Tống Y

Chương 404: Nhiều lần chiến bại

Cao Thao Thao lắc đầu nói: "Không cần phải như vậy. Ngươi cứ nên nói tỉ mỉ một chút. Ta cần phải hiểu càng nhiều càng tốt để sau này sẽ phải quyết định chúng ta nên ứng phó với chúng thế nào".

Đỗ Văn Hạo nói: "Được. Sau này quân ta giao chiến với quân Liêu cũng không có trận đánh nào nổi tiếng. Sau chiến dịch Kỳ Câu quan, quân Liêu gặt hái thành quả nên mùa đông năm sau chúng lại tập hợp đại quân, một lần nữa xuôi nam với quy mô lớn, quyết chiến với quân Tống ở Quân Tử quán ( trung tâm bình nguyên Hoa Bắc, nằm giữa vùng tam giác Bắc Kinh, Thiên Tân và Thạch Gia Trang ), quân ta bị quân Liêu bao vậy, toàn quân mấy vạn người hoàn toàn bị tiêu diệt, chỉ có chủ soái kịp thời trốn thoát. Quân Liêu thựa dịp tiến quân thần tốc, sau khi đánh cướp mấy châu mới đắc thắng rút quân khải hoàn. Sau đó kỵ binh quân Liêu lợi dụng ưu thế tốc độ, sau khi nhanh chóng tập kết binh lực, quân ta còn chưa kịp phản ứng đã xâm nhập đánh phá các châu huyện. Sau khi đánh cướp một hồi chúng lại lui quân, không để chúng ta có cơ hội tập trung binh lực áp chế. Năm sau quân Liêu lại một lần nữa xuôi nam xâm nhập. Sau khi đánh chiếm mấy châu của chúng ta, chúng mới bị đánh lui. Cho tới khi Thái Tông hoàng đế băng hà, Chân Tông hoàng đế kế vị, hai bên không xảy ra trận đánh quy mô lớn nào. Chủ yếu vào giai đoạn này là quân Liêu xuôi nam xâm nhập, tập kích quấy rối, quân ta quyết đấu trong thế phòng ngự, tuy thắng bại hai bên đều có nhưng xét về tổng thể, quân ta vẫn coi như rơi vào thế xấu, tỷ lệ thắng bại vẫn là ba phần như trước".

Cao Thao Thao thở dài nói: "Đúng vậy, quân Liêu có ưu thế kỵ binh, chúng có thể tập trung binh lực ở một điểm, đánh rồi rút lui. Chúng ta phòng ngự bị động, nhất định là bất lợi. Sau này thì sau?"

"Về sau Tống Liêu có một trận quyết chiến cuối cùng, cuộc chiến Thiền Uyên. Sau mấy năm chiến thuật phòng ngự của quân ta đã được củng cố hơn rất nhiều. Khả năng phòng ngự ở biên giới của chúng ta đã tăng lên rất nhiều. Khi đó Tiêu thái hậu của Đại Liêu chỉ huy hai mươi vạn quân Liêu xuôi nam, đánh chiếm nhiều châu, huyện ở biên giới nhưng liên tiếp gặp khó khăn, không thành trì nào bị công phá nhưng mà tổn thất của hai bên cũng không lớn".

Rốt cuộc Cao Thao Thao cũng nở một nụ cười khi nghe Đỗ Văn Hạo nói tới đó: "Bị nhiều thiệt thòi như vậy hẳn cũng phải học được bài học chứ".

"Đúng vậy. Mặc dù những trận chiến trước đó quân ta cũng không thiệt hại nhiều nhưng khi tin tức hai mươi vạn đại quân Liêu xuôi nam quy mô lớn bay tới triều đình, một số quần thần trong triều dao động mạnh mẽ. Đa số quần thần chủ trương rời kinh đô xuống phía nam, thậm chí có một số chủ trương bỏ chạy tới Thành Đô".

Với sự cố gắng của phái chủ chiến cầm đầu bởi Khấu Chuẩn. Chân Tông hoàng đế vốn cũng muốn bỏ chạy nhưng với sự tận lực khẩn cầu của mấy người Khấu Chuẩn, Chân Tông hoàng đế quyết định ngự giá thân chinh. Khi đi vào thành Thiên Uyển, vẫn còn run run khi trèo lên lâu thành".

Cao Thao Thao nhìn Đỗ Văn Hạo vẻ quái dị: "Những điều này ngươi lấy ở đâu vậy?"

Hiệp ước Thiền Uyên cực kỳ nổi tiếng trong lịch sử cổ đại Trung Quốc. Giáo viên dạy môn lịch sử trung học đã giảng giải rất lỹư lưỡng về vấn đề này. Thật ra câu nói đó của Đỗ Văn Hạo là hình dung có chút khoa trương của giáo viên đó để đùa cợt với bậc đế vương cổ đại. Đỗ Văn Hạo và Cao Thao Thao là cặp tình nhân, khi nói chuyện không giữ ý tứ, hắn thuận miệng nói ra. Bây giờ hắn nghe Cao Thao Thao hỏi lại mới biết trêu chọc tiên đế như vậy là phạm trọng tội bất kính.

Đỗ Văn Hạo vội vàng cười giả lả, hắn ôm eo nàng hôn một cái rồi nói: "Thực xin lỗi. Thao Thao, những chi tiết này là trong dã sử, có mấy chỗ không có thật. Là ta nói hưu nói vượn. Nàng đừng để tam. Thật ra Chân Tông hoàng đế cực kỳ dũng cảm. Những Hoàng Đế có can đảm ngự giá thân chinh thật ra không có mấy người. Chân Tông hoàng đế đích thân ra tuyền tuyến chỉ huy đã khiến cho quân Liêu bãi binh, không dám xuôi nam nửa bước. Có thể xưng là anh hùng. Ha ha ha".

Sau khi Đỗ Văn Hạo xin lỗi hắn lại liên tiếp vuốt mông ngựa. Rốt cuộc Cao Thao Thao cũng tươi cười nói: "Những lời nói trước kia của ngươi chỉ có thể nói trước mặt ta. Nếu để cho người ngoài nghe thấy, quả thực không hay chút nào. Sau này ngươi phải cẩn thận chú ý mới được".

"Biết rồi!" Đỗ Văn Hạo ôm Cao Thao Thao hôn một hồi lâu. "Ta cũng chỉ ở trước mặt nàng mới ăn nói tuỳ tiện như vậy. Nếu đổi lại trước mặt người khác, kể cả phu nhân của mình ta cũng không nói như vậy".

Cao Thao Thao nghe nói Đỗ Văn Hạo đặt nàng cao hơn cả người nhà của hắn, cùng với sự thân mật của hai người, hiển nhiên hắn đã coi mối quan hệ của hai người quan trọng hơn cả người nhà nên trong lòng càng cao hứng. Nàng mỉm cười nói: "Thôi được rồi. Sau này phải chú ý một chút. Ngươi nói tiếp đi".

"Được. Chân Tông hoàng đế của chúng ta ngự giá thân chinh, lập tức sĩ khí quân ta đại chấn. Trong trận quân Liêu có một viên Đại tướng khoác Hoàng bào ra trước trận vênh váo tự đắc, khoa chân múa tay, xem dáng vẻ là một viên quan lớn, quân ta liền bẩm báo Chân Tông Đại đế. Chân Tông Đại Đế hạ lệnh dùng nỏ sàng có tầm bắn rất xa, bắn ra như châu chấu, lập tức bắn chết viên tướng Liêu đó. Sau này mới biết được người đó là tướng tiên phong của quân Liêu".

Cao Thao Thao vỗ tay cười nói: "Bắn hay lắm!".

Đỗ Văn Hạo cũng cười nói: "Đúng thế! Quân Liêu đơn độc xâm nhập, liên tục công thành thất bại. Bây giờ tướng tiên phong lại bị bắn chết, lại thấy Hoàng Đế Đại Tống ngự giá thân chinh, sĩ khí quân ta đại chấn, trong lòng liền e sợ, đề nghị giản hoà. Trên đường ngự giá thân chinh, Chân Tông hoàng đế nhìn thấy dân chúng vùng biên cương hơn hai mươi năm chịu thảm hoạ chiến tranh, trong lòng vô cùng đau xót, nay thấy quân Liêu muốn giảng hoà. Lão nhân gia người là người nhìn xa trông rộng, lại thương xót sự khổ sở hai mươi năm qua của dân chúng biên cương hai nước nên cuối cùng quyết định tốn chút tiền mua sự bình yên. Hai bên ký hiệp định, kết làm hai nước anh em. Liêu Thánh Tông tôn Tống Chân Tông làm huynh. Tống Chân Tông lại xưng Tiêu Thái hậu là thúc mẫu ( thím ). Đại Tống ta hàng năm phải tiến cống cho Đại Liêu mười vạn lạng bạc trắng, hai mươi vạn súc lụa. Đôi bên cử sứ gia bang giao. Sử sách gọi là: Hiệp ước Thiền Uyên".

"Vậy trận này chúng ta thua hay thắng?"

"Phải nói là trận này hai bên đều thắng. Những trận chiến trước đó hai bên đều không có thiệt hại cụ thể. Cuối cùng hiệp ước Thiền Uyên cũng kết thúc giao tranh. Số tiền tiến cống hàng năm của hiệp ước Thiên Uyên không lớn lắm. Đối với Đại Tống chúng ta, số tiền ấy chỉ như chín trâu mất một sợi lông. Nhưng đối với Đại Liêu mà nói lại như một miếng bánh lớn, tất nhiên chúng vô cùng mững rỡ, không cần phải mạo hiểm xuôi nam đánh cướp, dùng số tiền đó có thể có cuộc sống tương đối sung túc. Vì vậy từ đó về sau quân Liêu không phái quân xuôi nam. Hai bên tiếp tục chung sống hoà bình với nhau, không có chinh chiến, cùng với thời gian cuộc sống của dân chúng cũng trở nên giàu có sung túc. Quả nhiên Chân Tông hoàng đế là người biết nhìn xa trông rộng, dùng tiền trinh đổi lấy sự bình yên mấy chục năm của biên giới. Số tiền đó cũng chỉ là tiết kiệm quân lương không đi viễn chinh. Điều chủ yếu nhất là chúng ta tránh được hàng vạn người phải tử chiến xa trường, dân chúng vùng biên cương rơi vào cảnh lầm than. Chân Tông hoàng đế là người có lòng thương tiếc dân chúng, tấm lòng bao la".

Đỗ Văn Hạo liên tiếp vỗ mông ngựa khiến cho Cao Thao Thao mặt mày hớn hở, nghe thấy câu cuối nàng không hiểu nên ngạc nhiên hỏi: "Điểu Sinh ngư thang?

Câu này là câu cửa miệng của Vi Tiểu Bảo, Đỗ Văn Hạo thuận miệng nói ra, cũng có ý trêu chộc nhưng nghe Cao Thao Thao hỏi hắn vội vàng sửa lại: "Thật xin lỗi là Nghiêu Thuấn Vũ thang. Chắc ta nói nhanh quá nên không rõ ràng. Ha ha ha".Cao Thao Thao mỉm cười nói: "Ngươi nha! Lại nói loạn rồi!".

"Ha ha. Lúc trước tâm tình nàng nặng nề mà sao thoáng chốc đã thay đổi?"

Nụ cười trên gương mặt Cao Thao Thao biến mất, nàng thở dài nói: "Đúng vậy. Ta nghe ngươi nói giữa Đại Tống và Liêu xảy ra nhiều cuộc chiến như vậy, quân ta chỉ có ba phần thắng, bảy phần thua trận. Cuối cùng chúng ta còn phải dùng tiên đổi lấy sự yên bình. Tại sao không phải là chúng dùng tiền mua sự bình an từ chúng ta? Nói cho cùng thì vẫn là không đánh lại chúng. Ai! Điều này khiến trong lòng ta rất buồn bực".

Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: "Đó đã đáng gì. Chờ khi nàng nghe xong mấy cuộc đại chiến với Tây Hạ nàng sẽ thấy mấy cuộc chiến trước không đáng gì".

"Hả?" Đánh nhau với Tây Hạ chúng ta còn thua thảm hơn sao?"

"Đúng vậy. Khi chiến tranh với nước Liêu là lúc chúng ta vừa mới lập nước, binh hùng tướng mạnh, tuy có thất bại nhưng cũng không quá nặng nề. Khi xảy ra chiến tranh với Tây Hạ, chúng ta đã trải qua một thời thái bình quá dài. Mặc dù chúng ta có quân đội đông đảo hơn rất nhiều quân đội Tây Hạ. Nhưng kết quả chiến tranh thì chúng ta lại còn thất bại thảm hại hơn".

"Không thể nào" Cao Thao Thao cười buồn bực nói: "Trước kia ta toàn nghe những chiến thắng khải hoàn".

"Nghe những văn nhân đó tuyên truyền thì chiến tích của chúng ta rất hay. Nàng phải biết rằng Tây Hạ vốn là đất thuộc địa của chúng ta. Chúng ta dùng quốc lực một đất nước nhưng lại không thể nào khiến nó thuần phục ngược lại còn bị tổn thất nặng nnề. Chuyện đó phải nói thế nào đây? Dù sao cũng phải giữ thể diện cho Thiên triều chúng ta mà".

"Vậy làm thế nào ngươi biết được?"Đỗ Văn Hạo nói: "Nàng đừng quên, hơn tháng trước nàng bổ nhiệm ta làm tam nha Đô Chỉ Huy Sứ. Tam nha lại cai quản quân đội. Trong tam nha có rất nhiều tư liệu chiến tranh, rất phong phú. Ta đã không lãng phí thời gian những ngày đó.Những khi rảnh ta đều nhốt mình trong các lý tư liệu của tam nha.Ta lấy những tư liệu nguyên gốc nên có thể hiểu được chân tướng sự việc. Trong khi đó nàng lại nghe người khác tuyên truyền nên chỉ có thể nghe những điều nói dối hào nhoáng".

Cao Thao Thao đứng dậy. Nàng chắp tay sau lưng đi ra ngoài cạnh đình, chẳng biết mưa ngoài trời đã ngớt từ lúc nào. Bầu trời mù mù đã quang dần, mây tan ra, thậm chí đã xuất hiện một vài ngôi sao nhỏ.

Cao Thao Thao quay lại, nàng nghiêm mặt nói với Đỗ Văn Hạo: "Văn Hạo, ngươi phải nói với ta chân tướng của sự việc. Ta muốn biết sự thật chứ không phải là lời nói dối, bất kể là có ý tốt hay không. Ta chỉ muốn biết sự thật. Muốn trị vì một quốc gia tốt, nhất định phải nắm được tình hình thực tế của đất nước".

"Được!" Đỗ Văn Hạo vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng ôm nàng nói: "Nàng cứ yên tâm. Ta nhất định sẽ giúp nàng trị vì quốc gia tốt, chỉnh đốn quân đội, thành lập một đội quân dũng mãnh bách chiến bách thắng".

"Ừ" Rốt cuộc trên gương mặt xinh đẹp của Cao Thao Thao cũng hiện ra nụ cười vui vẻ: "Có người ở cùng ta, trong lòng ta cũng thấy rất an tâm".

"Ha ha nhưng mà tiên đế đã từng nói chủ kiến của ta thường không thể tưởng tượng nổi, nói cách khác là kỳ quặc. Nhất định nàng sẽ không tiếp thu được".

"Ta biết. Tiên đế đã từng nói. Nhưng mà chỉ cần ngươi nói có đạo lý, dù có khác người cũng chẳng sao".

"Vậy là tốt rồi. Ta rất an tâm. Tiếp theo ta nói về chiến tranh Tống Hạ".

"Chờ một chút" Cao Thao Thao nói: "Thức ăn lạnh rồi, để ta bảo bọn họ hâm nóng thức ăn. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện".

Đỗ Văn Hạo nói: "Được. Cứ để bọn họ hầu hạ ở bên cạnh cũng được. Dù sao bây giờ chúng ta cũng chỉ nói chuyện chiến tranh, không làm gì khác".

Gương mặt vốn hai tái vì men rượu của Cao Thao Thao ửng hồng. Nàng liếc nhìn hắn, sẵng giọng nói: "Chuyện khác? Ngươi còn muốn làm chuyện gì khác?"

"Nàng nói thử xem?" Đỗ Văn Hạo ôm nàng sát vào người, hôn lên đôi môi mọng đỏ, bàn tay hắn vuốt ve đôi gò bồng đảo cao ngất của nàng rồi miệng hắn khẽ mơn man vàng tai mềm mại của nàng. "Nàng biết ta muốn làm gì không?"

Cao Thao Thao thở gấp gáp, nàng nhẹ nhàng đấm hắn một cái: "Đừng lộn xộn. Hãy ngồi xuống nói chuyện chiến tranh một cách nghiêm chỉn. Chúng ta thất bại thê thảm như vậy, ngươi vẫn còn tâm tư làm cái đó ư?"

"Ha ha. Tất cả những thất bại đó đều là chuyện trước kia. Lần sau chúng ta hãy đánh thắng chúng một trận thật thống khoái làm cho chúng không dám giở giọng nữa, chẳng phải như vậy sẽ thu lại cả vốn lẫn lãi sao?"

Vậy phải xem bản lĩnh Đại tướng quân của ta" Cao Thao Thao hôn Đỗ Văn Hạo, nàng đẩy hắn ngồi xuống rồi kêu Tiêu công công tiến vào, bảo thay thức ăn. Sau khi hai người ăn một chút, uống mấy chén rượu, Đỗ Văn Hạo lại mới nói tiếp.

Đỗ Văn Hạo nói: "Trong lúc Đại Tống và Đại Liêu đang giao tranh, bộ tộc Đảng Hạng Tây Hạ nhiều lần khởi binh làm phản lại Đại Tống. Bởi vì khi đó Đại Tống chúng ta phải dốc toàn lực đối phó với Đại Liêu, không rảnh tay quan tâm tới bộ tộc Đảng Hạng, dùng phương sách dùng người Di, chế ngự người Di ( di; rợ - người Trung Quốc thời xưa gọi các dân tộc ở phía Đông), dùng đồng minh là người Thổ Phiên đối phó với người Đảng Hạng, chỉ thỉnh thoảng mới xuất binh chinh phạt. Thời kỳ này thực lực quân đội Tây Hạ không mạnh, Đại Tống cũng không xuất binh nhiều. đại khái hai bên đánh cũng chỉ ngang nhau. Nhưng bốn mươi năm trước Tây Hạ nguyên Hạo phản lại Đại Tống, tự xưng làm Đế, thành lập nước Tây Hạ, trước sau cùng Đại Tống chúng ta đánh năm chiến dịch lớn".

"Không cần phải nói cũng biết lại là chúng ta thất bại thảm hại" Cao Thao Thao cười gượng nói.

Đỗ Văn Hạo cười cười nói: "Trận chiến đầu tiên gọi là cuộc chiến Tam Xuyên Khẩu. Quân Tây Hạ phát động tấn công trước, bao vây Diên Châu. Tướng trấn thủ biên cương của Đại Tống phán đoán tình thế sai, cho rằng quân Tây Hạ chỉ tập kích quấy rối quy mô nhỏ, liền tập hợp một vạn binh sĩ tới cứu viện. Ai ngờ khi đó Nguyên Hạo đã chuẩn bị binh lực lên tới mười vạn quân. Hắn đã chọn kế sách bao vây, diệt viện, bao vây một vạn quân tiếp viện của Đại Tống trùng trùng điệp điệp. Quân Tống quyết chiến đột phá vòng vây cũng không thoát được. Ngoại trừ một số ít phá được vòng vây, một vạn quân Tống gần như bị tiêu diệt. Nhưng quân Tây Hạ đánh mãi cũng không thể hạ được thành liền thu quân quay về".

Cao Thao Thao thở dài nói: "Không biết rõ tình hình địch, tuỳ tiện tiến quân, không thất bại mới là lạ".

Bởi vì Đỗ Văn Hạo thấy nhiều cung nữ, thái giám hầu hạ xung quanh nên hắn không dám gọi thẳng tên của Thái Hoàng Thái Hậu, hắn vỗ đùi khen: "Thái Hoàng Thái Hậu nói rất đúng. Thật ra trước khi xông vào vòng vây đối phương, quân ta đã phát hiện đại quân Tây Hạ rất đông, cũng không phải là tập kích, quấy rối nhỏ nhưng lại không cảnh giác.Trong khi đó chỉ huy tác chiến lại là văn nhân, hoàn toàn không có hiểu biết gì về quân sự, cái gì gọi là cầm quân tác chiến. Thường nhân trở thành chỉ huy, không thua mới là lạ".

Cao Thao Thao nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Quan văn lãnh binh chính là di chiếu của Thái Tổ".

Đỗ Văn Hạo đang định nói chính vì di chiếu đó khiến thất bại nhưng hắn liếc mắt nhìn thấy cung nữ và thái giám đang đứng bên cạnh nên sửa thành: "Dạ, vi thần nói tiếp. Trận chiến sau đó là trận chiến Thuỷ Xuyên, quân Tống chúng ta còn thất bại thảm hại hơn nhiều. Năm thứ hai sau cuộc chiến ở Tam Xuyên Khẩu, một lần nữa mười vạn đại quân Tây Hạ lại xâm nhập phía nam nhưng quân Tây Hạ lại dùng quân chủ lực mai phục ở Thuỷ Xuyên, dùng một lượng nhỏ binh lực dụ địch đánh nghi binh. Hơn một vạn đại quân ta nghênh chiến, quân địch giả vờ thất bại, quân ta trúng kế, truy kích đường xa, rơi vào trận địa phục kích của quân địch. Hơn một vạn tướng sĩ chỉ có vẻn vẹn hơn một ngàn người huyết chiến phá được vòng vây, còn lại đều chết trận".

"Ai! Lại là toàn quân bị tiêu diệt" Cao Thao Thao thở dài một tiếng nói: "Chúng ta không thể làm quân Tây Hạ toàn quân bị tiêu diệt sao?"

"Thái Hoàng Thái Hậu, quân đội hai bên giao chiến cũng giống như hai người đánh nhau. Khí lực mạnh, võ công giỏi nhất định có thể đánh thắng khí lực yếu, võ công kém".

Tiêu công công cảm thấy mấy lời này của Đỗ Văn Hạo không lọt tai, sợ Thái Hoàng Thái Hậu mất hứng liền gượng cười nói xen vào: "Đại tướng quân nói sai rồi Đại Tống chúng ta là thượng quốc, trên trăm vạn hùng binh, sao lại nói là khí lực yếu, võ công kém? Tây Hạ chỉ là một nước man di, có một, hai chục vạn quân ô hợp sao lại có thể nói là khí lực mạnh, võ công giỏi được?"

Không đợi Đỗ Văn Hạo lên tiếng, Cao Thao Tháo đã nói trước: "Tiểu Tiêu tử, ngươi không hiểu. Quân đội Đại Tống nhiều hơn thì làm gì? Điều này cũng giống như một con bò lớn và một con sói đói. Con bò béo có vóc dáng to lớn hơn một con sói đói, khí lực cũng mạnh hơn, sao có thể alf đối thủ của con sói đói? Đại Tống là một thượng quốc nhưng lại thiếu một đội quân thiện chiến, dũng mãnh, cũng giống như con bò không có răng nanh, bị con sói ăn sạch sành sanh".

Tiêu công công cười hì hì nói: "Đúng vậy. Thái Hoàng Thái Hậu nói đúng. Đại tướng quân đúng là người lão luyện trong phương diện này, phân tích vô cùng chính xác, suy nghĩ rất sâu xa làm người khác bừng tỉnh. Ha ha ha".

"Ai! Ngươi nói không sai, lời nói của Đỗ tướng quân khiến Ai gia bừng tỉnh. Đỗ tướng quân, ngươi nói tiếp đi".

Đỗ Văn Hạo mừng thầm khi nghe Cao Thao Thao nói những lời đó, hắn đã không uổng phí một phen uốn lưỡi, hắn liền nói tiếp: "Được. Trận chiến sau đó được gọi là cuộc chiến Định Xuyên. Quân Tây Hạ chia làm hai đường tấn công. Quân ta cũng chia binh đón đánh. Một lộ quân quyết chiến ở trại Định Xuyên, thất bại tan tác liền giẫm đạp lên nhau chạy vào thành. Chủ tướng còn suýt chút nữa bị loạn quân giết chết. Quân Tây Hạ cắt đứt đường tiếp viện, không còn hy vọng thủ thành, chủ tướng đành phải hạ lệnh phá vây, kết quả tríng mai phục, gần một vạn tướng sĩ toàn quân bị ntiêu diệt".

"Ai! Lại là toàn quân bị tiêu diệt. Nào, uống rượu!".

Đỗ Văn Hạo vội vàng nói: "Thái Hoàng Thái Hậu, chúng ta cũng thắng được một trận đánh nho nhỏ. Lộ đại quân kia của quân Tây Hạ đã bị quân ta kiên cường chặn lại, tổn thất không tiến được nên Tây Hạ quyết định bãi binh".

Cao Thao Thao cười nói: "Ờ, chúng ta cũng có lúc đánh thắng sao?"

Đúng vậy. Ha ha ha vì vậy sau ba cuộc chiến Tâ Hạ liền kế kết hiệp ước với Đại Tống chúng ta, xưng thần với chúng ta. Nói là xưng thần nhưng kỳ thật Tây Hạ hoàn toàn độc lập. Hàng năm chúng ta còn phải cung cấp cho Tây Hạ mười ba vạn súc lụa, năm vạn lượng bạc trắng, ba ngàn cân trà".

"Nỗi nhục mất nước! Vô cùng nhục nhã" Cao Thao Thao tức giận nói. Sắc mặt nàng tai nhợt vì tức, hai hàm răng nghiến chặt. Hai bàn tay trắng như tuyết nắm chặt.Đỗ Văn Hạo thở dài nói: "Ai! Đây cũng là vì không còn cách nào khác, cũng là dùng tiền mua hoà bình. Cũng may chúng ta cũng nhiều tiền nên cũng không quá quan tâm".

"Tiền, tiền nhiều tiền hơn nữa cũng không thể dùng tiền mua hoà bình. Đây là dùng tiền mua sự sỉ nhục".

Đỗ Văn Hạo thấy Cao Thao Thao tức giận như vậy, trong lòng hắn lại càng cao hứng. Hắn cố làm ra vẻ ủ rũ, liên tục gật đầu rồi nói tiếp: "Đúng vậy, chúng ta đánh không lại người ta. Có thể không tốn tiền sao? Đúng như Thái Hoàng Thái Hậu đã nói, một con bò béo không có rănh nanh chỉ có thể chịu bị lang sói cấu xé".

Cao Thao Thao sững sờ, tròn mắt nhìn Đỗ Văn Hạo một lát rồi nàng chậm rãi nói: "Lời của ngươi có ý gì?"

Đỗ Văn Hạo nhìn lướt qua mấy người Tiêu công công bên cạnh rồi hắn thở dài một tiếng nói: "Trận chiến đánh thành đã vậy. Cho dù muốn nói gì cũng không có gì mà nói".

Cao Thao Thao gật đầu. Nàng cầm chén rượu uống một hơi cạn rồi chậm rãi nói: "Ngươi cứ nói tiếp đi. Hãy cứ nói những điều trọng yếu thôi".

"Dạ! Sau khi hai bên ký hoà ước hoà bình. Biên giới hai bên yên tĩnh trong vòng ba mươi năm sau đó lại xảy ra chiến tranh".

Cao Thao Thao nói: "Hai cuộc chiến sau này chính là cuộc chiến Linh Châu và cuộc chiến thành Vĩnh Nhạc không?"

"Đúng vậy".

"Vậy không cần phải nói. Hai cuộc chiến này Ai gia đã nghe tiên đế nhắc tới nhiều lần. Ta hiểu hai cuộc chiến này chúng ta đều thất bại nhưng không nắm rõ về tổn thất. Ngươi hãy nói vắn tắt một chút".

"Được. Trận đánh ở Linh Châu, quân ta xuất ba mươi vạn quân, chuẩn bị một ntrận tiêu diệt Tây Hạ, một đường thẳng tiến, tiêu diệt hơn một quân Tây Hạ. Quân Tây Hạ thất bại, liên tiếp tháo lui. Quân ta liều lĩnh tấn công thần tốc, đánh thẳng vào nội địa Tây Hạ mấy trăm dặm. Tất cả các lộ quân Tây Hạ bắt đầu vây kín chúng ta. Quân ta bị bốn mặt giáp công, thất bại tháo lui, hao binh tổn tướng tới mấy vạn người".