Tống Y

Chương 213: Thật giả bất phân

Trong phòng, hai nha hoàn đang đứng bên một cái giường rất lớn, người nằm trên giường hẳn là Đại đương gia của bọn họ.

Người này thoạt nhìn tầm hơn bốn mươi, là một trung niên cương trực, nằm thẳng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, có vẻ rất mệt mỏi.

Một nha hoàn thấy Đỗ Văn Hạo tiến vào thì vội tránh qua một bên, mang tới một cái ghế cho hắn ngồi. Đỗ Văn Hạo không khách khí, ngồi xuống ghế rồi đưa tay lên chẩn mạch. Mạch của người này ban đầu di động rất nhẹ, khi ấn lại lần nữa lại không cảm thấy gì.

Đỗ Văn Hạo nhíu mày, Nhị đương gia đứng bên cạnh thấy vậy vội tiến lên hỏi: “Tiên sinh, có phát hiện được gì không?”

Đỗ Văn Hạo không nhìn tới Nhị đương gia, đổi tay xem mạch đồng thời lên tiếng: “Những đại phu lúc trước nói thế nào?”

“Đều nói đây là kỳ chứng, không sờ thấy mạch, không biết phải điều trị thế nào.”

“Đại đương gia bị té xỉu như thế nào?”

“Ba ngày trước trại chúng ta tổ chức luận võ đại hội. Khi mọi người thi đấu xong hết thì ai cũng muốn lão Đại hiển lộ thân thủ một chút, ai ngờ…”

“Trước khi ngất có biểu hiện như thế nào?”

“Mồ hôi đầm đìa, hơi thở rất gấp, kể từ khi ngã xuống đất thì vẫn hôn mê bất tỉnh đến bây giờ.”

Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một chút liền sai hai nha hoàn cởi áo người này ra, Nhị đương gia vội nói: “Mấy đại phu lúc trước đều nói không được để lão Đại bị lạnh.”

Đỗ Văn Hạo lạnh nhạt nói với Nhị đương gia: “Ngươi nếu để ta trị thì đừng nhiều lời, nếu không tin tưởng Đỗ Văn Hạo ta thì ta sẽ lập tức rời khỏi đây.”

Nhị đương gia không dám nói thêm nữa.

Đỗ Văn Hạo lấy tay sờ ngực trái người này, phát hiện trống ngực vẫn đập bình thường nhưng làn da thì nóng hầm hập.

Lại nhìn xuống phía dưới thì thấy xung quanh ống quần được bao bố lớp này lớp khác, hắn liền sai nha hoàn mang kéo cắt hết những lớp quần áo bên ngoài, chỉ để lại một chiếc quần ngủ mỏng trong cùng.

Đỗ Văn Hạo lại sai người mang tới một đôi giày vải mới. Sau đó hắn lấy một chiếc áo khoác dày đặt bên cạnh lò than hồng. Mọi người nhìn vậy ai cũng có chút kinh ngạc, không biết vị tiên sinh trẻ tuổi tuấn tú này rốt cục đang làm cái gì, chỉ cảm thấy hắn cùng các đại phu khác xem bệnh hoàn toàn khác nhau. Xem hắn chữa bệnh tự nhiên lại mang đến cho người ta cảm giác như xem diễn trò, rất mới lạ.

“Nhị đương gia, các ngươi có thể lui xuống, đóng cánh cửa lại thật chặt, khi nào ta gọi các ngươi tiến vào cũng không muộn.”

“Vậy…”

“Còn không đi?”

“Được, được, chúng ta đi thôi”, nói xong khoát tay mang theo hai nha hoàn đi ra cửa, cũng thuận tiện đóng cửa lại.

“Nhị đương gia, đại phu này đúng là kỳ lạ, không nói, không giải thích điều gì, lại còn đem cái áo của Đại đương gia hơ nóng bên lòng lửa, thật là khó hiểu.”

Nhị đương gia không nhịn được nói: “Đây không phải việc của các ngươi, mau đi gọi Tiểu Mãn và tẩu tử (chị dâu) lại đây.”

“Vâng”

Một lát sau, Đỗ Văn Hạo mở cửa đi ra. Chỉ thấy đứng chờ trước cửa là mười mấy người, ngoại trừ Nhị đương gia cùng hai thị nữ lúc trước còn có hai nữ tử khác đứng ở phía trước, một trong hai người tầm ngoài ba mươi tuổi, nhìn mi thanh mục tú nhưng lại mặc võ phục, xem ra cũng là người biết võ công, trên trán lộ ra một khí thế tự tin nhưng không dọa người, hết sức thân thiện nhìn Đỗ Văn Hạo. Người còn lại khoảng mười sáu mười bảy tuổi, có vài nét giống nữ tử mặc võ phục kia nhưng lại có vài nét rất khác biệt. Ngũ quan tinh xảo, da dẻ trắng bóc, hai mắt to, tròn nhưng rất có thần, vóc người hơi gầy, mặc một bộ đồ màu lam nhạt, quần lụa mỏng, tạo nên một dáng vẻ khoan khoái động lòng người.

“Tiên sinh đã ra!”

Mọi người thấy Đỗ Văn Hạo tiến ra thì đều tiến lên chào hỏi, vẻ mặt ai cũng lộ rõ sự lo lắng.

Đỗ Văn Hạo lộ vẻ xấu hổ nói: “Tại hạ sợ là đã phụ lòng kỳ vọng của mọi người.”

Quý phụ mặc võ phục kia nghe lời đó thân thể nhất thời trở nên mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất. Cô gái bên cạnh vội đỡ lấy, la lớn: “Nương, người sao rồi?”

Nha hoàn cũng vội vàng chạy tới, cô gái giao mẫu thân cho bọn họ rồi tiến tới trước mặt Đỗ Văn Hạo. Nhìn mặt nàng thì đang rất cố gắng kìm nén để không bật ra tiếng khóc: “Tiên sinh, cha ta, …rốt cuộc là sao rồi?”

“Ta thật sự đã thử qua tất cả biện pháp, nhưng hắn trước sau vẫn không có một chút phản ứng nào.”

“Còn có biện pháp gì chưa thử không?”

Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một chút, nhưng sau đó vẫn lắc đầu.

Cô gái quay lại nói với mấy người phía sau: “Các ngươi trước tiên đưa phu nhân về phòng nghỉ ngơi, sau đó cũng đi làm việc của mình đi, ta muốn cùng Đỗ tiên sinh nói chuyện riêng một chút.”

Lời cô gái nói không nghĩ lại có trọng lượng rất lớn, ngay cả Nhị đương gia cũng vâng dạ rồi tất cả đều bỏ đi.

Cô gái lúc này mới lộ ra một tia cười khổ. Thế nhưng Đỗ Văn Hạo lại phát hiện hai bên má nàng khi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền lớn rất có duyên.

Nghĩ không ra, lúc này Tiểu Mãn lại không nói về bệnh tình của Đại tộc trường, “Tiên sinh cũng mới tới nơi đây lần đầu, liệu có thể để Tiểu Mãn dẫn người đi dạo xung quanh một chút không? Dù sao tối nay tiên sinh cũng phải nghỉ ở lại thôn trại của chúng ta.”

Đỗ Văn Hạo cũng đoán ra vị cô nương Tiểu Mãn này là khuê nữ của Đại tộc trưởng, nhưng hắn có chút ngạc nhiên về thái độ khá kỳ lạ của nàng.

“Cô nương, tại hạ thật không có lòng nào để đi dạo cùng cô nương vào lúc này, mong cô nương không trách cứ. Tại hạ dù sao vô cùng cảm kích tấm thịnh tình của cô nương.”

“Cứ gọi ta là Tiểu Mãn, tiên sinh xin đừng khách khí.”

“Tiểu Mãn cô nương!”

Tiểu Mãn xoay người chỉ ra phía trước mặt, nói: “Trước khi chúng ta tới, nơi đây hoàn toàn là một vùng hoang vu, nhưng hôm nay Tắc Tử thôn của chúng ta đã có vài trăm người an cư lạc nghiệp. Phía sau núi là Trà sơn, bên trái là nơi luyện binh, tập võ, bên phải là nơi ở của mọi người. Tại nơi đây chúng ta căn bản tự cung tự cấp, cuộc sống vô cùng thoải mái, hạnh phúc.”

Đỗ Văn Hạo không hiểu ý tứ của Tiểu Mãn, chỉ gật đầu.

“Đi thôi, ta đưa tiên sinh qua xem vườn hoa của ta và cha ta. Bây giờ đang mùa hoa trà nở rộ, rất đúng lúc.” Nói xong cũng không để ý tới việc Đỗ Văn Hạo có đồng ý hay không, quay người bước đi trước dẫn đường.

Đỗ Văn Hạo cảm thán trong lòng, chẳng biết phải làm thế nào, bất giác cất bước theo sau.

Xuống tới dưới lầu, một nha hoàn tiến tới khom người nói: “Thiếu chủ, phu nhân đã tỉnh dậy, đang cho mời người cùng Đỗ tiên sinh.”

“Đã nói là ta cùng Đỗ tiên sinh có việc mà, ta muốn đưa tiên sinh ra hậu sơn.”

“Vâng. Thiếu chủ!”

“Ta xem tiên sinh cũng không thật sự thích cưỡi ngựa, hay là chúng ta đi bộ, tới hậu sơn có đường tắt, cũng không chậm hơn mấy so với đi ngựa?”

Đỗ Văn Hạo vội vàng gật đầu, hắn lúc trước đúng là rất vất vả với đoạn đường lên núi rồi.

Trên đường đi Tiểu Mãn lại không nói nửa lời, chỉ lẳng lặng dẫn đường. Nhưng là cước lực của nàng rất tốt, một mực đi trước, không hề ngoảnh lại xem Đỗ Văn Hạo có đuổi kịp hay không, điều này khiến hắn thở hồng hộc mà chạy theo, cũng may đoạn đường này không tính là xa.

“Tiên sinh, người xem.”

Đỗ Văn Hạo kỳ thật đã nhìn thấy một vùng sơn trà đỏ thẫm. Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc chính là chỗ này vô cùng rộng, ước chừng mấy ngàn thước, bạt ngàn một màu sơn trà phơi mình dưới nắng, khí thế thật hoành tráng. “Thật là đẹp!” Đỗ Văn Hạo cảm khái.

Tiểu Mãn đắc ý cười nói: “Tổ gia gia của chúng ta chính là bắt đầu khai khẩn từ mảnh núi này. Không biết bao nhiêu năm rồi, gia gia cùng với mọi người trồng hoa trà ở nơi đây, mỗi ngày một mở rộng. Có phải rất lớn không?”

“Đúng vậy!”

“Tiên sinh có biết không, cha ta có bốn huynh đệ cùng hai tỷ muội. Một cô cô được gả ra bên ngoài, cô cô còn lại gả cho nhị thúc, cũng chính là Nhị đương gia của thôn trại chúng ta.”

“Ừm”

“Nhưng là ngài liệu có biết rằng có người muốn hại cha ta?”

Đỗ Văn Hạo không khỏi kinh ngạc, mà tự nhiên Tiểu Mãn nói chuyện này với mình làm gì?

Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn Đỗ Văn Hạo, đột nhiên nói một câu khiến hắn vô cùng kinh ngạc: “Kỳ thật cha ta rất mạnh khỏe, người không có bệnh tật gì, phải không?”

Đỗ Văn Hạo không khỏi thất thanh kêu ầm lên trong lòng, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì Tiểu Mãn đã nhìn hắn cười: “Khi ngài mới đi ra từ trong phòng, ta nhìn trên mặt ngài đã có được đáp án, cô cô ta nói rất đúng, ngài nhất định có biện pháp.”

Đỗ Văn Hạo nói: “Tiểu Mãn, rốt cuộc ngươi muốn nói điều gì?”

Tiểu Mãn trả lời: “Ta muốn nói chính là, cha ta kỳ thật chưa chết, người thậm chí đã tỉnh lại rồi, phải không?”

Đỗ Văn Hạo thấy vẻ mặt Tiểu Mãn rất kiên định, biết không thể che giấu, nhẹ nhàng gật đầu. Tiểu Mãn thấy vậy cao hứng nhảy dựng lên, giờ khắc này Đỗ Văn Hạo mới cảm giác được cô nương này có chút tương xứng với tuổi của nàng.

“Ngài mau nói cho ta biết, làm sao có thể chữa được bệnh của người vậy?”

“Cha ngươi bất quá chỉ là trúng một chút trướng khí, ta chỉ cần hơ nóng chiếc áo của hắn, đặt lên bụng hắn một chốc lát đã tỉnh lại, ta cho uống một chút nước mát thì đã không có việc gì, nhưng là cha ngươi không cho ta nói với các ngươi, hắn cũng không nói nguyên nhân, cho nên…”

Tiểu Mãn cười, hai tròng mắt long lanh: “Cha ta phải dựa vào tiên sinh, mong tiên sinh chiếu cố, chờ tới khi tra ra ai là người hãm hại, chúng ta nhất định trọng tạ.”

Đỗ Văn Hạo nói: “Gia sự của các ngươi, ta thật sự không nên can thiệp, cha ngươi đã tỉnh lại, ngày mai ta sẽ rời đi.”

“Không thể được!”

Đỗ Văn Hạo thấy Tiểu Mãn đột nhiên trầm mặt lại, trong ánh mắt lộ ra sát khí, nhất thời xuất hiện một cảm giác rất xa lạ.

Tiểu Mãn cơ hồ nhìn ra vẻ mặt Đỗ Văn Hạo, vội vàng hi hi cười: “Những người như tiên sinh không phải nhiệm vụ chính là chữa bệnh cứu người sao? Ngài làm sao có thể nhẫn tâm nhìn mẫu thân cùng với cô nhi như ta phải ứng phó hết thảy mọi việc đây?”

Đỗ Văn Hạo trả lời: “Ta chỉ có thể chữa trị cho cha ngươi, chuyện khác ta không thể giúp được.”

“Không phải, ngài hoàn toàn có thể giúp được.”

Đột nhiên, sắc mặt Đỗ Văn Hạo đại biến, nhìn chằm chằm ra phía sau Tiểu Mãn.

Ánh mắt Tiểu Mãn ngay lập tức phát lạnh, không nhìn, xoay người đạp một cước ra phía sau, một tiếng hét thảm thiết vang lên. Tiểu Mãn xoay người chạy vào phía bụi cây, Đỗ Văn Hạo cũng vội vàng đuổi theo.

Chỉ thấy dưới đất có một người bịt mặt đang ôm bụng rên rỉ.

Tiểu Mãn đang muốn tiến lên xé khăn che mặt của người kia thì đột nhiên hắn vung tay lên một cái. Trong khi nàng không chú ý hành động này của hắn thì Đỗ Văn Hạo đã kịp phát hiện, nhanh nhẹn kéo một tay Tiểu Mãn về phía mình khiến người nọ đâm vào không khí. Lúc này mới nhìn rõ được trên tay người kia đang cầm một thanh chủy thủ sắc bén, chính Đỗ Văn Hạo vừa cứu Tiểu Mãn một mạng.

Tiểu Mãn vô cùng tức giận, đá thêm một cước vào bụng khiến người kia buông chủy thủ hai tay ôm bụng.

Tiểu Mãn nhanh chóng giật khăn che mặt của hắn, rồi giận dữ quát lên: “Hắc tử, thì ra là ngươi!”