Tống Y

Chương 469: Cuộc sống mới

Đoàn người nghỉ trưa ở một khách sạn bên ngoài một tiểu trấn. Mọi người uống trà, ăn bánh ngồi bên cửa sổ nhìn gió bắc đầu mùa thổi nhưng gió vẫn nhè nhẹ thổi, vẫn chưa có cảm giác lạnh run người.

Vương Nhuận Tuyết nói: "Phu quân, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?"

Đỗ Văn Hạo trả lời: "Ta cũng không biết. Ta chưa từng tới Đại Lý nhưng ta biết phong cảnh ở Đại Lý rất đẹp nhưng không biết nơi nào phù hợp để sống. Thế nhưng ta không thích sống ở thành trấn lớn. Ta không muốn để người khác biết thân phận thực sự của chúng ta. Ta nghĩ chúng ta nên tìm một tiểu trấn có phong cảnh tuyệt trần để ở thì sẽ vô cùng thoải mái. Mọi người nghĩ thế nào?"

Tất cả mọi người cùng gật đầu.

Lâm Thanh Đại cũng nói: "Tuy là một tiểu trấn nhưng không được quá hẻo lánh. Khi đó ngay cả dược liệu cũng không mua được thì chúng ta mở dược đường sao được?"

"Thanh Đại tỷ quả thực là mệnh khổ" Bàng Vũ Cầm cười nói, nàng quay nhìn người xung quanh rồi mới nói nhỏ: "Với tài sản của chúng ta bây giờ, cả đời dùng cũng không hết. Chúng ta cần gì phải khó nhọc kiếm tiền làm gì. Không bằng chúng ta suốt ngày du sơn ngoạn thuỷ".

Kha Nghiêu cười nói: "Đúng vậy. Đại Lý vô cùng đẹp. Chúng ta hãy đi du ngoạn khắp nơi trong vòng nửa năm sau đó tìm một nơi phong cảnh tuyệt trần để ở. Chẳng phải như vậy rất rất ung dung tự tại sao?"

Lưu thị, mẫu thân của Bàng Vũ Cầm sẵng giọng nói: "Ngươi chỉ là đứa nhỏ ham chơi. Ngươi không nhìn chị dâu của mình xem, mang thai sắp tới lúc lâm bồn. Trên đường đi đã chịu đủ nguy hiểm rồi. Bây giờ sao còn có thể phải chịu mệt mỏi trên đường đi nữa?"

Kha Nghiêu lè lưỡi cười nói: "Thật sự xin lỗi. Đúng đúng, là cháu sơ sót. Trước tiên chúng ta hãy tìm một ngôi nhà ở tạm. Đợi khi chị dâu sinh hạ người nối dõi của Đỗ gia, chúng ta sẽ du ngoạn. Được không?"

"Muốn đi thì các người cứ đi" Bàng lão thái thái nghiêm mặt nói: "Ta già rồi, suốt một đoạn đường suôi nam đã mệt muốn chết. May nhờ có mấy tiểu tử khiêng đi, ta mới có thể tới đây nên ta không muốn đi du ngoạn nữa. Nếu muốn đi các người cứ đi là được. Hãy vất ta ở một chỗ nào đó, miễn là không chết đói là được".

Bàng Cảnh Huy, phụ thân của Bàng Vũ Cầm vội vàng cười nói: "Mẹ, nhìn mẹ kìa. Sao mẹ có thể nói vậy? Đi một đoạn đường dài ai nấy cũng mệt mỏi rồi. Bây giờ không phải là lúc du sơn ngoạn thuỷ. Trước tiên phải tìm một chỗ để ở. Chờ khi mọi sắp đặt xong, mẹ lấy lại tinh thần thì sẽ từ từ đi du ngoạn. Dù sao chúng ta vẫn còn nhiều thời gian".

Lúc này nụ cười mới xuất hiện trên gương mặt già nua của lão thái thái: "Các ngươi muốn đi du ngoạn cũng không sai nhưng trước tiên phải tìm một chỗ ở, thu xếp cho người già, trẻ nhỏ rồi khi đó các ngươi muốn đi đâu thì đi".

"Điều này…".

"Không có chuyện gì, chỉ cần ổn định xong việc nhà là được. Các ngươi muốn đi đâu thì đi. Bà già ta cũng không muốn làm vướng bận chân các người".

Kha Nghiêu lại lè lưỡi, nàng đi tới ngồi xổm bên người Bàng mẫu, cầm bàn tay của Bàng mẫu vì đường xa mệt nhọc mà xưng phù, đau lòng nói: "Lão thái thái, là cháu không tốt. Cháu chỉ biết ham chơi, không biết thân thể lão thái thái không tốt. Trước tiên chúng ta phải sắp xếp việc nhà, chờ khi mọi chuyện ổn định mới nói tới chuyện đi chơi".

Bàng mẫu cười nói: "Tiểu hài tử, nãi nãi không hẹp hòi với cháu. Mấy người các cháu tuổi còn trẻ nên háo hức. bà đã từng có thời tuổi trẻ. Khi bà bằng tuổi cháu, bà cũng ham chơi như cháu, cũng bị phụ mẫu khiển trách nhiều lần, vẫn không nghe, chỉ điên khùng làm theo ý mình. Ha ha ha".

Câu nói của Bàng mẫu làm mọi người phá lên cười.

Con của Thư Điệp, tiểu thiếp của Trang Huýnh Mưu mới một, hai tuổi, không thể vứt bỏ con ở nhà để đi du ngoạn. Nàng nghe Kha nghiêu nói muốn đi du ngoạn thì cũng rất nóng vội nhưng khi nghe Bàng mẫu nói vậy, trong lòng thầm yên tâm. Nàng cười nói: "Kỳ thật đi du sơn ngoạn thuỷ là một điều rất hay nhưng bây giờ chúng ta đi đường rất mệt mỏi. Hay trước tiên chúng ta cứ tìm một nơi yên tĩnh ở lại, chờ khi con của ta lớn một chút thì hãy đi du ngoạn".

Em gái nuôi của Thư Điệp là danh kỹ thanh lâu Mị nhi năm xưa ở Đống Đạt huyện yêu kiều liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo rồi nói: "Muội cũng cảm thấy trước tiên chúng ta vẫn nên ổn định chỗ ở. Trong chúng ta Quốc Công gia là quan lớn nhất, hẳn là người đứng đầu của chúng ta. Hay Quốc Công gia hãy nói ra chủ ý của mình".

Đỗ Văn Hạo không dám đón nhận ánh mắt của nàng, hắn ngượng ngùng nói: "Ta có gì đâu mà đứng đầu, chỉ vì ta mà làm liên luỵ tới mọi người. Ở đây tất cả phải do nãi nãi làm chủ. Ta cũng muốn trước tiên ổn định cuộc sống đã. Ta muốn nói rõ rằng bảy nhà chúng ta cùng với Mộ Dung Ngọc Lan cô nương, mấy chục người già trẻ lớn bé cần phải ổn định chỗ ở. Lần này vì ta mà làm liên luỵ tới bảy nhà. Nếu không phải ta đắc tội với Tào Vương gia, Trang đại nhân và nhạc phụ đại nhân cũng không bị tịch thu gia sản vì vậy tổn thất của mấy nhà, chúng ta sẽ bồi thường. Thế này đi, Cầm nhi, nàng hãy chia tài sản mang theo ra làm bảy phần. Mỗi nhà một phần.Bảy gia đình là: nhạc phụ đại nhân, Tuyết chưởng quỹ, Trang đại nhân, Tiền Không Thu, Diêm Diệu Thủ, Khờ Đầu và nhà của chúng ta".

Phu nhân của sáu nhà Trang Huýnh Mưu phần lớn tỏ vẻ vui mừng. Thế nhưng mấy người Lưu thị còn có cảm giác xấu hổ, trong khi đó phu nhân Triệu thị của Tiền Bất Thu thì mặt mày hơn hở, hai mắt sáng rực, chỉ hận không thể ôm rương tiền vào người.

Trang Huýnh Mưu khoát tay nói: "Không, không. Không thể như thế. Lão hủ sao dám lấy tiền của Quốc Công gia".

Phó thị, phu nhân của ông ta khẽ kéo áo ông ta, nói nhỏ: "Hãy bớt tranh cãi đi. Hãy nghe Quốc Công gia" Rồi bà ta đay nghiến: "Ông không muốn sống nhưng người nhà của ông vẫn còn muốn sống".

Tiểu thiếp Thư Điệp ôm con trong lòng cũng nói nhỏ: "Đúng vậy. chúng ta trong người không có đồng nào. Nếu không có tiền thì con cái chúng ta ăn cái gì?"

Trang Huýnh Mưu nhất thời không biết nói sao, chỉ đành thở dài, lắc đầu cười gượng.

Tuyết chưởng quỹ, phụ thân của Tuyết Phi Nhi nghe thấy Đỗ Văn Hạo muốn chia tài sản cho mọi người, ông ta cũng vui mừng cười toe toét, chắp tay thi lễ nói: "Đa tạ. Quốc Công gia trượng nghĩa khinh tài. Ta đã nói mà Tuyết nhi của chúng ta gả cho người như Quốc Công gia chính là phúc một đời. ha ha" Tuyết Phi Nhi là thiếp của Đỗ Văn Hạo, ở thời cổ đại không được coi như vợ nên ông ta không có quyền gọi là hiền tế. Khi nói chuyện cũng khách khí.

Tuyết chưởng quỹ cười tít mắt nhưng khi ông ta nhìn thấy Tuyết Phi Nhi đang trừng mắt nhìn mình thì vội nghiêm mặt nói: "Thế nhưng tiền của Quốc Công gia cũng không phải từ trên trời rơi xuống nên không thể cho không chúng ta. Cứ coi như cho chúng ta mượn. Khi ta có tiền, tiếp tục mở Hằng Tường khách sạn. Sau này làm ăn có tiền nhất định sẽ trả lại Quốc Công gia".

Trang Huýnh Mưu cũng nói: "Đúng, chỉ coi là mượn. Sau này có tiền nhất định sẽ trả lại".

Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: "Ta nói thật lòng. Mọi người vì ta mà gia sản bị tịch biên. Tổn thất này ta nhất định đền bù".

Trang Huýnh Mưu đang định nói tiếp thì vợ ông ta đã kéo áo ông ta nói: "Ông đừng có làm hỏng chuyện. Chúng ta hãy nghe lời Quốc Công gia. Ở đây Quốc Công gia là người đứng đầu" Trang Huýnh Mưu bị vợ quát mắng, sắc mặt của vẻ khó chịu nhưng ông ta là người từ trước tới nay luôn sợ vợ nên không thể làm gì hơn, đành cười ngượng ngùng, không nói.

Triệu thị, vợ của Tiền Bất Thu mặt dầy cười nói: "Đúng vậy. Quốc Công gia quả nhiên là người có tấm lòng hải hà. Không ai để ý tới chuyện này nhưng quả thực ngẫm lại cũng thấy chúng ta đi theo tổ sư gia rất xui xẻo. Oan có đầu, nợ có chủ. Tổ sư gia đắc tội với Tào Vương gia, hắn muốn đối phó với tổ sư gia thì cứ đối phó sao còn lôi mấy nhà chúng ta vào? Cả nhà chúng ta cực nhọc, vất vả cả đời, tích cóp được chút tài sản".

"Câm miệng!" Tiền Bất Thu trừng mắt: "Con tiện nhân này lại đánh rắm loạn bậy cái gì vậy? Mau cút sang một bên".

Triệu thị vội vàng lui sang một bên. Con của bà ta cũng chuẩn bị trở thành một người lớn bèn nói: "Nương, cha tự có chủ ý của mình. Nương đừng có xen vào".

Triệu thị trừng mắt nhìn con nói: "Ngươi biết cái gì? Bây giờ không nói sau này chúng ta lấy gì mà ăn? Chẳng lẽ đi ăn mày sao?"

"Cha là thần y".

"Thần y cái rắm. Cả đời thần y kiếm tiền, một lần tịch biên gia sản mất hết. Ông trời ơi, sau này một nhà chúng ta sống thế nào đây?".

"Khóc lóc thảm thiết cái gì vậy?" Tiền Bất Thu tức giận nói "Muốn khóc thì ra ngoài khóc. Đừng đứng ở đây làm mất mặt người ta".

Đỗ Văn Hạo thở dài, hắn khoát tay nói: "Bất Thu, không nên mắng vợ mình. Lần này mọi người nói đúng. Là ta hại các người. Tiền cả đời tích cóp mất hết cả. Thôi được rồi, chuyện này cứ định như vậy đi. Ta bồi thường thiệt hại cho mọi người, không cần tranh cãi nữa. Ngươi đã gọi ta là sư phụ thì cũng nên nghe lời sư phụ.

"Dạ, sư phụ" Tiền Bất Thu vội vàng chắp tay nói. Ông ta thấy Đỗ Văn Hạo kiên quyết thì không chối từ nữa, chỉ nói: "Sư phụ, vậy tiền này cứ cho đồ đệ mượn. Sau này có tiền sẽ trả lại. Nếu không đồ đệ không dám nhận".

Mấy người Bàng Cảnh Huy cũng nói là mượn tiền, một năm sau sẽ trả lại.

Đỗ Văn Hạo nói: "Thật sự không cần mọi người trả lại. Đây là ta bồi thường cho mọi người".

Mấy người bàng Cảnh Huy lại nói chỉ có thể mượn tiền, không được tính bồi thường. Hai bên tranh cãi mãi không xong.

Thịch thịch thịch!

Bàng mẫu nặng nề nện quải trượng xuống đất nói: "Có thể nghe bà già này nói mấy câu không?"

Ngay lập tức mọi người đều yên lặng.

Hai mắt Bàng mẫu đã khỏi, có thể nhìn thấy rõ cảnh vật. Bà liếc nhìn mọi người rồi chậm rãi nói: "Theo lý mà nói, Văn Hạo là cháu rể của ta. Số tiền này là do Vũ Cầm tính toán trước đoạt lấy từ hang hùm. Việc xử lý thế nào, lão thân vẫn có tư cách nói mấy câu. Nếu các ngươi còn coi trọng bà già này thì nghe lời ta. Còn nếu coi thường ta thì coi như bà già này nói linh tinh".

Ai nấy đều nói: không dám, nghe lời lão thái thái nói.

Bàng mẫu chậm rãi nói: "Văn Hạo đắc tội với Tào Vương gia làm liên luỵ mọi người, gia sản bị tịch biên hết, đương nhiên nên đền bù tổn thất cho mọi người. Mấy năm nay Văn Hạo làm ăn buôn bán, kiếm không ít tiền. Trong đó cũng có không ít công sức của mọi người hỗ trợ làm ra. Nhiều tiền như vậy, cả nhà Văn Hạo không dùng hết, lấy ra một ít đền bù tổn thất cho mọi người, chí ít mọi người cũng có tiền vốn để an cư. Điều quan trọng là Văn Hạo là người bản tính phúc hậu, không coi trọng tiền bạc, vui vẻ trợ giúp mọi người, mọi người cũng không nên từ chối nữa. Chia ra bảy phần, mỗi nhà một phần. Cầm nhi, hãy lấy tiền ra chia đều cho mọi nhà".

Tịch thị, phu nhân của Diêm Diệu Thủ cười ngượng ngùng nói: "Đúng thế, đúng thế. Lão thái thái đúng là người hiểu chuyện".

Diêm Diệu Thủ không nói không rằng rút ngay giày vải dưới chân, quay người quật vào mặt vợ mình quát to: "Con tiện nhân lắm mồm. Cút!".

Tịch thị ôm mặt lui sang bên, nhìn thấy con mình ở bên cạnh đang nhìn mặt mình. Tịch thị liền lấy nó làm nơi trút giận. Tịch thị nhéo tai con rồi mắng nó: "Nhìn cái gì mà nhìn. Đừng có nhìn ta. Sau này không có ăn, đi ăn xin thì đừng để chó hoang cắn chết".

Đứa con ôm tai rồi đứng khóc.

Diêm Diệu Thủ tức giận không sao được, hắn giơ giày vải định đánh vợ thì Đỗ Văn Hạo trầm giọng nói: "Thôi được rồi. Diệu Thủ ngồi xuống".

Diêm Diệu Thủ vội vàng đi lại giày vải, ngồi xuống ghế. Hắn chắp tay xin lỗi Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo khoát tay rồi nói với Bàng Vũ Cầm: "Nếu lão thái thái đã nói vậy thì cứ làm theo như thế. Đây là tiền bồi thường, không cần hoàn lại. Cầm nhi, nàng phân chia đi".

"Sư tổ chờ đã!" Đàm thị, vợ Khờ Đầu vội tiến lên hai bước, cười nói: "Con có mấy câu không biết có nên nói không?"

Khờ Đầu tưởng vợ mình cũng ăn nói linh tinh tức thì trợn mắt, vung tay muốn dạy vợ.Bàng mẫu biết vợ Khờ Đầu là người thiện lương, sẽ không nói lung tung nên nói: "Tức phụ Khờ đại phu, có gì cứ nói".

Nghe vậy Khờ Đầu mới hạ tay xuống.

Đàm thị chắp tay nói: "Lão thái thái đã phân định như vậy làm mọi người cảm kích rơi nước mắt, cung kính không bằng tuân mệnh. Nhưng vấn đề là nhà của con chỉ có hai người mà nhà của tổ sư gia có những mười mấy người. Nếu chia đều thì nhà của con chiếm phần lợi hơn rất nhiều. Chúng con tuyệt đối không dám nhận".

Khờ Đầu nghe vợ mình nói vậy, nhất thời cao hắng nói: "Đúng, đúng. Tiện nội nói rất đúng. Hay cứ chia theo đầu người cho công bằng".

Đám người Tiền Bất Thu cũng gật đầu đồng ý.

Thế nhưng Tuyết chưởng quỹ lại không vui. Chia theo gia đình, một mình ông ta cũng tính là một nhà nhưng bây giờ chia theo đầu người, ông ta sẽ được ít nhất. Ông ta đang định lên tiếng phản đối thì bất chợt nhìn thấy ánh mắt của con gái Tuyết Phi Nhi đang trừng trừng nhìn mình. Bình thường ông ta sợ nhất con gái nên vội vàng nuốt lời nói của mình vào trong bụng. Trong lòng ông ta thầm suy nghĩ. Gia tài của Đỗ Văn Hạo có hàng vạn quan. Dù có chia theo đầu người thì để mở một khách sạn cũng quá đủ. Ông ta cũng không muốn cao sang gì cả, chỉ cần có tiền vốn mở một khách sạn, thu lợi nhuận nên không dám nữa.

Bàng mẫu nói: "Thế thì cứ phân chia theo đầu người. Cầm nhi, cháu hãy phụ trách việc phân chia".

Bàng Vũ Cầm trả lời rồi nàng sai mấy người Anh Tử mang những rương vàng bạc châu báu lên, bắt đầu phân chia.

Mọi người nhất trí với nhau. Gối như ý Thái Hoàng Thái Hậu ban cho Đỗ Văn Hạo, bức hoạ của Hướng Hoàng hậu, cùng cả chiếc quạt xếp khung bằng vàng, thêu hoa mai do cháu gái Tô thị của Tô Thức làm, hạt minh châu to bằng quả trứng gà do Dụ Cáp Nhi tặng hắn đều là kỷ vật riêng của Đỗ Văn Hạo nên không được tính vào phần phân chia. Đỗ Văn Hạo cũng không cưỡng ép.

Dựa vào ý kiến của Đỗ Văn Hạo, trước tiên chia cho Mộ Dung Ngọc Lan cô nương một ít vàng bạc, trang sức. Nàng ở trong nhà Đỗ Văn Hạo nên không tính vào diện được phân chia.

Bàng Vũ Cầm chia tất cả vàng bạc, châu báu còn lại, dựa theo số đầu người, chia làm bảy phần.

Tiền Bất Thu, Diêm Diệu Thủ, Khờ Đầu, Trang Huýnh Mưu, Tuyết chưởng quỹ, Bàng Cảnh Huy vô cùng cảm kích, liên tục nói "tạ ơn". Mấy người còn thầm nghĩ cho dù là đền bù thiệt hại thì Đỗ Văn Hạo cũng không đáng phải xuất ra một lượng tiền bạc lớn như vậy. Sau này khi kiếm ra tiền, khi con của Đỗ Văn Hạo sinh ra, đầy năm thì sẽ tìm một lý do tặng lại phần lễ vật tương xứng.

Kha Nghiêu nhìn thấy đống vàng bạc châu báu vơi đi hơn phân nửa thì cong miệng nói: "Ca ca. Nếu như này chúng ta không thể ngồi dưng ăn hoang nữa. Chúng ta hãy mở một cửa hàng. Bằng không chỉ dựa vào chút tiền này sẽ không thể nuôi nổi cả nhà chúng ta cả đời này".

Lâm Thanh Đại mỉm cười nói: "Vì vậy chúng ta sẽ lại một lần nữa khai trương dược đường Ngũ Vị đường. Yên tâm đi, với y thuật của ca ca muội, một lần nữa làm cho gia sản nhiều lên cũng không có gì khó".

Tuyết Phi Nhi cũng cười nói: "Đúng vậy. Chúng ta còn có thuốc gây mê, sau này có thể tiếp tục buôn bán, còn cả kỹ thuật giải phẫu ngoại khoa, còn cả thuốc trừ độc. Chúng ta tiếp tục bán như cũ thì chưa tới một năm, chúng ta có thể kiếm lại số tiền đó".

Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: "Không được".

Tuyết Phi Nhi hỏi: "Tại sao?"

"Chúng ta chạy nạn tới đây. Hoàng đế Đại Lý cũng chết trong động đất. Chúng ta còn không biết Hoàng đế mới có đối xử tốt với chúng ta hay không. Vì sự an toàn của mọi người, chúng ta nhất định không được để bại lộ thân phận. Không bán dược phẩm, thuốc gây mê. Chỉ cần mở dược đường khám chữa bệnh cho mọi người là được. Bây giờ chúng ta không nói gia sản nhiều thì không nhiều nhưng cũng chẳng ít, đủ để gia đình lớn chúng ta có đầy đủ cơm no áo mặc. Không cần phải liều mạng kiếm tiền".

"Dạ" Tuyết Phi Nhi trả lời rồi nàng hỏi tiếp: "Vậy thiếp và Vũ Cầm tỷ có cần phải tiếp tục chữa nữ khoa và sản khoa nữa không?"

"Đương nhiên".

"Vậy Kha Nghiêu muội sẽ làm gì?" Kha Nghiêu hỏi: "Nữ khoa có nhị vị tẩu tẩu. Nhi khoa có Tiền thần y. Nội khoa cùng ngoại khoa có ca ca tài giỏi. Hơn nữa ngoại khoa còn có nhị vị tẩu tẩu trợ giúp rất tốt vì vậy muội không biết làm gì".

Đỗ Văn Hạo nói: "Trước tiên muội hãy học kiến thức cơ bản, Sau khi học xong kiến thức cơ bản rồi thì muội giúp ta sao phương thuốc rồi sẽ học một môn chủ đạo nào đó".

Tuyết Phi Nhi cười khúc khích nói: "Đúng vậy. Chưa học bò đã đòi học chạy. Muội không chạy được đâu".

"Chạy được hay không cứ thử sẽ biết" Kha Nghiêu trừng mắt nói. "Phi Nhi tỷ, tỷ nên gắng sức lên đi, đừng để muội vượt mặt, khi đó đừng để xấu mặt nhé.

"Được. Ở kinh thành chúng ta đánh cuộc vẫn còn chưa đã. Nào tiếp tục".

Đỗ Văn Hạo thấy hai người lại bốp chát với nhau thì cười nói: "Thôi được rồi. Hai người hãy yên nào. Chúng ta hãy thương lượng xem nên ở nơi nào?"

Trang Huýnh Mưu vuốt chòm râu bạc nói: "Khi lão hủ còn trẻ đã đi du ngoạn khắp nơi, đã từng tới Đại Lý. Đúng như lời Quốc Công gia đã nói, phong cảnh Đại Lý rất đẹp, khí hậu hợp lòng người, là đất địa linh nhân kiệt, nơi nào cũng có thể ở lại được. Thế nhưng lão hủ đặc biệt có ấn tượng sâu sắc với quận Tú Sơn. Phong cảnh ở đó vô cùng xinh đẹp, rất thích hợp để ở. Quốc Công gia, hay chúng ta tới đó ở?"

Đỗ Văn Hạo cười nói: "Nơi Trang đại nhân đề nghị nhất định sẽ rất đẹp. Chúng ta sẽ ở nơi này".

Bàng mẫu nói: "Lúc trước Văn Hạo nói muốn mai danh ẩn tích. Sau này không được gọi là Quốc Công gia, đại nhân gì nữa. Tất cả phải sửa lại".

"Đúng vậy" Đỗ Văn Hạo nói: "Khi tới quận Tú Sơn, chúng ta sẽ mở lại Ngũ Vị đường, mọi người chỉ cần gọi ta là Đỗ lang trung, Thanh Đại là chưởng quỹ".

Tuyết chưởng quỹ, phụ thân Tuyết Phi Nhi nói: "Ta cũng mở lại khách sạn Hằng Tường. Mọi người cứ gọi ta là Tuyết chưởng quỹ".

Bàng Cảnh Huy nói: "Trước đây chúng ta làm nghề gì thì cứ làm nghề đó. Thế nào?"

Mọi người vỗ tay tán thưởng.

Trang Huýnh Mưu nói: "Ta không có bản lãnh mở cửa hàng kinh doanh. Bây giờ không làm quan nữa, lại không biết kinh doanh. Ta sẽ mua một ít ruộng, cho thuê, thu tô là được".

Mọi người cùng cười.

Tiền Bất Thu nói: "Ba thầy trò chúng ta hãy theo sư phụ mở dược đường, làm đại phu toạ đường là được".

Đỗ Văn Hạo nói: "Tốt lắm. Thế nhưng chúng ta lại nước lạ cái tới vùng này, không quen biết bất kỳ ai, người nơi này cũng không biết chúng ta đường đường là Thái y của Hoàng cung Đại Tống vì vậy ban đầu mọi người không tin tưởng vào y thuật của chúng ta, người tới khám bệnh không nhiều. Diêm Diệu Thủ, Khờ Đầu, trước tiên hai người có thể buôn bán thêm dược liệu để dược đường có thêm thu nhập".

Hai người vội vàng trả lời.

Mị nhi, em gái nuôi của tiểu thiếp Thư Điệp của Trang Huýnh Mưu nói: "Ta cũng không muốn suốt ngày ngồi không trong phòng".

Đỗ Văn Hạo cười hỏi Trang Huýnh Mưu: "Trang lão gia, người đã đi qua Tú Sơn, vậy ở đó có sông, hồ không?"

"Ở đó có một hồ nước, tên gọi là hồ Tú Thuỷ. Sóng hồ lăn tăn, trong suốt tới tận đấy. Thuyền hoa bồng bềnh trên mặt hồ, ca múa thì rất thú vị".

"Vậy là tốt rồi" Đỗ Văn Hạo nói với Mị nhi: "Hay muội hãy mua một chiếc thuyền hoa rồi làm lão bản. Thế nào?"

Bàng Vũ Cầm xấu hắn một cái nói: "Phu quân còn nói ra chủ ý này này. Mị nhi đã sớm chán cái nghề đó rồi".

Trước đây Mị nhi là danh kỹ ở Đống Đạt huyện vì nàng trợ giúp Đỗ Văn Hạo chữa trị chứng bệnh đàn ông của Trang tri huyện nên Trang tri huyện chuộc nàng ra khỏi thanh lâu, lại còn để tiểu thiếp của mình nhận nàng làm em gái nuôi. Bàng Vũ Cầm nghĩ Mị nhị kiêng kỵ thanh lâu nên mới nói giúp nàng, không ngờ Mị nhi cười nói: "Hay, chủ ý của Hạo ca rất hay. Muội vốn là gái thanh lâu, không phải tiểu thư khuê các, có gì mà không thể? Hơn nữa muội ngoại trừ quen với nghề thanh lâu này thì không biết làm nghề gì khác. Thế nhưng muội lại không có tiền mở thanh lâu.

"Ta có!" Trang tri huyện vỗ tay nói: "Ta không mua đất thu tô nữa. Ta sẽ mở một thanh lâu ở bên hồ, mua mấy chiếc thuyền hoa để trên hồ. Ta đầu tư làm chưởng quầy, Mị nhi làm lão bản. Hầu sư gia làm kế toán. Tiền kiếm được chúng ta ăn chia công bằng. Thế nào?

Mi nhi vui mừng xen lẫn sợ hãi nói: "Hay quá. Vậy chúng ta quyết định nhé".

"Được. Cứ định vậy".

Trên mặt Triệu thị, Tịch thị hiện lên vẻ khinh thường. Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi Tịch thị quay đầu cố ý phì nhổ: " Khạc, phì, phì".

Diêm Diệu Thủ quay đầu, trừng mắt nhìn Tịch thị quát: "Làm cái gì vậy?"

Tịch thị vội ngượng ngùng nói: "Không có việc gì. Mới rồi một con ruồi bay vào mồm thiếp. Buồn nôn quá. Phì phì!".

Khi Mị nhi là gái thanh lâu đã nhiều lần gặp trường hợp như này nên nàng không thèm để ý.

Sau đó mọi người cùng mơ về một tương lai sau này. Khi trời về khuya mới quay về phòng mình ngủ.

Sáng sớm hôm sau mọi người vô cùng phấn chấn khởi hành đi về quận Tú Sơn.

Chưa tới một ngày mọi người đã đi tới quận Tú Sơn.