Những lời Đỗ Văn Hạo vừa nói chỉ là cố ý châm chọc lấy lại thể diện, không phải là thật nên câu nói của Vương Nhuận Tuyết làm hắn gật mình kinh hãi: "Không nên như thế. Ta có nàng là đủ rồi. Giờ có thêm nàng là ba thê ba thiếp. A, không hai thê ba thiếp là đủ rồi".
Đỗ Văn Hạo bất cẩn tính cả Cao Thao Thao vào nên vội vàng chữa lại.
Vương Nhuận Tuyết cười nói: "Thông phòng đại nha hoàn không phải là thiếp nên không tính vào đây".
"Nếu nha đầu đó có con mà vẫn không thể nạp làm thiếp sao?"
"Có con cũng không nhất định phải nạp làm thiếp. A, xem ra chàng tự nguyện nhưng mà Ngọc Trân cũng được lắm. Ngay khi còn nhỏ đã đi theo thiếp. Nếu như thật sự Ngọc Trân có con, thiếp hy vọng chàng có thể lập làm thiếp".
Đỗ Văn Hạo trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Nhuận Tuyết. Hắn thầm nghĩ xem ra Nhuận Tuyết cởi mở hơn mấy người Tuyết Phi Nhi nhiều. Chẳng lẽ nàng cũng từ xã hội hiện đại tới đây sao?
Đỗ Văn Hạo thật sự không biết từ nhỏ Vương Nhuận Tuyết đã được giáo dục lễ giáo phong kiến một cách nghiêm khắc. Tư tưởng tam tòng tứ đức đã ăn sâu trong suy nghĩ của nàng. Phẩm hạnh của nữ nhân là quan trọng nhất, không được đố kỵ nên những tư tưởng đó tự nhiên nảy sinh trong suy nghĩ.
Đỗ Văn Hạo lại không dám tiếp nhận. Quá nhiều nữ nhân sẽ làm vướng bận hắn. Hắn cũng không muốn mở rộng hậu cung nên lắc đầu nói: "Tuyết nhi, liệu không cần thông phòng đại nhan hoàn có được không? Nói thật ta có nhiều thê thiếp quá".
Vương Nhuận Tuyết cười nói: "Ai bức tướng công? Hưởng lợi lại còn không muốn. Chàng đừng có nghĩ một đằng nói một nẻo".
"Ta nói thật. Nhiều thê thiếp quá cũng chưa chắc đã là chuyện tốt. Nhưng mà trong lòng ta cũng không chịu nổi khi ơhải đối xử lạnh nhạt với ai đó".
"Hì hì. Chàng không muốn yêu cũng không muốn bỏ. Sau này Ngọc Trân không gả ra ngoài là được chứ gì?"
"Ha ha. Vậy là tốt rồi" Đỗ Văn Hạo như trút được gánh nặng. "Vậy đừng bảo Ngọc Trân vào hầu hạ, tắm rửa cho ta. Nàng giúp ta kỳ lưng là được rồi".
"Được rồi nhưng thiếp phải nói rõ ràng. Mấy chuyện trải giường, gấp chăn, thay quần áo, đấm lưng đều là chuyện của nha hoàn. Chàng không được đổ hết lên người thiếp. Thiếp là nương tử của chàng đó".
"Ha ha. Ta hiểu. Chỉ lần này thôi. Lần sau chuyện đấm lưng để Ngọc Trân làm".
Vương Nhuận Tuyết cười rồi giúp Đỗ Văn Hạo tắm rửa. Bất chợt Đỗ Văn Hạo nhớ tới một chuyện liền hỏi nàng: "Đúng rồi, ta nghe nói nàng cùng Mộc Quế Anh của Thiên Ba phủ học công phu mã đao, có đúng không?"
"Hì hì. Chuyện này tướng công cũng biết sao? Đúng vậy. Từ nhỏ thiếp đã cùng Quế Anh học nhưng chẳng nên trò trống gì.
Đỗ Văn Hạo vui mừng nói: "Tốt quá. Ta đang lo không có người dạy. Sau này nàng hãy dạy ta".
"Tướng công học làm gì?"
"Bản tướng quân đường đường là tam nha Đô Điểm Kiểm nếu công phu mã đao cũng không biết sao có thể cầm quân đánh trận?"
"Tướng công muốn học thật sao? Học mấy đồ chơi đó mệt lắm".
"Không sao. Ta không sợ. Ta không thể học quá nhiều công phu, còn có rất nhiều chuyện cần ta xử lý. Ta chỉ cần học sơ qua là được. Đúng rồi, nàng chủ yếu dạy ta binh pháp. Cầm quân đánh trận phải hiểu binh pháp mới tốt".
"Được" Vương Nhuận Tuyết cười nói: "Thiếp cũng chỉ có lý luận suông thôi. Thiếp chưa từng cầm quân đánh trận. Sách vở viết thế nào thiếp dạy tướng công thế đó".
"Cứ thống nhất như vậy" Đỗ Văn Hạo vui mừng nói: "Trước tiên học qua lý thuyết sau này sẽ dùng thực tế kiểm nghiệm lại. Chúng ta cứ thống nhất vậy. Hôm nay bắt đầu luôn".
"Hôm nay?"
"Đúng vậy. Lát nữa sẽ bắt đầu. Ta muốn học ngay, đặc biệt là binh pháo và cả kiến thức về cách chỉ huy quân đội và quản lý quân đội. Trước tiên ta muốn biết trên Vũ Kinh tổng yếu viết cái gì. Ta đã tuyên bố vào mùa thu sẽ tiến hành tập trận Cấm quân kinh thành. Khoa mục diễn tập sử dụng trong "Vũ Kinh tổng yếu". Đây chính là chủ ý của ban tham mưu quân sự tam nha. Ta vẫn chưa biết điều gì. Tới lúc đó đừng để ta mất mặt".
Vương Nhuận Tuyết cười khanh khách nói: "Bộ sách này tướng công phải rành ra rất nhiều thời gian mới được. Nội dung trong bộ sách này rất phong phú. Trong một thời gian ngắn chỉ có thể học sơ qua bên ngoài mà thôi".
"Được rồi. Chỉ cần không ăn nói lung tung là được. Dù sao ta vẫn còn một ban tham mưu hỗ trợ".
Được" Vương Nhuận Tuyết suy nghĩ một lát rồi nói: "Nhưng thiếp có chuyện khác muốn bàn bạc với tướng công trước. Sau khi xong việc, thiếp sẽ dạy tướng công. Được không?"
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi: "Nàng muốn bàn bạc chuyện gì?"
"Cha thiếp cho thiếp trên một trăm nha hoàn, nô bộc làm hồi môn. Nhà chúng ta lớn, dùng nô bộc phải có quy củ thì mới yên tâm. Đợi lát nữa thiếp phân đặt những nô bộ này, cũng nhân tiện đề ra những quy củ để sau này tiện làm việc".
"Được".
"Thiếp mới tới đây mà đã muốn quản lý mọi việc, tướng công không thấy phiền phức sao?"
"Tại sao lại phiền? Trong nhà đang cần một người giống như nàng dám quản lý mọi việc. Ta còn mong nàng quản lý thì tại sao lại tức giận?"
"Được. Có những lời này của chàng thì thiếp cả gan đứng ra quản lý"."Đi nào".
Sau khi hai người tắm rửa xong, nha hoàn Ngọc Trân mới bước tới. Nàng đỏ mặt giúp Đỗ Văn Hạo và Vương Nhuận Tuyết lau người và mặc quần áo.
Đỗ Văn Hạo bảo nàng truyền lời mọi người trong phủ tới đại sảnh gặp mặt.
Mọi người trong nhà nhanh chóng tới đông đủ. Tất cả tôi tớ cũng tụ tập ngoài hành lang. Đỗ Văn Hạo và Vương Nhuận Tuyết đi vào trong đại sảnh. Bàng Vũ Cầm và chúng nữ cũng đã đến. Đỗ Văn Hạo ngồi giữa, Bàng Vũ Cầm và Vương Nhuận Tuyết ngồi bên trái và bên phải. Liên nhi và mấy người thiếp ngồi theo thứ tự bên dưới. Kha Nghiêu ngồi ở vị trí cuối cùng.
Nhìn thấy mọi người đã tới đông đủ, Đỗ Văn Hạo ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Mọi người trong nhà đã tới đông đủ. Nhà mới phải có khí thế mới. Nhuận Tuyết mang theo từ nhà mẹ đẻ rất nhiều nô bộc. Hiện nay phủ của chúng ta cũng lớn hơn trước rất nhiều. Người cũng nhiều hơn. Người nhiều đương nhiên là chuyện tốt nhưng nếu không cẩn thận sẽ thành chuyện xấu. Vì vậy Nhuận Tuyết nói với ta đặt ra một số quy củ. Ta đồng ý và cũng cảm thấy cần phải làm như vậy. Mọi người hãy nghe Nhuận Tuyết nói".
Vương Nhuận Tuyết gật đầu, nàng mỉm cười gọi lão mụ tử (người ở, người hầu gái già, có ý miệt khinh) cùng nha hoàn ở ngoài cửa vào tặng cho Bàng Vũ Cầm cùng mấy người thiếp.
Nha hoàn thiếp thân của Bàng Vũ Cầm cũng giống như của Vương Nhuận Tuyết. Nha hoàn thiếp thân trong phòng là ba người, kể cả Anh Tử. Ngoài ra còn bốn tỳ nữ giúp việc bên ngoài. Tỳ nữ trông nom tiểu viện năm người, tổng cộng là mười hai người. Ba người thiếp Liên nhi thì số lượng giảm đi một nửa. Nha hoàn thiếp thân hai người. Nha hoàn giúp việc bên ngoài hai người, hai tỳ nữ trông nom tiểu viện. Kha Nghiêu cũng được hưởng đãi ngộ như mấy người thiếp.
Mấy thê thiếp Bàng Vũ Cầm chưa từng có nhiều nha hoàn, tôi tớ phục dịch như vậy nên nhìn nhau. Mấy người nhất thời vẫn chưa quen với việc này.
Hình như Vương Nhuận Tuyết đoán ra được, nàng cười nói: "Đây không phải là do ta muốn phô trương. Bây giờ lão gia chúng ta đã là Tể Chấp, Trấn Quốc công, tam nha Đô Điểm Kiểm, là trọng thần số một số hai trong triều. Nếu như việc trong nhà không xử lý tốt, người ta đương nhiên sẽ không chê cười lão gia mà sẽ chê cười mấy thê thiếp chúng ta không biết lo liệu việc nhà, đúng không? Tỷ tỷ?" Vương Nhuận Tuyết quay người nói với Bàng Vũ Cầm ngồi bên kia.
Bàng Vũ Cầm gật đầu nói: "Đúng vậy. Chuyện này vốn đã cần sắp đặt".
Anh Tử cười nói: "Trước kia thiếu gia chúng ta chỉ có một mình nô tỳ phục dịch, mệt chết đi được. Bây giờ có nhiều tỷ muội như vậy ở cùng, nô tỳ sẽ thoải mái hơn nhiều".
Vương Nhuận Tuyết thản nhiên nói: "Sau này không được gọi là thiếu gia. Thiếu gia là để sau này gọi con cái. Vũ Cầm tỷ tỷ cùng ta có thể gọi là tướng công hay phu quân. Những người còn lại chỉ được gọi là lão gia".
Đỗ Văn Hạo vội hỏi: "Gọi như vậy không phải ta già lắm sao?"
"Gọi lão gia không phải tướng công già mà bởi vì tướng công là người đứng đầu trong nhà. Đừng nói bây giờ tướng công là trọng thần cao quý trong triều mà ngay cả trong những gia đình quan lại bình thường cũng có quy củ này".
Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: "Nếu đã vậy thì cứ gọi là lão gia cũng được".
Tuyết Phi Nhi cong môi nói: "Ta có thói quen gọi là ca ca. Ta không thích gọi là lão gia".
Vương Nhuận Tuyết mỉm cười nói: "Đó là để nô tỳ gọi. Còn về phần mọi người gọi gì cũng không sao. Gọi như trước kia cũng được, gọi là ca ca hay gọi tên cũng chẳng sao".
Tuyết Phi Nhi vui mừng gật đầu.
Anh Tử lại nói: "Hôm qua phân định danh phận có nói nhị vị phu nhân không phân biệt lớn nhỏ, ngang hàng nhau vậy mọi người phải xưng hô như nào?"
Vương Nhuận Tuyết nói: "Xưng hô thường ngày thì Vũ Cầm tỷ là đại phu nhân. Ta đã xuất giá sau nên gọi là nhị phu nhân. Nhưng thiếp còn lại thì đều gọi là nãi nãi. Dựa theo thứ tự xuất giá thì Liên nhi là tam nãi nãi. Phi nhi là tứ nãi nãi. Thanh Đại tỷ là ngũ nãi nãi".
Tất cả mọi người đều trả lời đồng ý.
Tiếp đó Vương Nhuận Tuyết lại gọi các đầu bếp, phu kiệu, người chăn ngựa, phu canh và những người làm tạp dịch khác vào dập đầu với lão gia và các thái thái, phân công nhiệm vụ cụ thể
Sau khi sắp đặt tất cả mọi việc thì đã tới giữa trưa. Ngay khi ăn cơm xong, Đỗ Văn Hạo liền bảo Vương Nhuận Tuyết dạy công phu mã đao.
Trong phủ đệ này có một võ trường để luyện tập riêng. Vương Nhuận Tuyết mặc áo giáp, cưỡi ngựa, tay nàng cầm một cây ngân thương, biểu diễn một chút thương thuật, biểu diễn cưỡi ngựa bắn cung, tư thế cưỡi ngựa chuẩn mực, thương pháp thành thạo, cung nỏ mười phát trúng cả mười.
Sau khi biểu diễn xong, sắc mặt Vương Nhuận Tuyết vẫn không đổi, tim không loạn. Mọi người đều võ tay hoan hô.
Đỗ Văn Hạo vui mừng nói: "Không ngờ nương tử của ta lại là nữ cân quắc anh hùng. Hay, sau này phu nhân sẽ cầm quân ra trận giết giặc, gia đình ta lại có thêm một thành viên hổ tướng".
Mọi người đều cười
Tuyết Phi Nhi nói với Lâm Thanh Đại: "Thanh Đại tỷ, võ công của tỷ với nhị phu nhân thì ai lợi hại hơn?"
"Đương nhiên là nhị phu nhân lợi hại. Công phu của ta chỉ là mèo quào, sao có thể sánh với nhị phu nhân?"
Vương Nhuận Tuyết ngạc nhiên hỏi: "Thanh Đại tỷ cũng biết võ công sao?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Không thể nói là biết. Thanh Đại là cao thủ võ công ẩn cư nơi thành thị sầm uất, đã nhiều lần cứu mạng ta".
"Thật vậy sao? Thanh Đại tỷ, có thể lãnh giáo tỷ một chút không?"
Lâm Thanh Đại vội vàng khoát tay nói: "Không không, đừng nghe tướng công nói. Võ công của ta thực sự rất kém".
"Chỉ là luận bàn thôi mà" Vương Nhuận Tuyết cười hì hì nói. Nàng lập tức cởi bỏ áo giáp, lập thế: "Tỷ tỷ xem chiêu" Nói xong đã tung người đánh tới một chưởng.
Lâm Thanh Đại buộc phải tiếp chiêu. Lần này hai người như hồ điệp tung bay đấu với nhau. Thoáng cái hai người đã so hơn mười chiêu, mọi người xung quanh nhìn hoa cả mắt.
Sau khi hai người đấu với nhau một trăm chiêu, đột nhiên Vương Nhuận Tuyết nhảy ra ngoài, khoát tay, lắc đầu nói: "Đừng đánh nữa, Thanh Đại tỷ luôn nhường ta. Ta đã dùng hết bản lãnh của mình nhưng nhiều nhất Thanh Đại tỷ mới dùng tới năm thành công lực. Ta không chống đỡ được rồi. Nếu không phải Thanh Đại tỷ hạ thủ lưu tình, ta không thể đỡ được mười chiêu. A Di đà phật, ta nhận thua".
Lâm Thanh Đại cười nói: "Võ công của nhị phu nhân được danh sư chân truyền. Thanh Đại vô cùng bội phục".
Vương Nhuận Tuyết cười nói: "Từ nhỏ ta chỉ tập công phu mã đao. Nếu như ngay từ nhỏ cũng luyện tập võ công bản thân như tỷ tỷ thì cũng chưa hẳn đã bại dưới tay tỷ tỷ"."Nhị phu nhân cũng chưa bại dưới tay ta".
"Ha ha. Thua hay không trong lòng ta hiểu rất rõ ràng. Công phu mã đao của tỷ tỷ thế nào?"
Lâm Thanh Đại chân thành nói: "Nói thật ta chưa từng luyện tập qua thuật cưỡi ngựa, cũng chưa hề luyện tập cách ra trận giết giặc, cũng nỏ ta càng không biết, so với nhị phu nhân thì kém xa. Nghe Văn Hạo nói công phu mã đao của nhị phu nhân được chân truyền của Dương gia tướng Thiên Ba phủ. Hôm nay mới thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Thanh Đại thật sự mặc cảm".
Vương Nhuận Tuyết cười vẻ đắc ý nói: "Nói như vậy ta cũng có phần lợi thế. Hì hì như vậy trên mặt cũng che bớt sự xấu hổ".
Mọi người lại tươi cười, nghe cách nói chuyện gần gũi của nàng, không có cái gì gọi là kênh kiệu của thiên kim tiểu thư nên ai cũng thấy thân mật hơn.