Tổng Thống Cưng Chiều Vật Nhỏ Đáng Yêu

Chương 74: Vì rời đi, tôi nguyện ý

Thấy Tổng Thống tiên sinh đứng dậy, ông nhanh chóng tiến lên đưa cho anh cặp công văn.
Cận Tư Hàn quét mắt nhìn quản gia một chút, thanh âm lạnh lẽo."Trừ ba tháng lương."
"Cảm ơn Tổng Thống tiên sinh." Quản gia thở hắt một hơi, chỉ cần không phải khai trừ chính mình thì không phải thảm họa nhất rồi.


"Nếu có lần sau nữa, trực tiếp từ chức." Nếu như không phải nhờ việc ông cống hiến hết mình cho toà thành này thì sớm đã bị sa thải rồi.
Cầm qua cặp công văn, mắt anh lại nhìn trên lầu, sau đó quay người, rời đi.


Quản gia ngẩng đầu nhìn cửa phòng trên lầu vẫn đóng chặt, hai con ngươi đục ngầu hiện ra một vòng sầu bi.
An Chỉ Manh khóa mình trong phòng cả ngày, quản gia có gõ cửa mấy lần, bên trong không có động tĩnh gì.


Nhìn qua camera, cô rõ ràng chưa hề ra ngoài. Không có chỉ thị của tổng thống, ông cũng không dám mạo muội mở cửa.
Thẳng đến 8:30 chạng vạng tối, tổng thống trở về, ông mới nhanh chóng tiến lên.


"Tổng Thống tiên sinh, An tiểu thư cả ngày không xuống nhà. Thức ăn bưng lên cũng không buồn động. Cô ấy chẳng thèm mở cửa, trong đó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!"


Vừa mới dứt lời, quản gia ngẩng đầu, phát hiện tổng thống đã đi lên lầu, đứng ngoài cửa phòng, tay cầm chìa khóa không biết đã lấy ở đâu.
Anh mở cửa phòng, một phòng đen ngòm, lông mi khẽ nhíu.
Mở đèn lên, đi vào bên trong.


Cô vẫn lấy chăn bọc quanh thân mình như tối hôm qua, ngơ ngác ngồi ở chỗ đó. Hai mắt sưng đỏ, gương mặt đẫm nước mắt trong suốt.
Một ngày không gặp, cô tiều tụy khiến tâm anh đau.
Cô nhất định phải dày vò bản thân vậy à?


Hùng hổ tiến lên, vừa vươn tay, chỉ thấy cô run lên một cái, toàn thân phát run.
Đôi mắt sáng như sói nhìn chằm chằm chính mình, ánh mắt phòng bị khiến anh c giác như đàn bị người ta bóp nghẹt thở.
An Chỉ Manh cảnh giác nhìn anh."Anh muốn làm gì?"


"Cô nói xem?" Sau đó mạnh mẽ kéo lấy chăn trên người cô, không quan tâm cô liều mạng giãy dụa.
Thanh âm lạnh lẽo."Nghe nói, cô đã một ngày không ăn không uống."
"Mắc mớ gì tới anh." An Chỉ Manh ngoảnh mặt qua nơi khác, không thèm nhìn anh lấy một cái. 


Giờ phút này, bất luận anh có dung nhan tuấn mĩ vô song cỡ nào, cô đều camt thấy thật buồn nôn.
Cô hận không thể, cắn chết anh.
"Mặc đồ vào, xuống lầu ăn cơm." Chất giọng không mang theo mảy may khả năng cứu vãn.


An Chỉ Manh cười lạnh nhìn anh."Tôi có ăn cơm hay không thì liên quan gì đến anh? Anh không phải muốn tôu sao? Tôi cưd để mình chết đói, xem anh chiếm lấy tôi kiểu gì."
Mắt đen chứa đầy lửa giận ẩn nhẫn."Cô cho là tôi muốn đoạt lấy thân thể cô?"


"Không phải vậy sao? Tôi không có tiền, không có diện mạo, có thứ gì khiến tổng thống đại nhân muốn có nữa chứ." Khóe miệng cô nhếch lên cười lạnh, lạnh đến cốt tủy.
Sự lạnh lùng ấy đã đâm một nhát vào tim anh.
Anh giật mạnh chăn trên người cô, ném xuống đất.


"Cô gái, vậy tôi thành toàn cho cô."
Anh xoay người, đè cô dưới thân, nụ hôn rơi xuống.
Hôn nửa ngày, thấy cô không có phản ứng gì, cũng chẳng thèm giãy giụa.
Vừa ngẩng đầu, đập vào mắt chính là nụ cười lạnh thấu xương, nụ cười mang theo ý châm chọc và tức giận.


Nếu như hiện tại có thanh đao, anh khẳng định, cô sẽ không ngần ngại đâm thẳng nó vào tim anh.
"Làm sao vậy? Tổng thống đại nhân, không tiếp tục sao?" cô cười lạnh nhìn anh.
Nếu như dùng thân thể mình có thể đổi lấy tự do, vậy cô nguyện ý.


Cô nhìn anh, bắt gặp nơi đáy mắt anh hiện lên một tầng đau đớn, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Cô lại cười, hẳn là mình hoa mắt rồi. Anh vô tâm cao cao tại thượng như vậy, làm sao lại vì cô mà bị tổn thương.