Nói đùa chứ, tổng thống đại nhânvvạn năm băng lãnh có tiểu kiều thê đó! Anh cho dù chết, cũng phải liếc qua một chút mới mãn nguyện.
Cận Tư Hàn nhìn về phía người nào đó hạ quyết tâm không đi, điệu bộ lạnh lùng mang theo uy hϊế͙p͙."Tống lão gia trước đó mấy ngày còn hỏi tôi, thiên kim nhà lão Quý như thế nào, người ta vừa du học nước ngoài trở về. Hay là cô con gái thứ nhất, hay là cô gái dung mạo xinh đẹp và có năng lực. Cậu nói xem, tôi nên trả lời thế nào?"
Tống Húc nghiến răng nghiến lợi."Thấy sắc quên bạn, xem như cậu lợi hại."
Anh đứng lên, tiếc nuối nhìn cô gái nhỏ trong ngực ai đó, lại lần nữa chán sống mở miệng."Mỹ nữ, lần sau gặp nha!" Sau đó mới lưu luyến không thôi phất tay, cáo biệt.
"Cút..." Cận Tư Hàn trực tiếp ném một hộp gạt tàn thuốc qua.
"Phanh..." cái gạt tàn thuốc nện vào cạnh cửa, rơi xuống mặt đất, vỡ nát.
Người đi rồi, An Chỉ Manh mới ngẩng đầu lên, bắt gặp tư thế mập mờ của hai người liền dịch chuyển cơ thể một chút.
Cận Tư Hàn không vui kéo cô lại gần."Về sau không cho phép để ý đến cậu ta."
"A!" Cô cũng đâu địnhdđể ý đến anh ta!
"Ừm, ngoan! Về nhà ngủ đi! Về sau không được ăn đồ lạnh, cay, không được thức đêm, không được ăn những đồ không lành mạnh." Anh căn dặn liên tiếp mấy vấn đề.
An Chỉ Manh nhìn tổng thống đại nhân trước mặt bỗng chốc liền hóa thành bà mẹ càm ràm, có chút buồn cười.
Đáy lòng vị ngọt lên men, từng có người nói rằng, nếu như một người đàn ông nguyện ý vì bạn mà trở thành một bà cô lắm điều, vậy thì người đó yêu bạn.
Si ngốc ngắm nghía người trước mặt, đột nhiên phát hiện những chấm đỏ dị ứng trên mặt anh cũng đẹp xuất thần.
Cận Tư Hàn nói một đống vấn đề, đã thấy cô gái nhỏ không biết thần trí bay đi nơi đâu mất rồi.
Anh bất đắc dĩ gõ nhẹ lên trán cô, di dời sự chú ý của cô đặt vào mình. "Về nhà ngủ đi thôi "
"Ừm!" Cô gái nghe lời, đứng dậy ra khỏi phòng.
Cô vừa ra khỏi phòng, Cận Tư Hàn nhanh chóng cầm lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn."Bảy ngày sau, chuẩn bị chiêu đãi kí giả.”
"Vâng, Tổng Thống tiên sinh."
"Mọi chuyện giải quyết trong tháng này, tôi muốn nghỉ ngơi ba tháng."
Đầu bên kia truyền đến thanh âm khϊế͙p͙ sợ."Nghỉ ngơi? Ba tháng? Tổng Thống tiên sinh, ngài nghiêm túc chứ?"
"Ừm!"
"Tổng Thống tiên sinh, thân thể ngài xảy ra vấn đề gì sao?" Người đầu dây cũng bị dọa không ít, Bạn nghĩ thử xem, tổng thống một quốc gia lại đòi nghỉ ngơi ba tháng, có ngược đời không cơ chứ.
Vạn nhất, ba tháng này có người thừa cơ gây chuyện, làm sao bây giờ?
Cận Tư Hàn cũng biết quyết định của mình rất tùy hứng, nhưng anh phát hiện bản thân ngày càng muốn gặp cô gái kia.
Rời đi một giây đồng hồ, anh đã cảm thấy khó chịu rồi."Yên tâm, tôi sẽ gọi cha tôi tới giúp vài ngày." Trong đầu bắt đầu suy tính.
Bên đầu dây rõ ràng truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm. "Được rồi! Tốt."
Cận tư Hàn cúp điện thoại, trực tiếp bấm gọi cho mẹ.
Điện thoại rất nhanh liền được kết nối, đầu bên kia truyền đến thanh âm vui sướng."Con trai à, con tìm mẹ có việc gì thế? Mẹ rất bận nha, nếu không có chuyện gì, vậy cúp máy nhé!"
"Mẹ có muốn bế cháu không?"
"Thế nào, con giải quyết con bé rồi à?"
"Muốn, vậy mau sắp xếp cho ông xã mẹ đến giúp con ba tháng." Anh không thể tự mình sắp xếp cho cha mình được, có cái gì không đúng.
Khi còn bé không phải bọn họ sắp đặt, vậy anh cũng chẳng ngồi lên ghế tổng thống sớm như vậy.
Đầu dây bên kia chẳng chút do dự bán rẻ chồng mình."Con trai, con cứ an tâm đi! Chuyện cha con bên này, cứ để mẹ giải quyết."
Người phụ nữ xấu bụng, được ông xã cưng sủng vô pháp vô thiên sắp đem người nào đó bán đi rồi.
An Chỉ Manh thẳng đến khi trở lại tòa thành, vẫn còn cảm giác mình đang nằm mơ.
Mọi thứ phát triển quá nhanh, nhanh đến không chân thực.