Tống Y

Chương 525: Lổ chuột

Thạch Đầu dẫn Minh Thâm đi ra hậu viện.

Minh Thâm thấp giọng nói: “Ngài đã quyết định chưa vậy?”

Thạch Đầu gật gật đầu đáp: “Ta trao bọn họ hết cho ngươi rồi đấy!”

Minh Thâm đáp: “Xin ngài cứ yên tâm, chỉ có mỗi lục phu nhân và ngũ phu nhân là……”

Thạch Đầu nghe vậy liền mỉm cười nói: “Bọn họ chẳng qua là muốn thử ngươi vậy thôi, tất cả đều là người tốt ngươi không cần phải lo lắng quá như thế!”

Lúc này Minh Thâm đột nhiên phóng người lên trên nóc nhà quát: “Ai?”

Thạch Đầu thấy vậy liền vẫy tay nói: “Thôi bỏ đi ngươi xuống đây, không cần đuổi theo đâu!”

Minh Thâm nghe vậy liền búng người nhảy xuống rồi đưa mắt ra khắp nơi dáo dác nhìn, nhưng hắn không phát hiện ra bất kỳ người nào cả.

“Lẽ nào là lục phu nhân sao?” Minh Thâm nói.

Thạch Đầu cười nói: “Không phải đâu, công phu của lục phu nhân không thể nào tốt như vậy được, chắc là ngũ phu nhân đó!”

Minh Thâm đáp: “Vậy ngũ phu nhân theo dõi chúng ta làm gì, lẽ nào ngũ phu nhân muốn nghe trộm chúng ta nói gì hay sao?”

Thạch Đầu nói: “Thôi bỏ đi, ngũ phu nhân không phải là người mà chúng ta cần phòng bị, đi thôi, ta còn rất nhiều việc cần bàn giao lại cho ngươi!”

“Vâng…!”

Đỗ Văn Hạo thấy Thạch Đầu đưa Minh Thâm đi rồi liền kêu mọi người ra về hết, sau đó hắn cùng với Lâm Thanh Đại ra vườn hoa nơi hậu viện cùng đi dạo.

“Thạch Đầu có phải phát hiện ra chúng ta đi theo dõi nó không?” Lâm Thanh Đại lo lắng nói.

Đỗ Văn Hạo đáp: “Chắc là không phát hiện ra đâu!”

Lâm Thanh Đại nói: “Văn Hạo! Chàng tại sao lại đồng ý thâu nhận Minh Thâm vậy?”

Đỗ Văn Hạo nhìn Lâm Thanh Đại âu yếm nói: “Nàng thấy công phu của nó hơn hay là kém nàng?”

Lâm Thanh Đại đáp: “Thiếp cũng không biết nữa, nhưng có thể khẳng định một điều là nó hơn Kha Nghiêu rất nhiều!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ta thâu nhận Minh Thâm là không muốn để cho Thạch Đầu nghi ngờ, hơn nữa nó là thù hay bạn cũng vẫn chưa làm rõ ràng, mấy ngày hôm nay Thạch Đầu cũng không có động tĩnh gì cả, bây giờ đột nhiên muốn đi, không biết là nó có phải bắt đầu hành động rồi không?”

Lâm Thanh Đại nói: “Thế để thiếp đi theo dõi nó xem sao, xem nó đi lại với những người nào, có quan hệ với ai được không?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi bỏ đi, nếu như nó đã biết chúng ta nghi ngờ nó rồi, thì cho dù nàng có theo dõi nó cũng không có kết quả gì đâu. Có khi còn công cốc công cò hết chẳng được tích sự gì cả, có khi còn đánh rắn động cỏ, ta thấy không cần thiết phải như vậy!”

Lâm Thanh Đại nghe vẫn ấm ức nói: “Thiếp thấy Minh Thập có vẻ kiêu ngạo quá mức, Kha Nghiêu đã ra tay hết sức rồi mà vẫn không chạm được vào vạt áo của nó, thiếp ghét nhất là loại đàn ông kiêu ngạo như vậy!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền lên tiếng an ủi: “Thôi không tức nó nữa! Ít ra thì chúng ta vẫn khống chế được con trai Vương Thập Bát rồi, còn với những chuyện khác ta không nên quản quá nhiều nữa!”

Lâm Thanh Đại nghe vậy nhoẻn miệng cười nói: “Thiếp có một cách này hay lắm!” Nói xong nàng liền ghé sát miệng vào tai Đỗ Văn Hạo thì thầm vài câu, Đỗ Văn Hạo nghe xong thì phì cười thành tiếng.

Lâm Thanh Đại thấy vậy thì khó hiểu hỏi: “Chàng cười cái gì thế?”

Đỗ Văn Hạo khoát khoát tay nói: “Nàng cứ nghĩ đây là trò trẻ con hay sao? Thôi không phải nghĩ gì nữa, cứ ở nhà nghỉ ngơi cho nó khỏe!”

Lâm Thanh Đại nghe vậy cong môi lên không chịu, Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền ôm nàng vào lòng dỗ dành: “Thôi được rồi, nàng suy nghĩ nhiều như thế để làm cái gì? Chúng ta đúng là cũng đang ôm rơm rặm bụng, nếu như chúng ta không nghĩ nhiều như vậy thì chuyện cũng không rắc rối như ngày hôm nay, chúng ta quan tâm đến thân phận Thạch Đầu làm cái gì, nó cũng có làm hại chúng ta đâu! Ta nói không đúng sao?”

Lâm Thanh Đại nghe vậy thở dài một tiếng nàng định lên tiếng nói, thì bỗng nhiên Anh Tử vừa khóc vừa chạy tới.

“Lão gia! Có chuyện, có chuyện rồi!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cau mày lại nói: “Lại có chuyện gì vậy?”

Anh Tử khóc lóc đáp: “Thiếu gia mất tích rồi!”

Đỗ Văn Hạo nghe như sét đánh bên tai, thét lên: “Ngươi nói cái gì?”

Anh Tử sợ hãi đưa mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo lui lại một bước run run đáp: “Tất cả đều tại nô tỳ cả…..!”

Lâm Thanh Đại lúc nãy cũng kinh hãi vô cùng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói: “Văn Hạo, chàng chờ Anh Tử nói xong đã…..!”

Anh Tử mếu máo đáp: “Sau bữa ăn tối, thiếu gia bảo là trong phòng nóng quá không chịu vào trong, còn Thúy Liên có việc nên về nhà rồi, đại phu nhân lúc này bảo nô tỳ đưa thiếu gia ra ngoài cổng chơi một lúc, nô tỳ đem theo thiếu gia ra ngoài cổng ngồi chờ đột nhiên có một người bán hoa quả đi tới thế là thiếu gia đòi ăn! Nô tỳ vì không mang tiền nên bảo Tử Tô đứng ở cổng ôm lấy thiếu gia chờ nô tỳ vào lấy tiền! Nhưng khi quay ra thì không thấy Tử Tô và thiếu gia ở đâu nữa…….!”

Đỗ Văn Hạo lúc này cũng đã nhanh chân chạy ra bên ngoài vừa đi vừa nói: “Thạch Đầu đã biết chuyện này chưa vậy?”

Anh Tử đáp: “Dạ nô tỳ đã nói cho Thạch quản gia biết rồi, bây giờ Thạch quản gia và Minh quản gia đã phái người đi tìm kiếm rồi ạ…….!”

Đỗ Văn Hạo lo lắng nói: “Còn Cầm nhi thì sao?”

Anh Tử nước mắt ngắn nước mắt dài nói: “Đại phu nhân đã ngất đi rồi, bây giờ đang chờ lão gia đến xem xét thế nào…..hu…hu….!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy tức điên người quát: “Thật đúng là hồ đồ!” Nói xong liền chạy thẳng tới phòng của Bàng Vũ Cầm.

Lâm Thanh Đại lúc này liền chạy tới bên Đỗ Văn Hạo nói: “Văn Hạo! Chàng cứ ra phòng của đại phu nhân trước, thiếp ra ngoài đi tìm thiếu gia!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy gật gật đầu, Lâm Thanh Đại không nói thêm câu này lập tức nhanh chân chạy ra ngoài đi tìm thiếu gia.

Đỗ Văn Hạo vừa vào trong phòng của Bàng Vũ Cầm thìđã thấy hai đứa nha hoàn Tử Tô và Lăng Tiêu đang run run quỳ ở dưới đất, nét mặt trắng bệch sợ hãi đến tột cùng. Tuyết Phi Nhi và Liên Nhi cũng đang đứng ở đó, Bàng Vũ Cầm thì đang nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt dường như cũng với mới tỉnh lại.

Đỗ Văn Hạo vội chạy tới cầm lấy tay của Bàng Vũ Cầm, hắn vốn định cười cho nàng yên tâm nhưng không biết tại sao hai hàng nước mắt lại cứ chảy dài trên má, nên chỉ biết gượng cười nói: “Nàng đừng lo, ta đã cho người đi tìm rồi!”

Bàng Vũ Cầm lúc này chỉ biết đưa tay chỉ vào Tử Tô run run không nói nên lời.

Đỗ Văn Hạo lúc này quay sang Tử Tô nghiêm giọng nói: “Ngươi đem thiếu gia đi đâu rồi hả?”

Tử Tô lúc này sợ hãi nghẹn giọng đáp: “Lão gia! Nô tỳ đáng chết, thiếu gia lúc đó đòi ăn hoa quả, Anh Tử liền chạy vào lấy tiền thiếu gia lúc đó cứ nằng nặc đòi ăn thế là chạy tới chọn lấy một quả! Nô tỳ lúc đó để thiếu gia ở ngay bên cạnh mình, nhưng không hiểu sao sau khi chọn xong thì lại không thấy thiếu gia đâu nữa……!”

Bàng Vũ Cầm lúc này nghe Tử Tô nói vậy lại xúc động quá độ hôn mê tiếp lần nữa, Đỗ Văn Hạo thấy vậy vội nhấn vào huyệt Nhân Trung của nàng, không lâu sau Bàng Vũ Cầm lại tỉnh dậy khóc như mưa rơi.

Đỗ Văn Hạo lúc này nghiêm giọng nói: “Vậy lúc đó ngươi đi đâu hả? Tại sao Anh Tử nói là khi đi ra thì không trông thấy ngươi và thiếu gia đâu nữa?”

Tử Tô run sợ đáp: “Lúc đó nô tỳ đang chú ý chọn lựa hoa quả không để ý đến xung quanh, bỗng nhiên có người đánh vào gáy nô tỳ từ phía sau, nô tỳ khi đó bị đánh ngất đi, tỉnh lại phát hiện thấy Lăng Tiêu đã ở bên cạnh nô tỳ rồi!”

Lăng Tiêu đáp: “Nô tỳ và Nhược Vân phát hiện ra Tử Tô nằm ở ngách phía sau, đầu bị đánh vỡ máu chảy nhiều lắm!”

Đỗ Văn Hạo quay sang Liên Nhi và Tuyết Phi Nhi nói: “Hai nàng ở đây giúp ta chăm sóc đại phu nhân, ta đi ra ngoài tìm xem sao!” Nói xong hắn liền đứng thẳng người dậy định chạy ra ngoài thì bỗng nhiên Bàng Vũ Cầm đưa tay kéo ngược hắn lại.

Đỗ Văn Hạo cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng lại, quay ra gượng cười nói: “Nàng cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!”

Bàng Vũ Cầm nức nở nói: “Tướng công, bất luận thế nào chàng cũng phải tìm cho bằng được Thiên Tề về đây cho thiếp, nếu không thiếp cũng không muốn sống nữa!”

Đỗ Văn Hạo gật gật đầu khích lệ, sau đó hắn liền bước ra ngoài. Khi vừa ra đến ngoài thì Kha Nghiêu đã chạy tới.

Đỗ Văn Hạo e ngại Bàng Vũ Cầm nghe thấy tiếng nên hắn liền kéo Kha Nghiêu ra hậu viện dò hỏi: “Thế nào rồi?”

Kha Nghiêu đáp: “Chung quanh chỗ chúng ta thì ngoại trừ hai nhà của Hàm Đầu và Tiền Bất Thu ra, ít nhất cũng phải đi hết một dặm đường mới có nhà của người khác! Chính vì vậy mà Thạch Đầu mới nghi ngờ bọn vừa ra tay là một bọn buôn người, chuyên đi bắt cóc trẻ em đem bán! Thanh Đại tỷ và Minh Thâm cũng đã phi ngựa lên huyện thành rồi, còn Thạch Đầu thì dẫn thêm hơn hai mươi đứa hộ viện đi về phía tây! Thạch Đầu bảo thiếp ngồi ở nhà chờ, nhưng thiếp cũng đứng ngồi không yên cứ ngồi chờ mãi ở nhà mà sốt ruột vô cùng! Văn Hạo chàng để thiếp đi tìm cùng chàng được không?”

Đỗ Văn Hạo bấy giờ cố gắng lấy lại bình tĩnh để suy nghĩ lại vấn đề: “Thanh Đại và Minh Thâm sao lại đi cùng nhau vậy?”

Kha Nghiêu đáp: “Thạch Đầu vốn ban đầu chỉ định để Minh Thâm đi một mình, nhưng Thanh Đại tỷ cứ muốn đi theo nên……!”

Đỗ Văn Hạo lúc này mới hiểu rằng Lâm Thanh Đại làm vậy vì nàng không yên tâm Minh Thâm do vậy mới đòi đi theo. Nhưng Thạch Đầu tại sao lại bắt Kha Nghiêu ngồi ở nhà chờ?

Đỗ Văn Hạo nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao, đột nhiên đứa canh cổng Tiểu Tứ đột nhiên cầm một bức thư chạy tới nói: “Lão gia! Có thư lông gà!”

Đỗ Văn Hạo cầm lấy bức thư quả nhiên thấy trên đó có gắn một cọng lông gà, Tiểu Tứ thấy vậy liền giải thích: “Thư lông gà thường là thư để đòi tiền chuộc, tiểu nhân nghĩ thiếu gia chắc chắn đã bị người ta bắt cóc đi rồi!”

Kha Nghiêu nghe vậy vội hỏi: “Văn Hạo! Chàng mau mở thư ra xem bọn chúng đòi bao nhiêu tiền, chúng ta chuẩn bị tiền đưa cho bọn chúng là xong chuyện!”

Đỗ Văn Hạo không nói không rằng mở bức thư ra, chỉ thấy mấy hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết rằng: “Đỗ Vân Phàm, ngươi chuẩn bị năm ngàn lượng bạc, giờ tý đích thân mang tiền đến Lỗ Chuột (tên địa phương) để chuộc người về!”

Kha Nghiêu nghe vậy lo lắng nói: “Thời gian gấp thế này chúng ta lấy đâu ra năm ngàn lượng bạc, hơn nữa Lỗ Chuột rốt cuộc là ở đâu?”

Tiểu Tứ nói: “Đó là một nơi cách đây năm dặm đường, thực ra đó không phải là lỗ của chuột, mà là một ngọn đồi!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Tiểu Tứ! Ngươi biết nơi đó sao?”

Tiểu Tứ nghe vậy vội đáp: “Tiểu nhân biết ạ!”

Đỗ Văn Hạo hỏi: “Vậy thì tốt, Kha Nghiêu nàng xem còn bao lâu nữa?”

Kha Nghiêu đáp: “Vẫn còn hơn một canh giờ nữa!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy thì được! Nàng cứ ở nhà chờ đợi không được phép đi đâu cả, ta sẽ đem tiền đến đổi lấy Thiên Tề về!”

Kha Nghiêu đáp: “Sao thiếp có thể để cho chàng đi một mình được? Nhỡ bọn bắt cóc lật lọng làm hại chàng thì làm thế nào?”

Tiểu Tứ thấy vậy liền nói: “Lục phu nhân, xin phu nhân cứ an tâm, thường thì những đứa gửi thư lông gà toàn là bọn cướp vớ vẩn thôi, bọn chúng chỉ cần tiền chứ không dám ra tay sát hại ai bao giờ cả!”

Kha Nghiêu nghe vậy tức giận quát: “Ngươi có phải là bọn chúng đâu mà ngươi biết được hả?”

Tiểu Tứ nghe vậy thì á khẩu không dám nói câu gì.

Đỗ Văn Hạo lúc này quay sang Tiểu Tứ nói: “Ngươi đi chuẩn bị cho ta hai con ngựa rồi dắt ra cổng chờ ta!”

Tiểu Tứ nghe vậy liền mỉm cười lui xuống.

Đỗ Văn Hạo lúc này liền dõi theo bóng dáng của Tiểu Tứ ngẫm nghĩ một hồi, một lúc sau hắn mới quay sang Kha Nghiêu nói: “Ngọc Lan có ở đây không?”

Kha Nghiêu đáp: “Dạ có, nó đang đứng trông Thiên Tư!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy thì tốt, chúng ta đi tìm nó một chuyến!”

Kha Nghiêu khó hiểu hỏi: “Tìm Ngọc Lan làm gì?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Đi rồi nàng khắc hay!”

Hai người lúc này đang định đi thì Thạch Đầu đột nhiên xuất hiện.

Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi đến đúng lúc lắm, ta vừa mới nhận được một bức thư, ngươi xem xem!”

Thạch Đầu lúc này mồ hôi nhễ nhại, hắn đưa tay lên cẩn thận đón lấy bức thư, sau khi xem xong hắn liền cau mày lại nói: “Chỉ có Hắc Mao ở Lỗ Chuột mới dùng đến thư lông gà mà thôi, sao lại thế nhỉ? Lẽ nào nó lại dính dáng đến chuyện này hay sao?”

Đỗ Văn Hạo kinh ngạc hỏi: “Hả? Ngươi quen người viết thư sao?”

Thạch Đầu đáp: “Cách đây năm dặm đường có một nơi tên Lỗ Chuột, chỗ đó có một tay anh chị giang hồ tên Hắc Mao (Lông Đen), mọi người trên giang hồ ai cũng biết đến người này! Ai muốn tìm người thì cứ việc gửi một bức thư có gắn lông gà lên cho người này là sẽ được giải quyết ngay, nhưng người này đã gác kiếm giang hồ mấy chục năm rồi, sao lại……..?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ta không còn nhiều thời gian nữa rồi, ta sẽ đem theo Tiểu Tứ đi cùng!”

Thạch Đầu nói: “Lão gia! Hay là để tiểu nhân đi cùng lão gia, nếu đúng như là Hắc Mao có dính dáng đến chuyện này, thì mọi chuyện sẽ vô cùng đơn giản!”

Đỗ Văn Hạo ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy thì tốt, nhưng ngươi không được phép đi cùng với ta!”

Thạch Đầu nghe vậy khó hiểu đang định lên tiếng hỏi thì Đỗ Văn Hạo đã nói: “Đi, vừa đi ta vừa nói cho ngươi hiểu!”

Thạch Đầu nói: “Người này kể cũng lạ thật, cứ như là hắn ta đã tính sẵn thời gian không để cho chúng ta kịp suy nghĩ kế sách đối phó gì cả! Sau đó lại còn sai người đem bức thư này đến cho chúng ta, xem xem nhà chúng ta có còn người nữa không! Tiểu nhân lo sợ bọn chúng dương đông kích tây nên đã bảo lục phu nhân biết võ công ở nhà chờ đợi, tiểu nhân cũng chỉ đi ra ngoài một chốc là quay về ngay, sợ bọn chúng đánh úp lên đây thì nguy to!”

Đỗ Văn Hạo lúc này mới hiểu tại sao Thạch Đầu lại bảo Kha Nghiêu ngồi nhà chờ đợi, thì ra là hắn sợ bọn bắt cóc lấy cớ chuộc người rồi dương đông kích tây đánh úp lên đây thì sẽ rất nguy hiểm. Xem ra thì Thạch Đầu có lẽ không phải là người đồng mưu với bọn bắt cóc rồi.

Ba người Đỗ Văn Hạo, Kha Nghiêu, Thạch Đầu lúc này cũng nhanh chân chạy tới phòng của Kha Nghiêu.

Nửa canh giờ sau, Tiểu Tứ đang dắt theo hai con ngựa vô cùng sốt ruột đứng ngoài chờ đợi, khi thấy Đỗ Văn Hạo và Liên Nhi đi ra hắn liền chạy tới nói: “Lão gia, mau mau lên chúng ta sắp muộn giờ đến nơi rồi!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Không phải là ngươi bảo là bọn bắt cóc kia không dám ra tay hạ sát người hay sao?”

Tiểu Tứ lúc này mới e dè nói: “Tiểu nhân chỉ lo tới sự an nguy của thiếu gia nên mới lo lắng như vậy thôi ạ!” Sau đó hắn lại thấy Đỗ Văn Hạo vẫn tay không đi ra, không hề mang theo tiền thì sửng sốt hỏi: “Lão gia, tiền đâu ạ?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười nói: “Bao nhiêu là ngân lượng như vậy, ngươi muốn ta vác theo kiểu gì hả? Ta chỉ cần mang theo ngân phiếu là được rồi!”

Tiểu Tứ nghe vậy mới thở hắt ra nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”

Đỗ Văn Hạo lúc này nói: “Ngươi đi kiếm cho ta thêm một con ngựa nữa, tam phu nhân sẽ đi theo cùng với ta!”

Tiểu Tứ nghe vậy thì sững người nói: “Hả? Tam phu nhân đâu có biết võ công đâu, đi như vậy nguy hiểm lắm! Tam phu nhân vừa là phận nhi nữ, chúng ta lại đi trời đêm, tiểu nhân sợ rằng………”

Liên Nhi lúc này không nói không rằng đi ra luôn chỗ con ngựa cạnh Tiểu Tứ, Tiểu Tứ thấy vậy bất đắc dĩ đành phải đi ra hậu viện dắt thêm một con ngựa nữa tới, ba người sau đó cùng phóng đi như bay. Lúc này bỗng nhiên có một bóng người từ bên trong chạy ra, người này không phải ai khác mà chính là Kha Nghiêu.

Kha Nghiêu quay sang mấy đứa canh cổng hỏi: “Đêm nay ai trực ban hả?”

Một đứa người ở lên tiếng đáp: “Dạ là nô tài!”

Kha Nghiêu nói: “Vậy Tiểu Tứ đến đây làm gì?”

Đứa người ở kia đáp: “Dạ nô tài cũng không biết ạ! Hôm nay không phải là ca trực của Tiểu Tứ, theo lý mà nói thì trưa nay Tiểu Tứ phải về rồi, nhưng không biết tại sao nó lại quay lại đây! Nô tài nghĩ chắc là nó không có tiền đánh bạc nên buồn chán quá mới tới đây đấy ạ!”

Kha Nghiêu kinh hãi nói: “Cái gì? Tiểu Tứ còn có thói quen đánh bạc?”

Mấy đứa người ở nghe vậy thì không dám nói câu gì nữa.

Kha Nghiêu thấy vậy liền nhẹ nhàng nói: “Các ngươi yên tâm, ta hứa là sẽ không nói chuyện này với Minh quản gia, và cũng không đi hỏi Tiểu Tứ nữa!”

Mấy đứa người ở kia nghe vậy liền thấp giọng nói: “Tiểu Tứ đúng là một con nghiện cờ bạc, hôm qua nó còn cằn nhằn với tiểu nhân là nó đang nợ tiền thua bạc rất nhiều, nếu như nó không trả được tiền thì chắc chắn sẽ bị chặt tay chặt chân!”

Kha Nghiêu nghe vậy liền mỉm cười nói: “Mấy ngày hôm trước ta nghe Thạch Đầu nói là nó có cho Tiểu Tứ mượn, nhưng bây giờ sợ là Thạch Đầu không có thời gian đến đòi nữa, các ngươi có biết nhà của Tiểu Tứ ở đâu không, ta đích thân đến lấy cho Thạch quản gia!”

Mấy đứa người ở nghe vậy liền nói: “Nô tài và Tiểu Tứ sống cũng gần nhà nhau, nếu lục phu nhân cần thì để tiểu nhân về lấy giúp cho!”

Kha Nghiêu liền nói: “Vậy ngươi đi giúp ta nhé, không xa chứ?”

Đứa người ở kia liền đáp: “Xin phu nhân cứ an tâm, canh cổng thì cần hai người, tiểu nhân sẽ bảo một đứa khác đến canh hộ một lúc, chắc chỉ cần một tuần hương là tiểu nhân sẽ quay lại thôi!”

Kha Nghiêu nói: “Vậy thì tốt ngươi đi nhanh về nhanh!”

Đứa người ở nghe vậy liền tức tốc lên đường.

Kha Nghiêu thấy bóng dáng đứa người ở kia dần khuất dần, nàng liền nhân lúc không có ai để ý liền lặng lẽ chạy theo sau.

Tại Lỗ Chuột.

Quả đúng như những gì mà Tiểu Tứ ban đầu đã nói, nơi đây đúng là một ngọn đồi nhỏ, cách đường cái cũng không xa lắm.

Tiểu Tứ lúc này đi phía trước tiên, Đỗ Văn Hạo và Thạch Đầu đi theo phía sau, nhưng Tiểu Tứ không hề nhận ra được vị tam phu nhân Liên Nhi kia thực chất lại là Thạch Đầu.

Khi đến một ngôi miếu hoang, Tiểu Tứ liền dừng ngựa đi xuống nhóm lửa lên nói: “Lão gia, tam phu nhân, đã tới rồi ạ!”

Ánh trăng lúc này cũng không sáng, dưới màn đêm mờ ảo khung cảnh nơi đây càng trở nên tối tăm mờ mịt.

Đỗ Văn Hạo cười lớn: “Ha ha ha……. Tên bắt cóc này cũng biết tính toán lắm, nó chọn đúng hôm trăng mờ để hành sự, đúng là cao tay!”

Tiểu Tứ lúc này nói: “Lão gia, cũng sắp tới thời gian rồi, để tiểu nhân đi ra xung quanh xem có ai không?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cũng chỉ ừ lên một tiếng, Tiểu Tứ thấy vậy tức chui vào căn miếu hoang kia, nhưng rất nhanh hắn lại chui ra nói: “Bọn bắt cóc lẽ nào lừa chúng ta hay sao? Trong đó chẳng có một ai cả, mời lão gia và tam phu nhân uống nước, đi cả đoạn đường xa như vậy chắc là khát lắm rồi phải không ạ?”

“Liên Nhi” không nói chỉ lắc lắc đầu từ chối, Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền nói: “Uống chút đi, chúng ta đã tới đây rồi thì ngồi chờ một chút cũng không sao!” Nói xong liền tiến tới chỗ Thạch Đầu cứ như là an ủi vậy: “Nàng uống chút đi!” Lúc này trong tay Thạch Đầu bỗng nhiên xuất hiện một viên thuốc là lạ.

Đỗ Văn Hạo nói với Tiểu Tứ: “Ngươi vào trong xem lại xem, tam phu nhân muốn đi giải quyết một chút, ngươi đi ra xa xa chút!”

Tiểu Tứ nghe vậy liền nói: “Lão gia uống nước trước đi đã, tiểu nhân khi nãy thấy cách đây không xa có một con sông, lão gia uống xong rồi, tiểu nhân lại ra đó lấy nước về đây cho lão gia và phu nhân!”

Đỗ Văn Hạo lúc này nhìn Thạch Đầu một cái thì thấy hắn đã uống viên thuốc lạ kia vào trong miệng rồi, thấy vậy hắn liền ra hiệu cho Thạch Đầu uống nước, rồi sau đó đưa lại bình nước cho Tiểu Tứ, Tiểu Tứ mỉm cười đón nhận bình nước rồi lui xuống.

Đỗ Văn Hạo thấy Tiểu Tứ đi rồi, mới thấp giọng nói: “Ngươi biết trong bình nước là thuốc gì không?”

Thạch Đầu đáp: “Dạ là thuốc mê! Tên ranh này đúng là ghê thật đấy, không biết bên lục phu nhân tình hình ra sao rồi?”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Đã là thuốc mê thì chúng ta nên thế nào nhỉ……..?” Nói xong hắn liền ngã vật xuống, tiếp sau đó là Thạch Đầu cũng nằm vật xuống theo Đỗ Văn Hạo.

Không lâu sau, có tiếng chân vọng lại tiến tới chỗ của Đỗ Văn Hạo, người này ngồi xuống chỗ Đỗ Văn Hạo cười khinh khỉnh sờ mò vào người hắn: “Hứ…….! Cho dùĐỗ tiên sinh ngươi có giỏi đến mấy cũng không phải là đối thủ của Tôn Tiểu Tứ ta! Ta là ai chứ hả, ha ha, chờ chút nữa ngươi và người đẹp của ngươi tỉnh dậy thì ta cũng đã cao chạy xa bay rồi, còn thằng con trai của ngươi hả? Ha ha, nếu như ngươi đoán ra được là ta là người chủ mưu thì con ngươi chắc sẽ được cứu sống thôi, còn không thì chắc chắn là sẽ chết trong nhà của ta ha ha ha!”

“Con bà nó chứ! Tiền đâu rồi?” Tiểu Tứ lại đưa tay vào người Đỗ Văn Hạo lùng sục một hồi, nhưng vẫn không phát hiện ra tiền để ở đâu cả: “Con bà nó chứ, thằng khốn này mày cũng keo bẩn đến mức thế này hay sao, lẽ nào thằng con của mày mà mày lại không thương xót hả? Mày đã vậy thì ông mày cũng không thể tha thứ cho mày dễ dàng như vậy được, vợ mày đẹp như thế này cũng phải để ông tiêu khiển một hồi đã….. ha ha ha….. người đẹp ơi ta đến đây……!” Nói xong liền tiến tới chỗ nằm của Thạch Đầu.

Đúng trong lúc cái miệng thối của Tiểu Tứ vừa chạm vào má của Thạch Đầu thì Thạch Đầu không thể chịu nổi nữa vùng luôn người dậy, Thạch Đầu đang định phát tác thì chỉ nghe thấy hự lên một tiếng, Tiểu Tứ không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị đánh nằm ngất lịm dưới đất. Lúc này Đỗ Văn Hạo tay cầm bình hồ lô đang mỉm cười nhìn Thạch Đầu.

Thạch Đầu lúc này tức giận đạp vào người Tiểu Tứ gằn giọng nói: “Tên khốn này….. Miệng mày thối quá!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy bật cười ha hả nói: “Về thôi, chúng ta đưa nó về huyện thành!”

Nói xong, Thạch Đầu liền trói gô Tiểu Tứ lại vắt lên mình ngựa, sau đó liền đi theo Đỗ Văn Hạo nhanh chóng quay về.

Khi đi được nửa đoạn đường thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng vó ngựa đang dồn dập phi tới, Thạch Đầu nói: “Là Minh Thâm!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy không nói câu nào mà chỉ thầm nghĩ lẽ nào ngươi chỉ cần nghe tiếng ngựa cũng đã biết là ai rồi hay sao?

Quả nhiên, một lúc sau Minh Thâm đã phóng ngựa như bay chạy tới.

Đỗ Văn Hạo lên tiếng hỏi: “Ngũ phu nhân đâu?”

Minh Thâm nghe vậy liền đáp: “Tiểu nhân và ngũ phu nhân sau khi vào huyện thành dò la một hồi thì không thu được tin tức gì cả, sau đó có tới mấy tụ điểm bán người dò la cũng không có kết quả gì hết! Sau đó tiểu nhân cùng ngũ phu nhân đành phải quay về nhà. Khi về đến nơi thì nghe mấy người trong nhà nói lão gia và tam phu nhân đã dẫn theo Tiểu Tứ đến Lỗ Chuột rồi, tiểu nhân lo lắng quá nên mới chạy thẳng luôn đến đây, Tiểu Tứ nó………!”

Đỗ Văn Hạo biết Minh Thâm không nhận ra Thạch Đầu, vốn Thạch Đầu cao lớn, vạm vỡ hơn Liên Nhi rất nhiều, ngoại trừ khuôn mặt giống Liên Nhi ra, thì chỉ cần để ý là đã thấy ngay sự khác biệt. Nhưng vì bây giờ là trời tối, ánh sáng cũng yếu nên Minh Thâm không nhận ra cũng là điều đương nhiên, ngay cả Tiểu Tứ cũng không nhận ra nữa.

Thạch Đầu lúc này vẫn im lặng không nói câu nào, thế nên Đỗ Văn Hạo liền lên tiếng nói: “Kẻ đầu xỏ chính là tên khốn Tiểu Tứ, chúng ta mau quay về thành cứu thiếu gia trước đã, thiếu gia đang ở trong nhà của tên khốn này!”

Minh Thâm nghe vậy liền nói: “Thế này vậy, lão gia và tam phu nhân cứ từ từ mà quay về, còn tiểu nhân sẽ phóng về trước lo liệu!”

Đỗ Văn Hạo cũng không nói thẳng ra ý của hắn là sao, Minh Thâm cũng tự mình quay ngựa phóng như bay về trước.

Đỗ Văn Hạo lúc này mới lên tiếng nói: “Sao ngươi không nói cho Minh Thâm biết ngươi là Thạch Đầu hả?”

Thạch Đầu đáp: “Tiểu nhân thấy không cần thiết! Hơn nữa tiểu nhân đã hứa với lão gia chuyện này nên bảo mật rồi, nên tiểu nhân không muốn nói cho bất kỳ ai cả, kể cả Minh Thâm!”

Đỗ Văn Hạo lại dò hỏi: “Đến cả anh em thân thiết như Minh Thâm cũng không được hay sao?”

Thạch Đầu nghe vậy gật đầu đáp: “Dạ vâng!”

Đỗ Văn Hạo lúc này mới càng ngày càng tin người đứng trước mặt hắn lúc này đây chính là Uy Võ Đại Tướng Quân Thạch Tà.

Hai người sau đó vẫn phóng ngựa theo sát Minh Thâm, cả ba tìm tới nhà của Tiểu Tứ, nhưng lục soát mãi mà vẫn không thấy Thiên Tề ở đâu cả.

“Lão gia, ta phải làm sao bây giờ?”

Đỗ Văn Hạo đưa mắt theo dõi khắp căn nhà, đột nhiên hắt phát hiện thấy trên cột nhà có cắm một con dao và một chiếc khăn tay, hắn thấy vậy liền tiến tới xem xét rồi cười nói: “Việc đã xong rồi, chúng ta về thôi, thiếu gia đang ở nhà rồi!”

Minh Thâm nghe vậy không hiểu nói: “Sao lại thế?”

Đỗ Văn Hạo chỉ vào chiếc khăn tay cắm trên cột nói: “Lục phu nhân đã tới đây trước chúng ta rồi!”

Minh Thâm nghe vậy liền hiểu ngay vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá rồi, tiểu nhân lo quá, không biết Thạch Đầu đại ca đã về chưa nữa?”

Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền đưa mắt lên nhìn Thạch Đầu thấy hắn vẫn đứng ở góc khuất im lặng không nói câu nào. Sau đó Thạch Đầu cũng chỉ lẳng lặng bước ra chỗ con ngựa, Đỗ Văn Biết là Thạch Đầu muốn về tìm Mộ Dung Ngọc Lan tháo bỏ hóa trang trên mặt ra trước liền nói: “Liên Nhi nàng về trước xem tình hình ra sao, ta và Minh Thâm sẽ đem Tiểu Tứ về sau!”

Thạch Đầu nghe vậy gật gật đầu sau đó lên ngựa phóng đi luôn.

Minh Thâm nói: “Lão gia! Tiểu nhân nghe Thạch Đầu đại ca nói là trong nhà có ngũ phu nhân và lục phu nhân đều biết võ công cả, nhưng sao lão gia lại chỉ đem theo tam phu nhân đi thôi vậy?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ta làm vậy cũng chỉ là lừa tên Tiểu Tứ này mà thôi, ta mà đem theo người có võ thì chắc chắn là nó sẽ lo sợ nên không dám làm gì!” Nói xong Đỗ Văn Hạo tự cười thầm trong bụng, Thạch Đầu đúng là cũng buồn cười và đáng yêu thật, trong những lúc quan trọng thì nó lại quên mất là bản thân nó nói rằng nó không biết võ, vậy mà vẫn đòi đi theo mình, lẽ nào nó lại không sợ mình phát hiện ra nó biết võ hay sao? Võ công của nó có khi còn lợi hại hơn Minh Thâm nữa cũng nên