tới phòng của Vương Nhuận Tuyết, hắn vẫn giữ dáng đi khom người đi thẳng về phòng của mình. Khi cửa phòng mở ra hắn mới hai tay ôm bụng lảo đảo đi vào trong phòng. Sau khi nhìn bên ngoài canh chừng một lát, Minh Sâm mới đóng cửa lại. Hắn cắn chặt răng đi tới bên giường, ngồi xổm, lôi một chiếc rương gỗ từ dưới gầm giường ra. Chiếc rương gỗ này giống hệt chiếc hòm gỗ ngày thường Đỗ Văn Hạo vẫn dùng để xuất chuẩn.
Minh Sâm mở chiếc rương. Bên trong chiếc rương có mấy chục chiếc bình to nhỏ khác nhau. Trên thân mỗi bình đều có dán giấy, ghi tên có loại thuốc khác nhau.
Minh Sâm không còn kiên trì được nữa. Hắn cởi áo. Bụng hắn quấn một lớp vải bố rất dày, máu chảy ra đỏ thẫm. Minh Sâm ngồi xuống đầu giường, uể oải cởi miếng vải bố quấn quanh bụng ra. Khi miếng vải được cởi ra hết để lộ ra một vết thương rất dài. Minh Sâm đau đớn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
"Hãy để ta giúp ngươi".
Nghe giọng nói, theo bản năng, Minh Sâm móc ra một đoản đao. Hắn trợn mắt ngẩng đầu lên nhìn thì nhận ra đó là Đỗ Văn Hạo. Hắn thấy Đỗ Văn Hạo đang nhìn hắn mỉm cười, Minh Sâm gắng gượng đứng dậy nói: "Lão gia, tại sao lại là lão gia?"
Đỗ Văn Hạo ấn Minh Sâm ngồi xuống. Đỗ Văn Hạo cầm một bình thuốc nhỏ ở trong hòm thuốc, mở nắp bình, đẩy Minh Sâm nằm thẳng người trên giường rồi mới nhẹ nhàng đổ thuốc vào miệng vết thương của Minh Sâm. Minh Sâm thoáng cau mày lại.
Đỗ Văn Hạo rắc thuốc xong hắn nhìn Minh Sâm cười hỏi: "Đau không?"
Minh Sâm lắc đầu nói: "Lão gia, tại sao ngài…?"
Đỗ Văn Hạo lại cười, hắn đặt bình thuốc vào trong hòm thuốc của Minh Sâm rồi nói: "Tất cả đều đầy đủ".
Minh Sâm gắng gượng ngồi dậy nói: "Lão gia, tại sao ngài biết tiểu nhân bị thương?"
Đỗ Văn Hạo lại ấn Minh Sâm nằm xuống giường sau đó hắn nói tiếp: "Miệng vết thương của ngươi rất sâu. Không khâu lại thì chỉ sợ sẽ bị nhiễm trùng. Ngươi có dám như Thạch đại nhân, không cần thuốc tê để cho ta khâu vết thương cho ngươi không?"
Sau khi nghe Đỗ Văn Hạo nói, Minh Sâm đang định ngồi dậy thì Đỗ Văn Hạo đã nhìn gương mặt vô cùng sửng sốt của Minh Sâm nói: "Đừng nhìn ta như vậy. Ta không biết điều gì hết. Nếu như ngươi muốn giết người diệt khẩu thì cũng phải chờ sau này ngươi có sức lực đã".
Minh Sâm cảnh giác nói: "Có phải lão gia đã biết điều gì rồi không?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Câu ta hỏi ngươi, ngươi vẫn chưa trả lời cho ta biết. Ta muốn khâu vết thương cho ngươi, ngươi có dám hay không?"
Trên đường chạy trốn về đây, Minh Sâm đã mất máu quá nhiều. Lúc này đây hắn chỉ còn chút sức lực, không thể gắng gượng được nữa nên đành phải để cho Đỗ Văn Hạo tuỳ ý sắp đặt. Hắn cũng biết Đỗ Văn Hạo chỉ muốn tốt cho mình nên gật đầu nói: "Lão gia cứ việc khâu vết thương, tiểu nhân không sợ.
Đỗ Văn Hạo đi ra ngoài mở cửa, gọi một tôi tớ tới, bảo hắn đi tới thư phòng của mình cầm hòm thuốc tới. Sau khi người tôi tớ cầm hòm thuốc tới, Đỗ Văn Hạo đóng chặt cửa lại, lấy kim khâu từ trong hòm thuốc. Trước tiên Đỗ Văn Hạo đốt đèn, cầm châm trừ độc qua lửa sau đó tiến hàng luồn chỉ. Trong khi chuẩn bị Đỗ Văn Hạo không nói câu nào với Minh Sâm. Khi tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi, Đỗ Văn Hạo cầm kim ngồi trước giường Minh Sâm, hắn mỉm cười nhìn sắc mặt tái nhợ của Minh Sâm nói: "Ta chuẩn bị bắt đầu. Ngươi đã sẵn sàng chưa vậy?"
Minh Sâm bình tĩnh gật đầu. Ngay sau đó Đỗ Văn Hạo bắt đầu châm kim vào da thịt Minh Sâm.
Đỗ Văn Hạo nói: "Cần phải tìm một miếng vải bố sạch nhét vào miệng của ngươi. Nếu không người ngoài nghe thấy lại tưởng rằng ra lạm dụng hình phạt với quản gia của mình".
"Lão gia, không cần. Tiểu nhân không sao. Chỉ là một vết thương như cái chén. Lão gia cứ việc khâu vết thương.
Đỗ Văn Hạo nói: "Được. Ta bắt đầu khâu. Hãy kiên trì, không được kêu".
Minh Sâm gật đầu. Mồ hôi từ trán hắn như những hạt châu không ngừng chảy xuống cổ.
"Sáng sớm hôm nay nhị phu nhân đã đi tìm ngươi. Nếu như nhị phu nhân sai ngươi đi làm việc, tại sao nhị phu nhân phải tìm ngươi khắp nơi?" Đỗ Văn Hạo vừa khâu vết thương vừa nói vẻ thờ ơ.
Tâm lý Minh Sâm vô cùng căng thẳng, thân thể hắn khẽ giẫy giụa mấy cái.
Đỗ Văn Hạo nói: "Không được lộn xộn. Nếu không cẩn thận ta sẽ khâu sai, khi đó sẽ phải khâu lại. Ta còn muốn đi Tiêu gia trang. Nếu như ngươi không bị thương, chúng ta đã sớm khởi hành rồi".
"Lão gia, tiểu nhân thật sự rất xấu hổ. tiểu nhân…" Minh Sâm không biết phải nói thế nào nữa.
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Thạch Đầu có khoẻ không? Có bị thương không? Ác chiến với người của Vương thập bát hả?"
Minh Sâm sửng sốt, hắn nhìn vẻ mặt bình thản của Đỗ Văn Hạo, một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: "Lão gia, rốt cuộc ngài đã biết điều gì?"