Cận Tư Hàn nhớ tới cô xác thực ngủ trễ, cũng thích ăn những đồ ăn này.
Mày kiếm nhíu lại."Làm sao điều dưỡng."
"Cái này! Từ từ khôi phục thời gian nghỉ ngơi bình thường. Chớ uống đồ lạnh, thực phẩm cay, thức ăn nhanh. Lại ăn nhiều thức ăn bổ huyết ấm tử cung là tốt rồi." Giọng Bác sĩ phụ khoa nhẹ nhàng, cẩn thận mang theo vẻ khẩn trương.
Lần nữa kỹ càng hỏi toàn bộ làm sao điều dưỡng, làm sao ăn, mới phát giác an tâm rồi. "Ừm! Cám ơn, anh đi xuống đi!"
"Được rồi, Tổng Thống tiên sinh, nếu như còn có việc khác có thể tùy thời hỏi tôi." Anh căn bản sẽ không muốn hỏi, Tổng Thống tiên sinh là hỏi cung lạnh giúp ai.
Anh vừa lui ra, Cận Tư Hàn trực tiếp cho gọi quản gia vào.
Quản gia nghiêng người 45 độ."Tổng Thống tiên sinh, ngài gọi tôi."
"Gần đây cô ta có ăn thức ăn nhanh, hoặc là uống đồ lạnh gì không?" Suy nghĩ cẩn thận, cô ta đến tòa thành lâu như vậy, cũng chưa từng ăn mấy thứ này.
Ánh mắt sắc bén quét về phía cái trán quản gia nhỏ giọt mồ hôi."Nói! Người nào cho." Giọng sắc bén mang theo khí tức phá người.
Quản gia tâm xiết chặt, nhanh chóng nói: "Là Kha thiếu gia! lúc tôi phát hiện, An tiểu thư đã uống xong rồi..." ông biết tiểu tổ tông kia không nháo sự tình, làm sao sống yên ổn.
Mắt đen trầm xuống một chút xíu."Nếu còn lần sau nữa, các người đau cùng một lúc."
Quản gia một mặt hắc tuyến, bọn họ là đàn ông, sao có thể đau bụng kinh cùng một chỗ!!!!
"gọi điện nói cho mẹ tôi! Liền nói, nếu như bà còn muốn có cháu, thì để em trai bà đóng băng tất cả thẻ ngân hàng của con trai anh. Đòi tiền, tới chỗ tôi cầm!" Nhanh chóng bàn giao một loạt sự tình.
Quản gia càng nghe càng kinh hãi, Tổng Thống tiên sinh bởi vì Kha thiếu gia đưa một chén đồ uống lạnh, đối đãi tàn nhẫn như vậy với một đứa trẻ tám tuổi......
ông không thể từ đáy lòng yên lặng thắp nhan cho Kha thiếu gia.
tổng thống này thật là vì một cô gái, dù là mẹ cũng dám uy hϊế͙p͙, dù là đứa trẻ đều hung tàn không buông tha.
Yên lặng lĩnh hội phát biểu, nhanh chóng lui xuống chuẩn bị trở về tòa thành.
ông chậm trở về thêm chút, không chừng tiểu tổ tông lại giày vò ra dạng gì.
Sau một giờ, ở tòa thành tổng thống.
An Chỉ Manh nhàm chán xem phim thần tượng, vừa vặn nhìn thấy nam nữ bên trong kết hôn.
Hai tay nâng mặt nhìn vô cùng khát khao, hâm mộ đến điên cuồng đôi nam nữ trên TV yêu thương sâu sắc.
Kha Trạch Vũ nhìn truyền hình một chút, lại nhìn tới An Chỉ Manh."Chị yêu. Chị không cần hâm mộ. sau này hôn lễ của chúng ta, lại lãng mạn hơn so với cái này, càng thêm long trọng!"
Nhìn vẻ mặt non nớt chăm chú, cô cười khẽ một tiếng."chị cũng không thích trẻ con nha!"
"A! Vậy chúng ta không muốn trẻ con thì tốt rồi." bé chớp chớp đôi mắt to, trong suốt thấy đáy chăm chú nhìn cô.
An Chỉ Manh: "..."
Được rồi, không đả kích tâm hồn trẻ con. Đem ánh mắt chuyển hướng truyền hình, đột nhiên bên trong đầu nhớ tới đầu heo kia đầy mẩn đỏ.
Thuận miệng hỏi: "em có biết cậu em bị dị ứng cái gì không."
"Hải sản! Chị không biết sao?" cuối cùng Chị yêu chịu quan tâm tới mình, bé trực tiếp đem hết thảy mình biết nói ra."chị nói cậu tổng thống ngốc hay không ngốc, biết rất rõ ràng mình dị ứng với hải sản, còn lại thời điểm rất nhỏ, có thể ăn một chút xíu hải sản, chỉ có buổi sáng ăn không được. Trông thấy đều đã dị ứng, cậu bởi vì sợ một cô gái ngu ngốc ăn hải sản dị ứng, đối với thân thể không tốt. Liền miễn cưỡng tự mình ăn xong, còn không cho người khác nói cho cô gái này."
Bé kể thao thao bất tuyệt, không mảy may phát giác được vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ của cô gái đối diện.