Cao Thao Thao ỷ ôi trong lòng hắn, hỏi: "Ngày hôm qua chàng nói muốn xây dựng một quận đội bộ đội đặc chủng, còn muốn xay dụng một cơ quan quốc an, ta đã hạ chỉ cho Lại bộ công bộ Công bộ rồi, đặc biệt để cho chàng phân phó, chàng có thể lập tức tiến hành tuyển chọn, tu kiến rồi. Thiếu cái gì thì cứ nói cho ta biết".
Đỗ Văn Hạo vui vẻ nói: "Thật tốt quá, ta trở về lập tức bắt đầu hạng mục này. Nhưng mà giờ đây còn có một chuyện càng quan trọng hơn cần phải làm. Nếu như thành công thì chúng ta có thể không cần hao tổn một binh tướng nào mà vẫn có thể chế ngự Tây Hạ".
"Thật vậy ư?" Cao Thao Thao vui vẻ nói: "Sự tình như thế nào?"
Đỗ Văn Hạo liền đem chuyện tình vừa nói cùng Thái Kinh kể cho Cao Thao Thao, cuối cùng kết luận: "Nếu như chuyện này là thật, chúng ta kết hợp với Hạ Huệ Tông đế, vấn đề Tây Hạ có thể giải quyết triệt để".
Cao Thao Thao kinh hỉ đan xen, nhưng mà vẫn không thể tin được chuyện này, lưỡng lự một lát rồi hỏi: "Chàng cảm thấy việc này có phải là sự thật không?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Vừa rồi ta cũng đã cân nhắc rất kỹ. Ta nghĩ, người Tây Hạ làm làm việc này làm gì? Nếu như bọn muốn giả hòa đàm, thì trực tiếp phái sứ thần đi là được, lén lén lút lút tiếp xúc cùng chúng ta, đối với bọn họ có chỗ tốt gì? Nghĩ cả ngày trời cũng không ra người Tây Hạ có chủ ý quỷ quái gì trong sự việc này. Cộng thêm mấy năm trước, Huệ Tông Đế đã từng phái Đại tướng tiếp xúc cùng chúng ta, lúc ấy chuẩn bị đối phó với Lương thái hậu, về sau sự tình bại lộ, Huệ Tông Đế còn bởi vì nguyên nhân này mà bị nhốt nhiều năm, còn muốn tiếp tục liên hợp với chúng ta đối phó Lương thái hậu. Mục đích của hắn hiển nhiên là muốn nương nhờ lực lượng của chúng ta giúp hắn đoạt lấy đại quyền. Cho nên ta cảm thấy việc này không phải là giả".
"Vậy có khi nào khi hắn muốn lợi dụng chúng ta, sau đó lại đối phó với chúng ta?"
" Hắc hắc, chúng ta cũng không phải là đứa bé ba tuổi. Giúp đỡ hắn, tất nhiên là phải có điều kiện rồi, nàng phải xác định rằng, có cần liên minh với Hạ Huệ Tông đế hay không, nếu như muốn thì cần đòi hỏi điều kiện gì?"
Cao Thao Thao mấy chục năm sống trong nội cung, cũng không hỏi về chính sự. Giờ đây đột nhiên nắm giữ quyền lực cao nhất, vốn cũng có phần mơ hồ không biết phải làm sao. Giờ đây gặp chuyện lớn như vậy càng không biết phải làm sao cho phải. Suy nghĩ một lúc lại nhìn sang Đỗ Văn Hạo, nói: "Chàng cảm thấy thế nào?"
"Ta? Thao Thao, chuyện này nàng phải quyết định, ít nhất nàng cũng phải xác định điều thứ nhất, đó là có muốn liên minh cùng Hạ Huệ Tông đế , cùng đối phó với Lương thái hậu hay không?"
Cao Thao Thao miễn cưỡng cười nói: "Ta cũng không biết nữa, chàng nói giúp ta, giờ chàng giúp ta đề ra chủ ý đi".
Đỗ Văn Hạo nói: "Ta cảm thấy được, điều này đối với chúng ta là một chuyện tình một vốn bốn lời. Chỉ cần làm tốt là có thể thuận lợi thu lấy Tây Hạ, không chiến tranh mà có thể khuất phục người! Còn có điều gì tốt hơn điều này nữa? Cho dù thất bại, đối với chúng ta cũng không có tổn thất gì lớn, cũng không có nguy hiểm nào quá lớn. Chuyện này hoàn toàn có thể làm".
"Ừm, chàng nói có lý, cứ theo ý chàng mà lo liệu. Ta đồng ý!"
"Tốt lắm! Thứ hai, nàng phải quyết định, yêu cầu điều kiện gì?"
Cao Thao Thao vẫn lặp lại câu kia: "Chàng cảm thấy thế nào?"
"Ta nghĩ tốt nhất là yêu cầu hắn buông bỏ việc xưng đế, thậm chí không xưng Vương nữa, đem quân đội Tây Hạ nhập vào quân ta, cũng đem Tây Hạ sát nhập vào bản đồ Đại Tống! Đương nhiên, điều kiện này rất cao, Hạ Huệ Tông đế chưa chắc sẽ đồng ý.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ, đột nhiên linh cơ chớp động, nói: "Ta cảm thấy, trước tiên đi đàm phán với họ đã, nếu thật sự không được thì chúng ta có thể tiếp nhận giới hạn cuối cùng(lợi ích cao nhất có thể). Đại khái là thế này: Chúng ta giúp hắn xử lý Lương thái hậu. Đoạt lại thực quyền. Sau đó phong hắn làm Phiên vương thừa kế vương vị, thi hành hoàn toàn tự trị do hắn độc lập nắm quyền quản lý, bổ nhiệm quan viên, phát hành tiền tệ, thống trị tất cả dân chúng. Triều đình không quản tới, thuế phú trưng thu cũng không cần nộp lên triều đình, nhưng có hai điều phải do triều đình khống chế: Một là quyền quân sự, tất cả quân đội trong cảnh nội, có thể cho hắn một số lượng hoàng gia vệ đội nhất định, số lượng không vượt quá một vạn, lực lượng quân đội còn lại đều do chúng ta tiếp quản, cũng biên chế lại thành quân Tống. Đại Tống ta phái quân đội tiến vào chiếm giữ Tây Hạ, đảm nhiệm nhiệm vụ phòng ngự quân sự. Thứ hai, quyền ngoại giao thuộc về triều đình, dù cho muốn cùng quốc gia khác ký kết hiệp nghị gì thì đều do triều đình đại diện, chính phủ Tây Hạ không thể ra mặt . Cái này gọi là một quốc gia hai chế độ! Hắc hắc".
Đỗ Văn Hạo đem một quốc gia hai chế độ áp dụng ở Tống Triều, cảm thấy là rất sáng suốt, trong nội tâm cảm thấy rất là đắc ý.
Cao Thao Thao gật đầu nói: "Như vậy thì đương nhiên là rất tốt, nhưng mà hắn chưa hẳn đã tán thành đâu! Trong tay không có , không phải là chúng ta muốn xử lý lúc nào cũng được sao? Hắn cũng vị của hắn không được lâu dài, sớm muộn gì cũng bị chúng ta phế bỏ?"
Đỗ Văn Hạo sửng sốt một chút, nghĩ thầm lời này cũng rất đúng, việc này cùng với tình huống một quốc gia hai chế độ như Hong Kong hoàn toàn khác hẳn. Ngược lại rất giống với tình huống của Đài Loan. Hắn nghiêng đầu suy nghĩ, Trung Quốc đề xuất sự tình trao đổi Đài Loan trở về, còn nhớ hình như là chỉ giao nộp quyền ngoại giao, Đài Loan giữ lại hành chính, quyền tư pháp, thậm chí có thể cho phép Đài Loan giữ lại quân đội.
Đây là chính sách của đại lục, chỉ cần Đài Loan đồng ý xuất ra quyền ngoại giao, thực hiện thống nhất, tuy rằng nó còn có quân đội, nhưng tương lại muốn độc lập, đại lục liền xuất quân trực tiếp phế bỏ quân chính Đài Loan. Bọn Hoa Kỳ làm sao mà không triệt lui được chứ, điều này chủ yếu là dựa vào thực lực quân sự của đại lục cường đại hơn nhiều sô với Đài Loan.
Tây Hạ thì không giống như Đài Loan, sức chiến đấu của quân đội Tây Hạ mạnh hơn quân đội Đại Tống. Một khi Đại Tống giúp Hạ Huệ Tông đế đoạt lại thực quyền, chắc chắn hắn sẽ trở mặt không nhân nhượng. Đại Tống cũng không có cách nào gây khó dễ cho Tây Hạ. Cho nên, nhất định phải nghĩ ra một điều có thể chế ước Tây Hạ, nhưng lại có thể khiến cho Tây Hạ Huệ Tông Đế cảm thấy phương pháp này an toàn ở một trình độ nhất định nào đó.
Suy nghĩ một lát, Đỗ Văn Hạo nói: "Hay là cứ cho phép hắn giữ lại quân đội, nhưng số người thì phải hạn chế, không được vượt qua mười vạn người. Đồng thời, ta muốn đóng quân tại Tây Hạ, nhân số không ít hơn mười lăm vạn người, như vậy có thể cam đoan số lượng chiếm ưu thế.
"Vạn nhất hai bên đánh nhau thì phải làm sao?"
"Điều này cũng đúng, hay là như vậy đi: Yêu cầu hắn đem Tuyên Hoá phủ, Lương Châu cùng với ruộng đất phía Nam cắt cho Đại Tống ta. Giống như dĩ vãng quy phục Đại Tống, hàng năm tiến cống, chúng ta sẽ giúp hắn đoạt lại chính quyền".
Cao Thao Thao ngạc nhiên nói: "Hai địa phương này rất trọng yếu sao?"
"Rất quan trọng, mã trường Sơn Đan của Tuyên Hóa phủ là một trong những mã trường tốt nhất thế giới. Hơn nữa, ở đây dải dất hành lang Hà Tây, phía trên liên thông với vị trí hiểm yếu của Tây Vực. Vị trí địa lý vô cùng quan trọng, lại là ốc đảo trọng yếu của Tây Hạ, nghành chăn nuôi rất phát đạt. Là một khối thịt béo, chúng ta thì không thiếu những ốc đảo như thế này, nhưng mà chúng ta muốn lập quân đội mạnh mẽ thì không thiếu thiếu mã trường Sơn Đan này, nó là một sân bãi cực kỳ quý hiếm! Có thể có được thì rất tốt".
"Địa phương tốt như vậy, chưa hẳn hắn đã đồng ý giao ra".
"Hắn muốn cầu chúng ta, chúng xuất lực giúp hắn diệt Lương thái hậu, đoạt lại chính quyền, lợi ích này đối với hắn cũng là tương đối lớn, ở một phương diện nào đó thì có khả năng lớn hơn so với mã trường Sơn Đan cùng hành lang Hà Tây. Dù sao Tây Hạ rất rộng lớn, chúng ta chỉ yêu cầu hắn cắt nhường hai mảnh đất này, chỉ chiếm không đến một thành trong cả Tây Hạ. Hơn nữa, địa phương có thể nuôi ngựa của Tây Hạ có rất nhiều, đương nhiên mã trường Sơn Đan cũng không phải là mã trường tốt nhất. Cho nên mã trường Sơn Đan đối với hắn tuyệt đối không phải là vùng đất không thể vứt bỏ. Nếu như đàm phán thành công, hắn nguyện ý cắt cho chúng ta một khối đất đai này cũng tính là tương đối có lợi. Cho nên, chúng ta phải lợi dụng cơ hội lần này, thu hoạch được lợi ích lớn nhất".
"Ừm. Phái ai đi đàm phán đây?"
"Chuyện này không thể tuyền truyền rộng rãi, lần trước Tây Hạ phái sứ thần đến liên minh cùng chúng ta, là người của chúng ta để lộ tin tức với Lương thái hậu. Kết quả là khiến cho sự tình hỏng bét, lần này nếu như tiếp tục bại lộ chỉ sợ Lương thái hậu sẽ nổi sát tâm, vậy thì thật là đáng tiếc".
"....Nếu không thì chàng đi gặp sứ thần đàm phán đi. Chàng xảo quyệt như vậy hẳn là hiểu rõ nên đàm phán như thế nào".
Hai người lại thân mật một lúc nữa, lúc này Đỗ Văn Hạo mới rời khỏi tẩm cung của Cao Thao Thao.
Hắn vừa mới ra khỏi Phúc Ninh cung, thì lại gắp tiểu thái giám trong nội cung của Dụ Cáp Nhi cản đường: "Tiểu Đức Tử dập đầu bái kiến Đỗ tể chấp". Nói xong, tiểu thái giám quỳ xuống dập đầu làm lễ với Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo nói: "Đứng lên mà nói".Tiểu Đức Tử đứng dậy, khom người nói: "Nương nương nhà ta bị bệnh, để nô tài đến đây chờ Đỗ tể chấp".
Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm, ngày hôm qua còn tốt. Chẳng lẽ là uống nhiều rượu quá rồi nằm trên đất dẫn đến cảm lạnh? Tuy rằng không muốn gặp cô nàng Dụ Cáp Nhi này, nhưng mà người ta vẫn là nương nương của tiên đế, còn cho người tới chờ đợi, cũng không nên để cho người ta nói: Tiên đế vừa mất thì mình đã khinh mạn các vị nương nương. Liền tùy tiện nói: "Dụ nương nương bị bệnh gì, có nặng không?"
Tiểu Đức Tử nói: "Nương nương nói cuống họng của người bị đau, lúc đầu thì hơi khàn khàn, về sau thì ngay cả nói chuyện cũng trở nên khó khăn, trong đêm qua gọi thái y của Thái y viện đến xem và cho uống thuốc. Sáng nay chẳng những không biến chuyển tốt hơn mà là càng nặng. Bây giờ lời nói cũng không phát ra được, so với với bị câm cũng chẳng khác là mấy. Nương nương cũng biết Đỗ đại nhân công việc bận rộn, vốn không muốn quấy rầy, nhưng mà bệnh tật quấn thân, thống khổ không chịu nổi, lúc này mới...."
Đỗ Văn Hạo nói: "Được rồi, ta đúng là bận rất nhiều việc, nhưng mà thân thể của nương nương quan trọng hơn, ta với ngươi đi xem một lúc".
Vào cửa tẩm cung, xuyên qua khu vường. Tiểu Đức Tử trực tiếp dẫn Đỗ Văn Hạo tới hậu hoa viên.
Chỉ thấy một nữ tử đang đứng, hơi cúi đầu trước một bồn hoa lục sắc. Nàng ta dung nhan tú lệ trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai mắt sâu thăm thẳm, da thịt trắng muốt tinh tế tựa như nha điêu ngọc trác( ngà voi và ngọc được mài dũa, chạm khắc). Chính là Dụ Cáp Nhi.
Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm, dung mạo của Dụ Cáp Nhi trong cung mặc dù không phải là đẹp nhất, nhưng lại có ý vị đặc biệt, tự như làn gió êm dịu trong ngày xuân, như ngọn sóng mềm mại mờ ảo, là một cảnh đẹp làm cho người ta ngắm nhìn không bao giờ biết chán.
" Vi thần tham kiến Dụ nương nương". Đỗ Văn Hạo tiến lên, đi đến trước mặt nàng thi lễ.
Dụ Cáp Nhi ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo vẻ vui mừng. Khóe miệng cong cong nhếch lên thoáng hiện ra hai cái lúm đồng tiền trên má, nàng vẫy vẫy tay với Đỗ Văn Hạo, ra hiệu cho hắn qua đó ngồi.
Quả nhiên Đỗ Văn Hạo phát hiện từ đầu đến cuối nàng đều không có nói, hắn đánh giá Dụ Cáp Nhi từ trên xuống dưới, sắc mặt xem ra rất tốt, chỉ là có phần mỏi mệt chán chường. Đỗ Văn Hạo hỏi: "Cuống họng của nương nương làm sao vậy? Nghe nói tìm thái y rồi, lại không hề có chuyển biến, có phải vậy không?"
Dụ Cáp Nhi bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu, đi đến trước bàn đề bút viết mấy chữ trên giấy sau đó đưa cho Đỗ Văn Hạo xem, chỉ thấy trên đó viết: "Đêm qua đã bị như thế rồi, đều tại ngươi!"
Đỗ Văn Hạo cười khổ: "Điều này sao lại có thể trách ta? Ngươi ăn cái gì ngươi muốn mà?"
Dụ Cáp Nhi lấy trừ trong lòng ra một đơn thuốc, đưa cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo xem qua rồi đặt xuống, nói: "Ta bắt mạch cho ngươi".
Dụ Cáp Nhi đưa tay đặt ở trên gối chẩn mạch. Đỗ Văn Hạo giữ cổ tay bắt mạch, phát hiện mạch huyền tế, lại thấy tưa lưỡi màu hồng. Hai bên gò má thì đỏ bừng, bèn hỏi: "Mấy ngày gần đây nương nương ăn uống vẫn tốt chứ?"
Tiểu Đức Tử ở một bên nói: "Không tốt, chẳng những ăn uống không tốt, mà ngủ cũng không ngon. Buổi tối là ngủ nhiều nhất, nhưng cực hạn cũng chỉ hai canh giờ mà thôi".
Đỗ Văn Hạo lại hỏi: "Tâm tình vẫn tốt chứ?"
Sắc mặt Dụ Cáp Nhi trở nên ảm đạm, Đỗ Văn Hạo liền hiểu rõ bảy tám phần, liền nói: "Được rồi, ta đã hiểu đại khái rồi, nương nương không cần phải lo lắng, trước tiên dùng phó dược để cho tâm tình dễ chịu hơn một ít, không nên suy nghĩ quá nhiều. An tâm điều dưỡng thì không có bệnh gì không thể trị liệu". Nói xong. Đứng dậy đi đến trước thư án ngồi xuống viết một phương thuốc đưa cho Tiểu Đức Tử.
Đỗ Văn Hạo nói tiếp: "Còn nữa, còn cần phối hợp với châm cứu để trị liệu cho nương nương , nhưng không thể tùy tiện được, hôm nay tạm thời thế đã. Ngày mai vi thần dẫn theo Tôn bà bà của Thái y viện đến châm cứu cho nương nương sẽ tiện lợi hơn".
Dụ Cáp Nhi không thể nói chuyện, nhưng thần sắc xem ra là đang rất cảm kích, đứng dậy viết mấy chứ, Đỗ Văn Hạo nhìn, chỉ thấy trên đó viết: "Biết rằng huynh đang rất vội vàng, huynh sẽ không ở đây lâu, đa tạ".
Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm: Giờ đây Dụ Cáp Nhi cũng đã trở nên thành thục hơn một chút. Dụ Cáp Nhi vô ưu vô lự trước kia sau hơn một năm sống trong hoàng cung, vậy mà biến mất không còn bóng dáng.
Đỗ Văn Hạo ra khỏi tẩm cung của Dụ Cáp Nhi. Tiểu Đức Tử một mực đưa đến ngoài cửa, thấp giọng hỏi: "Tể chấp đại nhân. Có phải là nương nương vĩnh viễn không thể nói chuyện được nữa không?"
Đỗ Văn Hạo lắc đầu: "Tất nhiên là không phải, nhưng mà do thời gian nhiễm bệnh hơi lâu rồi. Cho nên nếu chỉ uống thuốc sợ là sẽ không có hiệu quả, hơn nữa thái y trước đó khai phuong không thích hợp mới khiến bệnh của nàng không những chẳng thuyên giảm mà còn nghiêm trọng hơn, châm cứu chỉ là phương pháp trì hoãn chứng bệnh của nàng, khiến cho nàng chóng khỏi bệnh".
"Tể chấp đại nhân thật sự là tài ba. Chúng ta cả đời này nếu học được một thành y thuật của ngàu, cũng được người người kính trọng rồi".
Đỗ Văn Hạo nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Tiểu Đức Tử nói:: "Mỗi người đều có sở trường của riêng mình, ngươi cũng như vậy, ngươi trung tâm với chủ, điều này là rất tốt".
Nói xong, Đỗ Văn Hạo bước ra ngoài cung. Lên chiến mã, rung dây cương, chậm rãi đi vè phía trước. Đi được một lúc hắn ghìm chặt dây cương, quay đầu lại hỏi Hứa Hoa Cường: "Tối nay là sinh nhật của Kha Nghiêu, ngươi nói xem ta nên mua cho nàng cái gì thì tốt?"
Hứa Hoa Cường suy nghĩ rồi nói: "Ta nghe Đại phu nhân nói, nàng muốn mua cho Nghiêu tiểu thư một cái nghiên mực. Ta đã đến thư phòng của nàng xem qua, thấy rằng Kha Nghiêu tiểu thư thích đọc sách viết chữ, lễ vật này hẳn là nàng cũng yêu thích".
Đỗ Văn Hạo uể oải nói: "Ài! Bọn họ đều đi trước ta một bước rồi. Đến chợ xem qua rồi tính sau?"
Hứa Hoa Cường nói: "Vậy cũng được".
Lập tức hai người vừa nói chuyện vừa hướng về phía tẩm cung của Hoàng thái hậu.
Hai canh giờ sau, Đỗ Văn Hạo cùng Hứa Hoa Cường lại xuất cung. Đi thẳng về chợ phía Đông.
Vùng chợ phía Đông này phần lớn là đồ cổ, tranh chữ cùng tiệm châu báu. Đỗ Văn Hạo rất ít khi mua đồ cho nữ nhân, phần lớn là các nàng thích cái gì thì tự mình mua là được, vì thế nên lúc này hắn cảm thấy có phần khó khăn.
Hứa Hoa Cường mang theo đội hộ vệ đi cùng Đỗ Văn Hạo, không có mục đích mà đi loạn khắp nơi. Đầu tiên là đi ở phía sau hắn cũng không nói gì, về sau thấy hắn bước tới trước một cửa hàng, mà đây là nơi cuối cùng của chợ rồi, lúc này mới nhịn không được bước lên nhỏ giọng hỏi: "Lão gia, có phải là ngài chưa tìm được món lễ vật nào như ý để tặng Kha Nghiêu tiểu thư?"
Đỗ Văn Hạo xòe hai tay ra, tạo thành dáng điệu bó tay toàn diện: "Còn phải hỏi? Ngươi có ý kiến gì nói ra xem nào?
"Hay là tặng ngọc khí trân quý?"
"Được đó!" Đỗ Văn Hạo nói, hai người liền bước vào một cửa hàng bán đồ ngọc. Chưởng quầy thấy người tới ăn mặc không tầm thường, tất nhiên chủ nhân là người có tiền, vội vàng đích thân bước tới nghênh tiếp, mặt mày hớn hở nói: "Vị khách quan này không biết muốn mua những thứ gì?"
Đỗ Văn Hạo đi đến trước tủ cẩn thận đánh giá một phen, lại không biết nên chọn những thứ gì, Hứa Hoa Cường ở một bên nói: "Lão gia nhà chúng ta muốn chọn một món quà sinh nhật để tặng muội muội mình, chưởng quầy thử cho ý kiến xem?"
Đỗ Văn Hạo còn chưa cất lời, lúc này ở ngoài cửa một người tiến vào. Chưởng quầy vội tiến lên khom người thi lễ, Hứa Hoa Cường đưa mắt nhìn thì chính là quản gia của Doãn phủ. Người nọ cũng nhìn thấy Đỗ Văn Hạo, không kịp nói chuyện với chưởng quầy, đi đến trước mặt Đỗ Văn Hạo cung kính muốn quỳ xuống. Đỗ Văn Hạo vội vàng ngăn cản. Điều này lọt vào mắt chưởng quầy, liền nghĩ thầm: người này hẳn là quan viên nào đó, nhìn thần sắc của quản gia thì ít nhất cũng phải đạt tới tứ phẩm, cửa hàng này mở trong kinh thành cũng đã được vài chục năm rồi. Loại quan viên nào cũng đã từng gặp gặp qua, nhưng mà trẻ tuổi như vậy , lại nhìn không ra chức quan gì, có lẽ cũng không nên sơ suất. Lão làm sao có thể nghĩ ra rằng, vị thanh niên tuấn tú trẻ tuổi này , vậy mà lại là một tể chấp trong triều.
Chưởng quầy vào nội thất, lấy ra một cái hộp gấm, mời Đỗ Văn Hạo ngồi xuống ở một bên, ra lệnh cho bọn tiểu nhị hầu trà, sau đó mới cẩn thận đặt hộp gấm kia trước mặt Đỗ Văn Hạo.
"Đỗ đại nhân không ngại nhìn xem vật gì ở trong, mặc dù không phải là vật gì hiếm có, nhưng cũng đáng để sưu tầm hoặc là làm quà tặng. Đã là thân nhân, tặng cái này thảo dân cảm thấy rất ổn rồi".
Hứa Hoa Cường mở hộp gấm ra, chỉ thấy ở bên trong có một vòng ngọc màu đen, chất lượng vô cùng tốt, xung quanh tỏa ra những ánh sáng nhu hòa trắng như mỡ dê, Đỗ Văn Hạo cầm lên cẩn thận vuốt ve một hai lần, lại quan sát vị trí tỏa ra ánh sáng. Chưởng quầy cũng không quấy rầy, để cho Đỗ Văn Hạo kiểm tra kỹ một lượt.
"Chưởng quầy, ta cũng không phải là người giỏi phân biệt đồ tốt, nhưng mà ta thấy ngươi lấy từ trong nội thất ra. Hẳn cũng không phải là đồ vật tầm thường". Đỗ Văn Hạo xem xong thì cẩn thận cho vào hộp gấm, mỉm cười nói với chưởng quầy kia.
Chưởng quầy khom người mỉm cười nói: "Đỗ đại nhân tự nhiên là hiểu được, đây chính là điền ngọc ngày hôm trước tiểu nhân mua về từ Tây Vực, loại ngọc này là thượng phẩm trong các loại ngọc, còn được gọi là ngọc mỡ dê, cũng khá là hiếm có. Đỗ đại nhân đã xem kỹ, nếu như mua về cho lệnh muội, nàng hẳn là sẽ rất vui mừng".